Hôm nay, sáu giờ tối ngày chủ nhật.
"Bạch tiên sinh, anh lại đến à?" Y tá chăm sóc đứng bên giường, vừa mát xa vừa chào hỏi Bạch Lập Nhân.
Anh lịch sự gật đầu chào đáp lễ.
"Cô Liêu vẫn vậy." Không đợi anh hỏi, y tá đã chủ động mở miệng, lo lắng nói: "Nhưng tôi sẽ năng xoa bóp chân cho cô ấy, hình như chỗ đó bắt đầu có hiện tượng co rút rồi."
Mỗi ngày vệ sinh, mát xa cho bệnh nhân là nhiệm vụ của họ, nên vị y tá này rất rõ tình hình của Diệu Diệu.
"Để tôi." Bạch Lập Nhân bước lên.
Y tá đã hình thành thói quen, tránh ra nhường chỗ.
Bạch Lập Nhân ngồi trên giường, y tá đã xốc chăn lên, anh quen thuộc đặt tay lên chân cô, nhẹ nhàng xoa bóp.
Bạch Lập Nhân trầm mặc nhìn người đang nằm trên giường bệnh.
Là bạn gái của anh.
Mỗi lần bước vào bệnh viện, tâm trạng anh đều không được tốt.
Cơ thể cô đã nằm trên giường bệnh suốt ba tháng trời, mỗi ngày chỉ có thể nhờ tiêm chất dinh dưỡng mà duy trì, nhưng cơ thể cô ngày càng gầy yếu, da thịt trong suốt đến độ không còn chút máu, ngay cả gò má cũng lõm hẳn xuống, bộ dáng cực kì tiều tụy, đào đâu ra chút phong thái xinh đẹp ngày xưa.
Anh không biết liệu khi Diệu Diệu tỉnh lại, cơ thể mỏng manh, thậm chí không thể di chuyển này có thể chống đỡ được bao lâu.
Bạch Lập Nhân đặt MP3 lên đầu giường, mở một bài hát, chỉnh âm lượng vừa vặn rồi nhét tai nghe vào tai cô.
Hy vọng ca khúc gần đây cô thích nhất có thể khiến cơ thể này thoải mái lên, nếu thoải mái thì hy vọng có thể bớt tiều tụy đi một chút.
Anh đợi, rồi lại đợi.
Anh muốn cố gắng hơn nữa, muốn nhanh chóng lấy được "cái đó" để đưa cho cô.
Bạch Lập Nhân vừa để cô nghe nhạc, vừa lấy tay xoa bóp chân cho cô.
Nửa tiếng sau.
"Tiết tiên sinh hình như đã trở lại." Dưới lầu thấp thoáng bóng người, y tá nhắc nhở anh.
Bạch tiên sinh và Tiết tiên sinh là hai người hoàn toàn trái ngược, một người lạnh lùng, hơi trầm mặc, một người dịu dàng, đối xử với mọi người rất khách sáo. Bọn họ đều là bạn của cô Liêu, nhưng thật kì lạ, hai người này hình như rất đối địch nhau, chưa bao giờ gặp mặt, người này đến thì người kia đi.
Dĩ nhiên, khác với Tiết tiên sinh ngày nào cũng đến thăm, Bạch tiên sinh một tuần cơ bản chỉ đến khoảng một, hai ngày.
Nghe vậy, Bạch Lập Nhân bình tĩnh nhưng lạnh lùng đứng dậy.
Mỗi tuần anh đều đến gặp "Liêu Diệu Trăn", sở dĩ chọn lúc Tiết Hồ Ly đi ăn cơm mới đến là vì không muốn cãi nhau với người khác trong phòng bệnh.
Nếu Tiết Hồ Ly cũng ở trong này, nhìn thấy hắn quan tâm đến "Liêu Diệu Trăn”, anh sợ mình không chịu được kích thích.
Bạch Lập Nhân đang định bước ra khỏi phòng bệnh, hai người đàn ông vừa vặn đối mặt nhau.
Cũng chẳng có gì hay ho mà nói, anh lập tức bước qua.
Tiết Khiêm Quân cũng vậy.
