Bạch Lập Nhân vẻ mặt lạnh nhạt xa cách.
“Nhiều năm không gặp, nghe nói hiện tại sự nghiệp của anh rất tốt?” Thanh mai trúc mã gặp lại nhau, Đỗ San San đầu tiên vẫn thông minh tìm một đề tài an toàn nhất để nói chuyện.
“Đại khái có thể xem là vậy.” Bạch Lập Nhân vẫn vô cùng lạnh lùng.
“Làm ơn đi, anh Lập Nhân, cho dù chúng ta đã chia tay thì vẫn có thể xem nhau là bạn bè kia mà?” Đỗ San San mỉm cười xinh đẹp: “Lúc ấy em còn trẻ, lại rất tùy hứng, anh đừng vì vậy mà ghi hận chứ?”
Từ sau khi lớn lên, Đỗ San San vỗn không còn gọi anh là ‘anh Lập Nhân’, đặc biệt quan hệ hai người trong lúc đó đã có tiến triển trên mức bạn bè, bây giờ cô gọi như vậy là muốn quay về quan hệ thanh mai trúc mã đơn thuần như trước?
Anh mím môi nhìn cô.
“Trước kia vì quá để ý nên mới không khống chế được, về sau em cũng đã suy nghĩ lại, anh ngay cả em cũng không muốn thân mật quá mức, làm sao có thể để ý đến một cái nhà vệ sinh công cộng như cô ta? Khi đó em khiến anh chịu tổn thương rất lớn đúng không? Anh Lập Nhân, tình cảm của chúng ta khi xưa tốt như vậy, cho dù em tùy hứng đến mức nào anh cũng chịu được. Lần này cũng thế, phải không?” Cô cầu xin anh tha thứ.
Đỗ San San bộ dáng như một thiếu nữ thanh khiết, động tác chắp tay xin lỗi khiến cô trở nên đặc biệt xinh đẹp.
Vì mấy cô gái trẻ có thể không biết, nhưng một khi trường thành nhất định sẽ nghiệm ra, không thể lấy cứng đối cứng với đàn ông, mà phải tìm cho ra điểm yếu của họ.
Bạch Lập Nhân mặt không chút thay đổi.
“Em và Đan Thiểu Quan không có gì cả!” Đỗ San San tiếp tục giải thích: “Khi ấy vì quá giận nên mới cố ý tìm anh ta để chọc giận anh, nhưng sau khi ra nước ngoài em lập tức hối hận, em từng viết thư cho anh mà đúng không?”
Có, thư của cô khi ấy, vẫn sặc mùi uy hiếp.
“Em và Đan Thiểu Quan không có gì cả, càng không bàn đến chuyện viết thư tâm sự thân mật như thế, hay chuyện anh không đi thì em ở chung với anh ta. Trước kia anh ta là bạn học, hiện tại cũng chỉ là cấp dưới, anh Lập Nhân, tất cả đều là giả cả!”
Đỗ San San muốn cầm lấy tay anh, nhưng còn chưa kịp chạm đến đầu ngón tay đã bị anh khéo léo tránh đi.
Anh không thích tiếp xúc quá thân mật với người lạ, hiện tại Đỗ San San đối với anh mà nói, là người rất xa lạ.
Nhưng Đỗ San San vẫn không bỏ cuộc, cô đỏ mặt, dùng giọng nói chỉ hai người mới có thể nghe, thẹn thùng thì thảo: “Anh Lập Nhân, thật ra, em vẫn rất yêu anh…Vài năm nay, em đều không quen người nào cả, em vẫn còn là…Anh đừng giận, được không?” Âm thanh mềm nhẹ dỗ dành anh.
Bạch Lập Nhân nghiện sạch sẽ, nghiện sạch sẽ đến mức hà khắc với chính bản thân, bạn gái sau này hẳn anh yêu cầu cũng vô cùng nghiêm khắc.
Thật ra mấy tháng nay Đỗ San San vẫn có ý hẹn anh gặp mặt.
Đối mặt với người lớn lên với mình từ bé, khuôn mặt vẫn thanh thuần nhỏ nhắn như trước, Bạch Lập Nhân không biết nên nói cái gì.
Dù sao về phương diện tình cảm nam nữ, cô là mối tình đầu của anh, là người đầu tiên và là người duy nhất khiến anh rung động.
Nhưng…
“Chúng ta đã kết thúc rồi.” Giọng nói anh trong trẻo nhưng lạnh lùng, anh trầm giọng nói xong thì lập tức xoay người, hai người đã cách nhau khá xa, anh bây giờ không thể tưởng tượng đến chuyện hai người lại có thể tiếp tục như trước.
Ngọn lửa của sự nghi ngờ, vẫn sẽ một lần nữa bùng nổ mà thôi.
