Một Đường Đau, Một Đường Yêu

Chương 24: Cùng anh mơ mộng (1)

Khi dẫn Bạch Khả đi xem nhà, anh thuận tiện mang theo bảy vạn tệ còn lại.

 

Trên đường từ nội thành đi ra ngoại thành, ven đường đều là ruộng lúa. Vì là mùa đông nên kết một tầng sương trắng. Xa xa nhìn lại, như tiếp nối cùng với màu trắng phía chân trời, một khoảng mông lung hỗn độn.

 

“Nơi này thật không tệ.” Cô ghé vào cửa sổ nói.

 

“Phía trước chính là nhà.” Anh nhắc nhở.

 

Xe dừng lại trước một căn nhà sơn trắng với kết cấu gỗ. Nói là màu trắng, nhưng phần mái nhà gần đường quốc lộ đã hơi tối màu.

 

Người môi giới mở cửa phòng. Bạch Khả thò đầu vào xem xét.

 

“Vào xem chứ?” Người môi giới hơi béo lộ ra nụ cười thật thà chất phác.

 

Bạch Khả được cổ vũ, mỉm cười với người môi giới, giống con thỏ nhảy vào trong.

 

Màu sắc bức tường ban đầu của căn nhà hơi nặng nề. Vì nhiều nguyên nhân, ở trong ấn tượng của cô, căn nhà có thể hơi nhỏ so với thực tế. Nhưng căn nhà này lại có vẻ lớn hơn.

 

“Em thích căn này không?” Đường Nhất Đường ngồi trên bàn trong phòng khách hỏi.

 

Bạch Khả mở từng cánh cửa sổ ra, xua bụi trong không trung nói: “Thích!” Lập tức hắt xì một cái, quay đầu cười ngượng với anh.

 

Cửa sổ mở ra, trong phòng lập tức sáng lên không ít. Thì ra chủ sở hữu ban đầu của căn nhà treo rèm làm bằng mảnh vở của bạch để (1 loại phỉ thúy của Malay). Bạch Khả mở nó ra xem, bỗng nhiên bị một chiếc xe chở dầu khổng lồ ngoài cửa sổ đi ngang qua hấp dẫn. Nhìn phần bụng phình ra giống như là ong chúa đang khoa trương thân thể lướt nhanh qua trước mặt. Chẳng có góc nào trong phòng là không cùng cộng hưởng,có thể nghe rõ tiếng kèn kẹt.

 

“Oa, hiệu quả âm thanh tốt ghê!” Bạch Khả khoa trương đặt tay ở lỗ tai.

 

Người môi giới cười rộ lên. Nụ cười của Đường Nhất Đường mang theo bất đắc dĩ và cưng chiều.

 

“Quyết định chưa?” Người môi giới hỏi.

 

Đường Nhất Đường vừa muốn mở miệng, Bạch Khả đã nói chen vào: “Không thể bớt một chút sao?”

 

Người môi giới nhìn cô một lát nói: “Sao một người đàn ông có thể khiến tiểu thư xinh đẹp đây thất vọng chứ? Cô đợi một lát, tôi sẽ gọi điện thoại cho chủ nhà.” Nói xong liền đi ra ngoài, vào trong xe.

 

Đường Nhất Đường đến bên cửa sổ, cúi người nhìn ra ngoài. Cứ mỗi ba phút là có xe chạy qua, độ rung của động cơ xe không giống nhau, nghe rất phiền.

 

“Xe kia thật đẹp!” Bạch Khả chỉ vào một chiếc Thunderbird màu xanh đang lướt nhanh qua.

 

Đường Nhất Đường ôm lấy Bạch Khả, nhìn hướng Thunderbird biến mất.

 

“Hai vị,” Người môi giới quay vào nói, “Chủ nhà đồng ý giảm một ngàn, đây là giá thấp nhất rồi.”

 

Đường Nhất Đường dùng ánh mắt trưng cầu ý kiến của Bạch Khả, thấy cô gật đầu, cũng đồng ý.

 

Ký hợp đồng xong xuôi, người môi giới đưa giấy tờ và chìa khóa, cười nói: “Vợ anh rất đáng yêu.”

 

Đường Nhất Đường quét mắt liếc anh ta một cái, mặt không chút thay đổi mời anh ta ra ngoài cửa.

