Mình Yêu Nhau Lại Từ Đầu Được Không Em

Chương 10: Biến giả thành thật, cuộc hôn nhân trao đổi

An Hạ Dao im lặng, cắn môi không nói gì.

 

“An Hạ Dao, nếu em không có ý kiến gì để phản đối, vậy thì chúng ta sẽ nói đến chuyện hôn nhân!”

 

“…” An Hạ Dao lặng lẽ nhìn Diệp Trí Viễn, định nói, hôn nhân cái đầu anh, hoặc định nói, Diệp Trí Viễn anh đúng là đồ thần kinh, nhưng lại cảm thấy những lời nói như vậy chẳng có tác dụng gì đối với một người mặt dày như Diệp Trí Viễn, vì thế cô hít một hơi thở sâu, cố trấn tĩnh tinh thần rồi nói: “Diệp Trí Viễn, hôm nay anh ra khỏi cửa quên uống thuốc hay là uống nhầm thuốc vậy?”

 

Diệp Trí Viễn hơi ngây người ra, đôi mắt đen chợt trở nên đáng sợ, giọng nói cũng nặng hơn hẳn: “An Hạ Dao, nếu em thực sự không muốn nói chuyện dù chỉ đôi chút, vậy thì hãy ra ngoài nói với cha mẹ em là, chúng con đang lừa mọi người đấy, quan hệ giữa chúng con chẳng qua chỉ là có với nhau một đêm tình thôi còn những chuyện khác chẳng có gì cả đâu!”

 

An Hạ Dao nghe vậy, vội kiễng chân lên, bịt mồm Diệp Trí Viễn: “Im ngay!”

 

Nếu ông bà An mà biết rằng giữa cô và Diệp Trí Viễn đã gạo nấu thành cơm, ông bà sẽ trói cô bắt làm đám cưới là cái chắc!

 

Đôi mắt đen của Diệp Trí Viễn sáng lên, sau đó anh mím môi không nói gì nữa.

 

An Hạ Dao buông Diệp Trí Viễn ra, nói với vẻ bất lực: “Vậy anh hãy nói về cuộc trao đổi trong hôn nhân đi!”

 

Diệp Trí Viễn nói bằng giọng bình thản: “Anh biết, em không muốn kết hôn với anh.” Nói câu này, trong lòng anh không khỏi cảm thấy chua chát. Một Diệp Trí Viễn luôn rất cao ngạo, tự phụ đã bị An Hạ Dao liên tục từ chối, điều đó không khỏi khiến một con người hiếu thắng như anh cảm thấy thất bại.

 

An Hạ Dao không nói gì, coi như ngầm thừa nhận.

 

“Anh cũng không phải thực sự muốn kết hôn với em đâu!” Diệp Trí Viễn nhìn An Hạ Dao và nói với vẻ nghiêm túc, trong lòng cảm thấy rất trống trải!

 

Rất tốt, đều cùng là bị cha mẹ ép buộc cưới xin!

 

Khi An Hạ Dao nghe Diệp Trí Viễn nói không muốn kết hôn với mình, thì vừa cảm thấy hụt hẫng, vừa cảm thấy như trút được gánh nặng, tóm lại là một tâm trạng rất mâu thuẫn.

 

“Tuy chúng ta không muốn kết hôn với nhau, nhưng chúng ta có thể kết hôn giả!” Diệp Trí Viễn nhìn An Hạ Dao bằng ánh mắt chăm chú: “Thuận theo ý của các cụ, để cho họ vui lòng, còn chúng ta, sau này ai đi đường đấy, không liên quan đến nhau, ai cũng có lí do của mình.”

 

An Hạ Dao nhìn Diệp Trí Viễn bằng con mắt dò xét: “Vì sao người ấy lại là tôi?”

 

“Vì, em tương đối quen thuộc với anh!” Diệp Trí Viễn cười nhẹ nhõm, nhìn thấy vẻ dao động của An Hạ Dao, nói tiếp: “Trước mắt, ngoài anh ra em không còn sự lựa chọn nào tốt hơn!”

 

“Hôn nhân không phải là trò đùa!” An Hạ Dao không biết là mình đang thuyết phục Diệp Trí Viễn hay là thuyết phục bản thân: “Làm sao có thể giả vờ một cách tùy tiện như vậy được?”

 

“Nếu em coi nó là thật, thì nó sẽ là thật.” Diệp Trí Viễn nhìn An Hạ Dao với vẻ nghiêm túc: “Chúng ta có thể đăng ký kết hôn, có thể tổ chức tiệc cưới, có thể chụp ảnh cưới, có thể tiến hành mọi bước của một đám cưới, chỉ có điều là sau đám cưới hai chúng ta đều có không gian tự do của mình.”

 

“Diệp Trí Viễn, vậy sao anh không kết hôn với một cô gái yêu anh đi?” An Hạ Dao nghẹo cổ, hỏi với vẻ nghiêm túc, không cần nói tới gia cảnh, chỉ riêng điều kiện là chính con người Diệp Trí Viễn thôi cũng đủ để có tới N cô gái tranh nhau vây quanh anh.

 

“Anh là GAY, không được sao?”

 

Khụ, khụ, khụ… An Hạ Dao lập tức bị sặc nước, ho liên tục, lý do này mới thực sự là gây sốc!

 

Diệp Trí Viễn đưa tay ra, vỗ lưng giúp An Hạ Dao.

 

An Hạ Dao lập tức gạt tay anh ra, nhìn anh với vẻ cảnh giác.

 

Diệp Trí Viễn hít một hơi thở sâu, nói bằng giọng lạnh lùng: “An Hạ Dao, nói em là ngốc mà em không chịu thừa nhận, anh không phải là GAY, lần trước chẳng phải em đã đích thân được kiểm nghiệm rồi sao?”

 

Nghe Diệp Trí Viễn nhắc tới chuyện một đêm tình lần ấy, An Hạ Dao lập tức đỏ bừng mặt đến tận cổ, nhưng vẫn cố gắng đáp một cách cứng cỏi: “Tôi làm sao mà biết được anh có phải là đàn ông đích thực hay không?”

 

Lần này đến lượt Diệp Trí Viễn: “An Hạ Dao, có phải em đã nghĩ quá lên không đấy?” Chẳng qua anh chỉ nói đùa một câu để làm thay đổi không khí, kẻo làm cho việc bàn bạc chuyện cưới xin mà cứ như là đang đàm phán.

 

Tuy nhiên, họ cũng đã đem chuyện hôn nhân bàn giống như một cuộc trao đổi.

 

“Thôi được, cứ cho là tôi nghĩ quá lên đi!” An Hạ Dao cắn môi dưới, “Nếu các cụ mà không ép cưới, tôi nghĩ chúng ta sẽ không cần phải làm đám cưới giả, đúng không?”

 

“Em cảm thấy họ sẽ không ép ư?” Trí Viễn cười: “Em đừng quên, hôm nay mẹ anh tới là để đặt vấn đề!”

 

An Hạ Dao không nói gì, thở dài một tiếng, biết đâu được đấy chuyện gì thì cũng phải nghĩ theo chiều hướng lạc quan chứ.

 

“An Hạ Dao, nếu các cụ không ép cưới, thì chúng ta sẽ tiếp tục quan hệ yêu đương.”

 

“Vì sao không ép cưới mà lại vẫn cứ phải duy trì quan hệ ấy?” An Hạ Dao cắt ngang lời Diệp Trí Viễn.

 

Diệp Trí Viễn đưa tay búng lên đầu An Hạ Dao: “Đúng là chịu thua em rồi đấy, với đầu óc này của em làm sao lại có thể phụ trách được chuyên mục tình cảm của người ta được nhỉ? Làm thế chỉ có mà hỏng con cái người ta mất thôi!”

 

An Hạ Dao giận dữ phát vào người Diệp Trí Viễn, nghiến răng. iều cô ghét nhất là người khác tỏ ra nghi ngờ về trình độ chuyên môn của mình: “Em chưa có bạn trai chính thức, không nhẽ lại muốn tiếp tục tham gia các cuộc xem mặt thú vị ấy sao?” An Hạ Dao nghe Diệp Trí Viễn nói xong, vội rụt tay về, lấy lại tinh thần: “Thôi được, cứ coi là anh nói có lý.” So với việc đi xem mặt gặp đủ hạng người, thì việc thỏa hiệp với Diệp Trí Viễn xem ra vẫn còn hơn.

