Chương 165: Phong quang
Một đêm đảo mắt liền trôi qua.
Trời còn chưa sáng, Trần Dung đã ngồi dậy khỏi tháp: Hôm nay, là ngày lâm triều của Quang Lộc đại phu nàng.
Nhưng mà nàng không có triều phục, không có xe ngựa hay mũ đội đầu xứng với chức vị. Xem ra, hơn phân nửa bệ hạ cũng biết, phong cho nàng chức quan này chỉ là vui đùa, không cần phải tích cực.
Dù là như thế, việc này vẫn không thể khinh thường. Đứng trước với gương đồng, sau khi Trần Dung thay đổi mấy bộ thường phục, cuối cùng vẫn mặc bộ nam tử màu xám vào. Thường phục nàng không kịp may, đều là Tôn Diễn đưa tới. Không chỉ là mấy bộ này, trong xe ngựa cậu chuyển đến, đều là thường phục đủ loại màu sắc hình dạng, có nam bào có nữ phục. Cũng không biết tiểu tử kia làm sao lại biết, vậy mà rất thích hợp với dáng người của nàng.
Mặc vào thường phục màu xám, đơn giản, lại có vẻ đoan trang nghiêm túc này, vấn tóc dài, lộ ra gáy mảnh khảnh, bên hông đeo một thanh trường kiếm, trong nháy mắt, người trong gương đồng từ vẻ lãnh diễm chuyển thành lạnh lùng, đặc biệt trong sự lạnh lùng vẫn lưu lại sắc diễm không thể che lấp, cả người tựa như một thiếu niên lạnh lùng xinh đẹp như xử nữ.
Đối diện với chính mình trong gương đồng, Trần Dung khẽ nhíu mày.
Bình ẩu mở to hai mắt, đánh giá nàng trong gương, một hồi lâu, bà lúng ta lúng túng nói: “Nữ lang bộ dạng thế này giống như tiểu đồng được sủng hạnh trong giới quý nhân vậy.”
Theo như lời bà đó là chuyện đã lưu hành trong thành Kiến Khang, chỉ có quý tộc thượng đẳng mới có tư cách hưởng dụng, gắn liền theo thời gian được gọi là luyến đồng! Lúc này luyến đồng so sánh với mười mấy năm sau, cũng không còn giống nhau, bọn họ ngoài tướng mạo xuất sắc ra còn có tài văn chương, hoặc viết chữ đẹp, hoặc giỏi về thi phú, hoặc mở miệng thành thơ, sáng tạo nhanh nhẹn, hoặc võ nghệ bất phàm, có thể bảo vệ chủ nhân khi chu du bên ngoài chắn bốn năm thích khách. Những người này, dù là cử chỉ, mức độ tiến thối hay là dung mạo đều cao nhã, không lộ tục tằng.
Trong thời đại ‘Thượng phẩm vô hàn sĩ, hạ phẩm vô thế tộc’, sĩ tử hàn môn chỉ nhờ vào bản lãnh thật sự muốn xuất đầu lộ diện thật sự quá khó khăn. Không còn cách nào khác, nếu diện mạo của bọn họ xuất chúng, bọn họ sẽ sử dụng phương pháp này trở thành người dưới trướng đám quyền quý.
Dùng phương pháp này, bọn họ đi theo bên cạnh người quyền quý, cùng bọn họ cùng tiến cùng lùi, học tập phong phạm lễ nghi nơi xã hội thượng lưu, thân phận hàn sĩ cũng không bị xét đến. Như thế vài năm sau, bọn họ rất có khả năng sẽ được tình nhân của mình cất nhắc lên địa vị cao, từ nay về sau mang theo tộc nhân một bước lên mây. Nếu không được ban cho địa vị cao, mấy năm nay kiếm được tiền tài cùng tri thức, cũng có thể giúp bọn họ mưu cầu một chức quan nhỏ.
Bởi vì yêu cầu rất cao, so sánh với mười mấy năm sau, luyến đồng như thế này cũng không nhiều, mà quý tộc muốn có được bọn họ lại là đi mòn gót hài tìm không thấy. Vật quý nên hiếm, với nguyên nhân như thế, luyến đồng mới có thể xuất hiện trong xã hội thượng lưu gắn liền theo thời gian, được nhiều người hướng tới.
Lại nói tiếp, Vương Hoằng, Tôn Diễn cũng là mỹ thiếu niên, nhưng dù bọn họ có ăn mặc thế nào đều không có ai hoài nghi bọn họ là luyến đồng. Nội tình chủ yếu là vì thế này: Xuất thân của bọn họ là vương hầu công khanh mấy trăm năm, tự tin thong dong đã khắc vào xương cốt, khắc vào trong huyết mạch. Dù làm động tác gì, chỉ cần do bọn họ thực hiện, mọi người đều cảm thấy siêu nhiên cao xa. Điểm này hoàn toàn khác biệt so với các sĩ tử hàn vi như Trần Dung.
Xuất thân của bọn họ khẳng định tầm nhìn của bọn họ. Hình ảnh của Trần Dung trong gương đồng, trong ánh mắt có thể thấy được sắc bén cùng ý lạnh.
Phải biết rằng, sống trên thế gian, ngay cả quý tộc hoang dâm không được việc gì, khi bọn họ tiếp đãi người khác, cũng sẽ không hề bận tâm, định liệu trước mà có vẻ tiêu sái thong dong.
Điểm này, có lẽ thứ dân bình thường không nhận ra, nhưng đám danh sĩ trưởng giả chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy.
Đương nhiên, trong số sĩ tử hàn vi, người tài hoa đặc biệt xuất chúng, sau khi đạt được một trình độ nhất định, bản thân có khí chất, cũng sẽ nhận ra điều đó. Mà người như thế, bình thường khi bộc lộ tài năng sẽ được nhóm danh sĩ cùng trưởng giả chú ý, cũng tiến tới con đường quan chức.
Nhưng mà nói đi thì nói lại, Trần Dung mặc đồ nam trang, tuy rằng không có vẻ ung dung đẹp đẽ như nhóm quý tộc, có điều vì miệt thị sinh tử mà có một khí chất siêu thoát. Khí chất siêu thoát này xứng với sự cô tuyệt lạnh lẽo xinh đẹp của nàng, tựa như hoa hồng nở rộ trên tuyết, lạnh lẽo, cũng xinh đẹp đến chói mắt.
Trên thế gian này, khí chất và vẻ phong tình như Trần Dung chính là độc nhất.
Bình ẩu lúng ta lúng túng sau một lúc lâu, nhịn không được khuyên nhủ: “Nữ lang, không bằng đổi thường phục khác đi?”
