Lúc Tập Ám trở về, nàng đã ngủ rồi, nằm trên mặt đất, không hề đứng lên.
Vẫy tay ra hiệu cho nha hoàn bên cạnh lui ra, hắn tiến lên vài bước, bế nàng lên.
Cho đến khi trở về tẩm cung, Bách Lý Hội vẫn còn ngủ, giống như không muốn tỉnh lại.
Trên má trắng nõn lộ ra vẻ thuần khiết như trẻ mới sinh, lông mi dày đậm như nửa cánh quạt đóng lại, hơi thở thở ra, mang theo hương thơm của hoa lan.
Tập Ám cuối cùng không tình nguyện, đặt nàng lên giường.
Hủy đi cả rừng mai, đổi lấy một tháng cấm túc của Liễu Nhứ, lúc trước đã không được sủng ái, hiện nay, là hoàn hoàn triệt để, cùng với bị biếm vào lãnh cung cũng không khác nhau.
Nhưng, chỉ có Bách Lý Hội biết rõ, trả lại thế này vẫn còn chưa đủ.
Trên tay, lại có hơn một phần lợi thế, đủ để giúp đỡ nàng, khống chế Minh vương gia.
Việc tạo phản một năm trước, thực ra là vì leo lên ngôi vị hoàng đế, đoạt lại nữ nhân mình yêu thích?
Bách Lý Hội khẽ cười lắc đầu, không biết là thật hay giả.
Sáng sớm, liền đi đến tẩm cung của Vân Khinh, đều nói, rèn sắt phải rèn lúc còn nóng.
Các phi tần khác đều đã giải tán, trong điện, chỉ có một người, cả nha hoàn đều đã cho lui.
Bách Lý Hội tiến lên, một chữ cũng không nói, liền bị Vân Khinh kéo đến bên cạnh, ngồi xuống ghế dựa.
"Muội muội, hôm qua..........." Vẻ mặt nàng bối rối, miệng muốn hỏi lại thôi.
"Tỷ tỷ yên tâm, ta sẽ không nói ra ngoài." Bách Lý Hội bình tĩnh nhìn Vân Khinh, trong ánh mắt không hề gợn sóng.
Sắc mặt nữ tử khẽ biến, bước chân cuống lên đi loạn ở một bên.
"Tỷ tỷ, mục đích ta hồi cung chỉ có một, đó là tìm Liễu Gia báo thù, ân oán khác, một chút cũng không quan tâm. Hơn nữa, Minh vương gia đã giúp ta một tay, ta sao lại có thể hại hắn."
Vân Khinh ngồi xuống bên cạnh Bách Lý Hội, một tay nhẹ phủ lên tay nàng: "Hội nhi, Chính là vì Liễu Duyệt, mới khiến cho ngươi hận Liễu gia như vậy sao?"
Bách Lý Hội nghiêng đầu, nhìn Vân Khinh: "Liễu gia, hại ta thiếu chút nữa mất mạng, nếu không phải bọn họ, hài tử của ta, cũng sẽ không chết thảm ở trong bụng."
Nữ tử cả kinh, gắng sức nắm lấy tay Bách Lý Hội, nắm thật chặt: "Khi đó ngươi có con rồi hả?"
Bách Lý Hội mạnh mẽ nhìn vào chỗ sâu nhất trong đôi mắt nàng, nhưng cũng là nhìn không ra chút khác thường nào: "Đúng, ngay đêm hôm trước, hoàng thượng đến hậu viện, lòng ta đầy vui sướng đi nói với hắn, đổi lấy cũng chỉ là một mảnh hờ hững. Ta hận hắn, hắn muốn đền mạng, ta lấy mạng của cốt nhục của hắn, trả lại hắn."
Vân Khinh vù rút tay về, nửa đường, đem ly trà tử sa pha đầy lật đổ.
Bách Lý Hội không dấu vết giữ chặt tay nàng: "Tỷ tỷ làm sao vậy?"
Vân Khinh sợ hãi, dùng sức rút tay về: "Không có việc gì."
Nữ tử cười lên tiếng: "Hài tử của ta, thường xuyên về thăm ta, trong mộng luôn luôn nói với ta, nương, một đao kia của ngươi, đâm ta đau quá."
Vân Khinh chớp mắt, cư nhiên liền rơi nước mắt: "Hội nhi, đừng suy nghĩ nhiều, hài tử, sau này sẽ còn có."
Bách Lý Hội nâng khóe miệng, thật sự, sẽ còn có sao?
Ít nhất, từ phản ứng của Vân Khinh có thể thấy, nàng cùng việc này cũng không thoát khỏi liên can.
Thấp thỏm mấy ngày, thấy Bách Lý Hội quả nhiên không nói ra ngoài, trái tim Vân Khinh mới thả lỏng.
Liễu Nhứ bị cấm túc, toàn bộ hậu cung ở bề ngoài đều khôi phục yên tĩnh.
Bách Lý Hội mang theo Điệp nhi, đi về phía tẩm cung của Liễu Nhứ.
