"Anh không đẩy cô ta ra." Bạch Lập Nhân vừa khép hai mắt lại thì nghe được giọng nói đậm chất lên án của ai kia.
Anh mở mắt, lập tức nhìn thấy gương mặt không rõ cảm xúc của Diệu Diệu.
Anh miễn cưỡng ngồi dậy.
May mà Đỗ San San đã đến ngân hàng.
"Ban ngày ban mặt, cô ra đây làm gì? Dọa một mình cô Ngô còn chưa đủ, muốn dọa tất cả mọi người chạy trối chết mới cam tâm sao?!" Khóe môi anh cong lên thành một nụ cười yếu ớt, nhìn thấy cô, tâm tình lại thấy khoái trá.
Chỉ là...
Anh đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh, may mà ánh sáng trong phòng cũng không mạnh lắm.
Thật ra, buổi sáng khi Diệu Diệu hốt hoảng gọi tên anh, tuy ý thức rất mơ hồ, nhưng anh vẫn mơ màng nhận biết được một chút.
Anh đổ bệnh, dường như khiến cô rất lo lắng.
"Trước kia tôi hôn anh có một cái đã bị anh đốn ngã đến độ xương cốt cũng bị gãy luôn, tại sao đến lúc cô ta hôn anh lại bình yên vô sự như vậy?" Giọng nói Diệu Diệu có phần trầm xuống, vì cô đang mạo hiểm tính mạng mà đứng đây.
"Khi đó chúng ta đâu có quen nhau." Bạch Lập Nhân thấy kì lạ, tự dưng lại đào chuyện của tám kiếp trước ra nói để làm gì.
Chuyện khi đó anh vật ngã cô, đến giờ vẫn còn nhớ a! Vậy bây giờ anh cho cô vật anh một lần, coi như bồi thường là được chứ gì!
"Anh và Đỗ San San rất thân thuộc sao?" Diệu Diệu trừng mắt nhìn anh, tôi đây không phục!
"Từ lúc tôi có kí ức đến nay đã biết San San rồi, làm sao nói không quen được?" Bạch Lập Nhân càng thấy kì lạ, chuyện này đâu phải cô không biết.
"Thì ra là thanh mai trúc mã!" Ngay cả hàm răng của Diệu Diệu cũng cảm nhận được vị chua lòm: "Trách sao ngay cả mật mã sổ tiết kiệm cũng yên tâm khai cho người ta biết."
Không những thế còn không chút do dự đưa mật mã ra, đã vậy bị cưỡng hôn xong cũng không nói gì.
Bạch Lập Nhân căn bản là một quốc gia - hai chế độ, vẫn chưa dứt tình!
Tại sao tất cả tiện nghi đều cho Đỗ San San chiếm? Bề ngoài xinh đẹp, gia thế hiển hách, du học sinh! Còn là...
Một con người rất trọn vẹn...*
* Ý Diệu Diệu là Đỗ San San là người có thực thể, còn chị thì không.
Bạch Lập Nhân cau mày, cô hỏi mấy cái này làm gì?
Trời ạ, khi không nói mấy lời khó hiểu đó là sao?
"Liêu Diệu Trăn, cô cũng biết mật mã sổ tiết kiệm của tôi còn gì?" Anh ăn ngay nói thật.
Điều này không giống nhau!
Diệu Diệu định phản bác, nhưng đột nhiên không biết nói cái gì, đành phải tức giận đáp: "Dù sao tôi cũng không tin đó là nụ hôn đầu của Đỗ San San!"
Mới thân mật một chút đã gọi là nụ hôn đầu tiên? Cũng quá ra vẻ đơn thuần đi!
"Cô quản chuyện người ta nhiều vậy làm gì?!" Lời vừa thốt ra, Bạch Lập Nhân đã thấy có gì đó không đúng.
Giọng điệu của cô, rõ ràng là đã rình xem trộm.
Cô lại nhìn trộm? Có biết cái gì gọi là quyền riêng tư cá nhân không hả?
Thói quen từ khi trở thành hồn phách của cô đúng là không tốt mà!
