Mẹ kế zombie

Chương 13

Vương Hiểu Thư bị Z đưa về phòng thí nghiệm, hắn đẩy cô vào phòng tắm, đưa cho cô áo trong màu đen không có tay áo và một chiếc quần jean ngắn, chờ cô tắm xong đi chân không ra ngoài, cạnh cửa là một đôi giày xăng đan mới tinh.
Vương Hiểu Thư mím môi nhìn chằm chằm đôi giày, chậm rãi đi vào, dù là số đo quần áo hay giày đều vô cùng vừa vặn, hơn nữa cũng rất thoải mái, điều đó khiến tâm tình cô vô cùng phức tạp, mà đầu sỏ làm tâm tình cô phức tạp đang đứng trước bàn sửa sang lại thứ gì đó.
Z đứng trước bàn, đem những thứ trên bàn bỏ vào vali xách tay, cô nhìn thấy trong đó là súng lục đặc chế, dung dịch, thuốc và thực phẩm nén, đó đều là những thứ vô cùng trân quý hiện nay. Cô còn thấy hắn đang lựa chọn những vật khác, dường như hắn đang do dự, suy tư hồi lâu rồi nhét rất nhiều đồ ăn vào, Vương Hiểu Thư nhìn xem mà mắt bốc lửa.
Thật săn sóc, chuẩn bị cho ai? Không phải cho mẹ hắn chứ? Trong sách không nói vị thiên sứ đại nhân nào sinh ra tiểu ca này... Chẳng lẽ là Y Ninh? Không đúng, hiện tại hai người còn chưa liên lạc, không phải là cô ta, kỳ quái.
Vương Hiểu Thư nhíu mày suy tư, chính cô cũng không nhận ra biểu cảm của mình chua chát biết bao nhiêu, Z quay đầu nhìn thấy sắc mặt như mây đen trên thành lũy của cô, thuận tay nhét một chiếc psp vào hành lý, kéo khóa rồi đi về phía cô.
Vương Hiểu Thư hoàn hồn, xấu hổ tránh ánh mắt của hắn, gượng gạo nói: "Tôi phải đi, cảm ơn quần áo và giày của anh."
Z lạnh nhạt nói: "Không cần, dù sao cô cũng lao động chân tay để trả giá rồi."
"....." Sắc mặt của Vương Hiểu Thư ngày càng khó coi, lạnh lùng nhìn hắn, quay đầu bước đi.
Z giữ chặt cổ tay cô, nhét tay cầm vali vào trong tay cô, mặt không biểu cảm nói: "Bên trong này có đầy đủ, những thứ cô cần đều có." Hắn lấy ra một chiếc chìa khóa từ trong túi áo, luồn một sợi dây rồi đeo vào cổ cô, cô sững sờ nhìn hắn, hắn thản nhiên nói, "Xe ở ngoài cửa, màu đen, đừng mở nhầm."
Chuẩn, chuẩn bị cho cô? Vương Hiểu Thư được sủng ái mà lo sợ, mê mang trước hành động của Z, há miệng không nói được gì.
"Cô cầm cái này." Z lấy một chiếc máy vi tính giống như ipad từ trong ngăn tủ, khởi động máy rồi nói, "Nhớ đi theo con đường này, đừng có chạy lung tung, nếu không cho dù đồ ăn đầy đủ, cô cũng sống không lâu." Ngón tay thon dài của hắn xẹt qua màn hình máy tính, hướng dẫn trình tự vô cùng rõ ràng, cho dù là loại mù đường như Vương Hiểu Thư cũng có thể xem hiểu.
Vương Hiểu Thư cứng ngắc tiếp nhận, ánh mắt ngây ngốc nhìn chằm chằm màn hình.
Z cũng không gấp, đi tới một cái bàn khác, lấy nước và thuốc, đưa cho cô nói: "Uống đi, uống xong là cô có thể đi."
"Đây là thuốc gì?" Vương Hiểu Thư nhíu mày nhìn viên thuốc không lớn không nhỏ trong lòng bàn tay trắng nõn của hắn, không biết nên vui hay buồn.
