Mẹ Lưu Manh Con Thiên Tài

Chương 72: Nguy cơ được giải trừ

“Tao đã dùng bảy năm, để thiết kế ván cờ này…” Nội Đằng nhìn Hạ Vũ, giọng đầy vẻ tự đắc: “Bảy năm qua, tao đã ở rất nhiều nơi, cũng tự tạo ình một thân phận mới, Nội Đằng! Tất cả đều vì mày! Mày có thể không đến, như vậy, mày cũng sẽ không phải chết…” Nội Đằng tự cho là hiểu anh: “Nhưng tao biết mày nhất định sẽ đến, bởi vì mày phải ngăn tao đặt bom, nếu không, toàn bộ người dân trong thành phố sẽ phải chôn cùng…”

 

Kỷ Lương dùng mắt ra hiệu cho Hạ Vũ, để Hạ Vũ kéo dài thời gian với gã, còn mình lặng lẽ chậm rãi lùi về phía sau!

 

“Hạ Vũ, lần này tao thắng, đúng không?” Nội Đằng rất hưởng thụ cảm giác có thể khống chế tất cả trong lòng bàn tay này. Nhưng gã chợt phát hiện, Kỷ Lương lúc nãy đi cùng Hạ Vũ, đã không thấy đâu nữa: “Cô ta đâu? Người phụ nữ đi cùng mày đâu? Bảo cô ta ra ngay, nếu không, tao sẽ ấn nút…”

 

“Ha — Nội Đằng, tôi ở đây!”

 

Giọng nói Kỷ Lương vang lên từ trên cao, Nội Đằng ngẩng đầu, nhìn thấy cô không biết đã leo lên trên từ lúc nào. Trong nháy mắt Nội Đằng vừa ngẩng đầu lên, Kỷ Lương đã nhảy từ bên trên xuống, đạp thẳng về phía hắn. Nội Đằng vội vàng nhảy tránh ra, còn Hạ Vũ, dựa vào mấy giây ngắn ngủi này, cũng kịp lao lại gần, đá vào bàn tay đang cầm nút điều khiển bom của gã…

 

Ở trong này, bọn họ cũng không dám nổ súng bừa bãi, chỉ sợ không cẩn thận súng cướp cò sẽ gây nổ những đường ống dẫn khí đốt này.

 

“Cạch!”

 

Điều khiển rơi ra khỏi tay Nội Đằng. Nội Đằng lao tới nhặt lại, nhưng Hạ Vũ nhanh hơn, chặn chân gã lại, không để gã chạm vào điều khiển. Kỷ Lương thấy thế cũng muốn giành lấy điều khiển. Nội Đằng duỗi tay, túm hai chân cô!

 

“F**k!” Kỷ Lương giãy dụa đạp vài cái, vẫn không thể thoát khỏi hai bàn tay của Nội Đằng, nhìn thấy điều khiển chỉ cách mình khoảng hơn nửa mét, cô chỉ có thể cố gắng, không ngừng nhích về phía trước.

 

“Cùng chết đi!” Nội Đằng túm chặt Kỷ Lương, nói: “Để phòng ngừa có chuyện xảy ra, tao đã đặt giờ ở quả bom kia… Chỉ vài phút nữa, bom sẽ nổ…”

 

“Mày nói quả bom này hả?”

 

Không biết Hắc Tử bỗng từ đâu xông ra, trong tay cầm một quả bom đã được tháo dỡ. Nội Đằng vừa thấy, chợt sửng sốt, Kỷ Lương thừa lúc đó, đá văng tay gã ra, nhặt điều khiển lên, Hắc Tử cũng đồng thời vọt qua, đá thẳng vào mặt gã. Lực đá mạnh đến mức nửa bên mặt Nội Đằng gần như bẹp dí.

 

Nội Đằng bị đau đến không thở nổi. Hạ Vũ cũng đã đứng lên, đấm thẳng vào bụng gã. Cú đấm của Hạ Vũ khiến cho gã cảm thấy bụng như bị xuyên thủng một lỗ, nôn ra một búng máu, sau đó, liền ngã xuống hôn mê.

