Mắt Trái

Quyển 3 - Chương 12

Anh hẹn xem mắt tại một quán cà phê.
Buổi tối, Bạch Lập Nhân im lặng ngồi ăn khô chiên một mình.
Sau khi xuống máy bay, anh lập tức chạy đến chỗ hẹn, căn bản không được nghỉ ngơi.
Cà phê ở Ôn Châu phỏng chừng là loại cà phê đặc biệt nhất cả nước, cà phê và ốc xào đích thị là hai món ăn kinh điển nơi đây. Cà phê căn bản hệt như kèm theo một vé ăn miễn phí gồm nhiều món ăn vặt, rau xào… cũng có thể giúp người ta ăn no bể bụng. Nếu Starbucks có ý mở rộng chi nhánh đến Ôn Châu, bảo đảm cổ phiếu của họ sẽ tụt giá vèo vèo.
“Đứa trẻ này bình thường công việc bề bộn nên tính cách có hơi chút… nhưng nhân phẩm thì không đáng lo.” Mẹ Bạch ra sức quảng cáo, quyết tâm đem con trai mình bán đi.
Trưởng bối của đối phương từ trên xuống dưới, trái trái phải phải, tỉ mỉ hệt như đang đi mua thịt đánh giá anh.
Anh buông đũa, một chút khẩu vị cũng không có.
Con người sao phải lớn lên? Tại sao nhất định phải thành gia lập nghiệp? Vì sao nhất định phải cùng chung mái nhà, cùng nằm một giường, nuôi con đẻ cái với một người xa lạ? Bạch Lập Nhân phát ngấy với cái loại nhân sinh mà mẹ anh lúc nào cũng thao thao bất tuyệt rồi.
“Cậu Bạch đây không những sự nghiệp thành đạt mà còn rất đẹp trai nha!” Trưởng bối bên kia xem ra rất hài lòng.
Dù sao Bạch Lập Nhân khí vũ hiên ngang, bề ngoài lại đẹp trai, quả thật là một miếng bánh rất hấp dẫn.
Từ nãy đến giờ, cô gái ngồi đối diện vẫn xấu hổ e thẹn nhìn anh.
“Thời gian còn sớm, nếu cô Lâm không có ý kiến gì thì cùng Bạch Lập Nhân nhà tôi đi xem phim đi?”
Ngày hôm nay trong mắt mẹ Bạch vô cùng ‘long trọng’, vì vậy bà mới dám lấy bộ đồ chỉ mặc khi đi ăn cưới ra mặc, hơn nữa còn cầm theo túi da.
“Không cần đâu, vừa mới xuống máy bay, con mệt chết rồi, muốn về nhà sớm một chút.” Anh lập tức từ chối.
Mẹ Bạch mở túi da, đang định lấy hai chiếc vé xem phim chuẩn bị từ trước thì ngừng lại.
Cô Lâm kia đang định gật đầu đồng ý cũng cứng người.
“Ha ha, ngại quá, thằng bé công tác có hơi vất vả, mới vừa trở về.” Mẹ Bạch xấu hổ xin lỗi trưởng bối và cô Lâm, chỉ có thể cười xòa.
“Cậu Bạch, nhà mới cậu mua cũng ở gần công ty sao?” Tuy chỉ đang nói chuyện phiếm, nhưng trưởng bối của đối phương không thể che dấu vấn đề mình vốn quan tâm nhất.
Tân gia mua ở đâu, bao nhiều mét vuông,… đây đều là những vấn đề mấu chốt quyết định sự thành công của buổi xem mắt.
“Cháu còn không có nhà ấy, chỉ thuê một căn nhà trọ gần công ty thôi, cũng khá vừa lòng ạ! Hiện tại giá nhà tăng vùn vụt như vậy nên tương lai cháu cũng chưa có tính toán gì về việc mua nhà mới.” Có gì muốn hỏi thì hỏi nhanh chút, anh còn phải về nhà!
Anh thừa nhận, hôm nay tính nhẫn nại của anh cực kì thấp.
Một câu này khiến hai gương mặt đang tươi cười ngồi đối diện cứng đờ.
Sao lại thế này? Bà Bạch chẳng phải nói con mình đã mua tân gia dành cưới vợ rồi sao?
Mẹ Bạch nghe con nói vậy, vội muốn chết: “Bà Lâm, vợ chồng tôi hiện tại đang sống trong một căn hộ chừng trăm mét vuông, định bụng sau này lấy căn nhà đó làm nhà tân hôn cho con trai.” Thằng bé rất hiếu thảo, hai năm đầu tiên làm ra tiền đều dành dụm mua nhà cho bà, giúp hai vợ chồng bà có một căn nhà cố định, ổn định cuộc sống.
