"Các người là ai? !" Trình lão căm hận nhìn chằm chằm người áo đen đối diện, lạnh lùng quát lớn, vẫn còn một chút uy nghiêm của ngày trước. Hắn ôm Trình Quân Hoa đang thoi thóp những hơi tàn cuối cùng, nội tâm run nhè nhẹ.
"Ông không cần biết. . . . . ." Người thủ lĩnh áo đen nở nụ cười, "Lão đầu, muốn báo thù không? Muốn báo thù thì làm theo lời của chúng tôi, chúng ta sẽ giúp ông. . . . . ."
"Con trai của ông không còn sống được nửa đúng không? ! Thay vì gắn gượng một hơi tàn để hắn chịu đựng thống khổ kéo dài, không bằng thành toàn cho hắn đi. . . . . ." Người áo đen nhàn nhạt nhìn Trình Quân Hoa nói, "Bộ dáng của hắn chắc đã không chịu nổi nữa. . . . . ."
"Không. . . . . ." Đôi mắt Trình lão chợt trợn to, nhìn bộ dạng của Trình Quân Hoa giống như người đã chết, lòng không khỏi đau, cực kỳ khó chịu, đau đến tê tâm liệt phế, Trình Quân Hoa đã không chịu được nữa rồi, lúc lên được trên xe, đã không còn hơi thở.
Trình lão kéo một cái chân tàn phế, run rẩy ôm thật chặc Trình Quân Hoa, lộ ra hai hàng nước mắt, run rẩy hét to, "Cha nhất định báo thù cho con, Quân Hoa. . . . . ."
Yên nghỉ đi. . . . . .
Người áo đen cũng trầm mặc một lúc, mang Trình lão xuống xe gặp chủ nhân.
"Cầu xin các người, an táng con trai của ta đàng hoàng. . . . . ." Trình lão cầu khẩn, trong giọng nói dâng lên cảm giác tang thương mất mát.
Người áo đen không đành lòng, gật đầu một cái, "Chủ nhân sẽ an bài giúp ông . . . . . ."
*
Cơm nước xong, An Bình An Tĩnh muốn về nhà, Đêm 13 cùng Bộ Phi Yên liền đề nghị đưa bọn họ về, An Bình An Tĩnh có chút không vui, sợ hai người bọn họ đến nhà mình lại đi quấy rầy cha với mẹ, hơn nữa thân phận của hai người bọn họ khá đặc biệt, nếu để ẹ biết sự tồn tại của Bộ Phi Yên, mẹ nhất định sẽ nổi điên, một Đêm 13 đã khiến An Tâm Á vô cùng kinh hãi rồi. . . . . .
Cho nên, vừa đến bên ngoài biệt thự, An Bình An Tĩnh liền đòi xuống xe, Đêm 13 bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là dừng xe để hai cậu nhóc xuống xe.
Nhìn bóng dáng của bọn chúng rời đi, Đêm 13 bình tĩnh cười, "Ta đoán không sai đúng không? Hai đứa bọn nó vô cùng thương yêu cha mẹ mình, tuyệt không hi vọng chúng ta đi quấy rầy không gian riêng của cả nhà bọn họ. . . . . ."
Bộ Phi Yên chớp chớp đôi mắt đen nhánh, cười hắc hắc, "Nếu vậy hay là chúng ta đi theo sau nhìn một cái, thuận tiện náo loạn một chút. . . . . ."
Khóe miệng Đêm 13 co giật, liếc xéo hắn một cái, "Náo loạn một chút? Khi mày nói ba chữ này nếu không ý chỉ giết người thì cũng là phóng hỏa!" Cũng không thèm để ý với hắn nữa, anh nhìn bóng dáng Trữ Trữ Lẳng Lặng biến mất rồi lập tức quay đầu xe hướng khách sạn chạy như điên.
"13, mày thật là càng ngày càng không đáng yêu rồi, sao lại che chở đồ đệ bảo bối của mày như vậy. . . . . ." Bộ Phi Yên thở dài, "Thật rất muốn gặp cha mẹ của bọn họ để xem họ là thần thánh phương nào, lại có thể sinh ra hai cậu nhóc đáng yêu như vậy, nhất định cũng chẳng phải là người bình thường. . . . . ."