 

“Em phải thừa nhận là những điều anh nói rất có lý!” Diệp Trí Viễn đắc ý.

 

“Dao Dao, ăn cơm thôi!” Bà An lịch sự gõ cửa, nói vọng qua cánh cửa.

 

An Hạ Dao và Diệp Trí Viễn đưa mắt nhìn nhau, rồi đẩy cửa bước ra ngoài trước cái nhìn đầy ý tứ của ba đôi mắt. Bà Diệp là người lấy lại tinh thần đầu tiên, sốt sắng kéo An Hạ Dao ngồi xuống bên cạnh mình, đùa: “Đôi trẻ này tình cảm quá đấy, cứ dính chặt vào nhau, không chịu rời lấy nửa bước?”

 

Nhìn vẻ mặt của cha mẹ như chỉ muốn gả ngay mình đi thì rất muốn nhảy ra nói rằng, con bị oan và vô tội, con không hề dính chặt với Diệp Trí Viễn!

 

Diệp Trí Viễn vẫn giữ vẻ mặt bình thản, đến ngồi ở chỗ đối diện với An Hạ Dao theo sự sắp đặt của bà An.

 

An Hạ Dao đưa mắt nhìn cảnh mẹ mình nhiệt tình gắp thức ăn cho Diệp Trí Viễn và luôn miệng giục anh ăn. Vẻ ân cần ấy của bà hơn hẳn đối với con gái, khiến cô bất giác cảm thấy hơi tấm tức, mẹ ơi, mẹ nhiệt tình quá rồi đấy!

 

Diệp Trí Viễn là người rất khéo léo trong quan hệ, mặt luôn giữ một nụ cười tươi như hoa, rồi cũng gắp thức ăn vào bát cho ông bà An với vẻ nhiệt tình như vậy, khi nói chuyện thì không quên lấy lòng bà An. Chuyện hôm nay tuy có phần quá đà và bất ngờ, nhưng anh không thể không cảm ơn mẹ, nếu không thì dù anh có làm theo cũng không biết đến bao giờ An Hạ Dao mới cho gặp mặt cha mẹ cô!

 

Bây giờ thì anh đã có thể thu phục cha mẹ cô một cách rất nhẹ nhàng, bây giờ nếu có phải tiếp tục chinh phục An Hạ Dao thì anh cũng đã có được sự hỗ trợ rất đắc lực của hậu phương rồi!

 

Chỉ ăn hết một bữa cơm mà tình cảm của Diệp Trí Viễn với ông bà An đã thân thiết như người trong một nhà. Còn An Hạ Dao – người không cam tâm tình nguyện thì ngoài việc cười theo ra, chẳng khác gì người ngoài cuộc.

 

Đến khi hai mẹ con bà Diệp về, ông bà An tiễn tận ra ngoài cổng khu, rồi dặn đi dặn lại mấy lần: “Lái xe chậm thôi, chú ý an toàn!” rồi cứ đứng nhìn theo cho tới khi chiếc xe khuất hẳn mới quay vào.

 

An Hạ Dao chẳng còn biết nói gì ngoài việc im lặng nhìn lên trời, không biết có phải các bậc phụ huynh của các cô gái lớn tuổi bây giờ đều dùng cách tận tâm ấy để maketing con gái mình như thế không?

 

“Dao Dao này, nhà họ Diệp xem ra rất vừa lòng rồi đấy, con cũng phải giữ Diệp Trí Viễn cho chặt vào!” Bà An kéo tay An Hạ Dao, vừa quay về vừa tẩy não cho con gái, là cha mẹ, nhất là cha mẹ có con gái đến tuổi gả chồng, ngoài việc lo lắng đến nhân phẩm của con rể ra thì cũng rất nhạy cảm với chuyện về các bà mẹ chồng, vì không ít gia đình xảy ra chuyện quan hệ mẹ chồng nàng dâu căng thẳng, hoặc đối xử lạnh lùng như băng giá với nhau, nhưng sau khi gặp bà Diệp, bà An đã thực sự thấy yên tâm.

 

Con rể tỏ ra là một nhân tài đàng hoàng, thông gia tương lai thì hòa nhã, vui vẻ, chắc chắn sau này sẽ sống với nhau rất hoà hợp.

 

“Mẹ, mẹ không cảm thấy giữa con và Diệp Trí Viễn là không xứng đôi sao?” An Hạ Dao hỏi mẹ với vẻ thăm dò. “Có gì mà không xứng đôi? Nó đẹp trai, con cũng xinh gái, sau này sinh con chắc chắn sẽ rất xinh đẹp!”

 

“Đàn ông đẹp trai thường hay trăng hoa. Mẹ không lo Diệp Trí Viễn sẽ như vậy à?” An Hạ Dao cắt ngang lời mẹ với vẻ không vui.

 

“Dù có trăng hoa thì kết hôn rồi cũng phải từ bỏ!” Bà An nói với vẻ đầy lý lẽ: “Hơn nữa, mẹ thấy Diệp Trí Viễn rất thật thà!”

 

“… Phì…”

 

An Hạ Dao thật sự muốn nôn: “Mẹ, mẹ bảo là Diệp Trí Viễn thật thà à? Hồi học phổ thông trung học anh ấy đã là một thiếu niên có vấn đề rồi!”

 

“Đúng vậy, thiếu niên có vấn đề mà còn thi đứng thứ ba toàn trường, còn vượt qua cả con?” bà An tỏ ra đã nắm được khá nhiều thông tin qua Diệp Trí Viễn.

 

“Mẹ, hồi đang học phổ thông trung học, Diệp Trí Viễn đã từng là người yêu sớm đấy!” An Hạ Dao không phục, chà, trong con mắt của bà An, Diệp Trí Viễn đã trở thành một thiên sứ và còn đầy ánh hào quang nữa, điều này khiến cho cô con gái ngoan ngoãn biết rõ chuyện xấu của Diệp Trí Viễn của ông bà thực sự rất không phục.

 

“Nói đến chuyện này, mẹ không thể không dạy con, An Hạ Dao, hồi học phổ thông trung học con cũng đã yêu sớm, vậy mà sao đến bây giờ 27 tuổi rồi sao lại không biết yêu đương là gì thế,” bà An bạt lên đầu con gái một cái, giận dữ, nói: “Một người tốt như Diệp Trí Viễn, thế mà con còn không buộc vào để cưới ngay đi. Con không lo thì mẹ lo thay cho con!”

 

“Mẹ, đối tượng mà Diệp Trí Viễn yêu hồi phổ thông trung học không phải là con.” An Hạ Dao trề môi vẻ vô tội, trong lòng cảm thấy một nỗi buồn và hụt hẫng rất khó tả, bia đỡ đạn, bia đỡ đạn!

 

17 tuổi, cái tuổi đẹp nhất thời thiếu nữ, cô đã phải làm một tấm bia đỡ đạn!

 

“Đối tượng yêu của con hồi phổ thông trung học cũng không phải là Diệp Trí Viễn, chuyện ấy có gì mà phải tính toán?” Bà An phản bác, nhìn An Hạ Dao với vẻ kích động, giận dữ nói: “Dao Dao, mẹ nói với con rồi, mẹ đã nhận Diệp Trí Viễn là con rể, và chỉ nhận nó thôi, khi nào con lấy nó thì hãy về nhà!” Nói xong, kéo tay ông An và lập tức rời đi. An Hạ Dao chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.

 

Theo ý của bà An, nếu An Hạ Dao không lấy Diệp Trí Viễn, thì sau này sẽ không cho cô về nhà nữa?

 

An Hạ Dao thầm kêu trong lòng: mẹ, rút cuộc mẹ có phải là mẹ đẻ của con không vậy? Chỉ sau một bữa ăn thôi mà mẹ đã quý Diệp Trí Viễn còn hơn cả con!

 

Thời gian một tuần thoắt một cái đã qua, hàng ngày, ngoài việc nhờ cửa hàng hoa mang hoa đến tặng hộ, ngày ba bữa cứ đến đúng giờ là Diệp Trí Viễn lại gọi cho cửa hàng bán đồ ăn mang đến tận nhà cho cô, còn anh không hề xuất hiện trước mặt cô tất nhiên điện thoại, tin tức cũng không có.