Cửa điện mở rộng, trước của, hai thị vệ đứng hai bên.
Nàng tiến lên, thấy bên trong đều là những mảnh vụn của bình sứ bị đập nát, một phòng hỗn độn.
Bước vào, liền thấy Liễu Nhứ co rúc thành một cục, ru rú ở góc tường.
Bách Lý Hội tiến lên vài bước, nữ tử chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, ngẩng đầu lên.
Tóc cũng không biết mấy ngày không chải, trên mặt dơ bẩn, chỉ lộ ra một đôi mắt tràn ngập hận ý.
"Không phải là cấm túc một tháng sao? Tội gì phải khiến cho bản thân thảm hại như vậy?" Bách Lý Hội phất tay áo, tìm cái ghế ngồi xuống.
Nữ tử chậm rãi đứng dậy, hình dáng dưới quần áo màu trắng kia, gầy yếu như vậy.
Từng bước, nặng nề trầm tĩnh đến trước người nàng.
"Bách Lý Hội, lại là ngươi sao?"
Nàng cười gật đầu, vẻ mặt vô hại: "Ngươi vẫn luôn rất thông minh."
"Ca ca ta, tỷ tỷ ta, đều đã chết, ngươi còn muốn thế nào?" Liễu Nhứ bất đắc dĩ mở miệng, nước mắt kìm nén, cư nhiên lại mang theo vài phần xót thương.
Bách Lý Hội vươn tay, mở lòng bàn tay: "Nhìn đi, đây là tỷ tỷ ngươi lưu lại."
Nàng ngẩn ra, nâng đôi mắt: "Bởi vì một vết sẹo này, ngươi liền muốn dồn cả nhà ta vào chỗ chết?"
"Không sai, ta là muốn đẩy cả nhà ngươi vào chỗ chết, bất quá, không đơn thuần là vì cái này." Bách Lý Hội đứng dậy, đưa bàn tay nắm chặt: "Bệnh của tỷ tỷ ngươi mắc phải, gọi là cô đĩnh, chỉ cần máu tương dung, sẽ lây bệnh sang người khác, mà, không có thuốc chữa. Bản thân nàng trước ki chết, lại kéo theo ta."
"Ngươi, ngươi không phải là không chết sao?"
"Đúng, ta giữ lại một mạng này, là tới tìm các ngươi đòi lại." Bách Lý Hội lần nữa duỗi tay đến trước mặt nàng: "Nếu không, hôm nay ta cũng cho ngươi nếm thử tư vị của cô đĩnh?"
"Không........" Nàng sợ hãi vội vàng lui về sau, lúc tỷ tỷ phát bệnh, đều là cực kì thống khổ.
"Ngươi cũng biết sợ sao? Ta cho rằng người Liễu gia không có chỗ nào biết sợ đâu a" Bách Lý Hội áp sát tới, trên mặt, mang theo trêu tức..
"Đừng qua đây, đừng qua đây............." Nàng kinh hãi, hoảng loạn thối lui.
"A............" Dưới chân bị vấp, Liễu Nhứ nặng nề ngã xuống.
Hai tay chống hai bên, những mảnh vụn trên đất đâm vào tay, dính không chịu buông, từng dòng máu đỏ chảy ra, theo đường vân rơi xuống.
Bách Lý Hội dừng bước: "Đau như vậy liền không chịu nổi rồi à?"
"Ngươi, tránh ra.........." Liễu Nhứ bất chấp đau đớn, giống như bị sợ hãi, hai tay không ngừng vùng vẫy, ngăn cản nàng tiến lên.
"Liễu Nhứ, ngươi tốt nhất là nên sống tốt ở lãnh cung này đi." Bách Lý Hội xoay người, mang theo Điệp nhi rời khỏi.
Nữ tử trên mặt đất không hề khóc, vẻ mặt cực kì ngoan độc, dĩ nhiên đã thu hồi được thần trí.
Nhặt lên mảnh vụn trên đất, Liễu Nhứ chậm rãi đứng lên, dưới chân cũng tăng tốc: "Bách Lý Hội, ngươi đi chết đi."
Điệp nhi kinh hô: "Hoàng quý phi............."
Bách Lý Hội xoay người, rốt cuộc, cũng không khống chế được rồi.
Ánh mắt của Liễu Nhứ tràn ngập hận ý, như một ngọn lửa, bùng cháy sáng rực lên, không cẩn thận, liền đem người thiêu thành tro.
Thần sắc Bách Lý Hội lạnh lùng, một phen liền chế trụ được cổ tay nàng.
Chỗ cổ tay trắng nõn, xương cốt lộ rõ, chỉ thừa lại một nắm tay, thân thể lại càng gầy yếu, không thể chịu được gió thổi.
"Liễu Nhứ, ta hai lần rời khỏi Nam Triều, đều là các ngươi làm hại, thật sự có kiếp trước kiếp này sao? Hay là kiếp trước ta nợ Liễu gia ngươi?" Bách Lý Hội bóp chặt cổ tay nàng, nàng bị đau mềm nhũn ra.