"Cô yên tâm, thứ cần đưa cho cô tôi sẽ đưa, không cần phải nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của tôi như vậy." Anh bắt đầu không vui, giọng nói cũng dần lạnh đi.
Không ai muốn sau lưng mình lúc nào cũng có một con mắt nhìn chằm chằm, ngay cả chút riêng tư cũng không có.
Thứ cần đưa...
Giọng điệu anh hiện rõ sự thiếu kiên nhẫn, sau đó lại nghe đến chuyện theo dõi, ngực Diệu Diệu bỗng cảm thấy như có cái gì đó đang tàn phá.
Anh đã chọn được đối tượng? Là cô Ngô, hay Đỗ San San?
Nhất định là Đỗ San San!
"Bạch Lập Nhân, sao anh lại muốn giúp tôi như vậy?" Diệu Diệu cố nén bi thương, dò hỏi.
Đồng ý thất thân, chịu đựng việc xóa hình xăm, tại sao lại khiến cô cảm động, tại sao lại trêu chọc cảm xúc của cô như vậy?
Nếu anh thừa nhận thích cô...
Cô liền, cô liền...
Bạch Lập Nhân mạnh mẽ hất chăn lên, tiếp tục nằm trên giường, không thèm liếc mắt nhìn cô lấy một lần: "Đừng tưởng tôi không biết chuyện lúc muốn thôi việc đã khắp nơi rêu rao, nói tôi đối xử với cô không tốt, lại hay có tật xấu không muốn ai biết. Hiện tại, khó khi tôi nổi lòng từ bi làm chuyện tốt cho cô, cô lại méo méo mó mó, phụ nữ đúng là phiền ooái!"
Nổi lòng từ bi...
Diệu Diệu bị bốn chữ này bắn thẳng vào tâm.
Méo méo mó mó, thực phiền toái!
Mũi tên rút ra rồi lại hung hăng đâm thêm vài cái cho máu chảy đầm đìa.
Ảo não, khó chịu, cô xoay người chạy trở về chậu lan dạ hương.
Quỷ đáng ghét! Nhất định là xem trọng "nụ hôn đầu" của Đỗ San San mà!
Càng nghĩ càng giận, càng giận càng khát!
Grừ! Cô muốn luyện hấp công! Để tên đàn ông thối đó cho người khác chà đạp đi, sau đó cô chỉ cần hút xong rồi té thẳng!
Trong chậu lan dạ hương, Diệu Diệu ra sức nện lá cây, toàn bộ lá của chậu lan dạ hương đều bị cô đánh đến độ lắc lư trong gió.
Thấy trong phòng thoáng chốc trở nên yên ắng, Bạch Lập Nhân mở mắt ra, quả nhiên cô không còn ở đây nữa.
"May quá, không còn ai lải nhải không ngừng nữa." Khóe môi anh thản nhiên nở một nụ cười tự giễu.
Người độc mồm độc miệng quả nhiên lúc nào cũng cô đơn.
Lần sau, thật sự muốn sửa tật xấu nói năng không suy nghĩ này của mình.
Không thích cô lải nhải? Cũng không phải, ít nhất anh không có ý đó, chỉ là hơi thiếu kiên nhẫn mà thôi.
Thậm chí khi nhìn thấy cô, anh còn muốn bắt cô lại.
Chỉ là, ban ngày ban mặt, cô lại bay tới bay lui, thật khiến người ta lo lắng.
Đầu cũng không còn đau như khi nãy nữa.
Bạch Lập Nhân đang ngủ thì bị tiếng bụng sôi lên của mình đánh thức, anh mở mắt, thấy trời đã gần tối.
Anh xuống giường đến phòng khách thì nhìn thấy Diệu Diệu đang chuyên chú ngồi trên sàn nhà luyện hấp công với một ly nước lạnh.
"Chăm chỉ vậy sao?" Bạch Lập Nhân cười yếu ớt.
Mỗi lần tỉnh ngủ có thể nhìn thấy cô thế này, anh đặc biệt có cảm giác an toàn.
Không biết cô lại bực dọc cái gì, không thèm để ý đến anh.
