Nam Tầm trừng mắt, một đôi mắt đẹp nhìn hướng tràng nhĩ thố, cười hì hì: “Tiểu Bạch, uống cùng ta đi, chúng ta không say không về, hai ta vừa vặn có thể làm bạn đi đường Hoàng Tuyền*.”
Nói xong, nàng nâng bầu rượu, ngửa đầu uống ngụm lớn, tư thế uống rượu phóng khoáng đến quả thực không giống nữ nhân.
Miệng nàng căng một ngụm lớn, sau đó nhấc tràng nhĩ thố lên, miệng vểnh lên liền rót rượu vào miệng con thỏ.
Ở lúc bờ môi Nam Tầm chạm vào miệng nhỏ của tràng nhĩ thố, quanh thân tràng nhĩ thố bỗng tản ra huyết sát chi khí cường đại, một đôi mắt màu máu của thỏ lại biến thành... Đồng tử dựng đứng của loài rắn!
Rót xong một ngụm rượu lớn, đầu Nam Tầm đã bắt đầu xoay mòng mòng.
“Tiểu Bạch ơi, làm sao cơ thể mi lại lắc lư như vậy? Mi không phải say rồi đấy chứ?” Nam Tầm chế nhạo tràng nhĩ thố.
Trong mắt tràng nhĩ thố xẹt qua một tia tâm tình bất định.
Huyết sát chi khí quanh người hắn dọa người như vậy lại không khiến nữ nhân này lộ ra chút sợ hãi nào?
Nam Tầm không cảm giác được sát khí gì cả, chẳng qua cảm thấy không khí xung quanh hơi lạnh, nàng liền một tay ôm trường nhĩ thố vào ngực sưởi ấm, một tay cầm bầu rượu tiếp tục uống.
Thiếu nữ mặc váy trắng dài lắc lư đứng lên, dáng người lay động uyển chuyển đung đưa, thỉnh thoảng xoay một vòng, tự thành một vũ điệu mê hoặc lòng người, thoáng như tiên tử rơi lầm xuống thế gian.
Quay một vòng lại một vòng, rượu trong bầu chảy xuống theo khóe môi nàng, vẫn kéo dài tới phong cảnh ý vị trong vạt áo.
Rượu đã hết, nàng tiện tay ném bầu rượu kia đi.
Nghe tiếng leng keng, thiếu nữ không khỏi cười ha ha lên: “Rượu ngon, rượu ngon.”
Nam Tầm nhìn phía tràng nhĩ thố, nắm lỗ tai nó bắt đầu nhảy.
Sau đó, nàng vừa nhảy vừa hừ nhẹ: “Phát bay pháp, phát oa bay pháp, phát oa phát...... Phát phát oa, phát oa phát oa. Phát oa phát a a ôi, cái nào mấy cái nào, nha nha kéo mấy kéo, cái nào cái nào cái nào nha nha cái nào mấy cái nào lạp lạp mấy lạp lạp rồi mấy ừ ừ......”*
Mặc dù chỉ là tiếng phát phát phát oa oa oa, nhưng tiếng ca trong trẻo này phảng phất như nước suối sạch sẽ nhất trần đời, ngọt ngào đến cực điểm thông thấu đến cực điểm, lại mờ ảo tựa tiên âm, phá tan tầng mây u ám xông thẳng lên trời.
Tràng nhĩ thố mang khuôn mặt thỏ chết* lúc nghe được tiếng ngâm nga này lại biến có biến hóa vi diệu, ánh mắt nhìn về phía thiếu nữ bỗng trở nên vô cùng thâm thúy như hai động sâu không đáy.
Trong bóng đêm, thiếu nữ không vướng bụi trần xoay tròn múa, tiếng hát sạch sẽ mờ ảo.
Bên ngoài kết giới, một đám chim đang chậm rãi tụ lại, đủ loại chim nhỏ xoay quanh bay lượn trên góc sân theo tiếng ngâm nga, đám chim quanh thân dẫn theo linh khí đủ mọi màu sắc không ngừng tập hợp, dệt thành một thế giới ngũ thải ban lan*, đẹp đến như mộng ảo.
