Z thản nhiên nhấc chân rời đi, Vương Hiểu Thư lập tức theo sau, mà Âu Dương đứng im tại chỗ giống như cố ý đối nghịch với hắn, Y Ninh nhìn hắn một cái, liếc mắt ra hiệu, lúc này hắn mới không tình nguyện đi theo bọn họ.
Z kéo Tiêu Nhã Nhã va vào ngực Yusuke Miyazaki ra, cầm cánh tay cô, từ trên nhìn xuống, cô ngẩng đầu thấy con ngươi đen lạnh lẽo của hắn, cả người khẽ run, bộ dáng này không khỏi làm Vương Hiểu Thư nhớ tới lần đầu tiên gặp Z.
"Mang tôi đi tìm anh trai cô, hắn chẳng những sẽ không trách tội cô trốn ra, còn có thể thưởng cho cô." Z từng bước lừa tiểu hài tử.
Tiêu Nhã Nhã nghi ngờ nói: "Anh tìm anh trai tôi làm gì? Anh có thể tiến vào nơi này, chắc chắn không phải là người tốt!"
Vương Hiểu Thư hiểu được thâm ý của cô, tòa nhà này từng là nơi đặt thí nghiệm thể, một khi chuyện này sáng tỏ, có khả năng sẽ làm lộ thân phận của Z, như vậy kế hoạch "Người tốt làm việc tốt" của bọn họ cũng sẽ như chế độ xã hội chủ nghĩa. [1]
[1] Nói về sự sụp đổ và tan rã.
Z hiển nhiên sẽ không để kế hoạch "Đường tán gái" của mình chết từ trong trứng nước, trực tiếp dùng băng dính y tế bịt miệng Tiêu Nhã Nhã, mắt Tiêu Nhã Nhã trừng lớn nhìn hắn, vẻ mặt lên án và uất ức, cô giãy giụa liên tục, chưa từng có một ai dám đối đãi với cô như vậy.
Đúng rồi, cô là muội muội mà Tiêu Tùng thương yêu nhất, mà Tiêu Tùng là thống đốc Nguyên Tử, Nguyên Tử là căn cứ lớn thứ hai sau Lượng Tử, Tiêu Nhã Nhã ở Nguyên Tử chính là ngàn vạn sủng ái tại một thân, mặc dù ở tận thế nhưng cũng không phải ăn bao nhiêu khổ, có lẽ ngay cả hoảng sợ cũng ít.
Bất mãn với hành vi này của Z và cả người tràn ngập hơi thở "Ông đây chính là chúa cứu thế" chính là Âu Dương, dường như hắn muốn cứu Tiêu Nhã Nhã khỏi "Nanh vuốt ma quỷ" của Z, nhưng hắn thất bại, bởi vì Z lập tức rút súng bên hông ra rồi đặt giữa trán hắn.
Cả người Âu Dương cứng đờ, Tiêu Nhã Nhã không dám làm loạn nữa, Y Ninh muốn tiến lên giúp đỡ, Vương Hiểu Thư chắn trước mặt ả để tránh Z bị ả đánh lén hoặc bị ăn đậu hủ.
Y Ninh híp mắt, ánh mắt đăm chiêu nhìn Vương Hiểu Thư chăm chú, cái nhìn này làm Vương Hiểu Thư cảm thấy rất không thoải mái, cô không thèm nhìn Y Ninh, rời lực chú ý lên người Z và Tiêu Nhã Nhã.
Z vô cùng hài lòng khi thấy Vương Hiểu Thư bảo vệ hắn theo bản năng, thái độ đối với Tiêu Nhã Nhã cũng ôn hòa hơn.
"Cô phải học nghe lời." Hắn nói xong câu đó với cô rồi nhìn về phía Âu Dương, "Về phần anh." Hắn "Chậc" một tiếng, vóc người cao làm hắn nhìn trông thật oai nghiêm, khi giằng co thì càng lộ rõ ưu thế.
Hắn gần như từ trên nhìn xuống Âu Dương, cười như không cười nói: "Anh kích động như vậy, chẳng lẽ là coi trọng hòn ngọc quý trên tay thống đốc Nguyên Tử?"