Trong cơ thể, một cỗ nguồn nhiệt di chuyển, đôi mắt Bách Lý Hội khẽ nhếch, hung hăng cắt xuống.
"A..............." Mảnh vụn từ trên tay Liễu Nhứ rơi xuống, nàng ôm chặt một bên má, đau tận tâm can.
"Đau quá, đau quá............." Liễu Nhứ không ngừng khóc thét lên, máu đỏ từ giữa khe bàn tay chảy ra, theo nước da trắng nõn, thấm vào vạt áo.
Bách Lý Hội vẫn giữ tư thế cứng ngắc ban đầu, một thoáng vừa rồi, chính nàng cũng không biết cắt xuống như thế nào.
Nắm chặt hai tay, nửa người trên rụt lại, bước chân lui về phía sau.
Nắm chặt hai tay, nửa người trên rụt lại, bước chân lui về phía sau.
"Hoàng quý phi............" Điệp nhi lo lắng khẽ gọi, hai tay nâng đỡ nàng.
Bách Lý Hội nhấc váy, ra bên ngoài điện.
Hai thị vệ trước cửa, thỉnh thoảng nhìn xung quanh, chỉ lo xảy ra chuyện gì.
Nàng đi ra trước hai người dừng lại: "Các ngươi, trông thấy gì hả?"
Hai người liếc mắt nhìn nhau, thấy Liễu Nhứ trong điện không ngừng lăn lộn, "Hồi hoàng quý phi, chúng ta nhìn thấy Liễu phi muốn ám sát ngài, không cẩn thận làm bị thương mặt mình."
Đây chính là chỗ tốt của quyền thế.
Bách Lý Hội ra hiệu cho Điệp nhi bên cạnh, chính mình bước đi trước.
"Cầm đi, đây là hoàng quý phi thưởng cho các ngươi."
"Tạ ơn hoàng quý phi......." Hai người vội vàng bỏ bạc vào trong tay áo. Ai được sủng ái, ai thất bại, người sáng suốt vừa nhìn liền biết.
Khi Bách Lý Hội về đến tẩm cung, vẫn không thấy Tập Ám, trong ngực vẫn còn lưu lại cỗ nóng bỏng lúc nãy. Không phải là dã tính của Tuyết Hồ kia phát tác mới tốt, đúng là không khống chế nổi, như mất đi tâm tính.
Cả một ngày trôi qua, cũng không thấy Tập Ám
Ánh trăng tròn đầy treo trên cao, đêm lạnh như nước, giống như một loại tơ lụa trơn bóng lộng lẫy.
Trong cung điện to như vậy, chỉ có vài cốc đèn đơn độc, ánh sáng màu vàng nhạt, lộ ra vài tia yếu ớt, cũng không thể sưởi ấm.
Trên giường trải chăn gấm, nhưng cũng là cô đơn lạnh lẽo như vậy.
Bách Lý Hội đứng lên, đảo quanh trong điện, nhìn kĩ mỗi một đồ vật.
Từ khi trở về đến nay, chưa bao giờ thấy quen thuộc với nơi này, ngay cả Tập Ám, cũng thế.
Bị che hai mắt, sống một ngày bằng một năm. Trong ánh mắt, lại không hề nghĩ đến tình nghĩa ngày xưa, cũng chưa bao giờ quan tâm, tâm của hắn là buồn hay vui.
Bách Lý Hội khoác áo choàng, đi về phía Kim Loan điện.
Đi trên hành lang xa hoa tinh tế, trước điện, Lý công công đang canh giữ một bên, trong điện, không một bóng người.
Bách Lý Hội đi xuống thềm đá, dựa vào dưới mái hiên ngói lưu ly, ánh trăng giống như ở rất gần. Nàng tiến lên vài bước, đi vào trong viện, phía sau, là nơi ở quyền thế, điện Kim Loan.
Bách Lý Hội ngẩng đầu lên, trong đầu dần hiện ra giấc mộng lúc ở Liêu quốc.
Xoay người, quả nhiên, nam tử một thân vàng rực, đứng ở chỗ cao nhất.
Khoanh tay đón gió, tóc vẫn không buộc lên, dưới ánh trăng, nổi bật chút cô tịch.
Nàng còn nhớ rõ, giấc mộng kia.
Tập Ám nói: "Hội nhi, ngươi mang trái tim của ta đi, liền thật sự không quan tâm gì nữa ư?"
Bóng lưng khi đó, cùng hôm nay giống như nhau, vô cùng cô độc, nhìn thấy, tan nát cõi lòng.
Cuối cùng, dưới chân đột nhiên điểm một cái, bóng dáng của nam tử không chút nào lưu luyến từ trên cao rơi xuống, rơi xuống bên kia, chỉ nghe, một tiếng vỡ nát.
Bách Lý Hội liều mạng lắc đầu, không thể.
Tập Ám đứng chỗ cao, vẫn chưa phát hiện ra.