Gần đây, Đỗ San San tự dưng đến tìm Tiết Khiêm Quân nói mấy điều kì lạ, anh cũng chẳng có tâm tình đâu mà đi tin cô ta.
Bạch Lập Nhân xoay người, Tiết Khiêm Quân bỗng nhìn thấy thứ Bạch Lập Nhân để lại.
Anh đem tai nghe nhét vào tai mình nghe thử.
Vì Diệu Diệu, nếu có bất cứ cách gì để cô tỉnh lại, anh nhất định sẽ không bỏ qua.
Không có gì đặc biệt, một bài hát rất bình thường, giai điệu nhẹ nhàng.
"Bạch tiên sinh nói cô Liêu rất thích bài hát này, nếu không hôn mê nhất định sẽ vui vẻ hát theo vài câu đó!" Y tá cười nói.
"Vâng." Anh gật gật đầu, bỏ tai nghe ra.
Chuyện này cũng bình thường thôi, rất bình thường.
Chỉ là.
Tiết Khiêm Quân đột nhiên cứng đờ, sau đó vội vàng nhét lại tai nghe vào tai.
Anh nghe lại thật cẩn thận, sau đó dần dần đông cứng.
Bài hát này hình như mới phát hành chưa đến một tháng.
...
Lúc về nhà, tinh thần Bạch Lập Nhân cũng khá hơn một chút, anh nâng mắt, đèn trong nhà quả nhiên đang sáng.
Cả người anh vẫn phảng phất mùi ở bệnh viện, vừa mới ở đó về nên tâm tình anh cũng không thoải mái lắm.
Cầm theo đồ ăn, Bạch Lập Nhân đi thang máy lên nhà, móc chìa khóa ra.
"Ư", "A", "Ưm"...
Âm thanh khiến con người ta ngứa ngáy tâm hồn như có như không truyền ra từ nhà anh.
Nha đầu này sao canh đúng thời gian anh về nhà vậy, cũng quá lợi hại đi!
Bạch Lập Nhân thầm tức giận.
Anh mở cửa, vội vàng bước vào.
Trong phòng khách, tiếng phụ nữ vừa thống khổ vừa sung sướng yêu kiều vang lên, càng lúc càng rõ ràng, thậm chí còn kêu to đến mức núi lở nhà sập, sông cạn đá mòn.
Anh đau đầu.
"Bạch Lập Nhân, cuối cùng anh cũng về rồi!" Thấy anh về, Diệu Diệu nhanh nhẹn bay đến.
"Em cố ý!" Anh chỉ vào cảnh cao trào trong màn hình, vẻ mặt của người phụ nữ trong đó đang xoắn lại thành một nhúm, bộ ngực không ngừng rung lắc hệt như mô-tơ, căm tức lên án.
Biết rõ anh ghét cái gì nhất, vậy mà vẫn cố ý dùng phương thức này để khiêu khích anh.
Mỗi tuần hai lần, anh đều biến mất vài tiếng đồng hồ, đã thế còn không chịu nói cho cô biết rằng mình đi đâu, khiến cô rất cô đơn, rất khó chịu.
Anh không quan tâm đến cô nữa.
Dù sao thì tâm tình một người có không tốt mấy đi chăng nữa, thì cũng không nên kéo thêm một người khác xuống nước chung với mình.
Ngoại trừ việc ở bệnh viện có rất nhiều thứ "bẩn thỉu", đây cũng là nguyên nhân Bạch Lập Nhân không muốn đem cô đi cùng mình.
Anh tắt TV, loại bỏ tạp âm rồi sau đó xuống bếp chuẩn bị bữa tối.
Vừa mới dọn xong bát đũa...
"Ưm a.." "Ưm a..." Loại thanh âm ái muội đến mức tận cùng lại một lần nữa truyền ra từ TV.
Không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn lại là "con quỷ" kia dùng kĩ năng cực kì phi thường của mình mở TV lên.
Nếu bây giờ mà có trộm vào nhà, dám cá cô sẽ dọa cho tên trộm kia tè cả ra quần.
Mỗi lần anh biến mất khoảng mấy tiếng đồng hồ rồi mới trở về, tâm tình nha đầu này lúc nào cũng tệ, nên lúc nào cũng thích chọc tức anh.