 

An Hạ Dao tức giận chuyển số điện thoại của Diệp Trí như vậy có những số điện thoại cả đời sẽ không gọi đến như vậy!

 

Nhưng, mỗi khi thu dọn đồ, An Hạ Dao lại bất giác nhìn lên chiếc di động, xem nó có động tĩnh gì không, rồi cười tự giễu mình: An Hạ Dao, rút cuộc là mày có mong điện thoại của Diệp Trí Viễn hay không vậy?

 

Một tuần mới bắt đầu, An Hạ Dao chẳng buồn nhận hoa cũng chẳng buồn nhận cơm đặt, nhưng ngặt nỗi mẹ cô đã có lệnh nếu không kết hôn với Diệp Trí Viễn thì đừng có về nhà, vì thế cô đành chọn cách đến tá túc ở nhà Thất Hề.

 

Vật vờ ở đó hai ngày, Thất Hề hoàn thành bản thảo đưa An Hạ Dao đến quán rượu chơi. Vừa bước chân vào quán, thì có tin nhắn của Diệp Trí Viễn: An Hạ Dao, chuẩn bị ngày mai hai bên gia đình gặp mặt!

 

Cuộc gặp mặt lần này có lẽ bà Diệp sẽ chính thức đặt vấn đề cưới xin cũng có nghĩa là An Hạ Dao và Diệp Trí Viễn sẽ bị ép cưới.

 

An Hạ Dao giận dữ xóa tin nhắn, Diệp Trí Viễn mất hút một tuần, rồi bỗng dưng lại nhắn những lời đó, chuyện này làm sao cô không tức giận cho được!

 

An Hạ Dao bảo Thất Hề rót cho mình một chén với vẻ mặt u ám, rồi vừa uống vừa kể khổ: “Cậu nói xem, anh chàng Diệp Trí Viễn ấy ngoài vẻ đẹp trai và tài ăn nói ra, có gì là tốt đẹp, để đến nỗi mẹ mình phải dùng cách coi như không có mình để ép mình phải lấy anh ta?”

 

Thất Hề khẽ nhếch môi: “Dao Dao, thực ra, phải nói một câu đúng với lương tâm, mình cảm thấy Diệp Trí Viễn rất tốt!” Rồi mặc kệ ánh mắt lạnh lùng của An Hạ Dao, Thất Hề tiếp tục nói bằng giọng bình thản: “Đẹp trai, cao ráo, có tiền, hoàn cảnh gia đình tốt, đó chẳng phải là mẫu hình đàn ông sống động trong tiểu thuyết sao? Và cái chính là bây giờ anh ấy rất thích cậu!”

 

“Thế thì sao?” An Hạ Dao trề môi vẻ không vui: ” Mình cũng là mẫu phụ nữ trắng trẻo, xinh đẹp, giàu có, mình mới không thèm mẫu đàn ông đó!”

 

“Cậu không thèm, nhưng người ta thì lại thèm cậu!” Thất Hề nhìn Hạ Dao với vẻ nghiêm túc, rồi chớp mắt: “Dao Dao, lẽ nào cậu không biết, tình yêu giữa đàn ông và phụ nữ là bắt đầu từ những thích thú.”

 

An Hạ Dao nhìn Thất Hề với vẻ ấm ức: “Vậy có thể làm cho Diệp Trí Viễn không thích mình được không? Mình không muốn có tình yêu với anh ta!”

 

Thất Hề nhếch môi: “Dao Dao này, cậu nói với mình những điều này thì có tác dụng gì, cậu hãy nói với Diệp Trí Viễn ấy!”

 

An Hạ Dao trề môi: “Thôi đi, bây giờ mình chỉ muốn tránh xa anh ta!”

 

“Thế à?” Một giọng đàn ông trong trẻo, ôn tồn cố nén vẻ giận dữ vang lên bên tai An Hạ Dao.

 

An Hạ Dao vội quay đầu lại, nhìn thấy Diệp Trí Viễn trong dáng vẻ rất phong độ đang đứng đằng sau mình, nửa cười nửa không, rồi nói với giọng u ám: “Hèn nào mà anh gọi điện không được, đến nhà em thì không thấy có ở nhà, đến nhà cha mẹ em cũng không thấy đâu. An Hạ Dao, thì ra là em đang tránh anh!”

 

An Hạ Dao nuốt nước bọt, giụi mắt, nhìn Diệp Trí Viễn đang vừa chất vấn vừa bước lại, bất giác hoảng hốt lùi về sau một bước.

 

Cô quên mất là mình đang ngồi trên chiếc ghế cao chân, vì thế mà trượt ngã khỏi ghế.

 

Thất Hề định đưa tay ra đỡ, thì đã thấy Diệp Trí Viễn bước nhanh đến đỡ lấy An Hạ Dao, rồi sau đó ôm ngay cô vào lòng.

 

An Hạ Dao đứng dậy người dựa vào trong lòng Diệp Trí Viễn, nghe rõ tiếng trái tim anh đang đập thình thịch thình thịch, mũi ngửi thấy mùi nước hoa rất thanh nhã tỏa ra từ người anh, trống ngực bất giác nhanh hơn hẳn, mặt đỏ bừng. Cô vội đẩy anh ra với vẻ ngượng ngùng, cố đáp một cách cứng cỏi: “Đó là vì tôi không muốn nhìn thấy anh, tôi muốn được yên tĩnh một mình không được à?”

 

“Yên tĩnh một mình? Vậy là em đến quán rượu để uống rượu?” Diệp Trí Viễn lạnh lùng nhìn An Hạ Dao, “Định uống say rồi thì kéo một người đàn ông lạ mặt và qua một đêm tình?” Anh đi công tác một tuần, nhưng đầu óc lúc nào cũng chỉ nghĩ đến cô và cuối cùng thì về trước thời hạn, không ngờ cô đã tắt máy, đến nhà cô thì không thấy, đến nhà ông bà An thì hai ông bà lại tưởng là hai người cãi nhau, khó khăn lắm anh mới làm cho ông bà An dịu xuống, đến khi vào trang Weibo của An Hạ Dao thì mới biết đích xác nơi cô đang có mặt và khi anh hộc tốc đến nơi thì lại nghe thấy cô nói là không muốn gặp anh, thậm chí cố tình tránh anh, vì thế cơn giận dữ càng bốc lên. Nếu như ánh mắt có thể giết người được thì An Hạ Dao đã sớm bị ánh mắt của anh giết chết không còn nguyên vẹn.

 

“Đúng vậy, thế thì sao?” Trống ngực An Hạ Dao đập loạn xạ không rõ là vì nhìn thấy Diệp Trí Viễn bị kích động hay là bị những lời nói của anh làm cho tức giận, tóm lại là cô đã đáp lại một cách rất cứng cỏi.

 

Dù sao thì trong con mắt của Diệp Trí Viễn, An Hạ Dao cũng đã là một cô gái thích la cà quán rượu, sau đó tìm một người đàn ông để cùng qua một đêm tình!

 

Có trời đất biết, đó là lần duy nhất trong đời cô, và lại gặp đúng Diệp Trí Viễn, khiến bây giờ cô thấy hối hận đến vô cùng.

 

“An Hạ Dao, em có giỏi hãy nói lại một lần nữa xem.” Giọng của Diệp Trí Viễn rất không bình thường, vừa lạnh lùng vừa tức giận.

 

An Hạ Dao nuốt cục nước bọt, lấy lại tinh thần, mặc kệ Thất Hề đang kéo vạt áo cô, trừng mắt nhìn Diệp Trí Viễn nói dằn từng tiếng: “Tôi nói là, tôi muốn uống say, rồi sau đó tìm một người đàn ông lạ để cùng qua một đêm tình!”

 

“Được, em uống đi! Anh sẽ mời em uống cho đã!” Diệp Trí Viễn tức quá chỉ còn biết cười, vẫy tay gọi người phục vụ lại: “Mang hai thùng bia lại đây! Mở hết cả ra.”

