Mùa xuân tới, ta cùng Giai Cảnh dự định sinh con. Nàng dựa trong ngực cùng ta thương lượng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nà vô cùng đáng yêu. Ta đang xem báo, ta nói được, một tay ôm lấy nàng, ta nói, chúng ta phải có đứa nhỏ. Chúng ta bắt đầu vì đứa nhỏ chuẩn bị chu đáo, chúng ta cần khỏe mạnh cả thể xác và tinh thần để chào đón một sinh mạng mới. May mắn hoàn hảo chúng ta đều không có khuyết điểm gì nhiều, thân thể Giai Cảnh rất tốt, điều dưỡng mấy tháng là có thể chuẩn bị mang thai. Chỉ là ta đặc biệt đến bệnh viện xin tư vấn, bởi vì ta đã từng sử dụng phương pháp tránh thai, ta ko biết tương lai có ảnh hưởng gì đến đứa nhỏ hay ko, nếu như có, ta phải suy tính cẩn thận. Trong phòng làm việc của bác sĩ, trước mắt hắn là một đống tư liệu cho ta tham khảo, phương pháp tránh thai ta dùng ko có ảnh hưởng gì, cho dù có ảnh hưởng cũng đã bốn năm ko sử dụng loại thuốc đó, cho nên đã khôi phục lại. Có được đáp án hài lòng, ta gật gật đầu, ai mà không hi vọng sinh một đứa con khỏe mạnh. Chúng ta ân ái nhiệt tình như ngày mới kết hôn. Chúng ta tin tưởng đây không chỉ là một hồi ân ái, mà là một quá trình dung hòa sinh mạng. Chúng ta cũng như những cặp cha mẹ khác chờ đợi đứa con của mình. Chỉ là sau mỗi một lần tắm, ta cuối cùng đều trông thấy thân ảnh Hà Du Cẩn như ẩn như hiện, ta hi vọng nàng ngồi xổm xuống trước mặt ta, khuỷu tay chống quai hàm nhìn ta, ta hi vọng nàng nhìn ta. Như vậy, ta sẽ ngồi xuống trước mặt nàng, thân thể trần truồng, ta sẽ nói Hà Du Cẩn, nếu thời gian quay trở về, ta nghĩ ta muốn con của ngươi. Chỉ cần con của ngươi. Ta ngay cả một món đồ để hồi tưởng ngươi cũng ko có. Nhưng tất cả đều là ảo tưởng, ta lập tức phục hồi tinh thần, ta đã muốn quên hương vị của nàng, sao có thể nghĩ như vậy. Đứa nhỏ so với tưởng tượng của chúng ta tới hơi trễ, năm tháng sau khi chúng ta cố gắng, nàng mới mang thai. Giai Cảnh cầm que thứ thai có hai vạch hồng, khóc cười chẳng phân biệt được cho ta xem, “Phi, rốt cục có đứa nhỏ rồi.” Ta tiếp nhận que thử thai, nắm đôi tay nàng đang run đẩy, ôm nàng vào trong ngực an ủi: “Bảo bối, đừng khóc, cám ơn ngươi.” Nói xong ta lại hôn nàng. An ủi vuốt đầu của nàng, ta giống như đứa nhỏ vui sướng. Chúng ta bắt đầu dưỡng thai, chuẩn bị chào đón đứa nhỏ. Vốn dự định là đầu mùa xuân, kết quả đến bệnh viện kiểm tra, điều trị thân thể, hơn nữa năm tháng vượt mọi khó khăn gian khổ vận động, thời điểm tháng mười mới mang thai đứa nhỏ, mang thai chính là vào mùa đông. Mùa đông khắc nghiệt, có chút rét đậm. Giai Cảnh nói cho ta biết một việc, nàng nói ta mộng du. Ta lúc ấy nghe xong ko lưu tâm, ta mới có ba mươi, làm sao chính mình mộng du còn không phát hiện. Nhưng là, Giai Cảnh nói thời điểm nàng ngủ mơ mơ màng màng, có thể cảm giác được ta không ở bên cạnh nàng. Ta cùng nàng tranh chấp, nàng nói nàng sao có thể nói dối, thời điểm nói ra tâm tình có chút kích