 

“Tìm bom đi!” Hạ Vũ hô lên, cả ba người nhanh chóng tản ra tìm quả bom hẹn giờ kia.

 

Thì ra, quả bom Hắc Tử cầm trong tay chỉ là để nguỵ trang. Trước khi xuất phát, Hạ Vũ đã yêu cầu râu dê chuẩn bị mấy quả bom, không cần biết có giống không, nhưng ở tình hình vừa rồi, thì Nội Đằng đúng là đã bị thất thần vì quả bom giả kia, gã nghĩ quả bom thực sự đã bị dỡ bỏ. Cũng nhờ vậy mà họ có cơ hội…

 

Binh bất yếm trá, chính là như vậy. (Việc quân cơ không nề dối trá)

 

Ba người nhanh chóng lục tìm trong phân xưởng, cố giữ hơi thở bình ổn, bước chân nhẹ nhàng, rốt cuộc khi tìm đến góc phòng, họ bỗng nghe thấy tiếng tít tít đều đặn vang lên… Âm thanh này, bọn họ đã rất quen thuộc.

 

Lần tìm theo âm thanh phát qua, quả nhiên tìm thấy quả bom bị giấu trong góc, đồng hồ hẹn giờ đang đếm ngược từng giây một. Khi bọn họ lại gần, con số đỏ chót thể hiện thời gian đang nhấp nháy, thời gian chỉ còn 3:26…

 

Hạ Vũ nhận một bao dụng cụ đơn giản Hắc Tử đưa cho, rồi bật đèn pin, quan sát cấu tạo của quả bom. Trong góc phòng tăm tối, trừ tiếng hít thở khe khẽ của ba người cùng với âm thanh của đồng hồ hẹn giờ, thì hoàn toàn yên tĩnh đến mức Kỷ Lương dường như có thể nghe tiếng tim đập của mình.

 

Sự tình này đối với đám Hạ Vũ thì thật sự quá bình thường. Khi bọn họ chấp hành nhiệm vụ, có nhiều lần còn nguy hiểm hơn thế này, nhưng với cô mà nói, thì đây là lần đầu cô xử lý một tình huống có liên quan đến sinh mệnh của tất cả người dân trong thành phố này.

 

Mồ hôi toát ra, chảy xuống trán, Kỷ Lương nhìn thời gian đã lùi về mức hai phút, mà Hạ Vũ vẫn chưa bắt đầu gỡ bom, cô không nhịn được, nhỏ giọng hỏi: “Sao rồi?”

 

“Nội Điền quả không hổ danh là chuyên gia chế bom!” Hạ Vũ nhìn kỹ các đường mạch điện trong quả bom: “Quả bom này kết hợp với bom hẹn giờ hiện đại mà Dương Mục đưa cho gã, có thể bom bánh răng mà gã tự chế ra. Quan tọng là trong đó còn có thiết kế linh kiện giữ thăng bằng. Không thể lập tức gỡ bom mang đi, nếu không sẽ phá huỷ trạng thái cân bằng, quả bom sẽ nổ ngay lập tức.”

 

Nghe anh nói vậy, Kỷ Lương càng đổ mồ hôi nhiều hơn. Nội Đằng quả là một nhân tài, cũng chỉ có nhân tài như vậy mới có thể đối đầu với người biến thái như Hạ Vũ. Tình cảm cố chấp “cùng chết cùng yêu” giữ suốt bảy năm cũng không buông xuống được! Đương nhiên, cô không thể để Hạ Vũ biết suy nghĩ này của mình: “Có cách gì không?”

 

Hạ Vũ cẩn thận đưa đèn pin cho cô, để cô soi vào, sau đó ra hiệu cho Hắc Tử lại gần: “Giúp tôi cẩn thận di chuyển nó xuống chỗ bằng phẳng!” Hai người phối hợp, thật cẩn thận đặt quả bom xuống chỗ đất bằng. Hạ Vũ rút từ trong túi dụng cụ ra một thanh sắt dài, nhỏ, đâm vào một cái lỗ bé, chặn bánh răng đang không ngừng chuyển động lại, sau đó lại làm như thế, chặn tiếp bánh răng thứ hai, anh đưa cho Hắc Tử một cái nhíp: “Cẩn thận một chút, kẹp sợi dây màu đen kia… Nhẹ thôi… Đúng rồi…”

 

Lách cách! Bánh răng thứ ba cũng dừng lại!

