Anh em? ! An Tâm Á thiếu chút nữa bị ý nghĩ này của mình làm cho ngất đi.
Nhưng cô vẫn cố nhẫn nhịn không cho phép mình suy nghĩ lung tung.
Năm đó, rõ ràng mẹ nghiêm chỉnh tha thiết cầu xin cô như vậy, cưỡng bách cô phải ra khỏi đất nước này, đi ra nước ngoài, lần đầu tiên gặp lại sau bảy năm, trước tiên cũng là yêu cầu cô không nên ở chung một chỗ với Trình Quân Hạo. . . . . .
Sau đó, Trình Quân Hạo cùng với bà lại không giải thích được mà rất thân thiết gần gủi. . . . . . Càng nghĩ mọi việc cứ càng rối loạn, khiến An Tâm Á lại càng suy nghĩ lung tung.
Nếu như chuyện là như vậy, nếu như vậy thì, hành động bảy năm trước cùng bảy năm sau của mẹ cũng có thể lý giải được rồi, vậy còn Trình Quân Hạo chẳng lẽ vì muốn giúp đỡ bà nên mới đồng ý với mình ở chung với bà, lý do này có thể giải thích được cho tất cả mọi chuyện hay sao? !
Còn nữa, mẹ đã từng hỏi sự thông minh của cặp sanh đôi. . . . . . An Tâm Á càng nghĩ càng kinh hãi, càng nghĩ càng sợ, cả người run rẩy vô cùng.
"Tôi không tin. . . . . ." An Tâm Á lầu bầu, sắc mặt có chút trắng bệch, càng nghĩ lại càng sợ, càng thấy. . . . . . Tâm càng loạn, càng nghĩ càng không nhịn được mà bắt đầu liên hệ những chuyện này lại với nhau. Cô lầu bầu, giống như tự thuyết phục mình, "Ông có chứng cớ gì chứ, tôi không tin, tôi mới không tin. . . . . ."
An Tâm Á có chút muốn nổi điên cùng cuồng loạn.
Vương lão âm trầm nhìn chằm chằm cô, "Nếu như không tin, vậy tốt nhất là cứ thử đi xác nhận với An Như Ý xem, hỏi xem bà ta có phải là nhị tiểu thư của công ty An thị hay không, đến lúc đó chẳng phải mọi chuyện sẽ rất rõ ràng sao, có muốn trốn cũng không trốn khỏi quá khứ của mình, hừ, nếu muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm, mà cô cùng Trình nhị thiếu là cùng một mẹ sinh ra, các người, không phải là loạn luân sao? !"
Mặt An Tâm Á trắng bệch lui về phía sau một bước, thiếu chút nữa ngã trên mặt đất, ánh mắt của cô chợt không có tiêu cự, An Bình, An Tĩnh. . . . . . Bọn họ phải làm thế nào? !
Nếu biết tất cả chuyện này, bọn họ sẽ nghĩ sao? !
Còn có với tất cả chuyện này, chính cô phải làm cách nào mà chịu đựng được chứ, nếu như tất cả mọi chuyện theo lời của ông ta nói đều là thật, cô nên làm cái gì đây? !
An Tâm Á bưng kín lỗ tai, hét lên một tiếng chạy đi, cô không muốn nghe tiếp nữa, tuyệt đối không muốn nghe tiếp nữa. . . . . .
Vương lão âm trầm cười một tiếng, "Làm cho bọn họ loạn thêm chút nữa đi, quả là không tồi. . . . . ."
Quản gia đứng ở sau lưng lão, không hề biến sắc, trong lòng có chút không hiểu, không biết lão gia cố ý chạy tới nói cho An Tâm Á biết chuyện này mục đích là để làm gì? !
Lúc hắn đang suy nghĩ , Vương lão trầm thấp cười một tiếng, "Cái này, coi như là đã chính thức tuyên chiến cùng CBD rồi, ta chuẩn bị hơn hai mươi năm, bây giờ cũng đã đến lúc. . . . . ."
Quản gia bừng tỉnh hiểu ra, thì ra là lão gia mới vừa làm một đòn giao chiến trước khiến Trình Quân Hạo phải phân tâm.
Quyết định thắng thua bị chi phối bởi rất nhiều yếu tố . . . . .
*
An Tâm Á vừa chạy nước mắt vừa rơi xuống liên tục, cô giống như phát điên, người của đoàn phim bị cô làm cho giật mình, mắt thấy cô sắp chạy ra hướng xa lộ, mọi người cùng nhau hô to một tiếng, lúc này, Trình Quân Hạo không biết khi nào đã lái xe đến đây, anh vừa nhìn thấy An Tâm Á cũng bước nhanh về phía trước, níu lại cô lôi vào trong ngực.
