Chương 163: Khóc
Rơi vào tầm mắt của Trần Dung là một mỹ thiếu niên mặc quần áo màu lam nhạt, ngọc quan búi trên đầu, thắt lưng nhỏ gầy, tay áo dài, đứng trong núi gió phất phơ thổi qua, có một loại phong tư khác biệt.
Mỹ thiếu niên mặt mày như tranh vẽ, da thịt trắng trẻo, hai mắt sáng ngời như đao, không phải là Tôn Diễn thì là ai?
Trần Dung vừa thấy là cậu thì cong khóe miệng nở rộ tươi cười. Nàng đeo túi hương, chân đi guốc mộc, đánh giá Tôn Diễn quý khí không thể che giấu, nhìn cậu, lại nhìn hai tỳ nữ cùng hộ vệ theo phía sau cậu, Trần Dung cười nói: “Hay cho một mỹ thiếu niên phong tư nhanh nhẹn, A Diễn, hiện tại huynh đã trở về bổn gia rồi đúng không?”
Tôn Diễn phất phất tay, cũng không quay đầu lại mà ra lệnh: “Đều lui ra đi.”
Đợi cho mọi người lui ra, cậu mới đi nhanh về phía Trần Dung.
Cậu đi đến trước người Trần Dung, cách nàng mấy bước thì dừng lại, đánh giá nàng từ trên xuống dưới.
Nhìn ngắm, cậu cũng cong khóe môi, cất giọng châm chọc: “A Dung thật sự vô năng, đã bảo muội phải cẩn thận, vậy mà đã trở thành đạo cô!”
Trần Dung nghiêng đầu nhìn cậu.
Nàng từ trên gương mặt tú lệ thấy được một đôi mắt giống như mắt sói mang theo một chút bi thương. Trần Dung mím môi nói: “Đã tốt hơn nhiều rồi.”
Nàng kiềm chế không nổi sự ấm áp tràn ngập trong lồng ngực, cẩn thận lấy ra ngọc bội hoàng đế ban cho nàng, nói: “Nhìn đi, đây là bệ hạ ban tặng.”
Nghe thấy hai chữ ‘Bệ hạ’, khóe miệng Tôn Diễn nhếch lên.
Cậu nhìn chằm chằm Trần Dung, giũ giũ ống tay áo, nói: “Đi dạo một chút đi.”
Trần Dung lên tiếng, cất bước đuổi theo.
Hai người sóng vai đi ra phía sau núi. Lúc này đã đến đầu hạ, cành lá sum suê, khắp nơi ấm áp. Hai người đi trên đường, thường thường sẽ vượt qua một tảng núi đá. Trong khoảng thời gian ngắn, có thiên ngôn vạn ngữ, lại không biết phải nói từ đâu.
Một hồi lâu, Tôn Diễn mới nói: “Vài ngày trước ta đã tới Kiến Khang, đã gặp qua người trong gia tộc.”
Nói tới đây, cậu ngừng chân.
Quay đầu, trong ánh mắt như mắt sói của cậu như có mê võng, Tôn Diễn khẽ cười rồi thấp giọng nói: “Đến Kiến Khang, mới biết vì sao người Hồ mạnh mẽ như vậy!” Cậu nói tới đây, khẽ mím môi, sau khi lắc đầu, lại nhìn sang Trần Dung khẽ nói: “A Dung, nghe nói tướng quân nguyện ý cưới muội làm thê, lần này còn muốn mang muội rời đi, nhưng mà muội đã cự tuyệt rồi sao?”
Trần Dung gật đầu. Nàng hái một chiếc lá xuống, từ từ xoa nát nó.
