An Như Ý ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn Trình Quân Hạo, đã đau lòng lại càng đau lòng hơn.
Cho tới nay, Quân Hạo đều phải một mình cô đơn mà chiến đấu với hoàn cảnh, riêng An Tâm Á lại không giống như vậy, trong lòng An Như Ý khó chịu giống như bị kim châm. Giống như mình là ác quỷ tội ác tày trời vì đã tách hai người bọn họ ra.
Nhưng, nhưng mà. . . . . . Chuyện này quá trái với luân lý đạo đức.
Trình Quân Hạo nhàn nhạt cười, "Mẹ, chúng con trải qua sống chết, những chuyện này còn nhìn không thấu ư, không cần phải bận tâm suy nghĩ cái này nữa, chuyện này không thể để cho Tâm Á biết, con không muốn khiến cô ấy có gánh nặng tâm lý."
Mắt An Như Ý cay cay, thiếu chút nữa trào ra nước mắt. Bà đau lòng thay cho Quân Hạo, cũng đau lòng cho Tâm Á. Có lẽ, về sau hãy cứ để ình bà chịu hành hạ thôi, cuộc đời của bà, nhất định trốn không khỏi cảm giác tự trách như lúc này đây, cũng nên sớm tập thành thói quen không phải sao? !
An Như Ý cuối cùng gật đầu một cái.
Trình Quân Hạo ôm An Như Ý, "Mẹ, mẹ trở về bên cạnh con là tốt rồi, về sau không cần sống ở Chu gia nữa, cùng nhau ở bên cạnh Tâm Á, cùng con ở cùng một chỗ thôi. . . . . ."
Lấy thân phận của mẹ vợ.
An Như Ý ngẩn người, cuối cùng gật đầu một cái. Không còn do dự gì nữa, đã đến lúc này rồi, còn có cái gì đáng giá để mà do dự nữa chứ. Bà vốn cho là mình không nhìn thấy Quân Hạo sẽ không đau lòng không nhớ nhung, nhưng rồi về sau mới biết bà thật rất nhớ nó, dù sao cũng là máu mủ ruột thịt, có lẽ đây cũng là một bước chuyển biến rồi.
Bà không muốn làm khó bản thân mình, cũng không muốn làm khó Tâm Á cùng Quân Hạo nữa. Tất cả tội nghiệt này hãy cứ để ột mình bà gánh chịu đi.
Sau khi đã trãi qua những kinh nghiệm sống chết, ai còn có thể cố chấp mà khư khư giữ lấy những tư tưởng cố cũ không buông nữa chứ.
"Cha đẻ Tâm Á là ai? !" Trình Quân Hạo hỏi An Như Ý.
An Như Ý ngây ngẩn cả người, nói: "Năm đó sau khi chị hai giao Tâm Á ẹ, liền tự sát. . . . . ."
Trình Quân Hạo sắc mặt trầm xuống, "Tại sao, tại sao lại nỡ bỏ lại một đứa bé rồi tự sát chứ? !"
An Như Ý lắc đầu một cái, nói, "Mẹ với chị ấy thực ra là chị em cùng cha khác mẹ, từ nhỏ tình cảm cũng rất nhạt, đối với chuyện của chị ấy, mẹ cũng không hiểu nhiều lắm, nghe nói hình như là yêu một người không nên yêu, mang thai Tâm Á, cuối cùng có lẽ là tình cảm bất hòa với đối phương, không có được sự chúc phúc, cứ như vậy mà đi, bỏ lại Tâm Á, Tâm Á từ nhỏ cũng rất đáng thương, nó chỉ biết nó là con của mẹ, chuyện này mẹ cũng chưa từng nói với nó. . . . . ."
"Cùng cha khác mẹ? !" Trình Quân Hạo thì thầm nói: "Dì hai là con gái của ông ngoại sao? !"
". . . . . . Ừ." An Như Ý gật đầu một cái, "Chuyện tình cảm của chị ấy mẹ biết được rất ít, cực ít, cha đẻ Tâm Á là ai, thật sự mẹ không biết, chỉ tình cờ nghe chị ấy nói qua một lần duy nhất, hình như tuổi cũng khá lớn, nếu so với lúc đó chị ấy học năm thứ hai đại học thì người đó lớn hơn mười tuổi. . . . . ."
Trình Quân Hạo gật đầu một cái, ánh mắt lóe lên, "Có lẽ không gì cả, đối với Tâm Á mà nói là một chuyện tốt. . . . . ."