 

Chờ cửa đóng lại, Bạch Khả đi đến bên cạnh anh, ôm lấy anh nói: “Chúng ta lại có nhà.”

 

“Ừ.” Anh quay lại ôm lấy cô.

 

Lại một chiếc xe trọng tải chạy qua, bọn họ trầm mặc, chờ tất cả rung động đều lặng lại. Anh không hình dung ra tâm tình giờ phút này, muốn an ủi lại cảm thấy không cần nhiều lời. Làm đàn ông, làm chồng, anh cho cô bình yên và hạnh phúc. Những thứ đó anh đều phải dùng hành động chứ không phải dùng lời nói để thực hiện.

 

“Tiếp theo, nên sinh một em bé.” Anh nói đùa.

 

Bạch Khả ngẩng đầu lên nhìn anh, chậm rãi dán môi lên. Hơi thở hoa quả phả lên chóp mũi anh, cô vui vẻ cười nói: “Đã lâu chưa làm.”

 

Luồng nhiệt chạy trong bụng dưới, anh muốn làm, anh đương nhiên muốn làm. Anh hận không thể mỗi giây mỗi phút đều tiến vào chôn sâu trong cơ thể cô, cùng cô trao đổi nhiệt độ cơ thể, cho đến khi hòa hợp làm một. Nhưng hiện tại không thể, bởi vì anh biết, cô chỉ muốn dùng loại phương pháp này để an ủi anh. Anh muốn cho cô hiểu, anh không cần an ủi.

 

“Quỷ nhỏ háo sắc, bây giờ còn phải dọn dẹp, còn phải mua vật dụng cho mấy ngày sau. Anh không còn sức để làm với em.” Anh thoát khỏi cái ôm của cô, lúc xoay người bí mật thở ra.

 

Bạch Khả bị cự tuyệt có chút kỳ quái. Từ trước đến nay, anh đối với yêu cầu chủ động của cô không có sức chống cự. Lần này không biết là tại làm sao.

 

Đường Nhất Đường tìm được một cái khăn trong phòng bếp ném cho cô, còn mình thì vào phòng tắm bưng ra một chậu nước. Hai người hợp tác lau từ trong ra ngoài căn nhà một lần. Bạch Khả mà đã làm việc thì không bao giờ qua loa, chỉ là cửa sổ mà lau hơn nửa tiếng, chờ cô vừa lòng, nhìn lại, trong phòng đã sớm sáng sủa hẳn lên.

 

“Anh làm tốt chứ.” Đường Nhất Đường chống nạnh, tựa vào chổi đứng cười trong phòng khách.

 

Làm vệ sinh xong xuôi đã là giữa trưa, hai người ăn qua loa vài thứ rồi lên trấn trên mua vật dụng hàng ngày. Đường Nhất Đường để ý thông tin tuyển dụng, bỏ qua những tin cần bằng cấp, còn lại đều là bán sức lao động, còn gọi là nghề tay chân. Không cần vốn, thu nhập cao, chỉ cần địa vị xã hội thấp. So với nghề vũ nam thoát y ban đầu của anh, ngoài việc bán những thứ không giống nhau, cũng không khác nhau nhiều lắm. Có thể cải thiện cái gì chứ?

 

Anh do dự lại bị một câu của Bạch khả “Những người lao động vinh quang nhất” làm tiêu tan. Bắt đầu từ lao động chân tay, tiết kiệm đủ tiền để anh học đại học không phải là khó khăn.

 

Sau khi thu xếp cho Bạch Khả xong xuôi, anh tìm thấy công việc lái xe giao hàng. Cái tốt là được phân xe làm phương tiện đi lại.

 

Vốn tưởng rằng cuộc sống tạm này đã đi vào quỹ đạo, thì bất ngờ xảy ra biến động lại khiến Bạch Khả trở tay không kịp.

 

Đường Nhất Đường không cho cô ra ngoài làm việc cô cũng không cưỡng cầu, cái thật sự khiến cô khó chịu là anh cứ khóa cô trong nhà. Ban đầu là anh nhất thời sơ ý, nhưng liên tiếp vài ngày đều là như vậy. Cho dù cô có lành tính cũng không nhịn được mà oán giận anh vài lần. Không nghĩ tới người nọ chẳng những không áy náy, còn đúng lý hợp tình nói như vậy là vì an toàn của cô.