Trần Dung rũ mắt suy nghĩ một hồi, chậm rãi cười nói: “Không đổi.” Nàng quay đầu nhìn về phía Bình ẩu, thản nhiên nói: “Con người vốn thích thiếu niên mỹ mạo, ta mặc thế này tiến đến, sẽ giảm bớt địch ý của nhiều người.” Thời đại này, dung mạo cử chỉ so với học thức phẩm hạnh còn được chú ý hơn. Trong triều đình, bởi vì diện mạo đẹp mà đạt được vị trí cao, người có tài có đức lại bởi vì diện mạo không đẹp bị truất hạ thì đâu đâu cũng có.
Bởi vì khắp cả nước đều chú trọng dung mạo cử chỉ, vì thế trong thành Kiến Khang, nam tử xoa phấn, đeo túi hương, mặc hoa phục mỹ miều, trang điểm xinh đẹp đâu đâu cũng có.
An bài xong xuôi, Trần Dung ra đạo quan.
Xe ngựa giẫm đạp lên ánh rạng đông, hướng về phía hoàng cung.
Bây giờ còn sớm, trong thành Kiến Khang không có nhiều người. Trên đường đi, Trần Dung không gặp một ai đồng hành, ngay cả tới gần hoàng cung, xe ngựa cũng không thấy có mấy chiếc.
Chậm rãi, Trần Dung đã tới bên ngoài cửa cung.
Cửa cung không mở.
Xe ngựa hơi lắc lư, xa phu Vương Hoằng phái tới cất tiếng hỏi: “Tiên cô, làm thế nào bây giờ?”
Trần Dung dựa vào tháp, trả lời: “Chờ một lát đi.”
“Vâng.”
Vừa chờ đợi, tốn mất hai khắc.
Tiếng bánh xe ngựa tấp nập vang lên.
Một người vươn đầu ra, hướng tới cửa cung kêu một tiếng: “Mở cửa.” Người gác cửa lại lập tức lên tiếng, cúi đầu khom lưng cười nói: “Sao ngài hôm nay lại vào triều sớm như thế?” Lúc này, uống rượu chơi đùa, nói chuyện phiếm không bàn luận về thế sự đều được người ta coi thành phong trào. Rất nhiều người nghĩ rằng, nhân sinh trên đời nên phóng đãng không nên kiềm chế, muốn khoát hoạt thế nào thì cứ làm như thế ấy. Chỉ có người ngu xuẩn ngoan cố mới có thể tân tân khổ khổ, quy củ vào triều, một lòng một dạ đặt tâm tư vào việc tục này. Bởi vậy người ngồi trong xe ngựa nghe thấy lời nói của gác cổng cũng không cảm thấy là điều châm chọc.
Người nọ cong khóe miệng, xem như cười, rồi hướng tới xe ngựa của Trần Dung nhìn lại.
Hắn chỉ liếc mắt một cái, người gác cổng lại hiểu ngay, lập tức cười nói: “Người nọ đã sớm đến đây, cũng không gọi cửa, chỉ chờ ở đó thôi.”
Người nọ thốt ra một tiếng, ra lệnh bảo xa phu dừng xe.
Ngay khi xe ngựa của hắn dừng lại, lại có bốn năm triều thần đuổi tới.
Sau khi hắn bảo dừng xe, xoay người nhìn về phía xe ngựa của Trần Dung, thấy xa phu của nàng bắt đầu đánh xe, hắn vái chào thật sâu, rồi gọi: “Huynh đài, xin chờ một chút.” Hắn đánh giá xe ngựa của Trần Dung, kinh ngạc nói: “Thứ cho tiểu đệ mắt kém vụng về, thật sự không nhận ra huynh đài là sĩ tộc nào?”
Lời này của hắn khiến cho bốn năm triều thần chú ý, trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người đều nhìn về phía xe ngựa.
Đúng lúc này, lại có một chiếc xe ngựa vượt qua, chủ nhân là một nam tử quý tộc. Hắn liếc nhìn xe ngựa Trần Dung, hai mắt sáng ngời, cười to nói: “Ta biết vị này là ai.” Hắn vui vẻ nói tiếp: “Vị trong xe ngựa này, hẳn là Quang Lộc đại phu mà bệ hạ mới phong tặng hôm qua đúng không? Nghe nói là một vị đạo cô phong lưu mỹ mạo.”
Lời này vừa thốt ra, lực chú ý của mọi người đều chuyển về bên này, vài cá nhân đồng thời kêu lên: “Hoang đường, thật hoang đường!”
Đến lúc này, Trần Dung đã không thể rời đi nổi.
Nàng cũng không muốn chạy đi, tình cảnh này, nàng đã sớm hiểu rõ trong lòng.
Bàn tay trắng nõn hướng tới rèm xe, kéo một cái, khuôn mặt Trần Dung xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Vừa thấy khuôn mặt lạnh lùng diễm lệ của nàng, tiếng nghị luận tạm thời dừng lại.
Trần Dung chậm rãi đi xuống xe ngựa.
Sau đó, nàng hướng tới mọi người xung quanh vái chào cao giọng nói: “Gặp qua chư vị.” Nàng không xưng bản thân là Trần thị A Dung, cũng không xưng là Hoằng Vận Tử, càng không gọi mọi người là đồng liêu. Chỉ tự nhiên hào phóng, lạnh lùng vái chào.
Lúc này, mọi người còn đang đánh giá nàng. Thừ tam quốc tới nay, danh sĩ trí giả luôn thông qua ngũ quan diện mạo, khí chất ánh mắt, cử chỉ ngôn ngữ của một người để xem tướng. Ngay cả khi triều đình tuyển lựa tài tử, việc xem tướng cũng rất quan trọng. Giờ phút này, Trần Dung vừa xuống xe, đám người trong lòng có thành kiến với nàng đều ngẩn ra: Đây làm sao lại là một đạo cô phong lưu hay dụ dỗ người khác chứ?
Trần Dung vái chào thật sâu, mặt không chút thay đổi lanh lảnh nói: “Ngày xưa, người Hồ vây công Nam Dương, ta đi trước làm gương, roi ngựa trong tay đánh chết vô số Hồ nô…… Nếu thân thể này không phải là phụ nhân, cũng có thể làm chức Quang Lộc đại phu này rồi.”
Mấy chữ ‘Nếu thân thể này không phải là phụ nhân’ vừa thốt ra, một loạt tiếng tiếc hận truyền đến từ bốn phía. Đám quyền quý hai mắt tỏa sáng, đối với nàng yêu thích không dời, nhất thời giống như uống một chén nước lạnh vào mùa đông, hai chữ tiếc hận thật sự chưa đủ để hình dung mất mát của bọn họ.