Từ lúc chính thức qua lại đến giờ đã gần hai tháng, cho đến bây giờ, ngay cả việc cản cô lại anh cũng chưa từng làm.
Mỗi người một bát cơm, vẻ mặt Bạch Lập Nhân không chút thay đổi.
Nhưng...
"Em muốn cùng ăn cơm với anh." Cô ngồi bên cạnh anh.
Bạch Lập Nhân vẫn yên lặng, nhưng động tác rõ ràng đã thong thả hơn trước.
Cũng vì anh đang ăn cơm thôi.
Đây là thói quen của hai người, cô ăn trước, sau đó anh mới dùng sau.
Ti vi vẫn còn vang lên tiếng "A", "Ư", "Ưm", càng lúc càng lớn, càng nghe càng mất hồn.
Diệu Diệu không hề bị ảnh hưởng, vẫn ăn rất ngon miệng.
Nếu cô còn chút trong sáng thì hai tháng nay đã sớm bị mấy bộ phim này đục khoét bằng sạch.
Hai tháng đầu, cô còn đỏ mặt đôi chút, sau đó giả vờ bình tĩnh, cực kì mất tự nhiên lôi đủ loại đề tài trên trời dưới đất ra nói, nhằm làm dịu bớt bầu không khí.
Nhưng, bây giờ...
Lòng hổ thẹn xem chừng cũng có thể chết lặng.
"Cái này có đúng là phim nghệ thuật không vậy?" Nhưng, Bạch Lập Nhân không như thế, anh nhịn không nổi nữa, đành phải mở miệng hỏi.
Hơn nữa, bọn họ vẫn còn đang ăn cơm, không thể cho người ta chút khẩu vị sao?
Hai tháng nay, ước chừng anh phải gầy đi tận 5kg, chủ yếu là do bị cái thứ âm thành này oanh tạc màng nhĩ, đến độ mất cả ngủ.
Đi kèm với tình yêu ngọt ngào, đích thị là áp lực mà.
Anh phải chịu áp lực rất lớn đó, vì... Chết tiệt, suốt hai tháng nay, anh không lần nào "lấy" được "cái thứ đó" cả.
Tất nhiên loại phiền não này anh không thể nói ra miệng được, cũng may Diệu Diệu ngốc vẫn chưa phát hiện.
"Không phải anh bảo Thư Kỳ là ngôi sao nữ duy nhất có thể khiến anh có cảm giác à? Anh nói môi cô ấy nhìn rất được mà..." Diệu Diệu thắc mắc.
Có người bạn gái "săn sóc" như vậy, anh còn bất mãn cái quái gì nữa?
Quả nhiên, đồng tử tinh không dễ đến tay như mình tưởng.
Hai tháng trước, bọn họ bắt đầu bước vào con đường tìm kiếm đồng tử tinh vô cùng gian nan và cực khổ.
Một ngày nọ, hai người cùng nhau xem một bộ phim cấp ba.
Mấy bộ phim này nghe nói cực kì nổi tiếng, Tiểu Vĩ nhiệt liệt đề cử, cũng không tiếc dâng tặng vật báu của mình cho Bạch Lập Nhân mượn.
Kẻ ngốc trên tàu điện ngầm.
Lúc nhìn thấy cái tên này, cô và Bạch Lập Nhân có vẻ khá hài lòng, vốn tưởng nó nói về một người đàn ông chung tình theo đuổi giai nhân trên tàu điện ngầm, sau đó mới oanh oanh liệt liệt XXOO.
Diệu Diệu còn cẩn thận thay anh chuẩn bị một chậu rửa mặt lớn, chuẩn bị nghênh đón đồng tử tinh.
Vừa mới cho đĩa vào, sắc mặt Bạch Lập Nhân và cô lập tức thay đổi.
Cái gì mà kẻ ngốc trên tàu điện ngầm? Có mà biến thái trên tàu điện ngầm thì có!
Trong phim, bất kể đang ở chỗ nào trên tàu điện, tên biến thái đó cũng hành sự không chút lưu tình, lại còn dùng cách thức cực kì biến thái, cực kì vô sỉ mà thâm nhập vào váy của nữ hành khách, làm nhục phụ nữ độc thân, kể cả nữ sinh cũng không tha.
