Mị Công Khanh

Chương 142: Ai vì nàng bắn mũi tên này?

Chương 142: Ai vì nàng bắn mũi tên này?
Bình ẩu đi về phía Trần Dung một bước, nhẹ giọng hỏi: “Nữ lang, có cần phái người tiến đến nghênh đón hay không?”

Trần Dung cười, nàng nhìn Cửu công chúa, nhìn về phía mĩ thiếu niên kia, cất cao giọng nói trong trẻo: “Người xuất gia, bất chấp khuôn sáo cũ này làm gì!” Nói tới đây, nàng vung tay áo dài, xoay người đi vào bên trong.

Thấy nàng cứ thế rời đi, mọi người ngẩn ra, một cung nữ khẽ cười nói: “Thật sự được bệ hạ coi trọng, Vương Thất lang ưu ái, người xem, không thèm nói gì liền bỏ đi luôn?”

Tiếng cười tinh tường truyền vào trong tai Trần Dung.

Trần Dung quay đầu, nàng nhìn chằm chằm cung nữ đứng ở bên cạnh Cửu công chúa, sau đó chuyển sang nhìn Cửu công chúa, cất cao giọng, thản nhiên nói: “Nơi này vốn là chốn thanh tịnh, chỗ của người xuất gia, Hoằng Vận Tử cũng không phải là người trong hồng trần, tất nhiên không cần để ý tới tục sự trong hồng trần, công chúa thấy có đúng hay không?”

Giọng của nàng có chút lạnh lẽo, Cửu công chúa ngẩn ngơ, không khỏi đáp: “Tất nhiên.”

Trần Dung cong khóe miệng, nàng nhìn mĩ thiếu niên ở phía sau Cửu công chúa, lại hỏi: “Vị quý nhân này thấy có đúng hay không?”

Mỹ thiếu niên kia hứng thú đánh giá nàng, nghe vậy cười nói: “Không sai.”

Đến đây, Trần Dung cười: “Nếu hai vị quý nhân đều cảm thấy lời của Hoằng Vận Tử có lý, ta đây xin cáo lui.”

Dứt lời, nàng thi lễ, xoay người rời đi.

Mà lúc này, ở một sơn đạo khác, lại truyền đến tiếng cổ nhạc.

Trong tiếng cổ nhạc, Cửu công chúa và kia mĩ thiếu niên kinh ngạc nhìn Trần Dung nhanh chóng rời đi, nhìn nàng cứ thế đi vào đạo quan.

Chậm rãi, Cửu công chúa cười lạnh một tiếng.

Sau đó, nàng ta ra hiệu với cung nữ ở bên cạnh.

Ánh mắt này, cung nữ kia lập tức hiểu được. Lập tức, nàng ta bước đi ra, đến trước mặt chúng phó Trần gia đang do dự không biết làm thế nào cho phải, tay phải giơ lên, cực kỳ đột nhiên quăng cho Bình ẩu một bạt tai.

“Bốp –”, trong tiếng tát mạnh tay, cung nữ kia lớn tiếng quát: “Tiện nô không biết trên biết dưới này! Dám nhìn thẳng vào công chúa tôn quý sao? Nên đánh –”

Tiếng quát chói tai truyền ra xa.

Trong tiếng tát vang dội, trong tiếng quát chói tai, bước chân của Trần Dung cứng đờ lại.

Nàng từ từ quay người lại. Lúc này, nàng đột nhiên nghĩ tới câu nói ngày ấy của Vương Hoằng: “Hài tử ngốc, đây là Kiến Khang mà.”

Đúng vậy, đây là Kiến Khang! Sao nàng có thể nghĩ rằng chỉ cần bản thân đã xuất gia thì có thể tiêu dao bên ngoài hồng trần đây? Thế gian này, cường quyền cùng dòng dõi đều nằm trên hết thảy quy tắc.

Trần Dung liếc nhìn Bình ẩu ngây ra như phỗng, trên mặt nghiễm nhiên đã in dấu bàn tay, chậm rãi quay trở lại.