Hội nhi, thực xin lỗi, từ nhỏ ta đã không hề tín nhiệm ai, nhưng cũng bởi vì thế, lần lượt đều mất ngươi.
Sinh ra ở hoàng thất, liền tranh giành như hổ sói, ta chưa bao giờ thử tin một ai.
Cho dù là chinh chiến ở sa trường, cũng là cô độc, cả trái tim cuối cùng cũng không mở ra.
Nam tử cao ngạo ngẩng đầu cuối cùng cúi xuống, ta chưa bao giờ hiểu được, hai chữ tín nhiệm lại quan trọng như vậy.............
Thật không dễ dàng, mất rồi lại được, thật không dễ dàng, ta rốt cuộc cũng học được............
Nhưng ngươi, cũng không còn nữa rồi. Hiện tại, người Hội nhi tin nhất, chính là ta chứ?
Ta, không thể phế bỏ hậu cung, nhưng có thể vì ngươi, độc sủng một người. Chỉ một mình ngươi, là thê tử của Tập Ám ta...............
Ngươi muốn náo loạn, liền cứ náo loạn đi, ngươi muốn phá hủy, liền phá hủy đi.
Tâm, giống bị cấu xé đau đớn, máu đỏ tươi kia, theo trái tim, lan ra toàn thân.
Ánh mắt của nữ tử, không thấy được tình yêu của ngày xưa, bị che đậy bởi một lòng thù hận thúc giục, hắn đương nhiên nhìn ra được. Ngọn lửa này, cũng là hướng về phía bản thân mình mà đến.
Bách Lý Hội không hề chớp mắt nhìn chằm chằm bóng lưng hắn, rắn rỏi giống như trước kia, hắn khi đó, luôn luôn mặc quần áo màu đen, chỗ cổ tay áo, xuyết thêm một chùm kim tuyến rực rỡ.
Một thân long bào, nam tử này là quân vương, bá đạo tà nịnh, nhìn xuống chúng sinh.
Hiện nay, sao lại khiến cho người ta đau lòng như vậy, thống trị giang sơn, hậu cung giai lệ, hắn còn thiếu cái gì a?
Bách Lý Hội đứng ở đó thật lâu, gió đêm thổi lên, thân thể nhịn không được run rẩy, nhưng nam tử ở trên nóc, vẫn đứng ngạo nghễ như một cây tùng.
Nàng vài lần muốn gọi lên tiếng, nhưng đều im lặng ẩn giấu tiêu tan trong cổ.
Hai người cứ đứng như vậy, nam tử thủy chung vẫn duy trì tư thế lúc trước, không hề nhúc nhích.
Trong ánh mắt của Bách Lý Hội có một hồi chua xót, vẫn là mở miệng gọi: "Hoàng thượng."
Thân thể Tập Ám ngẩn ra, xoay lại.
Hắn di về phía trước vài bước, trọng lực đặt trên ngói lưu ly, tiếng vang càng chói tai.
Giống như muốn bể tan, lại giống như giãy giụa, vạt áo màu vàng tung bay.
Tập Ám nhảy xuống, cũng không nói gì, ôm chặt Bách Lý Hội.
Đôi tay càng siết chặt, nàng như bị ngạt thở, nhưng cũng không đẩy hắn ra.
"Làm sao lại qua đây?" Hắn lui thân thể về phía sau, cúi đầu xuống, để ở trên trán nàng.
Bách Lý Hội nhẹ chớp chớp mắt., giơ áo choàng trên tay: "Nô tỳ................."
"Không cần xưng mình là nô tỳ, hiện tại, chỉ có hai chúng ta." Âm thanh trách móc vang lên, khóe môi hắn khẽ câu lên.
Bách Lý Hội cười ừ một cái: "Ta nghĩ rằng ngươi còn đang phê duyệt tấu chương, ban đêm rất lạnh."
Tập Ám cảm thấy ấm áp, cầm áo choàng trên tay nàng, khoác lên vai nàng.
"Trở về đi."
"Được." Nàng để tùy ý hắn dắt đi, hướng về tẩm cung.
"Hoàng thượng, hoàng thượng............." Một nha hoàn vội vàng chạy tới, quỳ trước người bọn họ.
"Làm sao vậy?" Tập Ám dừng bước, nhìn nữ tử trên đất.
"Hồi hoàng thượng, Liễu phi nương nương bị thương, lại kiên quyết không chịu gọi thái y."
Vẻ mặt hắn lạnh lùng: "Vậy cứ để nàng tự sinh tự diệt đi."
"Hoàng thượng............." Nha hoàn cúi thấp đầu, bất an mở miệng: "Miệng vết thương tuy rằng không lớn, nhưng cũng rất sâu, nô tỳ sợ, sẽ mất máu quá nhiều."
Bách Lý Hội kéo tay áo của Tập Ám: "Gọi thái y đi thôi, chúng ta đi nhìn xem."
Hắn nhìn nàng một cái, miễng cưỡng đáp ứng.