Lúc ấy, Bạch Lập Nhân đúng là nhiệt huyết sôi trào, nhưng sôi trào ở đây là vì ghê tởm đến mức không thể chịu đựng được nên nổi giận.
Không quá mấy ngày, lại là một ngày nào đó.
Chờ anh nguôi giận, có thể bình tĩnh trở lại, hai bọn họ lại chọn một bộ AV khác, giữa phim, ba nữ nhân viên bán hàng vì muốn đẩy mạnh mức tiêu thụ, bắt đầu cùng đàn ông lạ mặt lên sàn với sự trợ giúp của đủ loại đồ dùng tình thú.
Sắc mặt Bạch Lập Nhân lại xanh mét, trên gương mặt bày ra đủ loại thống khổ.
Đương nhiên cô biết cái vẻ mặt thống khổ của anh không phải loại mà bọn họ đang mong đợi, mà là thống hận.
"Anh chỉ thấy mỗi nước miếng của cô ta thôi!" Bạch Lập Nhân oán hận gầm nhẹ.
MD, cho dù chỉ là cảnh trong ti vi nhưng anh vẫn thấy ghê tởm muốn chết.
Lại nhìn xuống, ngay cả năng lực mỗi sáng chào cờ anh cũng không có!
Bên kia còn một chồng phim AV cao ngất ngưởng, đây chẳng qua chỉ là một con muỗi.
Vì thế, có một ngày...
"Anh có muốn xem phim của Asakawa Ran không?" Diệu Diệu giả vờ bình tĩnh.
Hôm đó, cô "trốn" trong lòng anh nên nghe thấy Tiểu Vĩ vừa cười dâm đãng vừa nhiệt liệt đề cử: Xem AV mà chưa xem phim của Asakawa Ran thì coi như uổng công.
Tiểu Vĩ nói, cô này kêu rên rất chi là chuyên nghiệp, như dòng nước tưới mát cuộc đời chết lặng của cánh đàn ông, giúp họ hùng phong tái khởi*.
*Gió lớn lại nổi, kiểu như cứu vớt cuộc đời ấy
Anh cực kì bi tráng động thủ, đóng sập cửa phòng tắm lại.
"Bạch tiên sinh, anh lại đến à?" Y tá chăm sóc đứng bên giường, vừa mát xa vừa chào hỏi Bạch Lập Nhân.
Anh lịch sự gật đầu chào đáp lễ.
"Cô Liêu vẫn vậy." Không đợi anh hỏi, y tá đã chủ động mở miệng, lo lắng nói: "Nhưng tôi sẽ năng xoa bóp chân cho cô ấy, hình như chỗ đó bắt đầu có hiện tượng co rút rồi."
Mỗi ngày vệ sinh, mát xa cho bệnh nhân là nhiệm vụ của họ, nên vị y tá này rất rõ tình hình của Diệu Diệu.
"Để tôi." Bạch Lập Nhân bước lên.
Y tá đã hình thành thói quen, tránh ra nhường chỗ.
Bạch Lập Nhân ngồi trên giường, y tá đã xốc chăn lên, anh quen thuộc đặt tay lên chân cô, nhẹ nhàng xoa bóp.
Bạch Lập Nhân trầm mặc nhìn người đang nằm trên giường bệnh.
Là bạn gái của anh.
Mỗi lần bước vào bệnh viện, tâm trạng anh đều không được tốt.
Cơ thể cô đã nằm trên giường bệnh suốt ba tháng trời, mỗi ngày chỉ có thể nhờ tiêm chất dinh dưỡng mà duy trì, nhưng cơ thể cô ngày càng gầy yếu, da thịt trong suốt đến độ không còn chút máu, ngay cả gò má cũng lõm hẳn xuống, bộ dáng cực kì tiều tụy, đào đâu ra chút phong thái xinh đẹp ngày xưa.
Anh không biết liệu khi Diệu Diệu tỉnh lại, cơ thể mỏng manh, thậm chí không thể di chuyển này có thể chống đỡ được bao lâu.
Bạch Lập Nhân đặt MP3 lên đầu giường, mở một bài hát, chỉnh âm lượng vừa vặn rồi nhét tai nghe vào tai cô.