"Ô oa a. . . . . ." An Tâm Á đùng một cái khóc lớn, vùi ở trong ngực Trình Quân Hạo không ngóc đầu lên nổi.
Trình Quân Hạo ôm bả vai của cô, gương mặt âm trầm, hàm răng nghiến chặt, ánh mắt sắc bén nhìn về phía chiếc xe Rolls-Royce ở phía trước, đó là xe Vương lão. . . . . .
Anh cười lạnh một tiếng, cái lão già chết tiệt này, rốt cuộc không kiên nhẫn được nữa rồi sao.
Nhưng Trình Quân Hạo không thể nào tha thứ cho lão được nữa rồi, thế nhưng lão lại tới trước tìm Tâm Á, không thể tha thứ, tuyệt đối không thể tha thứ.
Chuyện giữa anh với Vương lão, đã đến lúc phải tốc chiến tốc thắng rồi, nếu không, Tâm Á của anh sẽ chịu tổn thương. Còn có mẹ, An Như Ý, và hai bảo bối của anh nữa, họ cực khổ nhiều năm như vậy, tại sao phải chịu đả kích cùng tổn thương lần nữa chứ? !
Không được, anh híp mắt ngẫm nghĩ, Phó Vũ Hoàng không hề giúp một tay, anh cũng không hi vọng anh ta làm vậy, anh ta không nên quan tâm đến là tốt nhất, khi cần thiết, anh có thể lần nữa nhờ đến sự trợ giúp của Bộ Phi Yên cùng Đêm 13 cũng tốt.
"Tâm Á. . . . . ." Giọng Trình Quân Hạo có chút khàn, "Lão đã nói cái gì với em? ! Không nên tin, không nên suy nghĩ bậy bạ. . . . . ."
Thân thể An Tâm Á run lên, nhưng cũng không ngẩng đầu lên, "Anh. . . . . . Muốn em không nên tin cái gì? Có phải anh đã sớm biết rồi hay không? !"
Trình Quân Hạo ngây ngẩn cả người, anh vẫn cho rằng cô gái này đần quá xá, nhưng lúc này tại sao liền thông minh như vậy chứ? !
Anh có chút nhức đầu, anh và mẹ đã liều mạng muốn ngăn tin tức này lại, lại đột nhiên bị Vương lão chọc ra, mà trên hết chuyện này đã làm cho Tâm Á bị tổn thương, còn anh thì cái gì cũng không thể giải thích.
Rất thống khổ.
"Tâm Á, tin tưởng anh, chuyện không phải như em nghĩ. . . . . ." Trình Quân Hạo ôm cô thật chặt, ôm cô lên xe, "Ngoan, về nhà trước, rồi sẽ giải thích với em. . . . . ."
Nhìn bộ dạng hiện tại của Tâm Á bị đả kích như vậy, chuyện này chắc chắn không dối gạt được nữa rồi, nhưng mà. . . . . . Nhất định phải đem chuyện An Như Ý không phải mẹ đẻ cô nói ra sao? ! Tâm Á sẽ bi thương cỡ nào a, còn chưa nói đến, cho dù bọn họ không phải là một mẹ sinh ra, nhưng rốt cuộc cũng là anh em dì bác ruột * , Tâm Á có tiếp nhận được không? !(* mình là người miền Nam nhưng vì ko có cách biểu đạt nào chính xác ối quan hệ anh em họ với hai người mẹ là chị em ruột nên mình dùng từ của miền Bắc luôn ^^ !)
Trình Quân Hạo cau mày, chưa từng có lần nào phiền lòng giống như hiện tại như vậy.
Anh mang cô ngồi yên trên ghế ngồi kế bên tài xế, mới tự mình ngồi vào ghế lái, lái xe rời đi khỏi trường quay, cũng may, do mình không yên lòng Tâm Á, may nhờ tới đón cô, nếu không tình huống mới vừa rồi kia, nếu cô vọt vào trong dòng xe cộ, anh. . . . . . Sẽ nổi điên.
May mắn , ** cảm xúc bàng hoàng, khiến Trình Quân Hạo có chút không chịu nổi.
"Tâm Á. . . . . ." Anh một mặt lái xe, một mặt nắm chặt tay của cô. An Tâm Á khóc thút thít, cô nhìn vẻ mặt rối bời của anh, cũng biết trong đó nhất định có vấn đề gì đó, nhất định, lời nói của Vương lão có lẽ chính là sự thật, nếu không vì sao anh lại rối rắm như thế? !
