Mẹ Lưu Manh Con Thiên Tài

Chương 39: Nụ hôn nóng bỏng

 

Kỷ Lương sửng sốt một chút, lập tức hiểu sự kìm nén trong giọng nói của anh là sao.

 

Nửa thân dưới của hai người đang dính cùng một chỗ. Cô cũng không phải cô nàng ngây thơ trong tiểu thuyết hay phim truyền hình mà không biết cái khối cứng rắn tự dưng đang xuất hiện kia là cái gì, sau đó còn khờ dại mà dùng những câu nói ngây ngô trêu trọc dục vọng của đàn ông, hoặc là tiếp tục không thèm để ý giãy giụa điên cuồng, đổ thêm dầu vào lửa. Kết quả, là tự mình chịu thiệt thôi.

 

Cho nên, cô lập tức ngoan ngoãn ngừng giãy giụa: “Khụ… anh… bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút…” Cô còn tưởng anh thuộc dạng Liễu Hạ Huệ, mỹ nhân ngồi trong lòng vẫn không loạn cơ. Sao lại dễ xúc động thế này. Kỷ Lương thầm ngượng ngùng nghĩ.

 

Hạ Vũ sao lại không muốn bình tĩnh chứ. Anh liên tục hít sâu nhiều lần vẫn không thể áp chế lửa dục vọng vừa bị cô khơi gợi lên.

 

“Mẹ kiếp!”

 

Anh chửi một câu, rồi đưa tay nắm lấy cằm Kỷ Lương, không nói thêm câu nào nữa, cúi người xuống, chặn môi cô lại.

 

Kỷ Lương thầm nghĩ, đúng vậy, trước giờ Hạ Vũ vẫn luôn là người thuộc phái hành động. Ai đốt lửa thì phải chịu trách nhiệm dập tắt.

 

Cô căn bản không thể ngờ anh đột nhiên ra chiêu này. Thế tiến công của anh mạnh mẽ như vũ bão, làm cho cô không kịp phòng bị gì. Hai tay cô bị anh nắm chặt, hơi ấm từ lòng bàn tay anh tỏa ra, quá nóng bỏng!!!

 

Kỷ Lương cảm nhận được rõ ràng những tia sáng phát ra từ đôi mắt sâu thẳm của Hạ Vũ, giống như muốn nuốt gọn cô vào bụng vậy. Cô nhìn thấy khuôn mặt mình phản chiếu trong đôi mắt đen của anh…

 

Đôi mắt anh hôm nay, hoàn toàn minh mẫn, hoàn toàn tỉnh táo, không mơ màng như bảy năm trước…

 

Anh siết chặt tay cô lại, ép cô hé miệng đón nhận nụ hôn của anh. Nhưng cô bướng binh chống cự sự thân mật bất ngờ này, trong cổ họng đã tràn ngập vị máu tanh mà cũng không cách nào ép anh lùi bước, ngược lại, càng khiến thú tính của anh bộc phát mạnh hơn, tấn công càng mãnh liệt hơn.

 

Nụ hôn của anh, không hề dịu dàng một chút nào, ngược lại, còn vô cùng tàn bạo.

 

Trong khoảnh khắc môi lưỡi dây dưa, tiếng nước bọt giao quấn, hơi thở gấp gáp như bị phóng đại ra gấp mấy lần trong căn phòng im ắng, lọt vào tai hai người khiến không khí càng trở nên mờ ám hơn.

 

Kỷ Lương muốn dừng lại… Nhưng lại không dừng được.

 

Anh cứ chiếm cứ đôi môi cô, nuốt hết hơi thở của cô, sự bướng bỉnh của cô… một sợi chỉ bạc tràn ra từ khóe miệng, mùi máu tươi không biết đã lan dần từ lúc nào, môi chạm môi, lúc này chỉ còn đọng lại một sự ấm áp, một vị ngọt dịu nhẹ…

 

Soạt ------

 

Một tiếng động rất nhỏ phát ra, tuy Kỷ Lương không nghe thấy, nhưng bàn tay to đã luông vào trong áo cô kia đã khiến cô giật mình, bất chợt tỉnh táo lại.

 

“Khỉ thật…” Kỷ Lương bị bàn tay to đang làm loạn của anh khiến cho cả người run rẩy: “Mẹ nó ---.” Vừa nói được một nửa thì cánh cửa đột ngột bị người bên ngoài đạp tung ra, một đám người chen chúc lao vào, đồng loạt rút súng lục chĩa vào hai người đang nằm trên giường:

 

“Không được nhúc nhích… Giơ tay lên…”

 

Cái quái gì đây?!

 

Người vừa lên tiếng là một tay cảnh sát trẻ tuổi, đêm nay đến phiên hắn trực, vừa nhận điện thoại đã bị tiếng khóc của cậu bé bên đầu dây kia làm cho cuống cả lên. Ý thức trách nhiệm của một người bảo mẫu nhân dân bỗng dâng trào, hắn vội vàng gọi vài người đồng nghiệp, nhanh chóng lao tới hiện trường. Mở cửa cho hắn là một cậu bé rất đáng yêu, cậu bé dẫ họ lên tầng, còn đưa cho hộ một chiếc chìa khóa sơ cua, nói tội phạm ở bên trong.

 

Nhưng nhìn tình hình này…

 

Tay cảnh sát nhìn đôi nam nữ đang quấn lấy nhau trước mặt, tay của gã đàn ông kia vẫn đang luồn bên trong áo người phụ nữ, đây… tình hình này chẳng có vẻ gì là giống bắt cóc, mà giống… hai người yêu nhau đang “vui vẻ” mới đúng.

