Từ sau lần "khóc" đó, cô và Bạch Lập Nhân lại khóc ra cảm tình.
Cuộc cách mạng tình duyên lúc nửa đêm cứ thế bắt đầu bén rễ trong lòng Diệu Diệu.
Hôm nay, là ngày Tiết Khiêm Quân đính hôn.
Cũng là ngày sinh nhật của cô.
Thật là châm chọc, người phụ nữ kia lại chọn lễ đính hôn đúng vào ngày sinh nhật cô.
Ninh Ninh tô mắt màu nâu, lại điểm thêm chút màu tím bạc, tỉ mỉ đánh mắt cho Diệu Diệu, sau đó thêm chút phấn màu vàng đồng, đôi mắt vốn đã quyến rũ nay càng đẹp hơn, đến mức khiến người ta không thở nổi.
Thêm chút dầu bóng vào phấn nền để trang điểm, che đậy khuôn mặt có phần trắng bệch của Diệu Diệu, Ninh Ninh lau sạch sẽ màu môi, đầu tiên tô viền môi ngọt ngào, quyến rũ, kết hợp với màu son thật đẹp, cuối cùng phủ thêm lớp son bóng.
“Hôm nay sắc mặt của mày không được tốt, tao phải giúp mày trang điểm thật đẹp mới được!” Ninh Ninh đối với kỹ năng trang điểm mười năm của mình vô cùng tin tưởng.
Diệu Diệu miễn cưỡng nâng nhẹ khóe môi.
Cô đương nhiên biết tại sao sắc mặt mình lại kém như thế, ngày mai cô chuẩn bị đi hiến máu, dùng máu hóa giải tai ương.
“Chờ thêm vài ngày, đi siêu âm lần nữa rồi hẵng quyết định có giữ đứa nhỏ này lại hay không nha!” Cô sờ bụng Ninh Ninh.
Nơi này, có một sinh mệnh nhỏ, là do cô trộm hoa trắng của người khác đổi lấy.
“Đúng thế, không thể qua loa được!” Ninh Ninh gật đầu.
“Diệu Diệu, mặc cái váy này đi, xinh đẹp mà không phô trương.” Hiểu Vũ lấy lễ phục mình chuẩn bị cho lễ cưới ra cho cô xem.
Nhìn vào khuôn mặt đã được trang điểm khéo léo trong gương, xa lạ mà quen thuộc, Diệu Diệu có chút thất thần.
Thực ra bản thân cô cũng không rõ mình đến đó để làm gì, nhưng ba người bạn tốt cứ khuyên nhủ nên cô cũng bị kích động.
Có lẽ, sâu trong nội tâm cô vẫn thấy không cam lòng, thế nên mới nỗ lực hết sức thế này.
Chuông cửa vang lên.
“Nam chính hôm nay của chúng ta đã đến rồi!” Ninh Ninh hưng phấn nhảy dựng lên, chủ động chạy đi mở cửa.
Cửa vừa mở, đứng ngoài là một người đàn ông cao gần mét tám, vô cùng phong độ và đẹp trai.
Đúng chín giờ tối, Bạch Lập Nhân đến khách sạn.
Cô dâu hôm nay trang điểm rất xinh đẹp, lễ phục màu đỏ, cử chỉ tao nhã động lòng người, vừa duyên dáng vừa tinh tế, còn chú rể chỉ mặc âu phục màu trắng thôi đã toát ra vẻ ôn nhã hơn người.
Bạch Lập Nhân đưa mắt tìm khắp hội trường, kể cả ban công, sau đó khẽ an tâm.
Chung quanh, vài người có quen biết đều dẫn bạn gái đến chào hỏi, tiệc mời đồng nghiệp hóa ra là thế này, hai nhân vật chính làm trung tâm của buổi tiệc, trên thiếp mời còn ghi rõ có thể mang theo bạn nhảy đến.
Anh vẫn luôn chờ Diệu Diệu mở miệng.