Khóe miệng Đêm 13 co giật, mẹ nó. Cha mẹ bọn họ quả thật cũng thuộc loại vô cùng không bình thường.
"Sau khi mày hoàn thành chuyện này, có tính toán ở lại thành phố A không? ! Trữ Trữ Lẳng Lặng mày đã gặp rồi. . . . . ." Đêm 13 hỏi hắn.
Bộ Phi Yên nhún nhún vai, "Tao thì không sao hết, bây giờ vẫn đang trong thời gian nghỉ ngơi và hồi phục sức khẻo, không có nhận nhiệm vụ nào cả, ở lại thành phố A hay ở chỗ khác cũng vậy thôi, không bằng dừng chân lại chỗ này, lại còn có mày cùng hai anh em Trữ Trữ Lặng Lặng nữa chứ, cuộc sống ở đây sẽ rất thú vị, vậy tao quyết định ở lại thành phố A nghỉ ngơi lấy lại sức. . . . . ."
Đêm 13 mím môi cười, "Cũng tốt, có mày ở đây, Trữ Trữ Lẳng Lặng cũng có người chăm sóc, hai anh em bọn họ bị bắt cóc hai lần rồi. . . . . ."
". . . . . ." Bộ Phi Yên kinh ngạc nhìn Đêm 13.
"Tình hình nhà bọn nó có hơi phức tạp, tao thấy cũng rất rối rắm, tao kể ày nghe thì mày cũng phải giúp tao một tay à, tao không muốn Trữ Trữ Lẳng Lặng có chuyện gì. . . . . ." Đêm 13 kể lại nhưng chuyện đã xảy ra, Bộ Phi Yên liền trầm mặc.
Đêm 13 không cần hỏi cũng biết, Bộ Phi Yên nhất định cũng muốn lưu lại bảo vệ hai anh em bọn nó.
"Tao nghĩ hay là cho bọn nó học kỹ năng dùng súng, nếu không khi gặp lại chuyện như vậy, ngộ nhỡ mày tới cứu không kịp, chẳng phải mạng sống sẽ bị treo lơ lửng sao? !" Bộ Phi Yên nhàn nhạt nở nụ cười.
Ánh mắt Đêm 13 sáng lên, lại mỉm cười, "Mày chịu dạy. . . . . ."
"Tất nhiên. . . . . ."
Đêm 13 biết đã thuyết phục được hắn, cõi đời này có thể để cho Bộ Phi Yên dạy cái này người đó phải thật đáng giá và nhất định sẽ trò học giỏi hơn thầy, có hắn chỉ điểm, ít nhất khi bọn hắn chưa đến kịp để cứu thoát thì hai anh em có thể tự vệ để không mất mạng. Về sau chờ bọn nó lớn lên, nhất định sẽ tiến bộ không ít, bây giờ hai anh em nó thật sự quá nhỏ, bọn họ chỉ có thể dùng để tự vệ,. Đối với bọn họ, Đêm 13 là thật lòng thương yêu. . . . . .Đêm 13 nghĩ đến đây liền mừng rỡ . . . . . .
*
An Bình An Tĩnh quay đầu lại thấy xe bọn họ rời đi, mới thở phào nhẹ nhõm, "May mà không cho bọn họ đi vào, nếu không trong nhà liền không được an bình rồi. . . . . ."
Đi tới cửa, trong nhà đèn đóm sáng choang, cửa chính biệt thự cũng mở ra. . . . . .
Nhất thời hai anh em có cảm giác lo lắng bất an vô cùng, hai người liếc mắt nhìn nhau, vọt vào biệt thự, "Mẹ, mẹ. . . . . . Trình nhị thiếu. . . . . . Hai người ở chỗ nào? !"
Trong nhà trống không trong không gian chỉ vang vọng giọng nói của hai người, không tìm thấy bóng dáng của mẹ ở bất kỳ chổ nào.
Hai người cả kinh, nhất thời một dự cảm chẳng lành bao phủ trong đầu của hai anh em.
An Bình vội vàng gọi vào điện thoại của An Tâm Á, An Tĩnh từ trong phòng ra ngoài, vội la lên, "Điện thoại của mẹ ở nhà, không mang theo. . . . . . Không cần gọi. . . . . ."