Anh cầm ly nước lạnh đi, đổi thành một ly nước ấm đặt trước mặt cô.
"Đói rồi à?" Anh lại hỏi.
Câu này không phải vô nghĩa sao? Đã bao lâu rồi cô chưa được ăn cái gì!
Không thèm để ý đến anh, tiếp tục luyện, luyện thành công rồi thì mới có thể ăn được cái thứ đồng tử tinh chết tiệt kia!
Cô hút, cô hút, hút, hút, hút!
Thấy ánh mắt chuyên chú của Diệu Diệu, lòng Bạch Lập Nhân lại thấy xôn xao, rục rịch, muốn chạm vào cô.
Quả nhiên anh vẫn vươn tay ra, khẽ khàng lướt qua gáy, cần cổ xinh đẹp, cái lưng với đường cong duyên dánh, và...
Bộ mông mê người.
Anh háo sắc! Bạch Lập Nhân xấu hổ thu ngón tay, cố nén nỗi xúc động muốn chạm vào cô một lần nữa.
Chỉ là, kì lạ, nước trong ly có phải vừa mới với đi một chút không?
"Anh còn chưa đi ăn cơm? Cả ngày nay chưa ăn gì rồi." Diệu Diệu đưa lưng về phía anh, rầu rĩ nói.
Đáng ghét, rõ ràng nói không thèm để ý đến anh ta nữa sao, nói thế để làm gì?
"Trong nhà không có gì ăn, tôi xuống lầu đây." Anh chỉ chỉ vào chậu lan dạ hương: "Cô vào đó đi, tôi đưa cô ra ngoài." Đưa cô đi cùng, nếu cô muốn ăn cái gì thì tiện đường mua luôn.
"Anh còn chưa hạ sốt, không cần ra ngoài!" Diệu Diệu phát biểu ý kiến.
Bạch Lập Nhân bỗng thấy kì lạ: "Vẫn còn giận?" Chứ không thì sao không thèm quay đầu nói chuyện với anh.
Giận? Đương nhiên là giận!
"Không có." Diệu Diệu một mực phủ nhận.
Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Anh chưa đuổi cô ra khỏi nhà đã là khách khí lắm rồi, cô dựa vào cái gì mà đòi "được sủng thì kiêu"?!
Cô đáng bị mắng, đáng bị ghét bỏ!
Bạch Lập Nhân định nói gì đó thì chuông cửa vang lên.
Là ai?
Anh đang tìm chìa khóa nhà thì cửa đã được mở.
Thấy người đến là ai, Diệu Diệu biến sắc.
Đỗ San San lại đến làm cái gì?
"Anh Lập Nhân, tỉnh rồi?!" Thấy anh ngồi trên sô pha ngoài phòng khách, Đỗ San San ngạc nhiên, bước lên thân thiết hỏi: "Sao không ngủ thêm một lát nữa?"
Nhìn kìa nhìn kìa, giọng điệu này giống hệt như cô dâu mới về nhà chồng a!
Diệu Diệu tiếp tục ngồi trên sàn nhà, mạnh mẽ hút một ngụm nước, tiếp tục thờ ơ lạnh nhạt.
"Xin lỗi, em cứ nghĩ anh còn đang ngủ nên mới mở cửa vào." Đỗ San San xin lỗi, nhưng không có chút thành ý nào.
Vì tuy miệng nói vậy, nhưng khi Bạch Lập Nhân đưa tay định nhận lại chìa khóa, cô ta vẫn cất nó vào túi xách của mình: "Chờ anh khỏi ốm rồi em sẽ trả lại."
Diệu Diệu tức.
Tức chết tôi rồi tức chết tôi rồi!!!! Không uống nước để bình tĩnh chắc cô điên mất!
Vì cô có thể nhìn ra, Đỗ San San vĩnh viễn sẽ không bao giờ trả lại chìa khóa, cô ta muốn trở thành nữ chủ nhân của nhà này.
Hơn nữa, Bạch Lập Nhân còn đồng ý!
Thấy San San nói vậy, Bạch Lập Nhân cũng thấy không có vấn đề gì.
