Mê hoặc song vương

Quyển 3 - Chương 22: Điềm Báo Chết Chóc

"Duyệt nhi, ngươi làm sao vậy?" Tập Ám đỡ lấy nàng, nhìn máu trong miệng nàng, không ngừng trào ra.
Bách Lý Hội chống hai tay ngẩng đầu lên, lúc phiền toái tìm đến mình, thật là muốn trốn cũng trốn không thoát.
"Vương gia, tỷ tỷ mang bệnh lại vội mang thuốc đến cho nàng, nàng chẳng những không cảm kích, lại đẩy tỷ tỷ ngã xuống đất.........." Liễu Nhứ tức giận chỉ vào Bách Lý Hội, một tay nhẹ nhàng vuốt trên lưng Liễu Duyệt để thuận khí.
"Hội nhi............." Tập Ám ngẩng đầu nhìn Bách Lý Hội, thấy nàng chính trực nhìn thẳng vào mình, cây ngay không sợ chết đứng.
"Vương gia, ngài muốn nói cái gì? Ta đều đã nghe." Bách Lý Hội nhướn cao lông mày nhỏ nhắn, kế như vậy, cũng coi là mưu kế? Quả thực là ngây thơ.
"Vương gia." Liễu Duyệt bên cạnh đúng lúc nắm ống tay áo của nữ tử: "Là tại ta, không nên trách........"
Nàng trình diễn đến phân nửa, Bách Lý Hội liền xốc chăn lên, xuống giường: "Vô Thái......." Không hề cho nàng, có cơ hội nói tiếp.
"Dạ" Nha hoàn đứng ngoài cửa tiến vào, đem quần áo của Bách Lý Hội giúp nàng mặc vào.
"Ta cũng sẽ không nhàm chán đến mức này, Vương gia, nếu như ngươi không tin, có thể trị tội Hội nhi" Bách Lý Hội liếc nhìn ba người, xoay người đi ra khỏi phòng: "Vô Thhái, theo ta đi ăn sáng."
"Dạ."
"Vương gia..........." Liễu Nhứ đè nén đến cực điểm, chỉ vào bóng lưng của nữ tử: "Nàng............"
Ánh mắt Tập Ám lạnh nhạt đảo qua Liễu Nhứ, tuy là một câu cũng chưa nói, nhưng lại mang theo cảnh cáo không thể xem nhẹ.
Ôm lấy Liễu Duyệt trên mặt đất, Tập Ám đi thẳng ra cửa phòng.
"Duyệt nhi, về sau không nên chạy loạn ra bên ngoài." Tập Ám đặt nàng lên giường, bưng chén thuốc trên bàn áp trên môi nàng.
Liễu Duyệt ngoan ngoãn uống thuốc, thân thể thở gấp không nói được một câu hoàn chỉnh.
Liễu Nhứ ngoan ngoãn đi theo phía sao không dám nói lời nào.
"Vương gia, hiện nay Liễu gia chúng ta, ca ca đã chết, ta lại thành ra bộ dạng này, chỉ còn có Nhứ nhi" Liễu Duyệt vươn một tay, cố hết sức kéo nữ tử đến trước người: "Ta không yên tâm nhất, chính là nàng."
"Duyệt nhi, bổn vương đã nói, nhất định sẽ chữa khỏi bệnh của ngươi." Tập Ám đem nàng ôm ngồi ở trước người, một vương gia thường ngày cao cao tại thượng, giờ phút này, lại mang theo bất đắc dĩ vô cùng.
Liễu Duyệt gian nan lắc đầu: "Không có ngày đó đâu, Vương gia, đó là số phận của Duyệt nhi, chỉ muốn cầu ngài một chuyện."
"Chuyện gì?"
Liễu Duyệt cúi đầu, suy nghĩ một lát, cuối cùng vô lực nhìn hai người: "Cho Nhứ nhi, một hài tử đi."
Liễu Nhứ thật không ngờ nàng lại đưa ra yêu cầu như vậy, nhưng vẫn là tràn ngập hy vọng nhìn Tập Ám, chờ hắn trả lời.
Một tay Tập Ám vỗ nhẹ lên vai nàng, liếc nhìn Liễu Nhứ một cái: "Cứ thuận theo tự nhiên đi."
