Khi nàng thấy Lý Nam thì mới cảm thấy thoáng an định lại.
Trên cằm lộ ra một chút râu ria, hai mắt đầy tơ máu, xem ra cũng là một đêm không ngủ rồi.
"Lý tướng quân, như thế nào?" Bách Lý bước nhanh tới, khẽ thốt ra tiếng.
"Ta cũng không thể nói rõ được, tội xác định lại là tư thông với địch phản quốc."
"Cái gì? Tư thông với địch phản quốc? Đó không phải là tử tội sao? Cho dù chết một trăm lần cũng không đền được tội này a."
"Lý tướng quân, Vương gia cho mời." Một âm thanh dồn dập của binh sĩ truyền vào.
"Lý phi, người yên tâm, có tin tức ta sẽ thông báo cho người." Lý Nam mệt mỏi giật giật thân mình hướng ra ngoài hô: "Đã biết."
"Không" Bách Lý theo sát tiến lên, thanh âm rất yếu nhưng lại hết sức kiên định "Mang ta đi cùng."
"Này...."
"Đi thôi" Bách Lý đi trước Lý Nam một bước ra ngoài doanh trướng, bên ngoài quả thật không thể so bì với bên trong, gió lạnh thấu xương.
Lý Nam nhìn bóng lưng kiên định của Bách Lý, không biết là vui hay buồn.
Hai người tới trước một khu doanh trại, đây là nơi bình thường dùng để thương nghị chiến sự, ngoài doanh trại có hai hàng binh sĩ hùng hậu canh gác, bất giác lại làm cho Bách Lý có cảm giác lạnh đến tận xương tủy.
"Ta đi vào trước." Lý Nam nhỏ giọng nói, thanh âm cũng trở nên khàn khàn rồi.
Bách Lý không nói, chốc lát ở phía sau khẽ gật đầu.
Lý Nam vừa đi vào liền thấy Tiểu Lam quỳ sấp trên mặt đất, trên tay chân đều mang xích sắt nặng nề. Trên mặt hiện đầy vẻ kinh hãi, Lý Nam chỉ cảm thấy trong lòng căng thẳng, bất đắc dĩ đi đến bên cạnh Tập Ám.
"Nói đi, sao lại thế này?" Tập Ám ngồi ở trên cao, hai chân tùy ý gác lên, ngón tay phải hơi cong lên, chậm rãi gõ trên ghế ngồi.
"Ta thật sự là không biết....." Tiểu Lam không ngừng lặp lại những lời này, trong lòng dường như đã bắt đầu hỏng mất.
"Không biết?" Tập Ám tựa hồ mất đi tính nhẫn nại, cặp mắt hẹp dài không vui nheo lại, tuyệt nhiên mở lời: "Vậy, đây là cái gì?"
Lý Nam theo mắt của hắn nhìn lại, ở trước mặt Tiểu Lam nằm một thanh loan đao tinh xảo, ở đuôi chuôi treo một khối ngọc đẹp đẽ sáng long lanh.
"Đây là ta nhặt, thật....." Tiểu Lam giãy đứng dậy, hai đầu gối vẫn quỳ trên mặt đất như cũ.
"Biết chủy thủ này có ý nghĩa thế nào không? Mở ra xem đi."
Tiểu Lam nghi hoặc đưa tay cầm lên, nàng biết đây là của Bách Lý. Chẳng lẽ nó đúng là tư thông với địch sao? Khẽ dùng sức rút vỏ của thanh chủy thủ ra. Một tia sáng sắc bén lộ ra, đau nhói hai mắt.
Tiểu Lam kinh hoảng nhìn chằm chằm ba chữ kia, đúng vậy, chỉ bằng ba chữ này, bằng thanh loan đao này, cái tội danh này đã được xác định. Gia Luật Thức......
Không kịp nghĩ nhiều, Tiểu Lam giống như trút hết mọi thứ xụi lơ trên mặt đất "Là của ta." Hai mắt tĩnh lặng tạo thành một tầng nước đọng, hơi thở mong manh.
Ngoài trướng, Bách Lý cũng kinh sợ, cư nhiên lại là chủy thủ của nàng, theo bản năng sờ sờ ống tay sao. Không đúng, phải là ở dưới gối, tại sao lại trở thành chứng cứ Tiểu Lam tư thông với địch phản quốc rồi?
Tiểu Lam, thiện lương như ngươi, tội danh như vậy ngươi gánh nổi sao?
"Kéo xuống" Tập Ám tựa hồ cũng không muốn xét hỏi nhiều, hai mắt lười biếng nhắm nghiền.
