Mẹ Lưu Manh Con Thiên Tài

Chương 60: Vụ án nhảy lầu

Chết rồi?!

 

Kỷ Lương từng nghĩ đến rất nhiều trường hợp, ví dụ như bà ở nước ngoài, bà có con gái khác, bà… Những suy nghĩ này đều dựa trên cơ sở là bà vẫn còn sống.

 

Nhưng một câu vừa rồi của Hạ Vũ đã phủ định toàn bộ những giả thiết của cô.

 

“Chết rồi…” Cô lặp lại: “Thật sao? Bà ấy chết như thế nào?” Có lẽ… bà ấy và cô không có quan hệ gì, chẳng qua là trùng hợp, hai người có đôi mắt giống nhau mà thôi. Kỷ Lương nghĩ vậy.

 

“Hi sinh vì nhiệm vụ!”

 

“Ừm?” Kỷ Lương chờ anh kể chi tiết, nhưng sau khi anh nói câu đó, lại không nói gì nữa: “Không có thông tin gì sao?” Ví dụ như ở đâu, xảy ra chuyện không may gì?!

 

“Không có!” Hạ Vũ khẳng định.

 

“Vậy… người đàn ông đó?!”

 

“Cũng giống bà ấy.”

 

Giống nhau!

 

Có phải là quá khéo không. Không phải cô đa nghi, mà dựa vào trực giác và kinh nghiệm phá án nhiều năm qua thì cô vẫn cảm thấy kiểu trùng hợp này thật quá “khéo”. Hơn nữa, hôm nay cô vừa nhận được bức thư này, tất cả giống như một vòng tròn vậy.

 

“Cũng chỉ có mấy chữ hi sinh vì nhiệm vụ, còn không có gì rõ ràng nữa sao?!” Kỷ Lương hỏi xong, Hạ Vũ gật đầu thay cho câu trả lời.

 

Quả nhiên…

 

“Ngày mai anh muốn đến bên Tổng cục điều tra một chút.”

 

Kỷ Lương buồn bực, tài liệu về quân nhân sao lại sang Cục cảnh sát điều tra? Hạ Vũ cầm tư liệu trên bàn đưa cho cô: “Người đàn ông này sau khi xuất ngũ được Quân đội điều đến Cục cảnh sát thành phố B, cũng là Cục cảnh sát mà em đang làm một thời gian ngắn. Những hồ sơ có liên quan cũng đều được chuyển đến Cục cảnh sát.”

 

Kỷ Lương nhận tài liệu, lật xem qua, cũng biết được một số tin tức cơ bản. Ví dụ như, người đàn ông đó tên là Lâm Hải Bình, người phụ nữ là Thẩm Ninh, cũng không có nhiều tin tức mà cô cần.

 

“Ngày mai tôi sẽ đi cùng anh.” Kỷ Lương trả tài liệu lại cho anh.

 

Ngày hôm sau, Hạ Vũ để Trầm Sùng tiếp nhận nhiệm vụ phụ trách huấn luyện, sau đó đưa Kỷ Lương về thành phố. Vừa đến Cục cảnh sát, đám người Lý Trạch đã ở bên trong, thấy Kỷ Lương về, họ liền trực tiếp kéo cô đi, đưa cô đến hiện trường vụ án, còn Hạ Vũ thì đi thẳng vào phòng tư liệu của Cục để tìm tài liệu liên quan.

 

Đã hơn một tuần kể từ khi hung thủ gây án. Vì vụ án vẫn chưa được phá, nên xung quanh hiện trường vẫn còn giăng dây cảnh giới, giữ nguyên hiện trường lúc đầu. Kỷ Lương đeo thẻ công tác trước kia lên để đi vào trong.

 

Căn phòng giống như ảnh chụp, các dấu vết bị máu che kín, thi thể đã được dời đi, nhưng trên sàn nhà vẫn còn những dấu hiệu tương ứng. Có một vài món đồ chơi nhỏ rơi vãi trên sàn, trong tách trà vẫn còn đựng trà, mấy tờ máu nhuốm máu rơi trên đất, trong phòng bếp, thức ăn đang được làm dở vẫn còn đặt trên thớt gỗ. Kỷ Lương như có thể nhìn thấy cảnh tượng xảy ra lúc đó: cậu bé kia đang chơi đồ chơi trên sàn phòng khách, bà nội thì ở trong bếp chuẩn bị cơm chiều, còn ông nội ngồi trên ghế salon, vừa đọc báo, vừa pha trà, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn dáng vẻ cậu cháu nội chơi đồ chơi, cười thỏa mãn, không khí ấm áp, hòa thuận đến như thế…

 

Kỷ Lương nhìn quanh, không có dấu vết đánh nhau, có lẽ đúng như Lý Trạch đoán, hung thủ có thể là người quen, lúc trước có lẽ cũng đã ở trong phòng.