Vài ngày nữa, anh cũng lấy lại chìa khóa thôi.
Chỉ là, kì lạ! Anh lại nháy mắt mấy cái.
Cái ly nước trên sàn kia... thế nào lại?!
"Để em xem xem anh còn sốt không." Đỗ San San giơ tay lên định sờ trán anh.
Bạch Lập Nhân đúng lúc tránh đi, ánh mắt vẫn còn kinh ngạc nhìn chằm chằm ly nước trên sàn.
Là anh nhìn nhầm sao? Nhưng ly nước kia rõ ràng anh mới đi đổi mà.
Thật ra mấy ngày trước đây anh đã phát hiện, chè sago cũng dao động vài cái.
Chẳng lẽ cái cô kia luyện hấp công đại pháp thành công rồi sao? Nhanh vậy sao?!...
Vậy, anh... chẳng phải
Đã đến lúc lên giường với người khác rồi?!
Diệu Diệu ở đối diện vẫn luôn chăm chú theo dõi anh.
"Tôi khá hơn nhiều rồi." Bạch Lập Nhân khôi phục tinh thần, nhàn nhạt hỏi: "Chuyện ở ngân hàng thế nào rồi?"
"Cũng không có vấn đề gì." Bàn tay đột nhiên dừng lại trên không trung khiến Đỗ San San rất xấu hổ, nhưng cũng may năng lực kiềm chế của cô ta rất mạnh. (mặt dày thì có!!!!)
"Anh ăn chút gì đi, chuyện ở ngân hàng vừa sắp xếp xong là em về nhà làm thức ăn cho anh đó." Đỗ San San cười khanh khách: "Anh mới sốt cao, nên ăn thức ăn nhà làm cho vệ sinh."
Diệu Diệu nhìn thấy thì hô hào: "Cái gì chứ, đây rõ ràng là thức ăn của khách sạn năm sao làm! Còn bày đặt nói thức ăn nhà làm!" Khi dễ cô không có mắt à! Nhìn thức ăn được trang trí sao kìa, nhìn tay nghề kia, thức ăn nhà làm mà tinh xảo được thế này á?!
Bạch Lập Nhân đã dùng ánh mắt cảnh cáo Diệu Diệu không chỉ một lần.
Không cho phép cô lên tiếng! Ngoan ngoãn ngồi yên trong chậu lan dạ hương đi!
Có người ngoài ở đây, cô lộ diện thế này cũng khiến anh cảm thấy bất an.
"Không cần! Anh kêu cô ta mang thêm một bộ bát đũa đến đây, tôi cũng muốn ăn "thức ăn nhà làm"!" Diệu Diệu không phục, ngồi xuống trước mặt hai người bọn họ.
Lấy thêm một bộ bát đũa? Cô nói giỡn à?
"Tôi cũng chỉ giúp anh xem xét xem trình độ của Đỗ San San thế nào thôi? Thuận tiện giúp anh đánh giá xem có nên qua lại với cô ta không! Đúng rồi, cô ta còn nói mình vẫn còn là xử nữ, rất phù hợp với yêu cầu kén vợ của anh!" Câu này Diệu Diệu không cần suy nghĩ liền bật ra khỏi miệng.
Nói thật, cô thấy Đỗ San San rất giả tạo, đây là giác quan của phụ nữ!
"Ân oán của các người đừng có lôi tôi vào!"
Bạch Lập Nhân nghiến răng nghiến lợi không chút tiếng động trả lại cô những lời này.
Đỗ San San lấy bát đũa xong thì ngồi đè lên người Diệu Diệu.
Tâm Bạch Lập Nhân thoáng tê dại.
May mà hồn phách sẽ không bị thương, cô chỉ biết ngửa đầu, không ngừng lải nhải: "Tôi nhất định phải ăn thức ăn do cô ta nấu, nhất định!" Cô nhất định phải vạch trần lời nói dối của người phụ nữ này.
"Anh Lập Nhân, nếm thử tay nghề của em xem." Đỗ San San bày ra bộ dạng tiêu chuẩn của một người bạn gái, vô cùng thân thiết ngồi bên cạnh anh.