Đêm qua, hai người nói chuyện điện thoại rất lâu, đến khi Diệu Diệu cầm điện thoại vừa nói vừa ngủ thiếp đi cũng không thèm mở miệng mời anh câu nào.
Tối hôm nay, anh thực sự không kiên nhẫn được nữa, cuối cùng cũng chủ động hỏi cô có muốn đi đến vũ hội cùng anh không.
Thế nhưng cô lại nói không cần, cô đã có bạn nhảy.
Câu đó khiến anh suýt chút nữa tức đến sùi bọt mép.
Hai người đã nói sau này chỉ làm bạn bè, mà anh cũng không phải loại người đục nước béo cò, thế nhưng...
Cũng đừng cho tên đàn ông khác cơ hội chứ?
Nghĩ đến cái đó làm gì! Dù sao anh cũng thật lòng muốn làm bạn với cô! Mấy ngày này trò chuyện thân thiết như thế cũng chỉ vì anh không yên lòng với bà chị ngốc nghếch kia, sợ cô lại làm chuyện gì điên rồ.
May mà chỉ kì lạ ở chỗ ngày nào cô cũng mệt mỏi, không biết là làm cái gì mà mỗi lần nói chuyện điện thoại với anh đều vừa nói vừa ngủ, trừ chuyện đó ra thì không có gì bất thường cả.
Tối hôm đó, cô khóc đau lòng như vậy, anh vẫn lo lắng cô sẽ xảy ra chuyện.
Cô dâu chú rể bên kia đang chào hỏi khách khứa thì bỗng chú ý đến Bạch Lập Nhân.
“Muốn đi qua chào một tiếng không?” Tiết Khiêm Quân vô cùng phong độ. Cho dù hôm nay cô dâu có diễn một màn bỏ trốn cùng người khác, anh cũng không thèm nhăn mày.
Sáng nay, sau khi đóng mấy con dấu đó vào thì mọi chuyện đã gần như hoàn thành.
Chỉ là tiết mục đêm nay có diễn xong thì anh mới thực sự có lợi.
Đỗ San San cắn cắn môi dưới.
Cô ta vốn nghĩ Bạch Lập Nhân sẽ có hành động gì đó, thế nhưng mọi chuyện lại đi ngược hoàn toàn với kế hoạch cô ta vạch ra.
Rốt cuộc anh ấy đang suy nghĩ cái gì? Đỗ San San phát hiện bản thân không thể hiểu được.
Là năm tháng xa cách, do đó cô ta không còn hiểu rõ người mà mình vẫn xem là dễ nhìn thấu sao?
Anh rất bận rộn, mỗi ngày chỉ đến công ty rồi về nhà.
Nhiều lần cô ta cố ý khoe mẽ hạnh phúc bản thân trước mặt anh, anh cũng chỉ cau mày một cái, thể hiện không thích, nhưng chỉ ngừng ở đó mà thôi.
Đỗ San San một lần nữa tự hỏi, lần này có phải làm quá rồi không?
“Không cần chào hỏi đâu. Chúng ta khiêu vũ đi!” Âm nhạc vang lên, Đỗ San San nắm tay Tiết Khiêm Quân bước ra.
Cô ta là người sĩ diện, cho dù trong lòng buồn bực cũng không thể hiện ra mặt.
“Được, khiêu vũ.” Tiết Khiêm Quân thản nhiên mỉm cười, chỉ là, có chút không yên lòng.
Đêm nay, cô ấy hẳn là không đến.
Không đến, cũng tốt.
Mỗi khi đối mặt với ánh mắt thất vọng, khổ sở của cô, anh phải dùng sức lực rất lớn, mới có thể kìm nén nỗi xúc động muốn được giải thích.
Từ trước đến nay, anh không phải là người dễ xúc động, từng bước đi anh đều rất lý trí, vô cùng tỉnh táo, như vậy mới chắc chắn không mắc một sai lầm nào.
Bây giờ cô khổ tâm thế nào, tương lai anh nhất định sẽ dùng một nghìn, một vạn lần điều tốt đẹp để đền bù.