Nhưng bà và chồng mình đều nghĩ nếu sau này thằng bé có kết hôn mà không mua nhà mới, họ sẽ nhường căn nhà đó lại cho con, tiếp tục đi thuê nhà ở.
“Nếu vậy… sau khi kết hôn sẽ không ở chung với bà chứ?” Trưởng bối của đối phương vẫn lo lắng hỏi.
“Đương nhiên, đương nhiên!” Mẹ Bạch vội vàng trả lời.
Đối phương còn chưa kịp lộ ra thái độ vừa lòng thì Bạch Lập Nhân rốt cục đã nghe không nổi nữa, nói: “Cô Lâm, xin lỗi cô, nếu cái cô muốn là nhà ở tương lai chứ không phải một người bạn đời, tôi nghĩ chúng ta cũng không cần bàn đến chuyện hẹn hò nữa đâu, xin phép!”
Vừa nói xong anh đã lập tức cất bước.
Ba người còn lại đều choáng váng.
Mẹ Bạch vội vàng giữ con lại.
Hôm nay con sao vậy? Tính tình kì cục?
Ở Ôn Châu trước giờ vẫn vậy mà? Xem mắt đầu tiên không phải xem người mà là xem nhà, con cũng biết còn gì? Sao hôm nay cư xử lạ vậy?
“Thật ra thằng bé đã chọn được một căn nhà rất đẹp.” Mẹ Bạch quay sang, xấu hổ giải thích với đối phương: Thực lực kinh tế của con tôi không vừa đâu.
Nhưng…
“Không, vài năm tới con không có ý định mua nhà.” Bạch Lập Nhân nói trắng ra: “Điều kiện nhà chúng tôi cũng không khá giả gì, tuy hai người ngoài mặt nhìn thấy công ty và xe tôi đi thì đoán tôi là người có tiền, có thế. Nhưng thật ra xe do tôi mua trả góp, công ty cũng nợ vài trăm nghìn, chúng tôi chỉ dựa vào danh tiếng từ trước đến nay mà làm việc, chỉ có thiết bị, không có nhà xưởng! Nếu bác bảo cháu lấy ba trăm vạn ra mua nhà, có thể cháu lấy được! Nhưng nếu có tiền cháu sẵn sàng bỏ ra để tu bổ công ty, như vậy chuyện vay mượn ắt sẽ dễ dàng hơn nhiều, vậy nên tại sao mọi người lại muốn cháu mạo hiểm sự nghiệp mà đi thành gia lập thất? Cho nên, việc mọi người muốn tìm phòng mới nhà mới gì đó, cháu không có chút hứng thú nào cả! Nếu muốn mẹ cháu nhường nhà, cháu thà cả đời không kết hôn!”
Nếu bàn đến chuyện cưới vợ thì anh còn quan tâm đến vấn đề sự nghiệp hơn, bỏ mấy trăm nghìn ra để cưới vợ, anh không có điên!
Không khí vui vẻ khi nãy kết thúc bằng pha nói chuyện thẳng thừng khiến khuôn mặt đối phương lúc đỏ lúc trắng.
Buổi gặp mặt tốt đẹp cuối cùng lại tan rã không vui.
Mẹ Bạch ngồi ghế phụ trên xe, buồn bực nói: “Cô Lâm vốn có ý với con mà!” Cô gái đó là giáo viên, không những xinh đẹp mà còn nhã nhặn lịch sự, điều kiện quả thực rất tốt.
Cô Lâm trong miệng mẹ tròn ngắn ra sao anh còn chẳng biết, nhưng chỉ riêng động tác hút ốc của cô ấy cũng nhã nhặn, đứng đắn, không giống Diệu Diệu, vừa ngớ ngẩn vừa tùy tiện.
Tuy nhiên trong buổi họp cuối năm ở công ty, lúc cái cô ngốc kia ăn ốc, môi đỏ mọng ‘hút’ một cái, quả thật có thể câu mất hồn người khác.
Bạch Lập Nhân không hé răng nửa lời, anh không muốn lại chọc tức mẹ mình thêm nữa.
“Có phải con cãi nhau với Diệu Diệu không?” Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, mẹ Bạch thử.
“Cô ấy tự nhiên nổi điên, nói muốn ở lại Vũ Hán tham quan vài ngày.” Tâm trạng anh rất khó chịu.
Tối qua vô duyên vô cớ bị cô xả giận, buổi sáng anh còn cố tình đến quầy tiếp tân nhờ họ chuyển lời bảo cô ra sân bay.
Không ngờ cô đã ra ngoài rồi.
Tiếp tân còn nói, có một người đàn ông rất phong độ đến đón cô đi, hai người thoạt nhìn rất vui vẻ.
Cái cô này, lại còn thông đồng với tên đàn ông khác, không phải quá khó hiểu rồi à?!
“Lập Nhân, có phải Diệu Diệu lại có bạn trai rồi không?” Mẹ Bạch hỏi.
