Một Lần Gặp Gỡ

Chương 5

Trương Phác Ngôn khẽ rút tay mình ra, phòng khách sáng rực mà mơ hồ, cũng giống như tâm tư của cô lúc này, cô ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn, tĩnh lặng, “Lý Ý, em đã từng rung động trước Tần Uẩn, đây là sự thật. Nhưng chưa nói đến việc sau này em đã gả cho anh, trên thực tế, từ khi biết cậu ta thích Phác Ngọc, em đã không còn để ý đến cậu ấy nữa —- anh cho rằng trên đời này vẫn có người giống như anh, khiến Trương Phác Ngôn em đau lòng vì anh sao? Anh dồn hết tâm ý tính toán để em gả cho anh, làm cho em yêu anh, thận trọng từng bước như vậy, sao có thể không thành công chứ? Đến bây giờ trong lòng em, rốt cuộc anh có vị trí như thế nào, hà tất phải hỏi lại làm gì?”

 

Đáy mắt Lý Ý cay xè, hắn ngơ ngác, da diết nhìn cô đăm đăm, yết hầu hãy còn hơi run rẩy. Cổ họng như bị khói hun ngạt, khô khốc, gọi tên cô cũng chật vật.

 

Từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, hắn đã luôn âm thầm chờ mong những lời này của cô, đến hôm nay cuối cùng cũng đã đạt được, nhưng lại không thể ngờ, những câu ấy lại thốt ra trong hoàn cảnh như vậy.

 

Trương Phác Ngôn đẩy tay hắn ra, “Anh nói đó là tương kế tựu kế, còn em thì thà cho rằng là anh đâm lao nên phải theo lao. Dù ban đầu có thế nào em sớm đã chẳng còn quan tâm nữa, nhưng anh lại mang những tâm tư sâu kín của mình để tính kế với cả em, em không hề thích.”

 

Nói xong, cô cũng bỏ mặc hắn, cầm điện thoại trên bàn, chuẩn bị gọi người vào đưa hắn đến bệnh viện, ai biết được điện thoại chưa kịp nối, cổ tay đã bị đè xuống, hắn gắng gượng chống người đứng dậy!

 

“Cho nên anh nói, tất cả đều là lỗi của anh.” Vừa dứt lời, hắn không kìm được ho một tiếng, giằng lấy điện thoại trên tay cô đặt về chỗ cũ, hắn nhìn sâu vào mắt cô, sau đó ôm vết thương ở sườn dưới, hơi khom lưng, chầm chậm, từng bước đi ra ngoài.

 

“Lý Ý!” Cô nghẹn ngào gọi tên hắn, “Ý em không phải như vậy! Chỉ là… trước giờ em chưa từng đối xử với ai như với anh, cho nên em…” Cô không nói được hết câu, trong lòng ngổn ngang những hoang mang không thốt nổi thành lời.

 

Lý Ý hơi nghiêng đầu, dịu giọng lên tiếng: “Anh biết. Vì anh và em đều giống nhau.”

 

“Phác Ngôn, chắc em chẳng còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là từ khi nào đâu. Chắc em cũng không biết, lần đầu tiên anh nhìn thấy em, anh đã ngỡ ngàng biết bao nhiêu… Phác Ngôn, làm sao anh có thể coi người khác thành em chứ? Ai đã từng gặp Trương Phác Ngôn em, còn có thể coi người khác thành em ư? Đúng là anh đã tính kế với em, anh tìm trăm phương ngàn kế, anh tính từng bước thận trọng, chỉ bởi vì… tình cảm anh dành cho em, là nhất kiến chung tình.”

 

Âm thanh khô khốc mà trầm thấp, theo người khuất xa dần, Trương Phác Ngôn đứng phía sau hắn, vẫn đứng nguyên tại nơi ấy, cắn chặt mu bàn tay khóc không thành tiếng.

 

Trận ẩu đả này của đám đàn ông mạnh mẽ nhà họ Trương, đã khiến nhà họ Lý vốn vẫn đuối lý chiếm được thế thượng phong: Con gái bảo bối của nhà họ Trương các người bị bắt bẻ hai câu cũng không được, lẽ nào rường cột của nhà họ Lý chúng tôi bị đánh thì được sao?! Lại còn đánh nặng đến như vậy!

