Tối đó sau khi tắt máy hắn liền ra ngoài mặc quần áo vào thật nhanh, chuyến bay hắn định không đi nữa rồi hắn lại đổi ý, cũng gần tới giờ bay rồi, từ đây bay sang chỗ cô chỉ mấy gần hai tiếng. Hắn mặc kệ cho người phụ nữ kia đang ngồi trên giường nhìn hắn tới khó hiểu, hắn lấy trong ví tiền ném đại lên giường cho cô ta cọc tiền rồi đe doạ
- Sau này nếu để tôi biết có tin tức gì liên quan tới cô về tôi thì cô xác định đi - Hắn giọng rét run nói
- Vâng thưa ông chủ, tôi đã hiểu - cô ta cầm lấy cọc tiền sau đó cũng vọi vã mặc quần áo
Hắn không để ý rồi bắt xe đi ngay tới sân bay, mặc kệ những đồ đạc quần áo ở khách sạn, hắn gọi điện cho trợ lý mình tới khách sạn giải quyết tất cả mọi việc. Khi tới sân bay là vừa kịp lúc máy bay cất cánh, vì là chuyến đêm nên chỉ có hắn và một vài người khác. Ngồi trên máy bay mà lòng hắn lo lắng, hắn không biết nên giải thích cho cô như thế nào, hắn không biết mình sẽ phải biểu hiện như nào, hắn rất kém trong khoảng dỗ dành phụ nữ.
Từ trước tới nay đều là phụ nữ tìm tới hắn, đều là hắn tuỳ ý sai bảo, nhưng khi gặp cô, hắn bắt đầu phải học cách yêu chiều sủng nịnh cô, hắn phải học cách nhẫn nhịn, học cách chờ đợi. Cho tới lúc nãy lúc cô nói vậy hắn liền vui mừng khôn siết, hắn muốn chạy nhanh tới đó để ôm cô vào lòng. Nhưng hắn cũng đau lắm khi nghe được những tiếng khóc nghẹn ngào của cô, tim hắn như vỡ ra vậy, cô đau hắn liền đau gấp vạn lần.
Ngồi trên máy bay hắn không hề chợp mắt, hắn luôn nghĩ tới cô, khi máy bay đáp xuống đã gần hai giờ sáng, lúc này không biết cô đã ngủ chưa. Nhìn ra ngoài trời tuyết đã rơi, phủ trắng lối đi. Hắn liền bắt chiếc taxi cuối cùng về nhà, hắn liên tục nhắc bác tài xế phải chạy nhanh xe hơn, khi về tới cửa nhà, hắn liền vội vàng đưa mấy tờ tiền chẵn cho tài xế
- Này cậu gì ơi, thừa tiền rồi - Bác tài xế nói
- Bác cầm hết đi ạ, không sao - Hắn nói rồi chạy nhanh vào trong
Hắn chạy nhanh lên tầng tìm cô, vào phòng cô liền không có, hắn lấy điện thoại ra gọi liền không nghe máy, hắn lo lắng tìm khắp nơi trong nhà mà không thấy. Chẳng lẽ cô đã dọn đi rồi, không thể nào, hắn đi nhanh vào phòng cô mở tủ ra, quần áo của cô vẫn trong đó.
- Cậu chủ tiểu thư ở trên sân thượng - quản gia nói
- Cảm ơn - hắn nói rồi chạy nhanh lên sân thượng
Mở cửa sân thương ra là hình bóng đơn cô lẻ loi của cô đang ngồi trên ghế đá, cô cứ ngồi im đó không hề nhúc nhích, những hơi trắng được cô thở ra không gian, khi cô quay mặt lại chỗ hắn hắn liền không kìm được lòng mình chạy tới ôm chặt lấy cô vào lòng. Mặt của cô đã rất lạnh cả hai bàn tay nữa, những đầu ngón tay đã đủ hết lên, mũi cô cũng đỏ nên nữa. Cô đã ngôi đâu bao lâu rồi, tách trà cũng đã gần như đóng đá lại.