Cô phục cúi người, tựa vào trên bả vai anh, lần đầu tiên tự hỏi cô nên đi về đâu bây giờ? !
Nếu như là thật? ! Cô làm sao mà chịu nổi, mà bản thân An Bình An Tĩnh phải làm như thế nào đây? ! Cha mẹ là anh em ruột, cặp song sinh sinh ra là những kẻ quái dị ? ! Không, không cần. . . . . .
An Tâm Á càng nghĩ càng là không cầm được nước mắt, nước mắt liền ào ạt rơi xuống, trong lòng bị một sự tuyệt vọng trước nay chưa có bao phủ, không thể nào chịu đựng nổi.
Trình Quân Hạo giật giật môi, khẽ trầm mặc, bả vai anh cứng ngắc, lái xe, có chút không yên lòng.
Anh cũng có một chút nhỏ tuyệt vọng, nếu như sau khi Tâm Á biết tất cả, lại cự tuyệt ở chung một chỗ với anh thì phải làm thế nào? ! Làm thế nào? !
Anh, thật sự không còn nghĩ được gì nữa rồi.
An Tâm Á bây giờ mới biết được, cô thật sự rất yêu Trình Quân Hạo, yêu, rất yêu, không biết là yêu từ khi nào, chỉ đến khi không thể không tách ra thì cô mới biết loại tình yêu này đã khắc sâu tận xương tủy, yêu so với trước kia còn mãnh liệt hơn rất nhiều.
Lần trước chỉ là bởi vì dời ra khỏi chỗ ở của anh, trong lòng vẫn còn cảm thấy may mắn, vì bọn họ còn có thể gặp mặt như cũ, vẫn ở có thể công ty chung đụng như cũ, cũng gần như chưa hoàn toàn bị tách ra, nhưng bây giờ, nếu như là thật. . . . . .
Bọn họ không thể nào ở cùng nhau được nữa, phải làm thế nào đây? !
An Tâm Á rốt cuộc hiểu được, cô yêu, lúc tới lặng yên không một tiếng động, lúc đi lại đau đến muốn xé nát tâm can, như thể đã làm người ta tuyệt vọng nhưng cùng chưa cam lòng.
"Trình Quân Hạo. . . . . ." An Tâm Á khóc lệ rơi lã chã, nức nỡ nói: "Bất kể như thế nào, em cũng muốn nói cho anh biết, em yêu anh, rất yêu anh. . . . . ."
Nhưng cô vẫn cố nhẫn nhịn không cho phép mình suy nghĩ lung tung.
Năm đó, rõ ràng mẹ nghiêm chỉnh tha thiết cầu xin cô như vậy, cưỡng bách cô phải ra khỏi đất nước này, đi ra nước ngoài, lần đầu tiên gặp lại sau bảy năm, trước tiên cũng là yêu cầu cô không nên ở chung một chỗ với Trình Quân Hạo. . . . . .
Sau đó, Trình Quân Hạo cùng với bà lại không giải thích được mà rất thân thiết gần gủi. . . . . . Càng nghĩ mọi việc cứ càng rối loạn, khiến An Tâm Á lại càng suy nghĩ lung tung.
Nếu như chuyện là như vậy, nếu như vậy thì, hành động bảy năm trước cùng bảy năm sau của mẹ cũng có thể lý giải được rồi, vậy còn Trình Quân Hạo chẳng lẽ vì muốn giúp đỡ bà nên mới đồng ý với mình ở chung với bà, lý do này có thể giải thích được cho tất cả mọi chuyện hay sao? !
Còn nữa, mẹ đã từng hỏi sự thông minh của cặp sanh đôi. . . . . . An Tâm Á càng nghĩ càng kinh hãi, càng nghĩ càng sợ, cả người run rẩy vô cùng.
"Tôi không tin. . . . . ." An Tâm Á lầu bầu, sắc mặt có chút trắng bệch, càng nghĩ lại càng sợ, càng thấy. . . . . . Tâm càng loạn, càng nghĩ càng không nhịn được mà bắt đầu liên hệ những chuyện này lại với nhau. Cô lầu bầu, giống như tự thuyết phục mình, "Ông có chứng cớ gì chứ, tôi không tin, tôi mới không tin. . . . . ."
An Tâm Á có chút muốn nổi điên cùng cuồng loạn.
Vương lão âm trầm nhìn chằm chằm cô, "Nếu như không tin, vậy tốt nhất là cứ thử đi xác nhận với An Như Ý xem, hỏi xem bà ta có phải là nhị tiểu thư của công ty An thị hay không, đến lúc đó chẳng phải mọi chuyện sẽ rất rõ ràng sao, có muốn trốn cũng không trốn khỏi quá khứ của mình, hừ, nếu muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm, mà cô cùng Trình nhị thiếu là cùng một mẹ sinh ra, các người, không phải là loạn luân sao? !"
