Một Đời Một Kiếp (Trọn Đời Trọn Kiếp)

Chương 22: Mặt trận giải phóng Hồi giáo* Philippines (1)

 

Nam Bắc căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy có một luồng lực nước thật lớn nâng cô và Trình Mục Dương lên, giống như không có trọng lực, sau đó bị ném mạnh về trước. Thật may mắn là Trình Mục Dương đã bảo cô nhịn thở trước.

 

Nếu không, nồng độ nước biển mặn như thế này mà sặc vào khoang mũi thì hậu quả thật khó lường.

 

Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, toàn bộ thân thể được Trình Mục Dương ôm cô bỗng đập mạnh vào thứ gì đó, toàn bộ đau đớn đều giảm bớt, nhưng cách một thân thể vẫn có thể khiến cô cảm nhận sâu sắc lực va đập này mạnh như thế nào.

 

Cô nắm lấy cổ tay hắn, có chút khẩn trương.

 

Rất sợ, sợ hắn có vấn đề gì.

 

“Không có việc gì.” Thanh âm Trình Mục Dương rất bình tĩnh.

 

Hắn nói xong, không lên tiếng nữa.

 

Đợt sóng to đã đi qua, nhưng bão táp càng lúc càng lớn. Vừa rồi cũng thật không may, nếu không có sóng to gió lớn thì sẽ không để lộ ra đá ngầm, như thế cũng sẽ không va chạm khủng khiếp như vậy. Trình Mục Dương chậm rãi cảm nhận thân thể của mình, sự chịu đựng đã gần đến giới hạn.

 

May mắn, khi đập vào đá ngầm thì họ cách bờ biển cũng không còn xa.

 

Hắn khống chế bản thân, dùng nghị lực chống đỡ thân thể nổi lên, mang Nam Bắc tiến vào đảo nhỏ.

 

Hai người sức cùng lực kiệt tránh trong một khe hở của núi đá ven bờ, né gió lốc. Từ trong túi quần lấy ra một cái bật lửa bật lên. Ngọn lửa nho nhỏ, chiếu sáng xung quanh hắn cùng cô, hắn nhẹ giọng hỏi: “Có sao không?”

 

Hai người đều chật vật.

 

Trên người cô có máu chảy xuống.

 

Chân Nam Bắc bị đá cắt một vết thương, vì độ mặn của nước biển nên làm cô tê liệt không thể cảm nhận được điều gì. Cảm giác có chút ánh sáng xuất hiện trước mắt, cô đang định mở miệng thì ánh sáng biến mất.

 

Nam Bắc có chút hoảng, đưa tay sờ cánh tay hắn.

 

Sau đó lần theo hơi thở của hắn đưa tay đến động mạch ở gáy.

 

Thực suy yếu.

 

“Trình Mục Dương?”

 

Lần này, người ở ngay trước mặt, nhưng không có câu trả lời.

 

Cô lại hoàn toàn chìm trong bóng đêm, cảm giác được mưa to đang không ngừng xuyên qua vách đá, tạc vào hai người.

 

Đảo nhỏ xa lạ, khu vực biển xa lạ, Trình Mục Dương hôn mê, vết thương trên người. Tất cả đều làm thần kinh cô căng thẳng, cô chưa từng đối mặt với tình trạng như thế này. Nam Bắc từ trên người lấy ra một con dao, bắt đầu chậm rãi cắt quần của cô, dựa vào cảm nhận tìm miệng vết thương ở chân cô rồi băng bó lại.

 

Sau đó nhẹ nhàng vươn tay dọc theo thân thể của hắn tìm vết thương. Lúc tay chạm đến vết thương có thể cảm nhận nhận được vết thương rất sâu. Nam Bắc nâng tay hắn lên, dùng răng nanh cắn đầu ngón tay hắn, cẩn thận dùng vải bao xung quanh, nhanh chóng thắt nút để phòng ngừa máu chảy càng nhiều.

 

Đến khi chạm vào phía sau lưng hắn, Nam Bắc sợ ngây người.

 

Miệng vết thương quá dài, cô thậm chí không biết có thể dùng cái gì để băng bó.

 

Nam Bắc thấy bản thân rất bình tĩnh, nhưng tay không khống chế được mà cứ phát run. Cuối cùng cô đem quần dài cởi ra, trong bóng đêm nhanh chóng tạo thành một miếng vải, cô phải làm hắn ngừng chảy máu, nếu không nhất định hắn sẽ chết.

