Một Đường Đau, Một Đường Yêu

Chương 50: Mỗi ngày đều có kỳ tích (2)

Trên màn hình, bóng dáng nhỏ xinh của cô gái đang im lặng đi lại trong phòng khách. Hình như là vừa mới tắm xong, trên người cô chỉ mặc chiếc áo sơ mi màu trắng rộng thùng thình, vừa vặn che đến trên đầu gối, lộ ra hơn nửa đôi chân trơn láng.

 

Đó là thói quen bị anh ép buộc mới có.

 

Anh tôn sùng việc tự do phô bày cơ thể. Sau khi bọn họ ở chung, quần áo anh mua cho cô đều là loại mỏng hoặc là bó sát, mặc trên người rất ngắn, làm cho những đường cong đẹp đẽ của cơ thể cô bại lộ trước mặt anh. Đối với sự tư lợi của anh, cô dĩ nhiên không biết. Sau khi đàm phán với anh mà không có kết quả, cô đã nghĩ ra một cách, chính là mặc quần áo của anh.

 

Người đàn bà mình yêu, mặc quần áo của mình. Tại cái nơi gọi là nhà kia, họ thoải mái sống trong cuộc sống với đủ các loại việc vụn vặt, chậm rãi, cứ như thế suốt đời. Vì cuộc sống đó, anh tình nguyện không cần luân hồi.

 

Máy chiếu phim phát ra tiếng xẹt xẹt rất nhỏ. Cô gái trên màn hình đang rảnh rỗi ngồi giữa sô pha và bàn trà, thắt lưng mảnh khảnh linh hoạt chuyển động, kéo theo vài sợi tóc ẩm ướt rải rác trên cổ.

 

Cô lấy tay vén tóc qua một bên, lộ ra khuôn mặt khiến anh hồn mộng quấn quýt.

 

Dừng lại tại khoảnh khắc đó.

 

Anh nửa quỳ trước màn hình, ngón tay hết lần này đến lần khác vuốt ve khuôn mặt cô. Anh lại lần nữa yêu người đàn bà này.

 

Ban đầu anh không tin trong cuốn băng này ghi lại cuộc sống của cô, bởi vì người đàn bà kia đã sớm không còn vâng vâng dạ dạ như trong trí nhớ của anh. Đối mặt với các thử thách trong cuộc sống, lý trí của cô rất kiên định. Mặc dù có lúc vẫn lộ ra cái kiểu ngây ngô, nhưng trong bộ dạng kia cô đã chính thức lột xác.

 

“Đôi cánh của em đã dài chưa?”

 

Đầu ngón tay từ đầu vai trơn nhẵn của cô kéo xuống sống lưng. Tiến sát màn hình, anh chậm rãi dán mặt mình lên mặt cô. Anh có thể hiểu được Đường Nhất Đình, hiểu được vì sao anh ấy lại yêu bóng người hư ảo trên trang giấy đơn bạc kia. Đồng thời, anh cũng hiểu được, có rất nhiều việc anh đã làm sai.

 

Anh từng nghĩ hai người yêu nhau nhất định sẽ có mối tương liên chặt chẽ, cho dù là linh hồn hay là tình dục. Tốt nhất là có thể nhào chung linh hồn, khảm chung thân thể, như vậy mới an toàn. Dưới sự bảo đảm an toàn dạng này anh mới có thể yên tâm để yêu.

 

Nhưng mà anh sai rồi. Mọi việc trên đời này đều phải trải qua thử thách mới có thể thành công. Anh lại đi đường tắt — đơn giản là khóa linh hồn của đối phương, trốn tránh sóng gió của cuộc sống, cho dù thành công cũng chỉ là thoảng qua như mây khói. Dưới tình huống không thể gặp nhau, hai linh hồn bị ngăn cản, bọn họ còn có thể yêu không chùn bước, tuyệt đối tin lưỡng lẫn nhau. Yêu đến vậy mới đủ vững chắc, mới khiến những lo lắng vô tận của anh đều theo gió bay đi.