Trần Dung không để ý đến âm thanh này, nàng ngẩng đầu lên, hai mắt sáng ngời đảo qua mọi người, cười nhẹ, sau khi lại khiến tiếng tiếc hận vang lên bốn phía, nàng cất giọng nói: “Có điều sĩ tử có thể chịu chết chứ không thể chịu nhục, chư quân có thể quở trách, nhưng xin chớ nhục nhã.”
Nói tới đây, nàng vung ống tay áo, đi nhanh bước vào xe ngựa, quát: “Đi thôi.”
Xa phu nghiêm nghị đáp ứng, điều khiển xe vào bên trong.
Xe ngựa của nàng vừa rời đi, mọi người vội vàng đuổi theo. Dù là ngồi ở trong xe ngựa, Trần Dũng cũng nghe thấy ở phía sau có người cảm khái liên tục: “Người như thế, sao lại là một phụ nhân chứ?” Hắn đấm ngực dậm chân, thậm chí phát ra tiếng vang: “Có thể nào là một phụ nhân chứ? Điều này khiến ta làm sao mà chịu nổi?”
Người nọ hiển nhiên khó kìm lòng nổi, liên tục phân phó xa phu tăng tốc, vừa mới vượt qua Trần Dung lại quay đầu, lưu luyến nhìn gương mặt nghiêm túc lạnh lùng của nàng trong xe ngựa, càng nhìn lại càng yêu thích.
Trần Dung cùng các triều thần đi tới bên ngoài triều đình.
Nàng vừa mới xuống xe ngựa, một đại thần trung niên râu dài tới gần nàng, hắn hướng Trần Dung vái chào thật sâu, cất cao giọng nói: “Vái chào này, để cảm tạ nhiệt huyết như tráng sĩ của khanh!”
Hắn thẳng thân mà đứng, hai mắt sáng ngời nhìn Trần Dung, quát khẽ: “Tuy nhiên, triều đình là nơi thần thánh, khanh là một phụ nhân, xin mời rời đi!”
Dứt lời, tay phải hắn giơ lên.
Trần Dung nhìn hắn, cũng nhìn về phía sau hắn.
Phía sau đại thần này, mặc dù có người đang nhìn chằm chằm đánh giá nàng, nhưng không có tiếng nghị luận mấy, đám nho quan chi sĩ mang vẻ mặt phẫn nộ trừng nhìn nàng.
Trần Dung biết, những người này trừng không phải nàng, mà là thánh lệnh hoang đường của bệ hạ.
Trần Dung dừng chân.
Nàng thẳng lưng, nhìn đại thần trung niên, tươi cười đặc biệt rạng rỡ, trong rạng rỡ còn mang theo thản nhiên: “Công quá lo nghĩ rồi.”
Thốt ra mấy chữ này, Trần Dung chắp hai tay sau lưng, nhìn nơi tối cao đại biểu cho hoàng quyền dưới nắng sớm, chầm chậm nói: “Nơi hoàng quyền, thiên gia bao la, ta là một phụ nhân, thật sự không dám tới.”
Nàng chuyển sang nhìn mọi người, mắt ngọc mày ngài, tươi cười quang minh lỗi lạc: “Tuy nhiên, thiếp đối với nơi đây nhớ thương đã lâu, nếu đã đến thì nên biểu lộ một chút.”
Nói tới đây, nàng mặc bào phục, chậm rãi đơn độc quỳ xuống.
Sau khi quỳ xuống, Trần Dung thành kính ngẩng đầu lên, si ngốc nhìn nó, dần dần, hai mắt nàng trở nên ửng hồng. Nàng nhanh chóng gục đầu xuống, hai đầu gối ghì chặt, thận trọng hành lễ.
Cúi đầu thật sâu, Trần Dung lại không nói một chữ. Nàng biết, lúc này nhiều lời nhiều sai lầm, không nói gì sẽ tốt hơn.
Sau đó, Trần Dung không thèm liếc nhìn ai một cái, nàng từ từ lui ra, rời khỏi năm bước, vung trường bào, thẳng lưng tiêu sái rời đi.
Khi chúng thần còn đang mang vẻ mặt khác nhau nhìn Trần Dung, xe ngựa của Trần Dung đã đi xa, dần dần, một tiếng đàn thản nhiên từ trong xe ngựa truyền đến. Lúc này tiếng đàn huy hoàng mênh mông, giống như một người đang ngẩng đầu nhìn hoàng cung dưới nắng sớm, dường như mọi ngôn ngữ đều không thể hình dung sự kính sợ, ngưỡng mộ, si thành của nàng đối với nơi này.
Xe ngựa dần dần đi xa.
Dần dần, tiếng đàn hoa lệ cũng biến mất.
Qua một hồi lâu, nam tử quý tộc si ngốc nhìn Trần Dung bỗng vọt ra, hắn dõi theo phương hướng Trần Dung rời đi, thở dài: “Thật sự là một người tuyệt diệu.” Lời nói như si như say.
Ở phía sau hắn, chúng thần đã tấp nập vào điện.
Tuy rằng bọn họ không nói gì, nhưng một khắc này, khuôn mặt diễm mĩ lạnh lùng của Trần Dung vẫn để lại ấn tượng sâu đậm cho bọn họ.
Đối với nho gia chi sĩ mà nói, phụ nhân như Trần Dung, mặc dù có đủ loại không phải, nhưng nàng đối với thiên gia kính sợ cùng trung thành, vẫn đáng để khen ngợi. Mà đối với đám danh sĩ mà nói, phụ nhân như Trần Dung ở trước mặt mọi người quỳ xuống, nói đi là đi, trong xe ngựa phát ra tiếng đàn thanh thoát, cử chỉ có tiến có lùi, rất có phong phạm, cũng là người thú vị.
Xét thấy tâm lý này, khi đám đại thần đối mặt với hoàng đế, mặc dù chỉ trích hắn hoang đường hồ nháo, nhưng đối với bản thân Trần Dung lại không hề có lời nào ác độc.
Xe ngựa Trần Dung chậm rãi rời khỏi cửa cung.
Vừa ra cửa cung, thắt lưng Trần Dung vẫn đang thẳng tắp liền thả lỏng. Một cơn gió thổi tới, phía sau lưng mát mẻ, nàng mới phát hiện bản thân đã đổ mồ hôi lạnh.
Dựa vào tháp, Trần Dung cười tươi.
Nụ cười này, có chút thả lỏng, cũng rất tươi tắn.