Một cặp đẹp đôi cùng nhau khiêu vũ trong tiếng nhạc lãng mạn. Trong cuộc sống này có ai mà không đeo mặt nạ để tiếp tục tồn tại?
Trong thành phố này, những người trẻ tuổi biết khiêu vũ cũng không nhiều. Thế nhưng bọn họ đều từng là du học sinh, loại lễ nghi xã giao này đều đã được học rất thành thục.
Cô dâu chú rể mở đầu bằng một màn khiêu vũ tuyệt vời như thế, có vài đôi tình nhân cũng nắm tay bước ra sân khấu gia nhập.
Bầu không khí ở hội trường rất tốt.
Đột nhiên, ở cửa ra vào có chút hỗn loạn.
Hoặc có thể nói là, hội trường có quá nhiều người đàn ông trở nên rối loạn.
Ánh mắt Tiết Khiêm Quân thản nhiên đảo qua, sau đó, sửng sốt.
Diệu Diệu khoác tay một người đàn ông vô cùng phong độ tiến vào hội trường.
Hôm nay cô mặc một bộ lễ phục màu trắng bạc, cổ áo thiết kế rất gợi cảm, tản mát vẻ nữ tính theo từng bước đi, không hề đơn điệu mà cực kì phóng khoáng, cả người cô toát ra vẻ đẹp quyến rũ động lòng người.
Tiết Khiêm Quân cảm thấy hô hấp của bản thân bỗng ngừng lại trong nháy mắt, anh và gần như toàn bộ đàn ông đang khiêu vũ trong hội trường đều bất động như nhau.
Diệu Diệu khoác tay bạn nhảy đến chỗ cô dâu chú rể.
Cô vốn dĩ đã xinh đẹp, lúc này kết hợp với khuôn mặt được trang điểm lộng lẫy, cộng với bộ lễ phục để lộ cặp đùi cực kì khiêu gợi, hoàn toàn thu hút ánh nhìn của tất cả cánh đàn ông trong hội trường.
Bạn nhảy của cô đêm nay hiển nhiên là vị hôn phu của Hiển Vũ, cũng là biên đạo múa quốc gia.
Đối phương là người hóm hỉnh, săn sóc, đồng thời là thầy dạy nhảy của cô.
Bắt đầu từ lúc cô bước vào hội trường, thế giới này dường như chỉ chú tâm vào hai người họ.
Tâm điểm của ánh nhìn đêm nay, một là cô dâu chú rể, một là bọn họ.
Cô từng bước đi đến chỗ Tiết Khiêm Quân, tận mắt nhìn thấy Đỗ San San ngay cả phấn trang điểm cũng không giấu được khuôn mặt trắng bệch.
Không có cô dâu nào mong muốn trong hôn lễ của mình lại bị người khác cướp mất sự chú ý.
Diệu Diệu chưa bao giờ muốn làm những việc thiếu đạo đức thế này, thế nhưng ngày hôm nay, cô muốn đóng vai phản diện.
“Chúc mừng hai người, chúc hai người trăm năm hòa hợp.” Diệu Diệu mỉm cười, thản nhiên nhìn bọn họ chúc phúc.
Thật ra, ngày đó, sau khi dựa vào vai Bạch Lập Nhân khóc nức nở một hồi, tâm tình thống khổ của cô cũng đã chậm rãi tan đi.
Tiết Khiêm Quân vẫn bình tĩnh nhìn cô.
Diệu Diệu không phải là người dối trá cho nên rất dễ nhìn thấu.
Thế nhưng vào giờ phút này, anh nhìn được cái gì? Hai người họ ở rất gần nhau nhưng lòng lại cách xa vạn dặm.
Cho đến giờ phút này, anh chưa từng nhìn thấy một Diệu Diệu như vậy.
Diệu Diệu trời sinh có khuôn mặt rất xinh đẹp, cho nên cô luôn tự ti che đi “chỗ thiếu sót” đó.
