“Diệu Diệu, không được xấu tính như thế, không được đốt cháy giai đoạn!” Anh cảnh cáo.
Không được lấy thân thể ra để mê hoặc đàn ông, anh không thích!
Tuy miệng cứ luôn mồm nói vậy, nhưng ngay cả Bạch Lập Nhân cũng hiểu mình không hề tức giận, tâm tình cũng không khó chịu như đã tưởng, ngược lại…thấy hơi khoái trá.
Đốt cháy giai đoạn? “Diệu Diệu” nâng mắt, khó hiểu nhìn anh.
“Nếu cô không muốn tôi ghét cô thì đừng đè lên người tôi nữa, xuống đi.” Anh cử động nhẹ cũng không dám, hiện tại cơ thể đã nóng hừng hực, thứ duy nhất còn giữ được lý trí trên cơ thể anh có lẽ cũng chỉ có cái miệng này.
Anh sợ nếu mình nóng nảy kéo cô xuống, chắc chắn hai cơ thể không thể tránh khỏi chuyện ma sát, nếu như vậy…có khi anh cũng không tỉnh táo được nữa.
Đừng đè lên người tôi nữa.
Anh hai ghét nó mập, anh hai nói mông nó nặng, anh hai ghét bị nó đè lên người.
Những lời này trước đây anh hai cũng hay nói, khi nãy vì quá vui mừng mà nó quên bẵng đi.
Tuy giọng điệu ghét bỏ của anh hai khi đó và bây giờ không giống nhau nhưng “Diệu Diệu” vẫn tủi thân, mếu máo bò xuống khỏi người anh.
“Cô” ngoan ngoãn trèo xuống, không cẩn thận động trúng vật cứng rắn nào đó trên người Bạch Lập Nhân.
“Diệu Diệu” tò mò nhìn trái nhìn phải, tìm xem có phải anh hai giấu vũ khí gì trên giường hay không.
Có khi nào là gậy không?
“Không được nhìn, không được quay đầu, keo xuống ngay cho tôi!” Bạch Lập Nhân không nhịn được nữa, quát.
“Diệu Diệu” rụt rụt bả vai, hai chân chạm xuống sàn, cũng không dám ho he nữa, hai tay vuốt vuốt lỗ tai, nhanh chóng ngồi xổm bên giường không nhúc nhích.
Bạch Lập Nhân xuống giường, bước đến tủ lạnh lấy bình nước khoáng uống một hơi hết sạch.
Vứt cái chai rỗng vào thùng rác, anh xoay người: “Liêu Diệu Trăn, cô điên rồi sao? Nửa đêm nửa hôm tự nhiên chạy vào phòng đàn ông?!” Sau khi uống hết cả chai nước lạnh, anh trở nên bình tĩnh hơn nhiều.
“Cô có biết mình đang làm gì không? Rốt cuộc trong đầu cô nghĩ cái gì vậy?!” Anh đến trước mặt “cô”, tức giận hỏi: “Tôi hỏi cô cái này, phải thành thật trả lời, biết chưa?”
“Diệu Diệu” vuốt vuốt lỗ tai, đáng thương ngẩng đầu chờ anh mở miệng.
Cảnh này quen lắm, rất quen, tính tình anh hai không dịu dàng như anh Khiêm Quân, mỗi lần anh hai nổi bão, nó đều không dám hé răng nửa lời.
“Cô rốt cuộc đã cùng với bao nhiêu tên đàn ông cái kia rồi? Hẹn hò được bao lâu thì làm cái đó?” Thấy cô thành thục câu dẫn người khác như vậy, anh khó chịu.
“Diệu Diệu” không hé răng, mờ mịt nhìn anh, vì “cô” không hiểu anh đang nói cái gì, ‘cái kia’ là cái gì? Sao trông anh hai như thể rất để ý đến ‘cái đó’?
“Đêm nay cô đến đây là vì muốn làm cái đó với tôi đúng không? Vì muốn làm cái đó, vậy mỗi lần qua lại với người khác, cô…” Anh rất khó chịu, không thể nói thêm được nữa.