An Bình vội vàng gọi cho Trình Quân Hạo, đồng thời âm thầm cầu nguyện, nhất định là bọn họ suy nghĩ nhiều, nhất định là cha mang mẹ đi ra ngoài. . . . . .
Mau nhận điện a, mau a. . . . . .
Một hồi lâu, giọng nói mừng rỡ của Trình Quân Hạo thông qua ống nghe truyền tới, "Trữ Trữ, Lẳng Lặng, các con về nhà rồi. . . . . ."
An Bình nghe giọng nói này, an tâm một chút, "Mẹ có ở bên cạnh ông không? !"
Trình Quân Hạo cau mày, "Không có, mẹ các con không phải ở nhà sao? !"
Tâm hai anh em chìm đến đáy cốc, "Không thấy mẹ. . . . . ."
Trình Quân Hạo kinh hãi, điện thoại di động thiếu chút nữa rớt xuống, trái tim nhảy bang bang, giống như bị người ta dùng búa nện vào, đờ đẩn cảm nhận đau đớn từ từ truyền khắp người. . . . . .
Anh vội vàng mang người chạy về biệt thự, An Bình liền gọi điện thoại cho Đêm 13, tay khẽ run, giọng nói vẫn như bình thường, "Không thấy nẹ ta, đoán chừng là bị bắt cóc rồi, sư phụ, nói Bộ đại ca trước tiên đừng động tới người đàn bà Ôn Tâm đó, tìm mẹ ta quan trọng hơn. . . . . . Nói cho Bộ đại ca, mẹ ta tên là An Tâm Á, làm phiền hắn. . . . . . Cần phải tìm được mẹ ta. . . . . . Làm ơn. . . . . ."
Đêm 13 cười khổ, "Lại bắt cóc? ! Trữ Trữ yên tâm, ta lập tức nói với Bộ Phi Yên. . . . . ."
Hai người liếc mắt nhìn nhau, cấp tốc quay ngược đầu xe, chạy hướng ngược lại, tăng tốc một đường chạy thẳng tới khu biệt thự, Đêm 13 nhìn qua Bộ Phi Yên cười khổ nói: "Lại thêm một vụ bắt cóc, lần này là An Tâm Á, nguy rồi, lúc này Trữ Trữ Lẳng Lặng nhất định sắp lo lắng đến phát điên lên rồi. . . . . ."
"Ông không cần biết. . . . . ." Người thủ lĩnh áo đen nở nụ cười, "Lão đầu, muốn báo thù không? Muốn báo thù thì làm theo lời của chúng tôi, chúng ta sẽ giúp ông. . . . . ."
"Con trai của ông không còn sống được nửa đúng không? ! Thay vì gắn gượng một hơi tàn để hắn chịu đựng thống khổ kéo dài, không bằng thành toàn cho hắn đi. . . . . ." Người áo đen nhàn nhạt nhìn Trình Quân Hoa nói, "Bộ dáng của hắn chắc đã không chịu nổi nữa. . . . . ."
"Không. . . . . ." Đôi mắt Trình lão chợt trợn to, nhìn bộ dạng của Trình Quân Hoa giống như người đã chết, lòng không khỏi đau, cực kỳ khó chịu, đau đến tê tâm liệt phế, Trình Quân Hoa đã không chịu được nữa rồi, lúc lên được trên xe, đã không còn hơi thở.
Trình lão kéo một cái chân tàn phế, run rẩy ôm thật chặc Trình Quân Hoa, lộ ra hai hàng nước mắt, run rẩy hét to, "Cha nhất định báo thù cho con, Quân Hoa. . . . . ."
Yên nghỉ đi. . . . . .
Người áo đen cũng trầm mặc một lúc, mang Trình lão xuống xe gặp chủ nhân.
"Cầu xin các người, an táng con trai của ta đàng hoàng. . . . . ." Trình lão cầu khẩn, trong giọng nói dâng lên cảm giác tang thương mất mát.
Người áo đen không đành lòng, gật đầu một cái, "Chủ nhân sẽ an bài giúp ông . . . . . ."