Xúc động một lúc lâu, anh đang định mở miệng nói chuyện với cô thì bỗng một người đàn ông xa lạ tiến tới ngỏ lời mời cô khiêu vũ.
Diệu Diệu lắc đầu: “Không được, bạn nhảy của tôi đêm nay là anh ấy.”
Cô nhìn Tầm Dương, như thể đang liếc mắt đưa tình.
Trái tim Tiết Khiêm Quân nhất thời chấn động.
Kế hoạch này thành hay bại anh đều nắm trong lòng bàn tay, ngay cả việc bị Bạch Lập Nhân đâm sau lưng cũng đã phòng bị đâu vào đấy.
Nhưng có tính kỹ thế nào cũng không ngờ…
Anh lại tổn thương Diệu Diệu đến mức này.
Thật sự là không ngờ sao? Nói cho cùng là do anh ích kỷ, cố ý bỏ qua mà thôi.
“Chào hỏi xong rồi thì chúng ta khiêu vũ thôi.” Tầm Dương cười dịu dàng, vô cùng phối hợp.
Thật ra, bất kỳ ai cũng có thể nhận ra, khí chất của Tầm Dương cũng gần như Tiết Khiêm Quân.
“Được.” Diệu Diệu quay sang nở nụ cười.
Vốn dĩ cô muốn diễn cho riêng mình một vở kịch thật tráng lệ, nên mỉm cười rất rạng rỡ.
Nhưng cô đột nhiên cảm thấy có một ánh mắt sắc bén đang nhìn mình.
Ông trời ơi, sao Bạch Lập Nhân lại dùng khuôn mặt tái mét đó nhìn cô?
“Tầm Dương, đợi chút, em sang chào hỏi bạn mình một tiếng.” Cô vội vàng thì thầm dặn dò Tầm Dương.
Đêm nay, cô cố ý khiến Tiết Khiêm Quân hiểu lầm, đồng thời cũng khiến Bạch Lập Nhân hiểu lầm.
Anh ta nhất định đang cho rằng cô là người nông nổi cho mà xem.
Cô muốn giải thích.
“Diệu Diệu, giải quyết chuyện chính trước.” Tầm Dương kéo tay cô vì âm nhạc đã vang lên.
Vũ đạo của Tầm Dương vô cùng uyên thâm, khẽ kéo một cái, điệu nhảy liền bắt đầu.
Thực ra Diệu Diệu không hề biết khiêu vũ, tuy mấy ngày hôm nay tập luyện không ngừng nghỉ, những cũng phải nhờ có cao thủ vũ đạo ở đây mới đảm bảo không xảy ra tình huống gì xấu hổ.
Nhất thời, một điệu nhảy bình thường, nhờ bên nam nhảy quá chuyên nghiệp, kỹ thuật vừa hấp dẫn vừa lãng mạn mà hai người bỗng chốc trở nên cao siêu chói mắt.
Trong vũ trường, bất kể nam hay nữ đều xem đến thất thần.
“Tiết Hồ Ly. Chúng ta cũng khiêu vũ!” Đỗ San San giậm chân giận dữ.
Cô ta thừa nhận mình cố ý mời Diệu DIệu là để khiến cô cảm thấy khó xử, thế nhưng không ngờ đối phương lại dùng đến chiêu này.
“Không được, tôi không muốn mất mặt.” Tiết Khiêm Quân nhàn nhạt từ chối.
Sự thật là do anh cảm thấy mất mát đến độ thất thần.
Anh luôn tự tin nắm chắc mọi thứ trong tay, thế nhưng đêm nay, dường mọi chuyện đã thoát ra khỏi quỹ đạo vốn có.
Anh bắt đầu hoài nghi, liệu bản thân mình có thể chịu đựng được cảnh Diệu Diệu ở trong vòng tay của một người đàn ông khác hay không?
Hội trường, không chỉ có một người thất thần.
Bạch Lập Nhân quay đầu, vẻ mặt vừa lo vừa tức, một mình bước ra ban công, quay lưng về phía hội trường.