Anh ghét người khác không tin tưởng anh, giống như trước kia, hết lần này đến lần khác bị hai mẹ con kia vu oan giá họa.
“Lập Nhân, anh vẫn còn cảm giác với em, đúng không?” Đỗ San San nhìn ra chút manh mối, tiếp tục không ngừng chất vấn.
Anh không biết.
Lại cảm giác thản nhiên này, không phải thích.
Chỉ là, anh biết, mình cực kì không thích ở cạnh Đỗ San San.
Anh ngước mắt tìm, cuối cùng cũng thấy Diệu Diệu đứng cách đó không xa, còn Đan Thiểu Quan thì đang không ngừng lải nhải với cô điều gì đó.
Anh lập tức đi qua chỗ cô, gần như không chút do dự: “Có thể đi chưa?” Buổi tiệc đã gần kết thúc, anh và quản lý ngân hàng cũng đã bàn chuyện xong, không cần thiết phải ở lại nữa.
“Đi! Đi!” Diệu Diệu vội vàng gật đầu, bộ dạng như hận không thể thoát khỏi đây ngay lập tức.
Dưới ánh mắt hơi ngạc nhiên của Diệu Diệu, Bạch Lập Nhân ở trước mặt Đỗ San San lại ôm lấy vai cô.
Được rồi, anh thừa nhận mình đang lấy Diệu Diệu ra làm bia đỡ đạn, dù sao cô cũng rất tốt để lợi dụng, dù sao cô cũng có ý với anh, chắc hẳn rất vui vẻ mà giúp đỡ.
Diệu Diệu xuyên qua bả vai của Bạch Lập Nhân quả nhiên nhìn thấy, sắc bén, ghen tị, phát điên và nhiều loại cảm xúc khác trong đôi mắt của nữ thần thánh khiết Đỗ San San, trong đó còn lóe lên một tia nhìn vô cùng tàn nhẫn, nhưng cô ta che dấu rất tốt.
Rất nhiều người là kẻ hai mặt.
Giống Đỗ San San, giống Bạch Lập Nhân.
Nhiều năm như vậy, Diệu Diệu và Bạch Lập Nhân sớm đã hợp tác với nhau vô cùng ăn ý, chỉ cần một ánh mắt cũng có thể khiến đối phương hiểu ý mình.
Chẳng qua…
“Tâm trạng đêm nay quả thật không tốt tý nào.” Diệu Diệu vừa ra khỏi hội trường vừa chỉ về hướng hai ánh mắt sáng quắc phía sau mà cảm thán.
Kì lạ là mối tình đầu của hai người đột nhiên xuất hiện cùng một lúc.
Thật sự là hai bông đào héo mà.
“Cô lái xe đi, tôi có uống chút rượu.” Bạch Lập Nhân đưa chìa khóa cho cô.
Vì hai người ở chung một khu, nếu khi tiện đường thì anh đều cho Diệu Diệu đi ké một đoạn.
“OK.” Diệu Diệu nhanh chóng bắt lấy chìa khóa xe.
Đúng lúc hai người đang lấy xe, một chiếc Lexus Sedan màu đen dừng ngay cửa khách sạn.
Nhân viên của bãi đậu xe vội vàng tiếp đón.
Sau đó một dáng người gầy, thon dài, vẻ mặt lúc nào cũng treo theo một nụ cười bước ra khỏi xe.
Tiết khiêm quân.
Diệu Diệu ngẩn ra.
“Khiêm Quân, anh tới rồi, hội thương nhân có vài hạng mục đầu tư muốn bàn bạc với anh.” Cô và anh còn chưa kịp chào hỏi, bạn anh đã đón đầu lên trước.
Tiết Khiêm Quân cũng phát hiện ra hai người họ, hướng về phía họ gật đầu mỉm cười.
Nụ cười hoàn hảo đến mức kinh ngạc, giống như cơn gió ấm áp của mùa xuân lạnh lẽo đột nhiên tràn về, có thể làm cỏ cây sống lại, trăm hoa đua nở.
Nhưng không ai có thể biết được, đối tượng anh mỉm cười là Diệu Diệu hay Bạch Lập Nhân.
Lòng Diệu Diệu lại chấn động.
Diệu Diệu đang định cười đáp lại thì không ngờ đôi vai hơi trùng xuống, Bạch Lập Nhân bày ra khuôn mặt lạnh như tiền, kéo sát cô vào người rồi bước đi.
Ây da.
Nụ cười của Tiết Khiêm Quân hơi đông cứng.