Tôn Diễn hiểu rõ nàng, chỉ liếc mắt một cái liền hiểu được nàng không muốn nhiều lời. Thở dài một tiếng, cậu thì thào nói: “Đã nhiều ngày, tướng quân đều ở trong phủ đệ của ta. Mỗi ngày y đều luyện võ ngày ngày đêm đêm, mệt mỏi uống rượu…… Mặc dù y không nói gì cả, nhưng mà ta biết, y nhớ A Dung. Tối hôm qua y uống rượu say, còn ôm bầu rượu gọi tên A Dung, gọi một lúc y lại cảm thấy hận thù trào dâng, còn đập đồ ở trong sân viện của ta nát bươm.”
Cậu dừng một chút, rồi nói tiếp: “A Dung, tướng quân đối với muội tình ý sâu đậm, nếu muội gả cho y, cũng là một chuyện tốt.”
Trần Dung rũ mắt, thấp giọng nói: “Ta không thích Trần Vi. Hơn nữa, ta cũng đã thất thân rồi.”
Tôn Diễn thở dài một tiếng, nói: “Đúng vậy, thật sự là tạo hóa trêu người, ai, nếu muội chưa từng thất thân, gả cho y nhất định là một nhân duyên mỹ mãn.”
Mỹ mãn sao?
Trần Dung cười, lắc đầu, chỉ hỏi: “Trần Vi thì sao?”
“Trần Vi?” Tôn Diễn suy nghĩ một hồi lâu, mới nhớ tới Trần Vi là ai. Cậu lắc lắc đầu, nói: “Phụ nhân này cũng đâu có gì tốt? Suốt ngày nũng na nũng nịu, chỉ biết khóc biết cười, không làm được chính sự gì cả, tướng quân rất ghét nàng ta.”
Nhiễm Mẫn ghét nàng ta ư?
Trần Dung bật cười, nói: “Điều đó không có khả năng, tướng quân nhà huynh không thể ghét bỏ nàng ta được!”
Tôn Diễn nhìn nàng.
Sau khi nhìn chăm chú một lúc, cậu thở dài một tiếng, thì thào nói: “Ta biết tướng quân sai ở đâu.” Cậu ngẫm nghĩ rồi tiếp lời: “Tướng quân thật sự ghét nàng ta. Ta đã gặp phụ nhân này vài lần, mỗi một lần tướng quân đều có vẻ mặt không kiên nhẫn. Đúng rồi, ngày hôm qua phụ nhân này còn ôm chân tướng quân, nói Trần Dung làm như thế nào, nàng ta sẽ học theo như thế, cầu xin tướng quân đừng cảm thấy nàng ta phiền chán. Lúc ấy tướng quân đã hơi say, đá văng nàng ta ra, kêu lên ‘Nếu nàng giống như ngươi, chỉ cần liếc mắt một cái đã hiểu rõ, cần gì phải quấn quýt nũng nịu khiến người chán ghét!’ Cú đá đó cũng không nhẹ, lại ra tay ở trước mặt mọi người, Trần Vi kia chỉ sợ cũng khó làm người.”
Trần Dung nghe đến đó thì cảm thấy hoảng hốt, cũng có chút buồn cười, nàng nhìn ra ngọn núi xa xa, thật lâu đều không nói nên lời.
Lúc này, Tôn Diễn dừng chân, đối diện với nàng.
Cậu đánh giá Trần Dung mặc một thân đạo bào, đột nhiên, cậu tiến lên một bước, duỗi hai tay, ôm chặt Trần Dung vào trong ngực.
Động tác của cậu vô cùng đột ngột, Trần Dung còn chưa phản ứng lại đã bị cậu ôm chặt lấy.
Tôn Diễn ôm Trần Dung, thấp giọng mắng: “Phụ nhân bướng bỉnh này! Muội nói một ngàn lần một vạn lần, không phải là vì thất thân cho Vương Hoằng, cảm thấy chính mình là người của hắn, căn bản cũng không muốn gả cho người khác sao?”
Giọng của cậu đã hơi nghẹn ngào: “Sao muội lại vụng về như thế! Nếu như lúc trước, ta cũng có thể giúp muội tìm một gia đình trong sạch …… Ta đã chọn lựa thật kỹ mà.”
Đã thật lâu, không có ai quan tâm Trần Dung như vậy.