Liễu Duyệt không nói thêm nữa, nữ tử ở phía trước, giờ khắc này ánh mắt cũng đã phai nhạt dần.
"Nhứ nhi, chăm sóc cho tỷ tỷ ngươi thật tốt, bổn vương có việc phải xuất phủ một chuyến." Tập Ám cẩn thận đứng lên, nâng Liễu Duyệt dậy, để nàng nằm xuống giường.
"Dạ." Liễu Nhứ ngồi vào chỗ của hắn, nhìn Tập Ám rời khỏi phòng.
"Nhứ nhi, hắn thật sự đã thay đổi." Liễu Duyệt vươn tay phủ lên mu bàn tay nàng: "Trước kia, yêu cầu của ta, hắn nhất định sẽ đáp ứng."
"Tỷ." Liễu Nhứ cầm tay nàng: "Thế nào lại phỏng thành như vậy rồi?"
"Tỷ." Liễu Nhứ cầm tay nàng: "Thế nào lại phỏng thành như vậy rồi?"
Liễu Duyệt khẽ lắc đầu: "Ta chỉ muốn thử xem, không nghĩ tới, nàng thật sự đã chiếm lấy tâm của Vương gia, ta đã sắp chết, ngày sau ngươi phải làm sao bây giờ?"
Liễu Nhứ gọi nha hoàn lấy thuốc mỡ, nhẹ nhàng bôi lên tay nàng, chậm rãi nhẹ nhàng hà hơi, để vơi đi đau nhức của nàng.
"Trước kia, ta cũng từng dùng chiêu này để đánh bại một nữ nhân khác, nhưng hiện tại, hừ, chỉ là tự mình chuốc lấy cực khổ." Liễu Duyệt cười khổ nhẹ vuốt ngực: "Nhứ nhi, đáp ứng tỷ tỷ, sau này phải hảo hảo sửa đổi tính khí, bằng không, Vương gia sẽ không quay đầu nữa đâu."
"Tỷ, Vương gia đối với ta, đã không quay đầu lại nữa rồi." Liễu Nhứ vừa bôi thuốc vừa nói, vẻ mặt cũng không có mảy may biểu hiện gì.
"Nhứ nhi, tỷ tỷ sẽ giúp ngươi." Liễu Duyệt đấm vào ngực vài cái, mới cảm thấy hít thở dễ dàng được một chút.
"Sao vậy, ngực lại khó chịu rồi hả?" Liễu Nhứ ngừng động tác, vuốt vuốt trên lưng nàng.
"Không có việc gì, nằm thì tốt rồi." Nàng nhắm mắt lại, hai gò má bởi vì thở dốc mà đỏ ửng lên, môi mọng hé mở.
Bách Lý Hội dùng xong bữa cơm liền đứng ở một đầu hành lang, hơi ngẩng đầu lên, hai mắt khép hờ.
Vô Thái nhu thuận đứng ở phía sau, không nói tiếng nào, lúc này, thật là nhớ tiếng huyên náo của Tiểu Lam.
Tựa gió mà đứng, thì ra, có thể cô đơn như vậy.
Một bóng người vô thanh áp tới, trên mặt đất loang lổ, rơi xuống một bóng dáng thật dài.
Nàng quay đầu lại, nhìn nam tử phía trên.
"Hội nhi..........." Một tay Tập Ám xoa nhẹ lên eo nàng: "Về sau, không cần xung đột với Duyệt nhi."
Bách Lý Hội nở nụ cười, miễn cưỡng nói: "Nếu như nàng đến gây sự với ta thì sao?"
"Nàng không giống với Nhứ nhi, không phải người hay gây sự."
"Hừ, nếu như nàng tới chọc ta trước, ta sẽ không cho phép bản thân phải chịu thiệt. Tập Ám, vào Vương phủ lâu như vậy, ta cuối cùng cũng ngộ ra, muốn được sinh tồn, nhất định phải có thêm nhiều thủ đoạn." Bách Lý Hội cười lạnh xoay người, đi về phía trước hai bước.
Mùi hoa thơm ngào ngạt không thể che lấp được thất vọng, Tập Ám nhìn nữ tử trước mắt, mang theo một tia khổ sở.