Hy vọng ca khúc gần đây cô thích nhất có thể khiến cơ thể này thoải mái lên, nếu thoải mái thì hy vọng có thể bớt tiều tụy đi một chút.
Anh đợi, rồi lại đợi.
Anh muốn cố gắng hơn nữa, muốn nhanh chóng lấy được "cái đó" để đưa cho cô.
Bạch Lập Nhân vừa để cô nghe nhạc, vừa lấy tay xoa bóp chân cho cô.
Nửa tiếng sau.
"Tiết tiên sinh hình như đã trở lại." Dưới lầu thấp thoáng bóng người, y tá nhắc nhở anh.
Bạch tiên sinh và Tiết tiên sinh là hai người hoàn toàn trái ngược, một người lạnh lùng, hơi trầm mặc, một người dịu dàng, đối xử với mọi người rất khách sáo. Bọn họ đều là bạn của cô Liêu, nhưng thật kì lạ, hai người này hình như rất đối địch nhau, chưa bao giờ gặp mặt, người này đến thì người kia đi.
Dĩ nhiên, khác với Tiết tiên sinh ngày nào cũng đến thăm, Bạch tiên sinh một tuần cơ bản chỉ đến khoảng một, hai ngày.
Nghe vậy, Bạch Lập Nhân bình tĩnh nhưng lạnh lùng đứng dậy.
Mỗi tuần anh đều đến gặp "Liêu Diệu Trăn", sở dĩ chọn lúc Tiết Hồ Ly đi ăn cơm mới đến là vì không muốn cãi nhau với người khác trong phòng bệnh.
Nếu Tiết Hồ Ly cũng ở trong này, nhìn thấy hắn quan tâm đến "Liêu Diệu Trăn”, anh sợ mình không chịu được kích thích.
Bạch Lập Nhân đang định bước ra khỏi phòng bệnh, hai người đàn ông vừa vặn đối mặt nhau.
Cũng chẳng có gì hay ho mà nói, anh lập tức bước qua.
Tiết Khiêm Quân cũng vậy.
Gần đây, Đỗ San San tự dưng đến tìm Tiết Khiêm Quân nói mấy điều kì lạ, anh cũng chẳng có tâm tình đâu mà đi tin cô ta.
Bạch Lập Nhân xoay người, Tiết Khiêm Quân bỗng nhìn thấy thứ Bạch Lập Nhân để lại.
Anh đem tai nghe nhét vào tai mình nghe thử.
Vì Diệu Diệu, nếu có bất cứ cách gì để cô tỉnh lại, anh nhất định sẽ không bỏ qua.
Không có gì đặc biệt, một bài hát rất bình thường, giai điệu nhẹ nhàng.
"Bạch tiên sinh nói cô Liêu rất thích bài hát này, nếu không hôn mê nhất định sẽ vui vẻ hát theo vài câu đó!" Y tá cười nói.
"Vâng." Anh gật gật đầu, bỏ tai nghe ra.
Chuyện này cũng bình thường thôi, rất bình thường.
Chỉ là.
Tiết Khiêm Quân đột nhiên cứng đờ, sau đó vội vàng nhét lại tai nghe vào tai.
Anh nghe lại thật cẩn thận, sau đó dần dần đông cứng.
Bài hát này hình như mới phát hành chưa đến một tháng.
...
Lúc về nhà, tinh thần Bạch Lập Nhân cũng khá hơn một chút, anh nâng mắt, đèn trong nhà quả nhiên đang sáng.
Cả người anh vẫn phảng phất mùi ở bệnh viện, vừa mới ở đó về nên tâm tình anh cũng không thoải mái lắm.
Cầm theo đồ ăn, Bạch Lập Nhân đi thang máy lên nhà, móc chìa khóa ra.
"Ư", "A", "Ưm"...
Âm thanh khiến con người ta ngứa ngáy tâm hồn như có như không truyền ra từ nhà anh.
Nha đầu này sao canh đúng thời gian anh về nhà vậy, cũng quá lợi hại đi!
Bạch Lập Nhân thầm tức giận.
Anh mở cửa, vội vàng bước vào.
Trong phòng khách, tiếng phụ nữ vừa thống khổ vừa sung sướng yêu kiều vang lên, càng lúc càng rõ ràng, thậm chí còn kêu to đến mức núi lở nhà sập, sông cạn đá mòn.