Cuộc cách mạng tình duyên lúc nửa đêm cứ thế bắt đầu bén rễ trong lòng Diệu Diệu.
Hôm nay, là ngày Tiết Khiêm Quân đính hôn.
Cũng là ngày sinh nhật của cô.
Thật là châm chọc, người phụ nữ kia lại chọn lễ đính hôn đúng vào ngày sinh nhật cô.
Ninh Ninh tô mắt màu nâu, lại điểm thêm chút màu tím bạc, tỉ mỉ đánh mắt cho Diệu Diệu, sau đó thêm chút phấn màu vàng đồng, đôi mắt vốn đã quyến rũ nay càng đẹp hơn, đến mức khiến người ta không thở nổi.
Thêm chút dầu bóng vào phấn nền để trang điểm, che đậy khuôn mặt có phần trắng bệch của Diệu Diệu, Ninh Ninh lau sạch sẽ màu môi, đầu tiên tô viền môi ngọt ngào, quyến rũ, kết hợp với màu son thật đẹp, cuối cùng phủ thêm lớp son bóng.
“Hôm nay sắc mặt của mày không được tốt, tao phải giúp mày trang điểm thật đẹp mới được!” Ninh Ninh đối với kỹ năng trang điểm mười năm của mình vô cùng tin tưởng.
Diệu Diệu miễn cưỡng nâng nhẹ khóe môi.
Cô đương nhiên biết tại sao sắc mặt mình lại kém như thế, ngày mai cô chuẩn bị đi hiến máu, dùng máu hóa giải tai ương.
“Chờ thêm vài ngày, đi siêu âm lần nữa rồi hẵng quyết định có giữ đứa nhỏ này lại hay không nha!” Cô sờ bụng Ninh Ninh.
Nơi này, có một sinh mệnh nhỏ, là do cô trộm hoa trắng của người khác đổi lấy.
“Đúng thế, không thể qua loa được!” Ninh Ninh gật đầu.
“Diệu Diệu, mặc cái váy này đi, xinh đẹp mà không phô trương.” Hiểu Vũ lấy lễ phục mình chuẩn bị cho lễ cưới ra cho cô xem.
Nhìn vào khuôn mặt đã được trang điểm khéo léo trong gương, xa lạ mà quen thuộc, Diệu Diệu có chút thất thần.
Thực ra bản thân cô cũng không rõ mình đến đó để làm gì, nhưng ba người bạn tốt cứ khuyên nhủ nên cô cũng bị kích động.
Có lẽ, sâu trong nội tâm cô vẫn thấy không cam lòng, thế nên mới nỗ lực hết sức thế này.
Chuông cửa vang lên.
“Nam chính hôm nay của chúng ta đã đến rồi!” Ninh Ninh hưng phấn nhảy dựng lên, chủ động chạy đi mở cửa.
Cửa vừa mở, đứng ngoài là một người đàn ông cao gần mét tám, vô cùng phong độ và đẹp trai.
Đúng chín giờ tối, Bạch Lập Nhân đến khách sạn.
Cô dâu hôm nay trang điểm rất xinh đẹp, lễ phục màu đỏ, cử chỉ tao nhã động lòng người, vừa duyên dáng vừa tinh tế, còn chú rể chỉ mặc âu phục màu trắng thôi đã toát ra vẻ ôn nhã hơn người.
Bạch Lập Nhân đưa mắt tìm khắp hội trường, kể cả ban công, sau đó khẽ an tâm.
Chung quanh, vài người có quen biết đều dẫn bạn gái đến chào hỏi, tiệc mời đồng nghiệp hóa ra là thế này, hai nhân vật chính làm trung tâm của buổi tiệc, trên thiếp mời còn ghi rõ có thể mang theo bạn nhảy đến.
Anh vẫn luôn chờ Diệu Diệu mở miệng.