 

Ý niệm này ở trong đầu không ngừng gặm cắn sự bình tĩnh của cô.

 

May mắn là hắn lúc nào cũng manh theo rượu mạnh, có thể dùng tiêu độc.

 

Cuối cùng, lúc băng bó cho hắn, hốc mắt có chút chua xót, như là chảy nước mắt. Mãi cho đến khi nghe được hắn vô ý thức rên rỉ một tiếng, nước mắt rốt cuộc cũng tràn mi. Chết tiệt, rõ ràng là chính hắn mang cô nhảy khỏi thuyền, là tự hắn tìm đến nguy hiểm.

 

Ban đêm thật dài.

 

Ngoại trừ tiếng rít của bão táp, không còn một tiếng vang nào.

 

Nam Bắc im lặng ngồi bên cạnh Trình Mục Dương, trong tay vẫn nắm chặt con dao, không biết đã trôi qua bao nhiêu thời gian. Thẳng cho đến khi mặt trời dần chiếu sáng, bão táp đã suy yếu dần, cô có thể chậm rãi nhìn thấy xung quanh.

 

Mưa vẫn rơi, chỉ là không còn gió.

 

Trình Mục Dương trước mặt, sắc mặt tái nhợt đến mức khiến người ta sợ hãi, môi đã trắng bệch. Cô sờ mặt hắn, nóng bỏng, rất nóng. Tối qua băng vết thương, tuy rằng máu ngừng chảy nhưng do vải thiếu thốn nên chỗ băng bó hơi lộn xộn. Da thịt ở mu bàn tay lộ ra, bị nước biển cọ rửa mà trở nên trắng bệch không có chút máu.

 

Miệng vết thương ở sau lưng lại vô cùng thê thảm.

 

May mắn là thân thể hắn cũng rất tốt.

 

Đến bây giờ mới sốt cao.

 

Bên ngoài mưa gió nhỏ dần, cô có thể xem xung quanh, nhất định có thể tìm được chỗ thích hợp để ở.

 

Hoặc là, có lẽ có người nào đó, đến đón hắn?

 

Nam Bắc khẽ cắn môi, nâng người hắn đỡ ra khe đá.

 

Nơi này thật đúng là hoang đảo, trừ bỏ những tảng đá lớn thì không có thực vật gì. Cô ven theo những dãy đá nhỏ mà đi, nhanh chóng nhìn thấy một bên sườn khác của bờ biển, nhẩm lại quãng đường cùng thời gian mới đi, ước chừng đảo này có đường kính chưa tới hai ngàn thước…Lúc này cô thấy một xác phi cơ trực thăng rớt xuống mỏm đá, nhưng ngoài chiếc phi cơ này thì không còn gì cả, hai bên sườn đảo đều không có thuyền.

 

Trình Mục Dương cao hơn rất nhiều so với cô, chân chỉ có thể tha lết trên mặt đất, mà Nam Bắc lại bị thương ở chân nên không thể đi quá xa.

 

Đã không tìm thấy người, Nam Bắc liền tìm một nơi thích hợp, để Trình Mục Dương dựa trên tảng đá. Không thể để hắn nằm sấp, mưa sẽ dội lên miệng vết thương, cũng không thể nằm ngửa vì vết thương sẽ bị chà xát.

 

Sốt cao không dứt, vết thương lại sâu.

 

Không có ai, Nam Bắc cũng hết cách.

 

Cô lấy tay nếm thử mưa, muốn đưa nước vào miệng Trình Mục Dương. Bởi vì đau đớn nên hắn vô ý thức mà cắn chặt răng, không thể đút nước vào được. Nam Bắc không đành lòng, nhìn hắn trong chốc lát, chậm rãi tiến lại gần, môi đặt trên môi hắn, đầu lưỡi dùng sức muốn mở miệng hắn ra.

 

Mặt hắn nóng bỏng, nhưng môi lại lạnh như băng.

 

“Trình Mục Dương.” Cô nhẹ giọng kêu tên của hắn.

 

Chậm rãi, hắn bắt đầu thả lỏng, tùy ý để lưỡi của cô xâm nhập vào trong miệng. Nam Bắc ngậm nước, từng ngụm từng ngụm đút hắn uống. Trừ việc này cô không thể làm thêm gì nữa, trên hoang đảo này, ngay cả thực vật cũng không có.

 

Cô vuốt trán rồi nhìn mặt hắn.