“Diệu Diệu” bị anh nói hết ‘cái kia’ đến ‘cái đó’, đầu óc choáng váng.
“Quên đi, quên đi, tôi không muốn biết!” Không chờ cô trả lời, anh đã vẫy vẫy tay bỏ qua.
Sở dĩ anh đồng ý qua lại với cô là vì cô sạch sẽ, hiện tại không nên so đo nhiều làm gì, đều không nghĩa lý.
Anh chỉ có thể xem mình là người đặc biệt nhất của cô.
“Tôi đặc biệt hơn họ, đúng không?” Bạch Lập Nhân vẫn còn lo lắng, lại hỏi thêm một câu.
“Vâng!” “Diệu Diệu” ra sức gật đầu.
Anh hai đương nhiên là người đặc biệt nhất.
“Từ nay về sau cô chỉ nghe lời tôi, sẽ không chơi bời ong bướm, chỉ thích một mình tôi thôi đúng không?” Anh lo lắng.
“Vâng!” “Diệu Diệu” lại ra sức ra sức gật đầu.
Nó không cần anh Khiêm Quân nữa, nó chỉ cần anh hai thôi, từ nay về sau nó chỉ nghe lời một mình anh hai, chỉ yêu một mình anh hai thôi!
Bạch Lập Nhân rất vừa lòng.
“Tôi đưa cô về phòng, về sau đừng canh lúc nửa đêm mà đột ngột chạy qua đây nữa!” Anh vươn tay, muốn kéo “cô” dậy.
Nhưng “cô” vẫn không chịu nhúc nhích, chỉ nhìn anh tủi thân.
“Vậy cô muốn thế nào?” Anh bất đắc dĩ.
Sao có thể thế này? Sự thật và những gì anh tưởng tượng hoàn toàn khác nhau! Anh nghĩ cái cô này sau khi hẹn hò sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh, dù sao cô cũng phải mất một khoảng thời gian rất dài mới có thể ‘lừa’ anh về tay.
Nhưng tại sao tình huống của ngày hẹn hò đầu tiên lại không ổn thế này?
Anh đột nhiên cảm thấy mình không có cách nào đối phó với Liêu Diệu Trăn. Xem ra nếu muốn tiếp tục qua lại, anh phải siết chặt kỉ cương ngay từ đầu mới được!
“Yêu yêu.” “Diệu Diệu” cúi đầu, tủi thân nói.
Bạch Lập Nhân cứng người.
Trước đây khi em gái anh nói ‘yêu yêu’, nghĩa là nó muốn anh hôn chúc ngủ ngon.
Nhưng anh không nghĩ cái từ ‘yêu yêu’ trong miệng Diệu Diệu lại đơn thuần như thế.
“Không nên như vậy được không? Chúng ta cứ từ từ từng bước một, được không?!” Anh cứng rắn nói.
Sở dĩ cứng rắn như vậy không phải vì phiền phức, mà là đốm lửa trong cơ thể vừa mới hạ xuống một chút đã bị “cô” khơi mào hừng hực.
“Diệu Diệu” lớn mật vươn tay, cố ý muốn “yêu yêu”.
Nó đợi thời khắc này đã 15 năm rồi.
Hôm nay, nó nhất định phải được anh hai “yêu yêu”.
“Cô rốt cuộc muốn thế nào?” Thật đúng là kì lạ, anh đáng ra nên tặng cô một cú ‘vô ảnh cước’, trực tiếp đá cô ra khỏi cửa mới đúng!
Đêm nay quả thật sức kiên nhẫn của Bạch Lập Nhân không phải ở mức bình thường.
“Diệu Diệu” cuối cùng cũng đứng dậy, hai tay vòng qua cổ anh, hai ‘cục thịt’ trước ngực lại xáp đến chỗ anh.
Lửa cháy, lửa cháy, lửa sẽ cháy đó!!!!