Mặt An Tâm Á trắng bệch lui về phía sau một bước, thiếu chút nữa ngã trên mặt đất, ánh mắt của cô chợt không có tiêu cự, An Bình, An Tĩnh. . . . . . Bọn họ phải làm thế nào? !
Nếu biết tất cả chuyện này, bọn họ sẽ nghĩ sao? !
Còn có với tất cả chuyện này, chính cô phải làm cách nào mà chịu đựng được chứ, nếu như tất cả mọi chuyện theo lời của ông ta nói đều là thật, cô nên làm cái gì đây? !
An Tâm Á bưng kín lỗ tai, hét lên một tiếng chạy đi, cô không muốn nghe tiếp nữa, tuyệt đối không muốn nghe tiếp nữa. . . . . .
Vương lão âm trầm cười một tiếng, "Làm cho bọn họ loạn thêm chút nữa đi, quả là không tồi. . . . . ."
Quản gia đứng ở sau lưng lão, không hề biến sắc, trong lòng có chút không hiểu, không biết lão gia cố ý chạy tới nói cho An Tâm Á biết chuyện này mục đích là để làm gì? !
Lúc hắn đang suy nghĩ , Vương lão trầm thấp cười một tiếng, "Cái này, coi như là đã chính thức tuyên chiến cùng CBD rồi, ta chuẩn bị hơn hai mươi năm, bây giờ cũng đã đến lúc. . . . . ."
Quản gia bừng tỉnh hiểu ra, thì ra là lão gia mới vừa làm một đòn giao chiến trước khiến Trình Quân Hạo phải phân tâm.
Quyết định thắng thua bị chi phối bởi rất nhiều yếu tố . . . . .
*
An Tâm Á vừa chạy nước mắt vừa rơi xuống liên tục, cô giống như phát điên, người của đoàn phim bị cô làm cho giật mình, mắt thấy cô sắp chạy ra hướng xa lộ, mọi người cùng nhau hô to một tiếng, lúc này, Trình Quân Hạo không biết khi nào đã lái xe đến đây, anh vừa nhìn thấy An Tâm Á cũng bước nhanh về phía trước, níu lại cô lôi vào trong ngực.
"Ô oa a. . . . . ." An Tâm Á đùng một cái khóc lớn, vùi ở trong ngực Trình Quân Hạo không ngóc đầu lên nổi.
Trình Quân Hạo ôm bả vai của cô, gương mặt âm trầm, hàm răng nghiến chặt, ánh mắt sắc bén nhìn về phía chiếc xe Rolls-Royce ở phía trước, đó là xe Vương lão. . . . . .
Anh cười lạnh một tiếng, cái lão già chết tiệt này, rốt cuộc không kiên nhẫn được nữa rồi sao.
Nhưng Trình Quân Hạo không thể nào tha thứ cho lão được nữa rồi, thế nhưng lão lại tới trước tìm Tâm Á, không thể tha thứ, tuyệt đối không thể tha thứ.
Chuyện giữa anh với Vương lão, đã đến lúc phải tốc chiến tốc thắng rồi, nếu không, Tâm Á của anh sẽ chịu tổn thương. Còn có mẹ, An Như Ý, và hai bảo bối của anh nữa, họ cực khổ nhiều năm như vậy, tại sao phải chịu đả kích cùng tổn thương lần nữa chứ? !
Không được, anh híp mắt ngẫm nghĩ, Phó Vũ Hoàng không hề giúp một tay, anh cũng không hi vọng anh ta làm vậy, anh ta không nên quan tâm đến là tốt nhất, khi cần thiết, anh có thể lần nữa nhờ đến sự trợ giúp của Bộ Phi Yên cùng Đêm 13 cũng tốt.
"Tâm Á. . . . . ." Giọng Trình Quân Hạo có chút khàn, "Lão đã nói cái gì với em? ! Không nên tin, không nên suy nghĩ bậy bạ. . . . . ."
Thân thể An Tâm Á run lên, nhưng cũng không ngẩng đầu lên, "Anh. . . . . . Muốn em không nên tin cái gì? Có phải anh đã sớm biết rồi hay không? !"
Trình Quân Hạo ngây ngẩn cả người, anh vẫn cho rằng cô gái này đần quá xá, nhưng lúc này tại sao liền thông minh như vậy chứ? !