Lần này không biết lại là chuyện gì, tính khí của Liễu Nhứ, hắn hiểu rất rõ.
Vẫy tay ra hiệu cho nha hoàn bên cạnh lui ra, hắn tiến lên vài bước, bế nàng lên.
Cho đến khi trở về tẩm cung, Bách Lý Hội vẫn còn ngủ, giống như không muốn tỉnh lại.
Trên má trắng nõn lộ ra vẻ thuần khiết như trẻ mới sinh, lông mi dày đậm như nửa cánh quạt đóng lại, hơi thở thở ra, mang theo hương thơm của hoa lan.
Tập Ám cuối cùng không tình nguyện, đặt nàng lên giường.
Hủy đi cả rừng mai, đổi lấy một tháng cấm túc của Liễu Nhứ, lúc trước đã không được sủng ái, hiện nay, là hoàn hoàn triệt để, cùng với bị biếm vào lãnh cung cũng không khác nhau.
Nhưng, chỉ có Bách Lý Hội biết rõ, trả lại thế này vẫn còn chưa đủ.
Trên tay, lại có hơn một phần lợi thế, đủ để giúp đỡ nàng, khống chế Minh vương gia.
Việc tạo phản một năm trước, thực ra là vì leo lên ngôi vị hoàng đế, đoạt lại nữ nhân mình yêu thích?
Bách Lý Hội khẽ cười lắc đầu, không biết là thật hay giả.
Sáng sớm, liền đi đến tẩm cung của Vân Khinh, đều nói, rèn sắt phải rèn lúc còn nóng.
Các phi tần khác đều đã giải tán, trong điện, chỉ có một người, cả nha hoàn đều đã cho lui.
Bách Lý Hội tiến lên, một chữ cũng không nói, liền bị Vân Khinh kéo đến bên cạnh, ngồi xuống ghế dựa.
"Muội muội, hôm qua..........." Vẻ mặt nàng bối rối, miệng muốn hỏi lại thôi.
"Tỷ tỷ yên tâm, ta sẽ không nói ra ngoài." Bách Lý Hội bình tĩnh nhìn Vân Khinh, trong ánh mắt không hề gợn sóng.
Sắc mặt nữ tử khẽ biến, bước chân cuống lên đi loạn ở một bên.
"Tỷ tỷ, mục đích ta hồi cung chỉ có một, đó là tìm Liễu Gia báo thù, ân oán khác, một chút cũng không quan tâm. Hơn nữa, Minh vương gia đã giúp ta một tay, ta sao lại có thể hại hắn."
Vân Khinh ngồi xuống bên cạnh Bách Lý Hội, một tay nhẹ phủ lên tay nàng: "Hội nhi, Chính là vì Liễu Duyệt, mới khiến cho ngươi hận Liễu gia như vậy sao?"
Bách Lý Hội nghiêng đầu, nhìn Vân Khinh: "Liễu gia, hại ta thiếu chút nữa mất mạng, nếu không phải bọn họ, hài tử của ta, cũng sẽ không chết thảm ở trong bụng."
Nữ tử cả kinh, gắng sức nắm lấy tay Bách Lý Hội, nắm thật chặt: "Khi đó ngươi có con rồi hả?"
Bách Lý Hội mạnh mẽ nhìn vào chỗ sâu nhất trong đôi mắt nàng, nhưng cũng là nhìn không ra chút khác thường nào: "Đúng, ngay đêm hôm trước, hoàng thượng đến hậu viện, lòng ta đầy vui sướng đi nói với hắn, đổi lấy cũng chỉ là một mảnh hờ hững. Ta hận hắn, hắn muốn đền mạng, ta lấy mạng của cốt nhục của hắn, trả lại hắn."
Vân Khinh vù rút tay về, nửa đường, đem ly trà tử sa pha đầy lật đổ.
Bách Lý Hội không dấu vết giữ chặt tay nàng: "Tỷ tỷ làm sao vậy?"
Vân Khinh sợ hãi, dùng sức rút tay về: "Không có việc gì."
Nữ tử cười lên tiếng: "Hài tử của ta, thường xuyên về thăm ta, trong mộng luôn luôn nói với ta, nương, một đao kia của ngươi, đâm ta đau quá."
Vân Khinh chớp mắt, cư nhiên liền rơi nước mắt: "Hội nhi, đừng suy nghĩ nhiều, hài tử, sau này sẽ còn có."
Bách Lý Hội nâng khóe miệng, thật sự, sẽ còn có sao?
Ít nhất, từ phản ứng của Vân Khinh có thể thấy, nàng cùng việc này cũng không thoát khỏi liên can.
Thấp thỏm mấy ngày, thấy Bách Lý Hội quả nhiên không nói ra ngoài, trái tim Vân Khinh mới thả lỏng.
Liễu Nhứ bị cấm túc, toàn bộ hậu cung ở bề ngoài đều khôi phục yên tĩnh.
Bách Lý Hội mang theo Điệp nhi, đi về phía tẩm cung của Liễu Nhứ.
Cửa điện mở rộng, trước của, hai thị vệ đứng hai bên.