Tuyết rơi trắng xoá cả một vung sân thương, cô ngồi đây chắc cũng lâu rồi. Lấy hơi ấm của bản thân truyền cho cô. Cô không nói gì cứ im lặng như vậy không nói. Nếu như cô khóc, nếu như cô đánh hắn có lẽ hắn sẽ không cảm thấy lo lắng như lúc này. Cô không hề chống cự hay phản kháng, cô ngồi im, lặng thinh giống như là coi như không nhìn thấy hắn vậy.
Trái tim của hắn đau lên từng hồi, ôm chặt lấy cô hơn nữa, hắn ôm lấy thân thể này vào trong ngực mình, hắn không biết cô nghĩ gì lúc này càng không biết cô muốn gì lúc này, hắn cứ ôm cô như vậy một hồi không nói gì cả. Mãi tới lúc sau cô mới lấy tay đẩy hắn ra. Cô càng đẩy hắn càng muốn ôm chặt cô hơn nữa.
- Đủ rồi - cô nói, khoé mắt không kìm được mà rơi lệ
- Anh xin lỗi, đều tại anh đừng khóc - hắn lấy tay lau nước mắt cho cô nói
- Đừng....Bẩn - cô gạt tay hắn ra thốt lên
Sau đó cô chạy nhanh đi, hắn liền đuổi theo, chỉ trong phút chốc đã ôm cô vào lòng. Hắn nhấc bổng cô lên ôm chặt lấy vòng eo thon mềm mại mảnh khảnh của cô, hắn bế cô vào trong nhà cho ấm hơn. Sau đó bế cô vào trong phòng hắn. Cô không nói gì nữa chỉ ngoan ngoãn nghe theo lời hắn nói, hắn cảm thấy bản thân mình lúc này rất rất bất lực, cảm giác lúc này đây như thế nào hắn không tả nổi.
Còn cô, cô không biết mình làm sao nữa, nhìn thấy hắn liền không muốn gặp nhưng không thể chống lại được cái ôm ấm áp từ hắn. Cô như một con ngốc vậy. Chỉ im lặng để hắn ôm như vậy mà không nói gì, lẽ ra cô phải mắng chửi hắn nhưng lời đến miệng lại bị nghẹn lại không nói được, cảm giác chua xót lan toả khắp người cô, đây là hắn đang thương hại cô ư ?
Đặt cô xuống chiếc giường mềm mại của mình, hắn cho người hầu làm hai tách trà nóng mang vào phòng, trong lúc đợi hắn lấy túi sưởi trong phòng ra rồi nhét tay cô vào trong đó cho ấm. Sau đó lấy bàn tay ấm áp của mình đặt lên gò mà lạnh buốt của cô.
- Ấm hơn chưa ? - hắn hỏi
Đáp lại hắn là sự im lặng của cô, cô bỏ bàn tay trắng toát của mình ra ngoài túi sưởi, cô liền lấy tay gạt tay hắn ra khỏi má của mình, bàn tay của cô có chút lạnh truyền tới tim hắn một cảm giác đau nhói không thở nối
- Đừng làm thế, em hãy nói gì đi, anh không muốn nhìn thấy vẻ lạnh nhạt của em - hắn nói
Cô vẫn không nói gì, vẫn im lặng, cô cảm thấy như muốn rời đi, cô đừng lên liền bước đi nhưng một bàn tay to khoẻ rắn chắc liền kéo cô lại sau đó cô cảm nhận được môi mình được phủ lên bởi một bờ môi ấm áp khác. Cô như bị thôi miên vậy, dù bị cưỡng hôn nhưng không thể chống cự lại được. Nhưng cô vẫn còn chút lý chí, đôi môi này của hắn đã từng hôn biết bao nhiêu người phụ nữ, cảm giác kinh tởm liền dấy lên trong lòng cô.
Cô đẩy hắn ra nhưng không được, càng kháng cự lại càng bị hắn trói chặt hơn, cô cảm giác được chiếc váy len ấm áp của mình đang từ từ bị cởi ra, cảm giác lạnh xâm nhập vào cơ thể khiến cô run lên. Cô dùng toàn bộ lực đạo của mình đẩy hắn ra, sau đó ôm chặt lấy thân thể của mình lại.