 

Đây là lần đầu tiên Trình Mục Dương ở trước mặt cô, nhắm mắt giống như đang ngủ say. Dù là lần quen biết tại Bỉ hay là hành trình lần này, cô chưa bao giờ thấy hắn thả lỏng như vậy. Gương mặt thật trắng, làn da nóng do sốt cao nhưng cảm giác có chút trong sáng, lông mi trên đôi mắt che bớt đi sự âm nhu, trông rất bình tĩnh và xinh đẹp.

 

Đây cũng là lần đầu tiên, cô bị người khác làm liên lụy mà gặp nguy hiểm, nhưng không tức giận.

 

Cũng không biết hiện nay trên thuyền đã loạn thành cái gì. Nam Hoài chắc hẳn là rất tức giận.

 

Cô cứ như vậy nhìn hắn, cách một giờ lại đút cho hắn một ít nước mưa.

 

Chỉ hy vọng thân thể hắn đủ khỏe mạnh để chống cự.

 

Qua một ngày đêm, Trình Mục Dương sốt cao cuối cùng cũng giảm bớt một ít. Lúc cô đút nước bỗng nhiên cảm giác được đầu lưỡi hắn quấn quanh lưỡi cô, nhẹ nhàng mút vào. Cô mở to hai mắt, tim đập hơi nhanh, nhìn hắn.

 

Trình Mục Dương chậm rãi, mở to mắt: “Sao lại không tiếp tục?”

 

Thanh âm trêu chọc, không hề có sự lo lắng.

 

Hắn vừa nói xong, liền điều chỉnh tư thế ngồi. Thể lực khôi phục thật sự là kinh người.

 

“Vì sao nhảy thuyền?” Cô hỏi hắn.

 

“Trong vài năm này, anh chỉ làm một chuyện.” Hắn nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: “Bắt được người phản bội trong Trình gia. Hắn ta che dấu rất giỏi, cần phải có thủ đoạn kỹ lưỡng. Cho nên tất cả mọi việc anh làm, bao gồm cả ván bài trên du thuyền này đều là một cái bẫy.”

 

Nam Bắc dạ.

 

Hắn cũng không nói thêm gì nữa: “Khát nước.”

 

Cô ngẩn người, hắn cười rộ lên. Đưa tay hứng nước mưa, cô đưa tới miệng hắn.

 

Hắn cười: “Không có sức để uống.”

 

Trình Mục Dương lúc này tựa như một con mèo đã được ăn no. Nằm bên cạnh cô, mặc cho cô có uy hiếp thế nào cũng không muốn động đậy. Hắn tỉnh lại, lo lắng hai ngày nay của Nam Bắc cũng tiêu tan.

 

Tuy rằng mưa vẫn rơi nhưng hai người họ cùng ở trên hoang đảo này thì cũng không có vấn đều gì lớn.

 

Nam Bắc cười uống nước, cúi đầu chạm vào môi hắn. Lúc cô chạm vào hắn, Trình Mục Dương lập tức vươn tay trái đè gáy của cô lại. Sau khi nuốt xong nước thì bắt đầu chậm rãi hôn môi cô. Nam Bắc chống tay trên tảng đá, không để cho thân thể của cô gây áp lực cho hắn.

 

Bọn họ hôn môi thật lâu, là ôn hòa, không kịch liệt.

 

Trình Mục Dương di chuyển tay từ lưng của cô đến đùi, nhẹ nhàng vuốt ve. Quần dài của Nam Bắc đã sớm dùng để băng vết thương cho hắn, mặc quần lót suốt hai đêm, chân cô đã lạnh băng đến dọa người. Lòng bàn tay hắn, nhiệt độ vẫn rất cao.

 

Cô cùng hắn tách ra, đặt trán trên trán hắn, thở từng hơi: “Anh không muốn sống nữa sao?”

 

“Anh đã nói không chừng sẽ chết ở đây.” Trình Mục Dương nhìn cô: “Em nỡ từ chối anh sao?”

 

Nam Bắc nhíu mi, bị hắn hỏi vậy thì lòng mềm như nước: “Không nỡ, nhưng mà, anh cũng thật đáng chết.”

 

Hắn cười: “Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.”

 

Cô không thể xác định nếu hai người cùng nhau có thể hay không sẽ hại chết hắn. Có khả năng, nhưng cô không cự tuyệt.

 

Ngón tay Trình Mục Dương xâm nhập vào trong thân thể cô, có lẽ bởi vì không còn sức lực là mọi động tác đều trở nên nhẹ nhàng, ôn nhu. Thân thể hai người đã sớm hiểu biết nhau, hô hấp của cô chậm rãi mạnh dần, Nam Bắc nhìn ánh mắt hắn không nói lời nào.

