Một Đường Đau, Một Đường Yêu

Chương 27: Cùng anh mơ mộng (4)

Một đêm làm đi làm lại anh cũng mệt mỏi, nắm tay cô chợp mắt một lúc. Hình như trong mơ anh bị người khác kéo lại ném về phía sau. Đột nhiên mở mắt ra, phát hiện hai tay nắm chặt, mà tay cô vẫn bình yên đặt trong tay anh.

 

Anh thò ngón tay, thật cẩn thận mơn trớn gò má cô. Ánh mắt từ khuôn mặt ngủ bình thản của cô chuyển tới đầu ngón tay tái nhợt của mình. Đêm qua, anh gần như đã dùng hai bàn tay này để giết cô.

 

Ý cười chua xót theo khóe môi lan đến mi tâm, thì ra anh yếu đuối hơn so với tưởng tượng của mình. Tại cái thế giới bị bao phủ trong sương mù này, anh và cô gặp nhau trong mất mát, rồi tay trong tay cùng bước. Anh không chịu nổi một ngày nào đó bản thân dần yếu đi, sẽ không theo kịp bước chân cô nữa. Trong bối rối, điều đầu tiên anh nghĩ đến là ngăn cô lại, để cô theo mình cùng trầm luân.

 

Đây không phải yêu, đây là chiếm hữu.

 

Ngoài cửa sổ trời đã sáng trưng, ánh mặt trời khiến người ta tỉnh lại. Tỉnh táo rồi không thể trốn tránh nữa.

 

Người nằm trên giường, toàn thân đều là dấu vết anh lưu lại. Anh cũng chẳng hề cảm thấy thỏa mãn, chỉ hy vọng chúng nó biến mất nhanh nhanh, tránh làm cô nhớ tới những khó chịu đêm qua. Anh đứng ở đầu giường đắp lại chăn cho cô. Thân thể gầy yếu của cô ở trong chăn bông dường như không tồn tại. Anh thấy kinh hãi, cũng không dám nhìn mặt cô một cái liền xoay người ra khỏi phòng.

 

Tắm rửa xong, axit Pantothenic trong dạ dày khiến anh ăn không vô thứ gì. Điện thoại trong phòng khách reng hai tiếng. Trong điện thoại người bạn làm công gọi anh đi đưa hàng. Trong phút chốc buông điện thoại, anh giống như lại nhớ tới trước kia. Tuy rằng tương lai không xác định, nhưng ít ra phải sống qua thời điểm này.

 

Nhìn vào gương, anh thiếu chút nữa không nhận ra chính mình. Từ khi rời sân khấu, vì cuộc sống hàng ngày mà không ngừng bươn chải, đã rất lâu rồi anh không còn cẩn thận chăm chút bản thân nữa. Chỉnh lại khuôn mặt, cẩn thận chải tóc trên trán qua sau tai. Tóc hơi dài, quầng thâm dưới mắt rất to, vô tình nhìn lướt qua, rất có nét Gothic.

 

Anh từng bị cuốn hút bởi cách giải thích về điều cấm kỵ và vẻ đẹp cái chết của nghệ thuật Gothic. Nhưng khi cái chết thực sự đến, anh lại vô tình phát hiện sự tuyệt vời trong đó.

 

Xịt ít nước hoa lên cổ tay, để dưới mũi ngửi ngửi. Đây là lọ nước hoa trẻ con anh mua cho cô, tên là “Tartineet Chocolate”, có mùi bánh bích quy và mùi chocolate, anh cảm thấy rất hợp với cô. Vốn tưởng rằng cô sẽ thích, nhưng cô chỉ xịt một lần rồi để quên ở một góc sáng sủa trên bàn trang điểm. Cô từng nói với anh một câu, cô nói có một số thứ cô thích, nhưng lại không cần. Cô nhóc đó luôn như vậy, dùng những lời nói thật để tổn thương trái tim người ta, lại còn không tự cảm thấy vậy.

 

Có khi anh đã nghĩ, có lẽ cô thích anh, nhưng cũng không cần anh. Không có anh, cô cũng có thể sống tốt. Là bản thân anh tình nguyện đối đãi với cô như trẻ con.