Đã sớm biết hắn không tốt như vậy, không phải là muốn làm loại thí nghiệm vô cùng tàn ác lên người cô chứ? Để cô mang theo bệnh độc đi tai hoạ những người khác? Cô thực đồng tình những người đó.
Z nhìn vẻ mặt của cô, xoay người ngồi xuống ghế tựa, kéo ngăn kéo lấy ra một hộp thuốc lá, mắt lạnh nhìn cô, cười mà như không hỏi: "Thuốc gì?" Sau đó không cần cô trả lời, nói thẳng, "Đương nhiên là thuốc tránh thai."
Khóe miệng Vương Hiểu Thư giật giật, vẻ mặt không biết chỗ nào không đúng, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy bị nội thương.
Cô do dự thật lâu, thấy vẻ kiên định "cô không uống thì đừng hòng chạy" của Z, đành phải uống thuốc.
Z nhìn cô uống thuốc, sau đó cầm hành lý rời đi mà không quay đầu lại, gạt tàn thuốc đứng lên, đóng mạnh ngăn tủ bên cạnh, hờn dỗi chống tay trên bàn thí nghiệm.
Có đôi khi ngẫm lại, người độc thân đến chết không nhất định là vì tính cách quái gở thích tỏ vẻ khốc, mà là vì bọn họ không hiểu làm thế nào để bày tỏ tình cảm với người trong lòng, chỉ biết lấy lòng đối phương ở góc độ vật chất, nhưng lại thiếu hiểu biết về âm mưu quỷ kế và những sự việc khác bên ngoài, muốn vuốt mông ngựa [1] lại vỗ vào đùi ngựa, thật sự là vừa bất đắc dĩ vừa uất ức.
[1] Vuốt mông ngựa: nịnh hót.
Z xoay người tựa vào mép bàn, nhu nhu thái dương, chợt nghe chỗ cửa có động tĩnh, kinh ngạc nhìn qua, không ngờ thấy được Vương Hiểu Thư.
Hắn khó có thể tin nhìn cô, biểu đạt sự kinh ngạc của mình vô cùng rõ ràng.
Vương Hiểu Thư xấu hổ nhìn hắn, tuy rằng hắn làm thật nhiều việc xấu, nhưng ngay từ đầu ngoại trừ ép cô làm cái kia, hắn chưa từng hại cô.
Đương nhiên, điều đó cũng không có nghĩa hắn là người tốt, cô có diễm phúc nhìn thí nghiện không hề có nhân tính của hắn một lần, đến nay vẫn khắc sâu trong trí nhớ. Cô cũng chưa từng quên người tạo ra tận thế là ai, cô trở về là có nguyên nhân.
Z đã nói, nếu cô không đi theo con đường đúng hướng dẫn, sẽ chết rất nhanh, tuy rằng cô không tin hắn, nhưng vẫn muốn hiểu biết thêm một chút, dù sao cô biết tình tiết, bây giờ nơi nào an toàn cô cũng đã cân nhắc, cô muốn nhìn điểm cuối là ở đâu, nếu là nơi nguy hiểm, cô sẽ đặt hắn vào danh sách đen, như vậy cũng không tính là oan uổng.
"Anh đừng để ý, tôi vừa rồi không nghe kỹ lời của anh, cho nên quay về hỏi một chút." Vương Hiểu Thư che miệng ho hai tiếng, không được tự nhiên nói, "Điểm cuối trong phần dẫn đường là ở nơi nào? Tôi xem thấy chữ cái ở phía trên hình như là một cái tên? Tôi không hiểu."
Z ngẩn ra, sau đó lấy một tờ giấy giống như bảng kế hoạch từ bàn phía sau, trang giấy có kích thước bằng giấy A3, hắn cầm giấy, không tập trung nói: "Là cái này."