Ở trong trí nhớ của Trần Dung, nàng vĩnh viễn chiến đấu một mình. Trên đời này, ngoại trừ đám người Bình ẩu và Thượng tẩu sẽ không có ai để ý đến sự sống chết của nàng. Cô độc này đã nếm trải quá nhiều, rồi đến lần ấy, khi Vương Hoằng nửa đêm ra khỏi thành tìm kiếm nàng……
Đây là lần thứ hai Trần Dung cảm động như thế. Nàng cố nhịn không rơi nước mắt, vừa muốn nói gì đó, Tôn Diễn đã đẩy nàng ra, cười ha hả.
Cậu cười vang dội, âm thanh vang vọng quanh quẩn không ngừng ở trong núi.
Cười cười, Tôn Diễn đấm mạnh một cái lên thân cây tùng, nói với giọng tự giễu: “Ta thật sự là ngu ngốc. Với tính cách, bộ dạng của Trần thị A Dung muội, đến bây giờ còn sống đã rất tốt rồi, tên Vương Hoằng hỗn đản đúng là cũng có công.”
Nói đến đây, cậu lại cất tiếng cười to.
Cũng không biết qua bao lâu, khi tiếng cười của cậu dừng lại, trong núi rừng đối diện đột nhiên truyền đến tiếng khóc òa.
Tiếng khóc đột ngột xuất hiện, thâm hậu vang dội, tuy là khóc rống, nhưng lại đầy nhịp điệu, hữu lực, rất có mỹ cảm.
Tôn Diễn ngẩn ra, Trần Dung cũng ngẩn ra.
Chỉ chốc lát, tiếng khóc rống ngừng lại, đổi thành thét dài.
Chờ tiếng thét đó dừng, Tôn Diễn quát lên: “Khóc rồi lại cười, có muốn đối ẩm một chén hay không?”
Tiếng quát của cậu lanh lảnh truyền ra, thật lâu vẫn không có hồi âm.
Một hồi lâu, trong núi rừng đối diện truyền đến một tiếng bật cười: “Kẻ phóng túng như ngươi, thế gian có nhiều chuyện mà ngươi không khóc, vì một phụ nhân mà rơi nước mắt, ta khinh thường! Lười uống rượu của ngươi!”
Giọng nói này cao rộng khoan dung độ lượng.
Tôn Diễn ha hả cười, cậu chắp hai tay, tóc bị gió thổi tung, phất qua gương mặt tú lệ của cậu: “Ngươi có biết phụ nhân bên cạnh ta là ai không? Muội ấy là Trần thị A Dung đi trước làm gương, xung phong liều chết trước vạn quân, được bệ hạ phong là Hoằng Vận Tử tiên cô. Phi! Theo ta thấy, trượng phu trong thiên hạ nhìn thấy phụ nhân bên cạnh ta, cũng không ngẩng đầu nổi, chỉ có thể xấu hổ mà thôi!”
Giọng của Tôn Diễn lanh lảnh truyền ra.
Trần Dung quay phắt đầu lại, không dám tin nhìn Tôn Diễn.
Nàng tinh tường nghe ra, thiếu niên này vội vàng kết bạn với nàng cũng vẫn là thiếu niên như trước, đang lúc nàng nổi danh, ở thời đại này, sử dụng phương thức đám danh sĩ thích nhất để thể hiện chút thanh danh!
Trong núi rừng đối diện, người nọ trầm mặc một hồi. Một lát sau, hắn lên tiếng, giọng có vẻ hơi trầm ngâm: “Phụ nhân này ư? Cũng đáng để khóc vì nàng!”
Nói tới đây, hắn cất cao giọng: “Tại hạ là Thái Lý của Thái gia, các hạ là người nào? Ở phủ nào?”
Thái Lý của Thái gia? Đây chính là đại danh sĩ trong thành Kiến Khang.
Hai mắt Trần Dung sáng ngời, đại danh sĩ Kiến Khang? Thật tốt quá.