 

Thật ra là anh đang ỷ lại vào cô.

 

Mang theo mùi ngọt ngào và chút tâm tình tiếc nuối, anh chạy xe trên quốc lộ.

 

Nỗi kinh sợ và hoảng loạn ban đầu của căn bệnh ung thư đã bị tiêu trừ bởi sự điên cuồng của đêm qua. Anh cuối cùng cũng hạ quyết tâm, bình tĩnh tiếp nhận mọi thứ trước mắt. Thế giới của một người sắp chết sẽ như thế nào? Anh lại nghĩ anh không có đủ bình tĩnh, bởi vì trước mắt anh là một mảnh mơ hồ.

 

Thì ra nước mắt của đàn ông cũng nhiều không kém đàn bà.

 

Sắp tới công trường, anh điều chỉnh tốt tâm tình của mình, định dùng công việc nặng nhọc làm tê liệt bản thân.

 

Khuân vác hàng hóa xong, như thường ngày anh cùng các công nhận khác ngồi dưới bóng râm uống bia giải khát. Anh không dám uống nhiều, mặc dù cơ thể đã tàn tạ, nhưng có thể chống đỡ bao nhiêu ngày thì hay bấy nhiêu. Đốc công cầm thù lao hôm nay phát cho từng người. Anh nhìn phong bì thật dày trong tay hắn, có một nỗi xúc động, muốn tiến lên kéo tay hắn nói: “Xin cho tôi mượn chút tiền, tôi nhất định sẽ trả lại cho anh gấp đôi!”

 

Người đàn ông đi ngang qua anh, đưa phong bì, nở nụ cười khích lệ với anh. Anh cầm phong bì chỉ cảm thấy đặc biệt nặng nề, tất cả lực chú ý đều bị giấy dai (giấy gói hàng loại dày) màu vàng hấp dẫn, đợi đến lúc ngẩng đầu, đốc công đã ngồi vào xe. Nhóm công nhân đều tản đi, từng chiếc từng chiếc xe đã khởi động.

 

Chỉ còn một mình anh, vùi trong bóng mát của mùa xuân.

 

Anh không muốn về nhà sớm, liền tùy ý đi dạo khắp nơi. Nơi này rất gần Oak Street, anh dừng xe ở một góc đường, đi về hướng ngược lại.

 

Nhà thờ nơi anh và Bạch Khả từng làm lễ, lẳng lặng đứng sừng sững ở chỗ sâu trong thành phố. Trước cửa đã không còn đám người lòng đầy căm phẫn, chỉ có vài đứa nhỏ vui vẻ trượt ván ngang qua.

 

Anh cúi đầu đi vào đại sảnh, ngồi xuống dãy ghế dài phía trước. Bài thánh ca phát quanh năm làm bầu không khí có phần trang nghiêm. Chúa Jesus vẫn quấn quanh mình tấm vải ô vuông màu đỏ, trên mặt là biểu tình ẩn nhẫn.

 

“Người còn nhớ con không?” Anh thử tưởng tượng mình đang trao đổi với Thượng Đế.

 

“Ta nhớ rõ con.”

 

Nghe được câu trả lời, anh kinh ngạc bật dậy. Một nữ tu sĩ đang mỉm cười đứng bên cạnh anh.

 

“Ta nhớ rõ con.” Nữ tu sĩ lập lại lần nữa, khẽ mỉm cười. Đuôi mắt in lại vết nhăn thật sâu, “Lần trước đến đây, con từng khen ngợi cơ thể của chúa Jesus.”

 

Anh nhìn bà ấy một lúc lâu, theo lý mà nói nếu là người cũng có màu da vàng và mắt đen anh sẽ có ấn tượng. Nhưng thật sự không có chút ấn tượng nào cả.

 

“Khi đó ta ngồi cùng hàng với con, ta còn nhớ rõ con còn dẫn theo một cô bé rất đáng yêu, là vợ của con?” Bà ôm một quyển thánh kinh trước ngực.

 

Nói đến Bạch Khả, biểu tình của anh mềm mỏng hơn, dịch vào trong rồi mời bà ấy ngồi. Nữ tu sĩ sửa lại áo choàng dài, xoay người ngồi xuống, cẩn thận đặt thánh kinh trên hai đầu gối.