Ngón tay hắn đặt ở một vòng đỏ lớn trên trang giấy, xung quanh vẽ đầy đường kẻ và công thức, lộn xộn khiến cô hoàn toàn không hiểu, ngoại trừ vài chữ cái tiếng anh cực nhỏ ở ngoài, những kí hiệu kỳ quái còn lại cô không biết một chút gì...
Haiz, chẳng lẽ chữ viết nơi này không giống thế giới bình thường?!

Z thấy vẻ mặt mù mờ của cô, khóe mắt giật giật, hắn bỏ bảng kế hoạch xuống, tháo mắt kính, lấy tay xoa mắt, môi mỏng nhếch lên, nhìn nghiêng trông thật giống một đứa nhỏ hồn nhiên, đây là lần hắn thiếu phòng bị nhất từ khi cô biết hắn tới nay.
"Tôi không nên đánh giá cao chỉ số thông minh của cô, thật có lỗi." Z đeo kính lại, khôi phục khuôn mặt lạnh lùng vốn có, con ngươi đen nhánh cách thấu kính châm chọc nhìn Vương Hiểu Thư, "Trải qua phân tính chính xác của tôi, chỉ số thông minh của cô ngang hàng với gia súc."
Vương Hiểu Thư sửng sốt, trừng mắt nhìn hắn: "... Gia súc?!"
"Không hiểu sao? Ví dụ, cô có biết con heo không?" Hắn nhíu mày nói xong lời nói cay nghiệt, tay lại bắt đầu dùng bút đánh dấu vị trí trên tờ giấy bằng tiếng anh.
"Địa đồ pháo [2], đừng có mà vũ nhục giá trị của tôi? Heo cũng có tôn nghiêm, anh không cần bôi đen nó, anh biết nó nỗ lực thế nào sao?" Vương Hiểu Thư kìm nén tức giận đi tới bên cạnh hắn, chăm chú nhìn bảng vẽ hắn đã đánh dấu, ở vòng tròn đỏ có một từ đơn tiếng anh, từ này cô biết, "Thì ra nơi đó là Phân Tử?"
[2] Chỉ vì một cá nhân mà đánh giá cả tập thể.
Cô thở phào, xem ra hắn không muốn hại cô, nhưng cô lại nhíu mày, nếu không có mục đích, vậy tại sao hắn đối với cô tốt như vậy? Đừng nói là vì thích cô, đổi thành mi mi có tin không? Một người đàn ông ở trong thịt văn Mary Sue ngay cả nữ chính cũng không thích, mi có thể trông cậy vào hắn sao?
Z không trả lời vấn đề này của cô, ngược lại trả lời vấn đề trước.
Hắn nghiêng đầu nhìn cô, có ngụ ý nói: "Nếu heo thật sự nỗ lực, vậy nó phải biết không nên ăn đến mức béo như vậy." Bộ dạng tốt như vậy, làm cho người ta muốn kéo đi bán với giá tốt lại không bỏ được, cảm thấy không bằng lại nuôi thêm rồi kiếm càng nhiều.
Lòng Vương Hiểu Thư bây giờ rất loạn, không có chút tâm tình nào mà vui đùa cùng hắn, cô và hắn bốn mắt nhìn nhau, cô nhìn thẳng vào mắt hắn, suy đoán mục đích của hắn.
Cô không hiểu, chẳng lẽ hắn thật sự muốn cô làm bom thịt người? Trong nguyên tác rõ ràng không nói Z sẽ quăng vũ khí hình người nhìn như bình thường lại mang theo bệnh độc siêu cấp đến Phân Tử, nơi đó xem như là nơi bình ổn duy nhất tại tận thế, nhưng cũng chỉ là bị tai họa tương đối muộn mà thôi.
Hơn nữa, nói đi thì nói lại, chuyện Z muốn bắt người ở Lượng Tử làm thí nghiệm hình như đến kết cục mới xảy ra, trong nguyên tác Vương bánh bao bị trúng chiêu lúc đó, tính ra cô chết hắn còn phải chịu một phần trách nhiệm... Nhưng hiện tại còn sớm, sự việc hoàn toàn không giống trong nguyên tác, chẳng lẽ là vì dị số như cô mà tình tiết đã thay đổi?