“Ai biết được!” Bạch Lập Nhân hừ lạnh.
Dù sao cũng không phải lần đầu, chắc chắn quen chẳng được bao lâu lại nháo nhào đòi chia tay.
“Vậy cũng được á?” Mẹ Bạch nhăn mặt: “Nghe con nói thì chẳng phải con cũng thích con bé à? Chủ động chút đi.”
Anh thích Diệu Diệu?
Bạch Lập Nhân đột ngột phanh gấp khiến mẹ Bạch suýt chút nữa bị dọa cho chết khiếp.
Bạch Lập Nhân rốt cuộc không khống chế được nữa, quay sang mẹ rống lên: “Ai thích cô ta?? Mẹ có tuổi nên nói năng lung tung rồi, sau này tuyệt đối không được như thế nữa, mẹ sao lại hồ đồ vậy chứ?!”
Mẹ Bạch bị con quát đến ngẩn cả người.
Ơ, bà già đi thật à?
Mẹ Bạch thấy hơi hơi sợ con mình, bà rụt rụt bả vai lại.
“Con cả tối tâm trạng không được tốt nên mẹ cứ tưởng con…” Đang ghen.
Bà kịp thời phanh hai chữ sắp bật ra khỏi miệng, nhanh chóng lấp liếm: “Mẹ cứ tưởng con thích Diệu Diệu, dù sao con chó con mèo ở lâu còn có tình cảm, huống gì là con người.”
“Con mắt nào của mẹ thấy con thích cô ta? Con mắt nào của mẹ thấy con lâu ngày sinh tình?” Thấy bộ dạng sợ hãi của mẹ, Bạch Lập Nhân giận cũng không nổi, nhưng giọng điệu vẫn khó có thể khống chế.
“Lập Nhân, nói thật thì Diệu Diệu cũng rất tốt, đứa nhỏ này tính tình thật thà, ai lấy được nó thì có phúc lắm đó.” Mẹ Bạch không sợ chết lại khuyên con tiếp.
Tình tình thật thà? Là ngu ngốc, ‘ngu ngốc’ thì có?!
Xem bộ dáng cô ta xem, thất tình mấy trăm hiệp là do không được thông minh đi!
Anh hừ lạnh.
“Dù sao con xem mắt lúc nào cũng thất bại, cô này không vừa mắt, cô kia cũng không vừa mắt, lại còn không chịu nổi cảnh cùng người lạ thân mật! Mấy năm nay con đều có thói quen để Diệu Diệu bên canh. Nếu không, con, mày theo đuổi Diệu Diệu đi!
Mẹ Bạch vẫn không từ bỏ ý định khuyên con.
Con bé Diệu Diệu kia bà rất thích, về sau nếu có gả cho con mình thì bà cũng không lo đến vấn đề sẽ bị chọc đến tức chết.
“Vì cô ấy lúc nào cũng ở cạnh con nên con phải chấp nhận cô ấy?” Lý luận kiểu gì vậy? Bạch Lập Nhân không cho là đúng.
“Dù sao con cũng không thích loại hình phụ nữ như thế!” Nếu Diệu Diệu lớn lên cỡ như Hiểu Vũ hay Hạ Thiên anh còn có thể chịu được.
Tuy rằng, anh thừa nhận, mình đối với cô có chút xúc động về mặt sinh lý.
Nhưng anh nhất định không để loại gen di truyền này không chế đầu óc mình.
“Thái độ của con về việc này và việc khi xưa có gì khác nhau chứ?” Mẹ Bạch cười khổ.
Con rất cố chấp.
Có rất nhiều chuyện bà đã bỏ qua từ lâu, con bà cũng không cần quá để ý.
Diệu Diệu vốn không làm gì lại bị kỳ thị, chuyện này cũng chả hay ho gì.
“Mẹ thấy Diệu Diệu không giống với cô ta đâu, con xem, phụ nữ không thể đánh giá bằng bề ngoài, mà phải đánh giá bằng nội tâm.” Mẹ Bạch nhiệt tình khuyên bảo: “Mẹ không tin con và Diệu Diệu bên nhau lâu như vậy mà một chút con cũng không nhìn ra, Diệu Diệu quả thật là một đứa trẻ rất tốt.”
“Nhìn không ra.” Anh cứng rắn.
“Con…” Bà dở khóc dở cười.
Xem ra bà và Diệu Diệu thật sự không có duyên làm mẹ chồng con dâu.
“Mẹ, thể loại lâu ngày sinh tình gì gì đó mẹ đừng có đi nói cho người ngoài đấy!” Anh thận trọng cảnh cáo mẹ mình.
Rủi mà rơi vào tai Diệu Diệu, khéo cô lại nghĩ anh có ý với cô.
“Biết rồi, biết rồi!” Mẹ Bạch bất đắc dĩ gật đầu.

back top