 

“Bắc Bắc?”

 

“Vâng.”

 

“Có phải hay không, có chút thích anh?”

 

“Dạ.” Cô cười, ghé vào lỗ tai hắn nói, “Một chút.”

 

Hắn tựa hồ muốn khởi động thân thể của chính mình.

 

Nam Bắc đem hai tay khoát lên vai Trình Mục Dương, đè lại động tác của hắn: “Để em.”

 

Cô cẩn thận cởi bỏ quần dài của hắn, ngồi lên trên người hắn, để hắn thong thả tiến vào.

 

Thân thể Nam Bắc ngả về sau, hai tay chống đỡ lên tảng đá. Vì không dám tạo áp lực cho thân thể của hắn, cô đành phải dùng sức của hai chân, miệng vết thương trên chân đau đớn nhưng khoái cảm trong thân thể không ngừng trào ra.

 

Cảm giác này nói không nên lời.

 

Trình Mục Dương vẫn nhìn mặt cô, hơi đóng ánh mắt, vì động tác của Nam Bắc mà hắn không ngừng tiến vào thân thể cô. Thắt lưng cùng chân của cô, trong màn mưa, lại có vẻ xinh đẹp chết người.

 

“Có đau hay không?” Hắn dán mặt trong ngực cô mà hỏi.

 

“Đau.” Nam Bắc nhẹ nhàng thở phì phò, “Chân đau.”

 

Mưa không ngừng tuôn rơi trên cả hai người, cô cảm thấy vẫn còn lý trí, vết thương trên đùi đã vỡ ra, máu chảy không ngừng…

 

Đến cuối cùng, hắn nhanh chóng nắm chặt thắt lưng của cô.

 

Giữa lúc đang cảm nhận đau đớn trên chân cùng với sự giữ lấy của hắn, Nam Bắc nghe Trình Mục Dương nói một câu nói.

 

Tiếng mưa rơi quá lớn, còn có sự kích thích của thân thể, cô không thể nghe rõ ràng lời đó.

 

Sau đó cô lại một lần nữa băng bó lại vết thương cho cả hai.

 

Cầm rượu còn sót lại định giúp hắn tiêu độc, không ngờ Trình Mục Dương lại cầm lấy mà uống sạch sẽ. Cô sờ trán hắn, dường như lại nóng lên: “Nếu anh phát sốt rồi chết, không biết hai chúng ta có thể trở thành chuyện tình yêu của gia tộc hay không.”

 

“Có lẽ.” Trình Mục Dương cười đến vô hại, nói chuyện có chút yếu ớt: “Anh nhất định nói với họ đem em viết thành vợ của anh. Ngày này tháng này năm này, Trình Mục Dương ôm vợ là Trình Nam Bắc lưu lạc trên biển, một lần hương diễm cuối cùng ở đảo hoang.”

 

“Đảo này gọi là gì?” Cô bỗng nhiên chuyển đề tài.

 

“Một đảo trong quần đảo Ba Thản.”

 

“Không có tên sao?”

 

“Đại tiểu thư.” Trình Mục Dương buồn cười nhìn cô, “Đông Nam Á không phải là thiên hạ của em sao? Philippines có hơn 7000 hòn đảo, làm sao tất có đều có tên.”

 

“Được, được. Em thừa nhận, em không biết nhiều như anh.” Nam Bắc lười tranh chấp với hắn: “Cho nên đây là hoang đảo mà anh đã tính toán trước sao?”

 

Trình Mục Dương gật đầu, mày hơi nhếch lên.

 

“Có phải nghĩ vì sao không có ai đến tiếp ứng không?”

 

Hắn khẽ cười, đem cô ôm vào người: “Em làm sao mà biết?”

 

“Trực giác.” Nam Bắc nói, “Nhưng mà, nguyên nhân có thể là do tàu của hải quân Philippines đột nhiên tiến vào hải vực của Trung Quốc, sau khi giao chiến thì bị khu trục hạm của Trung Quốc đánh chìm, bọn họ liền rút khỏi hải vực Trung Quốc tiến vào eo biển Ba Sĩ. Cho nên, hiện tại chắc là toàn tuyến đường biển này đã bị phong tỏa rồi.”

 

Trình Mục Dương giật mình: “Không sai biệt lắm, hẳn là nguyên nhân này.”