 

“Anh bảo tôi uống là tôi phải uống sao? Tôi không uống đấy!” An Hạ Dao nhìn thấy người phục vụ kéo một thùng bia đến, rồi mở nắp từng chai một, thì có vẻ xẹp xuống.

 

“Em không uống say thì làm sao mà tìm được đàn ông để qua một đêm tình?” Diệp Trí Viễn châm biếm.

 

“Hôm nay tôi không muốn uống, không muốn có một đêm tình, không được à?”

 

“Ồ, thế mà anh tưởng là em sợ rồi, không dám uống nữa.” Diệp Trí Viễn cười, nhìn An Hạ Dao với vẻ coi thường, tiếp tục dùng chiêu khích tướng.

 

“Uống thì uống!” An Hạ Dao bị Diệp Trí Viễn khích, đưa tay vơ lấy chai bia bên cạnh, uống từng ngụm lớn.

 

Thất Hề trợn tròn mắt nhìn An Hạ Dao uống liền một hơi hai chai, bất giác đưa mắt nhìn Diệp Trí Viễn, tuy vẻ mặt anh vẫn tỏ ra như không có chuyện gì, nhưng đôi mắt đen thì lại nhìn chằm chằm vào An Hạ Dao với vẻ quan tâm, cô bèn nói với An Hạ Dao: “Dao Dao, mình đi trước đây, cứ từ từ mà uống nhé, đừng có say đấy!”

 

“Không sao, cậu cứ đi trước đi!” An Hạ Dao ợ một cái, rõ ràng là cô đã bắt đầu chếnh choáng. Khua tay về phía Thất Hề, cô quay mặt lại nhìn Diệp Trí Viễn, “Tửu lượng của tôi rất tốt!”

 

Diệp Trí Viễn nhếch mép, hai tay ôm trước ngực, hỏi với vẻ lạnh nhạt: “An Hạ Dao, lần trước em uống say, em đã uống bao nhiêu vậy?” Tuy việc cố ý chuốc cho một cô gái say là việc rất không vẻ vang gì, nhưng ai bảo Diệp Trí Viễn lại gặp phải một người như An Hạ Dao, cô gái này không say thì luôn tỏ ra vẻ đanh đá, lúc nào cũng xù lông lên như con nhím, ai chạm vào cũng bắn lông về người ấy, nhất là Diệp Trí Viễn, trái tim trong sáng, nhỏ bé của anh bị An Hạ Dao đâm vào sẽ không biết đau đến lúc nào.

 

“Năm chai… sáu chai…” đầu óc An Hạ Dao đã bắt đầu lơ mơ, cuối cùng cô cũng đã uống 4 chai, lại thêm một chén rượu lúc trước nữa, tuy loại rượu đó ngọt như nước hoa quả, nhưng lại rất mạnh.

 

Diệp Trí Viễn dìu An Hạ Dao đúng theo kiểu anh hùng cứu mỹ nhân, còn An Hạ Dao thì loạng choạng bước theo anh ra khỏi quán rượu.

 

Nửa thân người trên của An Hạ Dao gần như dựa hẳn vào Diệp Trí Viễn, anh phải vừa dìu vừa bế thì thân ngươi cô mới đứng thẳng lên được. Cô ngước đôi mắt mơ màng vì say rượu nhìn Diệp Trí Viễn, ợ một cái rồi hỏi: “Diệp Trí Viễn, có phải bây giờ anh đang theo đuổi tôi không?”

 

“Phải…” Diệp Trí Viễn thành thật đáp.

 

“Vậy là anh thích tôi rồi?”

 

“Ừ!” Trong ánh đêm mơ màng, Diệp Trí Viễn nhìn An Hạ Dao trông như con mèo nhỏ trong lòng mình, nở nụ cười mà đến anh cũng không nhận ra.

 

“Diệp Trí Viễn, rút cuộc là anh thích điểm gì ở tôi? Tôi sửa không được à?”

 

Trong giọng nói của An Hạ Dao lộ rõ vẻ ấm ức, “Tôi không thích anh, tôi không thích anh, tôi không muốn mình thích anh…”

 

Tâm trạng dễ chịu của Diệp Trí Viễn vừa mới có được, lập tức bị phá tan bởi những lời nói như một gáo nước lạnh giội xuống của An Hạ Dao, lòng anh tê tái, và tất nhiên vì thế anh không để ý đến câu sau cùng của cô: tôi không muốn mình thích anh!

 

Giọng của Diệp Trí Viễn lập tức trở nên giận dữ, anh buông An Hạ Dao ra: “Thích em chẳng có lý do gì, nếu anh có thể nói rằng anh thích em ở điểm nào thì anh còn thích em làm gì?”

 

Diệp Trí Viễn thực sự rất tức giận, đến mức lục phủ ngũ tạng cũng lộn cả lên!

 

Vốn dĩ dạ dày của An Hạ Dao đã rất khó chịu, cú buông mạnh của Diệp Trí Viễn khiến cô ngã xuống, và lập tức nôn ộc ra….

 

Diệp Trí Viễn nhíu chặt mày, nhìn An Hạ Dao đang nôn thốc nôn tháo, cuối cùng không đành lòng, bước lên khẽ vỗ vào lưng cô rồi lấy giấy ăn đưa cho cô lau miệng, sau cùng thì bế ngang thân hình mềm oặt của cô đi thẳng về nhà.

 

Đúng vậy, anh đã sai, lẽ ra anh không nên cố ý khích cô, để cô uống say như thế này!

 

Vì vừa về đến nhà, An Hạ Dao lập tức ôm lấy cái xí bệt và nôn đến nửa đêm, Diệp Trí Viễn vừa mới giúp cô dọn dẹp xong thì cô lại tiếp tục nôn ra… Cho nên, kế hoạch chờ sau khi An Hạ Dao uống say có thể quan hệ với cô của anh đã không được như ý, ngược lại, anh phải chăm sóc cô suốt một đêm.

 

Ánh mặt trời buổi sớm xuyên qua tấm rèm mỏng chiếu vào trong nhà, An Hạ Dao thức dậy vì cơn đau đầu dữ dội, đây không phải là phòng của cô, vì phòng của cô có mành cửa sổ ngăn ánh nắng, nếu không kéo ra thì khó mà phân biệt được ngày đêm.

 

An Hạ Dao chợt thấy giật mình, nhìn sang người đàn ông để trần đang nằm bên cạnh mình, thấy đó là một khuôn mặt đẹp trai vừa quen thuộc vừa lạ lẫm. Cô buồn bực vỗ vào trán mình, cô không thể nhớ được chuyện gì khác ngoài chuyện tối hôm qua uống rượu ở quán, đầu óc cứ như là bị đứt dây thần kinh, cúi xuống nhìn thân hình cũng trần trụi như vậy của mình, cô bất giác thở dài, lẽ nào lại như vậy? Tối hôm qua lại quan hệ bậy bạ sau khi uống say ư? Lại là cùng với Diệp Trí Viễn?

 

An Hạ Dao nhìn Diệp Trí Viễn đang trong giấc ngủ say, vội rón rén tìm quần áo của mình để mặc, nhưng lục một hồi vẫn không tìm thấy chiếc áo lót đâu, cô đành đưa mắt nhìn kỹ xung quanh, trên sàn nhà không có, trên tủ cũng không có.

 

Cô nhìn kỹ trên giường, do dự một chút rồi khẽ khàng kéo chiếc chăn ra từng chút một.

 

“Tỉnh dậy rồi à?” Diệp Trí Viễn mở mắt, nhìn An Hạ Dao bằng ánh mắt chăm chú và sâu thẳm.

 

An Hạ Dao vội ôm chặt lấy ngực theo phản xạ: “Nhìn gì mà nhìn?”

 

“Chẳng có gì đáng nhìn cả?” Diệp Trí Viễn đáp với giọng thản nhiên.

 

“Thế sao anh còn nhìn!” An Hạ Dao giận dữ, vớ lấy quần áo che lên trước ngực.

 

“Từ đầu đến chân em có chỗ nào anh chưa nhìn thấy, có chỗ nào mà anh chưa hôn?” Diệp Trí Viễn nhếch môi cười, “Bây giờ em mới che, liệu có muộn quá không?”