Nhìn thấy dị tượng như vậy, con mắt tràng nhĩ thố giật giật, đột nhiên tránh thoát lòng nàng, trong chớp mắt liền nhảy vào bóng tối.
Tiếng ngâm nga của Nam Tầm im bặt: “Tiểu Bạch, mi muốn đi đâu vậy? Tiểu Bạch --”
Khuôn mặt nhỏ của Nam Tầm đỏ ửng, ô ô hai tiếng: “Đồ Tiểu Bạch không lương tâm, uổng công ta thương ngươi, ợ ~”
Tràng nhĩ thố đã hòa vào bóng tối nghe được tiếng nói thầm hơi dừng bước chân một chút, sau đó lại tiếp tục nhảy về sâu trong màn đêm.
Tràng nhĩ thố chạy lại chạy, cái bóng* nho nhỏ dưới ánh trăng càng kéo càng dài, càng cao càng rộng, cuối cùng đã biến thành dáng hình cao lớn của một người.
*Cái bóng là bóng bị ánh sáng chiếu ra, không phải bóng dáng.
Bóng người từ từ đứng lên từ mặt đất, sương đen nồng nặc tụ lại phía sau tràng nhĩ thố.
Từ trong sương đen, một người đàn ông mặc áo choàng đen thong thả đi ra.
Người đàn ông dáng người cao to kiên cường, mái tóc đen tùy tiện khoác trên vai, gương mặt tuấn mỹ vô đúc tựa yêu thần, chỉ là trên mặt không có bất kì biểu cảm gì, lông mày dài, một đôi đồng tử dựng đứng đỏ sẫm như máu không hề gợn sóng, làm cho người ta có cảm giác âm u, sống mũi cao thẳng như ngọc trụ kình thiên, môi mỏng khẽ nhếch hơi phiếm tím.
Áo khoác đen bập bùng trong màn đêm quanh quẩn cùng huyết sát chi khí thô bạo bao quanh thân hắn, mùi máu tanh nồng nặc trong nháy mắt trướng lên.
Nói xong, nàng nâng bầu rượu, ngửa đầu uống ngụm lớn, tư thế uống rượu phóng khoáng đến quả thực không giống nữ nhân.
Miệng nàng căng một ngụm lớn, sau đó nhấc tràng nhĩ thố lên, miệng vểnh lên liền rót rượu vào miệng con thỏ.
Ở lúc bờ môi Nam Tầm chạm vào miệng nhỏ của tràng nhĩ thố, quanh thân tràng nhĩ thố bỗng tản ra huyết sát chi khí cường đại, một đôi mắt màu máu của thỏ lại biến thành... Đồng tử dựng đứng của loài rắn!
Rót xong một ngụm rượu lớn, đầu Nam Tầm đã bắt đầu xoay mòng mòng.
“Tiểu Bạch ơi, làm sao cơ thể mi lại lắc lư như vậy? Mi không phải say rồi đấy chứ?” Nam Tầm chế nhạo tràng nhĩ thố.
Trong mắt tràng nhĩ thố xẹt qua một tia tâm tình bất định.
Huyết sát chi khí quanh người hắn dọa người như vậy lại không khiến nữ nhân này lộ ra chút sợ hãi nào?
Nam Tầm không cảm giác được sát khí gì cả, chẳng qua cảm thấy không khí xung quanh hơi lạnh, nàng liền một tay ôm trường nhĩ thố vào ngực sưởi ấm, một tay cầm bầu rượu tiếp tục uống.
Thiếu nữ mặc váy trắng dài lắc lư đứng lên, dáng người lay động uyển chuyển đung đưa, thỉnh thoảng xoay một vòng, tự thành một vũ điệu mê hoặc lòng người, thoáng như tiên tử rơi lầm xuống thế gian.
Quay một vòng lại một vòng, rượu trong bầu chảy xuống theo khóe môi nàng, vẫn kéo dài tới phong cảnh ý vị trong vạt áo.