 

Ở lại hiện trường khoảng hơn nửa giờ, những vết máu trong phòng khiến Kỷ Lương cảm thấy hơi áp lực. Cô bước ra ngoài hít một chút không khí trong lành, cũng thuận tiện đi sang vài hộ gia đình sát vách hỏi chuyện một chút.

 

Thông tin cô thu được cũng không khác gì với thông tin của đám Lý Trạch. Hai ông bà ở căn nhà kia, bình thường vẫn rất thân thiện, sống với mọi người cũng không tệ. Trước đây, ở tiểu khu này luôn rất yên bình, chưa từng phát sinh những chuyện thế này!

 

Là muốn báo thù? Hay là lập kế hoạch giết người vì có mục đích khác?

 

Kỷ Lương thần cân nhắc, bất tri bất giác lại đi tới sân bóng rổ phía sau tiểu khu, có một vài người có vẻ là sinh viên đang chơi bóng rổ ở đó.

 

Tiểu khu này nằm trong khu vực trường học, nên xung quanh có không ít các trường đại học, trung học. Mấy người sinh viên kia, chắc là học trường đại học gần đây, đến để chơi bóng.

 

“Cảnh sát Kỷ ---.” Một nữ sinh trẻ tuổi vô cùng phấn chấn chạy tới, gọi Kỷ Lương: “Ha ha --- chị là cảnh sát Kỷ đúng không? Chị đến để điều tra vụ án giết người kia à?”

 

Kỷ Lương ngẩn người, rồi gật đầu: “Sao em biết chị?”

 

“Mấy ngày rồi mà vụ án đó vẫn không có tiến triển gì à?” Cô nữ sinh tự giới thiệu về mình: “À… em là Hồ Giai, sinh viên khoa nghiên cứu tâm lí tội phạm của đại học A.” Cô cười: “Chắc chị không biết em, nhưng em thường nghe bố em kể về chị, cũng xem ảnh của chị rồi.”

 

“Bố em là…”

 

“Hồ Thành ạ.” Hồ Giai trả lời.

 

Kỷ Lương chợt nhớ đến một người cảnh sát già có vẻ mặt rất hiền lành. Hồ Thành là một vị cảnh sát già gần năm mươi tuổi ở Cục, công tác trong Cục được vài chục năm, không có thành tích quá nổi bật, nhưng cũng không phạm lỗi gì. Yên yên bình bình trải qua mấy chục năm đời người ở trong Cục cảnh sát, hình như năm nay sẽ về hưu.

 

“Thì ra em là con gái của chú Hồ.” Kỷ Lương nói, cô cũng từng nghe chú Hồ kể là có cô con gái học ở đại học A, không ngờ là khoa nghiên cứu tâm lí tội phạm.

 

“Cảnh sát Kỷ, chị thấy vụ án này thế nào?” Hồ Giai dường như rất sốt sắng với vụ án này: “Thầy giáo của bọn em dùng đề tài này để làm đề bài, cho bọn em thực tập nghiên cứu. Đây là kết quả phân tích của bọn em, cảnh sát Kỷ, chị xem qua một chút đi.” Hồ Giai đưa một quyển sổ ghi chép cho Kỷ Lương.

 

Kỷ Lương nhìn quyển sổ rất dày trong tay, vừa quay đầu đã thấy một người đàn ông lớn tuổi, mặt cau có đi về phía này: “Chú Hồ!” Người đang đi tới là Hồ Thành. Kỷ Lương quay ra chào ông.

 

Hồ Thành đi tới, sắc mặt rất khó coi, nhìn con gái rồi quát to: “Bố đã nói với con rồi, đừng có làm rối lên, sao con không chịu nghe, lại còn chạy đến tìm cảnh sát Kỷ, con thật là…” Nói xong, lại quay sang Kỷ Lương: “Cảnh sát Kỷ à, việc này… cháu đừng chấp trẻ con, mấy đứa nhóc này, chưa đỗ ông nghè đã đe hàng tổng. Để chú lôi cổ chúng nó về.”

