Mê Trước Cưới Sau

Chương 46

Trời buổi chiều thật là tốt, đúng là giờ cơm chiều, không khí tràn ngập hương vị thức ăn.

 

Ở một góc nhỏ trong biệt thự, Tiểu Lộc phùng mang thở phì phì, ngồi ngay ngắn trên sô pha phòng khách. Người làm trong bếp có vẻ đang rất bận rộn, từ lúc Khưu Sinh về đến nhà, điện thoại chưa lúc nào ngừng, hẳn là công việc rất bận. Người duy có vẻ nhàn nhã hơn cả chính là người ngồi ở sô pha đối diện, cụ bà thần bí. Bà vẫn giữ nụ cười không tắt, thật đoan trang, cứ như mới gặp lần đầu tiên mà đánh giá Tiểu Lộc từ trên xuống dưới.

 

Cảnh này thường được người ta gọi là ‘con dâu xấu trước sau cũng phải gặp mẹ chồng’, hoàn toàn không có cảm giác khẩn trương như Tiểu Lộc từng nghĩ đến, mà chỉ có sự phẫn nộ vì bị lừa gạt đang bốc cao. Nhưng ngại vị thân phận mình lúc này, cô không có cách nào để mà gào thét với bà, đành phải đưa mắt không ngừng trừng về phía Khưu Sinh.

 

“Mẹ, mẹ nói chuyện với cô ấy đi, con qua thư phòng tìm văn kiện giúp ba.” Điện thoại trong tay còn chưa ngắt, Khưu Sinh đứng dậy, vừa nói vừa bước đi.”

 

“Ai, tôi …..” Tiểu Lộc muốn mở miệng giữ Khưu Sinh lại, nhưng không có vẻ gì là sẽ được đáp lại. Vậy là sao đây? Dắt cô ra mắt mẹ, rồi lại bỏ mặc chẳng thèm quan tâm? Bình thường trình tự lúc bàn chuyện hôn nhân ….. đâu phải vậy đâu!

 

“Để nó đi, để nó đi đi. Chuyện làm ăn của ba nó đều giao cho nó quản hết rồi, bận lắm, đàn bà mình là phải chăm sóc tốt cho chồng mới đúng.” Cụ bà thần bí bước đến, mở miệng cắt ngang lời Tiểu Lộc, kéo tay cô, hoàn toàn không để ý đến sự phản kháng của Tiểu Lộc, nói luôn: “Con chờ chút nha, ăn cơm liền giờ nè, mình ngồi xuống tâm sự chút đi, dì có nhiều chuyện rất muốn nói với con.”

 

“……….” Tốt lắm, tốt lắm, Tiểu Lộc tủm tỉm cười, gật gù, cô cũng có rất nhiều chuyện muốn hỏi!

 

“Khưu Sinh nhà dì á, tính tình từ hồi nhỏ đã rất bất thường rồi, chỗ này …….” Cụ bà thần bí nói xong, đưa tay chọt chọt huyệt thái dương của mình, “Chổ này có bệnh.”

 

“Hả?!” Không thể nào, chuyện họ gạt cô đã quá nhiều rồi, không phải là tới giờ mới nói cho cô biết, thật ra là Khưu Sinh có bệnh tâm thần đó chứ?

 

“Con đừng nghĩ là nó là đứa giàu từ nhỏ, lên lên trong sự cưng chiều nha, thật ra ….. trước kia, nhà dì rất là nghèo, ba nó làm ăn bị người ta lừa. Sau đó nhà dì mới ra chợ đêm bán hàng, cuộc sống coi như cũng ổn định, nhưng mà vợ chồng dì càng lúc càng bận, thường chạy ngược chạy xuôi lấy hàng. Thế là đành đưa nó cho người chị em tốt của mình. A, là người lúc nãy vừa mới cãi nhau với dì đó, tiểu Sinh là do người đó nuôi lớn đó.”

 

“Vậy sao hai người lại cãi nhau?” Chị em tốt, tình cảm hẳn là phải tốt lắm mới đúng chứ.