…… Lúc này đã đạt tới yêu cầu của nàng. Có tình cảnh thế này, toàn bộ thành Kiến Khang, dù là quyền quý ẩn sĩ đều sẽ biết về mình chăng? Hơn nữa, trong sự đánh giá của bọn họ, bản thân cũng không còn là phụ nhân dâm tiện cùng hoàng đế gây nên chuyện hồ nháo hoang đường nữa đúng không?
Cũng không biết qua bao lâu, xe ngựa của nàng chậm lại.
Rèm xe xốc lên, hé ra khuôn mặt tú lệ cùng tiếng quát ùa vào trong xe ngựa của nàng.
Người này, đúng là Tôn Diễn. Hai mắt cậu có chút phù thũng, khi nhìn thấy Trần Dung, cậu thở dài một hơi, hé lộ hàm răng tuyết trắng cười nói: “Sự tình thực thuận lợi đúng không?”
Trần Dung gật đầu, nàng ngồi thẳng thân mình, cười dài, hơi đắc ý nhìn cậu nói: “Lần này, ta xem như được người Kiến Khang thừa nhận rồi.” Nàng nâng cằm, hai mắt sáng lên, nói tiếp: “Nếu cho ta thêm cơ hội, tới lúc đó, ta sẽ không còn là người hèn mọn nữa.”
Cho dù nàng không được người ta kính trọng, nhưng nhất định sẽ không bị ai miệt thị, sẽ không có ai dám tùy ý trêu đùa cùng vũ nhục. Chính như theo lời của Tôn Diễn, được đám danh sĩ đương đại thừa nhận, khi gặp người ta nàng sẽ được phép có thêm một phần kiêu ngạo! Dù là sống hay là chết đều có thể kiêu ngạo!
Tôn Diễn nhìn tươi cười đắc ý trên mặt nàng, lắc lắc đầu, bật cười nói: “Nhìn bộ dạng tiểu nhân đắc chí này!”
Nói tới đây, cậu lại nhếch miệng cười, con ngươi tú lệ sáng ngời: “Phụ nhân này, chỉ cần có một cơ hội sẽ nắm thật chặt, điểm ấy ta cũng không bằng.”
Trần Dung cười.
Đúng lúc này, Trần Diễn nói thầm: “Cẩn thận ngẫm lại, Vương Hoằng kia cũng đáng thương.”
Lời này vừa thốt ra, Trần Dung hung hăng liếc cậu một cái.
Đối mặt với ánh nhìn của nàng, Tôn Diễn nhếch miệng cười, tùy tiện nói: “Là thật sự đáng thương. Nhất định hắn dù thế nào cũng không nghĩ rằng bản thân sẽ thích một phụ nhân như muội, khiến cho hắn muốn bỏ cũng không bỏ xuống được, dù lấy hay bỏ, đều khiến hắn đau lòng!”
Lúc này, bên ngoài ồn ào náo động, tiếng thét chói tai càng vang. Trong nháy mắt, còn có mấy cành hoa dại xuyên qua rèm xe ném vào mặt vào mắt của Trần Dung.
Trần Dung vươn tay xoa mắt, nhìn Tôn Diễn kêu lên: “Mau đi ra, mau đi ra đi, đừng để mấy nữ nhân hủy dung ta mà.”
Tôn Diễn lại nhếch miệng cười, cậu đánh giá Trần Dung từ trên xuống dưới lần nữa, vui vẻ nói: “Nếu bộ dạng này của muội để cho các nàng nhìn thấy, phỏng chừng hôm nay muội cũng đừng nghĩ tới việc về nhà.”
Vừa nói, cậu vừa cười vui rời khỏi đó.
Xe ngựa của Trần Dung tiếp tục chạy về phía trước.
Chưa được vài bước, xe ngựa lại chậm lại, Trần Dung cũng không ngẩng đầu lên hỏi: “Tại sao lại tới nữa?” Tuy là chất vấn, trong giọng nói, hoặc nhiều hoặc ít có vui mừng cùng thả lỏng.
Rèm xe khẽ lay động, khi Trần Dung nhíu mày ngẩng đầu lên, giọng một phụ nhân truyền đến: “Trong xe ngựa là Hoằng Vận Tử sao? Chủ nhân nhà ta cho mời.”
Từ sau việc ở phủ Kiến Khang vương, Trần Dung vừa nghe thấy câu ‘Chủ nhân nhà ta cho mời’ liền rùng mình. Nàng lạnh lùng nghiêm mặt nói: “Không gặp.”
Một lời thốt ra, Trần Dung quát với xa phu: “Đi thôi.”
Xa phu vội vàng đáp lời, đánh xe ngựa rời đi.
Nhìn xe ngựa đi xa, phụ nhân 30 tuổi kia chạy đến bên một chiếc xe ngựa, hướng tới người ở bên trong nhẹ giọng nói: “Nàng nói không gặp.” Dừng một chút, phụ nhân này tức giận tiếp lời: “Ngữ khí rất vô lễ.”
Người trong xe ngựa trầm mặc một hồi, mới nhẹ giọng nói: “Thất huynh đối với phụ nhân này si mê chi cực, theo lời người ta nói, phụ nhân này cũng không phải là người tầm thường. Lần sau sẽ có cách gặp mặt.”
Giọng nói ôn nhu tao nhã mang theo một chút trẻ con.
Phụ nhân kia nói: “Nghe nói lúc trước lang chủ từng gặp nàng, còn đưa ra ý muốn nhận nàng làm quý thiếp của Thất lang, nhưng đã bị nàng cự tuyệt? Người không hiểu chuyện như thế, nữ lang cần gì để ý tới?”
Nữ tử trong xe ngựa cười khanh khách, sau đó, nàng ta hạ giọng lặng lẽ nói: “Ẩu không hiểu. Thất huynh nhà ta xứng đáng chịu loại tra tấn này!”
Nói tới đây, nữ tử ôn nhu có chút trẻ con kia lại khanh khách cười vui.
Cười cười, nữ tử kia hỏi: “Ẩu, sao ngươi không nói gì?”
Sau một lúc lâu, phụ nhân mới ấp a ấp úng trả lời: “Thất, Thất lang, người đã đến rồi?”
Lời này vừa thốt ra, rèm xe lập tức xốc lên, hé ra khuôn mặt xinh đẹp đang tươi cười ở trước mặt mọi người. Nữ tử kia chuyển tầm mắt thì nhìn thấy Thất huynh nhà mình chắp hai tay sau lưng, đang lẳng lặng nhìn phương hướng chiếc xe ngựa kia rời đi. Nhìn ánh mắt của chàng, không biết vì sao, trong lòng nữ tử đột nhiên trở nên mềm nhũn, rốt cuộc cười không nổi.