 

“Đường tiên sinh……”

 

Tần Thanh đẩy cửa ra, sau đó sửng sốt. Cô gõ rất nhiều lần nhưng không thấy ai lên tiếng trả lời, nên mới lo lắng đẩy cửa tiến vào, lại nhìn thấy Đường Nhất Đường đang ôm TV, mê muội dính sát vào màn hình. Mà trên tường, thậm chí trên trần nhà, dán đầy ảnh của vợ anh ta. Cô thực hoài nghi mình đã đi vào một phòng bệnh của bệnh nhân tâm thần.

 

“Đường tiên sinh.” Cô lại gọi một tiếng.

 

Anh hiển nhiên là nghe được, nhưng không nhúc nhích. Một chặp sau mới dời khuôn mặt khỏi màn hình, nói: “Cô đã chuẩn bị xong?”

 

“Tôi chuẩn bị xong rồi.”

 

“Vậy bắt đầu đi.”

 

Đường Nhất Đường đứng dậy, lui về phía sau ngồi vào bên giường. Ánh mắt không rời khỏi màn hình nửa khắc. Tần Thanh ngồi vào ghế bên cạnh, lấy ra một quyển sách im lặng đọc.

 

Sau đó, có người gõ cửa. Tần Thanh hít sâu một hơi, buông sách đi đến cạnh cửa.

 

Đường Nhất Đình đứng ở ngoài cửa nhìn Đường Nhất Đường đang trong trạng thái mất hồn. Anh ta cúi đầu, nghe Tần Thanh ghé vào lỗ tai anh ta nhẹ giọng nói: “Anh ấy cứ như vậy từ nãy đến giờ.”

 

“Không sao đâu.” Đường Nhất Đình nói, “Nó là lâu lắm rồi không gặp được người đàn bà kia. Chỉ có điều rất nhanh thôi, nó sẽ quên của cô ta.”

 

Không quên cũng phải quên.

 

“Phiền cho cô rồi.” Đường Nhất Đình cười với Tần Thanh.

 

“Không phiền đâu, chỉ có điều……”

 

“Chỉ có điều cái gì? Có chuyện gì cứ nói đi.”

 

“Tôi nghĩ……” Ánh mắt Tần Thanh lóe tia bất định, “Tôi muốn nói một việc với riêng anh.”

 

“Riêng tôi?”

 

“Đúng.”

 

Cô nhẹ nhàng đóng cánh cửa phía sau, cố lấy dũng khí, nhìn Đường Nhất Đình nói: “Tôi có lời rất quan trọng muốn nói với anh.”

 

Đường Nhất Đình không ngờ Tần Thanh lại đột nhiên đưa ra yêu cầu như vậy. Sau khi lo lắng qua đi, anh nói: “Không có chuyện gì đặc biệt, thì bình thường bọn họ sẽ không lên lầu hai, có gì cô cứ nói ngay tại đây đi.”

 

Tần Thanh lại lần nữa nhắc nhở bản thân phải trấn định. Cô nhìn cuối hành lang, nơi đó có một góc rẽ, thật ra vách tường chỗ góc rẽ là cửa sổ sát đất được dùng để trang trí. Phía trước cửa sổ vừa vặn có thể đứng hai người, mà cầu thang lại ở đầu khác của hành lang.

 

“Chúng ta đi tới đó được không?” Tần Thanh chỉ vào góc nói.

 

Đường Nhất Đình nhìn nhìn rồi đồng ý. Bọn họ liền bước qua đó.

 

Xuyên qua cửa sổ sát đất, đưa mắt nhìn cảnh sắc phía xa không xót một thứ gì. Ánh mặt trời dịu dàng chiếu xuống giữa mặt sông gợn sóng lăn tăn, phản xạ chút ánh sáng, như tâm tình của cô giờ phút này.

 

“Nói cái gì mà khó mở miệng vậy?” Đường Nhất Đình hỏi. Bọn họ đã đứng gần năm phút đồng hồ.

