Chương 56: Lời tỏ tình của anh
Những vì sao dày đặc bên ngoài khoang thuyền tựa như hàng ngàn hàng vạn mảnh ngọc vỡ, lấp lánh điểm xuyết trên nền trời sâu thẳm, khiến vách tường màu trắng sữa bên trong cabin càng có vẻ thanh nhã và tĩnh lặng hơn bao giờ hết.
Nữ vương Đại Bích đứng bên cửa sổ, buông một tiếng thở dài.
“Lăng khanh có thể cười vui được rồi.” Cô ta khẽ cười, nói: “Trẫm đã thất bại. Đây là ý chỉ của thần linh. Khi không trẫm lại chịu thua trước dãy đá khổng lồ.”
Lăng Tranh trầm mặc không nói, mười ngón tay thon dài khẽ khàng siết lại.
“Vừa rồi, khanh không được chứng kiến cảnh Tô Di ngồi trên tảng đá khổng lồ đó.” Đại Bích tự giễu: “Cô ta ngồi ở vị trí rất cao, như một người phụ nữ cao ngạo chân chính, đồng nghĩa với việc trẫm là tướng bại trận, thực sự cảm thấy hổ then với toàn thể nhân dân. Trẫm… từ nhỏ đã mang trong người huyết mạch ngoại tộc nên không được vương tộc coi trong, trải qua muôn vàn gian nan, khổ cực mới bước lên được vị trí Nữ vương, nhưng không may lại ở trên hành tinh có tình hình khí hậu mỗi năm một xấu đi. Trẫm chuẩn bị suốt mười năm trời mới dám phát động cuộc chiến tranh này, chỉ vì muốn mở rộng không gian sinh tồn của Trùng tộc. Nhưng cuối cùng lại thất bại chỉ trong gang tấc, trẫm…”
“Đủ rồi!” Lăng Tranh bỗng ngắt lời cô ta. Anh ta ngẩng mặt lên, nơi gò má cuốn đầy gạc trắng lộ ra nét thống khổ cùng cực. “Đại Bích, cho dù không có dãy đá khổng lồ đó thì cuối cùng cô vẫn phải chịu thua thôi. Một khi viện binh của Mạnh Hi Tông đến, quân chủ lực của cô không thể trốn thoát được. Vì thế, có thể nói tình hình lúc này đã khiến Trùng tộc giảm thiểu thương vong đáng kể rồi!”
Đại Bích tỏ ra vô cùng tức giận, cô ta nhìn Lăng Tranh chằm chằm một hồi lâu, cuối cùng đành quay mặt sang chỗ khác.
“Một lúc nữa sẽ có người tới đón khanh!” Cô ta thản nhiên nói. “Đối phương đưa ra điều kiện, yêu cầu trả lại tất cả những tù binh đã bị bắt trước đây, đặc biệt là khanh.”
Lăng Tranh khẽ giật nảy mình, hỏi lại: “Thế còn cô?”
“Bọn họ dám làm gì Nữ vương Trùng tộc chứ?” Đại Bích lạnh lùng nói. “Trẫm cũng chẳng sợ chết, nếu như trẫm chết, điều đó tương đương với sự hủy diệt của Trùng tộc. Lúc ấy, loài người cứ chờ cuộc huyết chiến toàn diện đi!”
“Cô khóc đấy à?” Giọng nói của Lăng Tranh bỗng nhiên trầm hẳn xuống.
Vành mắt màu xanh đen đã ầng ậc nước, chỉ là vẫn cố kìm nén tiếng nấc nghẹn ngào mà thôi. Giờ nghe thấy giọng nói ấm áp, đầy vẻ quan tâm của anh ta, nước mắt nhất thời cuồn cuộn rơi xuống.
“Đừng nói những lời vô nghĩa đó nữa!” Cô ta lạnh lùng nói: “Trẫm tự nhận là mình kém may mắn, khanh đi đi.”
Dường như lửa giận nhen nhóm bấy lâu trong lòng Lăng Tranh lại bị những lời này của Đại Bích thổi bùng lên, anh ta lạnh lùng nói: “Đại Bích, cô vẫn quy tất cả những việc này vào vận may hay sao? Cô cứ phải đóng đinh mình ở vị trí Nữ vương như vậy à?”
Cơ thể Đại Bích khẽ chấn động, đôi mắt đen láy, sâu thẳm mơ hồ xuất hiện một tia sáng màu tím: “To gan!”
Lăng Tranh bỗng nhiên đứng lên, đi tới trước mặt cô ta. Anh ta không nhìn thấy gì nhưng giơ tay tát mạnh một cái lại tát đúng vào một bên má của cô ta. Đại Bích bị đánh bất ngờ, liền đẩy Lăng Tranh ra, anh ta lảo đảo, thiếu chút nữa đã đụng vào chiếc bàn làm việc gần đó. Cô ta liền bước nhanh tới, đỡ anh ta đứng vững. Mặc dù đôi mắt không còn nhìn thấy gì nhưng Lăng Tranh vẫn đủ sức để ép chặt bả vai Đại Bích, đè cô ta vào sát vách khoang. Đôi mắt của Đại Bích trong phút chốc đã thay đổi hình dạng, đồng tử dựng đứng, trở nên hẹp dài và lạnh lùng hơn bao giờ hết.
“Không, Đại Bích, đừng biến thân!” Lăng Tranh đột nhiên hét lớn, khiến hai tai Đại Bích trở nên tê dại. Nhưng những lời này như có ma lực, khiến cơ thể đang dần biến hóa của cô ta ngừng hẳn lại. Trên trán mọc đầy những vảy cứng, hàm răng cũng trở nên sắc nhọn, hai tay nhọn hoắt, thậm chí còn mọc ra những xúc tu màu đen, cứng như thép. Nhưng Lăng Tranh không quan tâm, vẫn cứ ghì chặt Đại Bích lên vách khoang, mảnh vải trắng bịt kín hai mắt càng khiến vẻ tuấn lãng động lòng người của anh ta trở nên rõ ràng hơn. Cô ta nhất thời quên đi hình dạng của mình lúc này, quên cả cơn tức giận trong lòng, nhẹ nhàng đưa những chiếc xúc tu lên xoa gò má Lăng Tranh.