 

Sau đó, ông thở phì phì quay sang quan sát Hồ Giai và đám bạn của cô, rời khỏi tiểu khu. Kỷ Lương nhìn quyển sổ dày trong tay, rồi cũng quay về Cục cảnh sát.

 

Không thể không nói, những tư liệu của Hồ Giai cà mấy người bạn cô làm rất tỉ mỉ.

 

Nạn nhân tên là Triệu Tùng, 52 tuổi, là một công nhân đã về hưu của một xí nghiệp dược quốc doanh. Vợ ông là Ngô Lệ, 45 tuổi, là một kế toán viên cao cấp của công ty nước ngoài, cháu nội là Triệu Đồng Đồng, năm nay vừa tròn năm tuổi.

 

Trong tư liệu của Hồ Giai có nghiên cứu và phân tích kĩ càng, điều tra cẩn thận mối quan hệ của nạn nhân và một số người xung quanh. Trước khi Triệu Tùng về hưu, ông là nghiên cứu viên, sáng chế dược phẩm của xí nghiệp dược, sau khi về hưu, ông chỉ ở nhà hưởng niềm vui tuổi già, chơi cùng con cháu, còn Ngô Lệ vẫn tiếp tục công việc làm kế toán viên cao cấp của công ty nước ngoài. Công việc này rất khác với các nghề khác, càng có nhiều kinh nghiệm thì càng được trọng dụng, nhưng, cũng vì nghề kế toán này thường phải biết nhiều, nên cũng dẫn tới một số phiền toái. Có điều, mấy năm nay Ngô Lệ cũng là người hết sức quy củ, không có hành vi gì khác người… Ít nhất là trong tư liệu của đám Hồ Giai thì là như vậy.

 

Kỷ Lương xem xong quyển sổ kia, duỗi người thư giãn gân cốt, rồi bước đến bên cửa sổ. Một cơn gió lạnh thổi tới, xua đi không khí oi bức, cũng kéo theo mây đen dày đăc. Chỉ một lúc sau, ánh chớp lóe lên phía chân trời, một tiếng sấm vang lên. Lại một lát sau nữa, mưa ào ào đổ xuống. Một lực kéo thật mạnh, kéo cô về phía sau, rồi cô nghe thấy tiếng Hạ Vũ: “Vào trong đi, đừng để bị dính mưa.” Nói xong, anh đưa tay lau nước mưa trên mặt cô.

 

“A!” Kỷ Lương vỗ vỗ mặt, cất những manh mối về vụ án vào sâu trong đầu. nhéo nhéo mũi theo thói quen, nói: “Anh đến rồi à? Điều tra thế nào rồi?” Cô muốn hỏi thông tin về hai người kia.

 

Hạ Vũ nhìn đồng hồ, đã gần mười hai giờ: “Ăn cơm trước đi.”

 

Kỷ Lương sờ sờ bụng, cũng hơi đói, nhưng cô lại không muốn ăn cơm lắm: “Đi ăn mì đi.”

 

Đối diện Cục cảnh sát có một tiệm mì. Lúc đi vào quán, bên trong đã có rất nhiều người, hai người chọn một vị trí có thể quan sát xung quanh! Chủ đề bàn tán trong tiệm mì hôm nay có chút thu hút sự chú ý của Kỷ Lương. Mọi người đều bàn tán về vụ án ở tiểu khu kia, một vài người xưng là chuyên gia, phân tích các loại khả năng về tính cách của tên hung thủ độc ác, giết người cưa xác kia. Mỗi người một ý kiến, nhưng chẳng có ý kiến nào thực sự đáng để ý! Mấy nhóm năm ba người ăn cơm bên cạnh cũng thảo luận rôm rả…

 

Một vụ thảm án như vậy chưa được phá, đối với những “vị khán giả” này mà nói, thì chẳng qua cũng chỉ là cho bọn họ thêm một đề tài nói chuyện phiếm lúc rảnh rỗi mà thôi, chẳng liên quan gì đến tâm trạng của họ. Tâm lí hưng phấn, đứng ngoài nhìn nhà người ta cháy, khiến bọn họ muốn ngừng mà không ngừng được.