Đêm qua, hai người nói chuyện điện thoại rất lâu, đến khi Diệu Diệu cầm điện thoại vừa nói vừa ngủ thiếp đi cũng không thèm mở miệng mời anh câu nào.
Tối hôm nay, anh thực sự không kiên nhẫn được nữa, cuối cùng cũng chủ động hỏi cô có muốn đi đến vũ hội cùng anh không.
Thế nhưng cô lại nói không cần, cô đã có bạn nhảy.
Câu đó khiến anh suýt chút nữa tức đến sùi bọt mép.
Hai người đã nói sau này chỉ làm bạn bè, mà anh cũng không phải loại người đục nước béo cò, thế nhưng...
Cũng đừng cho tên đàn ông khác cơ hội chứ?
Nghĩ đến cái đó làm gì! Dù sao anh cũng thật lòng muốn làm bạn với cô! Mấy ngày này trò chuyện thân thiết như thế cũng chỉ vì anh không yên lòng với bà chị ngốc nghếch kia, sợ cô lại làm chuyện gì điên rồ.
May mà chỉ kì lạ ở chỗ ngày nào cô cũng mệt mỏi, không biết là làm cái gì mà mỗi lần nói chuyện điện thoại với anh đều vừa nói vừa ngủ, trừ chuyện đó ra thì không có gì bất thường cả.
Tối hôm đó, cô khóc đau lòng như vậy, anh vẫn lo lắng cô sẽ xảy ra chuyện.
Cô dâu chú rể bên kia đang chào hỏi khách khứa thì bỗng chú ý đến Bạch Lập Nhân.
“Muốn đi qua chào một tiếng không?” Tiết Khiêm Quân vô cùng phong độ. Cho dù hôm nay cô dâu có diễn một màn bỏ trốn cùng người khác, anh cũng không thèm nhăn mày.
Sáng nay, sau khi đóng mấy con dấu đó vào thì mọi chuyện đã gần như hoàn thành.
Chỉ là tiết mục đêm nay có diễn xong thì anh mới thực sự có lợi.
Đỗ San San cắn cắn môi dưới.
Cô ta vốn nghĩ Bạch Lập Nhân sẽ có hành động gì đó, thế nhưng mọi chuyện lại đi ngược hoàn toàn với kế hoạch cô ta vạch ra.
Rốt cuộc anh ấy đang suy nghĩ cái gì? Đỗ San San phát hiện bản thân không thể hiểu được.
Là năm tháng xa cách, do đó cô ta không còn hiểu rõ người mà mình vẫn xem là dễ nhìn thấu sao?
Anh rất bận rộn, mỗi ngày chỉ đến công ty rồi về nhà.
Nhiều lần cô ta cố ý khoe mẽ hạnh phúc bản thân trước mặt anh, anh cũng chỉ cau mày một cái, thể hiện không thích, nhưng chỉ ngừng ở đó mà thôi.
Đỗ San San một lần nữa tự hỏi, lần này có phải làm quá rồi không?
“Không cần chào hỏi đâu. Chúng ta khiêu vũ đi!” Âm nhạc vang lên, Đỗ San San nắm tay Tiết Khiêm Quân bước ra.
Cô ta là người sĩ diện, cho dù trong lòng buồn bực cũng không thể hiện ra mặt.
“Được, khiêu vũ.” Tiết Khiêm Quân thản nhiên mỉm cười, chỉ là, có chút không yên lòng.
Đêm nay, cô ấy hẳn là không đến.
Không đến, cũng tốt.
Mỗi khi đối mặt với ánh mắt thất vọng, khổ sở của cô, anh phải dùng sức lực rất lớn, mới có thể kìm nén nỗi xúc động muốn được giải thích.
Từ trước đến nay, anh không phải là người dễ xúc động, từng bước đi anh đều rất lý trí, vô cùng tỉnh táo, như vậy mới chắc chắn không mắc một sai lầm nào.
Bây giờ cô khổ tâm thế nào, tương lai anh nhất định sẽ dùng một nghìn, một vạn lần điều tốt đẹp để đền bù.
