Mình Yêu Nhau Lại Từ Đầu Được Không Em

Chương 12: Xảy ra hiểu lầm

Từ Hạ Môn về, Trí Viễn đi làm bình thường ở công ty, mặc dù là giám đốc, thỉnh thoảng có đi muộn về sớm thì cũng không ai dám có ý kiến, nhưng cũng không thể cứ ngang nhiên mà nghỉ làm được. Trong khi ấy, An Hạ Dao thì cứ bị mẹ cô và bà Diệp kéo vào tham dự thảo luận tỉ mỉ về kế hoạch cho đám cưới của hai người. Tất nhiên chỉ là tham dự mà ngồi nghe là chính chứ chẳng có chỗ cho cô phát biểu ý kiến, mà dù có cho thì An Hạ Dao cũng không nói gì. Hai bà mẹ đều hết lòng lo cho con của mình với đủ thứ chuẩn bị cụ thể cho đám cưới.

 

Mặc dù mọi việc đều đã chuẩn bị, nhưng ngày cưới thì quyết định vào tháng mười, đó là thời điểm giữa mùa thu. Từ nay cho đến lúc đó còn hai tháng nữa, chỉ có điều, sau khi thảo luận xong thì những thực thi cụ thể chuyện thử áo cưới đến thử món đặt chỗ… hai bà mẹ đều thống nhất là đưa An Hạ Dao đi để đích thân cô giải quyết, và việc này khiến cô trở nên bận rộn.

 

Hàng ngày, cứ sáng ngày ra cô đã bị hai mẹ lôi đi mua sắm đủ thứ đồ dùng cho đám cưới mãi đến buổi tối khi đã mệt rã rời mới về đến nhà. Tất nhiên, Diệp Trí Viễn cũng lại muốn có một chút “vận động” trước khi ngủ, và điều này càng khiến An Hạ Dao mệt hơn. Có điều, dù là cuộc sống vợ chồng hay quan hệ mẹ chồng nàng dâu, thì tất cả đều rất hòa hợp.

 

Những ngày tháng hạnh phúc thường trôi qua rất nhanh, loáng một cái một tháng đã trôi qua.

 

Bà Diệp và bà An thấy rằng, những việc cần lo liệu thì cũng đã lo liệu xong, hơn nữa cũng chỉ còn một tháng nữa là đến ngày cưới, vì vậy hai bà không muốn An Hạ Dao bị mệt quá nên bảo cô ở nhà nghỉ ngơi và chuẩn bị làm một cô dâu hạnh phúc.

 

Nhân lúc nhàn rỗi, An Hạ Dao lên ý tưởng cho một bộ tiểu thuyết mới, định viết lên câu chuyện của cô và Diệp Trí Viễn với những lời đẹp nhất. Vì thế, hôm đó cô mang laptop tới một quán cà phê khá lãng mạn gần nhà, ngồi dưới ánh mặt trời buổi chiều, tay lướt nhanh trên bàn phím trong mùi thơm nồng nàn của cà phê. Chỉ một lát sau, cốt truyện hoàn chỉnh đã được xây dựng xong cô lưu vào máy, đồng thời điều chỉnh tư thế trên chiếc ghế mềm mại cho thoải mái hơn, mắt nhìn quanh một vòng và suy nghĩ xem nên bắt đầu như thế nào.

 

Thế rồi cô vô tình nhìn thấy ở chỗ gần cô có một đôi nam nữ ngồi đối diện với nhau. Cô chau mày, cố tìm trong trí nhớ về người con trai trông rất phong độ kia xem là ai, vì cô thấy quen quen, chỉ có điều người ấy hiện giờ đang đeo một cặp kính.

 

Nhìn thì thấy hình như đó là một cuộc xem mặt và hai người đó đã nói chuyện được một lúc, chỉ có điều lúc trước cô không để ý thấy mà thôi.

 

Người con trai kia dường như cũng đã cảm giác thấy ánh mắt của cô, nên mỉm cười bình thản với cô.

 

An Hạ Dao cũng mỉm cười, quay mặt đi và ngượng ngùng không quan sát hai người đó nữa, có điều tai cô thì vẫn nghe thấy rất rõ những lời trò chuyện giữa hai người.

 

Tiếng của cô gái ăn mặc và trang điểm rất mốt vang lên một cách điệu đà nhưng cũng rất thẳng thắn: “Vậy, tôi hỏi một câu nhé!”

 

“Nói đi!”

 

“Anh có xe không?”

 

“Có.” Chàng trai đáp với vẻ rất thành khẩn: “Xe mô tô!”

 

Nghe đến đây, An Hạ Dao không nén được quay mặt lại, nhìn sang phía bàn bên đó, thấy khuôn mặt trang điểm rất đậm của cô gái kia chẳng có vẻ gì là vui, nhất là đôi môi cứng đờ, dù chỉ là nụ cười xã giao cũng không có.

 

Cô gái kia sau khi hít một hơi thở sâu, hỏi tiếp câu thứ hai: “Vậy anh có nhà không?”

 

“Ở cùng với cha mẹ thì có tính là có nhà hay không?” Chàng trai kia trả lời, lần này có vẻ thận trọng hơn, rõ ràng là anh ta đã nhận ra rằng cô gái có vẻ không được vừa lòng với câu trả lời của anh về chuyện có xe hay không.

 

“Anh ở cùng với cha mẹ?” Giọng của cô gái bỗng cao hẳn lên, “Thế thì sau đám cưới sẽ như thế nào?”

 

“Tất nhiên là sẽ ở cùng. Cha mẹ tôi đã lớn tuổi rồi nên cần được chăm sóc!”

 

Chàng trai trả lời rất nghiêm chỉnh, sau đó nói tiếp với vẻ thành thật: “Tôi hy vọng rằng người vợ tương lai của mình có thể chăm sóc và đối xử tốt cho cha mẹ tôi, tất nhiên việc đón cha mẹ cô ấy đến ở cùng cũng không có vấn đề gì.”

 

“Anh Diệp, tôi nghĩ, chúng ta không hợp nhau lắm, không cần liên hệ nữa.” Cô gái trang điểm rất đậm tỏ vẻ không thể kiên nhẫn hơn được nữa, đến phép lịch sự tối thiểu cũng không cần giữ, vớ lấy cái túi, quay người rời đi.

 

Nếu không phải vì chàng trai trông có vẻ nho nhã ấy cứ chăm chăm nhìn mình thì An Hạ Dao thật sự rất muốn cười thật to chứng kiến tình huống rất kỳ cục của buổi xem mặt, cô không nén được cảm giác buồn cười, tất nhiên, tiền đề là nhân vật chính của tình huống ấy không phải là cô, đây đúng là cái kiểu vui trên nỗi buồn của người khác điển hình nhất.

 

Chàng trai kia bước tới trước mặt An Hạ Dao và ngồi xuống, “An Hạ Dao có còn nhớ tôi không, Diệp Ca đây!”

 

An Hạ Dao thấy Diệp Ca chìa tay về phía mình, nên cũng lịch sự bắt tay, cười và nói: “Thật ra, em cũng thấy rất quen, nhưng vì bây giờ anh đeo kính nên em sợ là mình nhận nhầm, cho nên mới không gọi!”

 

“Khà, khà!” Diệp ca cười: “Lâu lắm rồi không gặp. Ổn chứ?”

 

“Rất ổn, em sắp kết hôn rồi!” An Hạ Dao trả lời với vẻ mặt tràn ngập hạnh phúc, rồi hỏi tiếp: “Còn anh? Vừa rồi hình như anh đang đi xem mặt!”

 

Diệp Ca nhún vai vẻ bất lực: “Đúng thế.” Rồi anh nói với giọng tự hào: “Các cô gái bây giờ phần lớn khi nghe tôi nói là đi xe mô tô, ở cùng cha mẹ thì lập tức đều bỏ đi, đến cả cơ hội liên hệ lần sau cũng không cho, tôi thực sự rất đen!”