 

“À, chuyện xưa dài lắm, tóm lại hẳn là con rất hiểu, bởi vì là chị em tốt mới có thể làm tổn thương mình mà.” “Khó trách nha …….” Tiểu Lộc đại khái có thể hiểu được lúc họ gặp Nguyễn Linh ở nhà hàng, cụ bà lại kích động như vậy, thì ra là cùng cảnh ngộ.

 

“Nói lại chuyện chính, sau đó á, chợ đêm bị chính phủ quy hoạch làm siêu thị bách hóa, quầy hàng đều được thuê, ba tiểu Sinh liền mua rất nhiều quầy hàng, cho người khác thuê lấy tiền, mở rộng làm ăn ….. khúc giữa lược bớt đi, tóm lại là cùng góp vốn với vài người nữa làm lũng đoạn siêu thị bách hóa đó, lần đó xem như không bị người ta lừa. Nhưng mà con nghĩ đi, tuy rằng nhà mình là đại cổ đông, nhưng cũng còn nhiều tiểu cổ đông khác mà, cạnh tranh nhau dữ lắm đúng không?”

 

Nét mặt Tiểu Lộc rối rắm, mờ mịt lắc đầu, vì mấy chuyện cạnh tranh này mà cô bị người ta bán đứng, cả việc làm cũng mất. Chẳng lẽ ….. gả cho Khưu Sinh rồi còn phải sống trong cảnh như vậy nữa sao?

 

“Không hiểu hả?” Cụ bà thần bí thao thao bất tuyệt thật lâu, nhìn thấy biểu cảm của Tiểu Lộc, nhiệt tình cũng bị dập tắt phân nửa, “Không sao cả, không hiểu cũng không sao. Dù sao thì ba nó cũng hi vọng nó có thể kế thừa sự nghiệp, mà nó thì lại không chịu làm việc đàng hoàng. Con cũng thấy đó, tâm tư nó đều để vào chụp ảnh. Ba nó mới đi tuyển vợ cho nó, chính là con gái của người vừa nãy đó, chọn hay quá …. Bởi vậy, thế là ép nó bỏ đi luôn……….”

 

“Vậy họ đã đính hôn sao?” Tiểu Lộc dè dặt hỏi lại, sợ có tình địch hứa hôn nào đó đột nhiên nhảy ra.

 

“Không.”

 

Tốt quá, tốt quá, Tiểu Lộc vỗ vỗ ngực mình, nghĩ lại cũng thấy lo lắng, “Mà sao người lúc nãy nói, Khưu Sinh đã làm hư con gái người ta rồi, hai người họ từng ở với nhau sao?”

 

“Cái này hả …… dì cảm thấy cũng khó mà có lắm, nhưng mà cũng khó nói lắm. Tuy rằng dì ghét bà ta, nhưng con bà ấy cũng biết làm vui lòng người ta lắm. Lúc trước dì từng nghĩ, nếu tiểu Sinh thích, thì cứ thế cũng được, để sau này khỏi trách dì. Trước lúc ba nó chọn sai đối tượng, quan hệ giữa chúng cũng không tệ, sau đó thì nó bỏ nhà ra ngoài sống …….. tiếp đó là truyền ra tin nó kết hôn. Bữa đó dì tới siêu thị bách hóa trộm đồ, cũng vì muốn tìm hiểu người mà con dì cưới là người thế nào thôi. Giống mấy phim hay xem đó, phải che giấu tung tích mới có thu hoạch khá được.”

 

“Cái siêu thị bách hóa kia là của nhà dì, đồ dì trộm là của nhà dì, sau đó còn đưa cho vợ con mình hóa đơn?!” Cái kiểu logic gì đây trời, gì mà thu hoạch khá, phải là thu hoạch bự mới đúng, “Khoan đã, vậy thái độ của bảo vệ cũng là do dì sắp xếp trước?”