"Vương gia...." Lý Nam gọi ra miệng, lại bất đắc dĩ sức lực không đủ, tội danh như vậy, cầu tình như thế nào đây. Nam nhân kiên cường bất khuất, trong hốc mắt lại có chút ẩm ướt.
Tiểu Lam cũng nhìn hắn thật sâu, kiên quyết cười một tiếng, lắc đầu một cái.
"Khoan đã."
"Khoan đã."
Tiểu Lam vừa quay đầu lại định tiến lên liền bị hai binh sĩ bên cạnh gắt gao đè lại. Tiếng khóc hỗn độn thống khổ: "Bách Lý, ngươi đi đi, chuyện này không liên quan đến ngươi."
Nam tử trên ghế ngồi vẫn chưa mở miệng, cổ áo rộng mở lộ ra chỗ xương quai xanh có một vòng dấu răng rõ rệt. Thân thể nửa nằm, giống như loài lang sói bắt được con mồi, cũng không hề vội vã cắn nuốt, theo thói quen từ từ cắn xé.
Đôi mắt lười nhác chậm rãi mở to, sáng như đuốc, giống như có một cỗ lôi kéo vô hình dụ hoặc người ta tới gần, nhưng giữa con ngươi mắt lại thoáng hiện lên vẻ nguy hiểm khiến cho người ta không thể tới gần.
Khóe môi gợi lên chút ý cười như có như không, chậm rãi mở miệng, giọng nói mập mờ: "Bách Lý"
Trừ Lý Nam, những người còn lại đều kinh hãi, nhưng lại không dám biểu lộ ra. Bách Lý, không phải tiểu thiếp Vương gia mất tích gần một năm sao? Thế nào lại thành một nữ đày tớ trong quân đội.
Tiểu Lam bất an kéo nhẹ vạt áo của Bách Lý, trong lòng cũng tràn đầy hoài nghi lo lắng.
Dù mới gặp lại, nhưng Bách Lý cũng không cho rằng sẽ vui vẻ, bởi vì nàng đọc được trong ánh mắt của Tập Ám sự căm giận, xen lẫn với cảm xúc không rõ ràng, thậm chí còn có hận ý, dưới trường hợp như vậy, khiến cho nàng cảm thấy tất cả đều rất bất an.
"Thanh loan đao kia, là của ta" Bách Lý nhìn về phía Tập Ám, chậm rãi nói.
Nàng ở trước mắt, giống như một năm trước, tóc đen như mực, da trắng nõn nà, tuy là mặt mộc không trang điểm nhưng lại không tổn hại chút nào tới dung nhan.
"Của ngươi? Làm thế nào có được?" Tập Ám chậm rãi ngồi dậy, nhẹ nhàng hướng về phía Bách Lý đi tới.
"Gia Luật Thức cho." Nàng hiểu rõ ba chữ trên thân đao đã bán đứng thân phận chủ nhân của nó rồi, nếu như cứ khăng khăng giấu diếm cũng chỉ càng lộ sơ hở mà thôi.
"Gia Luật Thức?" Tập Ám lấn người tiến tới, một tay nắm chặt cằm của nàng, ép nàng phải nhìn thẳng vào mình.
"Vương gia, xem ra nàng ta mới đúng là gian tế, đúng rồi, người lần trước đánh ta bị thương khẳng định cũng chính là nàng." Vết thương trên đầu của Liễu Vân Tường chưa lành, vẫn như cũ quấn một vòng băng gạc.
"Liễu tướng quân, tại sao ngươi không nói lần trước ở bờ hồ ngươi đã làm chuyện tốt gì?" Cằm mặc dù bị chế trụ, Bách Lý vẫn hung hăng trợn mắt nhìn hắn.
"Vương gia, nàng ta thừa nhận, xin vương gia xử trí" Liễu Vân Tường thỉnh thoảng chen vào một câu, hận không thể đem nàng xé nát.
"Ngươi cũng không quản thuộc hạ của ngươi sao? Tác phong của quân đội thật kém cỏi, a......" Bách Lý bị đau rụt cổ một cái, đem lời chưa nói xong nuốt xuống.
"Bổn vương không quan tâm đến những thứ này, ngươi thừa nhận cây chủy thủ này là Gia Luật Thức đưa cho ngươi?" Lời nói của Tập Ám khiến cho lòng Bách Lý lạnh lẽo, Thủy Cơ nói không sai, Liễu Vân Tường là ca ca của Liễu Nhứ, hắn quả nhiên vẫn là bao che cho hắn.
