Sau chuyến ghé thăm đột xuất của bà cô, kể từ lúc ấy, cô luôn ở bên Hạo Minh. Dù cô là mẹ nó nhưng hắn không thể không thừa nhận hắn luôn ghen tị với Hạo Minh, mặc dù hắn là cha của thằng bé. Buổi sáng cô đưa Hạo Minh đi học, chiều lại đón nó, đi đâu cùng đều lo lắng cho thằng bé. Tôi nào thằng bé muốn cô kể chuyện cho nó nghe hay ngủ với nó cô đều làm hết.
Còn hắn, cô cho hắn là rìa luôn, vất sang một bên, hắn ăn gì chưa cô không hỏi, hắn đi làm có mệt không có cũng không hỏi, lúc hắn muốn cô ngủ cùng cô liền bảo hắn trẻ con hết sức. Mấy ngay này hắn đều mất ngủ vì không có cô. Kiểu này chắc ôm mất thôi. Hắn đang tính kế nói chuyện với Hạo Minh một chút, bảo thằng bé tạo không gian cho hắn và cô. Có lẽ con trai sẽ nghe lời hắn nhỉ
Sau khi cùng hắn đưa Hạo Minh đi học, cô liền trở về nhà thì bất gặp cảnh Jun đang nghịch đất ngoài vườn, bộ lông trắng tinh mượt của thằng bé bị nhuộm thành màu đen xì xì. Cô chạy ra cun với người hầu bắt Jun lại. Ban đầu thằn bé rất rất không hợp tác liền chạy xung quanh khiến cô đuổi nó mệt cả người. Hắn chỉ như thế đi lại gần Jun nói một câu " Ngoan nào " Jun liền ngồi xuống vẫy đuôi nghe lời hắn. Cô cảm thấy như mình bị phản bội vậy
- Jun, mẹ bảo con bao nhiêu lần rồi không được ra vườn nghịch nữa mà, con xem này, bẩn hết rồi, hôm qua mẹ vừa mới tắm cho con xong đấy - Cô quát Jun
Cậu bé biết lỗi cụp tai xuống không ngẩng đầu lên nhìn cô. Một lúc sau cô không quát nữa Jun liền đi tới chân cô dịu đầu làm nũng với cô. Cô thở dài rồi lôi Jun vào nhà tắm tắm sạch sẽ thơm tho cho thằng bé. Dù là chó nhưng cô từ lâu cũng coi nó như con của mình, từ lúc nhặt được nó rồi nuôi nó tới tận bây giờ tình cảm cô dành cho nó cũng giống như tình cảm của người mẹ dành cho con trai vậy.
- Jun mau ra đây sấy lông thôi con - cô gọi Jun
- Gâu gâu - Jun sủa
- Vợ này, Jun ý anh nghĩ cần kiếm chó cái cho nó thôi chứ suốt ngày bám em mà em cũng chiều nó quá rồi đó, phải cho nó vào khuân khổ thôi - Hắn nhìn sự chăm sóc quan tâm của cô dành cho con chó này cũng thấy bực
- Em cũng nghĩ vậy nhưng mà không thể phủ nhận rằng nó rất đáng yêu sao ? - cô xoa đầu Jun nói
- Gâu Gâu - Jun cũng hiểu cô nói gì liền tỏ vẻ vui mừng rồi rúc vào lòng cô nằm yên lặng
- Này này Jun con phải ngoan nha, mai ba đi mua một em chó khác về chơi cùng với con, hai đứa sẽ là bản tốt của nhau được không ? - hắn xoa đầu Jun nói
- Gâu gâu - Jun cũng hiểu ý hắn sủa vài tiếng
Một lúc sau, cô bảo người hầu chuẩn bị đồ ăn cho hắn rồi cô gọi điện tới cửa hàng hoa đặt một bó đi thăm mộ. Hắn ở một bên nghe thấy vậy sự vui vẻ vừa rồi liền trùng xuống, hắn nhất thời im lặng không nói gì, tay cầm điều khiển TV nghịch ngợm như đang giận dỗi điều gì.