An Như Ý gật đầu một cái, "Điều bí mật này, ai cũng đừng nói ra, về sau cứ chôn sâu trong lòng. . . . . ."
Trình Quân Hạo gật đầu một cái, hai mẹ con ôn chuyện hồi lâu, Trình Quân Hạo lại lôi kéo bà không để cho bà trở lại Chu gia, lại hưng phấn dẫn bà xuống gặp An Tâm Á.
Đúng lúc lại là thời gian nghỉ ngơi, hôm nay quay phim cũng là ở trong trường quay, không có quay ngoại cảnh, An Tâm Á đi ra, liền nhìn thấy Trình Quân Hạo rất thân mật đứng ở cửa miệng vừa nói vừa cười với An Như Ý, đầu óc An Tâm Á nhất thời trống rỗng, sắc mặt cứng ngắc, sững sờ nhìn tình cảnh này, thấy thế nào cũng rất quỷ dị.
Trình Quân Hạo liếc nhìn cô, hướng cô nở rộ một nụ cười thật to trên khuôn mặt, "Tâm Á. . . . . ."
Thật cuốn hút! An Tâm Á khóe miệng co giật, "Mẹ, các người. . . . . . Sao lại đi chung với nhau? !"
Trình Quân Hạo cười híp mắt, An Như Ý cũng không có bất kỳ vẻ mặt khác thường nào, chỉ là ưu nhã cười, nụ cười này, An Tâm Á rất ít khi nhìn thấy trên mặt An Như Ý.
Cho nên, An Tâm Á cực kỳ ngoài ý nhìn chằm chằm An Như Ý cùng Trình Quân Hạo, cảm thấy kinh ngạc vô cùng.
Đây là chuyện gì vậy? !
"Anh với mẹ cùng nhau đi gặp em. . . . . ." Trình Quân Hạo nói cực kỳ tự nhiên, "Thuận tiện thương lượng một chút chuyện kết hôn. . . . . ."
An Tâm Á giật mình hoàn hồn, "Chuyện kết hôn? ! Mẹ, tại sao anh ấy lại gọi mẹ là mẹ rồi? !" An Tâm Á nóng nảy, trừng mắt liếc Trình Quân Hạo, cả giận nói, "Làm sao anh mua chuột được mẹ của em . . . . . ." Vận dụng sắc đẹp sao, mẹ nó.
Huống chi không phải là mẹ đã từng phản đối cô cùng Trình Quân Hạo sống chung với nhau sao, làm sao mà hiện tại? ! Hoàn toàn không giống như là cùng một người vậy ? ! Trình Quân Hạo tuyệt đối là vận dụng sắc đẹp rồi. An Tâm Á hung hăng vặn vẹo.
An Như Ý cười nhạt, "Dù sao về sau đều là người một nhà, gọi mẹ rất êm tai . . . . . ."
Trình Quân Hạo cười càng ngày càng rực rỡ, anh với An Như Ý đứng một hàng, đối diện là An Tâm Á. An Tâm Á lập tức cảm giác thấy mình giống như không cùng một phe cánh với bọn họ vậy, chuyện này là thế nào? !
Trình Quân Hạo đem mẹ cô cướp đi rồi sao? ! Này, điều này làm cho An Tâm Á hơi có chút buồn bực. Đã xảy ra chuyện gì mà cô không biết sao! ? An Tâm Á vô cùng khó hiểu.
Trình Quân Hạo tiến tới nắm lấy tay của cô, nhíu mày, nói: "Buổi tối chúng ta một nhà cùng nhau ăn một bữa cơm, cũng gọi Trữ Trữ Lẳng Lặng luôn . . . . . ."
". . . . . ." An Tâm Á trầm mặc không nói.
"Còn nữa, về sau mẹ sẽ ở tại nhà của anh, Tâm Á, em với Trữ Trữ Lẳng Lặng nguyện ý bây giờ dời qua luôn cũng tốt. . . . . ." Trình Quân Hạo lại ném ra một câu nói có tính chất tàn phá lơn hơn.
An Tâm Á bộc phát, gầm nhẹ, "Mẹ, mẹ phải dời đến chỗ của anh ta sao? !" Cô trợn to hai mắt, không thể tin. Ban đầu cô có khuyên mẹ rời đi Chu gia như thế nào đi nữa, bà cũng không muốn, hiện tại Trình Quân Hạo chỉ dùng một câu nói đầu tiên là đã làm xong, điều này làm cho cô làm sao mà chịu nổi? ! Cô thậm chí còn hoài nghi cô mới thật sự là người ngoài, An Như Ý lại giống như là mẹ chồng của cô vậy.