“Anh hai, muốn hôn!” “Diệu Diệu” rốt cuộc cũng nói thẳng mong muốn của mình, nói thẳng ý nghĩa của hai từ ‘yêu yêu’ cho anh hai nghe.
Dứt lời, nó lập tức bay đến nằm úp sấp trên người anh, chủ động áp hai má vào cổ anh.
Cái gọi là hôn của nó, chẳng khác nào Bạch Cốt Tinh liếm cổ Đường Tăng trước khi hành quyết.
Bạch Lập Nhân quyết định nhắm mắt lại, giả chết.
Tâm tình lại không giữ được bình tĩnh.
Vì vừa không thể nén lại bình tĩnh, vừa bị kích thích, cùng với dục vọng mãnh liệt mênh mông như thủy triều dâng sắp bao phủ lấy toàn bộ cơ thể Bạch Lập Nhân.
Đây không phải là chuyện mà một chai nước lạnh có thể giải quyết được.
“Diệu Diệu, cô còn như vậy…Tôi liền, tôi liền…” Ăn thịt cô.
Anh cảnh cáo cô, giọng nói khàn khàn.
“Muốn yêu yêu!” “Diệu Diệu” vẫn quấn lấy anh, không ngừng lẩm bẩm.
“Tôi đã cảnh cáo…” Mẹ nó! Cùng lắm thì anh làm cô to bụng, cưới phứt cô là được chứ gì?!
Đàn ông quả nhiên đều là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới! Hiện tại, anh cũng đang tự hỏi lấy nửa người dưới của mình.
Bạch Lập Nhân dùng sức đè đầu cô lại, để cô dùng một đôi mắt ‘ngây thơ’ nhìn mình.
“Mình ghét nước miếng, mình ghét nuốt nước miếng của người khác…” Anh thì thào, lầm bầm lầu bầu.
Trong trí nhớ, anh thậm chí còn không quá thân mật với Đỗ San San.
Chỉ bị cái cô này thành công đánh lén một lần.
Vừa dứt lời, anh ôm “Diệu Diệu”, dùng sức hôn lên môi cô.
“Chụt.”. “Diệu Diệu” hít vào một hơi, chân tay mềm nhũn.
Anh đẩy cô lên giường, áp ngực vào dáng người mê người của cô, áp môi lên môi cô, cùng cô trằn trọc triền miên.
Cảm giác ấm áp từ đầu môi cô dần truyền đến đầu lưỡi của anh.
Lửa nóng thiêu đốt tứ phía.
Vừa hôn, hai tay anh cách một lớp áp ngủ vuốt ve đôi gò bồng đào khiến cánh đàn ông huyết mạch sôi sục.
Anh sẽ không bỏ qua cho cô, sẽ không!
Thay đổi trận mạc, anh chuyển sang cắn cắn cổ “Diệu Diệu”, thậm chí một bàn tay của anh đã bắt đầu luồn vào giữa hai chân cô vuốt ve. Về mảng này, anh chưa từng có kinh nghiệm, không biết hiện tại có nên lập tức rút súng ra trận, “thịt” cô luôn, hay là cứ từ từ, để cô thoải mái một chút, khó quên một chút.
Mà khoan, tại sao cô không ưm ưm thở dốc? Không thích sao?
Không đúng.
Anh ngẩng đầu.
“Diệu Diệu” nhắm mắt nằm quay đơ ra đó.
“Diệu Diệu!” Anh lay lay người cô.
“Cô” vẫn không chút phản ứng.
Hôn mê rồi sao?
Kích thích vậy sao? Hưng phấn vậy sao?
Bạch Lập Nhân trợn tròn mắt.
Anh không biết vì một hơi của mình mà khiến một hồn phách màu trắng dần bị đẩy ra khỏi cơ thể của Diệu Diệu. (Là dương khí trong truyền thuyết đó ))
“Nóng quá, nóng quá!” Con Nhóc khóc cha gọi mẹ, bay về hướng chậu lan dạ hương.