Đã sống hai kiếp, Trần Dung biết rõ quy tắc thế đạo. Nếu muốn nhận được thanh danh tốt, nhất định phải chiếm được sự tán thưởng của danh sĩ. Bởi vậy, khi nàng vừa mới trọng sinh thì đã tìm trăm phương nghìn kế tiếp cận Vương Hoằng, đó là bởi vì đám danh sĩ này chỉ cần tùy tiện khen ngợi nàng vài câu, có thể giúp nàng có được chút thanh danh, dù bản thân có thân phận hèn mọn thì trong gia tộc cũng có thêm một ít lợi ích.
Đối với kẻ sĩ hàn vi mà nói, cưới một nữ nhân được danh sĩ khẳng định là một chuyện thích ý. Chuyện liên quan đến thanh danh này, thậm chí còn quan trọng hơn tiền tài.
Hiện tại, tuy không nói tới việc cưới gả, nhưng có thể kết bạn với nhân vật phong vân ở thành Kiến Khang, nàng cũng rất hứng thú. Cảm giác này, thậm chí không liên quan đến lợi ích, chính là sự sùng bái thâm căn cố đế đối với đám danh sĩ mà thôi.
Tôn Diễn cười nói: “Tại hạ Tôn Diễn, vẫn còn nhỏ tuổi, còn chưa có tên hiệu.” Cậu chỉ Trần Dung ở bên cạnh, cao giọng nói: “Vị ở bên cạnh ta đây, Trần thị A Dung, tuy là phụ nhân, nhưng lại hơn hẳn trượng phu.”
Thái Lý cũng cười nói: “Biết sai biết sai rồi. Nếu hai vị không chê, đêm nay bên bờ sông đón gió, tại đình Lưu Nguyệt, Thái mỗ thiết yến. Ha ha.”
Tiếng cười to dần dần đi xa, kia thái để ý không đợi hai người đáp ứng đã nghênh ngang rời đi.
Thái Lý vừa đi, Trần Dung liền nhìn về phía Tôn Diễn.
Nhìn thiếu niên tuấn tú này, Trần Dung nhẹ giọng nói: “Đa tạ.” Đa tạ cậu ca ngợi, biểu dương…… Tôn Diễn quay đầu nhìn về phía nàng.
Vóc người của cậu cao hơn Trần Dung nửa cái đầu, trong gió đêm, thân hình vẫn còn mảnh khảnh này lại trầm ổn giống như núi.
Cậu nhìn Trần Dung, lộ ra hàm răng tuyết trắng, hai mắt sáng ngời như mắt sói. Cậu cười thần bí, chậm rãi nói: “A Dung, ta sẽ ở Kiến Khang lâu một chút.”
Trần Dung gật đầu, vui vẻ nói: “Tốt tốt.”
Tôn Diễn ha hả cười, cậu chắp hai tay, chậm rãi nói: “Lần này ta ở lại Kiến Khang có hai việc, thứ nhất là vì để chống lại người Hồ. Thứ hai là vì A Dung.”
Vì ta?
Trần Dung hiếu kì, nàng cười hỏi: “Vì ta cái gì?”
Tôn Diễn tiến lên một bước, cậu vươn tay đặt trên vai nàng, nói: “Muội là muội tử của ta mà, muội sống chật vật như thế, ta làm huynh trưởng, dù thế nào cũng phải ra mặt đúng không?” Cậu chớp mắt với Trần Dung vài cái, làm mặt quỷ, vẻ mặt tuy là buồn cười, nhưng lời nói của cậu lại bộc lộ kiên định đặc trưng của một thiếu niên: “Vương Hoằng hỗn đản kia không phải đã chiếm hết tiện nghi của muội sao? Vi huynh sẽ cho hắn xem xem, muội tử của ta không phải người có thể tùy ý bắt nạt! Ta muốn để cho muội có một cuộc sống phong quang, thoáng đãng vui vẻ ở Kiến Khang này!”