 

“Cho em ra ngoài đi, đừng nhốt em nữa.” Cô không còn cách nào, chỉ có thể xin xỏ.

 

“Không được. Nơi này hoang vắng như vậy, em đi lạc thì biết làm sao.” Anh đã hạ quyết tâm một bước cũng không cho cô rời đi. Bóng ma bạo động ở lại trong lòng, đánh thức sự cố chấp của anh. Đây gần như là bệnh lý.

 

Anh phải giải thích cho cô thế nào. Một người lớn như anh, thứ thiếu hụt nhất chính là cảm giác an toàn. Anh cho cô được, lại không cho mình được.

 

“Nếu em cảm thấy chán, có thể xem TV, không thích xem TV có thể đọc sách,” Anh không đếm xỉa đến bất mãn của cô, đặt một cuốn sách lên bàn trong phòng khách nói, “Không phải em thích tập thơ sao? Lần trước đã bị cháy hết, anh mua lại cho em, đủ để em đọc dài dài.”

 

“Em không đi xa đâu, chỉ ở gần đây thôi.” Cô lại năn nỉ. Rõ ràng trước kia rất dễ nói chuyện, còn để cô tiễn Ngụy Minh Minh về nhà. Cô không nghĩ ra vì sao anh lại trở về như trước, còn trầm trọng hơn.

 

“Một bước cũng không được.” Anh không để ý tới cô, tắm rửa xong liền trần truồng nằm trên giường.

 

Cô thở phì phì ngồi bên giường trừng anh, anh nheo mắt lại nhìn cô liếc mắt một cái. Anh thật muốn nhìn cô nhóc kia có thể dùng biện pháp gì để thuyết phục anh. Nhưng mà mặc kệ cô dùng cách gì, đều vô ích.

 

“Anh…… Anh…… Vô lý!” Cô cảm thấy ấm ức. Người chồng cô hoàn toàn tin tưởng lại nhốt cô như tội phạm, còn làm như không có việc gì mà đi ngủ.

 

Anh quay lưng nên không nhìn thấy vẻ mặt đáng thương của cô.

 

Cô còn muốn mắng nữa, nhưng trong lúc vô tình lại nhìn thấy vêt thương trên người anh, đau lòng mắng không ra miệng. Nhớ khi gặp anh ở câu lạc bộ, ngay cả khăn tay đều phải có người chuẩn bị riêng cho anh, mặc quần áo gì, uống rượu gì toàn chọn loại mình thích nhất. Hiện tại, anh đã sớm không còn để ý đến quần áo, làn da hoàn mỹ đều là vết xanh tím.

 

Cô kéo tay anh qua, trên tay anh có một móng tay tím bầm, bên trong tụ máu. Mở ra, trong lòng bàn tay thô ráp có những vết chai dày.

 

Ấm ức biến thành xót xa. Cô sơ ý như vậy, không chăm chú quan tâm đến anh.

 

Trong lòng bàn tay truyền đến cảm giác man mát, anh quay đầu, thấy cô im lặng rơi nước mắt.

 

“Khóc cái gì?” Anh hơi kinh hoảng bật dậy.

 

Cô chỉ khóc không nói lời nào.

 

“Tủi thân đến vậy sao?” Anh chọc chọc ót cô.

 

Cô hất tay anh ra. Nhìn anh càng như vậy càng oán trách anh. Anh tước đoạt quyền thể hiện các giá trị riêng của cô, để cô nhìn thấy anh bị thương. Ngoài đau lòng ra, cái gì cũng không làm được. Càng bực mình hơn là, bởi cái kiểu ấy, đối với những lý do cấm đoán của anh, cô căn bản không đành lòng, cũng không còn sức mà cãi lại.

 

“Đừng khóc,” Anh xoa tóc cô, “Cô nhóc này, gặp phải việc lớn thì rất bình tĩnh, sao cứ thấy anh liền khóc lóc như vậy chứ?”

 

“Bởi vì anh!” Cô hét, còn muốn bổ sung thêm hai câu, miệng đã bị anh che lại.