- Em đi có việc một chút - cô nhìn hắn nói
-....- hắn không đáp lại tiếng nào
- Em đưa Jun đi theo - cô nói tiếp
- Em đi thăm cậu ta à - hắn nói
- Ừ...anh ấy ở một mình chắc cũng buồn lắm - cô gượng cười nói
- Vậy...em đi đây - cô nhìn hắn nói
-....Anh cũng muốn đi thăm cậu ấy - hắn sau một hồi im lặng cất tiếng nói
Cô không biết nên nói gì đây, cô chọn cái im lặng coi như là ngầm đồng ý. Trong lúc chờ đợi người gửi hoa mang hoa tới, cô làm hai tách trà nóng uống. Đặt ly trà xuống bàn, đẩy ly trà về phía hắn, cô uống một ngụm trà vào miệng, hương vị thơm ngọt của trà từ từ trôi vào miệng rồi chảy xuống cổ họng của cô. Đặt tách trà xuống cô hít một ngụm khí lạnh rồi nói
- Anh ấy nhất định sẽ rất vui khi gặp chúng ta - cô miệng cười nhẹ nói
- Ừ...còn về chuyện đám cưới thì sao...anh muốn chúng ta làm lại tất cả mọi thứ...anh muốn bù đắp cho em về những sai lầm của anh cũng như muốn bắt đầu lại tình yêu này một lần nữa...anh hy vọng từ giờ trở đi chúng ta sẽ mãi mãi hạnh phúc - hắn nói nhẹ nhàng
Hắn muốn làm lại từ đầu với cô để cho điểm khởi đầu của tình yêu này cũng như điểm kết thúc mãi mãi vẹn tròn hai chữ hạnh phúc. Đơn giản là hắn cảm thấy quá khứ chứa quá nhiều đau khổ, quá nhiều sai lầm và bồng bột, hắn tự trách mình đã quá nông cạn, không suy nghĩ kĩ càng để tuột mất người phụ nữ mình yêu một cách dễ dàng. Cũng như hắn muốn cô hạnh phúc hơn sẽ nhận được, nhìn thấy được hắn đã thay đổi rất nhiều, đã chín chắn rất nhiều....và yêu cô rất rất nhiều
-...Em nghĩ không cần thiết đâu, chúng ta chỉ cần đăng ký giấy kết hôn là được...vì trước đây cũng đã từng là vợ chồng mà cũng từng đám cưới với nhau rồi em thấy làm lại một lần nữa là việc lãng phí - cô suy nghĩ nói
Thực sự cô cảm thấy đám cưới là là không cần thiết, vì trước đây cũng đã từng tổ chức đám cưới của cả hai một cách rất long trọng tại sao lại còn phải tỏ chức lại nữa. Ảnh cưới của cô và hắn trước đây vẫn còn, nhẫn cưới cũng vẫn còn, hắn giữ một cái, cô giữ một cái. Cô vẫn nhớ như in lúc ly hôn cô đã cất nhẫn của cả hai ở chỗ nào . Tuy rằng biết rất rõ ý nghĩ của hắn thế nào nhưng cô vẫn cảm thấy việc này là không cần thiết
Nghe cô nói vậy hắn có phần cảm thấy hụt hẫng, cảm thấy khó chịu và chạnh lòng nhưng mà cô nói thế cũng không phải không có lý. Tổ chức lại một đám cưới khác linh đình hơn có vẻ khá tốn kém tuy không là gì đối với gia cảnh của cả hai hiện tại. Nhưng mà nếu như ban đầu đám cưới hắn tổ chức hông linh đình long trọng thì bây giờ hắn cô đã đồng ý tổ chức lại một cái đám cưới khác. Nhưng hắn hẳn rõ ràng hơn ai hết nếu có quay ngược lại thời gian hắn vẫn sẽ làm như vậy.
" King...Kong...King...Kong"
Tiếng chuông cửa vang lên làm đứt đoạn mạch suy nghĩ của cả hai người. Cô ra mở cửa nhận lấy bó hoa và thanh toán tiền. Cùng lúc hắn liền cầm lấy chìa khoá xe a rồi đưa cô tới nghĩ trang nơi mà Vũ Trung yên nghỉ. Đi vào sâu bên trong, mãi tới khi đến một mảnh đất màu xanh xanh rộng lớn, có một ngôi mộ với một tấm ảnh. Trong tấm ảnh đó là một chàng trai đang nở một nụ cười rất tươi tắn tựa như ánh nắng mặt trời chiều xuống làm cho muôn vàn cỏ cây hoa lá đều sống dậy hắn lên
- Anh em tới thăm anh đây - cô đặt bó hoa cúc xuống mộ của anh nói
Hắn đứng ở một bên không nói gì chỉ đứng đó nhìn tấm di ảnh, hắn liền suy nghĩ nếu như tai nạn kia không xảy ra, nếu như cuộc sống không cướp mất cậu ta đi khỏi cô thì liệu bây giờ cô có đang ở bên cạnh hắn, ngày ngày chăm sóc yêu thương quan tâm tới hắn hay không. Có hay không chấp nhận tình yêu của hắn. Hắn luôn nghĩ như vậy.