 

Mặc dù Diệp Ca nói có vẻ rất bất lực, nhưng thái độ thì lại không như vậy, An Hạ Dao cười phì, “Sao, nhà anh sa sút à?” Cần phải biết là, tuy gia đình Diệp Ca không phải kiểu kết hợp giữa “thương nhân và chính trị gia” như gia đình Diệp Trí Viễn, nhưng cũng thuộc loại doanh nghiệp đầu tàu trong chuỗi siêu thị XX. Mười năm nay, An Hạ Dao chưa bao giờ nghe nói các siêu thị đình đốn hoặc phải thay chủ, trong khi các tin tức về mở thêm chi nhánh hoặc tin vui khác thì thường xuyên thấy trên báo chí.

 

Diệp Ca cười, để lộ hàm răng trắng ngà, đáp với vẻ khiêm tốn: “Cũng tạm được, cuộc sống cũng bình bình.”

 

“Thế mà anh lại đi nói dối con nhà người ta rằng mình không có xe?” An Hạ Dao chớp chớp đôi mắt đen, chỉ trích nghiêm chỉnh, nếu đã không phải là sa sút, thì với nền tảng hùng hậu của nhà Diệp Ca, anh đúng là triệu phú thế hệ thứ hai đích thực, đừng nói là xe, mà phải hỏi là anh đi loại xe gì!

 

“Nói rất thật lòng, gần đây anh đi xe mô tô thật mà.” Diệp Ca tỏ bộ rất thật thà lấy một chùm chìa khóa trong túi ra, đặt lên bàn, nói với vẻ buồn buồn: “Anh đâu có biết các cô gái bây giờ đều không thích xe mô tô, còn anh thì lại cảm thấy rất oách!” Nói xong, Diệp Ca bổ sung: “Hơn nữa, chiếc xe của anh cũng không hề rẻ!”

 

Ba chữ BMW lập tức hiện lên trong đầu An Hạ Dao, cô thấy rất kích động: “Sao anh lại giả bộ nghèo khổ thế?” Chỉ ba chữ ấy thôi cũng biết được chiếc xe ấy “rẻ” đến mức nào.

 

“Đâu có, chỉ là các người đẹp không cho anh cơ hội giải thích mà thôi!”

 

“Thế còn chuyện anh nói ở cùng với cha mẹ, không có nhà thì sao?” An Hạ Dao biết, có lẽ vì Diệp Ca thấy cô gái vừa rồi quá thực tế, nên mới cố tình trêu mà thôi, có điều đối xử như thế với đối tượng xem mặt thì không được.

 

“Anh đâu có nói là không có nhà.” Diệp Ca đáp, càng với vẻ vô tội hơn, “Anh chỉ nói ở cùng với cha mẹ, có điều đó là tại biệt thự ở hoa viên đảo XX.”

 

An Hạ Dao há hốc miệng: “Những biệt thự ở đó chẳng khác gì đại trang viên, diện tích chắc phải hàng ngàn mét trở lên?”

 

“Cũng gần như vậy.”

 

“Diệp Ca, bây giờ anh làm gì?” An Hạ Dao thấy Diệp Ca gật đầu, xác nhận một lần nữa rằng anh là triệu phú thế hệ thứ hai, thì tò mò hỏi.

 

“Bác sĩ.” Diệp Ca cười dịu dàng, “Ở Bệnh viện Chăm sóc sức khỏe bà mẹ và trẻ em.”

 

“Sao cơ? Anh là bác sĩ Khoa sản?” An Hạ Dao buột miệng kêu lên, trong đầu nghĩ tới đủ chuyện YY.

 

Diệp Ca khẽ ho vì bị sặc, vội giải thích: “Không phải, ở Khoa nhi của Bệnh viện Chăm sóc sức khỏe bà mẹ và trẻ em.”

 

An Hạ Dao “Ồ” một tiếng, trong bụng thầm nghĩ, Diệp Ca đúng là hơi “quái.” Bác sĩ có lẽ phải đạo mạo quy củ và nho nhã, còn Diệp Ca, tuy vẻ ngoài thì nho nhã nhưng lại đi xe mô tô không có vẻ gì của một bác sĩ cẩn trọng, hơn nữa, anh là triệu phú thế hệ thứ hai, không dựa vào cha mẹ, cũng không kế tục nghề của gia tộc mà lại tới làm bác sĩ của Bệnh viện Chăm sóc sức khỏe bà mẹ và trẻ em. An Hạ Dao thực sự sửng sốt, có điều vẫn còn may, Diệp Ca là bác sĩ khoa nhi chứ không phải là bác sĩ khoa sản, nếu không thì cô càng sửng sốt hơn.

 

Diệp Ca nhấc cốc nước trắng trên bàn lên, uống một ngụm, nhướn mày hỏi An Hạ Dao: “Em nói là sắp kết hôn rồi, chồng em làm gì vậy?”

 

An Hạ Dao chớp mắt, đáp có phần ngượng ngùng: “Thật ra, anh cũng đã biết chồng em rồi!”

 

“Thế sao? Là ai vậy?” Diệp Ca tò mò hỏi.

 

“Diệp Trí Viễn!”

 

Diệp Ca không khỏi ngạc nhiên. Trong câu chuyện giữa An Hạ Dao và Diệp Trí Viễn, anh đã đừng làm bia đỡ đạn, tất nhiên anh rất rõ toàn bộ sự việc xảy ra 10 năm trước, không những được chứng kiến cảnh chia tay quyết liệt giữa An Hạ Dao và Diệp Trí Viễn mà còn bị Diệp Trí Viễn đánh cho. Sau khi hai người ấy chia tay, với tư cách là sứ giả bảo vệ, anh đã ở bên An Hạ Dao một thời gian, giúp cô làm lành vết thương tình cảm. Anh cũng đã từng rung động trước An Hạ Dao, cũng đã ngầm bày tỏ tình cảm, nhưng không biết An Hạ Dao không biết thật hay giả vờ không biết, mà đã không đón nhận tình cảm của anh, hơn nữa còn nói rằng phải cố gắng học cho tốt, trước khi tốt nghiệp đại học thì không chấp nhận bất cứ tình cảm của người con trai nào nữa.

 

Diệp Ca là người lý trí, anh biết tình yêu âm thầm tuổi mới lớn của các chàng trai cô gái, theo thời gian sẽ trở thành những ký ức đẹp nhất trong lòng mỗi người, không nhất thiết phải nói ra, không nhất thiết phải cùng bên nhau, hơn nữa, anh mới đang học phổ thông trung học, đời người còn dài, sau này sẽ gặp những ai và những chuyện gì anh vẫn còn chưa biết, vì thế mà anh giữ một khoảng cách an toàn với An Hạ Dao.

 

Sau đó, anh tốt nghiệp và thi vào trường Đại học Phương bắc, thỉnh thoảng anh cũng gọi điện và liên lạc với An Hạ Dao qua QQ, nhưng sau ít lần lưu chuyển, QQ bị đánh cắp, điện thoại bị mất trộm và số điện thoại thất lạc, anh không liên lạc được với An Hạ Dao nữa.

 

Nếu không có sự tình cờ ngày hôm nay, Diệp Ca sẽ luôn nghĩ về An Hạ Dao là cô gái anh từng thầm yêu thời phổ thông trung học.

 

An Hạ Dao cũng vậy, trừ một số bạn bè đã để lại trong lòng mình những dấu ấn rất sâu đậm, còn lại ấn tượng về những người bạn bình thường khác cũng như những chuyện khác cũng phai nhạt dần theo năm tháng, bởi vì trong cuộc sống tiếp theo đó sẽ gặp rất nhiều người mới và chuyện mới, tất nhiên cũng sẽ có nhiều sự bắt đầu mới.