 

An Hạ Dao xấu hổ và tức giận kéo chăn che lên mặt, gầm lên lên điên: “A…

 

A…”, xấu hổ đến chết mất thôi!

 

“Thôi nào, em đừng có kêu nữa, kẻo người ta nghe thấy lại tưởng là anh làm gì em.” Diệp Trí Viễn đưa tay kéo chăn ra, nhìn An Hạ Dao đang vùi đầu vào chăn, mặt đỏ bừng, rồi từ từ đứng dậy ra khỏi giường bước vào nhà vệ sinh với thân hình để trần đẹp đẽ.

 

An Hạ Dao tròn mắt há miệng nhìn thân hình ấy của Diệp Trí Viễn, dưới ánh mặt trời buổi sớm, làn da trắng ngần trông càng mượt mà, thân hình anh tuy thon gầy nhưng có cơ bắp, toát lên sự kết hợp hoàn hảo giữa vẻ đẹp và sức mạnh. An Hạ Dao chỉ luôn biết rằng Diệp Trí Viễn có khuôn mặt đẹp trông như tượng tạc, khiến cô thường mê mẩn, tim đập loạn xạ mỗi khi nhìn thấy, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy thân hình anh, thì ra nó cũng đẹp khiến người ta ngất ngây như vậy.

 

Cảm giác có một dòng nước ấm chảy ra từ mũi, An Hạ Dao đưa tay lau, một vệt máu đỏ, cô thầm kêu lên: không lẽ lại như vậy, cũng chỉ là nhìn thân nửa thân hình để trần của Diệp Trí Viễn thôi mà, có đến mức chảy cả máu mũi một cách vô tích sự như vậy không?

 

Diệp Trí Viễn thò đầu từ trong nhà vệ sinh ra, nói một cách nghiêm túc: “An Hạ Dao, em cũng sửa sang mình một chút đi, lát nữa mình phải tới nhà hàng XX để gặp các cụ hai bên!” Nói xong, ngẩng đầu lên nhìn thấy vết máu trên mặt của An Hạ Dao, vội quấn chiếc khăn tắm ngang người rồi bước nhanh ra, không để cho cô kịp nói gì, ấn cô nằm xuống, lấy ngay mấy tờ giấy ăn, đưa cho cô lau dòng máu đang không ngừng chảy ra từ mũi.

 

Diệp Trí Viễn túm lấy tay của An Hạ Dao, dùng sức ấn mạnh vào huyệt Hổ khẩu giữa ngón cái và ngón trỏ của cô, hỏi: “Sao em lại chảy máu mũi thế này?”

 

“Chỉ tại anh, tối hôm qua đã ép người ta uống bao nhiêu là bia, điều hòa thì lại để ở mức thấp như vậy, khô quá mà…” An Hạ Dao vừa lau mũi, vừa đáp với giọng càu nhàu.

 

“Xin lỗi em!” Giọng của Diệp Trí Viễn rất thành khẩn.

 

“Tuy anh chẳng có chút thành ý gì, nhưng tôi tạm thời chấp nhận.” An Hạ Dao bịt mũi, tiếp tục nói với vẻ không rõ ràng.

 

Diệp Trí Viễn im lặng, chăm chú bóp huyệt Hổ khẩu của An Hạ Dao để giúp cô cầm máu.

 

An Hạ Dao nhìn khuôn mặt nhìn nghiêng của Diệp Trí Viễn, đường nét rõ ràng, làn da mịn màng, bất giác hỏi với vẻ khiêm tốn: “Diệp Trí Viễn, anh dưỡng da bằng cách nào vậy?”

 

Diệp Trí Viễn nhe răng cười với vẻ ranh mãnh: “Muốn biết thật à?”

 

An Hạ Dao nhìn vẻ mặt ấy của Diệp Trí Viễn, đoán anh sẽ không nói ra những lời tốt đẹp gì, vội lắc đầu, “Không muốn biết nữa.”

 

“Nhưng, anh vẫn cứ nói cho em biết.” Diệp Trí Viễn cười, để lộ hàm răng đều và trắng muốt, “Bí quyết là…”, rồi cố tình kéo dài một lúc sau đó mới cười hì hì, nói: “Ngủ sớm, dậy sớm!”

 

An Hạ Dao lặng lẽ trút một hơi thở phào nhẹ nhõm, cô cứ tưởng là Diệp Trí Viễn sẽ nói ra những câu đại loại như lấy âm bổ dương!

 

“An Hạ Dao, thực ra, điều mà trong đầu em vừa nghĩ đến mới là đáp án chính xác.” Diệp Trí Viễn đứng dậy, một lần nữa lại bước vào nhà vệ sinh với dáng đi ung dung, thanh nhã trước mặt An Hạ Dao.

 

An Hạ Dao vội bịt lấy mũi mình theo phản xạ, bụng thầm rủa Diệp Trí Viễn: họa hại! Rồi lại bổ sung thêm một câu, họa hại có chỉ số IQ cao!

 

Khi Diệp Trí Viễn bước ra, tinh thần rất sảng khoái, trên người anh mặc một chiếc sơ mi màu trắng và một chiếc quần bò màu xanh thẫm, ngắm nghía trước gương một lúc, anh hỏi cô với vẻ rất nghiêm túc: “An Hạ Dao, em nói xem, đến gặp các cụ anh nên mặc bộ com lê chững chạc hay là mặc theo kiểu hơi thoải mái như thế này?”

 

“Anh không mặc gì, có khi càng hay hơn đấy.” An Hạ Dao đáp châm chọc.

 

“Anh thì không sao, không mặc cũng được.” Diệp Trí Viễn nhún vai, coi những lời châm chọc của An Hạ Dao chẳng có gì là quan trọng, và tấn công lại: “Anh chỉ sợ để trần mà đến đó các cụ nhìn thấy lại sốc mà đỗ máu mũi giống như em thì làm thế nào?” Nói xong, mặc kệ cho An Hạ Dao giận dữ vì đòn công kích của anh, tiếp tục: “Em cũng biết đấy, các cụ không giống như em, dù gì thì cũng đều lớn tuổi cả rồi, bốc hỏa sẽ chảy máu cam nhiều, không tốt cho sức khỏe…”

 

Đúng vậy, An Hạ Dao thừa nhận, lần này thì Diệp Trí Viễn đã chọc vào đúng chỗ, cô không tìm được bất cứ lý do gì để tự vệ và phản kích lại, đành nhìn Diệp Trí Viễn bằng ánh mắt oán trách: “Anh không chọc tôi thì sẽ chết à?”

 

“Không chọc em thì không chết được, nhưng sẽ mất rất nhiều niềm vui của cuộc sống.” Diệp Trí Viễn cười rất tươi, “An Hạ Dao, em yên tâm, sau khi cưới xong, nhất định anh sẽ tìm được rất nhiều niềm vui của cuộc sống từ em!”

 

“Tôi sẽ không kết hôn với anh, đến chết cũng không.” An Hạ Dao tức giận, cô không muốn sau khi cưới xong thì sẽ bị Diệp Trí Viễn “nuốt sống” thực sự.

 

“Câu này mà em nói ra trước mặt các cụ, em có biết hậu quả sẽ như thế nào không?” Vẻ thể hiện của Diệp Trí Viễn rất nghiêm trọng, khiến An Hạ Dao bất giác khẽ nuốt cục nước bọt: “Hậu quả gì?”

 

“Huyết áp của bố mẹ anh hơi cao, tim của cha anh không được khỏe, mẹ anh tuy không có vấn đề gì, nhưng cũng khó mà không xảy ra vấn đề vì sốc?” Diệp Trí Viễn nói với vẻ rất nghiêm túc: “Huyết áp cao rất dễ tai biến và dẫn tới tắc mạch máu não, còn bệnh tim, thì theo em liệu có chịu được cú sốc không?

 

Không có bệnh, cũng có thể vì sốc mà sinh bệnh, đó là bệnh thần kinh…”

 

Lúc này, An Hạ Dao không có lý do gì để nói lại, “Diệp Trí Viễn, ý của anh là, tôi không thể không kết hôn với anh được ư?”

 

“Lý thuyết thì là như vậy.” Diệp Trí Viễn gật đầu, “Còn trên thực tế thì là, sẽ cưới nhanh thôi.”

 

“Tôi không thể làm khác đi được à?”