Rơi vào tầm mắt của Trần Dung là một mỹ thiếu niên mặc quần áo màu lam nhạt, ngọc quan búi trên đầu, thắt lưng nhỏ gầy, tay áo dài, đứng trong núi gió phất phơ thổi qua, có một loại phong tư khác biệt.
Mỹ thiếu niên mặt mày như tranh vẽ, da thịt trắng trẻo, hai mắt sáng ngời như đao, không phải là Tôn Diễn thì là ai?
Trần Dung vừa thấy là cậu thì cong khóe miệng nở rộ tươi cười. Nàng đeo túi hương, chân đi guốc mộc, đánh giá Tôn Diễn quý khí không thể che giấu, nhìn cậu, lại nhìn hai tỳ nữ cùng hộ vệ theo phía sau cậu, Trần Dung cười nói: “Hay cho một mỹ thiếu niên phong tư nhanh nhẹn, A Diễn, hiện tại huynh đã trở về bổn gia rồi đúng không?”
Tôn Diễn phất phất tay, cũng không quay đầu lại mà ra lệnh: “Đều lui ra đi.”
Đợi cho mọi người lui ra, cậu mới đi nhanh về phía Trần Dung.
Cậu đi đến trước người Trần Dung, cách nàng mấy bước thì dừng lại, đánh giá nàng từ trên xuống dưới.
Nhìn ngắm, cậu cũng cong khóe môi, cất giọng châm chọc: “A Dung thật sự vô năng, đã bảo muội phải cẩn thận, vậy mà đã trở thành đạo cô!”
Trần Dung nghiêng đầu nhìn cậu.
Nàng từ trên gương mặt tú lệ thấy được một đôi mắt giống như mắt sói mang theo một chút bi thương. Trần Dung mím môi nói: “Đã tốt hơn nhiều rồi.”
Nàng kiềm chế không nổi sự ấm áp tràn ngập trong lồng ngực, cẩn thận lấy ra ngọc bội hoàng đế ban cho nàng, nói: “Nhìn đi, đây là bệ hạ ban tặng.”
Nghe thấy hai chữ ‘Bệ hạ’, khóe miệng Tôn Diễn nhếch lên.
Cậu nhìn chằm chằm Trần Dung, giũ giũ ống tay áo, nói: “Đi dạo một chút đi.”
Trần Dung lên tiếng, cất bước đuổi theo.
Hai người sóng vai đi ra phía sau núi. Lúc này đã đến đầu hạ, cành lá sum suê, khắp nơi ấm áp. Hai người đi trên đường, thường thường sẽ vượt qua một tảng núi đá. Trong khoảng thời gian ngắn, có thiên ngôn vạn ngữ, lại không biết phải nói từ đâu.
Một hồi lâu, Tôn Diễn mới nói: “Vài ngày trước ta đã tới Kiến Khang, đã gặp qua người trong gia tộc.”
Nói tới đây, cậu ngừng chân.
Quay đầu, trong ánh mắt như mắt sói của cậu như có mê võng, Tôn Diễn khẽ cười rồi thấp giọng nói: “Đến Kiến Khang, mới biết vì sao người Hồ mạnh mẽ như vậy!” Cậu nói tới đây, khẽ mím môi, sau khi lắc đầu, lại nhìn sang Trần Dung khẽ nói: “A Dung, nghe nói tướng quân nguyện ý cưới muội làm thê, lần này còn muốn mang muội rời đi, nhưng mà muội đã cự tuyệt rồi sao?”
Trần Dung gật đầu. Nàng hái một chiếc lá xuống, từ từ xoa nát nó.
Tôn Diễn hiểu rõ nàng, chỉ liếc mắt một cái liền hiểu được nàng không muốn nhiều lời. Thở dài một tiếng, cậu thì thào nói: “Đã nhiều ngày, tướng quân đều ở trong phủ đệ của ta. Mỗi ngày y đều luyện võ ngày ngày đêm đêm, mệt mỏi uống rượu…… Mặc dù y không nói gì cả, nhưng mà ta biết, y nhớ A Dung. Tối hôm qua y uống rượu say, còn ôm bầu rượu gọi tên A Dung, gọi một lúc y lại cảm thấy hận thù trào dâng, còn đập đồ ở trong sân viện của ta nát bươm.”