- Linh Linh, anh thực sự rất yêu em, anh yêu em, anh yêu em rất nhiều em có biết không - hắn nói
Sau khi bị cô phản kháng hắn rất tức giận, hắn liền nghĩ tới cô vẫn còn tình cảm với người đó nên mới phản kháng lại hắn, hắn tức giận lắm, tại sao cô lại không ngoan ngoãn một chút như vừa rồi, mặc dù đã nói yêu hắn nhưng tại sao vẫn phản kháng hắn, chỉ cần nghĩ những lời nói của cô lúc trước đầu là nói dối hắn liền tức giận, hận không thể cho cô một bài học.
- Không đừng, bỏ tôi ra - cô hét lên, cô gắng thoát ra khỏi hắn
- Em hét cũng bằng thừa, tôi nói cho em biết, đêm nay tôi nhất định phải có em - hắn tức giận nói
- Không - cô hét lên trong vô vọng, không ai cứu cô cả
Toàn bộ quần áo cô bị xé tan trong phút chốc, hắn như một con dã thú vậy, thực sự hiện tại cô rất sợ hãi, hắn như bị hoá điên vậy. Từ từ từng chỗ một trên cơ thể cô hắn liền cắn mút một cách thô bạo. Thân thể cô dần dần xuất hiện những dấu xanh, đỏ, tím. Hắn từ từ rất điêu luyện mở rộng hai chân cô ra, từ từ tiến vào, trong phút chốc cô cảm nhận được thứ ấm nóng chảy ra bên trong mình. Cô dù đã chống cự tới bất lực nhưng không thể chống lại được hắn. Cô không kêu gào nữa cũng không khóc nữa, cô nằm im không một tiếng động, cô mệt mỏi lắm rồi, nước mặt từ từ chảy ra làm ướt đẫm ga giường.
Hắn trong cơn tức giận tới điên cuồng, nhìn thấy được dòng nước mắt của cô, lý chí hắn như trở lại, hắn không thể tưởng nổi hắn đã làm những gì, hắn đau lòng lắm, nhìn cô tuyệt vọng nằm đó khóc, móng tay nắm chặt ga giường như muốn bặt ra, trên người cô toàn những dấu xanh đỏ tím đâu đâu cũng có. Tim hắn đau dữ dội, hắn liền ôm lấy thân thể cô vào lòng, lấy chiếc chăn trắng bọc lại thân thể cho cô.
- Sau này nếu để tôi biết có tin tức gì liên quan tới cô về tôi thì cô xác định đi - Hắn giọng rét run nói
- Vâng thưa ông chủ, tôi đã hiểu - cô ta cầm lấy cọc tiền sau đó cũng vọi vã mặc quần áo
Hắn không để ý rồi bắt xe đi ngay tới sân bay, mặc kệ những đồ đạc quần áo ở khách sạn, hắn gọi điện cho trợ lý mình tới khách sạn giải quyết tất cả mọi việc. Khi tới sân bay là vừa kịp lúc máy bay cất cánh, vì là chuyến đêm nên chỉ có hắn và một vài người khác. Ngồi trên máy bay mà lòng hắn lo lắng, hắn không biết nên giải thích cho cô như thế nào, hắn không biết mình sẽ phải biểu hiện như nào, hắn rất kém trong khoảng dỗ dành phụ nữ.
Từ trước tới nay đều là phụ nữ tìm tới hắn, đều là hắn tuỳ ý sai bảo, nhưng khi gặp cô, hắn bắt đầu phải học cách yêu chiều sủng nịnh cô, hắn phải học cách nhẫn nhịn, học cách chờ đợi. Cho tới lúc nãy lúc cô nói vậy hắn liền vui mừng khôn siết, hắn muốn chạy nhanh tới đó để ôm cô vào lòng. Nhưng hắn cũng đau lắm khi nghe được những tiếng khóc nghẹn ngào của cô, tim hắn như vỡ ra vậy, cô đau hắn liền đau gấp vạn lần.