Một cặp đẹp đôi cùng nhau khiêu vũ trong tiếng nhạc lãng mạn. Trong cuộc sống này có ai mà không đeo mặt nạ để tiếp tục tồn tại?
Trong thành phố này, những người trẻ tuổi biết khiêu vũ cũng không nhiều. Thế nhưng bọn họ đều từng là du học sinh, loại lễ nghi xã giao này đều đã được học rất thành thục.
Cô dâu chú rể mở đầu bằng một màn khiêu vũ tuyệt vời như thế, có vài đôi tình nhân cũng nắm tay bước ra sân khấu gia nhập.
Bầu không khí ở hội trường rất tốt.
Đột nhiên, ở cửa ra vào có chút hỗn loạn.
Hoặc có thể nói là, hội trường có quá nhiều người đàn ông trở nên rối loạn.
Ánh mắt Tiết Khiêm Quân thản nhiên đảo qua, sau đó, sửng sốt.
Diệu Diệu khoác tay một người đàn ông vô cùng phong độ tiến vào hội trường.
Hôm nay cô mặc một bộ lễ phục màu trắng bạc, cổ áo thiết kế rất gợi cảm, tản mát vẻ nữ tính theo từng bước đi, không hề đơn điệu mà cực kì phóng khoáng, cả người cô toát ra vẻ đẹp quyến rũ động lòng người.
Tiết Khiêm Quân cảm thấy hô hấp của bản thân bỗng ngừng lại trong nháy mắt, anh và gần như toàn bộ đàn ông đang khiêu vũ trong hội trường đều bất động như nhau.
Diệu Diệu khoác tay bạn nhảy đến chỗ cô dâu chú rể.
Cô vốn dĩ đã xinh đẹp, lúc này kết hợp với khuôn mặt được trang điểm lộng lẫy, cộng với bộ lễ phục để lộ cặp đùi cực kì khiêu gợi, hoàn toàn thu hút ánh nhìn của tất cả cánh đàn ông trong hội trường.
Bạn nhảy của cô đêm nay hiển nhiên là vị hôn phu của Hiển Vũ, cũng là biên đạo múa quốc gia.
Đối phương là người hóm hỉnh, săn sóc, đồng thời là thầy dạy nhảy của cô.
Bắt đầu từ lúc cô bước vào hội trường, thế giới này dường như chỉ chú tâm vào hai người họ.
Tâm điểm của ánh nhìn đêm nay, một là cô dâu chú rể, một là bọn họ.
Cô từng bước đi đến chỗ Tiết Khiêm Quân, tận mắt nhìn thấy Đỗ San San ngay cả phấn trang điểm cũng không giấu được khuôn mặt trắng bệch.
Không có cô dâu nào mong muốn trong hôn lễ của mình lại bị người khác cướp mất sự chú ý.
Diệu Diệu chưa bao giờ muốn làm những việc thiếu đạo đức thế này, thế nhưng ngày hôm nay, cô muốn đóng vai phản diện.
“Chúc mừng hai người, chúc hai người trăm năm hòa hợp.” Diệu Diệu mỉm cười, thản nhiên nhìn bọn họ chúc phúc.
Thật ra, ngày đó, sau khi dựa vào vai Bạch Lập Nhân khóc nức nở một hồi, tâm tình thống khổ của cô cũng đã chậm rãi tan đi.
Tiết Khiêm Quân vẫn bình tĩnh nhìn cô.
Diệu Diệu không phải là người dối trá cho nên rất dễ nhìn thấu.
Thế nhưng vào giờ phút này, anh nhìn được cái gì? Hai người họ ở rất gần nhau nhưng lòng lại cách xa vạn dặm.
Cho đến giờ phút này, anh chưa từng nhìn thấy một Diệu Diệu như vậy.
Diệu Diệu trời sinh có khuôn mặt rất xinh đẹp, cho nên cô luôn tự ti che đi “chỗ thiếu sót” đó.