Cậu dừng một chút, rồi nói tiếp: “A Dung, tướng quân đối với muội tình ý sâu đậm, nếu muội gả cho y, cũng là một chuyện tốt.”
Trần Dung rũ mắt, thấp giọng nói: “Ta không thích Trần Vi. Hơn nữa, ta cũng đã thất thân rồi.”
Tôn Diễn thở dài một tiếng, nói: “Đúng vậy, thật sự là tạo hóa trêu người, ai, nếu muội chưa từng thất thân, gả cho y nhất định là một nhân duyên mỹ mãn.”
Mỹ mãn sao?
Trần Dung cười, lắc đầu, chỉ hỏi: “Trần Vi thì sao?”
“Trần Vi?” Tôn Diễn suy nghĩ một hồi lâu, mới nhớ tới Trần Vi là ai. Cậu lắc lắc đầu, nói: “Phụ nhân này cũng đâu có gì tốt? Suốt ngày nũng na nũng nịu, chỉ biết khóc biết cười, không làm được chính sự gì cả, tướng quân rất ghét nàng ta.”
Nhiễm Mẫn ghét nàng ta ư?
Trần Dung bật cười, nói: “Điều đó không có khả năng, tướng quân nhà huynh không thể ghét bỏ nàng ta được!”
Tôn Diễn nhìn nàng.
Sau khi nhìn chăm chú một lúc, cậu thở dài một tiếng, thì thào nói: “Ta biết tướng quân sai ở đâu.” Cậu ngẫm nghĩ rồi tiếp lời: “Tướng quân thật sự ghét nàng ta. Ta đã gặp phụ nhân này vài lần, mỗi một lần tướng quân đều có vẻ mặt không kiên nhẫn. Đúng rồi, ngày hôm qua phụ nhân này còn ôm chân tướng quân, nói Trần Dung làm như thế nào, nàng ta sẽ học theo như thế, cầu xin tướng quân đừng cảm thấy nàng ta phiền chán. Lúc ấy tướng quân đã hơi say, đá văng nàng ta ra, kêu lên ‘Nếu nàng giống như ngươi, chỉ cần liếc mắt một cái đã hiểu rõ, cần gì phải quấn quýt nũng nịu khiến người chán ghét!’ Cú đá đó cũng không nhẹ, lại ra tay ở trước mặt mọi người, Trần Vi kia chỉ sợ cũng khó làm người.”
Trần Dung nghe đến đó thì cảm thấy hoảng hốt, cũng có chút buồn cười, nàng nhìn ra ngọn núi xa xa, thật lâu đều không nói nên lời.
Lúc này, Tôn Diễn dừng chân, đối diện với nàng.
Cậu đánh giá Trần Dung mặc một thân đạo bào, đột nhiên, cậu tiến lên một bước, duỗi hai tay, ôm chặt Trần Dung vào trong ngực.
Động tác của cậu vô cùng đột ngột, Trần Dung còn chưa phản ứng lại đã bị cậu ôm chặt lấy.
Tôn Diễn ôm Trần Dung, thấp giọng mắng: “Phụ nhân bướng bỉnh này! Muội nói một ngàn lần một vạn lần, không phải là vì thất thân cho Vương Hoằng, cảm thấy chính mình là người của hắn, căn bản cũng không muốn gả cho người khác sao?”
Giọng của cậu đã hơi nghẹn ngào: “Sao muội lại vụng về như thế! Nếu như lúc trước, ta cũng có thể giúp muội tìm một gia đình trong sạch …… Ta đã chọn lựa thật kỹ mà.”
Đã thật lâu, không có ai quan tâm Trần Dung như vậy.