 

Một nhà văn nào đó đã nói rằng: những chuyện đã từng không quên sẽ dần dần bị lãng quên trong quá trình người ta cố nhớ về nó…

 

Tình cảm của An Hạ Dao đối với Diệp Ca thời phổ thông trung học có thể nói là thân hơn mức tình bạn bình thường, nhưng chẳng có cuộc vui nào không đến hồi kết thúc, vì vậy chẳng nên cố công tìm kiếm lại làm gì, hãy cứ để cho nó thuận theo tự nhiên.

 

Tất nhiên, có thể tình cờ gặp lại nhau sau ít năm, có thể hỏi han nhau đôi điều và cùng nhau trò chuyện vui vẻ, như thế cũng khá vui rồi.

 

Chuông điện thoại của An Dao vang lên, cô nói một câu xin lỗi, rồi mở máy nghe: “A lô!”

 

“Vợ yêu ơi, em đang ở đâu đấy?” Giọng của Diệp Trí Viễn vang lên trong điện thoại.

 

“Đang nói chuyện với bạn ở quán cà phê.” An Hạ Dao nở nụ cười hạnh phúc.

 

“Bạn? Bạn trai hay bạn gái?”

 

An Hạ Dao do dự một chút, rồi đáp thật thà: “Bạn trai.”

 

“Ai vậy?”

 

“Anh học khóa trên.” An Hạ Dao nhìn Diệp Ca, sau đó nói vào điện thoại: “Về nhà em sẽ nói với anh. Em tắt máy đây.”

 

“Khoan đã, em đang ở đâu? Anh đang trên đường về nhà, anh sẽ tới gặp mọi người, tiện thể mời bạn em đi ăn cơm.”

 

An Hạ Dao nói địa chỉ của quán cà phê, sau đó tắt máy, ngước mắt nhìn Diệp Ca, mỉm cười, “Một lát nữa, Diệp Trí Viễn sẽ đến.”

 

Diệp Ca gật đầu: “Thấy em cười ngọt ngào như vậy thì đủ biết bây giờ em đang rất hạnh phúc, nhưng mà đừng làm kích động người lẻ loi bị đối tượng gặp mặt chê này nhé, trái tim anh không chịu được những kích động đó đâu.”

 

An Hạ Dao: “Bị đối tượng gặp mặt chê, đó chẳng qua là vì anh yêu cầu quá cao mà thôi.”

 

“Anh có yêu cầu quá cao gì đâu?” Diệp Ca nói với vẻ đáng thương: “Là người ta yêu cầu cao đấy chứ, nên mới không chọn người không xe, không nhà như anh, còn anh thì rất dễ nhượng bộ. Hiện anh đang bị mọi người trong nhà thúc giục, nói rằng nếu anh không lấy vợ thì sẽ không cho anh đi làm nữa, nên đã sắp đặt cho anh đi xem mặt 24/24 giờ.”

 

“Ha, ha…” An Hạ Dao cười trước những lời ấy, rồi tò mò hỏi: “Vậy anh thích con gái kiểu nào? Để em xem có ai phù hợp không sẽ giới thiệu cho.” An Hạ Dao là như vậy, một khi mình đã hạnh phúc rồi thì lại hy vọng những người bạn gái còn độc thân bên mình cùng sớm thoát khỏi cảnh cô đơn và hạnh phúc cùng, và thế rồi trong đầu cô chợt nhớ đến Thất Hề, thấy rằng Diệp Ca và Thất Hề có khá nhiều điểm phù hợp với nhau.

 

“Em cười tươi như vậy, hình như em có cô nào phù hợp giới thiệu cho anh à?” Diệp Ca là người rất nhạy cảm, hỏi An Hạ Dao câu đó xong thì nói với vẻ rất nghiêm chỉnh: “Thật ra, anh không có yêu cầu gì, chỉ cần người ấy thấy có duyên với anh là được.”

 

“Em có một cô bạn, mỗi lần em hỏi rút cuộc là có yêu cầu gì đối với đàn ông, cô ấy đều nói, thực sự không có yêu cầu gì chỉ cần người nào có duyên với cô ấy là được.” “Nhưng, duyên là cái gì. Mọi người không cảm thấy nó là thứ rất khó nắm bắt sao?”

 

“Hà, hà, ý của cô bạn em rất hay đấy.” Diệp Ca có vẻ phấn chấn: “Nào, nói cho anh biết về tình hình của cô ấy, chưa biết chừng cô ấy chính là món mà anh chờ đợi đấy!”

 

“Ồ! Câu nói này cũng là câu nói quen thuộc của Thất Hề, hai người đúng là có rất nhiều điều giống nhau!” Nói xong cô cười và càng cảm thấy là có thể ghép Diệp Ca với Thất Hề với nhau. Thất Hề là bà mối của cô với Diệp Trí Viễn, nếu An Hạ Dao có thể giới thiệu cho Thất Hề thành công thì ngược lại cô cũng sẽ là bà mối của Thất Hề, cùng cảm ơn nhau, cùng nhân niềm hạnh phúc.

 

“Thất Hề? Bạn của em tên là Thất Hề à?” Diệp Ca phấn chấn hỏi: “Có phải là người viết tiểu thuyết không?”

 

“Sao cơ? Anh cũng biết à?” Đến lượt An Hạ Dao ngạc nhiên, nhìn Diệp Ca bằng ánh mắt thăm dò, nghi hoặc, không lẽ anh ấy cũng đọc tiểu thuyết tình yêu? Vì thường thì đàn ông không thích đọc những loại tiểu thuyết như vậy.

 

Diệp Ca nắm tay lại, khẽ mỉm cười: “Em đừng có nhìn anh bằng ánh mắt ấy, anh không đọc tiểu thuyết tình yêu, là cô Cháu gái của anh rất mê Thất Hề, lần trước khi Thất Hề đến cuộc giao lưu và ký tặng sách cho độc giả ở X, nó không đi được nên cứ nhất quyết bắt anh đi mua giúp nó một cuốn sách có chữ ký của Thất Hề, vì thế anh mới biết cô ấy.

 

“Thế là anh đã gặp mặt Thất Hề rồi?” Mắt của An Hạ Dao sáng bừng lên, “Anh có cảm thấy cô ấy hợp với anh không?”

 

Diệp Ca cười khì khì: “Đáng tiếc là, khi anh tới, buổi giao lưu đó đã kết thúc rồi. Đáng tiếc là không gặp được Thất Hề.”

 

“Ồ, thì ra là như vậy.” An Hạ Dao gật đầu, cười, ngẩng khuôn mặt xinh đẹp lên nhìn Diệp Ca, vỗ ngực nói: “Không sao, lần sau em sẽ hẹn cô ấy cho anh, anh cứ mang một cuốn sách đi, em bảo Thất Hề ký tên cho một cái là được!”

 

Diệp Ca chớp mắt, đùa: “Một cuốn làm sao mà đủ!”

 

“Anh tham quá đấy, một cuốn không đủ thì mười cuốn, nếu Thất Hề ký không hết thì em ký thay!” An Hạ Dao nói xong cũng bật cười theo, rồi nói đùa: “Nếu anh và Thất Hề nhìn nhau mà thấy hợp, vậy thì đảm bảo muốn ký bao nhiêu cuốn thì có bấy nhiêu cuốn!”

 

Diệp Ca gật đầu đồng ý: “Đúng thế, đúng là em suy nghĩ sâu xa. Nào, bây giờ thì lưu số điện thoại lại đi.” Nói xong, đọc số điện thoại của mình trước.

 

Chờ An Hạ Dao lưu lại xong, cười hỏi: “Em và Diệp Trí Viễn khi nào thì cưới?”

 

“Tháng 10, đến lúc đó em sẽ gửi thiếp mời mời anh, anh đừng quên là phải mừng cho em một cái phong bì thật to là được!”

 

Diệp Ca gật đầu: “Phong bì nhất định là phải to rồi, vì em với Diệp Trí Viễn cũng phải khó khăn lắm mới được như vậy.” Bỏ lỡ mất 10 năm mà vẫn có thể làm lại từ đầu với nhau, có thể thấy trong lòng của cả hai người tình yêu hồi ấy thật sự rất mãnh liệt.