Anh mở mắt, lập tức nhìn thấy gương mặt không rõ cảm xúc của Diệu Diệu.
Anh miễn cưỡng ngồi dậy.
May mà Đỗ San San đã đến ngân hàng.
"Ban ngày ban mặt, cô ra đây làm gì? Dọa một mình cô Ngô còn chưa đủ, muốn dọa tất cả mọi người chạy trối chết mới cam tâm sao?!" Khóe môi anh cong lên thành một nụ cười yếu ớt, nhìn thấy cô, tâm tình lại thấy khoái trá.
Chỉ là...
Anh đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh, may mà ánh sáng trong phòng cũng không mạnh lắm.
Thật ra, buổi sáng khi Diệu Diệu hốt hoảng gọi tên anh, tuy ý thức rất mơ hồ, nhưng anh vẫn mơ màng nhận biết được một chút.
Anh đổ bệnh, dường như khiến cô rất lo lắng.
"Trước kia tôi hôn anh có một cái đã bị anh đốn ngã đến độ xương cốt cũng bị gãy luôn, tại sao đến lúc cô ta hôn anh lại bình yên vô sự như vậy?" Giọng nói Diệu Diệu có phần trầm xuống, vì cô đang mạo hiểm tính mạng mà đứng đây.
"Khi đó chúng ta đâu có quen nhau." Bạch Lập Nhân thấy kì lạ, tự dưng lại đào chuyện của tám kiếp trước ra nói để làm gì.
Chuyện khi đó anh vật ngã cô, đến giờ vẫn còn nhớ a! Vậy bây giờ anh cho cô vật anh một lần, coi như bồi thường là được chứ gì!
"Anh và Đỗ San San rất thân thuộc sao?" Diệu Diệu trừng mắt nhìn anh, tôi đây không phục!
"Từ lúc tôi có kí ức đến nay đã biết San San rồi, làm sao nói không quen được?" Bạch Lập Nhân càng thấy kì lạ, chuyện này đâu phải cô không biết.
"Thì ra là thanh mai trúc mã!" Ngay cả hàm răng của Diệu Diệu cũng cảm nhận được vị chua lòm: "Trách sao ngay cả mật mã sổ tiết kiệm cũng yên tâm khai cho người ta biết."
Không những thế còn không chút do dự đưa mật mã ra, đã vậy bị cưỡng hôn xong cũng không nói gì.
Bạch Lập Nhân căn bản là một quốc gia - hai chế độ, vẫn chưa dứt tình!
Tại sao tất cả tiện nghi đều cho Đỗ San San chiếm? Bề ngoài xinh đẹp, gia thế hiển hách, du học sinh! Còn là...
Một con người rất trọn vẹn...*
* Ý Diệu Diệu là Đỗ San San là người có thực thể, còn chị thì không.
Bạch Lập Nhân cau mày, cô hỏi mấy cái này làm gì?
Trời ạ, khi không nói mấy lời khó hiểu đó là sao?
"Liêu Diệu Trăn, cô cũng biết mật mã sổ tiết kiệm của tôi còn gì?" Anh ăn ngay nói thật.
Điều này không giống nhau!
Diệu Diệu định phản bác, nhưng đột nhiên không biết nói cái gì, đành phải tức giận đáp: "Dù sao tôi cũng không tin đó là nụ hôn đầu của Đỗ San San!"
Mới thân mật một chút đã gọi là nụ hôn đầu tiên? Cũng quá ra vẻ đơn thuần đi!
"Cô quản chuyện người ta nhiều vậy làm gì?!" Lời vừa thốt ra, Bạch Lập Nhân đã thấy có gì đó không đúng.
Giọng điệu của cô, rõ ràng là đã rình xem trộm.
Cô lại nhìn trộm? Có biết cái gì gọi là quyền riêng tư cá nhân không hả?
Thói quen từ khi trở thành hồn phách của cô đúng là không tốt mà!