Nhìn bóng dáng nàng đi tới, Cửu công chúa cười nói: “Vì sao tiên cô quay lại? Hay là vẫn không thể buông bỏ tục sự nơi hồng trần?”

Đối mặt với công chúa tôn quý có lúm đồng tiền như hoa, Trần Dung thi lễ, nàng nhẹ giọng thở dài: “Công chúa tiến đến chỗ thô lậu này, Hoằng Vận Tử không khỏi vinh hạnh, thỉnh!”

Đây là lễ nghi đón khách theo tiêu chuẩn.

Đến đây, cung nữ vừa mới tát Bình ẩu khanh khách cười nói: “Thế này mới giống chứ. Phi! Dám nói chuyện như thế với công chúa nhà ta, cũng không nhìn xem thân phận của bản thân!” Nhóm tỳ nữ hộ vệ bốn phía đồng thời lộ ra tươi cười, khinh miệt nhìn Trần Dung.

Vẻ mặt Trần Dung vô cùng trầm tĩnh.

Chúng phó đứng phía sau Trần Dung đồng thời lộ ra thần sắc lo lắng. Nơi này, dù là Trần Dung hay là Bình ẩu đều hiểu được Trần Dung mà nhận thua, về sau chỉ sợ sẽ càng gặp khó khăn.

Đúng lúc này!

Trong núi rừng, một cơn gió ập đến, dây cung kéo động, tiếng lao vun vút của mũi tên bắn tới!

Mọi người nhất tề quay đầu.

Nhưng mà, đầu bọn họ mới chuyển một nửa, chỉ thấy hàn quang hiện lên, ngay sau đó, một vật lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai nhanh như tia chớp bắn tới, cung nữ còn đang cười khanh khách châm chọc Trần Dung, trên ngực đã cảm thấy một cơn đau nhức.

Vì thế, tiếng cười của cung nữ biến thành tiếng kêu thảm thiết.

Vì thế, mọi người lại vội vàng quay đầu, vừa nhìn, người người ngây ra như phỗng.

Chỉ thấy một mũi tên cắm thật sâu vào trên ngực cung nữ. Nó cắm sâu như thế, chỉ có đuôi tên lộ ra bên ngoài.

Mà lúc này, mọi người đứng ở bên cạnh cung nữ đó đồng thời hét ầm lên. Cửu công chúa lại sợ tới mức hoa dung thất sắc, nàng ta vội vàng lui về phía sau vài bước, bởi vì lui quá mau, dưới chân mềm nhũn ngã sấp xuống ở bậc thang, lăn bảy tám vòng trên bậc thang mới đụng vào một vật thì dừng lại.

Cũng bối rối giống như nàng ta còn có mĩ thiếu niên kia, giờ phút này, mĩ thiếu niên dùng hai tay che mặt khóc lớn.

Hai vị chủ tử tôn quý bị dọa thành như vậy, nhóm tỳ nữ cùng hộ vệ giống như ruồi bọ không đầu thét chói tai, hô gào, va vào nhau, thật lâu sau mới phản ứng lại vây quanh chủ tử của bọn họ.

Trong rối loạn, không ai chú ý tới, cung nữ trúng tên kia đã chống đỡ hết nổi mà ngã lăn xuống.

Rốt cục, mĩ thiếu niên phục hồi tinh thần, hắn khóc lóc kêu lên: “Trở về, trở về! Mau trở về, mau trở về!”

Mệnh lệnh vừa đưa ra, chúng hộ vệ tỉnh táo lại, bọn họ vội vàng nâng kiệu lên, quay đầu bỏ chạy, trong nháy mắt đã lao đi thật xa.

Mà hộ vệ của Cửu công chúa lúc này cũng vây quanh nàng. Bọn họ đỡ Cửu công chúa ngã nhào xuống đất, bùn bẩn dính đầy mặt chật vật không chịu nổi đứng lên.

Trước hết trấn tĩnh lại là một thái giám trung niên ở phía sau Cửu công chúa. Thái giám kia tiến lên một bước, chỉ về phía Trần Dung, trừng mắt hí nói: “Hoằng Vận Tử! Ngươi, ngươi thật to gan!”