Một đêm đảo mắt liền trôi qua.
Trời còn chưa sáng, Trần Dung đã ngồi dậy khỏi tháp: Hôm nay, là ngày lâm triều của Quang Lộc đại phu nàng.
Nhưng mà nàng không có triều phục, không có xe ngựa hay mũ đội đầu xứng với chức vị. Xem ra, hơn phân nửa bệ hạ cũng biết, phong cho nàng chức quan này chỉ là vui đùa, không cần phải tích cực.
Dù là như thế, việc này vẫn không thể khinh thường. Đứng trước với gương đồng, sau khi Trần Dung thay đổi mấy bộ thường phục, cuối cùng vẫn mặc bộ nam tử màu xám vào. Thường phục nàng không kịp may, đều là Tôn Diễn đưa tới. Không chỉ là mấy bộ này, trong xe ngựa cậu chuyển đến, đều là thường phục đủ loại màu sắc hình dạng, có nam bào có nữ phục. Cũng không biết tiểu tử kia làm sao lại biết, vậy mà rất thích hợp với dáng người của nàng.
Mặc vào thường phục màu xám, đơn giản, lại có vẻ đoan trang nghiêm túc này, vấn tóc dài, lộ ra gáy mảnh khảnh, bên hông đeo một thanh trường kiếm, trong nháy mắt, người trong gương đồng từ vẻ lãnh diễm chuyển thành lạnh lùng, đặc biệt trong sự lạnh lùng vẫn lưu lại sắc diễm không thể che lấp, cả người tựa như một thiếu niên lạnh lùng xinh đẹp như xử nữ.
Đối diện với chính mình trong gương đồng, Trần Dung khẽ nhíu mày.
Bình ẩu mở to hai mắt, đánh giá nàng trong gương, một hồi lâu, bà lúng ta lúng túng nói: “Nữ lang bộ dạng thế này giống như tiểu đồng được sủng hạnh trong giới quý nhân vậy.”
Theo như lời bà đó là chuyện đã lưu hành trong thành Kiến Khang, chỉ có quý tộc thượng đẳng mới có tư cách hưởng dụng, gắn liền theo thời gian được gọi là luyến đồng! Lúc này luyến đồng so sánh với mười mấy năm sau, cũng không còn giống nhau, bọn họ ngoài tướng mạo xuất sắc ra còn có tài văn chương, hoặc viết chữ đẹp, hoặc giỏi về thi phú, hoặc mở miệng thành thơ, sáng tạo nhanh nhẹn, hoặc võ nghệ bất phàm, có thể bảo vệ chủ nhân khi chu du bên ngoài chắn bốn năm thích khách. Những người này, dù là cử chỉ, mức độ tiến thối hay là dung mạo đều cao nhã, không lộ tục tằng.
Trong thời đại ‘Thượng phẩm vô hàn sĩ, hạ phẩm vô thế tộc’, sĩ tử hàn môn chỉ nhờ vào bản lãnh thật sự muốn xuất đầu lộ diện thật sự quá khó khăn. Không còn cách nào khác, nếu diện mạo của bọn họ xuất chúng, bọn họ sẽ sử dụng phương pháp này trở thành người dưới trướng đám quyền quý.
Dùng phương pháp này, bọn họ đi theo bên cạnh người quyền quý, cùng bọn họ cùng tiến cùng lùi, học tập phong phạm lễ nghi nơi xã hội thượng lưu, thân phận hàn sĩ cũng không bị xét đến. Như thế vài năm sau, bọn họ rất có khả năng sẽ được tình nhân của mình cất nhắc lên địa vị cao, từ nay về sau mang theo tộc nhân một bước lên mây. Nếu không được ban cho địa vị cao, mấy năm nay kiếm được tiền tài cùng tri thức, cũng có thể giúp bọn họ mưu cầu một chức quan nhỏ.
Bởi vì yêu cầu rất cao, so sánh với mười mấy năm sau, luyến đồng như thế này cũng không nhiều, mà quý tộc muốn có được bọn họ lại là đi mòn gót hài tìm không thấy. Vật quý nên hiếm, với nguyên nhân như thế, luyến đồng mới có thể xuất hiện trong xã hội thượng lưu gắn liền theo thời gian, được nhiều người hướng tới.
Lại nói tiếp, Vương Hoằng, Tôn Diễn cũng là mỹ thiếu niên, nhưng dù bọn họ có ăn mặc thế nào đều không có ai hoài nghi bọn họ là luyến đồng. Nội tình chủ yếu là vì thế này: Xuất thân của bọn họ là vương hầu công khanh mấy trăm năm, tự tin thong dong đã khắc vào xương cốt, khắc vào trong huyết mạch. Dù làm động tác gì, chỉ cần do bọn họ thực hiện, mọi người đều cảm thấy siêu nhiên cao xa. Điểm này hoàn toàn khác biệt so với các sĩ tử hàn vi như Trần Dung.
Xuất thân của bọn họ khẳng định tầm nhìn của bọn họ. Hình ảnh của Trần Dung trong gương đồng, trong ánh mắt có thể thấy được sắc bén cùng ý lạnh.
Phải biết rằng, sống trên thế gian, ngay cả quý tộc hoang dâm không được việc gì, khi bọn họ tiếp đãi người khác, cũng sẽ không hề bận tâm, định liệu trước mà có vẻ tiêu sái thong dong.
Điểm này, có lẽ thứ dân bình thường không nhận ra, nhưng đám danh sĩ trưởng giả chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy.
Đương nhiên, trong số sĩ tử hàn vi, người tài hoa đặc biệt xuất chúng, sau khi đạt được một trình độ nhất định, bản thân có khí chất, cũng sẽ nhận ra điều đó. Mà người như thế, bình thường khi bộc lộ tài năng sẽ được nhóm danh sĩ cùng trưởng giả chú ý, cũng tiến tới con đường quan chức.
Nhưng mà nói đi thì nói lại, Trần Dung mặc đồ nam trang, tuy rằng không có vẻ ung dung đẹp đẽ như nhóm quý tộc, có điều vì miệt thị sinh tử mà có một khí chất siêu thoát. Khí chất siêu thoát này xứng với sự cô tuyệt lạnh lẽo xinh đẹp của nàng, tựa như hoa hồng nở rộ trên tuyết, lạnh lẽo, cũng xinh đẹp đến chói mắt.
Trên thế gian này, khí chất và vẻ phong tình như Trần Dung chính là độc nhất.
Bình ẩu lúng ta lúng túng sau một lúc lâu, nhịn không được khuyên nhủ: “Nữ lang, không bằng đổi thường phục khác đi?”