- Anh hiện tại em sống rất tốt anh đừng lo - cô nhìn vào tấm di ảnh nói
Bỗng một cơn gió nhẹ nhàng thổi đến lướt qua chỗ đứng của cô và hắn. Cô thầm nghĩ cơn gió nhẹ vừa rồi chính là anh, anh đang vui mừng vì cô đang sống rất tốt ư ? Cô thầm tự hỏi bản thân mình rằng liệu nếu anh còn sống anh có oán trách những việc cô đã làm hay không, anh liệu sẽ có hận cô hay không, sẽ ghét cô hay không !? Tất cả mọi thứ cô đều rất muốn biết nhưng lại không muốn. Muốn biết vì muốn nghe anh nói không muốn biết vì sợ câu trả lời.
Hắn đứng một bên nhìn cô đang tâm sự với anh, hắn thầm nghĩ chắc hắn cô rất rất yêu cậu ấy bởi vì ánh mắt trân trọng, yêu thương, nhớ nhung đều danh cho cậu ấy cả. Mọi thứ đồ trong phòng của cô cái gì cũng có liên quan tới cậu ấy, nhẫn cưới của cô và cậu ấy cô vẫn đeo, khung ảnh cưới của cô và cậu ấy cô vẫn treo, những khung ảnh nhỏ lưu giữ lại kỉ niệm của cả hai người họ cô đêu để ở tủ đầu giường, bàn trang điểm hay bất cứ đâu nằm trong tầm mắt của cô.
Ngồi được một lúc cô liền quay sang liếc hắn một cái bất ngờ chạm được ánh mắt của hắn đang dán trên người mình, bốn mắt nhìn nhau không chớp, cô không hiểu sao mình lại tự dưng muốn nhìn như vậy. Cả hai nhìn nhau rất lâu sau đó hắn liền nhắm mắt một lúc rồi đứng dậy nói với cô
- Đi về thôi, trời chở lạnh rồi - hắn khẽ nói rồi kéo tay cô qua
Cô không nói gì cả yên lặng đi theo hắn, cô rất thích cái cảm giác được hắn kéo tay như vầy, không biết tại sao nữa có lẽ là cảm giác được bảo vệ và che chở chăng !
Còn hắn, cô cho hắn là rìa luôn, vất sang một bên, hắn ăn gì chưa cô không hỏi, hắn đi làm có mệt không có cũng không hỏi, lúc hắn muốn cô ngủ cùng cô liền bảo hắn trẻ con hết sức. Mấy ngay này hắn đều mất ngủ vì không có cô. Kiểu này chắc ôm mất thôi. Hắn đang tính kế nói chuyện với Hạo Minh một chút, bảo thằng bé tạo không gian cho hắn và cô. Có lẽ con trai sẽ nghe lời hắn nhỉ
Sau khi cùng hắn đưa Hạo Minh đi học, cô liền trở về nhà thì bất gặp cảnh Jun đang nghịch đất ngoài vườn, bộ lông trắng tinh mượt của thằng bé bị nhuộm thành màu đen xì xì. Cô chạy ra cun với người hầu bắt Jun lại. Ban đầu thằn bé rất rất không hợp tác liền chạy xung quanh khiến cô đuổi nó mệt cả người. Hắn chỉ như thế đi lại gần Jun nói một câu " Ngoan nào " Jun liền ngồi xuống vẫy đuôi nghe lời hắn. Cô cảm thấy như mình bị phản bội vậy
- Jun, mẹ bảo con bao nhiêu lần rồi không được ra vườn nghịch nữa mà, con xem này, bẩn hết rồi, hôm qua mẹ vừa mới tắm cho con xong đấy - Cô quát Jun
Cậu bé biết lỗi cụp tai xuống không ngẩng đầu lên nhìn cô. Một lúc sau cô không quát nữa Jun liền đi tới chân cô dịu đầu làm nũng với cô. Cô thở dài rồi lôi Jun vào nhà tắm tắm sạch sẽ thơm tho cho thằng bé. Dù là chó nhưng cô từ lâu cũng coi nó như con của mình, từ lúc nhặt được nó rồi nuôi nó tới tận bây giờ tình cảm cô dành cho nó cũng giống như tình cảm của người mẹ dành cho con trai vậy.