Nàng tiến lên, thấy bên trong đều là những mảnh vụn của bình sứ bị đập nát, một phòng hỗn độn.
Bước vào, liền thấy Liễu Nhứ co rúc thành một cục, ru rú ở góc tường.
Bách Lý Hội tiến lên vài bước, nữ tử chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, ngẩng đầu lên.
Tóc cũng không biết mấy ngày không chải, trên mặt dơ bẩn, chỉ lộ ra một đôi mắt tràn ngập hận ý.
"Không phải là cấm túc một tháng sao? Tội gì phải khiến cho bản thân thảm hại như vậy?" Bách Lý Hội phất tay áo, tìm cái ghế ngồi xuống.
Nữ tử chậm rãi đứng dậy, hình dáng dưới quần áo màu trắng kia, gầy yếu như vậy.
Từng bước, nặng nề trầm tĩnh đến trước người nàng.
"Bách Lý Hội, lại là ngươi sao?"
Nàng cười gật đầu, vẻ mặt vô hại: "Ngươi vẫn luôn rất thông minh."
"Ca ca ta, tỷ tỷ ta, đều đã chết, ngươi còn muốn thế nào?" Liễu Nhứ bất đắc dĩ mở miệng, nước mắt kìm nén, cư nhiên lại mang theo vài phần xót thương.
Bách Lý Hội vươn tay, mở lòng bàn tay: "Nhìn đi, đây là tỷ tỷ ngươi lưu lại."
Nàng ngẩn ra, nâng đôi mắt: "Bởi vì một vết sẹo này, ngươi liền muốn dồn cả nhà ta vào chỗ chết?"
"Không sai, ta là muốn đẩy cả nhà ngươi vào chỗ chết, bất quá, không đơn thuần là vì cái này." Bách Lý Hội đứng dậy, đưa bàn tay nắm chặt: "Bệnh của tỷ tỷ ngươi mắc phải, gọi là cô đĩnh, chỉ cần máu tương dung, sẽ lây bệnh sang người khác, mà, không có thuốc chữa. Bản thân nàng trước ki chết, lại kéo theo ta."
"Ngươi, ngươi không phải là không chết sao?"
"Đúng, ta giữ lại một mạng này, là tới tìm các ngươi đòi lại." Bách Lý Hội lần nữa duỗi tay đến trước mặt nàng: "Nếu không, hôm nay ta cũng cho ngươi nếm thử tư vị của cô đĩnh?"
"Không........" Nàng sợ hãi vội vàng lui về sau, lúc tỷ tỷ phát bệnh, đều là cực kì thống khổ.
"Ngươi cũng biết sợ sao? Ta cho rằng người Liễu gia không có chỗ nào biết sợ đâu a" Bách Lý Hội áp sát tới, trên mặt, mang theo trêu tức..
"Đừng qua đây, đừng qua đây............." Nàng kinh hãi, hoảng loạn thối lui.
"A............" Dưới chân bị vấp, Liễu Nhứ nặng nề ngã xuống.
Hai tay chống hai bên, những mảnh vụn trên đất đâm vào tay, dính không chịu buông, từng dòng máu đỏ chảy ra, theo đường vân rơi xuống.
Bách Lý Hội dừng bước: "Đau như vậy liền không chịu nổi rồi à?"
"Ngươi, tránh ra.........." Liễu Nhứ bất chấp đau đớn, giống như bị sợ hãi, hai tay không ngừng vùng vẫy, ngăn cản nàng tiến lên.
"Liễu Nhứ, ngươi tốt nhất là nên sống tốt ở lãnh cung này đi." Bách Lý Hội xoay người, mang theo Điệp nhi rời khỏi.
Nữ tử trên mặt đất không hề khóc, vẻ mặt cực kì ngoan độc, dĩ nhiên đã thu hồi được thần trí.
Nhặt lên mảnh vụn trên đất, Liễu Nhứ chậm rãi đứng lên, dưới chân cũng tăng tốc: "Bách Lý Hội, ngươi đi chết đi."
Điệp nhi kinh hô: "Hoàng quý phi............."
Bách Lý Hội xoay người, rốt cuộc, cũng không khống chế được rồi.
Ánh mắt của Liễu Nhứ tràn ngập hận ý, như một ngọn lửa, bùng cháy sáng rực lên, không cẩn thận, liền đem người thiêu thành tro.
Thần sắc Bách Lý Hội lạnh lùng, một phen liền chế trụ được cổ tay nàng.
Chỗ cổ tay trắng nõn, xương cốt lộ rõ, chỉ thừa lại một nắm tay, thân thể lại càng gầy yếu, không thể chịu được gió thổi.
"Liễu Nhứ, ta hai lần rời khỏi Nam Triều, đều là các ngươi làm hại, thật sự có kiếp trước kiếp này sao? Hay là kiếp trước ta nợ Liễu gia ngươi?" Bách Lý Hội bóp chặt cổ tay nàng, nàng bị đau mềm nhũn ra.
