Mẹ kế zombie

Chương 69

Nếu đứa nhỏ có thể lựa chọn, vậy thì làm đứa nhỏ của Z và Vương Hiểu Thư, hắn vô cùng không đồng ý đi đến thế giới này. ∥m. *die»ndٿanl«equ»ydd«on
Hắn sâu sắc ý thức được mình đến nơi này để chịu khổ, để chứng minh cha của mình anh minh uy vũ, mẹ của mình mỹ lệ động lòng người đến mức nào. Hắn biết, hắn chỉ biết, hắn nhất định là đứa nhỏ nạp thẻ đưa tặng [1], hơn nữa còn chỉ nạp một nửa.die»ndٿanl«equ»yd«on
Đứa nhỏ nạp thẻ đưa tặng: không phải con ruột cũng không phải nhận nuôi, mà là cha mẹ nạp thẻ được tặng, người như vậy, hồi nhỏ bị huynh đệ tỷ muội khi dễ, cha không đau mẹ không thương, gặp phải nhiều chuyện không hay ho nhưng vẫn kiên cường sống, tiếp tục đối mặt với càng nhiều việc không hay ho...
Mọi người thấy qua người cha nào ngồi xem phim hoạt hình nhưng lại để con trai đọc sách chưa? Cha của hắn chính là.diie»ndٿanl«equ»yd«on
Cha hắn nói, hắn đang bù lại thời thơ ấu thiếu hụt, hơn nữa nói cho hắn tên của hắn chính là tới như vậy.♥die»ndٿanl«equ»yd«on
Phải không, ha ha, đúng vậy a, cái tên Tom này, thật sự làm cho người ta nghĩ lại mà vẫn không chấp nhận được.die»ndٿanl«equ»yd«on♥
Nhưng ít nhất khi hắn vừa sinh ra, hắn vẫn là một hoàng tử nhỏ hạnh phúc, nhưng từ khi hắn lớn lên, địa vị của hắn đã trượt xuống mức độ tiểu tinh linh nuôi trong nhà.die»ndٿanl«equ»yd«on
Sinh tồn, hay là hủy diệt, đây là một vấn đề, là hờ hững chịu đựng sự tra tấn tàn bạo của cha, hay là không nhìn mẹ yếu đuối mở to mắt giả ngu khuất phục dưới dâm uy của cha, chọn loại nào?die»ndٿanl«equ»yd«on
Bảy tuổi, bé trai không biết tên là Trương Tom hay Vương Tom, mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ đứng ở vườn hoa trước nhà, bất lực ngẩng đầu nhìn trăng rằm, ánh mắt trống rỗng, vẻ mặt thất lạc biểu lộ nhuần nhuyễn sự u buồn của hắn.die»ndٿanl«equ»ydd«on
Bỗng nhiên, cách đó không xa truyền đến một tiếng "Tách!", mặt bé trai lạnh lùng, không biểu cảm nắm chặt tay quay đầu bước đi.
"Haiz." Vương Hiểu Thư đóng máy ảnh, buồn bực nhìn bóng lưng con trai, "Tom, con đi đâu? Chụp xong rồi nên đi ngủ!"
"Con đến phòng thí nghiệm." Bé trai cũng không quay đầu lại, bỏ lại những lời này rồi nhanh chóng chạy xuống phòng thí nghiệm, Vương Hiểu Thư cầm máy quay phim đuổi theo, lo lắng nhìn bóng lưng của hắn, lẩm bẩm nói, "Hiện tại đi xuống không phải là muốn chịu chết sao, là mẹ con cũng không bảo vệ được con."
Giờ phút này trong phòng thí nghiệm có cái gì? Có người, là ai?die»ndٿanl«equ»yd○«on
Bé trai thuần thục ấn xuống mật mã vào phòng thí nghiệm, sau đó vỗ ngực có chút nghĩ mà sợ nhìn về phía sau, may mà mẹ không đuổi theo, nhưng hắn vừa thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại liền thấy cha đang nhìn hắn.die»ndٿanl«equ»yd«on
Z đứng ở bên bàn thí nghiệm, kính không gọng lóe sáng, bé trai nhìn không thấy mắt hắn, nhưng hoàn toàn có thể đoán được mình sẽ chết thật thảm.
"Con có biết là mấy giờ rồi không?" Môi mỏng của Z khép mở, không mang theo chút cảm tình hỏi.
Bé trai lui về phía sau một bước theo bản năng, cái trán lấm tấm mồ hôi: "... Thật có lỗi, cha, con..."
"Lí do là cái gì ta không muốn nghe, ta chỉ để ý kết quả." Z giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, lạnh nhạt nói: "Hiện tại là 12 giờ 1 phút, thời khóa biểu ta đưa cho con viết mấy giờ ngủ?"
"... 9 giờ."
"Con chậm bao lâu?"
"....."

"Trả lời."
"....."
"Sao vậy?" Z âm trầm nhếch miệng, chậm rãi tới gần, dưới ngọn đèn mờ tối trông giống như tử thần.
Bé trai dù bình tĩnh đến mấy thì cũng chỉ có 7 tuổi, bỗng gào khóc trước sự hung tợn của Z, Vương Hiểu Thư đã đứng ở cửa nhìn, nhịn đến lúc này cuối cùng vẫn vọt vào, ôm con trai vào trong ngực an ủi: "Cục cưng không khóc cục cưng không khóc, đừng sợ."
Z thấy Vương Hiểu Thư, lập tức thay đổi thành vẻ mặt ánh mặt trời ấm áp cả người vô hại, dịu dàng nói: "A, sao cả hai đều đến đây? Đến giờ ngủ rồi."
Vương Hiểu Thư nghẹn lời, thở dài: "Con là con ruột của anh chứ?"
"Đương nhiên." Z nghiêm túc nói, "Nếu con không phải, anh giết con trước rồi sau đó giết chết em, cuối cùng tự sát."
"... Đủ, anh không biết nói lời này trước mặt trẻ con rất tàn bạo sao..."
"Có lẽ con cũng thích." Z tùy ý nói.
Vương Hiểu Thư ôm lấy đứa nhỏ, bất đắc dĩ xoay người rời đi, Z thấy vậy cũng bỏ xuống công việc, đi theo bọn họ cùng lên, nhưng đến khi Vương Hiểu Thư định ôm con cùng ngủ, Z vô tình kéo cổ áo Tom xách hắn ra ngoài.
"Này, anh làm gì!"
"Đứa nhỏ kêu tên này hẳn là có thời thơ ấu đau khổ, như vậy mới không hỏng mất."
"....." Ha ha, vì sao nghĩ đến Voldemort = =, "Vậy anh cũng phải đưa con về phòng rồi nói!"
"Đứa nhỏ kêu tên này hẳn có tự giác thân là thú nuôi, em xem Tom & Jerry chưa?"
"... Thì ra anh đặt tên như vậy!"die»ndٿanl«equ»yd«on
"Sao hả?"die»nnndٿanl«equ»yd«on
Vương Hiểu Thư còn chưa kịp trả lời, bên ngoài phòng liền truyền đến tiếng kêu phẫn nộ của Tom: "Cho rằng mình là ai chứ! Làm sao có thể có người đáng ghét như vậy!"die»ndٿanl«equ»yd«ooon
Z không nói hai lời mở cửa phòng nhìn ra ngoài, Tom sợ tới mức trốn đằng sau sofa, chỉ lộ ra một đôi mắt.die»ndٿanl«equ»yd«on
Z mặt không biểu cảm nói: "Ta cho rằng mình là cha con."

back top