Dương khí của anh hai quá lợi hại, lúc vừa mới gặp gần như đã đánh bay nó ra khỏi cơ thể chị xinh đẹp.
Thấy nóng, nó lập tức nghĩ đến chuyện tìm nơi nào mát để tránh, hơi đâu mà quản mùi kích tình còn nồng nặc trong phòng.
“Diệu Diệu!” Anh lại lay người cô.
Diệu Diệu vẫn không chút ý thức, nằm im bất động.
Anh ngồi dậy, dục vọng giữa hai chân vẫn trầm trọng như cũ, gắng gượng.
Bạch Lập Nhân muốn cười, lại cười không nổi.
Đêm nay là chuyện quái gì đang diễn ra vậy?
Anh cúi xuống nhìn Diệu Diệu, trông cô hình như chỉ đang ngủ say mà thôi.
Nhưng anh biết, cô ngất xỉu.
Bạch Lập Nhân bỗng thấy vừa tức vừa bất đắc dĩ.
“Em cứ như vậy mà thích tôi?” Ngón cái phủ xuống cổ cô, trên đó hiện rõ một dãy dấu hôn do anh để lại, Bạch Lập Nhân hoàn toàn không phát hiện giọng mình khi hỏi cô câu đó vô cùng dịu dàng.
Anh rất muốn rất muốn làm cho xong chuyện, dục vọng và khát vọng vẫn hừng hực không buông tha cho anh, vẫn tiếp tục thiêu đốt toàn bộ cơ thể.
Nhưng dường như, anh còn muốn nhiều hơn như thế.
Ví như, tâm ý tương thông.
“Chúng ta vẫn nên tuân theo tự nhiên đi.” Bạch Lập Nhân đứng dậy, bế cô lên.
Cửa nhà bên cạnh, mở ra.
Anh dễ dàng băng qua phòng khách, rảo bước đến phòng cô, đặt cô xuống ổ chăn đã hơi lạnh.
Trò đùa đêm nay, cứ như vậy mà kết thúc.
Không được lấy thân thể ra để mê hoặc đàn ông, anh không thích!
Tuy miệng cứ luôn mồm nói vậy, nhưng ngay cả Bạch Lập Nhân cũng hiểu mình không hề tức giận, tâm tình cũng không khó chịu như đã tưởng, ngược lại…thấy hơi khoái trá.
Đốt cháy giai đoạn? “Diệu Diệu” nâng mắt, khó hiểu nhìn anh.
“Nếu cô không muốn tôi ghét cô thì đừng đè lên người tôi nữa, xuống đi.” Anh cử động nhẹ cũng không dám, hiện tại cơ thể đã nóng hừng hực, thứ duy nhất còn giữ được lý trí trên cơ thể anh có lẽ cũng chỉ có cái miệng này.
Anh sợ nếu mình nóng nảy kéo cô xuống, chắc chắn hai cơ thể không thể tránh khỏi chuyện ma sát, nếu như vậy…có khi anh cũng không tỉnh táo được nữa.
Đừng đè lên người tôi nữa.
Anh hai ghét nó mập, anh hai nói mông nó nặng, anh hai ghét bị nó đè lên người.
Những lời này trước đây anh hai cũng hay nói, khi nãy vì quá vui mừng mà nó quên bẵng đi.
Tuy giọng điệu ghét bỏ của anh hai khi đó và bây giờ không giống nhau nhưng “Diệu Diệu” vẫn tủi thân, mếu máo bò xuống khỏi người anh.
“Cô” ngoan ngoãn trèo xuống, không cẩn thận động trúng vật cứng rắn nào đó trên người Bạch Lập Nhân.
“Diệu Diệu” tò mò nhìn trái nhìn phải, tìm xem có phải anh hai giấu vũ khí gì trên giường hay không.
Có khi nào là gậy không?
“Không được nhìn, không được quay đầu, keo xuống ngay cho tôi!” Bạch Lập Nhân không nhịn được nữa, quát.