- Jun mau ra đây sấy lông thôi con - cô gọi Jun
- Gâu gâu - Jun sủa
- Vợ này, Jun ý anh nghĩ cần kiếm chó cái cho nó thôi chứ suốt ngày bám em mà em cũng chiều nó quá rồi đó, phải cho nó vào khuân khổ thôi - Hắn nhìn sự chăm sóc quan tâm của cô dành cho con chó này cũng thấy bực
- Em cũng nghĩ vậy nhưng mà không thể phủ nhận rằng nó rất đáng yêu sao ? - cô xoa đầu Jun nói
- Gâu Gâu - Jun cũng hiểu cô nói gì liền tỏ vẻ vui mừng rồi rúc vào lòng cô nằm yên lặng
- Này này Jun con phải ngoan nha, mai ba đi mua một em chó khác về chơi cùng với con, hai đứa sẽ là bản tốt của nhau được không ? - hắn xoa đầu Jun nói
- Gâu gâu - Jun cũng hiểu ý hắn sủa vài tiếng
Một lúc sau, cô bảo người hầu chuẩn bị đồ ăn cho hắn rồi cô gọi điện tới cửa hàng hoa đặt một bó đi thăm mộ. Hắn ở một bên nghe thấy vậy sự vui vẻ vừa rồi liền trùng xuống, hắn nhất thời im lặng không nói gì, tay cầm điều khiển TV nghịch ngợm như đang giận dỗi điều gì.
- Em đi có việc một chút - cô nhìn hắn nói
-....- hắn không đáp lại tiếng nào
- Em đưa Jun đi theo - cô nói tiếp
- Em đi thăm cậu ta à - hắn nói
- Ừ...anh ấy ở một mình chắc cũng buồn lắm - cô gượng cười nói
- Vậy...em đi đây - cô nhìn hắn nói
-....Anh cũng muốn đi thăm cậu ấy - hắn sau một hồi im lặng cất tiếng nói
Cô không biết nên nói gì đây, cô chọn cái im lặng coi như là ngầm đồng ý. Trong lúc chờ đợi người gửi hoa mang hoa tới, cô làm hai tách trà nóng uống. Đặt ly trà xuống bàn, đẩy ly trà về phía hắn, cô uống một ngụm trà vào miệng, hương vị thơm ngọt của trà từ từ trôi vào miệng rồi chảy xuống cổ họng của cô. Đặt tách trà xuống cô hít một ngụm khí lạnh rồi nói
- Anh ấy nhất định sẽ rất vui khi gặp chúng ta - cô miệng cười nhẹ nói
- Ừ...còn về chuyện đám cưới thì sao...anh muốn chúng ta làm lại tất cả mọi thứ...anh muốn bù đắp cho em về những sai lầm của anh cũng như muốn bắt đầu lại tình yêu này một lần nữa...anh hy vọng từ giờ trở đi chúng ta sẽ mãi mãi hạnh phúc - hắn nói nhẹ nhàng
Hắn muốn làm lại từ đầu với cô để cho điểm khởi đầu của tình yêu này cũng như điểm kết thúc mãi mãi vẹn tròn hai chữ hạnh phúc. Đơn giản là hắn cảm thấy quá khứ chứa quá nhiều đau khổ, quá nhiều sai lầm và bồng bột, hắn tự trách mình đã quá nông cạn, không suy nghĩ kĩ càng để tuột mất người phụ nữ mình yêu một cách dễ dàng. Cũng như hắn muốn cô hạnh phúc hơn sẽ nhận được, nhìn thấy được hắn đã thay đổi rất nhiều, đã chín chắn rất nhiều....và yêu cô rất rất nhiều
-...Em nghĩ không cần thiết đâu, chúng ta chỉ cần đăng ký giấy kết hôn là được...vì trước đây cũng đã từng là vợ chồng mà cũng từng đám cưới với nhau rồi em thấy làm lại một lần nữa là việc lãng phí - cô suy nghĩ nói
Thực sự cô cảm thấy đám cưới là là không cần thiết, vì trước đây cũng đã từng tổ chức đám cưới của cả hai một cách rất long trọng tại sao lại còn phải tỏ chức lại nữa. Ảnh cưới của cô và hắn trước đây vẫn còn, nhẫn cưới cũng vẫn còn, hắn giữ một cái, cô giữ một cái. Cô vẫn nhớ như in lúc ly hôn cô đã cất nhẫn của cả hai ở chỗ nào . Tuy rằng biết rất rõ ý nghĩ của hắn thế nào nhưng cô vẫn cảm thấy việc này là không cần thiết
Nghe cô nói vậy hắn có phần cảm thấy hụt hẫng, cảm thấy khó chịu và chạnh lòng nhưng mà cô nói thế cũng không phải không có lý. Tổ chức lại một đám cưới khác linh đình hơn có vẻ khá tốn kém tuy không là gì đối với gia cảnh của cả hai hiện tại. Nhưng mà nếu như ban đầu đám cưới hắn tổ chức hông linh đình long trọng thì bây giờ hắn cô đã đồng ý tổ chức lại một cái đám cưới khác. Nhưng hắn hẳn rõ ràng hơn ai hết nếu có quay ngược lại thời gian hắn vẫn sẽ làm như vậy.