"Ừ. . . . . ." An Như Ý nhàn nhạt ưu nhã cười, "Con rể cũng nói như vậy, có thể không đồng ý sao? !"
An Tâm Á khóe miệng co giật, con, con. . . . . . rể? ! Mẹ tuyệt đối là trúng tà rồi. . . . . .
"Mẹ, mẹ phải dọn qua chỗ của anh ta, còn không bằng dọn qua chỗ của con đi, rốt cuộc vẫn còn chưa có kết hôn mà. . . . . ." An Tâm Á khổ sở nói xong, tại sao lại phải dọn đến chỗ của anh chứ? ! Đây cũng quá. . . . . . quá không bình thường.
An Như Ý nắm tay của cô, "Vậy con với hai đứa bé cũng cùng mẹ cùng nhau dời qua đi . . . . ."
An Tâm Á im lặng, đây là chuyện gì xảy ra? Ban đầu là mẹ muốn cô dời đi, làm cô cùng Trình Quân Hạo tách ra, hiện tại, lại chủ động yêu cầu cô dọn về sao? !
Hiện tại huyết áp của An Tâm Á có chút cao, vì sao lại xảy ra chuyện ngày hôm nay, cô thật khó mà tiếp nhận. . . . . . Rốt cuộc cô có thể có một cuộc sống bình thường như bao người trên thế giới hay không à? !
"Mẹ. . . . . ." An Tâm Á buồn bã gọi An Như Ý một tiếng, có chút ghen tị, mẹ ruột của cô đã bị Trình Quân Hạo mua chuột, tuyệt đối là bị mua chuột.
An Như Ý có chút đau lòng nói: "Con gái của mẹ, bảo bối, bất kể mẹ đã từng làm cái gì, cũng có nguyên nhân, cũng là vì muốn tốt cho con, chỉ là. . . . . ." Không thể để cho con biết.
Mặc dù có chút ích kỷ, nếu có trách tội này thì hãy cứ trách vào trên người bà thôi.
Cho tới nay, Quân Hạo đều phải một mình cô đơn mà chiến đấu với hoàn cảnh, riêng An Tâm Á lại không giống như vậy, trong lòng An Như Ý khó chịu giống như bị kim châm. Giống như mình là ác quỷ tội ác tày trời vì đã tách hai người bọn họ ra.
Nhưng, nhưng mà. . . . . . Chuyện này quá trái với luân lý đạo đức.
Trình Quân Hạo nhàn nhạt cười, "Mẹ, chúng con trải qua sống chết, những chuyện này còn nhìn không thấu ư, không cần phải bận tâm suy nghĩ cái này nữa, chuyện này không thể để cho Tâm Á biết, con không muốn khiến cô ấy có gánh nặng tâm lý."
Mắt An Như Ý cay cay, thiếu chút nữa trào ra nước mắt. Bà đau lòng thay cho Quân Hạo, cũng đau lòng cho Tâm Á. Có lẽ, về sau hãy cứ để ình bà chịu hành hạ thôi, cuộc đời của bà, nhất định trốn không khỏi cảm giác tự trách như lúc này đây, cũng nên sớm tập thành thói quen không phải sao? !
An Như Ý cuối cùng gật đầu một cái.
Trình Quân Hạo ôm An Như Ý, "Mẹ, mẹ trở về bên cạnh con là tốt rồi, về sau không cần sống ở Chu gia nữa, cùng nhau ở bên cạnh Tâm Á, cùng con ở cùng một chỗ thôi. . . . . ."
Lấy thân phận của mẹ vợ.
An Như Ý ngẩn người, cuối cùng gật đầu một cái. Không còn do dự gì nữa, đã đến lúc này rồi, còn có cái gì đáng giá để mà do dự nữa chứ. Bà vốn cho là mình không nhìn thấy Quân Hạo sẽ không đau lòng không nhớ nhung, nhưng rồi về sau mới biết bà thật rất nhớ nó, dù sao cũng là máu mủ ruột thịt, có lẽ đây cũng là một bước chuyển biến rồi.