"Thả Tiểu Lam ra, nếu như muốn trị tội, ta tới." Bách Lý nhìn chằm chằm vào hai mắt Tập Ám, muốn từ trong mắt hắn nhìn ra một chút gì đó dù là không tha, hoặc là vui vẻ. Nhưng đều không có, giữa con ngươi mắt thâm thúy chỉ có chính mình nhếch nhác, không bao lâu liền chìm vào đáy đầm.
"Không, Bách Lý, làm sao ngươi lại ngốc như vậy?" Tiểu Lam một phen níu lấy áo nàng không ngừng đung đưa "Ngươi xuất hiện để làm gì....."
"Hừ"
Mất đi lực kiềm chế, Bách Lý không kịp chuẩn bị nặng nề té lăn trên đất "Nhốt tất cả vào địa lao cho ta."
Bách Lý chống bàn tay bị rách lên, giọng điệu sắc bén: "Không liên quan đến Tiểu Lam, thả nàng ra."
"Bách Lý, bổn vương còn chưa tới phiên ngươi chi phối, toàn bộ mang xuống." Tập Ám trở về chỗ ngồi, ánh mắt âm lãnh nhìn thẳng vào Bách Lý.
"Dạ" Hai binh lính lúc trước vội vàng tiến lên nhấc Bách Lý cùng Tiểu Lam dắt ra ngoài.
"Tập Ám, ta vốn cho là ta cố ý trở về là đúng, nhưng hôm nay, cũng là mười phần sai, ngươi cho tới bây giờ cũng không hề tin bất kì kẻ nào" Bách Lý để lại câu nói sau cùng ở bên trong trướng ấm áp, mọi người hai mặt nhìn nhau, không dám nhiều lời.
Bách Lý, gần một năm. Hôm nay ngươi rốt cuộc cũng trở lại, bổn vương đã nói qua, nếu như ngươi phụ ta, dù đến cùng trời cuối đất, ta cũng không buông tha cho ngươi.
Hắn cũng chẳng hề biết sự kiêu ngạo của bản thân đã khiến cho hắn chuyên quyền dộc đoán, làm cho lòng của nàng, lạnh lẽo đến đáy cốc.
Thậm chí, một cơ hội giải thích cũng không bố thí cho nàng, thế gian chuyện vốn là như thế, chẳng phải có miệng khó cãi, mà là, người khác mắt điếc tai ngơ.
Trên cằm lộ ra một chút râu ria, hai mắt đầy tơ máu, xem ra cũng là một đêm không ngủ rồi.
"Lý tướng quân, như thế nào?" Bách Lý bước nhanh tới, khẽ thốt ra tiếng.
"Ta cũng không thể nói rõ được, tội xác định lại là tư thông với địch phản quốc."
"Cái gì? Tư thông với địch phản quốc? Đó không phải là tử tội sao? Cho dù chết một trăm lần cũng không đền được tội này a."
"Lý tướng quân, Vương gia cho mời." Một âm thanh dồn dập của binh sĩ truyền vào.
"Lý phi, người yên tâm, có tin tức ta sẽ thông báo cho người." Lý Nam mệt mỏi giật giật thân mình hướng ra ngoài hô: "Đã biết."
"Không" Bách Lý theo sát tiến lên, thanh âm rất yếu nhưng lại hết sức kiên định "Mang ta đi cùng."
"Này...."
"Đi thôi" Bách Lý đi trước Lý Nam một bước ra ngoài doanh trướng, bên ngoài quả thật không thể so bì với bên trong, gió lạnh thấu xương.
Lý Nam nhìn bóng lưng kiên định của Bách Lý, không biết là vui hay buồn.
Hai người tới trước một khu doanh trại, đây là nơi bình thường dùng để thương nghị chiến sự, ngoài doanh trại có hai hàng binh sĩ hùng hậu canh gác, bất giác lại làm cho Bách Lý có cảm giác lạnh đến tận xương tủy.
"Ta đi vào trước." Lý Nam nhỏ giọng nói, thanh âm cũng trở nên khàn khàn rồi.
Bách Lý không nói, chốc lát ở phía sau khẽ gật đầu.
Lý Nam vừa đi vào liền thấy Tiểu Lam quỳ sấp trên mặt đất, trên tay chân đều mang xích sắt nặng nề. Trên mặt hiện đầy vẻ kinh hãi, Lý Nam chỉ cảm thấy trong lòng căng thẳng, bất đắc dĩ đi đến bên cạnh Tập Ám.
"Nói đi, sao lại thế này?" Tập Ám ngồi ở trên cao, hai chân tùy ý gác lên, ngón tay phải hơi cong lên, chậm rãi gõ trên ghế ngồi.