" King...Kong...King...Kong"
Tiếng chuông cửa vang lên làm đứt đoạn mạch suy nghĩ của cả hai người. Cô ra mở cửa nhận lấy bó hoa và thanh toán tiền. Cùng lúc hắn liền cầm lấy chìa khoá xe a rồi đưa cô tới nghĩ trang nơi mà Vũ Trung yên nghỉ. Đi vào sâu bên trong, mãi tới khi đến một mảnh đất màu xanh xanh rộng lớn, có một ngôi mộ với một tấm ảnh. Trong tấm ảnh đó là một chàng trai đang nở một nụ cười rất tươi tắn tựa như ánh nắng mặt trời chiều xuống làm cho muôn vàn cỏ cây hoa lá đều sống dậy hắn lên
- Anh em tới thăm anh đây - cô đặt bó hoa cúc xuống mộ của anh nói
Hắn đứng ở một bên không nói gì chỉ đứng đó nhìn tấm di ảnh, hắn liền suy nghĩ nếu như tai nạn kia không xảy ra, nếu như cuộc sống không cướp mất cậu ta đi khỏi cô thì liệu bây giờ cô có đang ở bên cạnh hắn, ngày ngày chăm sóc yêu thương quan tâm tới hắn hay không. Có hay không chấp nhận tình yêu của hắn. Hắn luôn nghĩ như vậy.
- Anh hiện tại em sống rất tốt anh đừng lo - cô nhìn vào tấm di ảnh nói
Bỗng một cơn gió nhẹ nhàng thổi đến lướt qua chỗ đứng của cô và hắn. Cô thầm nghĩ cơn gió nhẹ vừa rồi chính là anh, anh đang vui mừng vì cô đang sống rất tốt ư ? Cô thầm tự hỏi bản thân mình rằng liệu nếu anh còn sống anh có oán trách những việc cô đã làm hay không, anh liệu sẽ có hận cô hay không, sẽ ghét cô hay không !? Tất cả mọi thứ cô đều rất muốn biết nhưng lại không muốn. Muốn biết vì muốn nghe anh nói không muốn biết vì sợ câu trả lời.
Hắn đứng một bên nhìn cô đang tâm sự với anh, hắn thầm nghĩ chắc hắn cô rất rất yêu cậu ấy bởi vì ánh mắt trân trọng, yêu thương, nhớ nhung đều danh cho cậu ấy cả. Mọi thứ đồ trong phòng của cô cái gì cũng có liên quan tới cậu ấy, nhẫn cưới của cô và cậu ấy cô vẫn đeo, khung ảnh cưới của cô và cậu ấy cô vẫn treo, những khung ảnh nhỏ lưu giữ lại kỉ niệm của cả hai người họ cô đêu để ở tủ đầu giường, bàn trang điểm hay bất cứ đâu nằm trong tầm mắt của cô.
Ngồi được một lúc cô liền quay sang liếc hắn một cái bất ngờ chạm được ánh mắt của hắn đang dán trên người mình, bốn mắt nhìn nhau không chớp, cô không hiểu sao mình lại tự dưng muốn nhìn như vậy. Cả hai nhìn nhau rất lâu sau đó hắn liền nhắm mắt một lúc rồi đứng dậy nói với cô
- Đi về thôi, trời chở lạnh rồi - hắn khẽ nói rồi kéo tay cô qua
Cô không nói gì cả yên lặng đi theo hắn, cô rất thích cái cảm giác được hắn kéo tay như vầy, không biết tại sao nữa có lẽ là cảm giác được bảo vệ và che chở chăng !