“Diệu Diệu” rụt rụt bả vai, hai chân chạm xuống sàn, cũng không dám ho he nữa, hai tay vuốt vuốt lỗ tai, nhanh chóng ngồi xổm bên giường không nhúc nhích.
Bạch Lập Nhân xuống giường, bước đến tủ lạnh lấy bình nước khoáng uống một hơi hết sạch.
Vứt cái chai rỗng vào thùng rác, anh xoay người: “Liêu Diệu Trăn, cô điên rồi sao? Nửa đêm nửa hôm tự nhiên chạy vào phòng đàn ông?!” Sau khi uống hết cả chai nước lạnh, anh trở nên bình tĩnh hơn nhiều.
“Cô có biết mình đang làm gì không? Rốt cuộc trong đầu cô nghĩ cái gì vậy?!” Anh đến trước mặt “cô”, tức giận hỏi: “Tôi hỏi cô cái này, phải thành thật trả lời, biết chưa?”
“Diệu Diệu” vuốt vuốt lỗ tai, đáng thương ngẩng đầu chờ anh mở miệng.
Cảnh này quen lắm, rất quen, tính tình anh hai không dịu dàng như anh Khiêm Quân, mỗi lần anh hai nổi bão, nó đều không dám hé răng nửa lời.
“Cô rốt cuộc đã cùng với bao nhiêu tên đàn ông cái kia rồi? Hẹn hò được bao lâu thì làm cái đó?” Thấy cô thành thục câu dẫn người khác như vậy, anh khó chịu.
“Diệu Diệu” không hé răng, mờ mịt nhìn anh, vì “cô” không hiểu anh đang nói cái gì, ‘cái kia’ là cái gì? Sao trông anh hai như thể rất để ý đến ‘cái đó’?
“Đêm nay cô đến đây là vì muốn làm cái đó với tôi đúng không? Vì muốn làm cái đó, vậy mỗi lần qua lại với người khác, cô…” Anh rất khó chịu, không thể nói thêm được nữa.
“Diệu Diệu” bị anh nói hết ‘cái kia’ đến ‘cái đó’, đầu óc choáng váng.
“Quên đi, quên đi, tôi không muốn biết!” Không chờ cô trả lời, anh đã vẫy vẫy tay bỏ qua.
Sở dĩ anh đồng ý qua lại với cô là vì cô sạch sẽ, hiện tại không nên so đo nhiều làm gì, đều không nghĩa lý.
Anh chỉ có thể xem mình là người đặc biệt nhất của cô.
“Tôi đặc biệt hơn họ, đúng không?” Bạch Lập Nhân vẫn còn lo lắng, lại hỏi thêm một câu.
“Vâng!” “Diệu Diệu” ra sức gật đầu.
Anh hai đương nhiên là người đặc biệt nhất.
“Từ nay về sau cô chỉ nghe lời tôi, sẽ không chơi bời ong bướm, chỉ thích một mình tôi thôi đúng không?” Anh lo lắng.
“Vâng!” “Diệu Diệu” lại ra sức ra sức gật đầu.
Nó không cần anh Khiêm Quân nữa, nó chỉ cần anh hai thôi, từ nay về sau nó chỉ nghe lời một mình anh hai, chỉ yêu một mình anh hai thôi!
Bạch Lập Nhân rất vừa lòng.
“Tôi đưa cô về phòng, về sau đừng canh lúc nửa đêm mà đột ngột chạy qua đây nữa!” Anh vươn tay, muốn kéo “cô” dậy.
Nhưng “cô” vẫn không chịu nhúc nhích, chỉ nhìn anh tủi thân.
“Vậy cô muốn thế nào?” Anh bất đắc dĩ.
Sao có thể thế này? Sự thật và những gì anh tưởng tượng hoàn toàn khác nhau! Anh nghĩ cái cô này sau khi hẹn hò sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh, dù sao cô cũng phải mất một khoảng thời gian rất dài mới có thể ‘lừa’ anh về tay.