Lời nói mang theo sự châm chọc khiêu khích khiến người có chủ nghĩa đại nam tử như Âu Dương không nhịn được, đối mắt xanh biếc trừng Z, hai đấm nắm chặt lại không dám nhúc nhích, bởi vì họng súng đen kia đang đặt trước trán hắn, chỉ cần nhúc nhích một chút có lẽ mạng hắn cũng không còn nữa.
"Tôi đã cảm thấy anh không bình thường, anh ra tay nặng như vậy đối với một cô gái tay không tấc sắt, rốt cuộc anh là loại người nào?" Âu Dương cũng là người có kiến thức, hắn nhìn cây súng một lát, chân mày cau lại, "Loại vũ khí này tôi chưa từng thấy qua, anh đừng nói với tôi là anh tự thiết kế."
Z nhìn hắn giống như nhìn kẻ ngốc: "Không phải tôi thiết kế, chẳng lẽ là anh sao?" Hắn dùng họng súng đập vào mi tâm Âu Dương, Âu Dương sợ tới mức cho rằng hắn nổ súng, hét lên một tiếng rồi che đầu ngồi xuống, trông vô cùng chật vật, mặt trong mặt ngoài đều mất hết.
Y Ninh thất vọng nhìn Âu Dương đang ngồi run rẩy dưới đất, không hiểu vì sao người đàn ông này có thể ngu ngốc đến như vậy, người đàn ông anh tuấn xuất sắc trước kia chẳng lẽ là người khác giả trang?
Y Ninh không khỏi so sánh giữa Z và Âu Dương, càng kiên định muốn bắt lấy trái tim của Z.
Dựa vào cái gì Vương Hiểu Thư có thể được hắn coi trọng mà mình lại không được? Y Ninh mím môi nhìn chằm chằm Vương Hiểu Thư, ánh mắt âm u.
Vương Hiểu Thư nhìn lại ả, con mắt lạnh lùng chớp một cái rồi không nhìn ả nữa, cúi xuống giúp Z chế trụ cổ tay luôn làm loạn của Tiêu Nhã Nhã.
Nói thật ra, đối với tiểu cô nương nhìn hiện trường trực tiếp của cô và Z, không chừng còn thấy được nơi nào đó của hắn, cô thật sự không thể tốt tính được.
Đứa trẻ này cũng thật lạnh nhạt, có thể kiên trì lâu như vậy mà không lên tiếng, xem thứ hoạt sắc sinh hương như vậy, rõ là... Quên đi.
Tiêu Nhã Nhã dường như cảm nhận được oán niệm đến từ Vương Hiểu Thư, quay đầu nhìn cô, trong chớp mắt, giữa hai người có một bước đầu hiểu biết về đối phương.
"Tôi hi vọng anh có thể xem lại mình." Âu Dương lúc này đã khôi phục vẻ trang B [2], ra vẻ bình tĩnh nhìn Z, "Cô ấy còn nhỏ, cho dù như thế nào anh cũng không thể thô lỗ như vậy!"
[2] Hành vi khoe khoang hoặc lừa gạt để lấy hư vinh tự thỏa mãn bản thân.
Có lẽ là Z vô cùng khinh thường Âu Dương, lười tranh cãi cùng hắn. Hắn dùng súng vỗ vỗ mặt Tiêu Nhã Nhã, dùng ánh mắt uy hiếp cô không nên nói lung tung, ngoan ngoãn đi theo, sau đó đi luôn mà không quay đầu lại.
Tiêu Nhã Nhã thật sự bị dọa, không phản kháng nữa, ngoan ngoãn để Vương Hiểu Thư kéo đi.
Y Ninh không phản đối, đuổi theo Z, Yusuke Miyazaki cũng đi theo ả, thực hiện nhiệm vụ của cha hắn, chẳng qua vẻ mặt có phần không tình nguyện và ghét bỏ.
Âu Dương một mình đứng trong sân, lúc phản ứng kịp thì đã bị bỏ lại, hắn sợ sệt một lát, trong lòng có mấy chục ý nghĩa nhưng không có kết luận, đành phải theo mọi người rời khỏi đây.