 

“Vẫn chuyển động!” Kỷ Lương nhìn bánh răng vẫn chưa dừng lại kia: “Còn một bánh răng vẫn đang chuyển động!”

 

“Anh biết!” Hạ Vũ nhìn vào túi dụng cụ, chửi thề: “F**k!” Không còn thanh sắt nhỏ nào nữa! Lúc này, sau lưng anh cũng bắt đầu mướt mồ hôi.

 

“Cái này… có được không?” Kỷ Lương nghĩ một chút. Rồi kéo thứ gì đó từ trong cổ ra. Đó là một sợi dây chuyền rất nam tính được làm từ thanh sắt nhỏ.

 

Hạ Vũ nhìn thứ đó, hơi run lên, rồi nhận lấy, nhanh chóng bẻ thẳng ra, đâm vào lỗ nhỏ cuối cùng, cách — rốt cuộc bánh răng cuối cùng cũng ngừng lại, sau đó, anh kẹp một sợi dây điện màu đen, dứt ra: “Xong!” Bộ phận bánh răng đã được giải trừ.

 

Nhưng hệ thống bom điện tử vẫn tiếp tục đếm ngược. Âm thanh tít tít này lọt vào tai, giống như âm thanh đòi mạng của tử thần. Kỷ Lương nhìn đồng hồ, không còn nhiều thời gian lắm, chỉ còn một phút ba mươi chín giây.

 

“Kỷ Lương, em ra ngoài đi!” Hạ Vũ không ngẩng đầu nhìn cô, chăm chú tấn công tiếp vào quả bom thứ hai: “Hắc Tử, cậu soi đèn pin cho tôi.”

 

Hắc Tử lặng lẽ nhận đèn pin trong tay Kỷ Lương, nhưng bị cản lại, Kỷ Lương không buông tay, chỉ bình tĩnh, nói một câu đơn giản: “Tôi muốn ở lại!”

 

“Ra ngoài!” Hạ Vũ nói, nhưng cũng không lãng phí thời gian, toàn bộ quá trình đều tập trung chú ý vào đường dây, mạch điện trong quả bom, anh cầm nhíp kéo một sợi dây màu trắng lên, cắt đứt!

 

An toàn!

 

Sau đó, lại tiếp tục phân tích đường dây thứ hai.

 

“Tôi nói là tôi muốn ở lại!” Kỷ Lương cũng không nhìn anh, mà ánh mắt chăm chú đặt vào động tác tay của anh. Thật khó tưởng tượng, một bàn tay mạnh mẽ, thô ráp đó, mà cũng có thể thuần thục cầm cây nhíp nhỏ bé, kẹp lấy sợi dây nhỏ kia. Động tác bình tĩnh, linh hoạt, không có chút run rẩy nào như vậy… Phải có tố chất và sự tự tin đến thế nào mới có thể làm được như thế…? Cô nuốt nước bọt: “Anh cũng đừng tự kỷ cho rằng tôi muốn tự tử chung với anh. Anh Duệ nhà tôi vẫn đang chờ tôi tìm bố dượng về nữa kìa!” Kỷ Lương mím môi, nhìn thời gian đã không còn nhiều: “Này, sắp hết thời gian rồi, lát nữa, nếu cảm thấy không ổn, tôi sẽ lập tức bỏ chạy lấy người. Nể tình cảm trước đây của chúng ta, nếu anh thực sự có chuyện gì, tôi sẽ đặt di ảnh của anh vào nhà.”

 

“Em…” Hạ Vũ nghe cô nói vậy, không giận, mà ngược lại, khoé miệng hơi cong lên: “Hạ Vũ anh mạng lớn, Diêm Vương cũng không dám nhận, em muốn chết còn phải hỏi xem anh có đồng ý hay không. Anh đã nói rồi, đời này, trừ anh ra, em đừng hy vọng có người đàn ông khác. Anh sống không được, mà anh chết cũng không được!”

 

Bạo quân!