Ở trong trí nhớ của Trần Dung, nàng vĩnh viễn chiến đấu một mình. Trên đời này, ngoại trừ đám người Bình ẩu và Thượng tẩu sẽ không có ai để ý đến sự sống chết của nàng. Cô độc này đã nếm trải quá nhiều, rồi đến lần ấy, khi Vương Hoằng nửa đêm ra khỏi thành tìm kiếm nàng……
Đây là lần thứ hai Trần Dung cảm động như thế. Nàng cố nhịn không rơi nước mắt, vừa muốn nói gì đó, Tôn Diễn đã đẩy nàng ra, cười ha hả.
Cậu cười vang dội, âm thanh vang vọng quanh quẩn không ngừng ở trong núi.
Cười cười, Tôn Diễn đấm mạnh một cái lên thân cây tùng, nói với giọng tự giễu: “Ta thật sự là ngu ngốc. Với tính cách, bộ dạng của Trần thị A Dung muội, đến bây giờ còn sống đã rất tốt rồi, tên Vương Hoằng hỗn đản đúng là cũng có công.”
Nói đến đây, cậu lại cất tiếng cười to.
Cũng không biết qua bao lâu, khi tiếng cười của cậu dừng lại, trong núi rừng đối diện đột nhiên truyền đến tiếng khóc òa.
Tiếng khóc đột ngột xuất hiện, thâm hậu vang dội, tuy là khóc rống, nhưng lại đầy nhịp điệu, hữu lực, rất có mỹ cảm.
Tôn Diễn ngẩn ra, Trần Dung cũng ngẩn ra.
Chỉ chốc lát, tiếng khóc rống ngừng lại, đổi thành thét dài.
Chờ tiếng thét đó dừng, Tôn Diễn quát lên: “Khóc rồi lại cười, có muốn đối ẩm một chén hay không?”
Tiếng quát của cậu lanh lảnh truyền ra, thật lâu vẫn không có hồi âm.
Một hồi lâu, trong núi rừng đối diện truyền đến một tiếng bật cười: “Kẻ phóng túng như ngươi, thế gian có nhiều chuyện mà ngươi không khóc, vì một phụ nhân mà rơi nước mắt, ta khinh thường! Lười uống rượu của ngươi!”
Giọng nói này cao rộng khoan dung độ lượng.
Tôn Diễn ha hả cười, cậu chắp hai tay, tóc bị gió thổi tung, phất qua gương mặt tú lệ của cậu: “Ngươi có biết phụ nhân bên cạnh ta là ai không? Muội ấy là Trần thị A Dung đi trước làm gương, xung phong liều chết trước vạn quân, được bệ hạ phong là Hoằng Vận Tử tiên cô. Phi! Theo ta thấy, trượng phu trong thiên hạ nhìn thấy phụ nhân bên cạnh ta, cũng không ngẩng đầu nổi, chỉ có thể xấu hổ mà thôi!”
Giọng của Tôn Diễn lanh lảnh truyền ra.
Trần Dung quay phắt đầu lại, không dám tin nhìn Tôn Diễn.
Nàng tinh tường nghe ra, thiếu niên này vội vàng kết bạn với nàng cũng vẫn là thiếu niên như trước, đang lúc nàng nổi danh, ở thời đại này, sử dụng phương thức đám danh sĩ thích nhất để thể hiện chút thanh danh!
Trong núi rừng đối diện, người nọ trầm mặc một hồi. Một lát sau, hắn lên tiếng, giọng có vẻ hơi trầm ngâm: “Phụ nhân này ư? Cũng đáng để khóc vì nàng!”
Nói tới đây, hắn cất cao giọng: “Tại hạ là Thái Lý của Thái gia, các hạ là người nào? Ở phủ nào?”
Thái Lý của Thái gia? Đây chính là đại danh sĩ trong thành Kiến Khang.
Hai mắt Trần Dung sáng ngời, đại danh sĩ Kiến Khang? Thật tốt quá.