 

Kỷ Lương có vẻ hơi bực mình. Mấy người này chỉ dựa vào tin tức mà báo chí, TV đưa, rồi ngồi đây ba hoa chích chòe mà chẳng thèm mảy may suy nghĩ, rằng những việc này có khác gì xát muối vào vết thương của gia đình người bị hại đâu.

 

“Ăn nhanh lên, mì sắp nhũn ra hết rồi.” Hạ Vũ nhắc cô.

 

“À!” Kỷ Lương ăn một miếng lớn, rồi hỏi: “Bên anh điều tra thế nào rồi?” Nhiều chuyện cùng xảy ra một lúc khiến cô hơi mệt mỏi.

 

Hạ Vũ nhíu mày, nhìn Kỷ Lương từ lúc bước vào đây đến giờ, chân mày chưa hề giãn ra chút nào: “Em cứ lo việc của em trước đi, em bây giờ cứ như cây nến đối hai đầu vậy, chịu sao nổi, hơn nữa…” Hạ Vũ hơi nhíu mày.

 

“Sao thế?”

 

“Không có gì.” Anh cúi đầu, tiếp tục ăn: “Ăn mau đi, chuyện bên này em không cần phải lo, để anh xử lí là được.”

 

Kỷ Lương ngẫm nghĩ, vụ án này đến bây giờ cũng không tìm ra manh mối gì, nếu lo việc của cả hai bên thì đúng như anh nói, cô sẽ giống như cây nến bị đốt hai đầu, sau cùng chính mình lại bị chết cháy.

 

Sau khi ăn xong, mưa cũng đã ngừng, hai người sóng vai nhau đi về phía Cục cảnh sát

 

Bịch!

 

Một vật nặng đột nhiên rơi xuống trước mặt họ!

 

Lách tách ----

 

Một chất lỏng ấm áp chảy ra từ vật thể kia, giống như vảy màu mực đỏ tươi lên bức tranh trừu tượng trên mặt đường, hình dạng hỗn độn giữa màu trắng của thân thể và những sợi tóc đen tán loạn lẫn vào máu…

 

“A ----.”

 

“Có người nhảy lầu!”

 

Những người bên cạnh rốt cuộc cũng bừng tỉnh, hét ầm lên! Một thân người nằm úp sấp trên bãi đất trống trước tòa nhà cao tầng, mặt úp xuống đất, cả cơ thể hầu như bị bẹp dí, máu và óc phun đầy xung quanh.

 

Kỷ Lương nhanh chóng chạy lên trên tầng thượng của tòa nhà cao tầng vừa xảy ra án mạng, đồng thời bấm điện thoại gọi cho Lý Trạch báo cho hắn nhanh chóng đưa người tới đây. Hạ Vũ cũng không chậm trễ, khi Kỷ Lương đang lao lên lầu, thì anh cũng bảo vệ hiện trường, đôi mắt sắc lạnh như chim ưng quét một vòng qua đám người đang đứng xung quanh, để ý xem có nhân vật nào khả nghi hay không, bỗng một cô gái có dáng vẻ như học sinh lọt vào tầm mắt anh ---.

 

Nơi xảy ra án mạng là một ký túc xá có hơn mười tầng. Vụ án xảy ra vào quá trưa, đã qua thời điểm đông người. Nếu lúc đó, hai người đi nhanh lên năm sáu mét, thì khi người kia rơi xuống, chắc chắn sẽ nện thẳng xuống người họ, dùng bọn họ làm đệm lưng rồi. Kỷ Lương chạy vội lên tầng thượng, nhờ có sự “chăm sóc tận tình” của Hạ Vũ nên dù chạy từ tầng trệt lên tới tầng thượng mà hô hấp của cô vẫn không loạn. Chớp mắt đã lên tới mái nhà.

 

Cánh cửa bên ngoài của tầng thượng bị khóa trái, Kỷ Lương móc súng ra, cẩn thận dựa vào tường đối diện, đạp mạnh một cước đá văng cửa, tiến vào trong…

 

Không có aii!

 

Cô tìm khắp một lượt, trên sân thượng trống rỗng, trừ cô ra, không có một ai khác nữa. Kỷ Lương cất súng, đi tới lan can trước mặt, cũng chính là nơi người kia nhảy xuống, Một đôi giầy đặt ngay dưới lan can.