 

“Đừng… đừng nhúc nhích.” Thấy Hạ Vũ đột nhiên cử động, tay cảnh sát trẻ hơi căng thẳng, khẩu súng trong tay chĩa thẳng về phía Hạ Vũ. Dạo này mấy tay tội phạm rất giảo hoạt, hắn không thể không đề phòng.

 

Kỷ Lương nhìn bàn tay run rẩy nắm chặt cây súng của hắn, không nhịn nổi nữa, liền đưa tay kéo mong vuốt sói của Hạ Vũ từ trong áo mình ra, đẩy anh ngồi dậy, đang định giáo huấn hắn một bài, thì một bóng đen lướt qua ngay bên cạnh cô, tốc độ cực kì nhanh, khiến tay cảnh sát trẻ còn chưa kịp phản ứng, thì súng đã rơi vào tay Hạ Vũ.

 

Hạ Vũ nghịch nghịch khẩu súng trong tay, chĩa vào ngục trai của Kỷ Lương: “Sợ không?!”

 

Sự việc xoay chuyển bất thình lình, khiến tim những người đang đứng ở hiện trường như vọt ra ngoài, không phải bọn họ không chú ý, mà tốc độ của Hạ Vũ quá nhanh, nhanh đến mức mà khi bọn họ kịp ý thức chuyện gì vừa xảy ra, thì khẩu súng đã rơi vào tay anh, chĩa thẳng cào tim Kỷ Lương rồi.

 

So với sự bối rối của bọn họ, thì Kỷ Lương trấn định hơn nhiều, cô thậm chí còn đưa tay ra, đón lấy khẩu súng: “Vị trí của tim tôi, lệch năm ly so với người bình thường!” Nói xong, cô còn dịch nòng súng sang bên phải một chút, sau đó hướng ngón tay về phía cò súng, ấn mạnh, trực tiếp làm tim của mọi người đứng trong phòng ngừng đập…

 

Lách cách!

 

Không có tiếng súng vang lên như dự đoán, cũng không có máu phun tứ tung!!!

 

“Chốt an toàn còn chưa mở, làm sao bắn được chứ!” Kỷ Lương giật khẩu súng lại, ném trả cho tay cảnh sát kia. Hắn còn đang bị dọa đến ngẩn người, tay chân luống cuống mãi mới đón được khẩu súng.

 

Những người khác thì sợ đến choáng váng, nhất thời còn chưa gọi được hồn phách quay về, hai người này đang đùa cái chết tiệt gì thế?! Tùy tiện đùa giỡn kiểu này sẽ dọa chết mấy người bị bệnh tim mất!

 

Nhìn cái cách mà bọn họ nói chuyện là biết ngay hai người họ quen nhau, vậy cuộc gọi cầu cứu cảnh sát kia cũng là trò đùa hay sao hả?!

 

“Mấy người… mấy người báo án linh tinh, quấy nhiễu công tác của cơ quan cảnh sát…” Tay cảnh sát dẫn đầu đã hồi phục tinh thần. Vừa rồi, chốt an toàn của khẩu súng còn chưa mở, lại để cho đối phương nhắc nhở khiến hắn mất hết thể diện. Lúc này, hắn phải cố cứu vãn một chút mặt mũi lại, liền to giọng hét vào mặt Kỷ Lương và Hạ Vũ: “Hai người theo tôi về Cục Cảnh sát.”

 

“Báo án à?!” Hạ Vũ liếc nhìn bóng người đang đứng ngoài cửa, rồi giải thích: “Hai vợ chồng tôi cãi nhau một chút thôi, trẻ con không hiểu chuyện làm nghiêm trọng hóa vấn đề.” Câu giải thích rất hợp tình hợp lí.

 

Anh trai nhà họ Kỷ đứng ngoài cửa, chỉ ló đầu vào lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, bổ sung thêm: “Ông chú xấu xa kia không phải cha cháu.”

 

Trò đùa gì đây?!

 

Tay cảnh sát trẻ nhìn Hạ Vũ, rồi lại nhìn tên nhóc ngoài cửa. Cuối cùng, hắn quyết định nhìn Kỷ Lương, xem cô nói thế nào.

 

Mấy tay cảnh sát này đều công tác ở đơn vị cấp dưới, còn cô công tác ở Tổng Cục, nên bọn họ cũng không quen biết gì Kỷ Lương, cùng lắm chỉ cũng chỉ nghe một vài tin đồn về cô chứ chưa gặp mặt bao giờ nên không nhận ra cô.

 

Kỷ Lương trực tiếp bị đẩy ra làm bình phong, sau khi cân nhắc, cuối cùng cô vẫn phải gật đầu: “Trẻ con quan trọng hóa vấn đề lên, chỉ là xô xát nhỏ thôi mà.”

 

Tay cảnh sát trẻ nhìn họ, rồi giở giọng hòa giải: “Người ta nói, vợ chồng đầu giường giận, cuối giường lành, có chuyện gì cũng nên bao dung một chút. Hơn nữa, đừng cái nhau trước mặt trẻ con, sẽ gây ảnh hưởng không tốt cho trẻ con.”

 

Kỷ Lương ngượng ngùng gật đầu đồng ý.

 

Trước khi tay cảnh sát kia rời đi, còn không quên xoa đầu Kỷ Duệ, ra vẻ đàn anh: “Em trai à, sau này đừng tùy tiện gọi 110 nhé.”

 

Còn anh trai nhỏ nhà họ Kỷ thì sao? Khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu đã biến sắc. Vốn tưởng có thể nhờ mấy tay cảnh sát này đuổi Hạ Vũ đi, không ngờ đi ăn trôm gà còn mất nắm gạo, người không đuổi đi được, còn để Hạ Vũ nói năng chiến lợi thế.

back top