Xúc động một lúc lâu, anh đang định mở miệng nói chuyện với cô thì bỗng một người đàn ông xa lạ tiến tới ngỏ lời mời cô khiêu vũ.
Diệu Diệu lắc đầu: “Không được, bạn nhảy của tôi đêm nay là anh ấy.”
Cô nhìn Tầm Dương, như thể đang liếc mắt đưa tình.
Trái tim Tiết Khiêm Quân nhất thời chấn động.
Kế hoạch này thành hay bại anh đều nắm trong lòng bàn tay, ngay cả việc bị Bạch Lập Nhân đâm sau lưng cũng đã phòng bị đâu vào đấy.
Nhưng có tính kỹ thế nào cũng không ngờ…
Anh lại tổn thương Diệu Diệu đến mức này.
Thật sự là không ngờ sao? Nói cho cùng là do anh ích kỷ, cố ý bỏ qua mà thôi.
“Chào hỏi xong rồi thì chúng ta khiêu vũ thôi.” Tầm Dương cười dịu dàng, vô cùng phối hợp.
Thật ra, bất kỳ ai cũng có thể nhận ra, khí chất của Tầm Dương cũng gần như Tiết Khiêm Quân.
“Được.” Diệu Diệu quay sang nở nụ cười.
Vốn dĩ cô muốn diễn cho riêng mình một vở kịch thật tráng lệ, nên mỉm cười rất rạng rỡ.
Nhưng cô đột nhiên cảm thấy có một ánh mắt sắc bén đang nhìn mình.
Ông trời ơi, sao Bạch Lập Nhân lại dùng khuôn mặt tái mét đó nhìn cô?
“Tầm Dương, đợi chút, em sang chào hỏi bạn mình một tiếng.” Cô vội vàng thì thầm dặn dò Tầm Dương.
Đêm nay, cô cố ý khiến Tiết Khiêm Quân hiểu lầm, đồng thời cũng khiến Bạch Lập Nhân hiểu lầm.
Anh ta nhất định đang cho rằng cô là người nông nổi cho mà xem.
Cô muốn giải thích.
“Diệu Diệu, giải quyết chuyện chính trước.” Tầm Dương kéo tay cô vì âm nhạc đã vang lên.
Vũ đạo của Tầm Dương vô cùng uyên thâm, khẽ kéo một cái, điệu nhảy liền bắt đầu.
Thực ra Diệu Diệu không hề biết khiêu vũ, tuy mấy ngày hôm nay tập luyện không ngừng nghỉ, những cũng phải nhờ có cao thủ vũ đạo ở đây mới đảm bảo không xảy ra tình huống gì xấu hổ.
Nhất thời, một điệu nhảy bình thường, nhờ bên nam nhảy quá chuyên nghiệp, kỹ thuật vừa hấp dẫn vừa lãng mạn mà hai người bỗng chốc trở nên cao siêu chói mắt.
Trong vũ trường, bất kể nam hay nữ đều xem đến thất thần.
“Tiết Hồ Ly. Chúng ta cũng khiêu vũ!” Đỗ San San giậm chân giận dữ.
Cô ta thừa nhận mình cố ý mời Diệu DIệu là để khiến cô cảm thấy khó xử, thế nhưng không ngờ đối phương lại dùng đến chiêu này.
“Không được, tôi không muốn mất mặt.” Tiết Khiêm Quân nhàn nhạt từ chối.
Sự thật là do anh cảm thấy mất mát đến độ thất thần.
Anh luôn tự tin nắm chắc mọi thứ trong tay, thế nhưng đêm nay, dường mọi chuyện đã thoát ra khỏi quỹ đạo vốn có.
Anh bắt đầu hoài nghi, liệu bản thân mình có thể chịu đựng được cảnh Diệu Diệu ở trong vòng tay của một người đàn ông khác hay không?
Hội trường, không chỉ có một người thất thần.
Bạch Lập Nhân quay đầu, vẻ mặt vừa lo vừa tức, một mình bước ra ban công, quay lưng về phía hội trường.