“Đại Bích!” Nước mắt thấm ướt mảnh vải trắng, Lăng Tranh khàn khàn cất tiếng nói: “Dừng lại đi, Đại Bích! Em đã là một người phụ nữ cao ngạo, tôn quý rồi, dù nhiều việc trên đời không được như ý nguyện đi chăng nữa thì cũng hãy chấp nhận nó. Em không thể cứ sống mãi như thế được! Ép buộc sẽ chẳng có được hạnh phúc, cũng không thể mang lại hạnh phúc thực sự cho thần dân của mình. Em là một Nữ vương tốt. Em vì thần dân mà cam chịu bại trận trong cuộc chiến lần này, còn gì không cam tâm nữa đây?”
“Thật sao? Ép buộc sẽ không có được hạnh phúc ư? Vậy là tôi đang ép buộc anh sao?” Cô ta run giọng hỏi.
Lăng Tranh nắm lấy xúc tu của Đại Bích. Những chiếc gai nhọn trên dó lập tức đâm sâu vào lòng bàn tay anh ta, khiến máu tươi chảy xuống ròng ròng. Đôi đồng tử thẳng đứng, mảnh như sợi chỉ của cô ta phút chốc ánh lên tia đau lòng, nhưng Lăng Tranh lại không thể nhìn thấy.
“Tôi sẽ không theo loài người rời đi đâu.” Lăng Tranh dịu dàng nói ra những lời ngoài sức tưởng tượng của Đại Bích. Anh ta nắm chiếc xúc tu chặt hơn, khuôn mặt tuấn lãng dần ghé sát, hơi thở thanh tân mà lạnh lùng lập tức phả lên mặt cô ta. Đại Bích bỗng thấy cả thế giới xung quanh trong nháy mắt trở nên tĩnh lặng, khẽ khàng nhắm nghiền đôi mắt kép, dường như cái ngày đầu tiên cô ta cứu Lăng Tranh lại hiện về trong trí nhớ. Anh ta nằm trên giường bệnh, đôi mắt sáng trong như ánh sao mở to.
“Người đẹp…” Khi đó, anh ta nhìn cô đứng bên giường, dịu dàng mỉm cười. “Chuyện gì đã xảy ra vậy? Tại sao tôi lại nằm trên giường của cô?”
“Xoẹt…” một tiếng, Đại Bích mở bừng mắt ra, đôi đồng tử đã khôi phục lại hình dạng mắt người ban đầu, chỉ thấy sắc mặt Lăng Tranh dần tái mét. Chiếc xúc tu cứng như thép bị Lăng Tranh nắm chặt, lúc này… đang cắm sâu vào ổ bụng anh ta.
“Anh…!” Đại Bích tưởng chừng không thể tin vào mắt mình, muốn rút chiếc xúc tu ra nhưng lại sợ làm vết thương nặng thêm, trong lúc nhất thời, lòng rối như tơ vò, chỉ biết lớn tiếng quát: “Đội cận vệ! Đội cận vệ!”
Lăng Tranh gục trên người cô ta, sắc mặt tái nhợt rồi ngã xuống đất, anh ta thều thào lên tiếng: “Không nỡ giết em, chỉ có thể tự giết mình.”
Đôi mắt đen của Đại Bích không ngừng rơi lệ: “Anh điên rồi!”
Anh ta mỉm cười nói: “Đại Bích, đồng ý với tôi, đừng bao giờ gây chiến nữa.”
“Không! Tại sao anh lại phải chết cơ chứ?”
“Tôi đã là… chồng em, em đã soạn xong… chiếu thư rồi!” Lăng Tranh nói: “Cho dù tôi quay về… về Liên minh, cũng chỉ là một phế nhân… nhục nhã… “ Anh ta lẳng lặng tiếp tục. “Đại Bích, tôi yêu em… Tôi… muốn em nhớ kĩ, người em yêu… vì chiến tranh mà chết. Thế nên, em đừng bao giờ gây chiến nữa… đừng bao giờ… gây chiến…”
“Mãi mãi… không bao giờ gây chiến nữa.” Đại Bích tựa như lạc vào cơn mê loạn, hàm hồ nhắc lại lời Lăng Tranh. Anh ta khẽ nở một nụ cười hài lòng ấm áp rồi từ từ nhắm mắt lại. Thấy người đàn ông đang nằm trong lòng mình đột nhiên ngừng thở, đôi đồng tử sắc bén của Đại Bích chợt thu hẹp lại.
“Không…” Cô ta ngẩng đầu, hét một tiếng dài đau đớn và thê lương. Dường như cả pháo đài vì tiếng hét của cô ta mà chấn động kịch liệt. Tận sâu trong cơ thể cô ta truyền đến tiếng xé toạc của da thịt, vô số lớp vảy, móng sắc và vòi nhọn từ từ chui ra khỏi cơ thể căng phồng. Làn da không còn trắng nõn và thân thể cũng mất đi vẻ thon thả thường ngày, tất cả những đường nét con người lúc này đều bị bao phủ bởi lớp da cứng như thép của côn trùng. Mà trên cơ thể côn trùng khổng lồ, xấu xí ấy mọc ra một đôi xúc tu trước ngực, nhẹ nhàng nhấc bổng thi thể lạnh giá của Lăng Tranh lên. Trong đôi mắt kép màu tím sẫm, những giọt nước mắt bi thương không ngừng ùa ra như thủy triều dâng.
“Trẫm đồng ý với khanh!” Cô ta nhấc thi thể của Lăng Tranh lên gần sát gò má mình, thầm thì: “Sẽ không gây chiến nữa… mãi mãi không bao giờ gây chiến nữa…”
Trên boong tàu của chiến hạm Minh Long.
Tin tức Ngài chỉ huy đích thân lái Báo Săn đi đón người sớm đã được truyền khắp toàn bộ chiến hạm. Vì thế, khi Báo Săn cuối cùng cũng đáp xuống boong tàu thì tất cả các phi công, nhân viên hậu cần mặt đất hoặc vô tình hoặc cố ý đều quanh quẩn đứng gần đó, ló đầu quan sát tình hình.
Cửa khoang tự động mở, Ngài chỉ huy trẻ tuổi, cao to, đẹp trai bước ra, ôm chặt một người phụ nữ trong lòng. Người phụ nữ đó mặc một bộ đồ phi công thông thường nhất, chiếc áo ba lỗ màu xám tro bó sát người, làm nổi bật từng đường cong tinh tế, chiếc quần dài ôm chặt lấy đôi chân thon thả của cô. Nằm trong lòng Ngài chỉ huy, trông cô càng có vẻ nhỏ nhắn, xinh xắn hơn bao giờ hết. Cô nghiêng đầu, vội vã liếc nhìn những ánh mắt nóng rực xung quanh rồi vươn tay, níu chặt ngực áo sơ mi trên người Ngài chỉ huy, tựa như muốn kháng nghị sự độc tài, mạnh bạo của anh. Nhưng Ngài sĩ quan chỉ huy lạnh lùng, oai nghiêm dường như không hề để tâm tới phản ứng của cô, mắt vẫn nhìn thẳng, chân sải những bước dài đi lên boong tàu.