Đã sống hai kiếp, Trần Dung biết rõ quy tắc thế đạo. Nếu muốn nhận được thanh danh tốt, nhất định phải chiếm được sự tán thưởng của danh sĩ. Bởi vậy, khi nàng vừa mới trọng sinh thì đã tìm trăm phương nghìn kế tiếp cận Vương Hoằng, đó là bởi vì đám danh sĩ này chỉ cần tùy tiện khen ngợi nàng vài câu, có thể giúp nàng có được chút thanh danh, dù bản thân có thân phận hèn mọn thì trong gia tộc cũng có thêm một ít lợi ích.
Đối với kẻ sĩ hàn vi mà nói, cưới một nữ nhân được danh sĩ khẳng định là một chuyện thích ý. Chuyện liên quan đến thanh danh này, thậm chí còn quan trọng hơn tiền tài.
Hiện tại, tuy không nói tới việc cưới gả, nhưng có thể kết bạn với nhân vật phong vân ở thành Kiến Khang, nàng cũng rất hứng thú. Cảm giác này, thậm chí không liên quan đến lợi ích, chính là sự sùng bái thâm căn cố đế đối với đám danh sĩ mà thôi.
Tôn Diễn cười nói: “Tại hạ Tôn Diễn, vẫn còn nhỏ tuổi, còn chưa có tên hiệu.” Cậu chỉ Trần Dung ở bên cạnh, cao giọng nói: “Vị ở bên cạnh ta đây, Trần thị A Dung, tuy là phụ nhân, nhưng lại hơn hẳn trượng phu.”
Thái Lý cũng cười nói: “Biết sai biết sai rồi. Nếu hai vị không chê, đêm nay bên bờ sông đón gió, tại đình Lưu Nguyệt, Thái mỗ thiết yến. Ha ha.”
Tiếng cười to dần dần đi xa, kia thái để ý không đợi hai người đáp ứng đã nghênh ngang rời đi.
Thái Lý vừa đi, Trần Dung liền nhìn về phía Tôn Diễn.
Nhìn thiếu niên tuấn tú này, Trần Dung nhẹ giọng nói: “Đa tạ.” Đa tạ cậu ca ngợi, biểu dương…… Tôn Diễn quay đầu nhìn về phía nàng.
Vóc người của cậu cao hơn Trần Dung nửa cái đầu, trong gió đêm, thân hình vẫn còn mảnh khảnh này lại trầm ổn giống như núi.
Cậu nhìn Trần Dung, lộ ra hàm răng tuyết trắng, hai mắt sáng ngời như mắt sói. Cậu cười thần bí, chậm rãi nói: “A Dung, ta sẽ ở Kiến Khang lâu một chút.”
Trần Dung gật đầu, vui vẻ nói: “Tốt tốt.”
Tôn Diễn ha hả cười, cậu chắp hai tay, chậm rãi nói: “Lần này ta ở lại Kiến Khang có hai việc, thứ nhất là vì để chống lại người Hồ. Thứ hai là vì A Dung.”
Vì ta?
Trần Dung hiếu kì, nàng cười hỏi: “Vì ta cái gì?”
Tôn Diễn tiến lên một bước, cậu vươn tay đặt trên vai nàng, nói: “Muội là muội tử của ta mà, muội sống chật vật như thế, ta làm huynh trưởng, dù thế nào cũng phải ra mặt đúng không?” Cậu chớp mắt với Trần Dung vài cái, làm mặt quỷ, vẻ mặt tuy là buồn cười, nhưng lời nói của cậu lại bộc lộ kiên định đặc trưng của một thiếu niên: “Vương Hoằng hỗn đản kia không phải đã chiếm hết tiện nghi của muội sao? Vi huynh sẽ cho hắn xem xem, muội tử của ta không phải người có thể tùy ý bắt nạt! Ta muốn để cho muội có một cuộc sống phong quang, thoáng đãng vui vẻ ở Kiến Khang này!”