Ngồi trên máy bay hắn không hề chợp mắt, hắn luôn nghĩ tới cô, khi máy bay đáp xuống đã gần hai giờ sáng, lúc này không biết cô đã ngủ chưa. Nhìn ra ngoài trời tuyết đã rơi, phủ trắng lối đi. Hắn liền bắt chiếc taxi cuối cùng về nhà, hắn liên tục nhắc bác tài xế phải chạy nhanh xe hơn, khi về tới cửa nhà, hắn liền vội vàng đưa mấy tờ tiền chẵn cho tài xế
- Này cậu gì ơi, thừa tiền rồi - Bác tài xế nói
- Bác cầm hết đi ạ, không sao - Hắn nói rồi chạy nhanh vào trong
Hắn chạy nhanh lên tầng tìm cô, vào phòng cô liền không có, hắn lấy điện thoại ra gọi liền không nghe máy, hắn lo lắng tìm khắp nơi trong nhà mà không thấy. Chẳng lẽ cô đã dọn đi rồi, không thể nào, hắn đi nhanh vào phòng cô mở tủ ra, quần áo của cô vẫn trong đó.
- Cậu chủ tiểu thư ở trên sân thượng - quản gia nói
- Cảm ơn - hắn nói rồi chạy nhanh lên sân thượng
Mở cửa sân thương ra là hình bóng đơn cô lẻ loi của cô đang ngồi trên ghế đá, cô cứ ngồi im đó không hề nhúc nhích, những hơi trắng được cô thở ra không gian, khi cô quay mặt lại chỗ hắn hắn liền không kìm được lòng mình chạy tới ôm chặt lấy cô vào lòng. Mặt của cô đã rất lạnh cả hai bàn tay nữa, những đầu ngón tay đã đủ hết lên, mũi cô cũng đỏ nên nữa. Cô đã ngôi đâu bao lâu rồi, tách trà cũng đã gần như đóng đá lại.
Tuyết rơi trắng xoá cả một vung sân thương, cô ngồi đây chắc cũng lâu rồi. Lấy hơi ấm của bản thân truyền cho cô. Cô không nói gì cứ im lặng như vậy không nói. Nếu như cô khóc, nếu như cô đánh hắn có lẽ hắn sẽ không cảm thấy lo lắng như lúc này. Cô không hề chống cự hay phản kháng, cô ngồi im, lặng thinh giống như là coi như không nhìn thấy hắn vậy.
Trái tim của hắn đau lên từng hồi, ôm chặt lấy cô hơn nữa, hắn ôm lấy thân thể này vào trong ngực mình, hắn không biết cô nghĩ gì lúc này càng không biết cô muốn gì lúc này, hắn cứ ôm cô như vậy một hồi không nói gì cả. Mãi tới lúc sau cô mới lấy tay đẩy hắn ra. Cô càng đẩy hắn càng muốn ôm chặt cô hơn nữa.
- Đủ rồi - cô nói, khoé mắt không kìm được mà rơi lệ
- Anh xin lỗi, đều tại anh đừng khóc - hắn lấy tay lau nước mắt cho cô nói
- Đừng....Bẩn - cô gạt tay hắn ra thốt lên
Sau đó cô chạy nhanh đi, hắn liền đuổi theo, chỉ trong phút chốc đã ôm cô vào lòng. Hắn nhấc bổng cô lên ôm chặt lấy vòng eo thon mềm mại mảnh khảnh của cô, hắn bế cô vào trong nhà cho ấm hơn. Sau đó bế cô vào trong phòng hắn. Cô không nói gì nữa chỉ ngoan ngoãn nghe theo lời hắn nói, hắn cảm thấy bản thân mình lúc này rất rất bất lực, cảm giác lúc này đây như thế nào hắn không tả nổi.
Còn cô, cô không biết mình làm sao nữa, nhìn thấy hắn liền không muốn gặp nhưng không thể chống lại được cái ôm ấm áp từ hắn. Cô như một con ngốc vậy. Chỉ im lặng để hắn ôm như vậy mà không nói gì, lẽ ra cô phải mắng chửi hắn nhưng lời đến miệng lại bị nghẹn lại không nói được, cảm giác chua xót lan toả khắp người cô, đây là hắn đang thương hại cô ư ?