Béo: Ta nói, sao mà mấy khúc tác giả miêu tả nụ cười của Tiết Khiêm Quân nó sến thế nhỉ, edit mà nổi cả da gà =.=
“Nhiều năm không gặp, nghe nói hiện tại sự nghiệp của anh rất tốt?” Thanh mai trúc mã gặp lại nhau, Đỗ San San đầu tiên vẫn thông minh tìm một đề tài an toàn nhất để nói chuyện.
“Đại khái có thể xem là vậy.” Bạch Lập Nhân vẫn vô cùng lạnh lùng.
“Làm ơn đi, anh Lập Nhân, cho dù chúng ta đã chia tay thì vẫn có thể xem nhau là bạn bè kia mà?” Đỗ San San mỉm cười xinh đẹp: “Lúc ấy em còn trẻ, lại rất tùy hứng, anh đừng vì vậy mà ghi hận chứ?”
Từ sau khi lớn lên, Đỗ San San vỗn không còn gọi anh là ‘anh Lập Nhân’, đặc biệt quan hệ hai người trong lúc đó đã có tiến triển trên mức bạn bè, bây giờ cô gọi như vậy là muốn quay về quan hệ thanh mai trúc mã đơn thuần như trước?
Anh mím môi nhìn cô.
“Trước kia vì quá để ý nên mới không khống chế được, về sau em cũng đã suy nghĩ lại, anh ngay cả em cũng không muốn thân mật quá mức, làm sao có thể để ý đến một cái nhà vệ sinh công cộng như cô ta? Khi đó em khiến anh chịu tổn thương rất lớn đúng không? Anh Lập Nhân, tình cảm của chúng ta khi xưa tốt như vậy, cho dù em tùy hứng đến mức nào anh cũng chịu được. Lần này cũng thế, phải không?” Cô cầu xin anh tha thứ.
Đỗ San San bộ dáng như một thiếu nữ thanh khiết, động tác chắp tay xin lỗi khiến cô trở nên đặc biệt xinh đẹp.
Vì mấy cô gái trẻ có thể không biết, nhưng một khi trường thành nhất định sẽ nghiệm ra, không thể lấy cứng đối cứng với đàn ông, mà phải tìm cho ra điểm yếu của họ.
Bạch Lập Nhân mặt không chút thay đổi.
“Em và Đan Thiểu Quan không có gì cả!” Đỗ San San tiếp tục giải thích: “Khi ấy vì quá giận nên mới cố ý tìm anh ta để chọc giận anh, nhưng sau khi ra nước ngoài em lập tức hối hận, em từng viết thư cho anh mà đúng không?”
Có, thư của cô khi ấy, vẫn sặc mùi uy hiếp.
“Em và Đan Thiểu Quan không có gì cả, càng không bàn đến chuyện viết thư tâm sự thân mật như thế, hay chuyện anh không đi thì em ở chung với anh ta. Trước kia anh ta là bạn học, hiện tại cũng chỉ là cấp dưới, anh Lập Nhân, tất cả đều là giả cả!”
Đỗ San San muốn cầm lấy tay anh, nhưng còn chưa kịp chạm đến đầu ngón tay đã bị anh khéo léo tránh đi.
Anh không thích tiếp xúc quá thân mật với người lạ, hiện tại Đỗ San San đối với anh mà nói, là người rất xa lạ.
Nhưng Đỗ San San vẫn không bỏ cuộc, cô đỏ mặt, dùng giọng nói chỉ hai người mới có thể nghe, thẹn thùng thì thảo: “Anh Lập Nhân, thật ra, em vẫn rất yêu anh…Vài năm nay, em đều không quen người nào cả, em vẫn còn là…Anh đừng giận, được không?” Âm thanh mềm nhẹ dỗ dành anh.
Bạch Lập Nhân nghiện sạch sẽ, nghiện sạch sẽ đến mức hà khắc với chính bản thân, bạn gái sau này hẳn anh yêu cầu cũng vô cùng nghiêm khắc.
Thật ra mấy tháng nay Đỗ San San vẫn có ý hẹn anh gặp mặt.
Đối mặt với người lớn lên với mình từ bé, khuôn mặt vẫn thanh thuần nhỏ nhắn như trước, Bạch Lập Nhân không biết nên nói cái gì.
Dù sao về phương diện tình cảm nam nữ, cô là mối tình đầu của anh, là người đầu tiên và là người duy nhất khiến anh rung động.
Nhưng…
“Chúng ta đã kết thúc rồi.” Giọng nói anh trong trẻo nhưng lạnh lùng, anh trầm giọng nói xong thì lập tức xoay người, hai người đã cách nhau khá xa, anh bây giờ không thể tưởng tượng đến chuyện hai người lại có thể tiếp tục như trước.
Ngọn lửa của sự nghi ngờ, vẫn sẽ một lần nữa bùng nổ mà thôi.