động, ta sợ đứa nhỏ bị thương nên ko phản bác lại nàng, chỉ là ôm nàng, đem tay đặt khè trên bụng nàng cười: “Ta không ở bên cạnh ngươi, chẳng lẽ ta ở bên trong ngươi?” Nàng giận cười đánh ta, nói ta không đứng đắn, đã trở thành cha của một đứa nhỏ cũng ko biết làm tấm gương cho hắn. Ta cười, nói nếu ta ko cố dốc sức làm sao hắn có thể ra ngoài. Ta nghĩ ta vô cùng bình thường. Hơn nữa ta nếu như mộng du thì ta muốn đi đâu, gặp ai? Đối với việc ta mộng du, Giai Cảnh đặc biệt để ý. Nàng năm lần bảy lượt nhấn mạnh ta nửa đêm ra cửa, ta ko biết làm thế nào, cuối cùng nổi giận với nàng, cấm nàng từ nay ko được nói như vậy nữa. Nàng hoảng sợ, không nghĩ tới ta sẽ nổi giận, ko lên tiếng nhìn ta, từ đó không hề nói nữa. Ta cùng Giai Cảnh đi kiểm tra thai nhi. Có đôi khi ta cùng đi vào, có đôi khi ngồi bên ngoài hành lang chờ. Tường bệnh viện hẳn là vừa mới được quét vôi lại, nhìn có chút huyền diệu, hơn nữa gạch men sứ màu trắng khiến cho ánh mặt trời cũng như bị tắm trong màu trắng, trắng bóng một mảnh, mắt ta bắt đầu híp lại. Phía cuối hành lang hơn mười thước là cửa sổ màu trắng, ngoài cửa sổ có hoa hồng và thảm cỏ xanh. Ta ngửi thấy hương hoa, ta nhìn thấy Hà Du Cẩn đi ra, nàng vẫn chỉ cười, giống như đó là biểu hiện duy nhất của nàng. Sau đó, biến thành ngày sau tai nạn xe cộ nàng nằm trên giường bệnh, sau khi tỉnh lại nàng muốn ăn cháo, lại không nói chuyện với ta. Ta có chút ít thản nhiên, ta đi về phía trước. Ta chạm vào nàng, ngồi xuống bên cạnh nàng, nhìn nàng, ko biết vì sao khóe mắt có lệ. Ta vùi đầu nơi bả vai, ta nói đây không phải là nước mắt, chỉ là nó vẫn ko ngừng chảy. Thời điểm ta lấy lại tinh thần, Giai Cảnh đứng ở bệ cửa sổ nhìn ta, nghiêng đầu, ánh mắt có rất nhiều phức tạp. Ta đứng dậy đi về phía nàng, ta nói về nhà. Nếu như, Giai Cảnh không nói cho ta biết là ta mộng du, mà chỉ nói ta nhớ đến một số chuyện, ta nghĩ ta sẽ không chút do dự gật đầu. Một ngày, nàng đột nhiên chui vào trong ngực ta nói với ta: “Phi, hỏi ngươi một vấn đề.” Ta ôm nàng, ngửi hương thơm mát từ người nàng. Giai Cảnh dùng dầu gọi Clairol Lavender. Ta nói: “Hỏi đi.” Nàng điều chỉnh thân thể ngồi trên đùi ta, đối mặt với ta, ánh mắt sáng ngời nói: “Ngươi nhớ tới Hà Du Cẩn sao? Cho dù là thỉnh thoảng?” Ta cũng không biết Giai Cảnh vì sao hỏi ta vấn đề này, ta vuốt vuốt tóc của nàng nói: “Tại sao hỏi như vậy?” Nàng lại xoay người lại, lưng dựa vào ta, ta vội vàng đỡ lấy nàng, ta nghĩ sau khi mang thai, nàng một người đang tiến hành vận động của hai người. “Hiếu kỳ, ngươi hận nàng hay là yêu nàng. Năm đó, nàng làm thương tổn ngươi, kể cả cha mẹ ngươi. Nhưng là nàng đã chết, Cao Phi, ta cảm thấy kết cục này thực buồn cười, kết cục hẳn phải là các ngươi ở bên nhau cả đời, nhưng cả đời thực khó khăn.” Ta cũng cảm thấy kết cục này có chút tức cười, nhưng ta nói: “Ngươi không muốn ở bên ta sao?” Chỉ có Hà Du Cẩn chết đi, ta cùng nàng mới