 

“Được chứ, em nói với các cụ là, ngoài chuyện một đêm tình là thật thì chuyện làm bạn gái của anh là giả, chuyện muốn kết hôn với anh cũng là giả…” Diệp Trí Viễn khẽ cười, nói: “Anh nghĩ, bố mẹ em nhất định sẽ không cho em làm khác đi đâu” đến lúc đó, nếu anh quyết định khác đi, hậu quả thì em biết đấy!”

 

An Hạ Dao gật đầu bất lực: “Thôi được.” Nếu đã lên phải thuyền của kẻ cướp rồi thì ngoài việc liều chấp nhận, còn có cách gì khác? cô chớp đôi mắt đen, nói với Diệp Trí Viễn với vẻ mặt nghiêm túc: “Tôi không thay đổi quyết định kết hôn với anh nữa, nhưng tôi có điều này muốn bổ sung!”

 

“Gì thế?”

 

“Sau khi cưới xong, chúng ta không sống đời sống của vợ chồng!” An Hạ Dao ngượng ngùng, cô thực sự không muốn có bất cứ hành động thân thiết, chung đụng nào với Diệp Trí Viễn.

 

Diệp Trí Viễn ngước đôi mắt sâu thẳm nhìn An Hạ Dao với vẻ nghiêm túc, im lặng một lúc, đáp: “Anh đồng ý với điều này.”

 

An Hạ Dao vừa mới định thở phào thì Diệp Trí Viễn đã khẽ hỏi với giọng rất láu cá: “Nhưng nếu sau khi em uống say, trèo lên người anh thì làm thế nào?”

 

“Cái gì?” An Hạ Dao ngây người, nghiến răng, nói với vẻ dứt khoát: “Lão nương này sẽ cai rượu! Nhất định sẽ không lên giường của anh!” Tất cả những gì liên quan đến rượu cô sẽ không động vào nữa, kể cả món rượu nếp mà cô thích ăn! An Hạ Dao nói xong câu đó, quay sang nhìn Diệp Trí Viễn đang cười nghiêng ngả “Ha, ha…”, cô biết là mình đã bị trêu.

 

“Cười đủ chưa?”

 

Diệp Trí Viễn nhìn An Hạ Dao đang với bộ mặt lạnh lùng, bất giác đưa tay lau nước mắt ở đuôi mắt, khịt mũi, nói: “Cũng đủ rồi, nếu em duyệt cho anh cười thêm lúc nữa thì còn tuyệt hơn, đúng là buồn cười quá!” nói xong lại cười hì hì và chìa hai tay ra, véo lên má An Hạ Dao, “An Hạ Dao, em đáng yêu quá.”

 

An Hạ Dao kéo cánh tay của Diệp Trí Viễn và há mồm cắn lên đó.

 

“Ối…” Diệp Trí Viễn kêu thất thanh lên và vẩy tay liên tiếp, cố thoát khỏi An Hạ Dao.

 

An Hạ Dao cắn cho đến khi thấy hả giận mới buông ra, nghiến răng, đắc ý nhìn Diệp Trí Viễn, rồi thản nhiên ném lại một câu: “Thôi nào, đừng có kêu lên nữa, người ta nghe thấy lại nghĩ là tôi làm gì anh.” Nguyên văn câu nói của Diệp Trí Viễn, An Hạ Dao đã trả lại không thêm không bớt.

 

Diệp Trí Viễn nhìn cánh tay trắng hằn nốt hai hàm răng của An Hạ Dao, máu rớm đỏ, nói với vẻ oán trách: “An Hạ Dao, em tuổi chó hay sao đấy? Cắn mạnh thế, chảy cả máu ra rồi…”

 

“Đúng thế, ôi đáng thương quá!” An Hạ Dao giả bộ thương hại, “Xem ra, anh phải đi tiêm phòng rồi!”

 

“Tiêm phòng?” Diệp Trí Viễn ngơ ngác.

 

An Hạ Dao gật đầu lia lịa: “Hồi bé tôi ăn tam lộc, lớn lên ngày nào cũng uống dầu cặn, hít khói xe, tắm bằng nước có nhiễm chất phóng xạ, bây giờ trên người toàn là mầm bệnh có chất phóng xạ, nước bọt của tôi còn độc hơn cả SRS, anh bị tôi cắn rách thịt, thì chắc chắn phải đi tiêm phòng rồi, nếu không anh sẽ biến thành loại người đó đấy…”

 

“Vậy thì anh chỉ còn cách dùng độc trị độc!” Diệp Trí Viễn nói xong, kéo mạnh An Hạ Dao vào lòng, rồi ôm lấy chiếc eo nhỏ của cô, dứt khoát kéo gáy cô, và cúi đầu xuống hôn lên đôi môi đang nói của cô…

 

An Hạ Dao mở to mắt sững sờ, nhìn khuôn mặt mỗi ngày một được phóng to trước mắt cô của Diệp Trí Viễn, thậm chí cô còn nhìn thấy rõ mỗi sợi lông tơ trên đó. Đôi môi chưa kịp khép lại của cô bị anh dùng lưỡi đẩy mạnh, rồi hôn mạnh lên đó, lưỡi thì quấn chặt lấy chiếc lưỡi mềm mại của cô…

 

An Hạ Dao chỉ cảm thấy trong miệng toàn là vị của đàn ông thuần khiết, mùi thuốc lá thoang thoảng xen lẫn với mùi nước hoa Cổ Long tỏa ra từ người Diệp Trí Viễn, khiến tim cô đập mỗi lúc một dữ đội và cái đầu tỉnh táo của cô bắt đầu trở nên ngây ngất.

 

Đôi môi và chiếc lưỡi của Diệp Trí Viễn rất mềm mại và đầy ham muốn chiếm hữu, nụ hôn vì thế mà rất mãnh liệt, kéo dài, nhưng cũng không kém phần dịu dàng, làm An Hạ Dao bất giác cũng chủ động phối hợp với anh… Đôi môi của hai người cứ quấn chặt lấy nhau, nồng nhiệt và say đắm…

 

Một hồi lâu sau, Diệp Trí Viễn mới buông khuôn mặt đỏ bừng vì nhịn thở lâu có đôi mắt mơ màng của An Hạ Dao với vẻ chưa muốn thôi, không nén được khẽ cười: “An Hạ Dao, em chưa hôn bao giờ à? Sao lại đến cả thở cũng không biết thế?”

 

Giống như con cá rới mặt nước nay lại trở về lòng hồ, An Hạ Dao ra sức thở, có một khoảnh khắc cô đã tưởng rằng mình sẽ chết vì ngạt thở, bây giờ nghe thấy vẻ chế nhạo không chút kiêng dè trong lời nói của Diệp Trí Viễn, không khỏi tức giận, đáp: “Ai bảo là tôi không biết hôn? Chẳng qua là tôi tò mò, bây giờ khi hôn tôi sao anh lại không thấy sợ bị va vào răng nhỉ?”

 

Một lần nữa Diệp Trí Viễn lại kéo An Hạ Dao vào lòng, khuôn mặt với những đường nét rõ ràng in trong đôi mắt An Hạ Dao, ngũ quan đẹp đẽ, đôi mắt đen sâu thẳm, chiếc mũi cao cao, đôi môi gợi cảm, ánh mắt rực lửa, tất cả khiến cho An Hạ Dao cảm thấy rất ngột thở, khuôn mặt xinh đẹp thoắt đỏ bừng, vội rời ánh mắt đi.

 

Thôi được, An Hạ Dao thừa nhận, cô không sao chống đỡ nổi với vẻ đẹp và sức hấp dẫn của Diệp Trí Viễn!

 

Không thể trách cô là quá không kiên định, mà là vì thực lực của đối phương quá mạnh, cô không cùng đẳng cấp với anh.

 

“Vì bây giờ em không bịt răng, nên anh không sợ!” Ha, ha, ha, Diệp Trí Viễn cười to với tâm trạng rất vui, nhìn thấy An Hạ Dao lại hé răng định cắn, vội nói: “Nếu em có sức cắn anh, thì anh cũng không ngần ngại hôn em tiếp.”