Anh cứ đường hoàng ôm cô cả quãng đường như vậy, cho đến tận lúc đến trước cửa khoang nghỉ ngơi của Hạm trưởng nằm giữa pháo đài. Mặt Tô Di nóng bừng, chỉ cảm thấy mấy ngày không gặp, thái độ của anh đối với cô dường như đã có sự chuyển biến lớn. Vẻ bá đạo vẫn y hệt như trước nhưng hình như còn có thêm điều gì khác nữa.
Anh đặt cô nằm lên chiếc giường lớn, động tác vô cùng dịu dàng, trước nay chưa từng có. Cô nằm đó, ngẩng đầu nhìn anh, anh cũng cúi đầu lặng lẽ nhìn cô. Sau đó, một nụ hôn nặng nề rơi xuống. Dường như muốn phát tiết hết toàn bộ nỗi đau ngầm đã kìm nén bấy lâu, anh gần như mãnh liệt mút lấy môi lưỡi cô. Một chân anh đứng thẳng, một chân quỳ trên giường, hai tay ôm chặt lấy cô, khiến cô hoàn toàn nằm trọn trong lòng anh. Một hồi lâu sau, anh mới buông cô ra, nhưng đôi tay vẫn ôm siết thân thể mảnh mai như cũ. Trong đôi mắt đen láy, sâu thẳm vẫn ánh lên sự ham muốn mạnh mẽ.
“Em bị thương ở đâu?”
Trong lòng Tô Di thoáng rung động. Cô không ngờ, câu đầu tiên anh hỏi lại không phải là cô đã từng trải qua chuyện gì, hay cô đã làm thế nào để thao túng được dãy đá khổng lồ, xoay chuyển chiến cuộc. Chắc hẳn, bất cứ ai cũng đều cảm thấy kinh ngạc và tỏ mò về sự việc vừa rồi. Thế nhưng, riêng anh lại chỉ quan tâm đến vết thương của cô…
Tô Di thực sự muốn rơi lệ, nhưng lại không muốn bật khóc trước mặt anh. Cô “à” một tiếng, chỉ ngón tay vào đùi phải của mình. “Ở đây!”
Anh nhíu mày nhìn rồi đưa tay nhẹ nhàng cởi quần áo cô ra. Khi lớp vải sượt qua đùi phải, cô khẽ kêu đau một tiếng. Trước mắt vẫn là đôi chân dài, trắng nón như cũ, chỉ là trên chiếc đùi thon nhỏ cuốn một lớp băng gạc thật dày. Tuy vết thương đã từng được xử lý qua nhưng ở đó vẫn có máu rỉ ra. Điều kiện chữa trị ở địa bàn Trùng tộc có thể tốt đến đâu chứ? Như thế này đã coi là khá lắm rồi. Anh không nói một lời, lẳng lặng lấy dụng cụ chuyên dụng đặt bên giường, nhẹ nhàng gỡ lớp băng gạc trên đùi cô ra. Vết thương rất nặng và khó coi, có vết máu không biết đã khô từ lúc nào, thậm chí còn có dấu hiệu bị nhiễm trùng. Anh chỉ ghé sát vào nhìn mấy giây rồi đột nhiên đứng lên, nhấc điện thoại treo trên vách khoang, gọi: “Bác sĩ Lam Khả Tinh, tôi là Sĩ quan chỉ huy đây, mời cô lập tức tới khoang nghỉ ngơi của tôi ngay.”
Trong lúc chờ bác sĩ tới, anh kéo ghế, ngồi xuống bên cạnh cô. Cô mở to mắt nhìn anh, anh cũng nhìn lại cô. Vì thế, lại một nụ hôn sâu nữa nặng nề rơi xuống,như thế có thêm bao nhiêu lần đi nữa thì vẫn là chưa đủ đối với hai người. Khi cô bác sĩ kia đi vào, nhìn thấy thế thì khẽ ho khan một tiếng. Anh lúc này mới buông cô ra với vẻ mặt thản nhiên, đứng thẳng người dậy, đi qua một bên. Còn Tô Di lại đỏ bừng mặt.
Vừa nhìn thấy vết thương trên đùi Tô Di, bác sĩ Lam Khả Tinh đã lập tức nhíu mày, nói: “Bị thương nặng như vậy sao? Phải lập tức chuyển tới phòng bệnh thôi!”
“… Không được!” Mạnh Hi Tông đứng sau lưng cô ta, giọng nói trầm như nước. “Cô ấy phải ở lại phòng ngủ của tôi.”
Lam Khả Tinh nhíu mày chặt hơn. “Ngài chỉ huy, anh có biết mỗi ngày tôi phải khám cho bao nhiêu người ốm đau, bệnh tật không? Ngày nào cũng phải chạy tới chỗ anh mấy lần sẽ lãng phí rất nhiều thời gian của tôi!”
Mạnh Hi Tông không hề có ý thỏa hiệp. “Trừ khi chuyển khoang nghỉ ngơi của tôi tới trạm y tế của các cô.”
Lam Khả Tinh vội vàng lắc đầu. Để hai vợ chồng Ngài chỉ huy ở địa bàn của mình ư? Cảm giác đó thực sự rất kì quái! Cô ta cúi đầu, nhìn lại vết thương trên đùi Tô Di một lần nữa, sau đó đành phải thỏa hiệp: “Được rồi!”, rồi hàm ý sâu xa, quay sang nói với Tô Di: “Phu nhân, đây là lần đầu tiên Ngài chỉ huy yêu cầu đặc quyền như vậy đấy. Trước đây, bản thân ngài ấy bị thương cũng đều đến khoang khám bệnh, đứng xếp hàng chờ đợi.”
Trong lòng Tô Di thoáng dấy lên cảm giác ngọt ngào chưa từng có, cô liền ngước mắt nhìn Mạnh Hi Tông đang đứng sừng sững bất động sau lưng bác sĩ. Anh vẫn đang nhìn chằm chằm vào vết thương trên đùi cô, sắc mặt vô cùng lạnh lùng. Khi bác sĩ xử lý lại vết thương cho Tô Di thì không dùng tới thuốc gây tê bởi trước đó, cô đã tự tiêm quá nhiều thuốc tê một cách bừa bãi, vì thế, để thần kinh không bị tổn thương thì tốt nhất là không nên dùng thêm nữa. Tô Di chỉ có thể cắn răng chịu đừng. Nhưng có lẽ vì có anh ở bên cạnh nên khi cơn đau dấy lên, cô cũng không dốc sức nín nhịn nữa mà cúi đầu khẽ kêu vài tiếng.
