Mị Công Khanh

Chương 36: Dấu bàn tay

Chương 36: Dấu bàn tay
Trong tiếng rít gào của Trần Nguyên, Trần Công Nhương vừa mới gấp trở về, tính cách khoan dung hào phóng ở một bên cười nói: “Chỉ là gả nữ nhi mà thôi, tội gì tức giận đến mức thế này?”
Uy vọng của hắn rất cao, lời này vừa nói ra, Trần Nguyên lập tức cúi đầu đáp: “Đại ca giáo huấn phải.”
Trần Công Nhương vuốt chòm râu, nói: “Nhiễm Mẫn là người dũng mãnh vô cùng, có cơ mưu, lòng dạ cũng cao rộng. Người có tính cách này, sẽ không thích bị người ta nắm mũi dắt đi. Các ngươi đó, đám hỏi của Trần thị và y chỉ là việc nhỏ thôi, cần gì nóng vội?”
Dứt lời, hắn hướng tới Trần Nguyên liếc mắt một cái.
Trần Nguyên hổ thẹn cúi đầu, tất nhiên hắn biết Trần Công Nhương đang nói hắn, vì hôn sự của nữ nhi nhà mình mà biểu hiện có chút quá khích. Lại nói tiếp, chỉ cần Nhiễm Mẫn cưới nữ nhi Trần gia, thân phận thích hợp, gả người nào đều không sao cả.
Trần Công Nhương phất phất tay, nhắm hai mắt, lại lắng nghe nhóm ca kỹ tấu khúc.
Hắn không mở miệng, chứng tỏ chuyện này đã kết thúc. Trần Nguyên thu hồi tầm mắt.
Lúc này, hắn nhìn thấy Trần Dung. Lập tức hắn ra hiệu ý bảo nàng tới gần chút nữa.
Trần Nguyên nhìn Trần Dung chằm chằm, cau mày. Bởi vì trong lòng có lửa giận, giờ phút này hắn nhìn Trần Dung thấy thế nào cũng khiến người ta phiền chán, khi nói chuyện, trong giọng nói mang theo vào phần ý lạnh: “A Dung, con có biết vì sao ta gọi con tới không?”
Trần Dung mặt mày vi liễm, nhẹ giọng nói: “Con biết.”
“Con biết? Vậy sao, nói ra nghe một chút.”
Trần Dung khẽ mím môi, nói: “Bá phụ muốn nói tới việc tối hôm qua.”
“Hóa ra chính con cũng tự hiểu rõ mà?” Trần Nguyên cười lạnh, hắn nhìn chằm chằm Trần Dung, tay phải vỗ mạnh mấy cái, nghĩ tới cái gì, lại chậm rãi buông ra: “Con, thật không biết phụ thân con đã dạy dỗ thế nào, sao lại làm ra chuyện không có mặt mũi như thế! Con! Nếu không phải Thất lang khoan dung độ lượng, tối hôm qua mặt mũi của Trần gia ta đã bị con đánh mất hết!”
Khi Trần Nguyên đè thấp cổ họng rít gào, Trần Dung vẫn cúi đầu, nghe đến đó, trên mặt của nàng trồi lên một chút cười lạnh. Nhưng mà nàng không hề cãi lại.
Trần Nguyên rống lên sau một lúc, thở dốc, ngữ khí lại chuyển thành ôn hòa: “Tối hôm nay, Nam Dương vương phủ có yến tiệc, con đi cùng ta.”
Lời hắn vừa thốt nên, Trần Dung đã quyết đoán trả lời: “Con không đi!”
Ba chữ vừa nói ra, mọi người ngẩn ngơ, ngay cả Trần Công Nhương cũng mở mắt nhìn nàng.
Gương mặt gầy của Trần Nguyên nhăn nhó, híp mắt hỏi: “Con nói cái gì?”
Trần Dung chậm rãi ngẩng đầu lên, nàng nhìn Trần Nguyên, từ từ nói: “Con sẽ không cùng bá phụ tham gia bất luận yến hội của kẻ nào.”
Dứt lời, nàng chậm rãi đứng lên.
Trần Nguyên vạn vạn lần thật không ngờ, chẳng những nàng dám phản bác mình, còn dám đứng nói chuyện với mình như thế. Cảm thấy giận dữ, hắn vươn tay vỗ xuống đất mấy cái thật mạnh, đang định rống giận, Trần Công Nhương ở một bên nói với giọng ôn hòa: “Nói chuyện với tiểu bối, cần gì tức giận như thế?”
Lời này vừa nói ra, Trần Nguyên lập tức áp chế cơn tức. Hắn trừng mắt nhìn Trần Dung, quát khẽ: “Con lặp lại lần nữa?”
Trần Dung thẳng lưng, ánh mắt nhìn thẳng, thanh thúy trả lời: “Trên đường di chuyển đến phía nam, đầu tiên con đã cảnh báo với Vương thị về việc lưu dân, khi có hạn hán, so với trượng phu tầm thường cũng có phản ứng nhanh hơn. Ngay cả khi đi qua Phổ thành, trượng phu có thể làm giống như con, dùng toàn bộ gia tài mua lương thực tồn trữ cũng không được vài người. A Dung tự cho là tài trí bất phàm, diện mạo cũng không tầm thường, hoàn toàn có thể xứng đôi với thanh niên tài tuấn trên thế gian.”
Im lặng, mọi nơi đều im lặng.
Trần Nguyên giật mình trừng mắt nhìn nàng, vươn tay chỉ, đang muốn quát mắng, một bên Trần Công Nhương đã nở nụ cười: “Nữ lang này, thực sự có vài phần tự tin.”