 

“Đúng vậy, đừng lãng phí tài nguyên nhân lực, đây là truyền thống mỹ đức của nhà dì đó nha. Lúc con tham dự hôn lễ của đôi cẩu nam nữ kia, Khưu Sinh tìm người sắm vai đạo sĩ hòa thượng, diễn viên quần chúng, cũng là nhân viên nhà dì nha. Hứ …. Nó còn tưởng đâu dì không biết, dì là ai chứ, đường đi nước bước của nó dì là người rõ ràng nhất ………..”

 

Cụ bà thần bí say mê tự sướng một mình, từng đốt xương sống của Tiểu Lộc tê lạnh, người nhà này sao mà đáng sợ thế này, làm nhân viên của họ không phải là mệt chết người sao?!

 

“Đang nói gì vậy?” Ngay lúc Tiểu Lộc đang cảm thán, sô pha liền trũng xuống, Khưu Sinh ngồi xuống, thuận tay ôm cô hỏi. “Bàn chuyện kết hôn của con, hai đứa tính khi nào thì đi đăng ký hả?” Nam chính đã đến, cụ bà thần bí lập tức nói vào chuyện chính.

 

“Con không ý kiến, xem ý cô ấy thế nào.” Khưu Sinh không để ý, gác chân lên, nhè nhẹ véo má Tiểu Lộc, cười nói.

 

“Em?” Tiểu Lộc đần mặt ra, đưa tay chỉ chỉ vào mình, không hiểu rõ ý. Từ đầu đến cuối, cô chưa từng có quyền chủ động, chồng bỏ đi không biết tìm ở đâu, chồng quay về cũng không rõ lý do, chồng nói muốn kết hôn với cô cũng không hỏi cô có muốn gật đầu không; giờ, đột nhiên lại cho cô quyền chủ động bị đánh mất, ngược lại càng khiến cô không biết làm sao.

 

“Thái độ này là sao!” Cụ bà thần bí thuận tay lấy gối ném Khưu Sinh, “Người ta đã có em bé, đương nhiên là mau mau cho người ta cái danh phận, chuyện này chẳng lẽ còn phải để con gái nhà người ta chủ động nói sao?”

 

Em bé?! Hiểu lầm to quá rồi, miệng Tiểu Lộc vừa há, muốn nhanh chóng giải thích rõ ràng, nhưng đầu lưỡi càng thắt, khó khăn lắm mới miễn cưỡng nặn ra một câu đủ để người khác hiểu, “Em ….. không có …. Ây da, không có………..”

 

“Không có?”

 

Khưu Sinh híp mắt, hỏi lại, tầm mắt bất giác dừng lại ngay bụng Tiểu Lộc, trong mắt hiện lên tia thất vọng, nhưng chỉ trong khoảnh khác, lại nhìn thẳng vào mắt Tiểu Lộc, khiến cô theo phản xạ rũ mắt xuống.

 

“Sao lại thế được? Tối qua không phải chúng ta còn hẹn hôm nay cùng đi bệnh viện kiểm tra sao? Con còn chưa kiểm tra qua, sao biết được! A! Không phải là lấy que thử rồi tự nghiệm đó chứ. Dì nói con rồi, cái đó không chính xác đâu, không thể tin tưởng.” Sau khi nghe chính miệng Tiểu Lộc thề thốt phủ nhận, cụ bà càng có vẻ khẩn trương hơn cả Khưu Sinh.

 

“Con……..” Tiểu Lộc cắn môi, nước nước bọt, nhạy cảm liếc mắt sang Khưu Sinh một cái, mới quyết định lấy hết dũng khí giải thích rõ ràng: “Tối hôm qua em có đi bệnh viện kiểm tra qua, bác sĩ cũng giúp kiểm tra ba lượt, bảo là không có ……..”

 

“Tối chổ nào mà có phòng khám bệnh, mà cũng chỉ có khám thôi, khám thì làm gì có xét nghiệm chứ? Bệnh viện nào, có xét nghiệm nước tiểu không? Ây da, dì là người từng trải, nghiệm nước tiểu cũng chưa chắn đúng đâu.” Cụ bà thần bị vẫn nhất mực kiên trì.