Trần Dung rũ mắt suy nghĩ một hồi, chậm rãi cười nói: “Không đổi.” Nàng quay đầu nhìn về phía Bình ẩu, thản nhiên nói: “Con người vốn thích thiếu niên mỹ mạo, ta mặc thế này tiến đến, sẽ giảm bớt địch ý của nhiều người.” Thời đại này, dung mạo cử chỉ so với học thức phẩm hạnh còn được chú ý hơn. Trong triều đình, bởi vì diện mạo đẹp mà đạt được vị trí cao, người có tài có đức lại bởi vì diện mạo không đẹp bị truất hạ thì đâu đâu cũng có.
Bởi vì khắp cả nước đều chú trọng dung mạo cử chỉ, vì thế trong thành Kiến Khang, nam tử xoa phấn, đeo túi hương, mặc hoa phục mỹ miều, trang điểm xinh đẹp đâu đâu cũng có.
An bài xong xuôi, Trần Dung ra đạo quan.
Xe ngựa giẫm đạp lên ánh rạng đông, hướng về phía hoàng cung.
Bây giờ còn sớm, trong thành Kiến Khang không có nhiều người. Trên đường đi, Trần Dung không gặp một ai đồng hành, ngay cả tới gần hoàng cung, xe ngựa cũng không thấy có mấy chiếc.
Chậm rãi, Trần Dung đã tới bên ngoài cửa cung.
Cửa cung không mở.
Xe ngựa hơi lắc lư, xa phu Vương Hoằng phái tới cất tiếng hỏi: “Tiên cô, làm thế nào bây giờ?”
Trần Dung dựa vào tháp, trả lời: “Chờ một lát đi.”
“Vâng.”
Vừa chờ đợi, tốn mất hai khắc.
Tiếng bánh xe ngựa tấp nập vang lên.
Một người vươn đầu ra, hướng tới cửa cung kêu một tiếng: “Mở cửa.” Người gác cửa lại lập tức lên tiếng, cúi đầu khom lưng cười nói: “Sao ngài hôm nay lại vào triều sớm như thế?” Lúc này, uống rượu chơi đùa, nói chuyện phiếm không bàn luận về thế sự đều được người ta coi thành phong trào. Rất nhiều người nghĩ rằng, nhân sinh trên đời nên phóng đãng không nên kiềm chế, muốn khoát hoạt thế nào thì cứ làm như thế ấy. Chỉ có người ngu xuẩn ngoan cố mới có thể tân tân khổ khổ, quy củ vào triều, một lòng một dạ đặt tâm tư vào việc tục này. Bởi vậy người ngồi trong xe ngựa nghe thấy lời nói của gác cổng cũng không cảm thấy là điều châm chọc.
Người nọ cong khóe miệng, xem như cười, rồi hướng tới xe ngựa của Trần Dung nhìn lại.
Hắn chỉ liếc mắt một cái, người gác cổng lại hiểu ngay, lập tức cười nói: “Người nọ đã sớm đến đây, cũng không gọi cửa, chỉ chờ ở đó thôi.”
Người nọ thốt ra một tiếng, ra lệnh bảo xa phu dừng xe.
Ngay khi xe ngựa của hắn dừng lại, lại có bốn năm triều thần đuổi tới.
Sau khi hắn bảo dừng xe, xoay người nhìn về phía xe ngựa của Trần Dung, thấy xa phu của nàng bắt đầu đánh xe, hắn vái chào thật sâu, rồi gọi: “Huynh đài, xin chờ một chút.” Hắn đánh giá xe ngựa của Trần Dung, kinh ngạc nói: “Thứ cho tiểu đệ mắt kém vụng về, thật sự không nhận ra huynh đài là sĩ tộc nào?”
Lời này của hắn khiến cho bốn năm triều thần chú ý, trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người đều nhìn về phía xe ngựa.
Đúng lúc này, lại có một chiếc xe ngựa vượt qua, chủ nhân là một nam tử quý tộc. Hắn liếc nhìn xe ngựa Trần Dung, hai mắt sáng ngời, cười to nói: “Ta biết vị này là ai.” Hắn vui vẻ nói tiếp: “Vị trong xe ngựa này, hẳn là Quang Lộc đại phu mà bệ hạ mới phong tặng hôm qua đúng không? Nghe nói là một vị đạo cô phong lưu mỹ mạo.”
Lời này vừa thốt ra, lực chú ý của mọi người đều chuyển về bên này, vài cá nhân đồng thời kêu lên: “Hoang đường, thật hoang đường!”
Đến lúc này, Trần Dung đã không thể rời đi nổi.
Nàng cũng không muốn chạy đi, tình cảnh này, nàng đã sớm hiểu rõ trong lòng.
Bàn tay trắng nõn hướng tới rèm xe, kéo một cái, khuôn mặt Trần Dung xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Vừa thấy khuôn mặt lạnh lùng diễm lệ của nàng, tiếng nghị luận tạm thời dừng lại.
Trần Dung chậm rãi đi xuống xe ngựa.
Sau đó, nàng hướng tới mọi người xung quanh vái chào cao giọng nói: “Gặp qua chư vị.” Nàng không xưng bản thân là Trần thị A Dung, cũng không xưng là Hoằng Vận Tử, càng không gọi mọi người là đồng liêu. Chỉ tự nhiên hào phóng, lạnh lùng vái chào.
Lúc này, mọi người còn đang đánh giá nàng. Thừ tam quốc tới nay, danh sĩ trí giả luôn thông qua ngũ quan diện mạo, khí chất ánh mắt, cử chỉ ngôn ngữ của một người để xem tướng. Ngay cả khi triều đình tuyển lựa tài tử, việc xem tướng cũng rất quan trọng. Giờ phút này, Trần Dung vừa xuống xe, đám người trong lòng có thành kiến với nàng đều ngẩn ra: Đây làm sao lại là một đạo cô phong lưu hay dụ dỗ người khác chứ?
Trần Dung vái chào thật sâu, mặt không chút thay đổi lanh lảnh nói: “Ngày xưa, người Hồ vây công Nam Dương, ta đi trước làm gương, roi ngựa trong tay đánh chết vô số Hồ nô…… Nếu thân thể này không phải là phụ nhân, cũng có thể làm chức Quang Lộc đại phu này rồi.”
Mấy chữ ‘Nếu thân thể này không phải là phụ nhân’ vừa thốt ra, một loạt tiếng tiếc hận truyền đến từ bốn phía. Đám quyền quý hai mắt tỏa sáng, đối với nàng yêu thích không dời, nhất thời giống như uống một chén nước lạnh vào mùa đông, hai chữ tiếc hận thật sự chưa đủ để hình dung mất mát của bọn họ.