Bà không muốn làm khó bản thân mình, cũng không muốn làm khó Tâm Á cùng Quân Hạo nữa. Tất cả tội nghiệt này hãy cứ để ột mình bà gánh chịu đi.
Sau khi đã trãi qua những kinh nghiệm sống chết, ai còn có thể cố chấp mà khư khư giữ lấy những tư tưởng cố cũ không buông nữa chứ.
"Cha đẻ Tâm Á là ai? !" Trình Quân Hạo hỏi An Như Ý.
An Như Ý ngây ngẩn cả người, nói: "Năm đó sau khi chị hai giao Tâm Á ẹ, liền tự sát. . . . . ."
Trình Quân Hạo sắc mặt trầm xuống, "Tại sao, tại sao lại nỡ bỏ lại một đứa bé rồi tự sát chứ? !"
An Như Ý lắc đầu một cái, nói, "Mẹ với chị ấy thực ra là chị em cùng cha khác mẹ, từ nhỏ tình cảm cũng rất nhạt, đối với chuyện của chị ấy, mẹ cũng không hiểu nhiều lắm, nghe nói hình như là yêu một người không nên yêu, mang thai Tâm Á, cuối cùng có lẽ là tình cảm bất hòa với đối phương, không có được sự chúc phúc, cứ như vậy mà đi, bỏ lại Tâm Á, Tâm Á từ nhỏ cũng rất đáng thương, nó chỉ biết nó là con của mẹ, chuyện này mẹ cũng chưa từng nói với nó. . . . . ."
"Cùng cha khác mẹ? !" Trình Quân Hạo thì thầm nói: "Dì hai là con gái của ông ngoại sao? !"
". . . . . . Ừ." An Như Ý gật đầu một cái, "Chuyện tình cảm của chị ấy mẹ biết được rất ít, cực ít, cha đẻ Tâm Á là ai, thật sự mẹ không biết, chỉ tình cờ nghe chị ấy nói qua một lần duy nhất, hình như tuổi cũng khá lớn, nếu so với lúc đó chị ấy học năm thứ hai đại học thì người đó lớn hơn mười tuổi. . . . . ."
Trình Quân Hạo gật đầu một cái, ánh mắt lóe lên, "Có lẽ không gì cả, đối với Tâm Á mà nói là một chuyện tốt. . . . . ."
An Như Ý gật đầu một cái, "Điều bí mật này, ai cũng đừng nói ra, về sau cứ chôn sâu trong lòng. . . . . ."
Trình Quân Hạo gật đầu một cái, hai mẹ con ôn chuyện hồi lâu, Trình Quân Hạo lại lôi kéo bà không để cho bà trở lại Chu gia, lại hưng phấn dẫn bà xuống gặp An Tâm Á.
Đúng lúc lại là thời gian nghỉ ngơi, hôm nay quay phim cũng là ở trong trường quay, không có quay ngoại cảnh, An Tâm Á đi ra, liền nhìn thấy Trình Quân Hạo rất thân mật đứng ở cửa miệng vừa nói vừa cười với An Như Ý, đầu óc An Tâm Á nhất thời trống rỗng, sắc mặt cứng ngắc, sững sờ nhìn tình cảnh này, thấy thế nào cũng rất quỷ dị.
Trình Quân Hạo liếc nhìn cô, hướng cô nở rộ một nụ cười thật to trên khuôn mặt, "Tâm Á. . . . . ."
Thật cuốn hút! An Tâm Á khóe miệng co giật, "Mẹ, các người. . . . . . Sao lại đi chung với nhau? !"
Trình Quân Hạo cười híp mắt, An Như Ý cũng không có bất kỳ vẻ mặt khác thường nào, chỉ là ưu nhã cười, nụ cười này, An Tâm Á rất ít khi nhìn thấy trên mặt An Như Ý.
Cho nên, An Tâm Á cực kỳ ngoài ý nhìn chằm chằm An Như Ý cùng Trình Quân Hạo, cảm thấy kinh ngạc vô cùng.
Đây là chuyện gì vậy? !
"Anh với mẹ cùng nhau đi gặp em. . . . . ." Trình Quân Hạo nói cực kỳ tự nhiên, "Thuận tiện thương lượng một chút chuyện kết hôn. . . . . ."
An Tâm Á giật mình hoàn hồn, "Chuyện kết hôn? ! Mẹ, tại sao anh ấy lại gọi mẹ là mẹ rồi? !" An Tâm Á nóng nảy, trừng mắt liếc Trình Quân Hạo, cả giận nói, "Làm sao anh mua chuột được mẹ của em . . . . . ." Vận dụng sắc đẹp sao, mẹ nó.