“Cố chịu đựng!” Anh trầm giọng giống như đang ra lệnh chứ không hề an ủi dịu dàng.
Nửa giờ sau.
Bác sĩ ném găng tay vào sọt rác, lau mồ hôi trên trán, nói: “Khá lắm, chỉ kêu có vài tiếng. Nhưng phu nhân à, lúc sinh con còn đau hơn đấy!”
Mạnh Hi Tông sa sầm nét mặt, giả vờ không nghe thấy. Tô Di không biết trả lời sao, chỉ lễ phép cười cười.
“Trong vòng một tháng, đừng để chân bên phải của cô ấy cử động lung tung.” Trước khi dời đi, bác sĩ còn dặn dò. “Chiếc chân này suýt chút nữa đã phải bỏ đi rồi.”
Trong phòng lần nữa khôi phục lại vẻ yên tĩnh. Cơ thể cô vùi sâu trong tấm chăn. Trên gương mặt xinh xắn, đôi mắt trong veo vẫn lặng lẽ nhìn anh, tựa như còn hàng ngàn hàng vạn lời muốn nói – giống hệt một con mèo nhỏ yếu đuối động lòng người.
“Chờ anh!” Anh đặt lên trán cô một nụ hôn thật sâu rồi đứng dậy, đi vào phòng tắm.
Mạnh Hi Tông liên tục phải làm việc với cường độ cao trong nhiều ngày trời, lúc này thực sự cũng đã mệt mỏi tới cực điểm. Anh vào phòng tắm, tắm qua loa một lát rồi quấn khăn đi ra. Vừa tới bên giường đã thấy hai mắt Tô Di nhắm nghiền, cô đã quá mệt mỏi mà thiếp đi rồi. Anh lẳng lặng nhìn cô hồi lâu rồi khẽ khàng nằm xuống bên cạnh, ôm cô vào lòng, dần chìm vào giấc ngủ say.
Khi Tô Di tỉnh dậy, bên trong khoang thuyền đã tối om. Chỉ có những ngôi sao bên ngoài cửa sổ là vẫn sáng lấp lánh, khiến trong khoang cũng mờ mờ tỏ tỏ. Cô tỉnh giấc vì vết thương ở chân lại nhói đau. Cô quay đầu, liền chạm vào khuôn mặt lạnh như băng của Mạnh Hi Tông. Dường như cảm nhận được Tô Di đã tỉnh, Mạnh Hi Tông vốn đang ngủ say liền mở bừng mắt, đôi mắt trong bóng tối vẫn sáng quắc, bình tĩnh nhìn cô. Nỗi tủi thân và tuyệt vọng khi rơi vào bước đường cùng mấy ngày qua, biết bao lời muốn nói với anh nhưng khi tất cả kết thúc lại không nói nên lời.
“Mạnh Hi Tông!” Cô run giọng hỏi: “Em có điều này muốn hỏi anh, anh phải trả lời thật, được không?”
“Em cũng thật to gan!” Ánh mắt anh sáng quắc nhìn cô chằm chằm, rồi anh giơ tay, bật đèn phòng ngủ phía đầu giường.
Nhưng cô sẽ không vì vẻ uy nghiêm, mạnh mẽ của anh mà tỏ ra sợ hãi nữa. Cô nhìn thẳng vào mắt anh, cảm giác như mặt mình đang dần nóng bừng lên, nhưng điều này không thể ngăn cản được câu hỏi trong lòng cô bấy lâu.
“Tại sao anh vẫn giữ em bên cạnh? Nhất định muốn em làm người phụ nữ của anh?” Mỗi từ mỗi chữ nói ra đều khiến cổ họng cô bỏng rát.
Mạnh Hi Tông nhìn cô chằm chằm, một lúc lâu sau vẫn không nói một lời. Sau đó, anh lật người, nhẹ nhàng đè lên cô nhưng vẫn hết sức cẩn trọng để không chạm vào vết thương. Anh giữ chặt hai tay cô, đôi mắt sâu thăm thẳm nhìn cô từ trên cao. Dần dần, trong đôi mắt ấy ánh lên ngọn lửa dục vọng, tựa như muốn đốt cháy cô thành tro thành bụi.
“Tô Di, anh cũng vừa mới biết câu trả lời.” Giọng nói của anh trầm thấp nhưng lại mạnh mẽ vô cùng. “Bởi vì, anh yêu em.”
Tô Di bỗng thấy cả thế giới của mình trong nháy mắt đều như ngừng lại. Những ánh sao trên bầu trời ngoài kia tựa như một đợt thủy triều ào ạt đổ xuống. Tiếng động cơ trong cabin cũng hoàn toàn biết mất. Trước mắt cô chỉ còn lại gương mặt anh tuấn và cơ thể cường tráng của Mạnh Hi Tông, bắt mắt tới nỗi không gì có thể sánh được. Cô hoàn toàn không thể nói được bất cứ lời nào, mười đầu ngón tay bất giác siết chặt lấy tay anh.
Anh vẫn chăm chú nhìn cô rồi nói: “Tất cả mọi thứ của anh đều là của em. Quân đội, của cải, đất đai… Tất cả những gì em muốn, anh đều làm cho em. Anh chỉ có một điều kiện duy nhất, từ cơ thể tới linh hồn em phải hoàn toàn thuộc về anh.”
Tô Di bị những lời nói của anh làm cho rung động. Những thứ anh đề cập đến, cô chẳng hề quan tâm. Nhưng sự dứt khoát đó lại khiến cô vui sướng không sao tả xiết.
Nhìn thấy sự trầm mặc của cô, hình như anh có chút không vui khi cô không đáp lời. Anh giữ chặt lấy khuôn mặt cô, gằn từng chữ: “Em có thể có tự do của riêng mình, nhưng phải ở trong phạm vi an toàn anh cho phép. Sinh con cho anh, luôn thỏa mãn anh. Nếu có ai dám làm tổn thương em, anh sẽ khiến hắn phải trả giá gấp nghìn lần. Nếu em yêu người khác, anh nhất định sẽ không nương tay mà giết chết hắn. Hãy nhớ kĩ những lời anh nói!”
“Em… đây là mệnh lệnh sao?”
“Không.” Những ngón tay anh vuốt ve khuôn mặt cô như đang hưởng thụ. “Đây là một thông báo!”