"Cô yên tâm, thứ cần đưa cho cô tôi sẽ đưa, không cần phải nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của tôi như vậy." Anh bắt đầu không vui, giọng nói cũng dần lạnh đi.
Không ai muốn sau lưng mình lúc nào cũng có một con mắt nhìn chằm chằm, ngay cả chút riêng tư cũng không có.
Thứ cần đưa...
Giọng điệu anh hiện rõ sự thiếu kiên nhẫn, sau đó lại nghe đến chuyện theo dõi, ngực Diệu Diệu bỗng cảm thấy như có cái gì đó đang tàn phá.
Anh đã chọn được đối tượng? Là cô Ngô, hay Đỗ San San?
Nhất định là Đỗ San San!
"Bạch Lập Nhân, sao anh lại muốn giúp tôi như vậy?" Diệu Diệu cố nén bi thương, dò hỏi.
Đồng ý thất thân, chịu đựng việc xóa hình xăm, tại sao lại khiến cô cảm động, tại sao lại trêu chọc cảm xúc của cô như vậy?
Nếu anh thừa nhận thích cô...
Cô liền, cô liền...
Bạch Lập Nhân mạnh mẽ hất chăn lên, tiếp tục nằm trên giường, không thèm liếc mắt nhìn cô lấy một lần: "Đừng tưởng tôi không biết chuyện lúc muốn thôi việc đã khắp nơi rêu rao, nói tôi đối xử với cô không tốt, lại hay có tật xấu không muốn ai biết. Hiện tại, khó khi tôi nổi lòng từ bi làm chuyện tốt cho cô, cô lại méo méo mó mó, phụ nữ đúng là phiền ooái!"
Nổi lòng từ bi...
Diệu Diệu bị bốn chữ này bắn thẳng vào tâm.
Méo méo mó mó, thực phiền toái!
Mũi tên rút ra rồi lại hung hăng đâm thêm vài cái cho máu chảy đầm đìa.
Ảo não, khó chịu, cô xoay người chạy trở về chậu lan dạ hương.
Quỷ đáng ghét! Nhất định là xem trọng "nụ hôn đầu" của Đỗ San San mà!
Càng nghĩ càng giận, càng giận càng khát!
Grừ! Cô muốn luyện hấp công! Để tên đàn ông thối đó cho người khác chà đạp đi, sau đó cô chỉ cần hút xong rồi té thẳng!
Trong chậu lan dạ hương, Diệu Diệu ra sức nện lá cây, toàn bộ lá của chậu lan dạ hương đều bị cô đánh đến độ lắc lư trong gió.
Thấy trong phòng thoáng chốc trở nên yên ắng, Bạch Lập Nhân mở mắt ra, quả nhiên cô không còn ở đây nữa.
"May quá, không còn ai lải nhải không ngừng nữa." Khóe môi anh thản nhiên nở một nụ cười tự giễu.
Người độc mồm độc miệng quả nhiên lúc nào cũng cô đơn.
Lần sau, thật sự muốn sửa tật xấu nói năng không suy nghĩ này của mình.
Không thích cô lải nhải? Cũng không phải, ít nhất anh không có ý đó, chỉ là hơi thiếu kiên nhẫn mà thôi.
Thậm chí khi nhìn thấy cô, anh còn muốn bắt cô lại.
Chỉ là, ban ngày ban mặt, cô lại bay tới bay lui, thật khiến người ta lo lắng.
Đầu cũng không còn đau như khi nãy nữa.
Bạch Lập Nhân đang ngủ thì bị tiếng bụng sôi lên của mình đánh thức, anh mở mắt, thấy trời đã gần tối.
Anh xuống giường đến phòng khách thì nhìn thấy Diệu Diệu đang chuyên chú ngồi trên sàn nhà luyện hấp công với một ly nước lạnh.
"Chăm chỉ vậy sao?" Bạch Lập Nhân cười yếu ớt.
Mỗi lần tỉnh ngủ có thể nhìn thấy cô thế này, anh đặc biệt có cảm giác an toàn.
Không biết cô lại bực dọc cái gì, không thèm để ý đến anh.
Anh cầm ly nước lạnh đi, đổi thành một ly nước ấm đặt trước mặt cô.