 

An Hạ Dao mỉm cười, bây giờ nghĩ lại thì thấy đúng là chuyện giữa cô và Diệp Trí Viễn không dễ dàng gì. Đời người hỏi có được bao nhiêu lần 10 năm? May mà họ vẫn còn trẻ, may mà thời điểm họ gặp lại nhau rất đúng lúc, may mà cuối cùng họ vẫn nhận ra tình cảm của nhau, may mà duyên phận giữa hai người vẫn còn.

 

“Vợ yêu ơi!” Diệp Trí Viễn vừa gọi vừa đẩy cửa chạy đến, rồi ngồi xuống bên cạnh An Hạ Dao, mắt nhìn thẳng vào Diệp Ca ngồi đối diện, đột nhiên ánh mắt đó tối sầm lại, cứ hết nhìn An Hạ Dao lại nhìn Diệp Ca.

 

Cuộc chuyện trò giữa Diệp Ca và An Hạ Dao đang lúc sôi nổi thì Diệp Trí Viễn xuất hiện, thái độ lạnh lùng của anh làm câu chuyện của hai người bỗng trở nên ngượng ngập. An Hạ Dao bất giác cảm thấy rất không vui, bèn ngồi sát lại, ghé tai vào Diệp Trí Viễn tỏ sự không vừa lòng: “Diệp Trí Viễn, anh có ý gì vậy?”

 

“Anh chẳng có ý gì!” Diệp Trí Viễn lên tiếng, giọng nói cũng rất khó nghe: “An Hạ Dao, đây là anh học khóa trên của em à?” Đáng ghét, đây rõ ràng là tình địch của mình!

 

Tuy giọng nói của Diệp Trí Viễn rất không dễ nghe, thái độ cũng không được lịch sự, nhưng Diệp Ca vẫn nở nụ rất khoan dung, gật đầu chào: “Anh khỏe chứ, Diệp Trí Viễn.”

 

“Tôi vốn rất khỏe, nhưng nhìn thấy anh thì không khỏe nữa.” Diệp Trí Viễn đáp bằng một câu không lịch sự. Không thể trách anh là thiếu điềm tĩnh, cũng không thể trách anh là quá ngang ngạnh, bởi vì, nhìn thấy Diệp Ca là anh lập tức nghĩ đến chuyện 10 năm trước, An Hạ Dao và Diệp Ca đã hôn nhau, sau đó An Hạ Dao cắm sừng và rời bỏ anh. Mười năm rồi mà Diệp Trí Viễn vẫn còn cảm thấy dường như chiếc sừng ấy vẫn đang ở trên đầu mình.

 

An Hạ Dao không nghĩ là Diệp Trí Viễn lại phản ứng gay gắt như vậy, không hề giấu diếm thái độ không vui, thậm chí còn rất không lịch sự, nên cô đưa mắt nhìn Diệp Ca với vẻ áy náy, rồi kéo Diệp Trí Viễn, nói với vẻ giận dữ: “Diệp Trí Viễn, anh uống nhầm thuốc à?”

 

“Em mới là người uống nhầm thuốc.” Diệp Trí Viễn đáp lại, cũng bằng giọng không vui, trong lòng càng nghĩ càng thấy giận sôi lên, An Hạ Dao lại ra mặt bênh vực Diệp Ca, khiến cho cơn ghen trong anh càng nổi lên.

 

Nhìn vẻ bối rối của An Hạ Dao, Diệp Ca biết mình là nguyên nhân của sự việc này, vì vậy đứng dậy cáo từ: “An Hạ Dao, anh về trước đây, liên lạc sau nhé.”

 

Diệp Trí Viễn nhìn theo lưng Diệp Ca với ánh mắt lạnh lùng, mãi cho tới khi Diệp Ca ra khỏi quán cà phê, mới quay mặt lại nhìn An Hạ Dao, nói bằng giọng vừa ghen tuông vừa châm biếm gay gắt: “Hẹn gặp người yêu cũ, cảm giác thế nào?”

 

An Hạ Dao nhận thấy vẻ chua chát trong lời của Diệp Trí Viễn, biết là anh đang ghen, nên không muốn chấp với anh, “Anh đừng ăn nói linh tinh.”

 

“Anh ăn nói linh tinh?” Diệp Trí Viễn cười khẩy, lên vẻ châm biếm: “Ngày trước, chẳng phải là em có tình cảm với anh ta nên mới đá anh đó sao? Bây giờ quay lại với anh rồi nhưng vẫn nhớ anh ta à? Định khôi phục lại tình xưa nghĩa cũ với anh ta rồi đá anh lần nữa phải không?”

 

“Diệp Trí Viễn, ghen thì cũng phải có giới hạn. Anh đừng có suy diễn linh tinh và nói năng linh tinh nữa được không?” An Hạ Dao nhìn thẳng vào Diệp Trí Viễn, nói: “Nhắc đến chuyện hồi trước, là em đá anh thì sao?”

 

Diệp Trí Viễn không nói gì nữa, hai môi mím chặt lại, nhìn An Hạ Dao bằng ánh mắt buồn bã, một hồi lâu sau mới nói: “Đúng thế, em đá anh thì đã sao? Đã 10 năm rồi mà anh lại vẫn cứ cum cúp theo đuổi em! Anh đúng là đồ hèn, phải không?”

 

An Hạ Dao mở to mắt, không biết nên đón nhận câu nói này của Diệp Trí Viễn như thế nào, định giải thích nhưng cơn nghẹn ngào đã dâng lên cổ, không sao thốt được lên lời.

 

“An Hạ Dao, em thích làm gì thì làm, tôi không cần đến em nữa!” Diệp Trí Viễn nói xong, đứng ngay dậy, sải bước rời đi.

 

An Hạ Dao ngồi trơ tại chỗ, nhìn theo bóng Diệp Trí Viễn bỏ đi không ngoái lại, sống mũi chợt cay cay, nước mắt tuôn lã chã. Không thể nói rõ đó là cảm giác tủi thân hay uất ức, chỉ thấy trong lòng rất buồn, rất đau và rất trống trải. Thực ra, cô rất muốn gọi Diệp Trí Viễn đứng lại, rất muốn giải thích với anh, 10 năm trước cô bỏ anh hoàn toàn không phải vì Diệp Ca rất tốt, mà là vì Diệp Trí Viễn và Lộ Ngữ Nhụy đã có những cử chỉ thân thiết không rõ ràng, hôm nay gặp Diệp Ca ở đây chỉ là sự tình cờ. Nhưng, đôi chân của cô dường như đã bị đóng đinh, không sao nhấc bước lên được.

 

Diệp Trí Viễn đi nhanh ra khỏi quán cà phê, ngồi lên xe, cắm chìa khóa vào ổ, cho máy nổ nhưng không lái xe đi ngay mà chờ một lúc, song không thấy An đuổi theo, anh chau mày, đấm mạnh xuống vô lăng, và cuối cùng nhấn ga cho xe lao vọt đi.

 

An Hạ Dao lê bước chân nặng nề, ôm chiếc máy vi tính trở về nhà tất nhiên không phải là về ngôi nhà của cô và Diệp Trí Viễn mà là về nhà ông bà An, về nhà mẹ đẻ của cô.

 

Ánh nắng còn sót lại của buổi chiều tỏa xuống, khiến bóng cô đổ dài, cô đơn. Nước mắt cứ rưng rưng, cô hít một hơi sâu, cố nén rồi khẽ mỉm cười: “Diệp Trí Viễn, anh không cần em nữa, thì em cũng chẳng cần anh!” Chỉ có điều, nụ cười ấy chứa đựng những giọt nước mắt.