"Không cần dùng loại ánh mắt này nhìn ta." Bách Lý Hội cười bước đi: "Này cũng là học được từ người cũ của ngươi thôi."
Một đường hành lang dài quanh co, vòng quanh vô tận, chỉ độc lưu một bóng người.
"Vương gia, Hội phi." Một gã gia đinh chạy đến phía sau hai người: "Lý tướng quân cùng Lý phu nhân đến."
Bách Lý Hội dừng bước, đi theo Tập Ám đến đại sảnh.
Trong phòng, Lý Nam một thân thường phục xanh thẫm, Tiểu Lam bên cạnh quần áo màu hồng phấn, khuôn mặt thoa chút son phấn không che giấu được vẻ thẹn thùng của người mới xuất giá, nhìn thấy bọn họ tiến vào, hai người vội vàng hành lễ: "Gặp qua Vương gia, Hội phi."
"Đều đứng lên đi." Tập Ám ngồi xuống ở một bên, Bách Lý Hội lại đi thẳng đến bên cạnh Tiểu Lam, kéo một tay của nàng: "Tiểu Lam, chúng ta đến phía sau trò chuyện đi."
"Được." Nàng cười gật đầu, hướng về phía Tập Ám thi lễ, liền đi theo Bách Lý Hội ra ngoài.
"Tiểu Lam, Lý Nam đối với ngươi, có tốt không?" Hai người ngồi xuống một chỗ trước sảnh, mỉm cười tận hưởng ánh mặt trời.
Tiểu Lam cười khẽ gật đầu, không mất đi sự hồn nhiên: "Nhưng là, ta còn không yên lòng về ngươi, Tiểu Mai đi rồi sao?"
Bách Lý Hội gấp khúc hai đầu gối, nghiêng thân tựa vào lan can bên cạnh, tóc đen buông xuống, mắt ngọc mày ngài: "Đúng, nàng cần phải có một cái nhà của mình."

Bách Lý Hội gấp khúc hai đầu gối, nghiêng thân tựa vào lan can bên cạnh, tóc đen buông xuống, mắt ngọc mày ngài: "Đúng, nàng cần phải có một cái nhà của mình."
"Nhưng là............" Tiểu Lam lo lắng nhìn nàng: "Vương phủ này, chỉ còn một mình ngươi."
Bách Lý Hội cười nhạt lắc đầu, một cánh hoa đỏ tươi rơi vào trong bàn tay, nếm trải vẻ xinh đẹp vô tận của thế gian: "Ngươi có thể thường xuyên đến thăm ta a."
"Ừ." Nàng mạnh mẽ gật đầu, hai người bèn nhìn nhau cười, giống như khi đó, tâm ý tương thông.
Xuân sắc vui vẻ hoà thuận, cười thoải mái, một cái nhăn mày một câu nói, đều lộ rõ.
Ở tiền sảnh, một tay Tập Ám ôm trán, đôi mắt thâm thúy, nhìn chằm chằm Lý Nam.
"Vương gia, theo thuộc hạ điều tra, Gia Luật Thức đã đến Trường An sống một thời gian, mặc dù không biết mục đích của chuyến đi này, nhưng, hắn lại cùng với Minh Vươmg gia liên tiếp gặp mặt." Lý Nam đứng trước người Tập Ám nói chuyện chính sự, cả người nghiêm túc hẳn lên.
"Gia Luật Thức? Hoàng huynh?" Đôi mắt nguy hiểm của nam tử nheo lại: "Tiếp tục theo dõi, Gia Luật Thức dù sao cũng sẽ không phải là tới du ngoạn đơn giản như vậy."
"Dạ" Lý Nam gật đầu đồng ý, cúi đầu ở một bên.
"Còn có, phái người điều tra một chút hướng đi gần đây của quân Liêu, hòa đàm lần này, vốn là không dễ dàng như vậy." Tập Ám có hơi lo lắng cau mày lại, hắn nghĩ tới, Bách Lý Hội vài lần về muộn: "Gia Luật Thức, có còn gặp ai nữa không?"