Những vì sao dày đặc bên ngoài khoang thuyền tựa như hàng ngàn hàng vạn mảnh ngọc vỡ, lấp lánh điểm xuyết trên nền trời sâu thẳm, khiến vách tường màu trắng sữa bên trong cabin càng có vẻ thanh nhã và tĩnh lặng hơn bao giờ hết.
Nữ vương Đại Bích đứng bên cửa sổ, buông một tiếng thở dài.
“Lăng khanh có thể cười vui được rồi.” Cô ta khẽ cười, nói: “Trẫm đã thất bại. Đây là ý chỉ của thần linh. Khi không trẫm lại chịu thua trước dãy đá khổng lồ.”
Lăng Tranh trầm mặc không nói, mười ngón tay thon dài khẽ khàng siết lại.
“Vừa rồi, khanh không được chứng kiến cảnh Tô Di ngồi trên tảng đá khổng lồ đó.” Đại Bích tự giễu: “Cô ta ngồi ở vị trí rất cao, như một người phụ nữ cao ngạo chân chính, đồng nghĩa với việc trẫm là tướng bại trận, thực sự cảm thấy hổ then với toàn thể nhân dân. Trẫm… từ nhỏ đã mang trong người huyết mạch ngoại tộc nên không được vương tộc coi trong, trải qua muôn vàn gian nan, khổ cực mới bước lên được vị trí Nữ vương, nhưng không may lại ở trên hành tinh có tình hình khí hậu mỗi năm một xấu đi. Trẫm chuẩn bị suốt mười năm trời mới dám phát động cuộc chiến tranh này, chỉ vì muốn mở rộng không gian sinh tồn của Trùng tộc. Nhưng cuối cùng lại thất bại chỉ trong gang tấc, trẫm…”
“Đủ rồi!” Lăng Tranh bỗng ngắt lời cô ta. Anh ta ngẩng mặt lên, nơi gò má cuốn đầy gạc trắng lộ ra nét thống khổ cùng cực. “Đại Bích, cho dù không có dãy đá khổng lồ đó thì cuối cùng cô vẫn phải chịu thua thôi. Một khi viện binh của Mạnh Hi Tông đến, quân chủ lực của cô không thể trốn thoát được. Vì thế, có thể nói tình hình lúc này đã khiến Trùng tộc giảm thiểu thương vong đáng kể rồi!”
Đại Bích tỏ ra vô cùng tức giận, cô ta nhìn Lăng Tranh chằm chằm một hồi lâu, cuối cùng đành quay mặt sang chỗ khác.
“Một lúc nữa sẽ có người tới đón khanh!” Cô ta thản nhiên nói. “Đối phương đưa ra điều kiện, yêu cầu trả lại tất cả những tù binh đã bị bắt trước đây, đặc biệt là khanh.”
Lăng Tranh khẽ giật nảy mình, hỏi lại: “Thế còn cô?”
“Bọn họ dám làm gì Nữ vương Trùng tộc chứ?” Đại Bích lạnh lùng nói. “Trẫm cũng chẳng sợ chết, nếu như trẫm chết, điều đó tương đương với sự hủy diệt của Trùng tộc. Lúc ấy, loài người cứ chờ cuộc huyết chiến toàn diện đi!”
“Cô khóc đấy à?” Giọng nói của Lăng Tranh bỗng nhiên trầm hẳn xuống.
Vành mắt màu xanh đen đã ầng ậc nước, chỉ là vẫn cố kìm nén tiếng nấc nghẹn ngào mà thôi. Giờ nghe thấy giọng nói ấm áp, đầy vẻ quan tâm của anh ta, nước mắt nhất thời cuồn cuộn rơi xuống.
“Đừng nói những lời vô nghĩa đó nữa!” Cô ta lạnh lùng nói: “Trẫm tự nhận là mình kém may mắn, khanh đi đi.”
Dường như lửa giận nhen nhóm bấy lâu trong lòng Lăng Tranh lại bị những lời này của Đại Bích thổi bùng lên, anh ta lạnh lùng nói: “Đại Bích, cô vẫn quy tất cả những việc này vào vận may hay sao? Cô cứ phải đóng đinh mình ở vị trí Nữ vương như vậy à?”
Cơ thể Đại Bích khẽ chấn động, đôi mắt đen láy, sâu thẳm mơ hồ xuất hiện một tia sáng màu tím: “To gan!”
Lăng Tranh bỗng nhiên đứng lên, đi tới trước mặt cô ta. Anh ta không nhìn thấy gì nhưng giơ tay tát mạnh một cái lại tát đúng vào một bên má của cô ta. Đại Bích bị đánh bất ngờ, liền đẩy Lăng Tranh ra, anh ta lảo đảo, thiếu chút nữa đã đụng vào chiếc bàn làm việc gần đó. Cô ta liền bước nhanh tới, đỡ anh ta đứng vững. Mặc dù đôi mắt không còn nhìn thấy gì nhưng Lăng Tranh vẫn đủ sức để ép chặt bả vai Đại Bích, đè cô ta vào sát vách khoang. Đôi mắt của Đại Bích trong phút chốc đã thay đổi hình dạng, đồng tử dựng đứng, trở nên hẹp dài và lạnh lùng hơn bao giờ hết.
“Không, Đại Bích, đừng biến thân!” Lăng Tranh đột nhiên hét lớn, khiến hai tai Đại Bích trở nên tê dại. Nhưng những lời này như có ma lực, khiến cơ thể đang dần biến hóa của cô ta ngừng hẳn lại. Trên trán mọc đầy những vảy cứng, hàm răng cũng trở nên sắc nhọn, hai tay nhọn hoắt, thậm chí còn mọc ra những xúc tu màu đen, cứng như thép. Nhưng Lăng Tranh không quan tâm, vẫn cứ ghì chặt Đại Bích lên vách khoang, mảnh vải trắng bịt kín hai mắt càng khiến vẻ tuấn lãng động lòng người của anh ta trở nên rõ ràng hơn. Cô ta nhất thời quên đi hình dạng của mình lúc này, quên cả cơn tức giận trong lòng, nhẹ nhàng đưa những chiếc xúc tu lên xoa gò má Lăng Tranh.
“Đại Bích!” Nước mắt thấm ướt mảnh vải trắng, Lăng Tranh khàn khàn cất tiếng nói: “Dừng lại đi, Đại Bích! Em đã là một người phụ nữ cao ngạo, tôn quý rồi, dù nhiều việc trên đời không được như ý nguyện đi chăng nữa thì cũng hãy chấp nhận nó. Em không thể cứ sống mãi như thế được! Ép buộc sẽ chẳng có được hạnh phúc, cũng không thể mang lại hạnh phúc thực sự cho thần dân của mình. Em là một Nữ vương tốt. Em vì thần dân mà cam chịu bại trận trong cuộc chiến lần này, còn gì không cam tâm nữa đây?”