 

Khi An Hạ Dao về đến nhà thì ông An đi vắng, bà An đang dán mắt vào màn hình ti vi, dõi theo bộ phim Hàn Quốc. Bà đưa mắt nhìn An Hạ Dao xong lại nhìn về phía sau lưng cô, hỏi với vẻ nghi ngờ: “Dao Dao, con về rồi à, Diệp Trí Viễn đâu?”

 

An Hạ Dao vội nở nụ cười cứng nhắc, nói dối với vẻ mặt bình thản: “Anh ấy đang bận ạ.” Tiếp đó cô lấy lại tinh thần, đáp tiếp: “Là con tham ăn, muốn ăn món thịt nướng của mẹ, nên mới về.”

 

Bà An nhảy khỏi ghế, nắm bàn tay cô, cảm động nói: “Dao Dao, con đang thèm à?”, rồi hạ thấp giọng, thì thầm với vẻ bí hiểm: “Dao Dao, có phải con đã có rồi không?”

 

“Chưa đâu. Mẹ, mẹ nghĩ nhiều quá rồi đấy.” An Hạ Dao thầm khâm phục mẹ về trí tưởng tượng! Cô cãi nhau với Diệp Trí Viễn, giận nên bỏ về nhà mẹ đẻ, vì thế đành phải liều giải thích: “Mẹ, chỉ là vì con muốn gầy bớt đi để đến khi mặc áo cưới cho đẹp nên đã phải giảm béo, đã lâu rồi không ăn thịt, vì vậy mới thấy thèm và muốn ăn.”

 

“Con thật là, con đâu có béo, giảm béo mà làm gì!” Bà An càu nhàu, “Con phải chú ý giữ gìn sức khỏe thì mới sớm sinh được đứa con khỏe mạnh chứ. Cứ ăn kiêng mãi làm sao mà được? Để mẹ làm cho con ít thịt nướng!”

 

Nhìn theo bóng mẹ tất bật đi vào bếp, An Hạ Dao thấy vô cùng cảm động, cho dù bất cứ lúc nào thì gia đình vẫn là bến cảng tránh gió an toàn và ấm áp nhất, cho dù cô lớn bao nhiêu chăng nữa thì trong mắt cha mẹ cô mãi là đứa con nhỏ cần được yêu thương. Trên đời này, chỉ có tình yêu của cha mẹ với con cái mới là vô tư và vĩ đại nhất.

 

Một lát sau thì ông An về, không thấy Diệp Trí Viễn, chỉ có một mình An Hạ Dao đang ngồi lặng lẽ xem ti vi, ông bèn hỏi với vẻ quan tâm: “Dao Dao, con không có chuyện gì chứ?”

 

An Hạ Dao vội nặn ra nụ cười, lắc đầu, đáp: “Không ạ, con có chuyện gì đâu.”

 

“Diệp Trí Viễn đâu?”

 

An Hạ Dao lại phải viện cớ giải thích với ông một hồi, rồi bất giác đưa mắt nhìn vào chiếc điện thoại trong tay, chẳng thấy có cuộc gọi hay mẩu tin nhắn nào của Diệp Trí Viễn, trong lòng cô không khỏi cảm thấy rất trống trải.

 

Ông An nhìn con gái với vẻ bán tín bán nghi, thấy ánh mắt thẫn thờ của cô, bèn hạ giọng hỏi với vẻ thăm dò: “Dao Dao, con không cãi nhau với Diệp Trí Viễn đấy chứ?”

 

“Không ạ!” An Hạ Dao lắc đầu quầy quậy.

 

“Dao Dao, khi con nói dối, con thường không nhìn vào mắtha.”

 

An Hạ Dao đành phải ngước mắt lên nhìn vào đôi mắt đang nhìn cô với vẻ lo lắng của cha, trong này thấy hơi áy náy, nên đáp để ông yên lòng: “Cha, cha đừng có nghĩ ngợi nhiều quá, con với anh ấy không có chuyện gì đâu. Đúng là con thấy nhớ nhà, nhớ cha mẹ thật và lại muốn ăn thịt nướng nữa nên con mới về nhà.”

 

“Không có chuyện gì thì tốt rồi.” Ông An đã thấy lòng nhẹ nhõm hơn, nhưng vẫn không quên nói thêm: “Con với Diệp Trí Viễn đã là vợ chồng, mà giữa vợ chồng chuyện va chạm là điều không tránh khỏi, cần phải bao dung và hiểu nhau. Thấy các con sống hạnh phúc thì cha mẹ cũng mới thấy vui.”

 

An Hạ Dao gật đầu: “Cha cứ yên tâm.” Nhưng trong lòng cô thì lại thấy vô cùng chua chát, cuộc hôn nhân của cô vừa mới chỉ bắt đầu, thế mà không hiểu sao đã thấy ngay sóng gió?

 

Thật ra, An Hạ Dao cũng đã nghĩ nhượng bộ một bước, gọi điện trước cho Diệp Trí Viễn, vì suy cho cùng trong lúc yêu nhau cãi cọ, giận hờn là chuyện đương nhiên, nhưng rồi cô lại thấy sợ, sợ rằng mình dễ dàng nhượng bộ một bước thì rồi sẽ cứ phải nhượng bộ mãi, vì cô rất yêu Diệp Trí Viễn và vì cô không có khả năng chống chọi lại được với anh, nếu sau này thực sự phải không ngừng nhượng bộ thì cuối cùng cô sẽ phải nhượng bộ đến đâu?

 

Một lúc sau, bà An bê bát thịt nướng thơm phức vẫn còn bốc khói từ trong bếp đi ra, gọi: “Dao Dao, đến ăn đi con.”

 

Để chứng tỏ rằng mình không nói dối, rằng mình rất nhớ món thịt nướng của mẹ, nên An Hạ Dao đã ăn hết một nửa bát thịt nướng to tướng, sau đó còn xoa cái bụng tròn căng, nói: “Mẹ ơi, ngon quá, con ăn no căng cả bụng rồi đây này.

 

Hôm nay con phải ngủ ở nhà thôi.”

 

Bà An hơi ngây người: “Hôm nay con ngủ ở nhà à?” rồi lập tức hỏi: “Đã nói với Diệp Trí Viễn chưa?”

 

An Hạ Dao do dự một lát, rồi lắc đầu: “Con chưa nói…” trong bụng thì nghĩ thầm: cãi nhau, đang chiến tranh lạnh thì nói làm sao được mà nói.

 

“Vậy thì không được!” bà An từ chối thẳng thừng.

 

“Mẹ, con ở nhà mình mà không được à?” An Hạ Dao nhìn mẹ với vẻ vô tội, “Mẹ nỡ đối xử với con như vậy sao? Con vẫn chưa chính thức đi lấy chồng mà!”

 

“Không phải là mẹ không muốn gặp con, cũng không phải là mẹ không cho con ở lại nhà, dù gì thì con cũng phải nói với Diệp Trí Viễn đã, kẻo nó lại lo lắng…” Bà An hết lòng khuyên nhủ: “Con cứ bướng bỉnh và làm theo ý mình như vậy thì mẹ làm sao mà yên lòng được?”

 

“Đúng thế, nếu con không muốn nói thì để cha gọi điện thoại cho nó.” Ông An cũng xen vào, tất nhiên, phần nhiều là vì ông lo lắng An Hạ Dao và Diệp Trí Viễn đang giận dỗi nhau, ông muốn giúp các con dàn hòa.

 

“Mẹ, chúng con không còn là trẻ con, cha mẹ không cần phải làm như vậy, không cần phải xen vào việc của chúng con.” An Hạ Dao bất lực nói. Thấy cha mẹ đang nhìn mình bằng ánh mắt nghi ngại, cô đành lấp liếm: “Thôi được, lát nữa con sẽ gọi điện nói với anh ấy.”

 

Ông bà An thở phào, đang định đi làm việc của mình thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại bàn vang lên, ông An bèn nhấc máy lên: “Alô.”

 

Không biết người ở đầu dây bên kia nói gì mà ông An giãn cả lông mày, cười, “Đúng, đúng, Dao Dao đang ở nhà. Sao hôm nay con không về cùng nó?”