Tê rống đến đây, hắn lại chỉ vào hộ vệ xung quanh, kêu lên: “Bắt nàng! Bắt lấy nàng!”

“Vâng!” Vài hộ vệ lập tức lên tiếng trả lời đứng ra, một thái giám trẻ tuổi dựa vào gần thái giám trung niên kia, tuy nhẹ giọng, nhưng dù là Cửu công chúa, hay là mấy hộ vệ đều có thể nghe thấy: “Dương công công, như vậy không ổn đâu.”

Dừng một chút, hắn nói: “Hoằng Vận Tử này, sau lưng có người đó.”

Lời vừa dứt, thái giám trung niên lập tức hiểu ra, hắn liên thanh kêu lên: “Trở về, trở về.”

Sau đó, hắn chuyển sang nhìn Cửu công chúa, chần chờ hỏi: “Công chúa, người xem?”

Giờ phút này Cửu công chúa chỉ mím môi nhìn chằm chằm Trần Dung, nàng không hề chớp mắt, qua sau một lúc lâu, mới thì thào trả lời: “Sẽ không phải là chàng! Chàng là người siêu nhiên cao thượng như thế, sao có thể ra tay giết người? Nhất định là hoàng huynh ta làm, nhất định là hoàng huynh của ta!”

Nói tới đây, nàng ta tỉnh táo lại, lập tức, nàng ta oán hận trừng mắt nhìn Trần Dung một cái, kêu lên: “Hồi cung.”

Tiếng quát vừa ra, mọi người vội vàng tới nâng đỡ vội vàng chạy xuống núi.

Những người này, lúc đến thì khí thế hiên ngang, lúc đi thì chật vật không chịu nổi, Trần Dung nhìn đoàn người cong vẹo vội vàng, ngẩn ngơ, ánh mắt chuyển sang thi thể cung nữ té ngã trên mặt đất kia.

Nàng tiến lên.

Trần Dung chậm rãi xoay người, nhìn mũi tên trên ngực cung nữ, nàng thấp giọng nói: “Không có chữ viết.” Mới nói đến đây, Trần Dung lại cười khổ: Thật sự là vô nghĩa, ai sẽ để lại chữ trên vũ khí giết người chứ?

Nàng thẳng lưng, hướng tới núi rừng vừa bắn lén mũi tên nhìn lại. Chỉ thấy cây cối rậm rạp, làm sao có ai ở đó?

Thượng tẩu tiến lên, run giọng nói: “Nữ lang, này, này, có cần báo quan hay không?”

Trần Dung nhíu mày suy nghĩ, một hồi lâu, nàng lắc đầu: “Mũi tên này là để cảnh cáo người muốn đụng đến ta. Một khi đã như vậy thì cứ để đó đi. Chúng ta không cần để ý tới.”

Đám người Thượng tẩu vội vàng đáp: “Vâng”

Trần Dung lại mở to hai mắt, liếc nhìn cung nữ kia một cái, rồi xoay người đi vào trong.

Bước chân của nàng có chút thong thả, nhưng tâm trạng có vẻ không yên lòng.

Ở phía sau nàng, bọn người hầu kinh hồn vừa ổn định, đang thấp giọng nghị luận: “Nhất định là người bệ hạ phái tới.”

“Theo ta thấy, nhất định là bổn gia phái người bảo hộ nữ lang.”

“Nói không chừng là vị du hiệp đi ngang qua nơi đây.”

Trong tiếng nghị luận lộn xộn, Bình ẩu tới gần Trần Dung vài bước, giờ phút này, dấu bàn tay trên mặt vẫn còn in rõ nhưng Bình ẩu cười rất thoải mái, bà nói thầm với Trần Dung: “Nữ lang, nô biết, là người của Thất lang. Chỉ có ngài ấy mới có thể che chở nữ lang như thế.”

Trần Dung không trả lời.

Bình ẩu đưa ra ý kiến của mình, bà nhìn sắc mặt Trần Dung, lập tức hiểu ra: “Nữ lang cũng hoài nghi là Thất lang bảo hộ người đúng không?” Vừa cười nói đến đây, Bình ẩu liếc nhìn búi tóc đạo cô trên đầu Trần Dung, vì thế, tươi cười cứng đờ ở trên mặt, thật lâu sau, một tiếng thở dài khe khẽ vang lên.