Lúc trở lại nơi nghỉ ngơi, Z lấy còng tay trên xe còng tay Tiêu Nhã Nhã lại. Mắt to của Tiêu Nhã Nhã đỏ bừng, uất ức nhìn chằm chằm Z, Z hoàn toàn không để ý đến cô, không có phản ứng gì, vì thế cô lại nhìn về phía Vương Hiểu Thư.
Vương Hiểu Thư vẫn đang rối rắm rốt cuộc Tiêu Nhã Nhã thấy bao nhiêu, thấy cô nhìn chằm chằm mình, khống chế không nổi mà nghĩ đôi mắt to đỏ rực này có khả năng đã nhìn nơi riêng tư của Z, cái nhìn xúc động này là sao, tam quan [3] nay vặn vẹo triệt để!
[3] Thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan.
Tiêu Nhã Nhã cảm thấy tuyệt vọng, cô không mang theo hi vọng chuyển mắt sang người thứ ba, người duy nhất nói chuyện thay cô, cũng chính là Âu Dương.
Âu Dương bị ánh mắt mềm mại nhìn, chính nghĩa lại bùng nổ, cố nén bản năng kháng cự và sợ hãi quát Z: "Đủ chưa? Cô ấy còn nhỏ, lại không thể làm cái gì, cô ấy đã không từ chối, vậy thì thả cô ấy đi. Anh là đàn ông, không thể tự ngẫm lại lại hành vi của mình sao?!"
Z vốn đang định giao nhiệm vụ cho Tiêu Nhã Nhã, chính là để cô làm người dẫn đường và kết nối, dẫn bọn họ đến chỗ Tiêu Tùng, trực tiếp tiến vào trung tâm Nguyên Tử.
Nhưng lời nói của Âu Dương làm hắn bỗng có ý tưởng trực tiếp xử lý nhóm người này ở đây là một ý kiến hay.
"Vì sao tôi phải ngẫm lại?" Z lạnh lùng nhìn Âu Dương, "Cô ta dám lén chạy tới đây thì phải chuẩn bị bị người tới bắt, tôi cũng không phải anh trai cô ta, lại không phải cha cô ta, anh bảo tôi ngẫm lại cái gì? Ngẫm lại có thể được tiền tài và thời gian sao, nếu được thì tôi làm, không thì im lặng cho tôi."
"Anh!..." Âu Dương cực kỳ tức giận, muốn tranh chấp với Z, nhưng hắn phát hiện mình không nói lại Z, há hốc mồm nhưng không phun ra một chữ, tức giận đến mức đỏ cả hốc mắt, gân xanh trên trán nổi lên, "Anh đừng vội mừng! Đừng cho rằng tôi sợ anh!" Cuối cùng hắn phải nói ra lời uy hiếp để cứu vãn, "Không cần tiểu cô nương này tôi cũng có thể đưa mọi người tới Nguyên Tử! Hiện tại các người chỉ cần đi theo tôi là được, anh đừng cản trở!" Hắn rất ngạo mạn xoay người đi đến phía xe tải nhỏ, nhưng không có ai đi theo hắn.
Âu Dương nghi hoặc xoay người, chỉ thấy tất cả mọi người im lặng nhìn hắn, tâm tình gần như hỏng mất trở nên táo bạo: "Còn đứng ở đấy làm gì! Không muốn đi Nguyên Tử sao! Nếu không nhúc nhích thì quay về đi!"
Z cũng không quản Tiêu Nhã Nhã, để cho Vương Hiểu Thư trông coi, khoanh tay nhìn Âu Dương, khinh thường nói: "Tôi muốn hỏi một chút, anh có biết hay không, bởi vì zombie vây thành, cửa căn cứ Nguyên Tử đã phong bế, hiện tại lối vào thực sự của căn cứ vẫn là một ẩn số, bọn họ không nói cho bất cứ một căn cứ nào."
"Vì sao?" Yusuke Miyazaki không hiểu, xen vào hỏi.
Z nói đều đều: "Vì sao? Có lẽ là bọn họ cảm thấy zombie bỗng tụ tập ở quanh căn cứ Nguyên Tử là có người cố ý phá rối."