*
Cơm nước xong, An Bình An Tĩnh muốn về nhà, Đêm 13 cùng Bộ Phi Yên liền đề nghị đưa bọn họ về, An Bình An Tĩnh có chút không vui, sợ hai người bọn họ đến nhà mình lại đi quấy rầy cha với mẹ, hơn nữa thân phận của hai người bọn họ khá đặc biệt, nếu để ẹ biết sự tồn tại của Bộ Phi Yên, mẹ nhất định sẽ nổi điên, một Đêm 13 đã khiến An Tâm Á vô cùng kinh hãi rồi. . . . . .
Cho nên, vừa đến bên ngoài biệt thự, An Bình An Tĩnh liền đòi xuống xe, Đêm 13 bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là dừng xe để hai cậu nhóc xuống xe.
Nhìn bóng dáng của bọn chúng rời đi, Đêm 13 bình tĩnh cười, "Ta đoán không sai đúng không? Hai đứa bọn nó vô cùng thương yêu cha mẹ mình, tuyệt không hi vọng chúng ta đi quấy rầy không gian riêng của cả nhà bọn họ. . . . . ."
Bộ Phi Yên chớp chớp đôi mắt đen nhánh, cười hắc hắc, "Nếu vậy hay là chúng ta đi theo sau nhìn một cái, thuận tiện náo loạn một chút. . . . . ."
Khóe miệng Đêm 13 co giật, liếc xéo hắn một cái, "Náo loạn một chút? Khi mày nói ba chữ này nếu không ý chỉ giết người thì cũng là phóng hỏa!" Cũng không thèm để ý với hắn nữa, anh nhìn bóng dáng Trữ Trữ Lẳng Lặng biến mất rồi lập tức quay đầu xe hướng khách sạn chạy như điên.
"13, mày thật là càng ngày càng không đáng yêu rồi, sao lại che chở đồ đệ bảo bối của mày như vậy. . . . . ." Bộ Phi Yên thở dài, "Thật rất muốn gặp cha mẹ của bọn họ để xem họ là thần thánh phương nào, lại có thể sinh ra hai cậu nhóc đáng yêu như vậy, nhất định cũng chẳng phải là người bình thường. . . . . ."
Khóe miệng Đêm 13 co giật, mẹ nó. Cha mẹ bọn họ quả thật cũng thuộc loại vô cùng không bình thường.
"Sau khi mày hoàn thành chuyện này, có tính toán ở lại thành phố A không? ! Trữ Trữ Lẳng Lặng mày đã gặp rồi. . . . . ." Đêm 13 hỏi hắn.
Bộ Phi Yên nhún nhún vai, "Tao thì không sao hết, bây giờ vẫn đang trong thời gian nghỉ ngơi và hồi phục sức khẻo, không có nhận nhiệm vụ nào cả, ở lại thành phố A hay ở chỗ khác cũng vậy thôi, không bằng dừng chân lại chỗ này, lại còn có mày cùng hai anh em Trữ Trữ Lặng Lặng nữa chứ, cuộc sống ở đây sẽ rất thú vị, vậy tao quyết định ở lại thành phố A nghỉ ngơi lấy lại sức. . . . . ."
Đêm 13 mím môi cười, "Cũng tốt, có mày ở đây, Trữ Trữ Lẳng Lặng cũng có người chăm sóc, hai anh em bọn họ bị bắt cóc hai lần rồi. . . . . ."
". . . . . ." Bộ Phi Yên kinh ngạc nhìn Đêm 13.
"Tình hình nhà bọn nó có hơi phức tạp, tao thấy cũng rất rối rắm, tao kể ày nghe thì mày cũng phải giúp tao một tay à, tao không muốn Trữ Trữ Lẳng Lặng có chuyện gì. . . . . ." Đêm 13 kể lại nhưng chuyện đã xảy ra, Bộ Phi Yên liền trầm mặc.
Đêm 13 không cần hỏi cũng biết, Bộ Phi Yên nhất định cũng muốn lưu lại bảo vệ hai anh em bọn nó.
"Tao nghĩ hay là cho bọn nó học kỹ năng dùng súng, nếu không khi gặp lại chuyện như vậy, ngộ nhỡ mày tới cứu không kịp, chẳng phải mạng sống sẽ bị treo lơ lửng sao? !" Bộ Phi Yên nhàn nhạt nở nụ cười.
Ánh mắt Đêm 13 sáng lên, lại mỉm cười, "Mày chịu dạy. . . . . ."
"Tất nhiên. . . . . ."