Nhưng tại sao tình huống của ngày hẹn hò đầu tiên lại không ổn thế này?
Anh đột nhiên cảm thấy mình không có cách nào đối phó với Liêu Diệu Trăn. Xem ra nếu muốn tiếp tục qua lại, anh phải siết chặt kỉ cương ngay từ đầu mới được!
“Yêu yêu.” “Diệu Diệu” cúi đầu, tủi thân nói.
Bạch Lập Nhân cứng người.
Trước đây khi em gái anh nói ‘yêu yêu’, nghĩa là nó muốn anh hôn chúc ngủ ngon.
Nhưng anh không nghĩ cái từ ‘yêu yêu’ trong miệng Diệu Diệu lại đơn thuần như thế.
“Không nên như vậy được không? Chúng ta cứ từ từ từng bước một, được không?!” Anh cứng rắn nói.
Sở dĩ cứng rắn như vậy không phải vì phiền phức, mà là đốm lửa trong cơ thể vừa mới hạ xuống một chút đã bị “cô” khơi mào hừng hực.
“Diệu Diệu” lớn mật vươn tay, cố ý muốn “yêu yêu”.
Nó đợi thời khắc này đã 15 năm rồi.
Hôm nay, nó nhất định phải được anh hai “yêu yêu”.
“Cô rốt cuộc muốn thế nào?” Thật đúng là kì lạ, anh đáng ra nên tặng cô một cú ‘vô ảnh cước’, trực tiếp đá cô ra khỏi cửa mới đúng!
Đêm nay quả thật sức kiên nhẫn của Bạch Lập Nhân không phải ở mức bình thường.
“Diệu Diệu” cuối cùng cũng đứng dậy, hai tay vòng qua cổ anh, hai ‘cục thịt’ trước ngực lại xáp đến chỗ anh.
Lửa cháy, lửa cháy, lửa sẽ cháy đó!!!!
“Anh hai, muốn hôn!” “Diệu Diệu” rốt cuộc cũng nói thẳng mong muốn của mình, nói thẳng ý nghĩa của hai từ ‘yêu yêu’ cho anh hai nghe.
Dứt lời, nó lập tức bay đến nằm úp sấp trên người anh, chủ động áp hai má vào cổ anh.
Cái gọi là hôn của nó, chẳng khác nào Bạch Cốt Tinh liếm cổ Đường Tăng trước khi hành quyết.
Bạch Lập Nhân quyết định nhắm mắt lại, giả chết.
Tâm tình lại không giữ được bình tĩnh.
Vì vừa không thể nén lại bình tĩnh, vừa bị kích thích, cùng với dục vọng mãnh liệt mênh mông như thủy triều dâng sắp bao phủ lấy toàn bộ cơ thể Bạch Lập Nhân.
Đây không phải là chuyện mà một chai nước lạnh có thể giải quyết được.
“Diệu Diệu, cô còn như vậy…Tôi liền, tôi liền…” Ăn thịt cô.
Anh cảnh cáo cô, giọng nói khàn khàn.
“Muốn yêu yêu!” “Diệu Diệu” vẫn quấn lấy anh, không ngừng lẩm bẩm.
“Tôi đã cảnh cáo…” Mẹ nó! Cùng lắm thì anh làm cô to bụng, cưới phứt cô là được chứ gì?!
Đàn ông quả nhiên đều là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới! Hiện tại, anh cũng đang tự hỏi lấy nửa người dưới của mình.
Bạch Lập Nhân dùng sức đè đầu cô lại, để cô dùng một đôi mắt ‘ngây thơ’ nhìn mình.
“Mình ghét nước miếng, mình ghét nuốt nước miếng của người khác…” Anh thì thào, lầm bầm lầu bầu.
Trong trí nhớ, anh thậm chí còn không quá thân mật với Đỗ San San.
Chỉ bị cái cô này thành công đánh lén một lần.