Y Ninh nghe câu ấy, ánh mắt lóe lên, xoay đầu, không nhìn Âu Dương muốn được ả ủng hộ nữa.
Âu Dương bị ả lạnh nhạt, theo bản năng nhìn Vương Hiểu Thư, Vương Hiểu Thư vẫn đang nhìn Z, Z còn nắm tay cô, hai người mặc đồ giống nhau, dưới ánh mắt trời, bọn họ giống như một đôi đẹp nhất.
Âu Dương bùng nổ, hắn thật sự không nhịn được, xông lên muốn đánh nhau cùng Z, lại bị ba thuộc hạ của mình ngăn lại, hắn không cam lòng trừng Z: "Vì sao tôi phải nghe anh? Tôi mới là đội trưởng ở Lượng Tử, mà anh là cái gì?!"
Thái độ xấu xí của Âu Dương càng phụ trợ sự hoàn mỹ của Z, Âu Dương lúc này giống như một con chó điên, mà Z vẫn đang mỉm cười, khí chất mạnh mẽ mà ổn định, sự chênh lệch này so với định thắng thua còn thú vị hơn.
Z khinh miệt mà thản nhiên nói: "Anh là đang tìm chết biết không? Từ trước tới nay tôi chỉ đi đường tắt, chuyện tôi quyết định đều là chính xác nhất, anh không lãng phí thời gian của tôi thì sẽ chết sao? Tôi khuyên anh nên sớm buông tha ảo tưởng không thực tế này đi, bởi vì lấy chỉ số thông minh của anh thì cả đời cũng không thực hiện được, người tầm thường."
Đúng vậy, nếu không phải Vương Hiểu Thư vẫn đang đứng cạnh hắn, hắn còn phải giả bộ muốn làm người tốt thì hắn đã lấy dao phẫu thuật đâm chết tên đần độn này rồi. Hắn cảm thấy thực xin lỗi bản thân, hắn vỗn cho là Vương Hiểu Thư đã đủ trì độn, cũng không ngờ trên thế giới lại có người ngu xuẩn đến trình độ này như Âu Dương, chính hắn cũng cảm thấy thật ngoài ý muốn.
Trong cuộc sống luôn có rất nhiều chuyện bất đắc dĩ, là không thể lựa chọn, nhưng ngu xuẩn là tự tìm.
Z kéo Tiêu Nhã Nhã va vào ngực Yusuke Miyazaki ra, cầm cánh tay cô, từ trên nhìn xuống, cô ngẩng đầu thấy con ngươi đen lạnh lẽo của hắn, cả người khẽ run, bộ dáng này không khỏi làm Vương Hiểu Thư nhớ tới lần đầu tiên gặp Z.
"Mang tôi đi tìm anh trai cô, hắn chẳng những sẽ không trách tội cô trốn ra, còn có thể thưởng cho cô." Z từng bước lừa tiểu hài tử.
Tiêu Nhã Nhã nghi ngờ nói: "Anh tìm anh trai tôi làm gì? Anh có thể tiến vào nơi này, chắc chắn không phải là người tốt!"
Vương Hiểu Thư hiểu được thâm ý của cô, tòa nhà này từng là nơi đặt thí nghiệm thể, một khi chuyện này sáng tỏ, có khả năng sẽ làm lộ thân phận của Z, như vậy kế hoạch "Người tốt làm việc tốt" của bọn họ cũng sẽ như chế độ xã hội chủ nghĩa. [1]
[1] Nói về sự sụp đổ và tan rã.
Z hiển nhiên sẽ không để kế hoạch "Đường tán gái" của mình chết từ trong trứng nước, trực tiếp dùng băng dính y tế bịt miệng Tiêu Nhã Nhã, mắt Tiêu Nhã Nhã trừng lớn nhìn hắn, vẻ mặt lên án và uất ức, cô giãy giụa liên tục, chưa từng có một ai dám đối đãi với cô như vậy.
Đúng rồi, cô là muội muội mà Tiêu Tùng thương yêu nhất, mà Tiêu Tùng là thống đốc Nguyên Tử, Nguyên Tử là căn cứ lớn thứ hai sau Lượng Tử, Tiêu Nhã Nhã ở Nguyên Tử chính là ngàn vạn sủng ái tại một thân, mặc dù ở tận thế nhưng cũng không phải ăn bao nhiêu khổ, có lẽ ngay cả hoảng sợ cũng ít.