 

Anh cảm giác được ghế hơi lung lay.

 

“Ta họ Trần, tên là Trần Thụy Hoa, bọn họ gọi ta là sơ Ada.” Nữ tu sĩ nói.

 

“Con là Đường Nhất Đường.”

 

“Đường, họ này rất có tiếng trong giới Hoa Kiều.”

 

“Ba mẹ của con chỉ là người bình thường.”

 

“Cho dù có bình thường vẫn là người giàu có, Thượng Đế đều đối xử công bằng.” Trần Thụy Hoa hơi dùng sức đè thánh kinh trên đầu gối, quay đầu nói, “Con à, con gặp phải khó khăn gì sao. Thần sắc của con so với lần trước đến đây hoàn toàn không giống nhau.”

 

Không muốn tiết lộ quá nhiều với người xa lạ, anh khoát tay lên lưng ghế. Một sợi tóc rớt trước mắt anh, qua sợi tóc anh nhìn chúa Jesus trên thánh đàn nói: “Nếu con khẩn cầu khoan thứ, người sẽ tha thứ cho con chứ? Con chưa từng nhận lễ rửa tội, cũng không tín ngưỡng Thượng Đế.”

 

“Chúa yêu người trần, bất kể họ tên, giới tính.”

 

“Con phải làm thế nào người mới khoan thứ cho con.”

 

“Phải xem con phạm vào lỗi gì. Trong cuốn Krall có ghi lại bảy tội lớn của loài người, có tham ăn, tham lam, dục vọng, lười nhác, kiêu căng, ghen tị, phẫn nộ. Mỗi người chúng ta đều phạm hoặc nhiều hoặc ít vào một tội trong đó.”

 

“Bảy tội……” Anh trầm ngâm. Trong hơn hai mươi năm cuộc đời, những chuyện ấn tượng khắc sâu không ngừng thoáng hiện trong đầu.

 

“Con từng có thói quen nát rượu, đây là phạm vào tội tham ăn sao.”

 

“Ta nghĩ đúng vậy.”

 

“Tham lam, con đối với một người phụ nữ có dục vọng rất lớn……” Không quan tâm đến nguyện vọng của cô ấy, nhốt cô ấy trong nhà, cướp đoạt tự do của cô ấy.

 

Câu tiếp theo anh không nói ra, chỉ biết cười thê lương.

 

“Dục vọng, ha ha.” Nụ cười càng sâu, anh tâm niệm: Con hận không thể mỗi ngày đều cột cô ấy trên giường.

 

“Lười nhác, ở phương diện nào đó, con quả thật như thế.”

 

Đối mặt với sự thật tàn khốc, việc anh làm nhiều nhất là trốn tránh chứ không phải thay đổi. Bởi vì ba mẹ quyết định tàn nhẫn, nên tự mình sống lưu vong, dùng phương pháp gần như tự mình hại mình để phát tiết bất mãn đối với hiện thực. Mong muốn chống lại số phận không thể thực hiện được, đành chuyển thành tự công kích bản thân. Cuối cùng, anh tự nhận lấy kết cục thảm hại.

 

“Kiêu căng….. Là vũ khí của con, là quyền lợi ông trời ban cho con.” Anh giương mắt nhìn thẳng về phía trước. Thiên phú của anh tập cho anh thói quen bị người ta nhìn chăm chú, cũng không dùng tư thế hèn mọn đi ngưỡng mộ người khác, mặc dù sống dưới đáy xã hội.

 

“Ghen tị, thứ này đã tra tấn con hai mươi năm.”

 

Vì không muốn bị tìm được, anh không thể sống lâu ở một thành phố, mỗi lần đổi một chỗ. Anh đều suy nghĩ, hiện tại người đó nhất định đang an nhàn ngồi ở ban công đọc sách, hoặc là cáu kỉnh với người làm vô tội nào đó. Đời người như vậy không công bình!

 

“Mà phẫn nộ, là đang hình dung tâm tình của con lúc này.” Anh đan các ngón tay vào nhau, gần như có thể nghe được tiếng khớp xương ma sát.