 

Cùng lúc đó, Khưu Sinh lại bình tĩnh hơn rất nhiều, ngừng véo mặt Tiểu Lộc, nhìn cô như thể chưa có gì xảy ra. Tiểu Lộc không nói dối, điểm này anh hoàn toàn tin chắc; đương nhiên mẹ anh phân tích cũng thật có lý, cho nên anh rút ra được một kết luận: “Tô Phi đi cùng em à?”

 

“Ừm.” Tiểu Lộc trả lời mà như muốn mếu máo, gật đầu nói nhỏ.

 

Ngày mai anh hẹn bác sĩ giỏi, kiểm tra lại lần nữa.” Nuôi dưỡng và dạy tốt cho đứa bé là quan trọng nhất, cho nên, vì để an toàn …., Khưu Sinh cảm thấy nên tận mắt nhìn cô kiểm tra thì an tâm hơn. Thường chuyện có Tô Phi tham gia, từ trước giờ đều là nửa thật nửa giả, theo như vết xe đổ, tuyệt đối không thể tin tưởng hoàn toàn, anh không hứng thú với chuyện lấy thân thể bà xã mình ra đùa.

 

“Chuyện này quan trọng lắm sao?” Tiểu Lộc vẫn cúi đầu, hai tay bất an nắm chặt lại, giọng nói nghe thật rầu rĩ. Không muốn suy nghĩ gì lung tung, nhưng lại không khống chể được bản thân mình. Đứa bé ….. Khưu Sinh đã trở về, mấy ngày qua lại thờ ơ với cô, giờ bỗng dưng lại muốn kết hôn, là vì nghe tin cô có thai sao?

 

Trên TV không phải đều như vậy sao? Bình thường mấy nhà có nhiều tiền, thì đâu có muốn giọt máu của mình lưu lạc bên ngoài đâu. À, nói cho hay là phụ trách. Đúng là ra thực tế thì là bi kịch nhân gian mà.

 

Ngay sau đó, Khưu Sinh cất tiếng trả lời, xác định nghi ngờ của Tiểu Lộc, cũng đồng thời khiến lòng Tiểu Lộc chợt lạnh đi.

 

“Đương nhiên quan trọng.”

 

“Ồ, vậy anh đi hẹn bác sĩ đi.” Ngây người một chút, Tiểu Lộc khẽ cười gượng, vẫn tiếp tục nhẫn nhịn chịu đựng.

 

Cảm giác được Tiểu Lộc có gì đó khác thường, Khưu Sinh xoay người, nhìn cô, vừa định mở miệng nói gì đó, lại bị một giọng nói bén nhọn cắt ngang.

 

“Vậy là tốt rồi, mai mẹ gọi đến bệnh viện hẹn trước, chúng ta tìm chỗ tốt nhất, mấy chuyện này không phải đùa đâu. Hai đứa cũng chuẩn bị đi mua sắm đi, mua vài thứ cho em bé, cho dù là không có thì cũng chuẩn bị đi, sớm muộn gì cũng có mà. Được rồi, được rồi, ăn cơm đã, ăn xong lại nói tiếp.” Cụ bà thần bí càng nói càng hăng, cứ nghĩ đến thế hệ thứ ba là tưởng tượng đủ thứ.

 

Mãi đến khi bị Khưu Sinh kéo đến bàn ăn, ngồi xuống, Tiểu Lộc còn chưa lấy lại tinh thần. Bận tai nghe câu được câu mất cuộc trò chuyện của Khưu Sinh và cụ bà, chủ đề đều xoay quanh đứa bé không tồn tại kia. Bọn họ nói thật hăng say, cười thật vui vẻ, cô lại cảm thấy tim thật đau, như nghẹn ở cổ, nếu …. Không có em bé, cô và Khưu Sinh sẽ có kết quả không?

back top