Huống chi không phải là mẹ đã từng phản đối cô cùng Trình Quân Hạo sống chung với nhau sao, làm sao mà hiện tại? ! Hoàn toàn không giống như là cùng một người vậy ? ! Trình Quân Hạo tuyệt đối là vận dụng sắc đẹp rồi. An Tâm Á hung hăng vặn vẹo.
An Như Ý cười nhạt, "Dù sao về sau đều là người một nhà, gọi mẹ rất êm tai . . . . . ."
Trình Quân Hạo cười càng ngày càng rực rỡ, anh với An Như Ý đứng một hàng, đối diện là An Tâm Á. An Tâm Á lập tức cảm giác thấy mình giống như không cùng một phe cánh với bọn họ vậy, chuyện này là thế nào? !
Trình Quân Hạo đem mẹ cô cướp đi rồi sao? ! Này, điều này làm cho An Tâm Á hơi có chút buồn bực. Đã xảy ra chuyện gì mà cô không biết sao! ? An Tâm Á vô cùng khó hiểu.
Trình Quân Hạo tiến tới nắm lấy tay của cô, nhíu mày, nói: "Buổi tối chúng ta một nhà cùng nhau ăn một bữa cơm, cũng gọi Trữ Trữ Lẳng Lặng luôn . . . . . ."
". . . . . ." An Tâm Á trầm mặc không nói.
"Còn nữa, về sau mẹ sẽ ở tại nhà của anh, Tâm Á, em với Trữ Trữ Lẳng Lặng nguyện ý bây giờ dời qua luôn cũng tốt. . . . . ." Trình Quân Hạo lại ném ra một câu nói có tính chất tàn phá lơn hơn.
An Tâm Á bộc phát, gầm nhẹ, "Mẹ, mẹ phải dời đến chỗ của anh ta sao? !" Cô trợn to hai mắt, không thể tin. Ban đầu cô có khuyên mẹ rời đi Chu gia như thế nào đi nữa, bà cũng không muốn, hiện tại Trình Quân Hạo chỉ dùng một câu nói đầu tiên là đã làm xong, điều này làm cho cô làm sao mà chịu nổi? ! Cô thậm chí còn hoài nghi cô mới thật sự là người ngoài, An Như Ý lại giống như là mẹ chồng của cô vậy.
"Ừ. . . . . ." An Như Ý nhàn nhạt ưu nhã cười, "Con rể cũng nói như vậy, có thể không đồng ý sao? !"
An Tâm Á khóe miệng co giật, con, con. . . . . . rể? ! Mẹ tuyệt đối là trúng tà rồi. . . . . .
"Mẹ, mẹ phải dọn qua chỗ của anh ta, còn không bằng dọn qua chỗ của con đi, rốt cuộc vẫn còn chưa có kết hôn mà. . . . . ." An Tâm Á khổ sở nói xong, tại sao lại phải dọn đến chỗ của anh chứ? ! Đây cũng quá. . . . . . quá không bình thường.
An Như Ý nắm tay của cô, "Vậy con với hai đứa bé cũng cùng mẹ cùng nhau dời qua đi . . . . ."
An Tâm Á im lặng, đây là chuyện gì xảy ra? Ban đầu là mẹ muốn cô dời đi, làm cô cùng Trình Quân Hạo tách ra, hiện tại, lại chủ động yêu cầu cô dọn về sao? !
Hiện tại huyết áp của An Tâm Á có chút cao, vì sao lại xảy ra chuyện ngày hôm nay, cô thật khó mà tiếp nhận. . . . . . Rốt cuộc cô có thể có một cuộc sống bình thường như bao người trên thế giới hay không à? !
"Mẹ. . . . . ." An Tâm Á buồn bã gọi An Như Ý một tiếng, có chút ghen tị, mẹ ruột của cô đã bị Trình Quân Hạo mua chuột, tuyệt đối là bị mua chuột.
An Như Ý có chút đau lòng nói: "Con gái của mẹ, bảo bối, bất kể mẹ đã từng làm cái gì, cũng có nguyên nhân, cũng là vì muốn tốt cho con, chỉ là. . . . . ." Không thể để cho con biết.
Mặc dù có chút ích kỷ, nếu có trách tội này thì hãy cứ trách vào trên người bà thôi.