“Thật sao? Ép buộc sẽ không có được hạnh phúc ư? Vậy là tôi đang ép buộc anh sao?” Cô ta run giọng hỏi.
Lăng Tranh nắm lấy xúc tu của Đại Bích. Những chiếc gai nhọn trên dó lập tức đâm sâu vào lòng bàn tay anh ta, khiến máu tươi chảy xuống ròng ròng. Đôi đồng tử thẳng đứng, mảnh như sợi chỉ của cô ta phút chốc ánh lên tia đau lòng, nhưng Lăng Tranh lại không thể nhìn thấy.
“Tôi sẽ không theo loài người rời đi đâu.” Lăng Tranh dịu dàng nói ra những lời ngoài sức tưởng tượng của Đại Bích. Anh ta nắm chiếc xúc tu chặt hơn, khuôn mặt tuấn lãng dần ghé sát, hơi thở thanh tân mà lạnh lùng lập tức phả lên mặt cô ta. Đại Bích bỗng thấy cả thế giới xung quanh trong nháy mắt trở nên tĩnh lặng, khẽ khàng nhắm nghiền đôi mắt kép, dường như cái ngày đầu tiên cô ta cứu Lăng Tranh lại hiện về trong trí nhớ. Anh ta nằm trên giường bệnh, đôi mắt sáng trong như ánh sao mở to.
“Người đẹp…” Khi đó, anh ta nhìn cô đứng bên giường, dịu dàng mỉm cười. “Chuyện gì đã xảy ra vậy? Tại sao tôi lại nằm trên giường của cô?”
“Xoẹt…” một tiếng, Đại Bích mở bừng mắt ra, đôi đồng tử đã khôi phục lại hình dạng mắt người ban đầu, chỉ thấy sắc mặt Lăng Tranh dần tái mét. Chiếc xúc tu cứng như thép bị Lăng Tranh nắm chặt, lúc này… đang cắm sâu vào ổ bụng anh ta.
“Anh…!” Đại Bích tưởng chừng không thể tin vào mắt mình, muốn rút chiếc xúc tu ra nhưng lại sợ làm vết thương nặng thêm, trong lúc nhất thời, lòng rối như tơ vò, chỉ biết lớn tiếng quát: “Đội cận vệ! Đội cận vệ!”
Lăng Tranh gục trên người cô ta, sắc mặt tái nhợt rồi ngã xuống đất, anh ta thều thào lên tiếng: “Không nỡ giết em, chỉ có thể tự giết mình.”
Đôi mắt đen của Đại Bích không ngừng rơi lệ: “Anh điên rồi!”
Anh ta mỉm cười nói: “Đại Bích, đồng ý với tôi, đừng bao giờ gây chiến nữa.”
“Không! Tại sao anh lại phải chết cơ chứ?”
“Tôi đã là… chồng em, em đã soạn xong… chiếu thư rồi!” Lăng Tranh nói: “Cho dù tôi quay về… về Liên minh, cũng chỉ là một phế nhân… nhục nhã… “ Anh ta lẳng lặng tiếp tục. “Đại Bích, tôi yêu em… Tôi… muốn em nhớ kĩ, người em yêu… vì chiến tranh mà chết. Thế nên, em đừng bao giờ gây chiến nữa… đừng bao giờ… gây chiến…”
“Mãi mãi… không bao giờ gây chiến nữa.” Đại Bích tựa như lạc vào cơn mê loạn, hàm hồ nhắc lại lời Lăng Tranh. Anh ta khẽ nở một nụ cười hài lòng ấm áp rồi từ từ nhắm mắt lại. Thấy người đàn ông đang nằm trong lòng mình đột nhiên ngừng thở, đôi đồng tử sắc bén của Đại Bích chợt thu hẹp lại.
“Không…” Cô ta ngẩng đầu, hét một tiếng dài đau đớn và thê lương. Dường như cả pháo đài vì tiếng hét của cô ta mà chấn động kịch liệt. Tận sâu trong cơ thể cô ta truyền đến tiếng xé toạc của da thịt, vô số lớp vảy, móng sắc và vòi nhọn từ từ chui ra khỏi cơ thể căng phồng. Làn da không còn trắng nõn và thân thể cũng mất đi vẻ thon thả thường ngày, tất cả những đường nét con người lúc này đều bị bao phủ bởi lớp da cứng như thép của côn trùng. Mà trên cơ thể côn trùng khổng lồ, xấu xí ấy mọc ra một đôi xúc tu trước ngực, nhẹ nhàng nhấc bổng thi thể lạnh giá của Lăng Tranh lên. Trong đôi mắt kép màu tím sẫm, những giọt nước mắt bi thương không ngừng ùa ra như thủy triều dâng.
“Trẫm đồng ý với khanh!” Cô ta nhấc thi thể của Lăng Tranh lên gần sát gò má mình, thầm thì: “Sẽ không gây chiến nữa… mãi mãi không bao giờ gây chiến nữa…”
Trên boong tàu của chiến hạm Minh Long.
Tin tức Ngài chỉ huy đích thân lái Báo Săn đi đón người sớm đã được truyền khắp toàn bộ chiến hạm. Vì thế, khi Báo Săn cuối cùng cũng đáp xuống boong tàu thì tất cả các phi công, nhân viên hậu cần mặt đất hoặc vô tình hoặc cố ý đều quanh quẩn đứng gần đó, ló đầu quan sát tình hình.
Cửa khoang tự động mở, Ngài chỉ huy trẻ tuổi, cao to, đẹp trai bước ra, ôm chặt một người phụ nữ trong lòng. Người phụ nữ đó mặc một bộ đồ phi công thông thường nhất, chiếc áo ba lỗ màu xám tro bó sát người, làm nổi bật từng đường cong tinh tế, chiếc quần dài ôm chặt lấy đôi chân thon thả của cô. Nằm trong lòng Ngài chỉ huy, trông cô càng có vẻ nhỏ nhắn, xinh xắn hơn bao giờ hết. Cô nghiêng đầu, vội vã liếc nhìn những ánh mắt nóng rực xung quanh rồi vươn tay, níu chặt ngực áo sơ mi trên người Ngài chỉ huy, tựa như muốn kháng nghị sự độc tài, mạnh bạo của anh. Nhưng Ngài sĩ quan chỉ huy lạnh lùng, oai nghiêm dường như không hề để tâm tới phản ứng của cô, mắt vẫn nhìn thẳng, chân sải những bước dài đi lên boong tàu.