 

Giọng điệu thật quá tự cao tự đại. Kỷ Lương không nói gì, lẳng lặng nhìn anh lại cắt đứt tiếp một sợi dây màu xanh và màu hồng nhạt.

 

Chỉ còn lại hai sợi dây cuối cùng, một đen, một đỏ.

 

Đồng hồ bấm giây cũng đã bắt đầu ngược về con số một, lúc này, cô thực sự cảm thấy thời gian trôi quá nhanh, âm thanh cũng bắt đầu thay đổi, không phải là những tiếng tít dài nữa mà là tiếng tít liên tục báo hiệu thời gian sắp hết, kích thích thính giác của người ta.

 

“Là sợi nào?” Kỷ Lương nhìn hai sợi dây đỏ đen kia, chỉ cần cắt nhầm, cả ba bọn họ sẽ đi thẳng về Tây Thiên đã đành, mà lại còn biến thành tội nhân thiên cổ nữa — bom nổ, khí đốt lan ra ngoài, gây tai hoạ cho toàn bộ người dân của thành phố S.

 

Không phải đỏ thì là đen!

 

Tuy động tác tay của Hạ Vũ vẫn rất ổn định, nhưng chắc chắn áp lực mà anh phải chịu lớn hơn bất cứ ai gấp nhiều lần, chỉ cần nhìn sau lưng áo ướt đẫm mồ hôi của anh là có thể cảm nhận được. Nhưng chính vì phải chịu áp lực lớn, nên anh mới càng phải lạnh lùng hơn, bình tĩnh hơn, ổn định hơn.

 

Tiếng tít tít không ngừng vang lên bên tai, thúc giục anh xuống tay.

 

Cắt dây đỏ hay dây đen, bây giờ không phải lúc dựa vào vận may, mà phải bình tĩnh phán đoán, và hành động chuẩn xác. Anh đang định cắt dây đen, thì lại nhìn kỹ hơn một chút. Kỷ Lương muốn giúp anh nhìn rõ hơn, nên càng ghé sát đèn pin vào, một ảnh phản quang mỏng manh đến mức dường như không có khiến anh dừng lại.

 

“Sao thế?” Kỷ Lương hỏi, lông mày nhíu lại như dính chặt vào nhau. Thời gian đã đếm ngược về hai mươi giây cuối cùng, lúc này nếu vẫn không phán đoán được… Cô liệu có nên nghĩ đến việc đập cho Hạ Vũ ngất xỉu rồi cùng Hắc Tử lôi anh ra ngoài không?! Cô là một người rất ích kỷ, dù phải làm vậy cũng sẽ không thấy xấu hổ! Tính mạng còn không giữ được, thì nói gì đến chuyện đền đáp quốc gia.

 

Hạ Vũ hít sâu một hơi, không trả lời, sau đó cẩn thận đẩy hai sợi dây đỏ và đen kia ra, dưới hai sợi dây đó, có một sợi đồng rất nhỏ, nếu không phải vừa rồi Kỷ Lương đưa sát đèn pin vào, kiến sợi dây đồng kia phản quang lên, thì anh căn bản không thể cảm nhận được sự tồn tại của sợi dây đó.

 

Nếu không phát hiện ra sự tồn tại của sợi dây đồng này, mà cắt đứt dây đỏ hoặc dây đen kia thì…

 

Hạ Vũ mím môi, cẩn thận tiếp cận sợi dây đồng, lúc này, Kỷ Lương và Hắc Tử cũng mới chú ý đến nó!

 

“Giỏi lắm, tên quỷ Nhật Bản, quá âm hiểm!” Hắc Tử thấp giọng nguyền rủa.

 

Tít —- tít — tít —

 

Âm thanh lại tiếp tục thay đổi, mười giây cuối cùng!

 

10 — 9 — 8——–

 

Kỷ Lương nhìn chằm chằm con số đỏ chót trên màn hình hiển thị, khi Hạ Vũ gắp sợi dây đồng lên, thì đồng hồ ngược về tám giây cuối cùng, khi cây kìm trong tay anh cắt đứt sợi dây đồng, chỉ còn sáu giây…

 

Cách! Dây đứt!

 

Tít —

 

Con số màu đỏ, cuối cùng cũng dừng ở số hai.

back top