 

Anh nói: “Vì là anh nên mới thế, đổi lại là người khác xem, có ai muốn nhốt em chứ. Ăn sạch cơm cũng không chịu đẻ trứng. A! Em cắn anh!” Anh thu tay lại, ấn cô trên giường chặn lại nói: “Anh cũng phải cắn trả mới được.” Nói xong, liền tập kích vành tai cô.

 

Dưới thế công vừa liếm vừa cắn của anh, cô tránh né không kịp. Dứt khoát không thèm phản kháng, không rên một tiếng. Cứ nằm đấy mặc anh đùa bỡn.

 

“Này, em cũng nên phối hợp chút chứ.” Anh vén mấy sợi tóc trước mặt cô, quay mặt cô đối mặt với mình. Lòng bàn tay thấm ướt, nước mắt của cô vẫn không ngừng rơi. Thấy cô tức giận thật, anh hạ giòn, chỉ chỉ trán cô nói: “Dạ dày của anh lại đau, thật đó.”

 

Cô xoay người, rút tay cô dưới người anh ra để lau nước mắt trên mặt. Không biết nghĩ đến cái gì, nước mắt càng lau càng nhiều. Ngước mặt lên, trực tiếp che mặt khóc lớn.

 

Thấy thế, anh hấp tấp ôm chặt cô, vội vàng an ủi nói: “Anh sai rồi có được không? Muốn anh làm thế nào em mới không khóc nữa, em nói đi. Nói gì anh cũng đồng ý.”

 

Cô miễn cưỡng ngừng tiếng khóc nói: “Em muốn ra ngoài đi làm.”

 

“Cái này không được.” Anh lập tức biến sắc.

 

“Anh……” Cô chỉ vào anh, khóc không ra nước mắt.

 

Anh uốn cong ngón tay của cô, lấy tay đặt ở bên tai nói: “Mặc dù anh không bao giờ chấp nhận, nhưng anh thành khẩn nhận sai là thật. Vì lời anh nói rất chân thành tha thiết, phạt anh hát một bài thì thế nào. Anh hát bài [ dạ lai hương ] cho em nhé, anh hát đây.”

 

Không đợi cô nói gì, anh bắt đầu hát: “Làn gió Nam thổi luồng hơi lạnh, chim dạ oanh hót tiếng nỉ non, hoa dưới trăng đi vào cõi mộng, chỉ còn hương đêm tỏa ra mùi thơm ngát.……”

 

“Em không nghe hát, em muốn ra ngoài!” Cô lớn tiếng kháng nghị.

 

“Không thích? Vậy anh đổi bài khác, hát bài tiếng Anh được không. Some say love, it is a river that drowns the tender reed. Some say love, it is a razor that leaves your soul to bleed……” (Bài The Rose – Westlife)

 

Đường Nhất Đường say sưa hát. Bạch Khả không biết phải làm sao, hét ầm lên. Hét mãi mà không hết tức giận, đành phải vừa thở hổn hển vừa trừng anh. Ngay cả như vậy cũng không làm gì được anh, đối này người đàn ông này, cô hoàn toàn không còn cách nào.

 

Sau khi hát hết một bài từ đầu đến cuối với tình cảm nồng nàn, anh mới cười rồi dừng lại, xoa xoa mặt cô nói: “Hết khóc chưa? Muốn nghe anh hát thì nói nhé. Anh lại nhảy cho em xem được không?”

 

Vẫn không để ý đến phản ứng của cô, anh đứng lên nhanh chóng mặc xong quần áo, nhảy xuống dưới giường nói: “Về sau anh đây cũng chỉ nhảy cho mình em xem!” Nói xong, anh chọn tư thế, ném ánh mắt quyến rủ đến cô. Sở trường của anh chính là nhảy thoát y. Lúc Bạch Khả nhìn chăm chú, anh đặc biệt ra sức khoe ra tuyệt kỹ ngoáy mông được gọi là động cơ điện của mình.

 

Anh vừa nhảy vừa cởi, từng cái quần áo được ném lên giường. Bạch Khả không trốn không tránh, chống cằm trên đầu gối, môi khẽ nhếch, ngơ ngác nhìn anh nhảy. Những ngày ở câu lạc bộ, cô chưa từng bỏ qua một buổi diễn nào của anh. Dưới anh đèn, cơ thể khỏe đẹp của anh giống như đá quý rạng rỡ phát sáng, làm kinh sợ tất cả giác quan của cô.