Đêm 13 biết đã thuyết phục được hắn, cõi đời này có thể để cho Bộ Phi Yên dạy cái này người đó phải thật đáng giá và nhất định sẽ trò học giỏi hơn thầy, có hắn chỉ điểm, ít nhất khi bọn hắn chưa đến kịp để cứu thoát thì hai anh em có thể tự vệ để không mất mạng. Về sau chờ bọn nó lớn lên, nhất định sẽ tiến bộ không ít, bây giờ hai anh em nó thật sự quá nhỏ, bọn họ chỉ có thể dùng để tự vệ,. Đối với bọn họ, Đêm 13 là thật lòng thương yêu. . . . . .Đêm 13 nghĩ đến đây liền mừng rỡ . . . . . .
*
An Bình An Tĩnh quay đầu lại thấy xe bọn họ rời đi, mới thở phào nhẹ nhõm, "May mà không cho bọn họ đi vào, nếu không trong nhà liền không được an bình rồi. . . . . ."
Đi tới cửa, trong nhà đèn đóm sáng choang, cửa chính biệt thự cũng mở ra. . . . . .
Nhất thời hai anh em có cảm giác lo lắng bất an vô cùng, hai người liếc mắt nhìn nhau, vọt vào biệt thự, "Mẹ, mẹ. . . . . . Trình nhị thiếu. . . . . . Hai người ở chỗ nào? !"
Trong nhà trống không trong không gian chỉ vang vọng giọng nói của hai người, không tìm thấy bóng dáng của mẹ ở bất kỳ chổ nào.
Hai người cả kinh, nhất thời một dự cảm chẳng lành bao phủ trong đầu của hai anh em.
An Bình vội vàng gọi vào điện thoại của An Tâm Á, An Tĩnh từ trong phòng ra ngoài, vội la lên, "Điện thoại của mẹ ở nhà, không mang theo. . . . . . Không cần gọi. . . . . ."
An Bình vội vàng gọi cho Trình Quân Hạo, đồng thời âm thầm cầu nguyện, nhất định là bọn họ suy nghĩ nhiều, nhất định là cha mang mẹ đi ra ngoài. . . . . .
Mau nhận điện a, mau a. . . . . .
Một hồi lâu, giọng nói mừng rỡ của Trình Quân Hạo thông qua ống nghe truyền tới, "Trữ Trữ, Lẳng Lặng, các con về nhà rồi. . . . . ."
An Bình nghe giọng nói này, an tâm một chút, "Mẹ có ở bên cạnh ông không? !"
Trình Quân Hạo cau mày, "Không có, mẹ các con không phải ở nhà sao? !"
Tâm hai anh em chìm đến đáy cốc, "Không thấy mẹ. . . . . ."
Trình Quân Hạo kinh hãi, điện thoại di động thiếu chút nữa rớt xuống, trái tim nhảy bang bang, giống như bị người ta dùng búa nện vào, đờ đẩn cảm nhận đau đớn từ từ truyền khắp người. . . . . .
Anh vội vàng mang người chạy về biệt thự, An Bình liền gọi điện thoại cho Đêm 13, tay khẽ run, giọng nói vẫn như bình thường, "Không thấy nẹ ta, đoán chừng là bị bắt cóc rồi, sư phụ, nói Bộ đại ca trước tiên đừng động tới người đàn bà Ôn Tâm đó, tìm mẹ ta quan trọng hơn. . . . . . Nói cho Bộ đại ca, mẹ ta tên là An Tâm Á, làm phiền hắn. . . . . . Cần phải tìm được mẹ ta. . . . . . Làm ơn. . . . . ."
Đêm 13 cười khổ, "Lại bắt cóc? ! Trữ Trữ yên tâm, ta lập tức nói với Bộ Phi Yên. . . . . ."
Hai người liếc mắt nhìn nhau, cấp tốc quay ngược đầu xe, chạy hướng ngược lại, tăng tốc một đường chạy thẳng tới khu biệt thự, Đêm 13 nhìn qua Bộ Phi Yên cười khổ nói: "Lại thêm một vụ bắt cóc, lần này là An Tâm Á, nguy rồi, lúc này Trữ Trữ Lẳng Lặng nhất định sắp lo lắng đến phát điên lên rồi. . . . . ."