Trần Dung không để ý đến âm thanh này, nàng ngẩng đầu lên, hai mắt sáng ngời đảo qua mọi người, cười nhẹ, sau khi lại khiến tiếng tiếc hận vang lên bốn phía, nàng cất giọng nói: “Có điều sĩ tử có thể chịu chết chứ không thể chịu nhục, chư quân có thể quở trách, nhưng xin chớ nhục nhã.”
Nói tới đây, nàng vung ống tay áo, đi nhanh bước vào xe ngựa, quát: “Đi thôi.”
Xa phu nghiêm nghị đáp ứng, điều khiển xe vào bên trong.
Xe ngựa của nàng vừa rời đi, mọi người vội vàng đuổi theo. Dù là ngồi ở trong xe ngựa, Trần Dũng cũng nghe thấy ở phía sau có người cảm khái liên tục: “Người như thế, sao lại là một phụ nhân chứ?” Hắn đấm ngực dậm chân, thậm chí phát ra tiếng vang: “Có thể nào là một phụ nhân chứ? Điều này khiến ta làm sao mà chịu nổi?”
Người nọ hiển nhiên khó kìm lòng nổi, liên tục phân phó xa phu tăng tốc, vừa mới vượt qua Trần Dung lại quay đầu, lưu luyến nhìn gương mặt nghiêm túc lạnh lùng của nàng trong xe ngựa, càng nhìn lại càng yêu thích.
Trần Dung cùng các triều thần đi tới bên ngoài triều đình.
Nàng vừa mới xuống xe ngựa, một đại thần trung niên râu dài tới gần nàng, hắn hướng Trần Dung vái chào thật sâu, cất cao giọng nói: “Vái chào này, để cảm tạ nhiệt huyết như tráng sĩ của khanh!”
Hắn thẳng thân mà đứng, hai mắt sáng ngời nhìn Trần Dung, quát khẽ: “Tuy nhiên, triều đình là nơi thần thánh, khanh là một phụ nhân, xin mời rời đi!”
Dứt lời, tay phải hắn giơ lên.
Trần Dung nhìn hắn, cũng nhìn về phía sau hắn.
Phía sau đại thần này, mặc dù có người đang nhìn chằm chằm đánh giá nàng, nhưng không có tiếng nghị luận mấy, đám nho quan chi sĩ mang vẻ mặt phẫn nộ trừng nhìn nàng.
Trần Dung biết, những người này trừng không phải nàng, mà là thánh lệnh hoang đường của bệ hạ.
Trần Dung dừng chân.
Nàng thẳng lưng, nhìn đại thần trung niên, tươi cười đặc biệt rạng rỡ, trong rạng rỡ còn mang theo thản nhiên: “Công quá lo nghĩ rồi.”
Thốt ra mấy chữ này, Trần Dung chắp hai tay sau lưng, nhìn nơi tối cao đại biểu cho hoàng quyền dưới nắng sớm, chầm chậm nói: “Nơi hoàng quyền, thiên gia bao la, ta là một phụ nhân, thật sự không dám tới.”
Nàng chuyển sang nhìn mọi người, mắt ngọc mày ngài, tươi cười quang minh lỗi lạc: “Tuy nhiên, thiếp đối với nơi đây nhớ thương đã lâu, nếu đã đến thì nên biểu lộ một chút.”
Nói tới đây, nàng mặc bào phục, chậm rãi đơn độc quỳ xuống.
Sau khi quỳ xuống, Trần Dung thành kính ngẩng đầu lên, si ngốc nhìn nó, dần dần, hai mắt nàng trở nên ửng hồng. Nàng nhanh chóng gục đầu xuống, hai đầu gối ghì chặt, thận trọng hành lễ.
Cúi đầu thật sâu, Trần Dung lại không nói một chữ. Nàng biết, lúc này nhiều lời nhiều sai lầm, không nói gì sẽ tốt hơn.
Sau đó, Trần Dung không thèm liếc nhìn ai một cái, nàng từ từ lui ra, rời khỏi năm bước, vung trường bào, thẳng lưng tiêu sái rời đi.
Khi chúng thần còn đang mang vẻ mặt khác nhau nhìn Trần Dung, xe ngựa của Trần Dung đã đi xa, dần dần, một tiếng đàn thản nhiên từ trong xe ngựa truyền đến. Lúc này tiếng đàn huy hoàng mênh mông, giống như một người đang ngẩng đầu nhìn hoàng cung dưới nắng sớm, dường như mọi ngôn ngữ đều không thể hình dung sự kính sợ, ngưỡng mộ, si thành của nàng đối với nơi này.
Xe ngựa dần dần đi xa.
Dần dần, tiếng đàn hoa lệ cũng biến mất.
Qua một hồi lâu, nam tử quý tộc si ngốc nhìn Trần Dung bỗng vọt ra, hắn dõi theo phương hướng Trần Dung rời đi, thở dài: “Thật sự là một người tuyệt diệu.” Lời nói như si như say.
Ở phía sau hắn, chúng thần đã tấp nập vào điện.
Tuy rằng bọn họ không nói gì, nhưng một khắc này, khuôn mặt diễm mĩ lạnh lùng của Trần Dung vẫn để lại ấn tượng sâu đậm cho bọn họ.
Đối với nho gia chi sĩ mà nói, phụ nhân như Trần Dung, mặc dù có đủ loại không phải, nhưng nàng đối với thiên gia kính sợ cùng trung thành, vẫn đáng để khen ngợi. Mà đối với đám danh sĩ mà nói, phụ nhân như Trần Dung ở trước mặt mọi người quỳ xuống, nói đi là đi, trong xe ngựa phát ra tiếng đàn thanh thoát, cử chỉ có tiến có lùi, rất có phong phạm, cũng là người thú vị.
Xét thấy tâm lý này, khi đám đại thần đối mặt với hoàng đế, mặc dù chỉ trích hắn hoang đường hồ nháo, nhưng đối với bản thân Trần Dung lại không hề có lời nào ác độc.
Xe ngựa Trần Dung chậm rãi rời khỏi cửa cung.
Vừa ra cửa cung, thắt lưng Trần Dung vẫn đang thẳng tắp liền thả lỏng. Một cơn gió thổi tới, phía sau lưng mát mẻ, nàng mới phát hiện bản thân đã đổ mồ hôi lạnh.
Dựa vào tháp, Trần Dung cười tươi.
Nụ cười này, có chút thả lỏng, cũng rất tươi tắn.