 

Bà An đặt chiếc giẻ lau xuống, bước nhanh tới, hỏi bằng khẩu hình: “Trí Viễn à?”

 

Ông An gật đầu.

 

An Hạ Dao nhìn lên trần nhà, lặng lẽ thở dài, tai thì dỏng lên nghe Diệp Trí Viễn nói chuyện với ông An, hai người có vẻ nói chuyện rất vui, thấy vậy, trong lòng cô không khỏi thấy buồn buồn, cô mới là người bị Diệp Trí Viễn làm cho tức giận, còn anh thì giỏi thật, gọi ngay điện về nhà mẹ đẻ của cô, loáng một cái lôi kéo cả cha mẹ cô về phía mình, khiến cho cô trơ chọi một mình một trận tuyến.

 

Hạ Dao thầm mắng Trí Viễn là đồ xảo giá, ma mãnh không biết bao nhiêu l ần .

 

Ông An tắt điện thoại với vẻ rất vui, quay mặt sang nhìn An Hạ Dao với vẻ rất nghiêm túc: “Con đang giận dỗi cãi nhau với Diệp Trí Viễn đấy à?”

 

“Ai giận dỗi, cãi nhau với anh ấy đâu? Vô duyên.”

 

Bà An bất ngờ bạt lên đầu con gái một cái: “Con dám lừa mẹ à?”

 

“Mẹ, sao con lại lừa mẹ?” An Hạ Dao ôm cái đầu đang đau vì cú bạt của mẹ, nhìn bà An và nói với vẻ vô tội: “Răng còn có khi va vào môi, chẳng qua con chỉ cãi nhau với anh Trí Viễn một vài câu thôi, cha mẹ có nhất thiết phải dùng đến cực hình để bức cung con như vậy không.”

 

Ông An thì tỏ thái độ đã biết tỏng tòng tong: “Cha biết ngay là các con cãi nhau nên con mới về nhà, định giấu cha à? Con còn non lắm!” Tiếp đó ông nói: “Mặc dù con nói không cãi nhau, Diệp Trí Viễn cũng toàn nói những lời tốt đẹp, nhưng cha chỉ vừa mới dọa một chút thì con đã phải nói thật rồi!”

 

Gừng càng già càng cay, An Hạ Dao không thể không công nhận, trong những thời điểm quan trọng, cha cô không bao giờ tỏ ra hồ đồ.

 

“Nói đi, rút cuộc là giữa con và Diệp Trí Viễn đã xảy ra chuyện gì?” Ông bà An thống nhất trận tuyến, hỏi con gái với vẻ rất nghiêm túc.

 

“Thực ra chẳng có chuyện gì đâu, cũng chỉ là cãi nhau vài câu vì một chuyện rất nhỏ thôi.” An Hạ Dao đáp, “Mẹ nghĩ xem, nếu là chuyện lớn thật thì liệu Diệp Trí Viễn có gọi điện đến tận đây để tra hành tung của con không?”

 

Ông bà An đưa mắt nhìn nhau, dường như cũng chấp nhận cách giải thích của con gái, nhưng bà An vẫn phải nói thêm: “Dao Dao này, các con cãi cọ với nhau cũng không có gì là lớn, vợ chồng thì cãi nhau lúc sáng, hiền nhau lúc tối, nhưng lần sau thì không được về ngay nhà mẹ đẻ đâu, cãi nhau xong rồi vẫn phải ở nhà, không được đi đâu, cho tới khi nào hiểu nhau rồi mới thôi.”

 

“Tại sao ạ?” An Hạ Dao hỏi không có vẻ gì là xấu hổ.

 

“Nếu để cho nhà chồng con biết là cãi nhau xong con bỏ về nhà mẹ đẻ, chắc chắn ông bà ấy sẽ nghĩ không biết có phải vì đã đối xử tệ với con không, nếu con bỏ đến chỗ khác, thì nhà chồng con lại càng nghĩ.” Bà An nói rất nghiêm túc, rồi bổ sung một câu ý tứ rất sâu xa: “Dao Dao, mẹ thấy con cần phải sửa một số tính nết, con đã là vợ rồi thì chẳng mấy chốc cũng sẽ làm mẹ, không thể cứ bướng bỉnh mãi được đâu.”

 

Ông An cũng xen vào: “Đúng thế, con bướng bỉnh, nhõng nhẽo với cha mẹ thì không sao, nhưng con đã lấy chồng rồi thì cuộc sống sau này là của con, không có chuyện gì thì đừng có làm bừa!”

 

An Hạ Dao gật đầu lia lịa như gà mổ thóc: “Vâng, vâng, con biết rồi.”

 

Ông bà An tiếp tục lên lớp, dạy dỗ con gái cả tiếng đồng hồ, cuối cùng An Hạ Dao không nén được, ngáp một cái, nói: “Cha mẹ, con mệt rồi, có thể cho phép con ngủ trước được không? Để ngày mai nói tiếp đi.” Nhìn đồng hồ, đã gần 10 giờ, ông An đành phải nói: “Vậy thì đi ngủ đi, ngày mai Trí Viễn sẽ đến đón con về.”

 

Về đến phòng, An Hạ Dao tức giận mở máy ra nhắn tin cho Diệp Trí Viễn: “Chẳng phải là không thèm sao? Ngày mai không cần đến đón em đâu.” Hừ, chỉ tại anh ấy giận dữ vô cớ, khiến cô phải bỏ về nhà mẹ đẻ và chịu trận suốt một buổi tối. Từ bé đến giờ, cô chưa bao giờ bị cha mẹ phải lên lớp dạy dỗ như vậy.

 

“Anh nói với em là ngày mai đến đón em khi nào?” Lần đầu tiên Diệp Trí Viễn nhắn lại như vậy. An Hạ Dao đọc tin nhắn xong, trong lòng thấy buồn buồn, có phải là cha cô đã nói khác đi không nhỉ? Trí Viễn không nói là sẽ đến đón cô, nhưng ngay sau đó, Trí Viễn lại bổ sung một câu: “Anh đến để thăm cha mẹ em, không đón em, đừng có mơ!”

 

An Hạ Dao tức đến mức nghiến răng lại: “Cha mẹ em không cần anh đến thăm!”

 

“Em không thể đại diện cho cha mẹ em được, nếu không thì anh sẽ gọi điện hỏi cha mẹ em.”

 

An Hạ Dao không còn biết nói gì, giận dữ nhắn lại: “Thế thì tùy anh, dù sao ngày mai em cũng không có nhà.”

 

“Không vội, cha mẹ em sẽ đưa em về.”

 

An Hạ Dao đọc mẩu tin nhắn của Diệp Trí Viễn, trùm chăn, vò đầu bứt tai rồi lại đâm xuống giường, “Tại sao, tại sao, tại sao!” Diệp Trí Viễn đã túm được An Hạ Dao rồi, thậm chí anh không cần xin lỗi vì cái sai của mình, chỉ cần nói với ông bà An mấy câu là có thể đổ hết bướng bỉnh, gây chuyện lên đầu An Hạ Dao. Ông bà An không những giáo huấn con gái mà còn thực sự sẽ đích thân đưa con gái về, thậm chí còn có thể bắt cô phải xin lỗi Diệp Trí Viễn.

 

Đúng là quá bất công!

 

Nghe tiếng chuông điện thoại, An Hạ Dao thò đầu từ trong chăn ra nhìn, thấy tên người gọi đến là Diệp Trí Viễn, bèn tắt ngay máy.

 

Diệp Trí Viễn tiếp tục gọi đến, An Hạ Dao lại tiếp tục tắt máy.

 

Cứ như vậy, một người thì cứ gọi đến và một người thì cứ không nghe máy, không tắt máy và cũng không nghe hàng tiếng đồng hồ, chẳng khác gì hai đứa trẻ bướng bỉnh, cho tận đến khi máy của An Hạ Dao hết pin mới thôi.