Lý Nam không dám giấu diếm, nói ra từng việc: "Theo như thám tử thăm dò báo lại, Gia Luật Thức rất ít khi xuất môn, chỉ có một lần, chính là ở trên đường phố Trường An, cứu hai nữ tử, còn ở trước mặt đám đông chặt đầu vài tên. Dẫn đến náo động không nhỏ, nghe nói, lúc đó các nàng ở cùng với Thủy Cơ, căn cứ vào dáng dấp, hẳn là.....hẳn là Hội phi và Tiểu Lam."
Bởi vì lúc đó thám tử chen lấn trong đám người, chỉ thấy Thủy Cơ ngã sấp trên mặt đất, về phần Bách Lý Hội cùng Tiểu Lam, cũng chỉ dựa vào quần áo mà báo cáo lại thế thôi. Sau khi sự việc xảy ra, Lý Nam cũng hỏi qua Tiểu Lam, nhưng nàng, không hề thừa nhận.
Tập Ám ngẩng đầu, trên mặt lạnh lùng không chút biểu cảm, sau một lúc lâu, mới phất phất tay: "Lý Nam, mấy ngày này hãy mang Tiểu Lam đi thăm thú khắp nơi đi, dù sao nhất thời cũng không có gì cấp bách"
"Tạ Vương gia." Tiểu Lam đã sớm muốn dạo phố Trường An, hiện tại, rốt cuộc cũng có thời gian rồi.
Ở vương phủ dùng xong bữa trưa, Lý Nam cùng Tiểu Lam liền trở về.
Hai người lẳng lặng nhìn nhau, ai cũng không nói một câu, Bách Lý Hội thấy thế, buồn chán cúi đầu, đùa nghịch vòng tay hoa mai.
Qua hồi lâu, nàng đứng thẳng dậy, một tay đặt trên vai hắn: "Tập Ám, ngươi làm sao vậy?"
Đôi mắt khép chặt bỗng nhiên mở to: "Chủy thủ này, vẫn là ngươi cất giữ đi." Tập Ám lấy trong tay áo ra một cây chủy thủ, đem bàn tay Bách Lý Hội mở ra, đặt vào.
Hoa văn tinh tế tỉ mỉ, khí phách cương nghị, đúng là thứ Gia Luật Thức đã đưa cho nàng.
"Hội nhi, ngươi, có gặp lại Gia Luật Thức không?" Câu hỏi của hắn mang theo tìm tòi, cùng với một chút, cấp bách.
Bách Lý Hội vuốt ve chủy thủ trong tay, mắt nhìn Tập Ám, có một chút né tránh: "Không có, hắn, không phải đang ở nước Liêu sao?"
Tập Ám thoạt tiên thẳng người dậy, dừng một chút, lại dựa vào ghế: "Đúng, hắn hẳn là ở nước Liêu."
Bách Lý Hội chột dạ xoay người: "Ta, ta trở về phòng trước."
Chân còn chưa bước đi, ngang hông liền bị một bàn tay quấn lên, nhẹ nhàng một cái, nữ tử hoảng hốt ngã ngồi trong lòng Tập Ám: "Gấp cái gì?"
Bách Lý Hội cầm chủy thủ nhét vào trong tay áo: "Tập Ám, chúng ta ra ngoài đi dạo đi, thật là ngột ngạt a."
Hắn buông thân thể nàng xuống, cầm tay nàng, đi đến đình viện.
Vương gia tà mị tuấn lãng, phi xinh đẹp, vốn là một đôi giai ngẫu, nhưng, đều có tâm sự riêng.
Mới đi được vài bước, Tập Ám đã bị nha hoàn bên người Liễu Duyệt gọi đi, xem ra, lại không tốt rồi.
Mới đi được vài bước, Tập Ám đã bị nha hoàn bên người Liễu Duyệt gọi đi, xem ra, lại không tốt rồi.
"Duyệt nhi." Tập Ám bước vào trong phòng, liền thấy Liễu Duyệt không ngừng cúi người vào trong bồn nôn ra máu, chỗ vạt áo trước, bị máu nhuộm đỏ.
"Vương gia." Liễu Nhứ sốt ruột lùi về bên cạnh, nhận lấy khăn lông trong tay nha hoàn, lau chùi khóe miệng nàng.
"Vương gia, Duyệt nhi có phải hay không là sắp chết rồi." Liễu Duyệt một tay bắt lấy tay áo Tập Ám, sợ hãi ngẩng đầu lên, "ta không muốn chết."