"Đói rồi à?" Anh lại hỏi.
Câu này không phải vô nghĩa sao? Đã bao lâu rồi cô chưa được ăn cái gì!
Không thèm để ý đến anh, tiếp tục luyện, luyện thành công rồi thì mới có thể ăn được cái thứ đồng tử tinh chết tiệt kia!
Cô hút, cô hút, hút, hút, hút!
Thấy ánh mắt chuyên chú của Diệu Diệu, lòng Bạch Lập Nhân lại thấy xôn xao, rục rịch, muốn chạm vào cô.
Quả nhiên anh vẫn vươn tay ra, khẽ khàng lướt qua gáy, cần cổ xinh đẹp, cái lưng với đường cong duyên dánh, và...
Bộ mông mê người.
Anh háo sắc! Bạch Lập Nhân xấu hổ thu ngón tay, cố nén nỗi xúc động muốn chạm vào cô một lần nữa.
Chỉ là, kì lạ, nước trong ly có phải vừa mới với đi một chút không?
"Anh còn chưa đi ăn cơm? Cả ngày nay chưa ăn gì rồi." Diệu Diệu đưa lưng về phía anh, rầu rĩ nói.
Đáng ghét, rõ ràng nói không thèm để ý đến anh ta nữa sao, nói thế để làm gì?
"Trong nhà không có gì ăn, tôi xuống lầu đây." Anh chỉ chỉ vào chậu lan dạ hương: "Cô vào đó đi, tôi đưa cô ra ngoài." Đưa cô đi cùng, nếu cô muốn ăn cái gì thì tiện đường mua luôn.
"Anh còn chưa hạ sốt, không cần ra ngoài!" Diệu Diệu phát biểu ý kiến.
Bạch Lập Nhân bỗng thấy kì lạ: "Vẫn còn giận?" Chứ không thì sao không thèm quay đầu nói chuyện với anh.
Giận? Đương nhiên là giận!
"Không có." Diệu Diệu một mực phủ nhận.
Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Anh chưa đuổi cô ra khỏi nhà đã là khách khí lắm rồi, cô dựa vào cái gì mà đòi "được sủng thì kiêu"?!
Cô đáng bị mắng, đáng bị ghét bỏ!
Bạch Lập Nhân định nói gì đó thì chuông cửa vang lên.
Là ai?
Anh đang tìm chìa khóa nhà thì cửa đã được mở.
Thấy người đến là ai, Diệu Diệu biến sắc.
Đỗ San San lại đến làm cái gì?
"Anh Lập Nhân, tỉnh rồi?!" Thấy anh ngồi trên sô pha ngoài phòng khách, Đỗ San San ngạc nhiên, bước lên thân thiết hỏi: "Sao không ngủ thêm một lát nữa?"
Nhìn kìa nhìn kìa, giọng điệu này giống hệt như cô dâu mới về nhà chồng a!
Diệu Diệu tiếp tục ngồi trên sàn nhà, mạnh mẽ hút một ngụm nước, tiếp tục thờ ơ lạnh nhạt.
"Xin lỗi, em cứ nghĩ anh còn đang ngủ nên mới mở cửa vào." Đỗ San San xin lỗi, nhưng không có chút thành ý nào.
Vì tuy miệng nói vậy, nhưng khi Bạch Lập Nhân đưa tay định nhận lại chìa khóa, cô ta vẫn cất nó vào túi xách của mình: "Chờ anh khỏi ốm rồi em sẽ trả lại."
Diệu Diệu tức.
Tức chết tôi rồi tức chết tôi rồi!!!! Không uống nước để bình tĩnh chắc cô điên mất!
Vì cô có thể nhìn ra, Đỗ San San vĩnh viễn sẽ không bao giờ trả lại chìa khóa, cô ta muốn trở thành nữ chủ nhân của nhà này.
Hơn nữa, Bạch Lập Nhân còn đồng ý!
Thấy San San nói vậy, Bạch Lập Nhân cũng thấy không có vấn đề gì.
Vài ngày nữa, anh cũng lấy lại chìa khóa thôi.