Anh cứ đường hoàng ôm cô cả quãng đường như vậy, cho đến tận lúc đến trước cửa khoang nghỉ ngơi của Hạm trưởng nằm giữa pháo đài. Mặt Tô Di nóng bừng, chỉ cảm thấy mấy ngày không gặp, thái độ của anh đối với cô dường như đã có sự chuyển biến lớn. Vẻ bá đạo vẫn y hệt như trước nhưng hình như còn có thêm điều gì khác nữa.
Anh đặt cô nằm lên chiếc giường lớn, động tác vô cùng dịu dàng, trước nay chưa từng có. Cô nằm đó, ngẩng đầu nhìn anh, anh cũng cúi đầu lặng lẽ nhìn cô. Sau đó, một nụ hôn nặng nề rơi xuống. Dường như muốn phát tiết hết toàn bộ nỗi đau ngầm đã kìm nén bấy lâu, anh gần như mãnh liệt mút lấy môi lưỡi cô. Một chân anh đứng thẳng, một chân quỳ trên giường, hai tay ôm chặt lấy cô, khiến cô hoàn toàn nằm trọn trong lòng anh. Một hồi lâu sau, anh mới buông cô ra, nhưng đôi tay vẫn ôm siết thân thể mảnh mai như cũ. Trong đôi mắt đen láy, sâu thẳm vẫn ánh lên sự ham muốn mạnh mẽ.
“Em bị thương ở đâu?”
Trong lòng Tô Di thoáng rung động. Cô không ngờ, câu đầu tiên anh hỏi lại không phải là cô đã từng trải qua chuyện gì, hay cô đã làm thế nào để thao túng được dãy đá khổng lồ, xoay chuyển chiến cuộc. Chắc hẳn, bất cứ ai cũng đều cảm thấy kinh ngạc và tỏ mò về sự việc vừa rồi. Thế nhưng, riêng anh lại chỉ quan tâm đến vết thương của cô…
Tô Di thực sự muốn rơi lệ, nhưng lại không muốn bật khóc trước mặt anh. Cô “à” một tiếng, chỉ ngón tay vào đùi phải của mình. “Ở đây!”
Anh nhíu mày nhìn rồi đưa tay nhẹ nhàng cởi quần áo cô ra. Khi lớp vải sượt qua đùi phải, cô khẽ kêu đau một tiếng. Trước mắt vẫn là đôi chân dài, trắng nón như cũ, chỉ là trên chiếc đùi thon nhỏ cuốn một lớp băng gạc thật dày. Tuy vết thương đã từng được xử lý qua nhưng ở đó vẫn có máu rỉ ra. Điều kiện chữa trị ở địa bàn Trùng tộc có thể tốt đến đâu chứ? Như thế này đã coi là khá lắm rồi. Anh không nói một lời, lẳng lặng lấy dụng cụ chuyên dụng đặt bên giường, nhẹ nhàng gỡ lớp băng gạc trên đùi cô ra. Vết thương rất nặng và khó coi, có vết máu không biết đã khô từ lúc nào, thậm chí còn có dấu hiệu bị nhiễm trùng. Anh chỉ ghé sát vào nhìn mấy giây rồi đột nhiên đứng lên, nhấc điện thoại treo trên vách khoang, gọi: “Bác sĩ Lam Khả Tinh, tôi là Sĩ quan chỉ huy đây, mời cô lập tức tới khoang nghỉ ngơi của tôi ngay.”
Trong lúc chờ bác sĩ tới, anh kéo ghế, ngồi xuống bên cạnh cô. Cô mở to mắt nhìn anh, anh cũng nhìn lại cô. Vì thế, lại một nụ hôn sâu nữa nặng nề rơi xuống,như thế có thêm bao nhiêu lần đi nữa thì vẫn là chưa đủ đối với hai người. Khi cô bác sĩ kia đi vào, nhìn thấy thế thì khẽ ho khan một tiếng. Anh lúc này mới buông cô ra với vẻ mặt thản nhiên, đứng thẳng người dậy, đi qua một bên. Còn Tô Di lại đỏ bừng mặt.
Vừa nhìn thấy vết thương trên đùi Tô Di, bác sĩ Lam Khả Tinh đã lập tức nhíu mày, nói: “Bị thương nặng như vậy sao? Phải lập tức chuyển tới phòng bệnh thôi!”
“… Không được!” Mạnh Hi Tông đứng sau lưng cô ta, giọng nói trầm như nước. “Cô ấy phải ở lại phòng ngủ của tôi.”
Lam Khả Tinh nhíu mày chặt hơn. “Ngài chỉ huy, anh có biết mỗi ngày tôi phải khám cho bao nhiêu người ốm đau, bệnh tật không? Ngày nào cũng phải chạy tới chỗ anh mấy lần sẽ lãng phí rất nhiều thời gian của tôi!”
Mạnh Hi Tông không hề có ý thỏa hiệp. “Trừ khi chuyển khoang nghỉ ngơi của tôi tới trạm y tế của các cô.”
Lam Khả Tinh vội vàng lắc đầu. Để hai vợ chồng Ngài chỉ huy ở địa bàn của mình ư? Cảm giác đó thực sự rất kì quái! Cô ta cúi đầu, nhìn lại vết thương trên đùi Tô Di một lần nữa, sau đó đành phải thỏa hiệp: “Được rồi!”, rồi hàm ý sâu xa, quay sang nói với Tô Di: “Phu nhân, đây là lần đầu tiên Ngài chỉ huy yêu cầu đặc quyền như vậy đấy. Trước đây, bản thân ngài ấy bị thương cũng đều đến khoang khám bệnh, đứng xếp hàng chờ đợi.”
Trong lòng Tô Di thoáng dấy lên cảm giác ngọt ngào chưa từng có, cô liền ngước mắt nhìn Mạnh Hi Tông đang đứng sừng sững bất động sau lưng bác sĩ. Anh vẫn đang nhìn chằm chằm vào vết thương trên đùi cô, sắc mặt vô cùng lạnh lùng. Khi bác sĩ xử lý lại vết thương cho Tô Di thì không dùng tới thuốc gây tê bởi trước đó, cô đã tự tiêm quá nhiều thuốc tê một cách bừa bãi, vì thế, để thần kinh không bị tổn thương thì tốt nhất là không nên dùng thêm nữa. Tô Di chỉ có thể cắn răng chịu đừng. Nhưng có lẽ vì có anh ở bên cạnh nên khi cơn đau dấy lên, cô cũng không dốc sức nín nhịn nữa mà cúi đầu khẽ kêu vài tiếng.