 

Ngày hôm sau, khi An Hạ Dao đang ngủ rất ngon thì đã bị lôi ra khỏi chăn và lay dậy: “An Hạ Dao, dậy thôi.”

 

Diệp Trí Viễn thấy dù cãi nhau nhưng An Hạ Dao vẫn ngủ rất ngon, bất giác trong lòng rất ấm ức, tối hôm qua anh cứ trằn trọc một mình một giường và không sao ngủ được cả đêm. Hôm nay, ngay từ sáng sớm anh đã phải lái xe đến đây với đôi mắt thâm quầng, khiến cho ông bà An đang tập thể dục buổi sáng phải giật mình: “Trí Viễn, con đến sớm vậy sao?”

 

Trí Viễn cười ôn tồn: “Vâng, hôm nay là cuối tuần, con được nghỉ, con định đưa Dao Dao đi xem gấu mèo ở công viên ngoại ô.”

 

“Được, chìa khóa cửa đây, con cầm lấy, để bố mẹ đi tập thể dục và mua thức ăn.” Bà An sốt sắng đưa chìa khóa cho Diệp Trí Viễn, mối lo trong lòng trong phút chốc đã được cởi bỏ, bà kéo tay ông An cười vui vẻ đi về phía nhà tập thể thao.

 

An Hạ Dao giụi đôi mắt đang mơ ngủ, nhìn Trí Viễn, đáp với giọng rất không vui: “Anh đến đây làm gì?”

 

“Sợ em ngủ một mình không ngon, nên đến với em thôi!” Diệp Trí Viễn nháy mắt với An Hạ Dao, đáp với vẻ mặt đắc ý.

 

“Ai cần anh đến cùng? Anh cút đi!” Nhìn vẻ mặt ấy của Diệp Trí Viễn, cơn giận dữ trong lòng An Hạ Dao lại bùng lên, chuyện hôm qua đã khiến cô khóc sưng cả mắt, rồi lại phải đi một quãng đường xa về nghe cha mẹ giáo huấn cả tiếng đồng hồ. Thế mà, hôm nay Diệp Trí Viễn đến với vẻ mặt tỉnh queo, làm như cô mới là người chuyện không có g cũng làm thành chuyện.

 

“Anh không đi!” Diệp Trí Viễn nằm xuống giường, ôm lấy An Hạ Dao, mặt cũng tỉnh bơ.

 

“Diệp Trí Viễn, rút cuộc anh có cút hay không? Nếu anh không cút, tôi gọi người đấy!” An Hạ Dao giận dữ chỉ tay về phía cửa, gầm lên.

 

“Gọi ai? Cha mẹ em ư?” Diệp Trí Viễn chớp đôi mắt đen, miệng nở nụ cười: “Anh nghĩ, nếu em mà gọi, đảm bảo cha mẹ em sẽ trói hai chúng ta lại với nhau, em có tin không?”

 

An Hạ Dao cố gắng hít một hơi thở sâu, nghiến răng, cố gắng nén cơn giận xuống, vì Diệp Trí Viễn đã nói ra những điều rất thật.

 

Diệp Trí Viễn ghì An Hạ Dao xuống giường, rồi nhanh nhẹn chồm lên người cô, giữ chặt lấy cô.

 

“Diệp Trí Viễn, rút cuộc là anh muốn làm gì?” An Hạ Dao đỏ bừng mặt, cô thực sự không dám kêu to lên, nếu chẳng may ông bà An mà đẩy cửa bước vào và nhìn thấy cảnh tượng này, chắc hẳn sẽ rất sững sờ.

 

“Anh chẳng muốn làm gì cả, chỉ muốn ôm em ngủ một lúc thôi.” Diệp Trí Viễn ôm chặt lấy cô như ôm con thỏ bông.

 

An Hạ Dao nằm cứng đơ như hóa đá, quên mất là phải phản ứng với Diệp Trí Viễn như thế nào cho hợp.

 

Diệp Trí Viễn ôm lấy cô, nhắm mắt thoải mái, mũi phảng phất mùi hương thoang thoảng từ người cô, rồi khẽ lẩm bẩm: “An Hạ Dao, chuyện hôm qua là lỗi của anh, em hãy bỏ qua cho anh được không?”

 

“Cái gì?” An Hạ Dao mở to đôi mắt đen, “Diệp Trí Viễn, anh đang nói gì?”

 

“Anh nói, vợ yêu ơi, anh xin lỗi, anh sai rồi!” Diệp Trí Viễn xin lỗi, tiện thể kiểm điểm: “Từ sau, anh sẽ không nổi giận vô cớ, không ghen tuông bừa bãi nữa, em tha thứ cho anh, được không?”

 

An Hạ Dao lập tức thấy lòng mềm lại, tay đưa lên véo vào mũi Diệp Trí Viễn, tức giận nói: “Anh đúng là đồ mũi nhỏ nhen, mắt nhỏ nhen, lòng dạ nhỏ nhen, một gã đàn ông nhỏ nhen ghen tuông bừa bãi vô cùng đáng ghét!”

 

“Phải, anh biết, anh rất đáng ghét!” Diệp Trí Viễn nhìn An Hạ Dao chăm chăm bằng đôi mắt đen thăm, rồi nói một cách rất nghiêm túc: “Nhưng anh biết, dù anh có đáng ghét hơn nữa thì em cũng vẫn thích anh, nếu không thì hôm qua em đã không khóc đau lòng như vậy…”

 

“Anh biết em khóc? Anh đã đi rồi cơ mà?”

 

“Anh đi rồi, sau đó lại quay lại.” Vì giận dữ anh đã không kiểm soát được mình, nhưng lại nghĩ, dù sao thì đó cũng là vợ mình, nên anh không yên tâm, khi anh quay lại thì thấy An Hạ Dao đang đi trên đường và khóc một mình, anh rất xót thương, song lại không tiện xuống nước ngay lập tức, vì thế đã cho xe chạy rất chậm theo sau An Hạ Dao cho đến khi cô về đến nhà.

 

“Có nghĩa là anh về nhà rồi mà cũng không nói với em?” An Hạ Dao ngước mắt lên, lườm Diệp Trí Viễn, “Buổi tối gọi điện đến nhà em mà không gọi điện cho em, anh có ý gì thế?”

 

“Chẳng phải là em đang giận là gì, anh mà có nói thì em cũng chằng thèm nghe!” Diệp Trí Viễn phân trần với vẻ vô tội: “Tối muộn hôm qua, anh cũng đã gọi cho em bao nhiêu lần mà em có nghe đâu?”

 

Nhắc đến đây, An Hạ Dao không khỏi thấy xấu hổ, cô vùi mặt vào ngực Diệp Trí Viễn, khẽ nói: “Thực ra, tối hôm qua em không ngủ được, mãi đến gần sáng mới mơ màng được một lúc…”, nửa câu sau là: vừa mới mơ màng được một lúc thì đã bị Diệp Trí Viễn đánh thức.

 

“Vậy thì chúng ta ngủ thêm một lúc đi!” Diệp Trí Viễn xoay người, ôm An Hạ Dao vào lòng, ngáp một cái rồi nhẹ nhõm chìm vào giấc ngủ.

 

An Hạ Dao cũng tìm một tư thế thoải mái trong lòng Diệp Trí Viễn và thiếp đi.

 

Quả bom trong lòng An Hạ Dao và Diệp Trí Viễn trong suốt 10 năm qua, cuối cùng đã được giải quyết một cách êm đẹp như vậy.

 

An Hạ Dao và Diệp Trí Viễn ngủ cho tận tới lúc mặt trời lên cao mấy con sào mới uể oải ngáp và tỉnh dậy. Sửa soạn xong, bước ra khỏi phòng thì đã thấy ông bà An đang ngồi xem phim Hàn Quốc trước ti vi, tươi cười hỏi: “Dậy rồi hả? Đói chưa, chúng ta ăn cơm thôi.”