Anh đau đầu.
"Bạch Lập Nhân, cuối cùng anh cũng về rồi!" Thấy anh về, Diệu Diệu nhanh nhẹn bay đến.
"Em cố ý!" Anh chỉ vào cảnh cao trào trong màn hình, vẻ mặt của người phụ nữ trong đó đang xoắn lại thành một nhúm, bộ ngực không ngừng rung lắc hệt như mô-tơ, căm tức lên án.
Biết rõ anh ghét cái gì nhất, vậy mà vẫn cố ý dùng phương thức này để khiêu khích anh.
Mỗi tuần hai lần, anh đều biến mất vài tiếng đồng hồ, đã thế còn không chịu nói cho cô biết rằng mình đi đâu, khiến cô rất cô đơn, rất khó chịu.
Anh không quan tâm đến cô nữa.
Dù sao thì tâm tình một người có không tốt mấy đi chăng nữa, thì cũng không nên kéo thêm một người khác xuống nước chung với mình.
Ngoại trừ việc ở bệnh viện có rất nhiều thứ "bẩn thỉu", đây cũng là nguyên nhân Bạch Lập Nhân không muốn đem cô đi cùng mình.
Anh tắt TV, loại bỏ tạp âm rồi sau đó xuống bếp chuẩn bị bữa tối.
Vừa mới dọn xong bát đũa...
"Ưm a.." "Ưm a..." Loại thanh âm ái muội đến mức tận cùng lại một lần nữa truyền ra từ TV.
Không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn lại là "con quỷ" kia dùng kĩ năng cực kì phi thường của mình mở TV lên.
Nếu bây giờ mà có trộm vào nhà, dám cá cô sẽ dọa cho tên trộm kia tè cả ra quần.
Mỗi lần anh biến mất khoảng mấy tiếng đồng hồ rồi mới trở về, tâm tình nha đầu này lúc nào cũng tệ, nên lúc nào cũng thích chọc tức anh.
Từ lúc chính thức qua lại đến giờ đã gần hai tháng, cho đến bây giờ, ngay cả việc cản cô lại anh cũng chưa từng làm.
Mỗi người một bát cơm, vẻ mặt Bạch Lập Nhân không chút thay đổi.
Nhưng...
"Em muốn cùng ăn cơm với anh." Cô ngồi bên cạnh anh.
Bạch Lập Nhân vẫn yên lặng, nhưng động tác rõ ràng đã thong thả hơn trước.
Cũng vì anh đang ăn cơm thôi.
Đây là thói quen của hai người, cô ăn trước, sau đó anh mới dùng sau.
Ti vi vẫn còn vang lên tiếng "A", "Ư", "Ưm", càng lúc càng lớn, càng nghe càng mất hồn.
Diệu Diệu không hề bị ảnh hưởng, vẫn ăn rất ngon miệng.
Nếu cô còn chút trong sáng thì hai tháng nay đã sớm bị mấy bộ phim này đục khoét bằng sạch.
Hai tháng đầu, cô còn đỏ mặt đôi chút, sau đó giả vờ bình tĩnh, cực kì mất tự nhiên lôi đủ loại đề tài trên trời dưới đất ra nói, nhằm làm dịu bớt bầu không khí.
Nhưng, bây giờ...
Lòng hổ thẹn xem chừng cũng có thể chết lặng.
"Cái này có đúng là phim nghệ thuật không vậy?" Nhưng, Bạch Lập Nhân không như thế, anh nhịn không nổi nữa, đành phải mở miệng hỏi.
Hơn nữa, bọn họ vẫn còn đang ăn cơm, không thể cho người ta chút khẩu vị sao?
Hai tháng nay, ước chừng anh phải gầy đi tận 5kg, chủ yếu là do bị cái thứ âm thành này oanh tạc màng nhĩ, đến độ mất cả ngủ.
Đi kèm với tình yêu ngọt ngào, đích thị là áp lực mà.
Anh phải chịu áp lực rất lớn đó, vì... Chết tiệt, suốt hai tháng nay, anh không lần nào "lấy" được "cái thứ đó" cả.