Vừa dứt lời, anh ôm “Diệu Diệu”, dùng sức hôn lên môi cô.
“Chụt.”. “Diệu Diệu” hít vào một hơi, chân tay mềm nhũn.
Anh đẩy cô lên giường, áp ngực vào dáng người mê người của cô, áp môi lên môi cô, cùng cô trằn trọc triền miên.
Cảm giác ấm áp từ đầu môi cô dần truyền đến đầu lưỡi của anh.
Lửa nóng thiêu đốt tứ phía.
Vừa hôn, hai tay anh cách một lớp áp ngủ vuốt ve đôi gò bồng đào khiến cánh đàn ông huyết mạch sôi sục.
Anh sẽ không bỏ qua cho cô, sẽ không!
Thay đổi trận mạc, anh chuyển sang cắn cắn cổ “Diệu Diệu”, thậm chí một bàn tay của anh đã bắt đầu luồn vào giữa hai chân cô vuốt ve. Về mảng này, anh chưa từng có kinh nghiệm, không biết hiện tại có nên lập tức rút súng ra trận, “thịt” cô luôn, hay là cứ từ từ, để cô thoải mái một chút, khó quên một chút.
Mà khoan, tại sao cô không ưm ưm thở dốc? Không thích sao?
Không đúng.
Anh ngẩng đầu.
“Diệu Diệu” nhắm mắt nằm quay đơ ra đó.
“Diệu Diệu!” Anh lay lay người cô.
“Cô” vẫn không chút phản ứng.
Hôn mê rồi sao?
Kích thích vậy sao? Hưng phấn vậy sao?
Bạch Lập Nhân trợn tròn mắt.
Anh không biết vì một hơi của mình mà khiến một hồn phách màu trắng dần bị đẩy ra khỏi cơ thể của Diệu Diệu. (Là dương khí trong truyền thuyết đó ))
“Nóng quá, nóng quá!” Con Nhóc khóc cha gọi mẹ, bay về hướng chậu lan dạ hương.
Dương khí của anh hai quá lợi hại, lúc vừa mới gặp gần như đã đánh bay nó ra khỏi cơ thể chị xinh đẹp.
Thấy nóng, nó lập tức nghĩ đến chuyện tìm nơi nào mát để tránh, hơi đâu mà quản mùi kích tình còn nồng nặc trong phòng.
“Diệu Diệu!” Anh lại lay người cô.
Diệu Diệu vẫn không chút ý thức, nằm im bất động.
Anh ngồi dậy, dục vọng giữa hai chân vẫn trầm trọng như cũ, gắng gượng.
Bạch Lập Nhân muốn cười, lại cười không nổi.
Đêm nay là chuyện quái gì đang diễn ra vậy?
Anh cúi xuống nhìn Diệu Diệu, trông cô hình như chỉ đang ngủ say mà thôi.
Nhưng anh biết, cô ngất xỉu.
Bạch Lập Nhân bỗng thấy vừa tức vừa bất đắc dĩ.
“Em cứ như vậy mà thích tôi?” Ngón cái phủ xuống cổ cô, trên đó hiện rõ một dãy dấu hôn do anh để lại, Bạch Lập Nhân hoàn toàn không phát hiện giọng mình khi hỏi cô câu đó vô cùng dịu dàng.
Anh rất muốn rất muốn làm cho xong chuyện, dục vọng và khát vọng vẫn hừng hực không buông tha cho anh, vẫn tiếp tục thiêu đốt toàn bộ cơ thể.
Nhưng dường như, anh còn muốn nhiều hơn như thế.
Ví như, tâm ý tương thông.
“Chúng ta vẫn nên tuân theo tự nhiên đi.” Bạch Lập Nhân đứng dậy, bế cô lên.
Cửa nhà bên cạnh, mở ra.
Anh dễ dàng băng qua phòng khách, rảo bước đến phòng cô, đặt cô xuống ổ chăn đã hơi lạnh.
Trò đùa đêm nay, cứ như vậy mà kết thúc.