Chỉ là, kì lạ! Anh lại nháy mắt mấy cái.
Cái ly nước trên sàn kia... thế nào lại?!
"Để em xem xem anh còn sốt không." Đỗ San San giơ tay lên định sờ trán anh.
Bạch Lập Nhân đúng lúc tránh đi, ánh mắt vẫn còn kinh ngạc nhìn chằm chằm ly nước trên sàn.
Là anh nhìn nhầm sao? Nhưng ly nước kia rõ ràng anh mới đi đổi mà.
Thật ra mấy ngày trước đây anh đã phát hiện, chè sago cũng dao động vài cái.
Chẳng lẽ cái cô kia luyện hấp công đại pháp thành công rồi sao? Nhanh vậy sao?!...
Vậy, anh... chẳng phải
Đã đến lúc lên giường với người khác rồi?!
Diệu Diệu ở đối diện vẫn luôn chăm chú theo dõi anh.
"Tôi khá hơn nhiều rồi." Bạch Lập Nhân khôi phục tinh thần, nhàn nhạt hỏi: "Chuyện ở ngân hàng thế nào rồi?"
"Cũng không có vấn đề gì." Bàn tay đột nhiên dừng lại trên không trung khiến Đỗ San San rất xấu hổ, nhưng cũng may năng lực kiềm chế của cô ta rất mạnh. (mặt dày thì có!!!!)
"Anh ăn chút gì đi, chuyện ở ngân hàng vừa sắp xếp xong là em về nhà làm thức ăn cho anh đó." Đỗ San San cười khanh khách: "Anh mới sốt cao, nên ăn thức ăn nhà làm cho vệ sinh."
Diệu Diệu nhìn thấy thì hô hào: "Cái gì chứ, đây rõ ràng là thức ăn của khách sạn năm sao làm! Còn bày đặt nói thức ăn nhà làm!" Khi dễ cô không có mắt à! Nhìn thức ăn được trang trí sao kìa, nhìn tay nghề kia, thức ăn nhà làm mà tinh xảo được thế này á?!
Bạch Lập Nhân đã dùng ánh mắt cảnh cáo Diệu Diệu không chỉ một lần.
Không cho phép cô lên tiếng! Ngoan ngoãn ngồi yên trong chậu lan dạ hương đi!
Có người ngoài ở đây, cô lộ diện thế này cũng khiến anh cảm thấy bất an.
"Không cần! Anh kêu cô ta mang thêm một bộ bát đũa đến đây, tôi cũng muốn ăn "thức ăn nhà làm"!" Diệu Diệu không phục, ngồi xuống trước mặt hai người bọn họ.
Lấy thêm một bộ bát đũa? Cô nói giỡn à?
"Tôi cũng chỉ giúp anh xem xét xem trình độ của Đỗ San San thế nào thôi? Thuận tiện giúp anh đánh giá xem có nên qua lại với cô ta không! Đúng rồi, cô ta còn nói mình vẫn còn là xử nữ, rất phù hợp với yêu cầu kén vợ của anh!" Câu này Diệu Diệu không cần suy nghĩ liền bật ra khỏi miệng.
Nói thật, cô thấy Đỗ San San rất giả tạo, đây là giác quan của phụ nữ!
"Ân oán của các người đừng có lôi tôi vào!"
Bạch Lập Nhân nghiến răng nghiến lợi không chút tiếng động trả lại cô những lời này.
Đỗ San San lấy bát đũa xong thì ngồi đè lên người Diệu Diệu.
Tâm Bạch Lập Nhân thoáng tê dại.
May mà hồn phách sẽ không bị thương, cô chỉ biết ngửa đầu, không ngừng lải nhải: "Tôi nhất định phải ăn thức ăn do cô ta nấu, nhất định!" Cô nhất định phải vạch trần lời nói dối của người phụ nữ này.
"Anh Lập Nhân, nếm thử tay nghề của em xem." Đỗ San San bày ra bộ dạng tiêu chuẩn của một người bạn gái, vô cùng thân thiết ngồi bên cạnh anh.