 

An Hạ Dao vừa nghe nói vậy, vội đẩy Diệp Trí Viễn ra, nhìn anh với vẻ cảnh giác: “Tôi cảnh cáo anh, lần sau nếu không được sự cho phép của tôi, anh mà động vào tôi là tôi sẽ hoạn anh đấy.”

 

“Được sự đồng ý của em thì sẽ được động vào em hả?”

 

“Có nằm mơ thì mới đồng ý cho anh động vào!” An Hạ Dao nghiến răng, “Tóm lại, Diệp Trí Viễn, anh không được động vào tôi, nếu không tôi sẽ không khách sáo với anh đâu!”

 

Diệp Trí Viễn nhún vai vẻ coi thường, sau đó dẩu môi về phá An Hạ Dao: “Em nhìn đồng hồ đi, bây giờ đã 10 giờ rồi, người lớn hai bên gia đình sẽ gặp nhau ở nhà hàng XX lúc 11 giờ, em thật sự không cần chuẩn bị gì à?”

 

“Ôi, tôi chưa đánh răng!” An Hạ Dao ôm khuôn mặt đỏ bừng, xấu hổ chạy vào nhà vệ sinh.

 

“Anh đâu có chê em chưa đánh răng.” Diệp Trí Viễn lẩm bẩm với tâm trạng rất vui, tiếp đó ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ rực rỡ, trong đầu vẫn cứ nghĩ đến câu nói đó của An Hạ Dao: bây giờ khi hôn tôi, sao lại không thấy sợ bị va răng thế? Xem ra, An Hạ Dao vẫn rất để tâm đến những lời nói cay độc và khốn nạn của anh hồi ấy.

 

Không lẽ, bây giờ An Hạ Dao từ chối mình là có liên quan đến những chuyện quá khứ ấy?

 

Diệp Trí Viễn chống tay lên cằm suy nghĩ một cách nghiêm túc, dù thế nào thì An Hạ Dao cũng đã là người đàn bà của anh, vậy thì dù có phải lừa dối, ép uổng cũng nhất định phải giữ người ấy ở lại bên mình.

 

Một khi mà Diệp Trí Viễn đã động lòng, thì An Hạ Dao sẽ không thể chạy thoát, nhìn phản ứng của cô đối với anh, thực ra hoàn toàn không phải không chút tình cảm nào như lời cô nói, ít nhất thì An Hạ Dao cũng không có bất cứ khả năng chống chọi nào với anh!

 

An Hạ Dao tắm rửa qua quýt một lượt xong, quấn vội chiếc khăn tắm và bước ra khỏi nhà vệ sinh, “Diệp Trí Viễn, rút cuộc là anh ném quần áo của tôi vào đâu rồi…” Chưa nói hết câu, cô đã phải ngây người ra như bị điểm huyệt.

 

Trong phòng khách có bốn người đang ngồi rất ngay ngắn, ngoài ông bà An và bà Diệp mà An Hạ Dao đã quen thuộc thì còn có một khuôn mặt rất quen mà cô thường nhìn thấy trên ti vi và lúc này đang đưa mắt nhìn cô với vẻ nghiêm nghị, rồi sau đó rời mắt đi với vẻ ngượng ngùng.

 

Diệp Trí Viễn tươi cười đứng bên, quay sang giới thiệu với An Hạ Dao: “Đây là cha anh.” Nói xong, lập tức đến kéo An Hạ Dao vào phòng, lục tìm quần áo cho cô, “Em mặc vào nhanh đi.”

 

“Khoan đã, rút cuộc là chuyện gì vậy?” An Hạ Dao kéo tay Diệp Trí Viễn, hỏi. Chẳng phải đã nói là gặp nhau ở nhà hàng lúc 11 giờ sao? Sao tất cả lại đến chỗ của Diệp Trí thế này?

 

“Đồng hồ hết pin rồi, bây giờ là 12 giờ 58 phút, em hiểu chưa?” Diệp Trí Viễn nhướn mày: “Anh phải ra để đối phó, em nhanh lên đấy.”

 

Bốn ông bà vừa ăn vừa đợi, đợi đến 12 giờ mà vẫn chẳng thấy Diệp Trí Viễn và An Hạ Dao đâu, gọi điện thì đều tắt máy, bà An gọi cho Thất Hề thì mới biết tối hôm qua An Hạ Dao về cùng Diệp Trí Viễn, thế là bốn người lập tức tới nơi để bắt sống.

 

An Hạ Dao gật đầu, giận dữ đấm xuống giường “Trời đất, đúng là xấu hổ quá! Còn mặt mũi nào mà nhìn các cụ đây…” Một lát sau cô mới lấy lại trạng thái bình thường, sửa sang đầu tóc, mặt mũi với tốc độ nhanh nhất, rồi vặn quả đấm cửa, bước ra ngoài.

 

Nhìn thấy ông bà Diệp, An Hạ Dao cười ngoan ngoãn và chào: “Cháu chào cô chú Diệp.” Đưa mắt nhìn sang ông bà An thì thấy, vẻ mặt của hai người không vui như lần đầu gặp Diệp Trí Viễn, mà thay vào đó là vẻ hơi lo lắng.

 

Tuy ông Diệp mặc một bộ đồ thoải mái, vẻ mặt cũng rất ôn hòa, toàn thân toát lên vẻ trầm tĩnh đặc biệt của người trung tuổi, nhưng An Hạ Dao vẫn cảm thấy ông là người rất nghiêm nghị, cô chợt thấy rất căng thẳng, tim đập loạn xạ cả lên, thậm chí mồ hôi còn toát ra đầy lòng bàn tay.

 

Cảnh tuợng này khiến cô cảm thấy giống như lúc bị thầy giáo phát hiện ra yêu sớm, gọi lên phòng làm việc chấn chỉnh hồi phổ thông trung học.

 

Ông Diệp vẫn lặng lẽ quan sát An Hạ Dao với vẻ mặt không thay đổi, đó là một cô gái trông thanh tú, sạch sẽ và có phần nho nhã, có lẽ điều này có liên quan đến nghề nghiệp, từ động tác cứ xoa ngón tay với vẻ bất an của cô bé thì thấy, có lẽ cô đã bị vẻ uy nghi của ông làm cho căng thẳng, vì thế ông Diệp bất giác dịu ánh mắt lại, khẽ ho mấy tiếng, ấy thế mà An Hạ Dao vẫn cứ giật mình khẽ run lên.

 

Diệp Trí Viễn ngồi xuống bên cạnh An Hạ Dao, đưa tay ra khẽ véo nhẹ vào vai cô một cái, ngầm ra hiệu cho cô hãy thả lỏng người ra.

 

An Hạ Dao cúi đầu, quay sang nhìn Diệp Trí Viễn, đúng lúc anh cũng nhìn sang cô, mắt của hai người gặp nhau, cô vội rời mắt đi, cúi đầu nhìn xuống sàn nhà.

 

Ông Diệp im lặng một hồi lâu như đang suy nghĩ điều gì, bà Diệp ngồi bên cạnh cũng không nói gì. Còn ông bà An khi nhìn thấy ông Diệp ở nhà hàng, lập tức thấy đầu óc bấn loạn cả lên (hoàn toàn không nghĩ rằng bà Diệp tính khí có vẻ sồn sồn ấy lại là phu nhân thị trưởng! Không hiểu An Hạ Dao lầm lẫn thế nào mà lại vớ ngay con trai của cán bộ cao cấp). Lúc đó, nếu không vì bà Diệp nhiệt tình giữ lại, thì ông bà An có lẽ đã ra về rồi. Phần lớn người Trung Quốc xưa nay đều khá coi trọng vấn đề môn đăng hộ đối, tuy cũng có không ít đôi khập khễnh, nhưng cũng không thể lệch nhau quá mức được!

 

Lúc này ông bà An đã hoàn toàn không còn chủ ý gì nữa, nên cũng quyết định sẽ im lặng.

 

“Thưa hai bác, thưa bố mẹ, chúng con thực sự rất lấy làm xin lỗi.” Diệp Trí Viễn mỉm cười với vẻ áy náy, rồi vội giải thích: “Cũng chỉ tại con không tốt, hôm qua chúng con có buổi họp lớp, con đã uống hơi nhiều, Dao Dao đã đưa con về và chăm sóc con suốt đêm, nên hôm nay chúng con ngủ dậy muộn, con xin lỗi, con xin lỗi…”

 

An Hạ Dao cúi đầu lo lắng, trong bụng thì nghĩ, Diệp Trí Viễn nói dối thế mà cứ như không!