"Ta thật sự là không biết....." Tiểu Lam không ngừng lặp lại những lời này, trong lòng dường như đã bắt đầu hỏng mất.
"Không biết?" Tập Ám tựa hồ mất đi tính nhẫn nại, cặp mắt hẹp dài không vui nheo lại, tuyệt nhiên mở lời: "Vậy, đây là cái gì?"
Lý Nam theo mắt của hắn nhìn lại, ở trước mặt Tiểu Lam nằm một thanh loan đao tinh xảo, ở đuôi chuôi treo một khối ngọc đẹp đẽ sáng long lanh.
"Đây là ta nhặt, thật....." Tiểu Lam giãy đứng dậy, hai đầu gối vẫn quỳ trên mặt đất như cũ.
"Biết chủy thủ này có ý nghĩa thế nào không? Mở ra xem đi."
Tiểu Lam nghi hoặc đưa tay cầm lên, nàng biết đây là của Bách Lý. Chẳng lẽ nó đúng là tư thông với địch sao? Khẽ dùng sức rút vỏ của thanh chủy thủ ra. Một tia sáng sắc bén lộ ra, đau nhói hai mắt.
Tiểu Lam kinh hoảng nhìn chằm chằm ba chữ kia, đúng vậy, chỉ bằng ba chữ này, bằng thanh loan đao này, cái tội danh này đã được xác định. Gia Luật Thức......
Không kịp nghĩ nhiều, Tiểu Lam giống như trút hết mọi thứ xụi lơ trên mặt đất "Là của ta." Hai mắt tĩnh lặng tạo thành một tầng nước đọng, hơi thở mong manh.
Ngoài trướng, Bách Lý cũng kinh sợ, cư nhiên lại là chủy thủ của nàng, theo bản năng sờ sờ ống tay sao. Không đúng, phải là ở dưới gối, tại sao lại trở thành chứng cứ Tiểu Lam tư thông với địch phản quốc rồi?
Tiểu Lam, thiện lương như ngươi, tội danh như vậy ngươi gánh nổi sao?
"Kéo xuống" Tập Ám tựa hồ cũng không muốn xét hỏi nhiều, hai mắt lười biếng nhắm nghiền.
"Vương gia...." Lý Nam gọi ra miệng, lại bất đắc dĩ sức lực không đủ, tội danh như vậy, cầu tình như thế nào đây. Nam nhân kiên cường bất khuất, trong hốc mắt lại có chút ẩm ướt.
Tiểu Lam cũng nhìn hắn thật sâu, kiên quyết cười một tiếng, lắc đầu một cái.
"Khoan đã."
"Khoan đã."
Tiểu Lam vừa quay đầu lại định tiến lên liền bị hai binh sĩ bên cạnh gắt gao đè lại. Tiếng khóc hỗn độn thống khổ: "Bách Lý, ngươi đi đi, chuyện này không liên quan đến ngươi."
Nam tử trên ghế ngồi vẫn chưa mở miệng, cổ áo rộng mở lộ ra chỗ xương quai xanh có một vòng dấu răng rõ rệt. Thân thể nửa nằm, giống như loài lang sói bắt được con mồi, cũng không hề vội vã cắn nuốt, theo thói quen từ từ cắn xé.
Đôi mắt lười nhác chậm rãi mở to, sáng như đuốc, giống như có một cỗ lôi kéo vô hình dụ hoặc người ta tới gần, nhưng giữa con ngươi mắt lại thoáng hiện lên vẻ nguy hiểm khiến cho người ta không thể tới gần.
Khóe môi gợi lên chút ý cười như có như không, chậm rãi mở miệng, giọng nói mập mờ: "Bách Lý"
Trừ Lý Nam, những người còn lại đều kinh hãi, nhưng lại không dám biểu lộ ra. Bách Lý, không phải tiểu thiếp Vương gia mất tích gần một năm sao? Thế nào lại thành một nữ đày tớ trong quân đội.
Tiểu Lam bất an kéo nhẹ vạt áo của Bách Lý, trong lòng cũng tràn đầy hoài nghi lo lắng.
Dù mới gặp lại, nhưng Bách Lý cũng không cho rằng sẽ vui vẻ, bởi vì nàng đọc được trong ánh mắt của Tập Ám sự căm giận, xen lẫn với cảm xúc không rõ ràng, thậm chí còn có hận ý, dưới trường hợp như vậy, khiến cho nàng cảm thấy tất cả đều rất bất an.
"Thanh loan đao kia, là của ta" Bách Lý nhìn về phía Tập Ám, chậm rãi nói.