…… Lúc này đã đạt tới yêu cầu của nàng. Có tình cảnh thế này, toàn bộ thành Kiến Khang, dù là quyền quý ẩn sĩ đều sẽ biết về mình chăng? Hơn nữa, trong sự đánh giá của bọn họ, bản thân cũng không còn là phụ nhân dâm tiện cùng hoàng đế gây nên chuyện hồ nháo hoang đường nữa đúng không?
Cũng không biết qua bao lâu, xe ngựa của nàng chậm lại.
Rèm xe xốc lên, hé ra khuôn mặt tú lệ cùng tiếng quát ùa vào trong xe ngựa của nàng.
Người này, đúng là Tôn Diễn. Hai mắt cậu có chút phù thũng, khi nhìn thấy Trần Dung, cậu thở dài một hơi, hé lộ hàm răng tuyết trắng cười nói: “Sự tình thực thuận lợi đúng không?”
Trần Dung gật đầu, nàng ngồi thẳng thân mình, cười dài, hơi đắc ý nhìn cậu nói: “Lần này, ta xem như được người Kiến Khang thừa nhận rồi.” Nàng nâng cằm, hai mắt sáng lên, nói tiếp: “Nếu cho ta thêm cơ hội, tới lúc đó, ta sẽ không còn là người hèn mọn nữa.”
Cho dù nàng không được người ta kính trọng, nhưng nhất định sẽ không bị ai miệt thị, sẽ không có ai dám tùy ý trêu đùa cùng vũ nhục. Chính như theo lời của Tôn Diễn, được đám danh sĩ đương đại thừa nhận, khi gặp người ta nàng sẽ được phép có thêm một phần kiêu ngạo! Dù là sống hay là chết đều có thể kiêu ngạo!
Tôn Diễn nhìn tươi cười đắc ý trên mặt nàng, lắc lắc đầu, bật cười nói: “Nhìn bộ dạng tiểu nhân đắc chí này!”
Nói tới đây, cậu lại nhếch miệng cười, con ngươi tú lệ sáng ngời: “Phụ nhân này, chỉ cần có một cơ hội sẽ nắm thật chặt, điểm ấy ta cũng không bằng.”
Trần Dung cười.
Đúng lúc này, Trần Diễn nói thầm: “Cẩn thận ngẫm lại, Vương Hoằng kia cũng đáng thương.”
Lời này vừa thốt ra, Trần Dung hung hăng liếc cậu một cái.
Đối mặt với ánh nhìn của nàng, Tôn Diễn nhếch miệng cười, tùy tiện nói: “Là thật sự đáng thương. Nhất định hắn dù thế nào cũng không nghĩ rằng bản thân sẽ thích một phụ nhân như muội, khiến cho hắn muốn bỏ cũng không bỏ xuống được, dù lấy hay bỏ, đều khiến hắn đau lòng!”
Lúc này, bên ngoài ồn ào náo động, tiếng thét chói tai càng vang. Trong nháy mắt, còn có mấy cành hoa dại xuyên qua rèm xe ném vào mặt vào mắt của Trần Dung.
Trần Dung vươn tay xoa mắt, nhìn Tôn Diễn kêu lên: “Mau đi ra, mau đi ra đi, đừng để mấy nữ nhân hủy dung ta mà.”
Tôn Diễn lại nhếch miệng cười, cậu đánh giá Trần Dung từ trên xuống dưới lần nữa, vui vẻ nói: “Nếu bộ dạng này của muội để cho các nàng nhìn thấy, phỏng chừng hôm nay muội cũng đừng nghĩ tới việc về nhà.”
Vừa nói, cậu vừa cười vui rời khỏi đó.
Xe ngựa của Trần Dung tiếp tục chạy về phía trước.
Chưa được vài bước, xe ngựa lại chậm lại, Trần Dung cũng không ngẩng đầu lên hỏi: “Tại sao lại tới nữa?” Tuy là chất vấn, trong giọng nói, hoặc nhiều hoặc ít có vui mừng cùng thả lỏng.
Rèm xe khẽ lay động, khi Trần Dung nhíu mày ngẩng đầu lên, giọng một phụ nhân truyền đến: “Trong xe ngựa là Hoằng Vận Tử sao? Chủ nhân nhà ta cho mời.”
Từ sau việc ở phủ Kiến Khang vương, Trần Dung vừa nghe thấy câu ‘Chủ nhân nhà ta cho mời’ liền rùng mình. Nàng lạnh lùng nghiêm mặt nói: “Không gặp.”
Một lời thốt ra, Trần Dung quát với xa phu: “Đi thôi.”
Xa phu vội vàng đáp lời, đánh xe ngựa rời đi.
Nhìn xe ngựa đi xa, phụ nhân 30 tuổi kia chạy đến bên một chiếc xe ngựa, hướng tới người ở bên trong nhẹ giọng nói: “Nàng nói không gặp.” Dừng một chút, phụ nhân này tức giận tiếp lời: “Ngữ khí rất vô lễ.”
Người trong xe ngựa trầm mặc một hồi, mới nhẹ giọng nói: “Thất huynh đối với phụ nhân này si mê chi cực, theo lời người ta nói, phụ nhân này cũng không phải là người tầm thường. Lần sau sẽ có cách gặp mặt.”
Giọng nói ôn nhu tao nhã mang theo một chút trẻ con.
Phụ nhân kia nói: “Nghe nói lúc trước lang chủ từng gặp nàng, còn đưa ra ý muốn nhận nàng làm quý thiếp của Thất lang, nhưng đã bị nàng cự tuyệt? Người không hiểu chuyện như thế, nữ lang cần gì để ý tới?”
Nữ tử trong xe ngựa cười khanh khách, sau đó, nàng ta hạ giọng lặng lẽ nói: “Ẩu không hiểu. Thất huynh nhà ta xứng đáng chịu loại tra tấn này!”
Nói tới đây, nữ tử ôn nhu có chút trẻ con kia lại khanh khách cười vui.
Cười cười, nữ tử kia hỏi: “Ẩu, sao ngươi không nói gì?”
Sau một lúc lâu, phụ nhân mới ấp a ấp úng trả lời: “Thất, Thất lang, người đã đến rồi?”
Lời này vừa thốt ra, rèm xe lập tức xốc lên, hé ra khuôn mặt xinh đẹp đang tươi cười ở trước mặt mọi người. Nữ tử kia chuyển tầm mắt thì nhìn thấy Thất huynh nhà mình chắp hai tay sau lưng, đang lẳng lặng nhìn phương hướng chiếc xe ngựa kia rời đi. Nhìn ánh mắt của chàng, không biết vì sao, trong lòng nữ tử đột nhiên trở nên mềm nhũn, rốt cuộc cười không nổi.