 

An Hạ Dao cảm thấy hơi ngượng, nhìn lên bàn ăn thịnh soạn, trong lòng rất cảm động, nhìn lên đồng hồ thì đã gần 1 giờ, “Cha mẹ chờ chúng con mới ăn cơm à? Muộn quá rồi!”

 

“Đúng thế, sao cha mẹ không ăn trước đi?” Diệp Trí Viễn kéo An Hạ Dao ngồi xuống, nói xen vào với vẻ hối lỗi: “Hai đứa chúng con chẳng để ý gì đến thời gian, đã làm cho cha mẹ cũng phải chịu đói lây, chúng con đã rất không phải.”

 

“Không sao, không sao, cha mẹ cũng không đói.” Bà An cười nói, sau đó cả nhà ăn uống rất vui vẻ.

 

Ăn cơm trưa xong, Diệp Trí Viễn nắm tay An Hạ Dao, chào ông bà An để đi ra ngoại ô.

 

An Hạ Dao ngồi trong xe, nhìn Diệp Trí Viễn với vẻ không hiểu: “Chúng ta đang đi đâu vậy?”

 

Diệp Trí Viễn dịu dàng nhìn An Hạ Dao, cười, đáp: “Anh đưa em đi xem gấu mèo.”

 

“Xem gấu mèo?” An Hạ Dao nhìn Diệp Trí Viễn, nói bằng vẻ rất nghiêm túc: “Nhìn anh hôm nay cũng coi như nhìn thấy gấu mèo rồi!” Mặc dù đã được ngủ bù, nhưng quầng mắt của Diệp Trí Viễn vẫn rất rõ, khác với An Hạ Dao, anh không thể dùng son phấn che lấp đi được.

 

Diệp Trí Viễn phì cười: “Vợ ơi, em càng ngày càng trở nên đáng yêu! Vậy, chúng ta không đi công viên ngoại ô nữa, mà về nhà anh nhé.” Nói rồi, Diệp Trí Viễn nhướn mày khiêu khích, Anh sẽ để cho em nhìn anh từ đầu đên chân…”

 

An Hạ Dao đỏ mặt: “Diệp Trí Viễn, anh nghiêm túc một chút được không?”

 

“Anh không nghiêm túc chỗ nào?” Diệp Trí Viễn kêu oan: “Đưa em đi xem gấu mèo thì em lại muốn xem anh, thế thì anh cho em xem, em lại nói là anh không nghiêm túc, rút cuộc là anh thể hiện không nghiêm túc hay là tại em nghĩ không nghiêm túc?”

 

An Hạ Dao không đấu lại được với Diệp Trí Viễn, đúng là cô không thể là đối thủ của anh, vì vậy bèn chuyển chủ đề câu chuyện: “Diệp Trí Viễn, em phải nói với anh một chuyện rất nghiêm túc.”

 

“Nói đi.”

 

“Giữa em và Diệp Ca thực sự là không có gì.” An Hạ Dao nhìn thẳng vào Diệp Trí Viễn, “Anh ấy chỉ là người học ở khóa trên, một người học khóa trên mà nhiều năm qua không hề có liên lạc gì.”

 

“Anh biết.” Diệp Trí Viễn bình thản nói: “Cho dù trước đây có gì đi chăng nữa thì cũng đã qua rồi!” Nói xong, anh quay mặt sang nhìn An Hạ Dao, “Sau này, chúng ta đừng nhắc tới người này, đừng nhắc tới chuyện này nữa, được không?”

 

An Hạ Dao hít một hơi thở sâu: “Diệp Trí Viễn, chúng ta có thể không cần phải tránh người này, được không?” An Hạ Dao nhìn Diệp Trí Viễn bằng ánh mắt rât chân thành: “Anh cố không muốn nhắc đến anh ấy, cứ như thế giữa em và anh ấy có chuyện gì, điều đó khiến em rất khó chịu.”

 

Diệp Trí Viễn nghẹo đầu nghĩ rất nghiêm túc: “Vậy thì lúc nào cần phải nhắc đến thì nhắc!” Sau đó, anh lại biện hộ cho mình: “Không phải là anh cố ý tránh không nhắc đến anh ta, mà chỉ là vì anh thấy không cần thiết phải nhắc đến con người này, anh ta có quan hệ gì với chúng ta đâu?”

 

“Nhỡ sau này có quan hệ thì sao?”

 

“Quan hệ gì?” Diệp Trí Viễn thấy lo lắng, vội quay mặt lại nhìn An Hạ Dao, “Em không định có quan hệ gì đó với anh ta lén lút sau lưng anh đấy chứ?” Nói xong, không đợi An Hạ Dao lên tiếng, vội nói tiếp: “Dao Dao, nếu anh và em đều cùng coi Diệp Ca là bạn thì anh có thể chấp nhận, nhưng nếu em lại lén lút sau lưng anh thì dứt khoát không được!”

 

“Anh nghĩ đi đâu thế!” An Hạ Dao nói hết sức nghiêm túc: “Em định ghép anh ấy cho Thất Hề thử xem.”

 

“Thất Hề và Diệp Ca?” Phản ứng của Diệp Trí Viễn rất nhanh, nếu Thất Hề và Diệp Ca mà thành đôi, thì không những họ đã giúp cho Thất Hề có được một mối lương duyên tốt, mà anh cũng sẽ không còn phải lo ngại An Hạ Dao có bất cứ sự thân thiết nào với Diệp Ca nữa, đúng là một chuyện tốt đạt được hai mục đích. Nghĩ vậy, Diệp Trí Viễn thích thú quay mặt lại nhìn An Hạ Dao, nói nghiêm chỉnh: “Anh thấy hai người này cũng có duyên đấy!” Cho dù là không có duyên thì Diệp Trí Viễn cũng phải nói thành có duyên, không có duyên thì giúp họ tạo ra duyên.

 

“Thật à? Anh cũng nghĩ như vậy sao?” An Hạ Dao thấy Diệp Trí Viễn ủng hộ suy nghĩ của mình thì không khỏi thấy vui mừng: “Thực ra, hôm qua khi em gặp Diệp Ca là đúng vào lúc anh ấy đang đi xem mặt. Lúc đó, em đã nghĩ rằng khả năng thành đôi giữa anh ấy với Thất Hề là tương đối cao. Có điều, em không biết sắp xếp để họ gặp nhau thế nào cho ổn thỏa?” An Hạ Dao thực sự thấy khó khăn nếu sắp xếp như một buổi xem mặt nghiêm túc thì không ổn, sau này Thất Hề và Diệp Ca nhìn thấy cô sẽ đều cảm thấy ngượng, còn nếu không nghiêm túc thì lại cảm thấy như trò đùa…

 

“Thế mà anh không nhận ra là em có sở thích làm mai mối. Đơn giản thôi, khi chúng ta cưới thì mời Thất Hề làm phù dâu, Diệp Ca làm phù rể, để hai người đó gặp nhau.” Diệp Trí Viễn nhếch môi cười khẽ, lúc này anh thấy trong lòng rất vui, “Chờ khi họ thành đôi rồi, chúng ta sẽ trở thành bà mối!”

 

An Hạ Dao gật đầu: “Đúng, dù sao cũng không còn lâu nữa, sao em lại không nghĩ ra nhỉ? Chồng này, anh thông minh thật đấy!”

 

Diệp Trí Viễn cười, nói: “Vợ yêu, vì vậy em có nên thưởng cho anh một nụ hôn không nhỉ?”

 

“Chờ khi việc thành công, sẽ thưởng cho anh N cái, để anh hôn đến sưng vều cả môi lên!”

 

Thế là hai vợ chồng bàn bạc rất sôi nổi xem làm cách nào gán đôi thành công cho Thất Hề và Diệp Ca. Thất Hề ở nhà thì cứ hắt hơi liên tục, cô không biết rằng cô bạn gái thân thiết của mình đang lên tính toán cho cuộc sống hạnh phúc của cô.

back top