 

“Tôi muốn nói với anh……” Mặt cô đỏ ửng, nhớ lại trước kia Đường Nhất Đường có nói với cô: “Cô chỉ cần nhìn vào mắt anh ấy, đừng suy nghĩ gì cả. Ánh mắt, mũi, lỗ tai, toàn bộ đều không cần. Chỉ cần mở miệng và hết lòng, tự nhiên như thế, cô có thể nói ra những lời khó biểu đạt nhất.” Nói tới đây, anh trừng mắt nhìn. “Lời tỏ tình.”

 

“Cô rốt cuộc muốn nói cái gì?” Đường Nhất Đình nhẫn nại hỏi.

 

“Tôi có thể gọi anh là Nhất Đình không?” Tần Thanh hỏi.

 

Tuy rằng cảm thấy hơi vô lý nhưng Đường Nhất Đình vẫn gật đầu.

 

“Nhất Đình,” Tần Thanh nhìn sâu vào đôi mắt sáng như sao của anh ta nói, “Tôi thích anh. Từ khoảnh khắc anh xuất hiện tại lễ khai giảng, tôi đã thích anh.”

 

Hơi chút giật mình, Đường Nhất Đình nhớ lại tình hình lễ khai giảng ở trường đại học Texas bốn năm về trước. Lấy tư cách đại biểu cho người Hoa di dân đời thứ ba, anh phải giảng giải một loạt các loại khoa học kỹ thuật tiên tiến cho một đám lưu học sinh Trung Quốc ngây ngô. Lúc ấy anh không lưu lại chút ấn tượng về bất kỳ sinh viên nào. Lúc thật sự chú ý tới Tần Thanh, chính xác là năm anh từ nội châu trở về, lần đầu tiên nhìn liền cảm thấy cô gái này có vài phần rất giống với người kia.

 

Nếu như câu này là nói về người đó, anh nên vui mừng mà lúng ta lúng túng mới phải. Nhưng bây giờ, anh chỉ có thể nói với cô: “Tôi rất xin lỗi.”

 

Ánh mắt bỗng chốc ảm đạm, Tần Thanh miễn cưỡng mỉm cười: “Tôi cũng đoán được đáp án sẽ là như vậy.”

 

“Vậy vì sao cô còn muốn nói?”

 

“Nói mới không phải nuối tiếc.”

 

“Suy nghĩ của đàn bà các cô thật là kỳ quái.”

 

“Vậy Nhất Đình……” Tần Thanh sửa lời, “Đường tiên sinh, anh nghĩ thế nào?”

 

“Từ trước đến giờ, những thứ tôi hợp ý tôi đều tìm hết mọi cách để đoạt về tay, tuyệt đối sẽ không cho cô cơ hội cự tuyệt tôi.”

 

“Nhưng như vậy thì quá bá đạo.”

 

“Có một người bạn đã nói với tôi: Tính cách quyết định vận mệnh. Nhưng tôi phát hiện thứ quyết định vận mệnh thật sự, là thủ đoạn.”

 

Hoa xa cúc ngoài cửa sổ vẫn nở rực rỡ. Tần Thanh bỏ cảm giác mất mát trong lòng qua một bên, không ngừng tìm đề tài để trò chuyện với Đường Nhất Đình. Mãi đến khi một bảo vệ vội vàng chạy lên bị Đường Nhất Đình trách cứ: “Không có sự phân phó của tôi không thể đi lên đây, cậu không biết sao?”

 

“Đường…… Đường tiên sinh, Đường tiên sinh bỏ trốn!” Bảo vệ ngữ khí dồn dập.

 

“Cậu uống say sao? Đầu óc không tỉnh táo hả?” Đường Nhất Đình hừ lạnh.

 

“Là thật!” Bảo vệ lấy ra một cây thập tự giá màu bạc.

 

Chậm rãi đứng thẳng người, Đường Nhất Đình nhìn thứ gì đó trong tay bảo vệ. Rồi chợt nghĩ đến cái gì, anh ta đột nhiên liếc mắt nhìn Tần Thanh, lập tức đẩy bảo vệ ra đi đến hướng phòng Đường Nhất Đường.

 

Trong phòng chỉ truyền ra tiếng động của máy chiếu phim, không hề có một bóng người.