Đoàn người Trần Dung đi vào đại môn trước đạo quan, nhóm quý nhân lúc nãy tấu nhạc cũng đã lên núi.

Nhóm quý nhân này hóa ra đều là người trong hoàng thất. Trong đó một người tầm 30 tuổi, mặt gầy mà dài, có vẻ là vương công quý tộc từ xa nhìn thấy Trần Dung thì cười ha hả, hướng tới nàng thi lễ, kêu: “Tư Mã Ngôn gặp qua Hoằng Vận Tử tiên cô.”

Khi Trần Dung vội vàng hoàn lễ, một quý nhân khác tầm 28 29 tuổi, bộ dạng có chút tương tự với hoàng đế, cũng thân thiết thi lễ, kêu: “Tư Mã Kính gặp qua Hoằng Vận Tử tiên cô.”

“Không dám, không dám. Hai vị Vương gia đa lễ.”

Trần Dung rũ hai mắt, tránh né ánh mắt hai người không ngừng đánh giá. Giờ phút này, phía sau hai người còn có tiếng nói nhỏ truyền đến: “Chỉ là đánh hạ phó một bạt tai mà đã bị bắn chết ngay lập tức!”

“Ngươi nghe danh hào đều biết ngay nguyên do mà, Hoằng Vận Tử, Hoằng Vận Tử.”

“Mũi tên kia, thật sự đáng sợ!”

“Chư quân sai rồi, Vương gia Thất lang là người phong lưu ra sao? Mĩ thiếu niên siêu nhân thế ngoại, giống như thần tiên như vậy sao có thể để bản thân dính máu tanh? Ta cảm thấy, chỉ sợ đó là người nhìn thấy máu cũng sẽ té xỉu mất thôi?”

“Ha ha, lời ấy cũng có đạo lý.”

“Sai rồi sai rồi, các ngươi đã quên hai cuộc chiến ở thành Mạc Dương cùng thành Nam Dương kia sao?”

Tiếng nghị luận lộn xộn không ngừng mà truyền vào trong tai Trần Dung.

Tư Mã Ngôn quay đầu lại, hướng tới chúng phụ tá tùy tùng trừng mắt một cái, tức thì, tiếng nói nhỏ bớt hẳn một nửa.

Hắn quay đầu, đi nhanh vài bước, đến phía sau Trần Dung, hắn ho khan, giọng nói cực kỳ ôn hòa thân thiết: “Không biết sáng mai tiên cô có rảnh không? Mẫu thân ta xưa nay đều nói, ở Tây Sơn đạo quan, bà chính là khách quen. Lúc này bệ hạ phong tiên cô là người đứng đầu đạo quan, mẫu thân ta nghe xong cũng rất vui mừng. Bà vẫn nói lần này bệ hạ làm rất đúng. Bà còn nói dù thế nào cũng muốn gặp người một lần.”

Vừa nói, hắn vừa quan sát sắc mặt Trần Dung, thấy nàng chỉ mỉm cười, nhìn không ra là đồng ý hay là không đồng ý, không khỏi lại hướng tới nàng vái chào thật sâu, có chút xấu hổ nói: “Tiên cô hãy đáp ứng đi. Nếu người không cho ta một câu trả lời thuyết phục, tiểu vương ta ngay cả nhà cũng không dám về mất.”

Trần Dung nghe vậy, chậm rãi cười, nàng rũ hai mắt, nhẹ nhàng nói: “Vương gia thứ lỗi, Hoằng Vận Tử vừa rồi mới hướng đạo tổ tu hành xin chỉ thị, cần phải bế quan.” Nói tới đây, nàng cười khổ, tuy đã sống hai kiếp, nhưng đối với giao tế xã giao, nàng vẫn đều không có tiến bộ. Hiện tại đối mặt với yêu cầu của Vương gia này, nàng thật đúng là không biết phải ứng đối thế nào cho đúng.

back top