Nàng ở trước mắt, giống như một năm trước, tóc đen như mực, da trắng nõn nà, tuy là mặt mộc không trang điểm nhưng lại không tổn hại chút nào tới dung nhan.
"Của ngươi? Làm thế nào có được?" Tập Ám chậm rãi ngồi dậy, nhẹ nhàng hướng về phía Bách Lý đi tới.
"Gia Luật Thức cho." Nàng hiểu rõ ba chữ trên thân đao đã bán đứng thân phận chủ nhân của nó rồi, nếu như cứ khăng khăng giấu diếm cũng chỉ càng lộ sơ hở mà thôi.
"Gia Luật Thức?" Tập Ám lấn người tiến tới, một tay nắm chặt cằm của nàng, ép nàng phải nhìn thẳng vào mình.
"Vương gia, xem ra nàng ta mới đúng là gian tế, đúng rồi, người lần trước đánh ta bị thương khẳng định cũng chính là nàng." Vết thương trên đầu của Liễu Vân Tường chưa lành, vẫn như cũ quấn một vòng băng gạc.
"Liễu tướng quân, tại sao ngươi không nói lần trước ở bờ hồ ngươi đã làm chuyện tốt gì?" Cằm mặc dù bị chế trụ, Bách Lý vẫn hung hăng trợn mắt nhìn hắn.
"Vương gia, nàng ta thừa nhận, xin vương gia xử trí" Liễu Vân Tường thỉnh thoảng chen vào một câu, hận không thể đem nàng xé nát.
"Ngươi cũng không quản thuộc hạ của ngươi sao? Tác phong của quân đội thật kém cỏi, a......" Bách Lý bị đau rụt cổ một cái, đem lời chưa nói xong nuốt xuống.
"Bổn vương không quan tâm đến những thứ này, ngươi thừa nhận cây chủy thủ này là Gia Luật Thức đưa cho ngươi?" Lời nói của Tập Ám khiến cho lòng Bách Lý lạnh lẽo, Thủy Cơ nói không sai, Liễu Vân Tường là ca ca của Liễu Nhứ, hắn quả nhiên vẫn là bao che cho hắn.
"Thả Tiểu Lam ra, nếu như muốn trị tội, ta tới." Bách Lý nhìn chằm chằm vào hai mắt Tập Ám, muốn từ trong mắt hắn nhìn ra một chút gì đó dù là không tha, hoặc là vui vẻ. Nhưng đều không có, giữa con ngươi mắt thâm thúy chỉ có chính mình nhếch nhác, không bao lâu liền chìm vào đáy đầm.
"Không, Bách Lý, làm sao ngươi lại ngốc như vậy?" Tiểu Lam một phen níu lấy áo nàng không ngừng đung đưa "Ngươi xuất hiện để làm gì....."
"Hừ"
Mất đi lực kiềm chế, Bách Lý không kịp chuẩn bị nặng nề té lăn trên đất "Nhốt tất cả vào địa lao cho ta."
Bách Lý chống bàn tay bị rách lên, giọng điệu sắc bén: "Không liên quan đến Tiểu Lam, thả nàng ra."
"Bách Lý, bổn vương còn chưa tới phiên ngươi chi phối, toàn bộ mang xuống." Tập Ám trở về chỗ ngồi, ánh mắt âm lãnh nhìn thẳng vào Bách Lý.
"Dạ" Hai binh lính lúc trước vội vàng tiến lên nhấc Bách Lý cùng Tiểu Lam dắt ra ngoài.
"Tập Ám, ta vốn cho là ta cố ý trở về là đúng, nhưng hôm nay, cũng là mười phần sai, ngươi cho tới bây giờ cũng không hề tin bất kì kẻ nào" Bách Lý để lại câu nói sau cùng ở bên trong trướng ấm áp, mọi người hai mặt nhìn nhau, không dám nhiều lời.
Bách Lý, gần một năm. Hôm nay ngươi rốt cuộc cũng trở lại, bổn vương đã nói qua, nếu như ngươi phụ ta, dù đến cùng trời cuối đất, ta cũng không buông tha cho ngươi.
Hắn cũng chẳng hề biết sự kiêu ngạo của bản thân đã khiến cho hắn chuyên quyền dộc đoán, làm cho lòng của nàng, lạnh lẽo đến đáy cốc.
Thậm chí, một cơ hội giải thích cũng không bố thí cho nàng, thế gian chuyện vốn là như thế, chẳng phải có miệng khó cãi, mà là, người khác mắt điếc tai ngơ.