Hắn ha ha cười, nói với Trần Nguyên: “Được rồi, đừng tức giận với tiểu bối.” Lại chuyển sang Trần Dung: “Lui ra đi.”
“Vâng.”
Trần Dung thẳng thắt lưng lui xuống.
Nàng bước đi, giẫm lên lá khô vàng rụng đầy đất, Trần Dung cắn môi thầm nghĩ: Ở trên đường, Trần Nguyên đã tiếp nhận ta vào đội ngũ. Có thể nói, trừ phi phụ huynh ta trở về, trong gia tộc, hắn sẽ là phụ thân của ta, có thể trực tiếp định đoạt chuyện của ta. Dù hắn đưa ra quyết định gì thì Trần Công Nhương cũng sẽ không ngăn cản. Hắn, hắn một lòng một dạ muốn đem ta đưa cho Nam Dương vương, ta phải làm gì mới tốt đây?
Đảo mắt, lòng của nàng lại chuyển tới Nhiễm Mẫn: Nhiễm Mẫn rất kỳ quái, nghe ngữ khí kia của y, dường như không vừa ý lắm với hôn sự này! Đúng rồi, kiếp trước, Nhiễm Mẫn vài lần đến phủ, đều chưa từng định ra hôn sự giữa y và tộc tỷ. Nếu không phải do bọn họ vẫn kéo dài, không có kết quả, bản thân cũng sẽ không có cơ hội chen chân vào!
Nàng đang suy nghĩ, đột nhiên trước mắt tối sầm lại.
Trần Dung kinh ngạc ngẩng đầu lên. Vừa ngẩng đầu, nàng đối diện với gương mặt Trần Vi với hai mắt đẫm lệ lưng tròng.
Bốn đôi mắt nhìn nhau, tay phải Trần Vi đột nhiên giơ lên, tát một cái thật mạnh qua!
“Bốp–” một tiếng thanh thúy vang lên, cái tát này của Trần Vi thật sự đánh vừa vang vừa chuẩn, trong nháy mắt, Trần Dung nghiêng mặt đi, trên má hiện lên dấu bàn tay đỏ ửng!
Sau khi Trần Vi tát một bạt tai qua, cũng không chờ Trần Dung có phản ứng gì, đột nhiên ‘Oa’ ở một tiếng khóc lóc, hai tay ôm mặt, xoay người chạy trên con đường nhỏ rải đá.
Lúc này Trần Dung mới từ kinh ngạc uất giận phục hồi tinh thần lại, nàng vươn tay ôm má đau rát, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm phương hướng Trần Vi rời khỏi đó. Sau một lúc lâu, nàng lạnh lùng cười, âm thầm nghĩ: Ta biết ngươi thích Nhiễm Mẫn, tuy rằng ta hận ngươi, nhưng vẫn chưa hạ quyết tâm trả thù ngươi. Nhưng mà hiện tại…… Hừ!
Khi nàng quay đầu, phó dịch hai bên đường đồng thời cúi đầu, thu hồi biểu tình xem náo nhiệt kia.
Trần Dung cũng không có tâm tư để ý tới, nàng đi nhanh về phía sân viện của mình.
Trên đường đi, người đi ngược chiều đều quay đầu nhìn về phía nàng, khi vừa nhìn thấy dấu bàn tay trên mặt nàng, ánh mắt đều biến thành tò mò.
Bất tri bất giác, mọi người dừng lại bước chân, ánh mắt chuyển về phía Trần Dung. Có mấy người nhàn rỗi vô sự, lại đi theo phía sau nàng, hi hi ha ha cười nói.
Trần Dung vừa mới đi về sân viện của mình, Bình ẩu chạy lại đây, bà đã sớm nghe thấy tiếng ồn ào ở bên ngoài, hiện tại nhìn kỹ, không khỏi cả kinh kêu lên: “Nữ lang, nữ lang, đây là như thế nào? Ai đánh người vậy?”
Bà vọt tới trước mặt Trần Dung, vươn tay xoa mặt nàng.
Trần Dung không trầm mặc như bình thường, chụp lấy hai tay bà, cúi đầu, vừa khóc nức nở vừa nói: “Không có gì. Chính là vừa rồi Nhiễm tướng quân đến đây…… Ta, ta cũng chỉ là đứng ở nơi đó.” Nói tới đây, nàng im bặt.
Vừa nghe, mọi người lộ ra biểu tình hoảng hốt.
Phía sau cửa sân viện mà chủ tớ Trần Dung đã đóng lại, vài tiếng nói nghị luận đè thấp đã vang lên: “Nghe nói Nhiễm tướng quân cự tuyệt A Vi.”
“Vậy vì sao A Vi lại đánh muội ấy?”
“Hay là Nhiễm tướng quân nhìn trúng A Dung, đổi ý rồi? Không cần phải nói nhiều, A Dung kia eo nhỏ quyến rũ, thật sự là xinh đẹp, nếu ta là Nhiễm tướng quân, cũng sẽ chọn A Dung thôi.”
“Này, muội nói lời mê sảng gì vậy? Trần thị A Dung là thân phận gì chứ? Cũng không phải là nạp thiếp, sao Nhiễm tướng quân có thể từ chối A Vi mà chọn nàng ta chứ? Theo ta thấy, nhất định là A Vi vì chuyện Nhiễm tướng quân mà trong lòng mất hứng, nên phát hỏa với A Dung!”
“Cũng có thể. Với thân phận của A Dung, trong viện này nữ lang nào cũng có thể phát hỏa với nàng. Lại nói tiếp, A Vi cũng chỉ dám khi dễ muội ấy mà thôi.

back top