Bất mãn với hành vi này của Z và cả người tràn ngập hơi thở "Ông đây chính là chúa cứu thế" chính là Âu Dương, dường như hắn muốn cứu Tiêu Nhã Nhã khỏi "Nanh vuốt ma quỷ" của Z, nhưng hắn thất bại, bởi vì Z lập tức rút súng bên hông ra rồi đặt giữa trán hắn.
Cả người Âu Dương cứng đờ, Tiêu Nhã Nhã không dám làm loạn nữa, Y Ninh muốn tiến lên giúp đỡ, Vương Hiểu Thư chắn trước mặt ả để tránh Z bị ả đánh lén hoặc bị ăn đậu hủ.
Y Ninh híp mắt, ánh mắt đăm chiêu nhìn Vương Hiểu Thư chăm chú, cái nhìn này làm Vương Hiểu Thư cảm thấy rất không thoải mái, cô không thèm nhìn Y Ninh, rời lực chú ý lên người Z và Tiêu Nhã Nhã.
Z vô cùng hài lòng khi thấy Vương Hiểu Thư bảo vệ hắn theo bản năng, thái độ đối với Tiêu Nhã Nhã cũng ôn hòa hơn.
"Cô phải học nghe lời." Hắn nói xong câu đó với cô rồi nhìn về phía Âu Dương, "Về phần anh." Hắn "Chậc" một tiếng, vóc người cao làm hắn nhìn trông thật oai nghiêm, khi giằng co thì càng lộ rõ ưu thế.
Hắn gần như từ trên nhìn xuống Âu Dương, cười như không cười nói: "Anh kích động như vậy, chẳng lẽ là coi trọng hòn ngọc quý trên tay thống đốc Nguyên Tử?"
Lời nói mang theo sự châm chọc khiêu khích khiến người có chủ nghĩa đại nam tử như Âu Dương không nhịn được, đối mắt xanh biếc trừng Z, hai đấm nắm chặt lại không dám nhúc nhích, bởi vì họng súng đen kia đang đặt trước trán hắn, chỉ cần nhúc nhích một chút có lẽ mạng hắn cũng không còn nữa.
"Tôi đã cảm thấy anh không bình thường, anh ra tay nặng như vậy đối với một cô gái tay không tấc sắt, rốt cuộc anh là loại người nào?" Âu Dương cũng là người có kiến thức, hắn nhìn cây súng một lát, chân mày cau lại, "Loại vũ khí này tôi chưa từng thấy qua, anh đừng nói với tôi là anh tự thiết kế."
Z nhìn hắn giống như nhìn kẻ ngốc: "Không phải tôi thiết kế, chẳng lẽ là anh sao?" Hắn dùng họng súng đập vào mi tâm Âu Dương, Âu Dương sợ tới mức cho rằng hắn nổ súng, hét lên một tiếng rồi che đầu ngồi xuống, trông vô cùng chật vật, mặt trong mặt ngoài đều mất hết.
Y Ninh thất vọng nhìn Âu Dương đang ngồi run rẩy dưới đất, không hiểu vì sao người đàn ông này có thể ngu ngốc đến như vậy, người đàn ông anh tuấn xuất sắc trước kia chẳng lẽ là người khác giả trang?
Y Ninh không khỏi so sánh giữa Z và Âu Dương, càng kiên định muốn bắt lấy trái tim của Z.
Dựa vào cái gì Vương Hiểu Thư có thể được hắn coi trọng mà mình lại không được? Y Ninh mím môi nhìn chằm chằm Vương Hiểu Thư, ánh mắt âm u.
Vương Hiểu Thư nhìn lại ả, con mắt lạnh lùng chớp một cái rồi không nhìn ả nữa, cúi xuống giúp Z chế trụ cổ tay luôn làm loạn của Tiêu Nhã Nhã.
Nói thật ra, đối với tiểu cô nương nhìn hiện trường trực tiếp của cô và Z, không chừng còn thấy được nơi nào đó của hắn, cô thật sự không thể tốt tính được.