Tập Ám lấy khăn lông trên tay Liễu Nhứ, đem vệt máu trên khóe miệng nàng lau sạch.
"Vương gia, ta vừa rồi nằm mơ, mơ thấy Hội phi cầm đao muốn giết ta, tựa như giết chết ca ca, ta rất sợ." Thân mình Liễu Duyệt run rẩy, hai tay ôm lấy eo hắn: "Nếu như thật sự có một ngày như vậy, ngươi cũng sẽ để cho ta giống như ca ca, chết vô ích sao?"
Tập Ám kéo thân thể nàng ra, một tay lau trán bị mồ hôi thấm ướt của nàng: "Nàng sẽ không hại ngươi, Duyệt nhi, nghỉ ngơi cho tốt, Liễu Vân Tường, hắn và ngươi khác nhau."
"Không, trước kia, ta từng mơ thấy bản thân mình bị bệnh rất nặng, qua vài ngày, bệnh thật sự đã phát ra, ta không muốn chết." Liễu Duyệt kích động đầu loạng choạng: "Khụ.....khụ............." Một ngụm máu tươi từ trong cổ, phun ra.
"Duyệt nhi." Tập Ám vội vàng đặt nàng lên giường: "Thuốc đâu? Mau đưa thuốc tới."
Liễu Nhứ đem thuốc đã hâm nóng đặt vào tay Tập Ám: "Vương gia."
Một tay hắn nâng đầu Liễu Duyệt lên, một tay cầm chén thuốc đặt lên môi nàng: "Duyệt nhi, uống hết."
Môi nàng bị máu thấm ướt, mang theo một tia đẹp đẽ lụn bại, từ từ mở ra, uống hết.
Bệnh này, không chữa được, mỗi ngày đều phải uống thuốc, cũng chỉ là kéo dài sinh mạng mà thôi.
Một lát sau, hơi thở của Liễu Duyệt mới hồi phục lại, cực kì mệt mỏi nhắm nghiền mắt, xác thực là, sống không bằng chết.
Bách Lý Hội vừa về đến phòng, trên bàn bày ra một mâm điểm tâm ngọt vừa mới làm, nếu như có Tiểu Lam ở đây, khẳng định là miệng lại tham ăn rồi.
"Vô Thái, thích ăn cái gì thì lấy đi." Nàng ngồi vào trước bàn, chỉ chỉ điểm tâm trên bàn.
"Tạ Hội phi, nô tỳ không cần." Con người Vô Thái coi như là thành thật, chính là nhát gan, không có linh khí như Tiểu Lam, thiếu đi sự thận trọng của Tiểu Mai.
Bách Lý Hội cầm một khối bánh ngọt hoa mai, vừa muốn đưa vào trong miệng, trong bụng lại nổi lên một trận khó chịu, vội vàng buông điểm tâm trên tay, nôn khan.
"Ọe...........Ọe.............." Hoảng hốt khó chịu, nôn lại không ra, cứ như bị vét sạch vậy.
"Hội phi, ngài làm sao vậy?" Vô Thái ở một bên nhẹ nhàng vuốt lưng nàng, giọng điệu tràn ngập lo lắng.
Bách Lý Hội lắc lắc đầu, một tay đấm nhẹ ở trước ngực: "Không có việc gì, lại ăn trúng đồ hỏng rồi."
Trong lòng, đã có chút phân vân, thời điểm Thủy Cơ mang thai, cũng là như vậy, vả lại, quỳ thủy của bản thân, đã hai tháng chưa tới rồi.
Bách Lý Hội không hề mang theo Vô Thái, một mình xuất phủ.
Người tín nhiệm nhất, đã bị mình đuổi đi rồi.
Từ trong tiệm thuốc đi ra, khóe miệng nàng mềm mại đáng yêu khẽ câu lên, đầu ngẩng lên cao nhìn bầu trời: "Thủy cơ, ta rốt cuộc cũng hiểu được, tâm tình của ngươi lúc đó, bởi vì, ta cũng sắp làm nương rồi."
Dẫm lên đá lát cũ xưa, bước chân của nàng, vui vẻ ung dung.
Một hài tử, bản thân đã sớm muốn có rồi.

back top