“Cố chịu đựng!” Anh trầm giọng giống như đang ra lệnh chứ không hề an ủi dịu dàng.
Nửa giờ sau.
Bác sĩ ném găng tay vào sọt rác, lau mồ hôi trên trán, nói: “Khá lắm, chỉ kêu có vài tiếng. Nhưng phu nhân à, lúc sinh con còn đau hơn đấy!”
Mạnh Hi Tông sa sầm nét mặt, giả vờ không nghe thấy. Tô Di không biết trả lời sao, chỉ lễ phép cười cười.
“Trong vòng một tháng, đừng để chân bên phải của cô ấy cử động lung tung.” Trước khi dời đi, bác sĩ còn dặn dò. “Chiếc chân này suýt chút nữa đã phải bỏ đi rồi.”
Trong phòng lần nữa khôi phục lại vẻ yên tĩnh. Cơ thể cô vùi sâu trong tấm chăn. Trên gương mặt xinh xắn, đôi mắt trong veo vẫn lặng lẽ nhìn anh, tựa như còn hàng ngàn hàng vạn lời muốn nói – giống hệt một con mèo nhỏ yếu đuối động lòng người.
“Chờ anh!” Anh đặt lên trán cô một nụ hôn thật sâu rồi đứng dậy, đi vào phòng tắm.
Mạnh Hi Tông liên tục phải làm việc với cường độ cao trong nhiều ngày trời, lúc này thực sự cũng đã mệt mỏi tới cực điểm. Anh vào phòng tắm, tắm qua loa một lát rồi quấn khăn đi ra. Vừa tới bên giường đã thấy hai mắt Tô Di nhắm nghiền, cô đã quá mệt mỏi mà thiếp đi rồi. Anh lẳng lặng nhìn cô hồi lâu rồi khẽ khàng nằm xuống bên cạnh, ôm cô vào lòng, dần chìm vào giấc ngủ say.
Khi Tô Di tỉnh dậy, bên trong khoang thuyền đã tối om. Chỉ có những ngôi sao bên ngoài cửa sổ là vẫn sáng lấp lánh, khiến trong khoang cũng mờ mờ tỏ tỏ. Cô tỉnh giấc vì vết thương ở chân lại nhói đau. Cô quay đầu, liền chạm vào khuôn mặt lạnh như băng của Mạnh Hi Tông. Dường như cảm nhận được Tô Di đã tỉnh, Mạnh Hi Tông vốn đang ngủ say liền mở bừng mắt, đôi mắt trong bóng tối vẫn sáng quắc, bình tĩnh nhìn cô. Nỗi tủi thân và tuyệt vọng khi rơi vào bước đường cùng mấy ngày qua, biết bao lời muốn nói với anh nhưng khi tất cả kết thúc lại không nói nên lời.
“Mạnh Hi Tông!” Cô run giọng hỏi: “Em có điều này muốn hỏi anh, anh phải trả lời thật, được không?”
“Em cũng thật to gan!” Ánh mắt anh sáng quắc nhìn cô chằm chằm, rồi anh giơ tay, bật đèn phòng ngủ phía đầu giường.
Nhưng cô sẽ không vì vẻ uy nghiêm, mạnh mẽ của anh mà tỏ ra sợ hãi nữa. Cô nhìn thẳng vào mắt anh, cảm giác như mặt mình đang dần nóng bừng lên, nhưng điều này không thể ngăn cản được câu hỏi trong lòng cô bấy lâu.
“Tại sao anh vẫn giữ em bên cạnh? Nhất định muốn em làm người phụ nữ của anh?” Mỗi từ mỗi chữ nói ra đều khiến cổ họng cô bỏng rát.
Mạnh Hi Tông nhìn cô chằm chằm, một lúc lâu sau vẫn không nói một lời. Sau đó, anh lật người, nhẹ nhàng đè lên cô nhưng vẫn hết sức cẩn trọng để không chạm vào vết thương. Anh giữ chặt hai tay cô, đôi mắt sâu thăm thẳm nhìn cô từ trên cao. Dần dần, trong đôi mắt ấy ánh lên ngọn lửa dục vọng, tựa như muốn đốt cháy cô thành tro thành bụi.
“Tô Di, anh cũng vừa mới biết câu trả lời.” Giọng nói của anh trầm thấp nhưng lại mạnh mẽ vô cùng. “Bởi vì, anh yêu em.”
Tô Di bỗng thấy cả thế giới của mình trong nháy mắt đều như ngừng lại. Những ánh sao trên bầu trời ngoài kia tựa như một đợt thủy triều ào ạt đổ xuống. Tiếng động cơ trong cabin cũng hoàn toàn biết mất. Trước mắt cô chỉ còn lại gương mặt anh tuấn và cơ thể cường tráng của Mạnh Hi Tông, bắt mắt tới nỗi không gì có thể sánh được. Cô hoàn toàn không thể nói được bất cứ lời nào, mười đầu ngón tay bất giác siết chặt lấy tay anh.
Anh vẫn chăm chú nhìn cô rồi nói: “Tất cả mọi thứ của anh đều là của em. Quân đội, của cải, đất đai… Tất cả những gì em muốn, anh đều làm cho em. Anh chỉ có một điều kiện duy nhất, từ cơ thể tới linh hồn em phải hoàn toàn thuộc về anh.”
Tô Di bị những lời nói của anh làm cho rung động. Những thứ anh đề cập đến, cô chẳng hề quan tâm. Nhưng sự dứt khoát đó lại khiến cô vui sướng không sao tả xiết.
Nhìn thấy sự trầm mặc của cô, hình như anh có chút không vui khi cô không đáp lời. Anh giữ chặt lấy khuôn mặt cô, gằn từng chữ: “Em có thể có tự do của riêng mình, nhưng phải ở trong phạm vi an toàn anh cho phép. Sinh con cho anh, luôn thỏa mãn anh. Nếu có ai dám làm tổn thương em, anh sẽ khiến hắn phải trả giá gấp nghìn lần. Nếu em yêu người khác, anh nhất định sẽ không nương tay mà giết chết hắn. Hãy nhớ kĩ những lời anh nói!”
“Em… đây là mệnh lệnh sao?”
“Không.” Những ngón tay anh vuốt ve khuôn mặt cô như đang hưởng thụ. “Đây là một thông báo!”