Đứa trẻ này cũng thật lạnh nhạt, có thể kiên trì lâu như vậy mà không lên tiếng, xem thứ hoạt sắc sinh hương như vậy, rõ là... Quên đi.
Tiêu Nhã Nhã dường như cảm nhận được oán niệm đến từ Vương Hiểu Thư, quay đầu nhìn cô, trong chớp mắt, giữa hai người có một bước đầu hiểu biết về đối phương.
"Tôi hi vọng anh có thể xem lại mình." Âu Dương lúc này đã khôi phục vẻ trang B [2], ra vẻ bình tĩnh nhìn Z, "Cô ấy còn nhỏ, cho dù như thế nào anh cũng không thể thô lỗ như vậy!"
[2] Hành vi khoe khoang hoặc lừa gạt để lấy hư vinh tự thỏa mãn bản thân.
Có lẽ là Z vô cùng khinh thường Âu Dương, lười tranh cãi cùng hắn. Hắn dùng súng vỗ vỗ mặt Tiêu Nhã Nhã, dùng ánh mắt uy hiếp cô không nên nói lung tung, ngoan ngoãn đi theo, sau đó đi luôn mà không quay đầu lại.
Tiêu Nhã Nhã thật sự bị dọa, không phản kháng nữa, ngoan ngoãn để Vương Hiểu Thư kéo đi.
Y Ninh không phản đối, đuổi theo Z, Yusuke Miyazaki cũng đi theo ả, thực hiện nhiệm vụ của cha hắn, chẳng qua vẻ mặt có phần không tình nguyện và ghét bỏ.
Âu Dương một mình đứng trong sân, lúc phản ứng kịp thì đã bị bỏ lại, hắn sợ sệt một lát, trong lòng có mấy chục ý nghĩa nhưng không có kết luận, đành phải theo mọi người rời khỏi đây.
Lúc trở lại nơi nghỉ ngơi, Z lấy còng tay trên xe còng tay Tiêu Nhã Nhã lại. Mắt to của Tiêu Nhã Nhã đỏ bừng, uất ức nhìn chằm chằm Z, Z hoàn toàn không để ý đến cô, không có phản ứng gì, vì thế cô lại nhìn về phía Vương Hiểu Thư.
Vương Hiểu Thư vẫn đang rối rắm rốt cuộc Tiêu Nhã Nhã thấy bao nhiêu, thấy cô nhìn chằm chằm mình, khống chế không nổi mà nghĩ đôi mắt to đỏ rực này có khả năng đã nhìn nơi riêng tư của Z, cái nhìn xúc động này là sao, tam quan [3] nay vặn vẹo triệt để!
[3] Thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan.
Tiêu Nhã Nhã cảm thấy tuyệt vọng, cô không mang theo hi vọng chuyển mắt sang người thứ ba, người duy nhất nói chuyện thay cô, cũng chính là Âu Dương.
Âu Dương bị ánh mắt mềm mại nhìn, chính nghĩa lại bùng nổ, cố nén bản năng kháng cự và sợ hãi quát Z: "Đủ chưa? Cô ấy còn nhỏ, lại không thể làm cái gì, cô ấy đã không từ chối, vậy thì thả cô ấy đi. Anh là đàn ông, không thể tự ngẫm lại lại hành vi của mình sao?!"
Z vốn đang định giao nhiệm vụ cho Tiêu Nhã Nhã, chính là để cô làm người dẫn đường và kết nối, dẫn bọn họ đến chỗ Tiêu Tùng, trực tiếp tiến vào trung tâm Nguyên Tử.
Nhưng lời nói của Âu Dương làm hắn bỗng có ý tưởng trực tiếp xử lý nhóm người này ở đây là một ý kiến hay.
"Vì sao tôi phải ngẫm lại?" Z lạnh lùng nhìn Âu Dương, "Cô ta dám lén chạy tới đây thì phải chuẩn bị bị người tới bắt, tôi cũng không phải anh trai cô ta, lại không phải cha cô ta, anh bảo tôi ngẫm lại cái gì? Ngẫm lại có thể được tiền tài và thời gian sao, nếu được thì tôi làm, không thì im lặng cho tôi."