Rượu đã hết, nàng tiện tay ném bầu rượu kia đi.
Nghe tiếng leng keng, thiếu nữ không khỏi cười ha ha lên: “Rượu ngon, rượu ngon.”
Nam Tầm nhìn phía tràng nhĩ thố, nắm lỗ tai nó bắt đầu nhảy.
Sau đó, nàng vừa nhảy vừa hừ nhẹ: “Phát bay pháp, phát oa bay pháp, phát oa phát...... Phát phát oa, phát oa phát oa. Phát oa phát a a ôi, cái nào mấy cái nào, nha nha kéo mấy kéo, cái nào cái nào cái nào nha nha cái nào mấy cái nào lạp lạp mấy lạp lạp rồi mấy ừ ừ......”*
Mặc dù chỉ là tiếng phát phát phát oa oa oa, nhưng tiếng ca trong trẻo này phảng phất như nước suối sạch sẽ nhất trần đời, ngọt ngào đến cực điểm thông thấu đến cực điểm, lại mờ ảo tựa tiên âm, phá tan tầng mây u ám xông thẳng lên trời.
Tràng nhĩ thố mang khuôn mặt thỏ chết* lúc nghe được tiếng ngâm nga này lại biến có biến hóa vi diệu, ánh mắt nhìn về phía thiếu nữ bỗng trở nên vô cùng thâm thúy như hai động sâu không đáy.
Trong bóng đêm, thiếu nữ không vướng bụi trần xoay tròn múa, tiếng hát sạch sẽ mờ ảo.
Bên ngoài kết giới, một đám chim đang chậm rãi tụ lại, đủ loại chim nhỏ xoay quanh bay lượn trên góc sân theo tiếng ngâm nga, đám chim quanh thân dẫn theo linh khí đủ mọi màu sắc không ngừng tập hợp, dệt thành một thế giới ngũ thải ban lan*, đẹp đến như mộng ảo.
Nhìn thấy dị tượng như vậy, con mắt tràng nhĩ thố giật giật, đột nhiên tránh thoát lòng nàng, trong chớp mắt liền nhảy vào bóng tối.
Tiếng ngâm nga của Nam Tầm im bặt: “Tiểu Bạch, mi muốn đi đâu vậy? Tiểu Bạch --”
Khuôn mặt nhỏ của Nam Tầm đỏ ửng, ô ô hai tiếng: “Đồ Tiểu Bạch không lương tâm, uổng công ta thương ngươi, ợ ~”
Tràng nhĩ thố đã hòa vào bóng tối nghe được tiếng nói thầm hơi dừng bước chân một chút, sau đó lại tiếp tục nhảy về sâu trong màn đêm.
Tràng nhĩ thố chạy lại chạy, cái bóng* nho nhỏ dưới ánh trăng càng kéo càng dài, càng cao càng rộng, cuối cùng đã biến thành dáng hình cao lớn của một người.
*Cái bóng là bóng bị ánh sáng chiếu ra, không phải bóng dáng.
Bóng người từ từ đứng lên từ mặt đất, sương đen nồng nặc tụ lại phía sau tràng nhĩ thố.
Từ trong sương đen, một người đàn ông mặc áo choàng đen thong thả đi ra.
Người đàn ông dáng người cao to kiên cường, mái tóc đen tùy tiện khoác trên vai, gương mặt tuấn mỹ vô đúc tựa yêu thần, chỉ là trên mặt không có bất kì biểu cảm gì, lông mày dài, một đôi đồng tử dựng đứng đỏ sẫm như máu không hề gợn sóng, làm cho người ta có cảm giác âm u, sống mũi cao thẳng như ngọc trụ kình thiên, môi mỏng khẽ nhếch hơi phiếm tím.
Áo khoác đen bập bùng trong màn đêm quanh quẩn cùng huyết sát chi khí thô bạo bao quanh thân hắn, mùi máu tanh nồng nặc trong nháy mắt trướng lên.