 

“Như vậy xem ra, tội nào con cũng phạm phải.” Trần Thụy Hoa bình thản nói.

 

“Như vậy cũng có thể được khoan thứ sao?” Anh cười nói, “Thật có lỗi, hình như con nói thừa.”

 

“Chỉ cần con có tâm hối cải, Thượng Đế tự nhiên sẽ minh giám. Chính là cho dù ở thời điểm nào, cũng không được vứt bỏ sinh mệnh, tội này là tội không thể được tha thứ nhất.”

 

“Là sinh mệnh vứt bỏ con.”

 

“Con à, con bị bệnh sao. Thần sắc có bệnh trên mặt con rất rõ ràng.”

 

“Sinh lão bệnh tử, đây là quy luật tự nhiên. Làm lỡ thời gian dài của sơ như vậy thật có lỗi, cám ơn sơ đã nghe con nói.” Anh đứng lên, cuối thấp người với Trần Thụy Hoa, đi về hướng khác của dãy ghế dài.

 

“Đường tiên sinh,” Trần Thụy Hoa ở phía sau gọi anh, nói, “Cho dù vì người mình yêu, cũng phải quý trọng sinh mệnh. Thượng Đế sẽ phù hộ các con.”

 

Anh quay lại nở nụ cười vô lực với bà, xoay người rời đi.

 

Ra khỏi nhà thờ u tĩnh hòa vào dòng người đông đúc trên đường lớn. Tới giờ cơm, mùi khói lửa tắt nghẽn chóp mũi. Mua mấy cái bánh bí đỏ ở quán cơm Trung Quốc bên đường. Nửa ngày không thấy, anh đã bắt đầu nhớ cô.

 

Nhân viên cửa hàng thối lại tiền xu, anh nhận lấy. Trong lúc vô ý thoáng nhìn thấy trên mặt đồng xu có hàng chữ nhỏ — In god we trust. Anh dừng lại, mãi đến khi người xếp hạng phía sau thúc giục, mới lấy lại tinh thần.

 

Thì ra người dân ở quốc gia này mỗi thời mỗi khắc đều bị thôi miên.

 

“Chúng con tin tưởng Thượng Đế.” Anh vừa mặc niệm, vừa lưu ý tạt qua nhà thờ rồi đến bệnh viện.

 

Xe chạy đến khoảng đất trống trước cửa, anh cầm gói bánh bí đỏ, điều chỉnh nụ cười. Lúc đẩy cửa ra liền tập trung lực chú ý, muốn phân biệt tiếng bước chân nhẹ nhàng của cô trong tiếng động cơ ồn ào.

 

Không thấy cái ôm như mong đợi, đưa mắt tìm kiếm khắp phòng, cuối cùng tìm được hình bóng quen thuộc đang co rúm trên mặt đất bên cạnh chiếc điện thoại.

 

“Xảy ra chuyện gì?” Anh bước nhanh đến ngồi xổm bên cạnh cô.

 

Đầu Bạch Khả chôn sâu vào đầu gối, không có chút phản ứng. Chỉ có bả vai là hơi phập phồng chứng minh cô còn sống.

 

“Nói gì đi.” Anh lo lắng lay cô, thấy cô vẫn không động đậy, tức giận tích tụ bị bộc phát, quát, “Em nói gì với tôi đi!”

 

Vai rụt một cái, cô giơ tay ôm đầu gối, không ngẩng đầu, lần mò chạm được áo anh, nắm chặt. Lao thật mạnh về phía trước, nhào vào lòng anh.

 

Anh nghe được tiếng thở dài thật dài, tưởng rằng cô muốn thở hết không khí trong cơ thể ra.

 

Chậm chạp cho phép không khí đi vào, cô khàn khàn cổ họng nói: “Anh bị bệnh ……” Nói được một nửa, ngực lại rút mạnh một cái. “Vì sao không nói cho em biết.”

 

Anh ôm khuôn mặt cô nhìn một chút, hai mắt cô đã sưng to.

 

“Xấu muốn chết.” Anh lại ấn cô vào lòng, khẽ vuốt lưng cô.

back top