Vương Hiểu Thư tinh thần sa sút thở dài, cảm thấy đầu thật đau, cô muốn nói thẳng ý nghĩ của mình, cũng không biết có phải mấy lần Z thỏa hiệp làm lá gan của cô to hơn không, dù sao cô nhất định phải hỏi.
"Anh cho tôi uống thuốc tránh thai thật sao? Anh sẽ không cho tôi ăn bệnh độc đáng sợ gì chứ, sau đó dùng tôi làm kí chủ mà phát tán?"
Biểu cảm buồn bực của Z làm cho người ta không thở nổi, hắn cắn răng nói: "Cô có thể vũ nhục tôi, nhưng xin đừng vũ nhục chỉ số thông minh của tôi."
"....."
"Tôi không cần thiết phải báo cho thiên hạ loại chuyện mất mặt lại ngu xuẩn này, tôi dám cam đoan toàn cầu tuyệt đối chưa từng có ai làm như vậy." Chính sự không làm lại phí thời gian cho một người không tin mình, không cần nói là hắn, ngay cả tên Âu Dương kia cũng sẽ không làm vậy, quả thực là lãng phí thời gian lãng phí tế bào não.
Z nhíu mày, đè nén nói: "Tới bây giờ tôi chưa từng có ác ý với cô, cô yên tâm đi đi, đừng quay đầu, không ai luyến tiếc cô, chạy nhanh đi."
Thấy hắn phản ứng kịch liệt như thế, dù là người phản ứng luôn chậm nửa nhịp như Vương Hiểu Thư cũng biết hắn tức giận, xem ra hắn thật sự không có ác ý, chẳng lẽ cô hiểu lầm hắn? Tuy rằng lịch sử bất lương và hành vi quá đáng của hắn làm cô có ấn tượng không tốt, nhưng nếu tùy việc mà xét thì...
Vương Hiểu Thư cúi đầu suy tư một chút, cuối cùng quyết định nói xin lỗi, nhưng dường như Z bị cô chọc tức, thấy cô còn muốn nói, trực tiếp cắt ngang: "Cô còn muốn nói gì? Cô muốn tôi nói mấy lần nữa? Cô nghĩ rằng tôi muốn như vậy sao? Mỗi ngày đều nghĩ đến cô, cái gì cũng không làm xong!?"
.....
Vương Hiểu Thư khiếp sợ nhìn hắn, lắp bắp nói: "Không... Tôi... Chuyện đó... Tôi không có ý này..."
"Nếu cô không đi, vậy thì không cần đi nữa." Z thở phào nhẹ nhõm bắt mình phải tỉnh táo lại, ngoài miệng uy hiếp xong, kỳ thực trong lòng lại đầu hàng, mong cô đừng đi.
Nhưng cô vẫn đi rồi.
Vương Hiểu Thư giống như sợ hắn không để cô đi mà chạy nhanh như gió, tiếng khởi động xe vang bên tai Z, trên mặt hắn hiện lên vẻ kinh ngạc, cô đơn, phẫn nộ, sa sút, sau đó lại khôi phục bình thường.
Hắn tắt máy theo dõi đi, cầm chìa khóa đi vào tầng hầm, tuy rằng đây là lần đầu tiên hắn muốn giữ lại một người, còn khiến hắn làm không ít chuyện ngu xuẩn, nhưng điều này cũng không thể trở thành toàn bộ cuộc sống của hắn, hắn còn rất nhiều vấn đề khác.
Nếu lần sau bọn họ gặp lại cô vẫn còn sống tốt, còn có thể khiến hắn tiếp tục làm chuyện ngu xuẩn, như vậy đến lúc đó hắn có thể thuyết phục mình tiếp tục ngu xuẩn.
Nhưng hiện tại, thiên tài khoa học tự nhiên dốc sức nghiên cứu dường như đã trở lại, tình cảm khác thường này cũng không ảnh hưởng đến hắn.

back top