 

Tự sát à?

 

Không! Không phải!

 

Lan can bảo hộ của sân thượng được thiết kế rất an toàn, trên phần xi măng của lan can còn đan thêm một song sắt bảo hộ.

 

Rất nhanh Kỷ Lương nhanh chóng phủ nhận phán đoán là nạn nhân tự sát. Nơi bị đứt gãy của lan can nhìn rất nhẵn nhụi… giống như bị người ta cưa ra vậy.

 

Sau khi nhận điện thoại của Kỷ Lương, Lý Trạch vội vàng đưa người tới. Nhóm cảnh sát kéo dây cảnh giới màu vàng, xua mấy người đang tập trung xung quanh, duy trì trật tự tại hiện trường.

 

“Bạn học này,” Hạ Vũ bước tới, cản cô nữ sinh cũng đang định rời đi kia lại: “Chờ một chút.”

 

“Tiểu Giai, sao con lại ở đây?” Nhìn thấy cô nữ sinh bị Hạ Vũ ngăn lại, Hồ Thành vội vàng chạy tới, mặt đầy vẻ tức giận: “Bố đã bảo con đừng có dính vào mấy việc này mà.”

 

“Bố ---.” Hồ Giai bị mắng cũng hơi ấm ức: “Con chỉ vừa ăn cơm xong, đi ngang qua thôi mà, cũng không phải là…”

 

“Im ngay.” Hồ Thành trừng mắt lườm cô một cái: “Con không thấy cả nhóm cảnh sát đều bận rộn hay sao, còn đứng đây mà xem gì nữa, không mau về đi!” Vừa nói, ông vừa phủi tay như muốn đánh, đuổi cô về.

 

“Chờ chút!” Hạ Vũ ngăn Hồ Giai lại: “Cô biết nạn nhân?” Vừa rồi nhìn qua đám người, anh liền chú ý tới cô. Nếu những người bình thường khác, khi nhìn thấy có người nhảy lầu, vẻ mặt lộ ra chắc chắn sẽ có nét kinh hãi, hoảng sợ, cũng có người thờ ơ, có người tò mò, nhưng trên mặt nữ sinh này lại có nét bối rối.

 

“…” Hồ Giai chần chừ một lúc, gật gật đầu: “Vâng.”

 

“Tiểu Giai, con… con mau nói rõ ràng cho bố.” Hồ Thành nóng nảy, túm tay cô, bắt cô nói rõ.

 

“Bố, người đó… Người đó là chú Ngô mà!” Thân phận của nạn nhân khiến Hồ Thành sửng sốt.

 

“Con, con con con nói là Ngô Khoan à?” Sắc mặt Hồ Thành biến đổi liên tục, đầy vẻ khó tin.

 

“Chú Hồ, chú cũng biết nạn nhân à?” Kỷ Lương vừa vặn đi tới, tay cầm túi vật chứng, trong túi là thẻ căn cước đã bị nhuốm máu, trên chỗ viết tên tuổi có ghi: Ngô Khoan.

 

Nạn nhân tên là Ngô Khoan, năm nay 49 tuổi, là nhân viên vệ sinh dài hạn của tòa nhà này. Ngô Khoan vổn rất mê cờ bạc, vì không chịu nổi tính cách của hắn, mà mấy năm trước, vợ hắn đã đòi ly hôn, rồi dẫn con gái đi mất, đoạn tuyệt quan hệ. Đến nay hắn vẫn sống một mình, tự kiếm tiền nuôi thân, tính mê cờ bạc vẫn không thay đổi, nếu kiếm được một trăm sẽ đánh hết một trăm hai, cho nên thiếu nợ cờ bạc không ít.

 

“Tôi và Ngô Khoan là bạn học cũ.” Trên mặt chú Hồ có vẻ rất đau buồn: “Hắn cũng không xấu xa gì, cả đời này hắn là bị cờ bạc làm hại, chơi cờ bạc đến mức mất vợ mất con.” Nói tới đây, Hồ Thành hít sâu một hơi: “Đêm qua hắn cũng đến vay tiền tôi.”

 

“Chú có cho ông ấy mượn không?” Kỷ Lương vừa ghi biên bản, vừa hỏi, đồng thời cũng để ý ánh mắt của ông.

