Mắt Trái

Quyển 2 - Chương 7

Anh nuốt nước miếng của cô ta!
Mỗi lần nhớ lại là mỗi lần buồn nôn, nội trong một buổi tối, Bạch Lập Nhân đã đánh răng ít nhất mười lần, vứt đi ít nhất năm cái bàn chải, anh khó chịu đến độ mất ngủ cả đêm.
Buổi sáng hôm sau, bạn cùng phòng Kỷ Tiểu Vĩ thấy anh lại ở toilet chà chà nửa ngày trời, nhịn không được đứng trước cửa phòng chọc ghẹo: “Có cần tôi đi mua thêm nước súc miệng cho ông không?”
Mua lâu rồi!
Nhưng anh không ngờ mình lại trở thành đề tài giải trí cho đám sinh viên trong trường, dù sao ngày hôm qua lúc anh đưa Liêu Diệu Trăn đến buổi tiệc, mọi người đều ái muội nhìn bọn họ.
Hôm nay dù anh cố tình đi học trễ, vậy mà Liêu Diệu Trăn vẫn chủ động sán lại ngồi gần.
“Cô muốn làm gì?” Bạch Lập Nhân âm thầm tức giận, nghĩ đến hình tượng một năm nay mình vất vả xây dựng mới không để thái độ khó chịu biểu hiện rõ ràng.
Mọi người cười trộm, tự động dịch sang chừa chỗ, Diệu Diệu thấy rất mất mặt nhưng không thể không ngồi gần Bạch Lập Nhân.
Cô biết bọn họ nghĩ gì, hôm qua vì chuyện này mà Ninh Ninh suýt chút nữa cãi nhau với cô, nhưng cô không còn bất cứ sự lựa chọn nào khác.
Hôm nay là 14/7 âm lịch, oan hồn bên ngoài ngày càng nhiều, cho dù một ngụm dương khí của Bạch Lập Nhân có thể tạm thời giúp cô bảo vệ hồn phách, nhưng không thể bảo đảm cô sẽ không gặp thêm bất cứ ác ma nào nữa.
Hiện tại cô cực kì dễ dàng bị ma quỷ xâm nhập.
Cho nên cô đành phải âm thầm rơi lệ nhận sự cổ vũ của đám bạn cùng phòng, cùng Ninh Ninh “cạnh tranh công bằng”.
“Cậu đừng ra vẻ như cô dâu nhỏ mới về nhà chồng như vậy được không?” Diệu Diệu buồn bực đến hộc máu.
Nếu không phải vì dương nam mạnh mẽ kia, cô còn lâu mới không biết xấu hổ mà bám lấy hắn.
Cô cũng rất khổ tâm, được chứ?!
Nếu ánh mắt có thể làm người khác đông lạnh, Diệu Diệu sớm đã bị đóng băng cả ngàn năm.
“Được rồi, ngày hôm qua thật sự rất xin lỗi, chiếm tiện nghi của cậu như vậy!” Diệu Diệu chân thành xin lỗi.
Bốn phía mọi người đều dựng thẳng lỗ tai lên nghe ngóng, Bạch Lập Nhân tiếp tục lạnh lùng đọc sách.
Vẫn còn tức giận? Có lầm không vậy! Cho dù cô có thực sự cưỡng hôn hắn thì chuyện này không phải con gái mới là người chịu thiệt à?
“Bực đủ chưa? Cũng không phải là nụ hôn đầu của cậu, tha cho tôi đi, đừng so đo nữa!” Diệu Diệu dùng âm giọng không để ai nghe thấy, khép nép nói.
Dương nam đại lão gia, người này cô không thể đắc tội được.
Bạch Lập Nhân đông cứng, biểu tình cổ quái.
“Nghe nói cậu nhờ bọn Ninh Ninh chụp hộ mấy tấm ảnh để tuyên truyền sản phẩm gì đó?” Diệu Diệu chủ dộng hỏi.
“Ừm.” Bạch Lập NhÂN trả lời cho có lệ.
“Cậu thấy tôi thế nào? Nếu được, tôi làm công cho cậu!” Diệu Diệu vỗ vỗ ngực, chủ động xin đi giết giặc.
Ánh mắt Bạch Lập Nhân chợt lóe.
Từ nhỏ đến lớn, Diệu Diệu chưa bao giờ chiếm tiện nghi của người khác, nếu có, cô nhất định sẽ trả lại, nếu không lương tâm sẽ rất cắn rứt.
Vì giúp mình có thể ngủ yên ổn: “Tôi không cần thù lao đâu, làm công việc hỗ trợ này, tôi cũng sẽ không yêu cầu này nọ như Ninh Ninh, căn bản giống như giúp đỡ bạn bè ấy mà!”
Bạch Lập Nhân cuối cùng cũng đưa mắt nhìn cô, vô cùng lịch sự nói: “Chúng ta đã là học sinh năm ba, tôi có ý tưởng này, tôi và Tiểu Vĩ định thành lập công ty, tôi phụ trách việc quản lý, sản xuất, mở rộng, tài chính, Tiểu Vĩ phụ trách doanh thu, hiện tại công ty định làm sổ tay quảng cáo, bọn tôi trước mắt cần một số nữ sinh có ngoại hình tốt làm người mẫu.”
“Chỉ cần không lộ mặt nhiều thì tôi không có vấn đề gì.” Diệu Diệu vô cùng nghĩa khí nói.
Một khi đã như vậy, Bạch Lập Nhân cũng không khách khí việc lợi dụng cô thêm chút nữa: “Loạt sản phẩm kì đầu rất hợp với hình tượng của cô, mong cô có thể giúp đỡ.”
“Được! Không thành vấn đề.” Diệu Diệu một lời đáp ứng.
“Tốt lắm, hoan nghênh cô tham gia kế hoạch xây dựng sự nghiệp của bọn này.” Chần chờ một giây, Bạch Lập Nhân vươn tay.
Thật tốt quá! Việc bảo vệ mạng nhỏ của cô, chờ đến ngày hai vía bị mất kia “mọc” trở lại, rốt cuộc cũng tìm được một lý do thích đáng để đi theo dương nam đại lão gia này rồi!
Cô kiên định bắt tay Bạch Lập Nhân.
Nhưng sau này cô lại cảm thấy, lúc đó cô thật ngu ngốc.
Hai tay chỉ mới đụng chạm hai giây, Bạch Lập Nhân liền thu tay, quay sang một góc mà cô không thể nhìn thấy được, rút khăn tay ra lau sạch mấy ngón tay bị cô chạm vào.

back top