"Anh!..." Âu Dương cực kỳ tức giận, muốn tranh chấp với Z, nhưng hắn phát hiện mình không nói lại Z, há hốc mồm nhưng không phun ra một chữ, tức giận đến mức đỏ cả hốc mắt, gân xanh trên trán nổi lên, "Anh đừng vội mừng! Đừng cho rằng tôi sợ anh!" Cuối cùng hắn phải nói ra lời uy hiếp để cứu vãn, "Không cần tiểu cô nương này tôi cũng có thể đưa mọi người tới Nguyên Tử! Hiện tại các người chỉ cần đi theo tôi là được, anh đừng cản trở!" Hắn rất ngạo mạn xoay người đi đến phía xe tải nhỏ, nhưng không có ai đi theo hắn.
Âu Dương nghi hoặc xoay người, chỉ thấy tất cả mọi người im lặng nhìn hắn, tâm tình gần như hỏng mất trở nên táo bạo: "Còn đứng ở đấy làm gì! Không muốn đi Nguyên Tử sao! Nếu không nhúc nhích thì quay về đi!"
Z cũng không quản Tiêu Nhã Nhã, để cho Vương Hiểu Thư trông coi, khoanh tay nhìn Âu Dương, khinh thường nói: "Tôi muốn hỏi một chút, anh có biết hay không, bởi vì zombie vây thành, cửa căn cứ Nguyên Tử đã phong bế, hiện tại lối vào thực sự của căn cứ vẫn là một ẩn số, bọn họ không nói cho bất cứ một căn cứ nào."
"Vì sao?" Yusuke Miyazaki không hiểu, xen vào hỏi.
Z nói đều đều: "Vì sao? Có lẽ là bọn họ cảm thấy zombie bỗng tụ tập ở quanh căn cứ Nguyên Tử là có người cố ý phá rối."
Y Ninh nghe câu ấy, ánh mắt lóe lên, xoay đầu, không nhìn Âu Dương muốn được ả ủng hộ nữa.
Âu Dương bị ả lạnh nhạt, theo bản năng nhìn Vương Hiểu Thư, Vương Hiểu Thư vẫn đang nhìn Z, Z còn nắm tay cô, hai người mặc đồ giống nhau, dưới ánh mắt trời, bọn họ giống như một đôi đẹp nhất.
Âu Dương bùng nổ, hắn thật sự không nhịn được, xông lên muốn đánh nhau cùng Z, lại bị ba thuộc hạ của mình ngăn lại, hắn không cam lòng trừng Z: "Vì sao tôi phải nghe anh? Tôi mới là đội trưởng ở Lượng Tử, mà anh là cái gì?!"
Thái độ xấu xí của Âu Dương càng phụ trợ sự hoàn mỹ của Z, Âu Dương lúc này giống như một con chó điên, mà Z vẫn đang mỉm cười, khí chất mạnh mẽ mà ổn định, sự chênh lệch này so với định thắng thua còn thú vị hơn.
Z khinh miệt mà thản nhiên nói: "Anh là đang tìm chết biết không? Từ trước tới nay tôi chỉ đi đường tắt, chuyện tôi quyết định đều là chính xác nhất, anh không lãng phí thời gian của tôi thì sẽ chết sao? Tôi khuyên anh nên sớm buông tha ảo tưởng không thực tế này đi, bởi vì lấy chỉ số thông minh của anh thì cả đời cũng không thực hiện được, người tầm thường."
Đúng vậy, nếu không phải Vương Hiểu Thư vẫn đang đứng cạnh hắn, hắn còn phải giả bộ muốn làm người tốt thì hắn đã lấy dao phẫu thuật đâm chết tên đần độn này rồi. Hắn cảm thấy thực xin lỗi bản thân, hắn vỗn cho là Vương Hiểu Thư đã đủ trì độn, cũng không ngờ trên thế giới lại có người ngu xuẩn đến trình độ này như Âu Dương, chính hắn cũng cảm thấy thật ngoài ý muốn.
Trong cuộc sống luôn có rất nhiều chuyện bất đắc dĩ, là không thể lựa chọn, nhưng ngu xuẩn là tự tìm.