Anh có chút nhức đầu, anh và mẹ đã liều mạng muốn ngăn tin tức này lại, lại đột nhiên bị Vương lão chọc ra, mà trên hết chuyện này đã làm cho Tâm Á bị tổn thương, còn anh thì cái gì cũng không thể giải thích.
Rất thống khổ.
"Tâm Á, tin tưởng anh, chuyện không phải như em nghĩ. . . . . ." Trình Quân Hạo ôm cô thật chặt, ôm cô lên xe, "Ngoan, về nhà trước, rồi sẽ giải thích với em. . . . . ."
Nhìn bộ dạng hiện tại của Tâm Á bị đả kích như vậy, chuyện này chắc chắn không dối gạt được nữa rồi, nhưng mà. . . . . . Nhất định phải đem chuyện An Như Ý không phải mẹ đẻ cô nói ra sao? ! Tâm Á sẽ bi thương cỡ nào a, còn chưa nói đến, cho dù bọn họ không phải là một mẹ sinh ra, nhưng rốt cuộc cũng là anh em dì bác ruột * , Tâm Á có tiếp nhận được không? !(* mình là người miền Nam nhưng vì ko có cách biểu đạt nào chính xác ối quan hệ anh em họ với hai người mẹ là chị em ruột nên mình dùng từ của miền Bắc luôn ^^ !)
Trình Quân Hạo cau mày, chưa từng có lần nào phiền lòng giống như hiện tại như vậy.
Anh mang cô ngồi yên trên ghế ngồi kế bên tài xế, mới tự mình ngồi vào ghế lái, lái xe rời đi khỏi trường quay, cũng may, do mình không yên lòng Tâm Á, may nhờ tới đón cô, nếu không tình huống mới vừa rồi kia, nếu cô vọt vào trong dòng xe cộ, anh. . . . . . Sẽ nổi điên.
May mắn , ** cảm xúc bàng hoàng, khiến Trình Quân Hạo có chút không chịu nổi.
"Tâm Á. . . . . ." Anh một mặt lái xe, một mặt nắm chặt tay của cô. An Tâm Á khóc thút thít, cô nhìn vẻ mặt rối bời của anh, cũng biết trong đó nhất định có vấn đề gì đó, nhất định, lời nói của Vương lão có lẽ chính là sự thật, nếu không vì sao anh lại rối rắm như thế? !
Cô phục cúi người, tựa vào trên bả vai anh, lần đầu tiên tự hỏi cô nên đi về đâu bây giờ? !
Nếu như là thật? ! Cô làm sao mà chịu nổi, mà bản thân An Bình An Tĩnh phải làm như thế nào đây? ! Cha mẹ là anh em ruột, cặp song sinh sinh ra là những kẻ quái dị ? ! Không, không cần. . . . . .
An Tâm Á càng nghĩ càng là không cầm được nước mắt, nước mắt liền ào ạt rơi xuống, trong lòng bị một sự tuyệt vọng trước nay chưa có bao phủ, không thể nào chịu đựng nổi.
Trình Quân Hạo giật giật môi, khẽ trầm mặc, bả vai anh cứng ngắc, lái xe, có chút không yên lòng.
Anh cũng có một chút nhỏ tuyệt vọng, nếu như sau khi Tâm Á biết tất cả, lại cự tuyệt ở chung một chỗ với anh thì phải làm thế nào? ! Làm thế nào? !
Anh, thật sự không còn nghĩ được gì nữa rồi.
An Tâm Á bây giờ mới biết được, cô thật sự rất yêu Trình Quân Hạo, yêu, rất yêu, không biết là yêu từ khi nào, chỉ đến khi không thể không tách ra thì cô mới biết loại tình yêu này đã khắc sâu tận xương tủy, yêu so với trước kia còn mãnh liệt hơn rất nhiều.
Lần trước chỉ là bởi vì dời ra khỏi chỗ ở của anh, trong lòng vẫn còn cảm thấy may mắn, vì bọn họ còn có thể gặp mặt như cũ, vẫn ở có thể công ty chung đụng như cũ, cũng gần như chưa hoàn toàn bị tách ra, nhưng bây giờ, nếu như là thật. . . . . .
Bọn họ không thể nào ở cùng nhau được nữa, phải làm thế nào đây? !
An Tâm Á rốt cuộc hiểu được, cô yêu, lúc tới lặng yên không một tiếng động, lúc đi lại đau đến muốn xé nát tâm can, như thể đã làm người ta tuyệt vọng nhưng cùng chưa cam lòng.
"Trình Quân Hạo. . . . . ." An Tâm Á khóc lệ rơi lã chã, nức nỡ nói: "Bất kể như thế nào, em cũng muốn nói cho anh biết, em yêu anh, rất yêu anh. . . . . ."