 

“Nhưng nếu người của anh muốn đàm phán để tới đón anh cũng không hẳn là khó.” Nam Bắc có chút không hiểu, “Vì sao đến nay vẫn không có ai xuất hiện?”

 

“Bởi vì anh hạ tử lệnh.” Trình Mục Dương kiên nhẫn giải thích với cô. “Kẻ phản bội này hẳn là một nhóm người trong Trình gia. Lúc trước bởi vì bọn họ nên Trình Mục Vân mới đắc tội với quan chức Moscow, cho nên anh cùng Trình Mục Vân bày ra cạm bẫy này, dùng bốn năm đuổi giết Trình Mục Vân, nắm trong tay toàn bộ gia tộc, sau đó tìm cơ hội, giả chết.”

 

“Sau đó, người kia sẽ xuất hiện sao?”

 

“Anh không chết hắn sẽ không xuất hiện nhanh như vậy. Trong bốn năm chạy trốn của Trình Mục Vân, người kia chắc chắn sẽ tìm Trình Mục Vân với ý đồ liên thủ, hoặc là hoàn toàn giết chết Trình Mục Vân.” Trình Mục Dương cười cười. “Cho nên hiện tại anh phải chết, không còn bất cứ tin tức sống sót nào, trừ bỏ vài người, không ai có thể biết sự thật. Cho nên việc này cũng sẽ không kinh động đến chính phủ lắm.”

 

Nam Bắc cười nhạo hắn: “Vậy anh thật sự chờ chết ở đây đi.”

 

“Anh sẽ tìm được A Mạn.” Trình Mục Dương nhìn có vẻ mệt mỏi, nhắm mắt nói: “Sau đó, chờ thu lưới.”

 

Khó trách hắn nói, căn bản không cần ván bài thắng thua.

 

Cuộc hành trình này đối với hắn chính là cơ hội bốn năm mới xuất hiện một lần.

 

Hoặc là cũng có thể, lúc hắn ở hồ Vạn Đảo đã sắp xếp tất cả, làm mọi người tức giận, không ngừng khiêu khích người trên thuyền. Cho nên mới có người ám sát hắn.

 

“Mọi sự sắp xếp của anh, có em trong đó hay không?”

 

“Hoàn toàn không có.” Trình Mục Dương nghiêng đầu nhìn cô, “Anh không thể để em gặp nguy hiểm.”

 

Cô than thở nói: “Vậy vì sao lại khiến em không nhìn thấy?”

 

Khi mới rơi xuống biển, hắn đã nói, anh biết hiện tại em không nhìn thấy.

 

Trừ bỏ người hạ độc, ai có thể biết rõ ràng như vậy.

 

Hắn nói: “Anh sợ em sẽ đột nhiên xuất hiện khi căn phòng nổ mạnh nên dùng ít quỷ kế.”

 

“Không nghĩ tới em vẫn xuất hiện?”

 

Trình Mục Dương ừ một tiếng, đứt quãng, môi hôn lên môi cô: “Anh không nghĩ tới, em trong lúc bị nguy hiểm còn đến tìm anh.”

 

“Em cũng không nghĩ tới.”

 

Nam Bắc cắn cắn môi dưới của hắn trả thù.

 

Hắn đưa tay vào túi áo sơmi lấy ra một loại vô tuyến điện nhỏ đặt vào tai cô: “Bọn họ chắc là đang nghĩ biện pháp để tìm anh.” Nói xong thì không thèm nhắc lại, thể lực của hắn đã cạn kiệt nghiêm trọng.

 

Cô cũng nhắm mắt nghỉ ngơi.

 

Vô tuyến điện vẫn im lặng. Ngay khi cô đang ngủ thì phát ra tiếng vang rất nhỏ, từ trong vô tuyến truyền ra giọng của một thiếu niên, như đang nói cái gì đó.

 

Nam Bắc lắng nghe, qua vài giây thì nghe được: “Lặp lại, ông chủ, tôi là Ninh Hạo. Philippines đã phong tỏa vùng trời trên biển, không thể nào đến đón anh được. Tôi đang mượn hệ thống liên lạc của pháo hạm Philippines để liên hệ, đã giúp anh phát tín hiệu cầu cứu, thuyền cứu viện trong một giờ sẽ tới chỗ anh.” Bên kia truyền đến tiếng uống nước, dường như còn mang theo ý cười, “Nghe nói anh dẫn theo một cô gái nhảy xuống biển? Thật là lãng mạn. Chúc may mắn. Hẹn gặp lại ở Moscow.”

 

—Hết chương 22—

back top