Anh ghét người khác không tin tưởng anh, giống như trước kia, hết lần này đến lần khác bị hai mẹ con kia vu oan giá họa.
“Lập Nhân, anh vẫn còn cảm giác với em, đúng không?” Đỗ San San nhìn ra chút manh mối, tiếp tục không ngừng chất vấn.
Anh không biết.
Lại cảm giác thản nhiên này, không phải thích.
Chỉ là, anh biết, mình cực kì không thích ở cạnh Đỗ San San.
Anh ngước mắt tìm, cuối cùng cũng thấy Diệu Diệu đứng cách đó không xa, còn Đan Thiểu Quan thì đang không ngừng lải nhải với cô điều gì đó.
Anh lập tức đi qua chỗ cô, gần như không chút do dự: “Có thể đi chưa?” Buổi tiệc đã gần kết thúc, anh và quản lý ngân hàng cũng đã bàn chuyện xong, không cần thiết phải ở lại nữa.
“Đi! Đi!” Diệu Diệu vội vàng gật đầu, bộ dạng như hận không thể thoát khỏi đây ngay lập tức.
Dưới ánh mắt hơi ngạc nhiên của Diệu Diệu, Bạch Lập Nhân ở trước mặt Đỗ San San lại ôm lấy vai cô.
Được rồi, anh thừa nhận mình đang lấy Diệu Diệu ra làm bia đỡ đạn, dù sao cô cũng rất tốt để lợi dụng, dù sao cô cũng có ý với anh, chắc hẳn rất vui vẻ mà giúp đỡ.
Diệu Diệu xuyên qua bả vai của Bạch Lập Nhân quả nhiên nhìn thấy, sắc bén, ghen tị, phát điên và nhiều loại cảm xúc khác trong đôi mắt của nữ thần thánh khiết Đỗ San San, trong đó còn lóe lên một tia nhìn vô cùng tàn nhẫn, nhưng cô ta che dấu rất tốt.
Rất nhiều người là kẻ hai mặt.
Giống Đỗ San San, giống Bạch Lập Nhân.
Nhiều năm như vậy, Diệu Diệu và Bạch Lập Nhân sớm đã hợp tác với nhau vô cùng ăn ý, chỉ cần một ánh mắt cũng có thể khiến đối phương hiểu ý mình.
Chẳng qua…
“Tâm trạng đêm nay quả thật không tốt tý nào.” Diệu Diệu vừa ra khỏi hội trường vừa chỉ về hướng hai ánh mắt sáng quắc phía sau mà cảm thán.
Kì lạ là mối tình đầu của hai người đột nhiên xuất hiện cùng một lúc.
Thật sự là hai bông đào héo mà.
“Cô lái xe đi, tôi có uống chút rượu.” Bạch Lập Nhân đưa chìa khóa cho cô.
Vì hai người ở chung một khu, nếu khi tiện đường thì anh đều cho Diệu Diệu đi ké một đoạn.
“OK.” Diệu Diệu nhanh chóng bắt lấy chìa khóa xe.
Đúng lúc hai người đang lấy xe, một chiếc Lexus Sedan màu đen dừng ngay cửa khách sạn.
Nhân viên của bãi đậu xe vội vàng tiếp đón.
Sau đó một dáng người gầy, thon dài, vẻ mặt lúc nào cũng treo theo một nụ cười bước ra khỏi xe.
Tiết khiêm quân.
Diệu Diệu ngẩn ra.
“Khiêm Quân, anh tới rồi, hội thương nhân có vài hạng mục đầu tư muốn bàn bạc với anh.” Cô và anh còn chưa kịp chào hỏi, bạn anh đã đón đầu lên trước.
Tiết Khiêm Quân cũng phát hiện ra hai người họ, hướng về phía họ gật đầu mỉm cười.
Nụ cười hoàn hảo đến mức kinh ngạc, giống như cơn gió ấm áp của mùa xuân lạnh lẽo đột nhiên tràn về, có thể làm cỏ cây sống lại, trăm hoa đua nở.
Nhưng không ai có thể biết được, đối tượng anh mỉm cười là Diệu Diệu hay Bạch Lập Nhân.
Lòng Diệu Diệu lại chấn động.
Diệu Diệu đang định cười đáp lại thì không ngờ đôi vai hơi trùng xuống, Bạch Lập Nhân bày ra khuôn mặt lạnh như tiền, kéo sát cô vào người rồi bước đi.
Ây da.
Nụ cười của Tiết Khiêm Quân hơi đông cứng.
Béo: Ta nói, sao mà mấy khúc tác giả miêu tả nụ cười của Tiết Khiêm Quân nó sến thế nhỉ, edit mà nổi cả da gà =.=