Đặt cô xuống chiếc giường mềm mại của mình, hắn cho người hầu làm hai tách trà nóng mang vào phòng, trong lúc đợi hắn lấy túi sưởi trong phòng ra rồi nhét tay cô vào trong đó cho ấm. Sau đó lấy bàn tay ấm áp của mình đặt lên gò mà lạnh buốt của cô.
- Ấm hơn chưa ? - hắn hỏi
Đáp lại hắn là sự im lặng của cô, cô bỏ bàn tay trắng toát của mình ra ngoài túi sưởi, cô liền lấy tay gạt tay hắn ra khỏi má của mình, bàn tay của cô có chút lạnh truyền tới tim hắn một cảm giác đau nhói không thở nối
- Đừng làm thế, em hãy nói gì đi, anh không muốn nhìn thấy vẻ lạnh nhạt của em - hắn nói
Cô vẫn không nói gì, vẫn im lặng, cô cảm thấy như muốn rời đi, cô đừng lên liền bước đi nhưng một bàn tay to khoẻ rắn chắc liền kéo cô lại sau đó cô cảm nhận được môi mình được phủ lên bởi một bờ môi ấm áp khác. Cô như bị thôi miên vậy, dù bị cưỡng hôn nhưng không thể chống cự lại được. Nhưng cô vẫn còn chút lý chí, đôi môi này của hắn đã từng hôn biết bao nhiêu người phụ nữ, cảm giác kinh tởm liền dấy lên trong lòng cô.
Cô đẩy hắn ra nhưng không được, càng kháng cự lại càng bị hắn trói chặt hơn, cô cảm giác được chiếc váy len ấm áp của mình đang từ từ bị cởi ra, cảm giác lạnh xâm nhập vào cơ thể khiến cô run lên. Cô dùng toàn bộ lực đạo của mình đẩy hắn ra, sau đó ôm chặt lấy thân thể của mình lại.
- Linh Linh, anh thực sự rất yêu em, anh yêu em, anh yêu em rất nhiều em có biết không - hắn nói
Sau khi bị cô phản kháng hắn rất tức giận, hắn liền nghĩ tới cô vẫn còn tình cảm với người đó nên mới phản kháng lại hắn, hắn tức giận lắm, tại sao cô lại không ngoan ngoãn một chút như vừa rồi, mặc dù đã nói yêu hắn nhưng tại sao vẫn phản kháng hắn, chỉ cần nghĩ những lời nói của cô lúc trước đầu là nói dối hắn liền tức giận, hận không thể cho cô một bài học.
- Không đừng, bỏ tôi ra - cô hét lên, cô gắng thoát ra khỏi hắn
- Em hét cũng bằng thừa, tôi nói cho em biết, đêm nay tôi nhất định phải có em - hắn tức giận nói
- Không - cô hét lên trong vô vọng, không ai cứu cô cả
Toàn bộ quần áo cô bị xé tan trong phút chốc, hắn như một con dã thú vậy, thực sự hiện tại cô rất sợ hãi, hắn như bị hoá điên vậy. Từ từ từng chỗ một trên cơ thể cô hắn liền cắn mút một cách thô bạo. Thân thể cô dần dần xuất hiện những dấu xanh, đỏ, tím. Hắn từ từ rất điêu luyện mở rộng hai chân cô ra, từ từ tiến vào, trong phút chốc cô cảm nhận được thứ ấm nóng chảy ra bên trong mình. Cô dù đã chống cự tới bất lực nhưng không thể chống lại được hắn. Cô không kêu gào nữa cũng không khóc nữa, cô nằm im không một tiếng động, cô mệt mỏi lắm rồi, nước mặt từ từ chảy ra làm ướt đẫm ga giường.
Hắn trong cơn tức giận tới điên cuồng, nhìn thấy được dòng nước mắt của cô, lý chí hắn như trở lại, hắn không thể tưởng nổi hắn đã làm những gì, hắn đau lòng lắm, nhìn cô tuyệt vọng nằm đó khóc, móng tay nắm chặt ga giường như muốn bặt ra, trên người cô toàn những dấu xanh đỏ tím đâu đâu cũng có. Tim hắn đau dữ dội, hắn liền ôm lấy thân thể cô vào lòng, lấy chiếc chăn trắng bọc lại thân thể cho cô.