 

Anh ta chạy gấp xuống dưới lầu, tìm lần lượt trong phòng khách đến sân, cuối cùng đi vào gara. Vài bảo vệ bị đánh đang nghiêng người tựa vào tường, xe thiếu mất một chiếc, những chiếc còn lại đều bị chọc thủng lốp.

 

“Tại sao nó có thể đến đây? Các người là lũ vô dụng hả, không cản nó được sao?” Đường Nhất Đình túm áo bảo vệ.

 

“Thật xin lỗi, Đường tiên sinh, hai người thật sự quá giống nhau. Tôi, chúng tôi không phân biệt được.”

 

“Đồ vô dụng!” Anh ta ném hắn ngã ra đất, quay đầu nói với những tên bảo vệ đứng gần vách tường: “Tôi mời các anh đến với giá cao như vậy, lại đều là một lũ vô dụng sao? Ba người, ngay cả một người bệnh cũng không ngăn được! Một lũ heo chỉ biết ăn!”

 

Bị nhục mạ như vậy, một bảo vệ trong đó có tính tình hơi cứng rắn cười lạnh nói: “Anh chắc chắn anh ta là một người bệnh?”

 

Không có thời gian để lãng phí với một lũ bảo vệ vô dụng, Đường Nhất Đình vừa phân phó người đi tìm xe đến, vừa về phòng.

 

Vừa đến phòng liền gặp được Lê Tường, không đợi anh nói gì, Lê Tường đã mở miệng trước: “Tôi không chặn cậu ấy lại được.”

 

“Vậy chú có nhìn thấy hướng nó đi không?” Đường Nhất Đình hỏi.

 

“Tôi đuổi theo cậu ấy đến sân bay, nhìn thấy cậu ấy lên máy bay đi bang New Mexico.”

 

“New Mexico? Làm sao nó biết Bạch Khả ở đó.” Đối với vấn đề này anh ta chưa thể truy cứu nhiều. Đường Nhất Đình lập tức gọi điện thoại cho Gerard đang ở New Mexico. Điện thoại reo hơn mười tiếng nhưng không có ai nghe máy. Anh ta quát: “Không ai biết bây giờ anh ta đang ở đâu sao?”

 

“Ngài Bernard không liên lạc với chúng ta đã vài ngày rồi.” Lê Tường nói, “Tôi đoán anh ta tạm thời thay đổi lộ trình.”

 

Đường Nhất Đình phẫn nộ ném ống nghe xuống. “Đi thuê cho tôi một chiếc máy bay tư nhân!” Anh ta nói vọng ra ngoài.

 

Lê Tường yên lặng nhìn anh ta đi xa, bàn tay cắm vào túi của bộ âu phục tối màu, sờ sờ cây súng bên trong. Khi ông ta dùng cây súng này chỉa vào Đường Nhất Đường, thì Đường Nhất Đường đã chạy trốn đến sân bay gần quốc lộ.

 

“Cậu tốt nhất đừng nên hành động thiếu suy nghĩ, kỹ thuật bắn súng của tôi là do ông nội làm sĩ quan của cậu dạy cho.” Lê Tường rút súng ra nói.

 

Đối mặt với họng súng tối om, Đường Nhất Đường mặt không đổi sắc: “Chú Lê, chú muốn giết cháu?”

 

“Cậu là nguồn gốc của mọi vấn đề.” Lê Tường mở chốt bảo hiểm.

 

“Nếu như không thể không giết cháu, vậy có thể chờ cháu không? Chờ cháu nhìn thấy cô ấy……”

 

“Nếu cậu chết, tất cả nguyền rủa cũng không tồn tại, Nhất Đình sẽ chuyển cảm giác tội lỗi thành thù hận tôi. Việc này đối với cậu ấy là một loại giải thoát. Hơn nữa, hai người nhất định không bao giờ phải giành giật đàn bà nữa.” Lê Tường nói xong, bước một bước tới gần Đường Nhất Đường.

 

“Nghe qua thì quả thật chính xác.” Đường Nhất Đường không né không tránh, “Như vậy tính là cháu xin chú đi, cho cháu gặp cô ấy một lần, là nguyện vọng cuối cùng của người sắp chết.”

back top