Tất nhiên loại phiền não này anh không thể nói ra miệng được, cũng may Diệu Diệu ngốc vẫn chưa phát hiện.
"Không phải anh bảo Thư Kỳ là ngôi sao nữ duy nhất có thể khiến anh có cảm giác à? Anh nói môi cô ấy nhìn rất được mà..." Diệu Diệu thắc mắc.
Có người bạn gái "săn sóc" như vậy, anh còn bất mãn cái quái gì nữa?
Quả nhiên, đồng tử tinh không dễ đến tay như mình tưởng.
Hai tháng trước, bọn họ bắt đầu bước vào con đường tìm kiếm đồng tử tinh vô cùng gian nan và cực khổ.
Một ngày nọ, hai người cùng nhau xem một bộ phim cấp ba.
Mấy bộ phim này nghe nói cực kì nổi tiếng, Tiểu Vĩ nhiệt liệt đề cử, cũng không tiếc dâng tặng vật báu của mình cho Bạch Lập Nhân mượn.
Kẻ ngốc trên tàu điện ngầm.
Lúc nhìn thấy cái tên này, cô và Bạch Lập Nhân có vẻ khá hài lòng, vốn tưởng nó nói về một người đàn ông chung tình theo đuổi giai nhân trên tàu điện ngầm, sau đó mới oanh oanh liệt liệt XXOO.
Diệu Diệu còn cẩn thận thay anh chuẩn bị một chậu rửa mặt lớn, chuẩn bị nghênh đón đồng tử tinh.
Vừa mới cho đĩa vào, sắc mặt Bạch Lập Nhân và cô lập tức thay đổi.
Cái gì mà kẻ ngốc trên tàu điện ngầm? Có mà biến thái trên tàu điện ngầm thì có!
Trong phim, bất kể đang ở chỗ nào trên tàu điện, tên biến thái đó cũng hành sự không chút lưu tình, lại còn dùng cách thức cực kì biến thái, cực kì vô sỉ mà thâm nhập vào váy của nữ hành khách, làm nhục phụ nữ độc thân, kể cả nữ sinh cũng không tha.
Lúc ấy, Bạch Lập Nhân đúng là nhiệt huyết sôi trào, nhưng sôi trào ở đây là vì ghê tởm đến mức không thể chịu đựng được nên nổi giận.
Không quá mấy ngày, lại là một ngày nào đó.
Chờ anh nguôi giận, có thể bình tĩnh trở lại, hai bọn họ lại chọn một bộ AV khác, giữa phim, ba nữ nhân viên bán hàng vì muốn đẩy mạnh mức tiêu thụ, bắt đầu cùng đàn ông lạ mặt lên sàn với sự trợ giúp của đủ loại đồ dùng tình thú.
Sắc mặt Bạch Lập Nhân lại xanh mét, trên gương mặt bày ra đủ loại thống khổ.
Đương nhiên cô biết cái vẻ mặt thống khổ của anh không phải loại mà bọn họ đang mong đợi, mà là thống hận.
"Anh chỉ thấy mỗi nước miếng của cô ta thôi!" Bạch Lập Nhân oán hận gầm nhẹ.
MD, cho dù chỉ là cảnh trong ti vi nhưng anh vẫn thấy ghê tởm muốn chết.
Lại nhìn xuống, ngay cả năng lực mỗi sáng chào cờ anh cũng không có!
Bên kia còn một chồng phim AV cao ngất ngưởng, đây chẳng qua chỉ là một con muỗi.
Vì thế, có một ngày...
"Anh có muốn xem phim của Asakawa Ran không?" Diệu Diệu giả vờ bình tĩnh.
Hôm đó, cô "trốn" trong lòng anh nên nghe thấy Tiểu Vĩ vừa cười dâm đãng vừa nhiệt liệt đề cử: Xem AV mà chưa xem phim của Asakawa Ran thì coi như uổng công.
Tiểu Vĩ nói, cô này kêu rên rất chi là chuyên nghiệp, như dòng nước tưới mát cuộc đời chết lặng của cánh đàn ông, giúp họ hùng phong tái khởi*.
*Gió lớn lại nổi, kiểu như cứu vớt cuộc đời ấy
Anh cực kì bi tráng động thủ, đóng sập cửa phòng tắm lại.