có thể ở bên nhau. Nàng cầm lấy ngón tay của ta cắn, nói: “Muốn, chết cũng muốn, nhưng Phi ngươi cũng cần nhớ kỹ, chỉ khi ta cảm thấy ngươi yêu ta, ta mới có thể ở bên ngươi.” Ta rút tay ra, ta không thích động tác này, bởi vì nó làm cho ta nhớ tới Hà Du Cẩn, nàng luôn làm những hành động rất nhỏ hoặc là di động thân thể rất nhẹ để dụ dỗ ta. Ta nói với Giai Cảnh, ta đã nhớ. Ta nghĩ ta thật sự nhớ rõ, ta đang cố gắng hết sức cùng Giai Cảnh sống tốt mỗi ngày. Ta bắt đầu chuẩn bị phòng cho đứa nhỏ, sinh con là một việc vừa phiền toái vừa vui sướng, ta đang mong đợi. Ta muốn sinh nữ hài tử, nên ta chọn màu phấn hồng cho gian phòng này, tốn không ít tâm tư, ta cho tới bây giờ chưa từng làm một chuyện nghiêm túc như vậy. Giai Cảnh nhìn ta cười, nàng nói nếu như đứa nhỏ ko còn, ta nhất định sẽ mất đi hơn phân nửa cái mạng. Ta cảm thấy đó là một giả thiết phi thường ngu xuẩn, giống như giả thiết trên thế giới này không có nam nhân cùng nữ nhân. Nhưng nàng là mẹ của con ta, ta tha thứ cho nàng. Khi đợt rét đậm kéo đến lại xảy ra một việc lớn, biệt thự của A Du lại bị ăn trộm, điều này làm cho ta hoài nghi thiết bị bảo vệ ở chỗ đó, thậm chí ta sẽ dựa theo hợp đồng để cho bọn họ tiến hành bồi thường. Ta có chút tức giận về nhà tìm hợp đồng, nhất định phải cho bọn họ chút giáo huấn. Nhưng ta ko tìm được hợp đồng. Ta ở trong phòng tìm một vòng, hồi lâu dừng lại trước di ảnh A Du, ta không biết hợp đồng để ở đâu, hoặc là nói ko biết có hợp đồng hay ko. A Du cười với ta, vẫn nụ cười đó, trước sau như một. Ta về nhà, vứt dép ở cửa, ta rất mệt, cảnh sát kiểm tra một hồi, hỏi những vấn đề giống như trước đây, nhưng bọn họ cũng không thể cho ta một đáp án hoàn mỹ. Giai Cảnh đã mang thai ba tháng, nàng nghỉ làm ở nhà chờ sinh. Nếu là lúc trước, ta sẽ đi qua hỏi thăm nàng hôm nay như thế nào, ăn cái gì, làm cái gì, có nhớ ta ko, đứa nhỏ có gì khác thường ko, nhưng hôm nay ta không có, ta chỉ lên tiếng chào hỏi, đi tắm rửa sau đó ta thay quần áo, nói với nàng: “Ta muốn đi ra ngoài, đêm nay không trở lại.” Giai Cảnh đứng ở đó nhìn ta: “Biệt thự trước kia của Hà Du Cẩn sao?” Ta gật gật đầu: “Ta phải cẩn thận kiểm tra thiết bị bảo vệ ở đó, ngươi cũng biết đấy, nhà ko phải của ta, nhưng ta là người duy nhất có quyền ra vào.” Nàng gật gật đầu, ta tiến lên hôn nàng, “Ngươi sớm đi ngủ, đừng thức đêm, nếu có chuyện gì có thể gọi điện cho ta, ta sẽ trở về ngay bất kể muộn thế nào. Thay ta chúc con ngủ ngon.” Ta ra cửa, chỉ là đêm hôm đó, ta lại là nằm mơ, giống như trong phòng ngủ kia thật sự có linh hồn, ta ko cách nào khống chế chính mình, trong mộng ta vô số lần muốn tỉnh lại, đây không phải là thật sự, Giai Cảnh có con của ta, ta không thể có bất kỳ suy tưởng gì. Nhưng là, ta không thể tự thoát ra được, ta ôm Hà Du Cẩn, thân thể giống như bị hỏng mất, ta toàn thân khẩn trương, biết rõ đây là sai lầm, nhưng ta lại đòi hỏi ý nghĩ kỳ lạ này.