Trong cơ thể, một cỗ nguồn nhiệt di chuyển, đôi mắt Bách Lý Hội khẽ nhếch, hung hăng cắt xuống.
"A..............." Mảnh vụn từ trên tay Liễu Nhứ rơi xuống, nàng ôm chặt một bên má, đau tận tâm can.
"Đau quá, đau quá............." Liễu Nhứ không ngừng khóc thét lên, máu đỏ từ giữa khe bàn tay chảy ra, theo nước da trắng nõn, thấm vào vạt áo.
Bách Lý Hội vẫn giữ tư thế cứng ngắc ban đầu, một thoáng vừa rồi, chính nàng cũng không biết cắt xuống như thế nào.
Nắm chặt hai tay, nửa người trên rụt lại, bước chân lui về phía sau.
Nắm chặt hai tay, nửa người trên rụt lại, bước chân lui về phía sau.
"Hoàng quý phi............" Điệp nhi lo lắng khẽ gọi, hai tay nâng đỡ nàng.
Bách Lý Hội nhấc váy, ra bên ngoài điện.
Hai thị vệ trước cửa, thỉnh thoảng nhìn xung quanh, chỉ lo xảy ra chuyện gì.
Nàng đi ra trước hai người dừng lại: "Các ngươi, trông thấy gì hả?"
Hai người liếc mắt nhìn nhau, thấy Liễu Nhứ trong điện không ngừng lăn lộn, "Hồi hoàng quý phi, chúng ta nhìn thấy Liễu phi muốn ám sát ngài, không cẩn thận làm bị thương mặt mình."
Đây chính là chỗ tốt của quyền thế.
Bách Lý Hội ra hiệu cho Điệp nhi bên cạnh, chính mình bước đi trước.
"Cầm đi, đây là hoàng quý phi thưởng cho các ngươi."
"Tạ ơn hoàng quý phi......." Hai người vội vàng bỏ bạc vào trong tay áo. Ai được sủng ái, ai thất bại, người sáng suốt vừa nhìn liền biết.
Khi Bách Lý Hội về đến tẩm cung, vẫn không thấy Tập Ám, trong ngực vẫn còn lưu lại cỗ nóng bỏng lúc nãy. Không phải là dã tính của Tuyết Hồ kia phát tác mới tốt, đúng là không khống chế nổi, như mất đi tâm tính.
Cả một ngày trôi qua, cũng không thấy Tập Ám
Ánh trăng tròn đầy treo trên cao, đêm lạnh như nước, giống như một loại tơ lụa trơn bóng lộng lẫy.
Trong cung điện to như vậy, chỉ có vài cốc đèn đơn độc, ánh sáng màu vàng nhạt, lộ ra vài tia yếu ớt, cũng không thể sưởi ấm.
Trên giường trải chăn gấm, nhưng cũng là cô đơn lạnh lẽo như vậy.
Bách Lý Hội đứng lên, đảo quanh trong điện, nhìn kĩ mỗi một đồ vật.
Từ khi trở về đến nay, chưa bao giờ thấy quen thuộc với nơi này, ngay cả Tập Ám, cũng thế.
Bị che hai mắt, sống một ngày bằng một năm. Trong ánh mắt, lại không hề nghĩ đến tình nghĩa ngày xưa, cũng chưa bao giờ quan tâm, tâm của hắn là buồn hay vui.
Bách Lý Hội khoác áo choàng, đi về phía Kim Loan điện.
Đi trên hành lang xa hoa tinh tế, trước điện, Lý công công đang canh giữ một bên, trong điện, không một bóng người.
Bách Lý Hội đi xuống thềm đá, dựa vào dưới mái hiên ngói lưu ly, ánh trăng giống như ở rất gần. Nàng tiến lên vài bước, đi vào trong viện, phía sau, là nơi ở quyền thế, điện Kim Loan.
Bách Lý Hội ngẩng đầu lên, trong đầu dần hiện ra giấc mộng lúc ở Liêu quốc.
Xoay người, quả nhiên, nam tử một thân vàng rực, đứng ở chỗ cao nhất.
Khoanh tay đón gió, tóc vẫn không buộc lên, dưới ánh trăng, nổi bật chút cô tịch.
Nàng còn nhớ rõ, giấc mộng kia.
Tập Ám nói: "Hội nhi, ngươi mang trái tim của ta đi, liền thật sự không quan tâm gì nữa ư?"
Bóng lưng khi đó, cùng hôm nay giống như nhau, vô cùng cô độc, nhìn thấy, tan nát cõi lòng.
Cuối cùng, dưới chân đột nhiên điểm một cái, bóng dáng của nam tử không chút nào lưu luyến từ trên cao rơi xuống, rơi xuống bên kia, chỉ nghe, một tiếng vỡ nát.
Bách Lý Hội liều mạng lắc đầu, không thể.
Tập Ám đứng chỗ cao, vẫn chưa phát hiện ra.