 

Toàn thân cao thấp chỉ còn một cái quần lót, anh đưa lưng về phía cô chậm rãi cởi ra, nhẹ nhàng nâng tay ném về phía sau, ném đến bên chân cô.

 

“Anh là một ngôi sao sáng!”

 

Anh đột nhiên quay lại, hát bài hát đang thịnh hành lúc đó. Dùng sức ngoáy mông, phần dưới kiêu ngạo theo động tác của anh dũng cảm ngóc đầu.

 

Cô theo bản năng nhắm mắt lại, giọng nói kiêu ngạo đi vào tai cô: “Bé cưng à, nhìn nhiều lần như vậy vẫn còn thấy ngượng sao?”

 

Mở mắt ra, Đường Nhất Đường hoàn mỹ bên cạnh bất ngờ phóng đại trước mặt, tim đập nhanh, hai má khô nóng.

 

“Tha thứ cho anh?” Anh dán vào cơ thể của cô, vuốt ve vị trí mẫn cảm của cô.

 

Cô từ từ gật đầu. Quả nhiên là sắc đẹp mê hoặc người. Ngay cả một kẻ đầu gỗ như cô cũng không may mắn thoát khỏi.

 

“Vậy là tốt rồi.” Anh ôm cô, thuần thục cởi thắt lưng áo ngủ của cô.

 

“Hôm nay cho em ở trên.” Anh rủ rỉ bên tai cô, xoay người một cái, ôm cô ngồi trên bụng.

 

Dưới sự chỉ đạo của anh, cô nắm giữ mật mã hạnh phúc của cơ thể anh. Nhờ sự chống đỡ của hai tay anh, thăng trầm trong sự bối rối của ham muốn. Trong mê loạn, cô nhìn chăm chú vào người đàn ông đã khiến cô vừa yêu vừa đau. Không suy nghĩ quá nhiều, chỉ biết là cô đang bao lấy anh, cô rất muốn rất muốn yếu anh.

 

Tóc dài buông xuống, thân hình trơn bóng non mềm phủ một lớp mồ hôi mỏng. Ngọn đèn thẳng đứng chiếu sáng chói mắt. Ít nhất trong mắt cô, thân thể của anh là tuyệt vời. Mặc dù anh hiểu yêu không phải là kiếm cớ để giam cầm đối phương, nhưng nay, có được cô, bao gồm tình yêu của cô, là thứ duy nhất anh có. Anh bằng lòng cố gắng cả đời. Trên đường đời ấy không thể không có cô.

 

Mất đi là một việc dễ dàng thế nào. Thế giới này, mỗi một xó xỉnh đều có khả năng xảy ra bạo loạn bất cứ lúc nào. Anh chỉ có thể đặt cô ở một nơi tương đối an toàn, không, là giam cầm. Cô ngốc như vậy, không phải là kiểu ngây thơ thiếu kinh nghiệm, cũng không phải kiểu đơn thuần thiện lương. Cái ngốc của cô không thể chống lại, là ý trời. Đành phải giam cầm cô. Anh không còn cách nào khác, anh không khống chế được.

 

Mà tất cả những điều này, cô sẽ hiểu chứ?

 

Hoặc là, không hiểu trái lại là một việc may mắn.

 

Dạ dày co thắt từng đợt, trong cổ họng tràn ra vị tanh ngọt. Khoảnh khắc bay lên đám mây kia, anh thể nghiệm một lần chết trong chốc lát.

 

Sáng sớm ngày hôm sau, anh làm xong điểm tâm chuẩn bị đi làm. Bạch Khả mệt không mở nổi mắt ra, mơ hồ chào tạm biệt với anh. Anh nhét cánh tay lộ ra bên ngoài của cô vào trong chăn, ấn một nụ hôn lên trán cô, nhẹ nhàng đi ra ngoài.

 

Nghe được tiếng khóa cửa răng rắc, cô mỏi mệt nhếch khóe miệng.

 

Một lần nữa miễn cưỡng, cuộc sống giam cầm vẫn bắt đầu

back top