 

Ông Diệp vừa nghe vậy, bèn hừ một cái vẻ giận dữ.

 

“A Viễn, con không có chừng mực gì cả, hôm nay là ngày gì mà con cũng ngủ muộn như vậy?” Bà Diệp lập tức nhảy ra, trách móc Diệp Trí Viễn, quay sang với ông bà Diệp vẻ xin lỗi: “Tôi biết ngay mà, chắc chắn là do thằng xấu xa này gây chuyện! Thật sự xin lỗi ông bà.”

 

Ông bà An thì cười ngượng ngập, rồi xua tay vẻ hiểu biết: “Không sao, không sao…”

 

“Cha, mẹ, bác trai, bác gái, mọi người ăn chưa ạ?” Diệp Trí Viễn cười, hỏi.

 

Ông Diệp lại khẽ ho lần nữa.

 

Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía ông Diệp, dường như hôm nay họ đã chuẩn bị coi ông là trung tâm.

 

An Hạ Dao có vẻ gò bó, đưa mắt nhìn ông Diệp.

 

“Hôm nay vốn là định bàn chuyện cưới xin của hai đứa.” Ông Diệp lên tiếng, dừng một lát đưa mắt nhìn Diệp Trí Viễn và An Hạ Dao một lượt, “Nhưng, nếu hai đứa đã như thế này thì hãy đăng ký đi.” Nói xong quay sang bà Diệp: “Chuyện tổ chức đám cưới như thế nào, lễ cưới ra sao, bà hãy bàn bạc với ông bà thông gia, tôi không có ý kiến gì.”

 

Quyết định này chẳng khác gì một cuộc mua đứt bán đoạn, bà Diệp cũng lập tức nghe theo: “Được rồi, ông cứ yên tâm giao việc đó cho tôi.”

 

An Hạ Dao tròn mắt, gia đình cán bộ chẳng phải rất chú ý đến chuyện môn đăng hộ đối sao? Những gia đình giàu có chẳng phải rất thích kiểu hôn nhân liên kết với những người làm ăn ư? Gia đình Diệp Trí Viễn vừa là gia đình cán bộ cao cấp lại vừa giàu có, sao lại không coi trọng điều đó?

 

Cách giải quyết của gia đình họ Diệp đúng là khiến người khác phải sửng sốt! Nhưng đến lúc quan trọng nhất, An Hạ Dao và Diệp Trí Viễn đã ngủ với nhau rồi thì ông bà An cũng không nỡ chia rẽ đôi uyên ương mà nói thêm lời nào, vì vậy họ chỉ còn biết lặng lẽ quan sát cuộc sống sau này của đôi trẻ ra sao, thầm mong cho chúng được yên ổn, hạnh phúc.

 

An Hạ Dao thực sự không biết rằng lúc đó cả bốn người già đều có chung một suy nghĩ, nếu bọn trẻ đã ăn ở với nhau rồi thì hãy nhanh chóng cho chúng đăng ký kết hôn, để chúng danh chính ngôn thuận sinh con!

 

“Cha, thật ra hôm nay con cũng định dành cho Dao Dao một niềm vui bất ngờ trước mặt mọi người.” Nói xong, Diệp Trí Viễn quay người lại, quỳ một gối trước mặt An Hạ Dao, rồi lấy từ trong túi ra một chiếc nhẫn sáng loáng, nói với vẻ mặt rất thành khẩn: “Dao Dao, anh hy vọng rằng em có thể lấy anh, anh nhất định sẽ cố gắng để em được làm một người phụ nữ hạnh phúc nhất!”

 

Trong khoảnh khắc ấy, trái tim An Hạ Dao dường như ngừng đập, rồi sau đó lại đập loạn xạ lên, cô cảm thấy mọi tế bào trên cơ thể mình cũng đang đều rất hân hoan, đều đang kêu kinh ngạc, đầu cô nóng bừng lên, cô chìa tay về phía Diệp Trí Viễn.

 

Khi nhìn thấy Diệp Trí Viễn thận trọng đeo chiếc nhẫn ấy vào tay mình, trái tim đập dồn dập của cô dần dần lấy lại nhịp bình thường, cô ngước đôi mắt đen lên ngạc nhiên nhìn Diệp Trí Viễn, rất muốn nói một câu: đây đâu phải là một niềm vui bất ngờ mà là cái giật mình bất ngờ! Nhưng cô lại thầm mắng mình, An Hạ Dao ơi là An Hạ Dao, mày đúng là rất không kiên định, lại còn run rẩy đưa tay ra nữa chứ! Bây giờ thì đúng là gạo nấu thành cơm thật rồi!

 

“Thưa bác trai, bác gái, xin hai bác cứ yên tâm, cháu sẽ làm cho Dao Dao hạnh phúc suốt đời.” Diệp Trí Viễn đứng dậy, cung kính cúi người trước ông bà An, miệng thì thề thốt, cam kết.

 

An Hạ Dao nở nụ cười rạng rỡ nhất, cố làm ra vẻ rất vui, mắt liếc nhìn về hai khuôn mặt đã bớt đi nhiều phần lo lắng, mắt thì nhìn cô và Diệp Trí Viễn với vẻ vui mừng của cha mẹ.

 

Bà An có vẻ cảm động, lau những giọt nước mắt vui mừng xong, dặn dò: “Nếu các con đã quyết định sẽ sống hạnh phúc với nhau thì sau này đừng gây chuyện nữa. Dao Dao, sau này con hãy sửa bớt những tính khí trẻ con của mình đi đấy.”

 

“Đúng, đúng, vợ chồng với nhau, có chuyện gì thì phải bàn bạc, Dao Dao, sau này con không được bướng bỉnh nữa.” Ông An tiếp lời vợ, cũng dặn thêm mấy câu, dù sao đó cũng là gia đình nhà họ Diệp, không phải gia đình bình thường, “Vợ chồng thì phải bao dung và hiểu nhau, phải sống cho hòa thuận, hạnh phúc.”

 

“Trí Viễn, sau này con phải đối xử tốt với vợ, đừng có làm cho cha phải suy nghĩ.” Những lời dặn dò con gái của ông bà An khiến cho ông Diệp cũng nghiêm mặt, nhắc nhở Diệp Trí Viễn.

 

“Vâng, cha cứ yên tâm, hai bác cứ yên tâm, con và Dao Dao sẽ sống hòa thuận, hạnh phúc.” Diệp Trí Viễn giơ tay lên, cam đoan với vẻ nghiêm túc, tiếp đó nhìn về phía An Hạ Dao: “Dao Dao, em tin anh, đúng không?”

 

Đã đóng kịch, đóng đến mức độ này rồi thì không lẽ An Hạ Dao lại nói là không tin? Vì vậy, cô nhếch môi, cười rạng rỡ, “Trí Viễn, đương nhiên là em tin anh.”

 

Cả bốn người già đều vui, ngôi nhà lập tức vang đầy tiếng cười nói vui vẻ.

 

Mặc dù, tất cả đều là những cảnh tượng mà An Hạ Dao thầm mong mỏi, một người đàn ông đẹp trai, đột nhiên mang đến cho cô một niềm vui bất ngờ, còn cô thì hạnh phúc tràn đầy bước chân lên xe hoa trong những lời chúc phúc của cha mẹ đôi bên… Nhưng, tất cả những điều này chỉ là kết quả của sự thỏa thuận giữa cô với Diệp Trí Viễn vì vậy mà nó không thật…

 

Trong nụ cười của An Hạ Dao mang đôi chút chua chát mà cô cũng không thể lý giải nổi, nhưng khi nhìn thấy vẻ yên lòng của cha mẹ qua nụ cười, cô cũng thấy được an ủi phần nào.

 

Thôi được, chỉ cần cha mẹ yên lòng, cô sẽ cùng phối hợp với Diệp Trí Viễn.

 

Bốn người già ở nhà tiếp tục bàn về chuyện cưới xin, còn Trí Viễn và Hạ Dao cầm hộ khẩu đi đăng ký.

back top