Hội nhi, thực xin lỗi, từ nhỏ ta đã không hề tín nhiệm ai, nhưng cũng bởi vì thế, lần lượt đều mất ngươi.
Sinh ra ở hoàng thất, liền tranh giành như hổ sói, ta chưa bao giờ thử tin một ai.
Cho dù là chinh chiến ở sa trường, cũng là cô độc, cả trái tim cuối cùng cũng không mở ra.
Nam tử cao ngạo ngẩng đầu cuối cùng cúi xuống, ta chưa bao giờ hiểu được, hai chữ tín nhiệm lại quan trọng như vậy.............
Thật không dễ dàng, mất rồi lại được, thật không dễ dàng, ta rốt cuộc cũng học được............
Nhưng ngươi, cũng không còn nữa rồi. Hiện tại, người Hội nhi tin nhất, chính là ta chứ?
Ta, không thể phế bỏ hậu cung, nhưng có thể vì ngươi, độc sủng một người. Chỉ một mình ngươi, là thê tử của Tập Ám ta...............
Ngươi muốn náo loạn, liền cứ náo loạn đi, ngươi muốn phá hủy, liền phá hủy đi.
Tâm, giống bị cấu xé đau đớn, máu đỏ tươi kia, theo trái tim, lan ra toàn thân.
Ánh mắt của nữ tử, không thấy được tình yêu của ngày xưa, bị che đậy bởi một lòng thù hận thúc giục, hắn đương nhiên nhìn ra được. Ngọn lửa này, cũng là hướng về phía bản thân mình mà đến.
Bách Lý Hội không hề chớp mắt nhìn chằm chằm bóng lưng hắn, rắn rỏi giống như trước kia, hắn khi đó, luôn luôn mặc quần áo màu đen, chỗ cổ tay áo, xuyết thêm một chùm kim tuyến rực rỡ.
Một thân long bào, nam tử này là quân vương, bá đạo tà nịnh, nhìn xuống chúng sinh.
Hiện nay, sao lại khiến cho người ta đau lòng như vậy, thống trị giang sơn, hậu cung giai lệ, hắn còn thiếu cái gì a?
Bách Lý Hội đứng ở đó thật lâu, gió đêm thổi lên, thân thể nhịn không được run rẩy, nhưng nam tử ở trên nóc, vẫn đứng ngạo nghễ như một cây tùng.
Nàng vài lần muốn gọi lên tiếng, nhưng đều im lặng ẩn giấu tiêu tan trong cổ.
Hai người cứ đứng như vậy, nam tử thủy chung vẫn duy trì tư thế lúc trước, không hề nhúc nhích.
Trong ánh mắt của Bách Lý Hội có một hồi chua xót, vẫn là mở miệng gọi: "Hoàng thượng."
Thân thể Tập Ám ngẩn ra, xoay lại.
Hắn di về phía trước vài bước, trọng lực đặt trên ngói lưu ly, tiếng vang càng chói tai.
Giống như muốn bể tan, lại giống như giãy giụa, vạt áo màu vàng tung bay.
Tập Ám nhảy xuống, cũng không nói gì, ôm chặt Bách Lý Hội.
Đôi tay càng siết chặt, nàng như bị ngạt thở, nhưng cũng không đẩy hắn ra.
"Làm sao lại qua đây?" Hắn lui thân thể về phía sau, cúi đầu xuống, để ở trên trán nàng.
Bách Lý Hội nhẹ chớp chớp mắt., giơ áo choàng trên tay: "Nô tỳ................."
"Không cần xưng mình là nô tỳ, hiện tại, chỉ có hai chúng ta." Âm thanh trách móc vang lên, khóe môi hắn khẽ câu lên.
Bách Lý Hội cười ừ một cái: "Ta nghĩ rằng ngươi còn đang phê duyệt tấu chương, ban đêm rất lạnh."
Tập Ám cảm thấy ấm áp, cầm áo choàng trên tay nàng, khoác lên vai nàng.
"Trở về đi."
"Được." Nàng để tùy ý hắn dắt đi, hướng về tẩm cung.
"Hoàng thượng, hoàng thượng............." Một nha hoàn vội vàng chạy tới, quỳ trước người bọn họ.
"Làm sao vậy?" Tập Ám dừng bước, nhìn nữ tử trên đất.
"Hồi hoàng thượng, Liễu phi nương nương bị thương, lại kiên quyết không chịu gọi thái y."
Vẻ mặt hắn lạnh lùng: "Vậy cứ để nàng tự sinh tự diệt đi."
"Hoàng thượng............." Nha hoàn cúi thấp đầu, bất an mở miệng: "Miệng vết thương tuy rằng không lớn, nhưng cũng rất sâu, nô tỳ sợ, sẽ mất máu quá nhiều."
Bách Lý Hội kéo tay áo của Tập Ám: "Gọi thái y đi thôi, chúng ta đi nhìn xem."
Hắn nhìn nàng một cái, miễng cưỡng đáp ứng.
Lần này không biết lại là chuyện gì, tính khí của Liễu Nhứ, hắn hiểu rất rõ.