 

“Từ đầu chú đã không cho hắn mượn rồi.” Hồ Thành lắc lắc đầu: “Cho hắn mượn không phải giúp hắn, mà là hại hắn. Chú còn khuyên hắn đừng cờ bạc nữa, nhưng hắn lại cầu xin chú cho hắn mượn một ít thôi, hắn nói lần này hắn gặp chuyện lớn, chú bị hắn quấy rầy cũng phát phiền, cuối cùng phải đồng ý cho hắn mượn ba nghìn tệ.”

 

Nói xong, ông rút một chiếc ví da cũ kĩ trong ngực áo ra, từ bên trong lấy một xấp nhân dân tệ màu đỏ: “Đây này, chú tranh thủ giờ nghỉ trưa, đi ăn cơm rồi tiện rút tiền, gọi điện thoại cho hắn, bảo hắn chờ chú đến giờ tan tầm chiều nay thì qua lấy tiền mà.”

 

Kỷ Lương ghi nhớ hết những lời Hồ Thành vừa nói, sau đó lại hỏi: “Trừ chú ra, chú có biết ông ấy còn mượn tiền ai nữa không?”

 

“Việc này… chú cũng không biết.” Hồ Thành lắc đầu: “Tuy rằng quan hệ của bọn chú là bạn học cũ, nhưng mấy năm gần đây cũng không hay liên lạc. Lão Ngô này, thà dùng hết thời gian để đánh bạc, còn hơn tìm bạn cũ để ôn chuyện, chỉ trừ khi vay tiền thôi.”

 

Thu nhập của Ngô Khoan cũng không cao, làm sao có thể duy trì cơn nghiện cờ bạc của ông ta lâu như vậy được. Kỷ Lương để đám người Lý Trạch đi tới nhà nạn nhân, tìm kiếm thông tin về cuộc sống thường ngày của Ngô Khoan, quan trọng nhất là những chủ nợ mà ông ta thường xuyên lui tới.

 

“Cảnh sát Kỷ…” Hồ Giai tìm cơ hội ghé sát vào người Kỷ Lương: “Vụ án kia thế nào rồi? Chị đã xem tư liệu mà bọn em đã nghiên cứu chưa?”

 

“Ừ! Chị xem rồi! Các em làm rất cẩn thận.” Kỷ Lương nói.

 

“Vậy chị cảm thấy hành vi kiểu này của hung thủ thuộc loại báo thù, hay chỉ là một kiểu ám ảnh mô phỏng?” Hồ Giai dùng kiến thức chuyên ngành của mình để phân tích: “Bọn em đã từng nghiên cứu qua về những đối tượng có hành vi giết người, cưa xác, nhưng cũng chưa từng có trường hợp nào giống lần này.”

 

Kỷ Lương nhìn cô, Hồ Giai đúng là một nữ sinh rất ham học hỏi, cô dùng thân phận của một người đi trước, nói với Hồ Giai: “Khi hung thủ sát hại một người nào đó, chắc chắn phải có động cơ phạm tội! Động cơ phạm tội này sẽ lớn dần lên trong hoàn cảnh sống của phạm nhân. Quan hệ giữa người với người cũng thường có mối quan hệ tương xứng. Khi chúng ta chưa biết ai là hung thủ, chúng ta sẽ dựa trên thông tin về nạn nhân, điều tra từ những mối quan hệ của nạn nhân với người khác để phân tích.” Chẳng qua là, thủ đoạn của hung thủ lần này quá tàn nhẫn, ngay cả một đứa nhỏ năm tuổi cũng không chịu buông tha.

 

Vụ án kia còn chưa có kết quả, thì vụ án mới đã xảy ra, Kỷ Lương bỗng nghỉ, không biết có phải ông trời thấy thời gian vừa rồi cô chỉ tập luyện thân thể chứ không rèn luyện trí não, nên giờ mới bắt cô phải vắt óc thế này không.

 

Kỷ Lương đang nói chuyện với Hồ Giai, thì Lý Trạch hớt hải chạy về, trên mặt có vẻ hưng phấn, xem ra là có thu hoạch!

 

“Đội trưởng Lương!” Lý Trạch đi tới: “Chị đoán xem, chúng tôi tìm thấy gì ở nhà Ngô Khoan?”

 

“Ngô Khoan biết Triệu Tùng, nạn nhân của vụ án giết người cưa xác.”

back top