 

Gia tộc nhà họ Lý công khai lên án, nhà họ Trương cũng không chịu nhún nhường, trong một khoảng thời gian ngắn mối quan hệ giữa hai nhà đã trở nên vô cùng căng thẳng. Chuyện hôn sự mĩ mãn trước kia náo động cả thành phố, thoáng một cái đã trở thành trò cười lớn nhất của mọi người những lúc rỗi rãi.

 

Lý Ý bị thương quả thật không nhẹ: xương ống tay phải bị rạn, hai bên xương sườn bị thương tổn ở mức độ khác nhau, thậm chí còn kèm theo chấn động não nhẹ.

 

Nhưng dù bị đưa vào bệnh viện, từ sau khi tỉnh lại sau hôn mê, người đầu tiên hắn muốn gặp, vẫn là vợ của mình.

 

“Con bé đó còn là vợ con sao?! Nhà họ Lý chúng ta không có loại con dâu như thế! Mau mang đơn ly hôn nhà họ Trương ra đây, nếu đã tỉnh rồi, thì ký vào đó đi! Kết thúc càng sớm càng tốt!” Cơn giận của Lý Kiến Nghiệp không hề nhỏ, bỗng bùng phát, ngồi phịch xuống ghế y tá bên cửa sổ, lồng ngực vẫn phập phồng dồn dập không ngừng.

 

Lý phu nhân ở bên cạnh khuyên can, quay đầu sốt ruột muốn nhắn nhủ điều gì đó, nhưng nhìn thấy khuôn mặt gầy sọp của con trai cùng vẻ mặt hờ hững và kiên quyết, bà vừa đau lòng lại không nỡ, nghẹn ngào một hồi, không thốt ra được nửa chữ.

 

Chưa đến một lát, quả thật có một tập tài liệu được đưa tới, Lý Kiến Nghiệp vẫn không lên tiếng, Lý Ý chật vật ngồi dậy, sau khi nhận được, ngay cả liếc mắt hắn cũng không hề ngó qua, xé thẳng thành hai mảnh.

 

“Con muốn nghỉ ngơi, ba mẹ ra ngoài trước đi.” Hắn mệt mỏi nằm xuống, ánh mắt nhìn lên trần nhà bình tĩnh không một gợn sóng, giọng nói cũng như vậy, “Con tuyệt đối sẽ không ly hôn với cô ấy.”

 

Lý Kiến Nghiệp nhảy dựng lên, “Đồ bất hiếu!”

 

Lý Ý nhắm mắt lại.

 

Lý Kiến Nghiệp cuối cùng được khuyên ra ngoài, trong phòng bệnh ngổn ngang một đống lộn xộn vỡ nát. Lý Ý dựa trên đầu giường, tay chầm chậm mân mê huyệt thái dương nhức nhối không thôi.

 

Cốc, cốc, cốc!

 

“Ra ngoài,” Hắn không hề ngẩng đầu, “Ai tôi cũng không gặp.”

 

“Ngay cả cô em vợ xinh đẹp đáng yêu cũng không gặp sao?”

 

Lý Ý nhướng mắt, quả nhiên là công chúa Phác Ngọc nhà họ Trương giá lâm.

 

Trương Phác Ngọc đưa mắt đánh giá căn phòng bừa bộn và thương tích đầy người của Lý Ý, trên mặt viết rõ mấy chữ “cười trên nỗi đau của người khác.”

 

“Anh rể! Anh cũng đừng trách các anh trai em đã đánh anh, ba em lần này thực sự rất tức giận, hai hôm nay cứ ầm ĩ nhất định sẽ cho nhà các anh biết mặt, mẹ em khuyên thế nào ông ấy cũng không nghe. Nhưng hiện giờ, ông ấy nghe nói anh bị đánh, coi như trút được mối giận, cũng không còn nhắc đến chuyện đối phó với nhà anh nữa.”

 

Lý Ý thở dài, “Giữa hai cái bất lợi thì thường chọn cái nhẹ hơn, anh hiểu mà.”

 

“Anh hiểu được thì tốt rồi,” Trương Phác Ngọc bày ra vẻ mặt “đứa trẻ này vẫn còn hiểu chuyện”, “Các anh trai em đánh anh là để giúp anh và chị em đấy, anh nên cảm hơn bọn họ mới phải!”

 

Lý Ý giật giật khóe miệng mấy cái, im lặng, ngón tay xoa huyệt thái dương càng sâu hơn.

 

Trương Phác Ngọc cũng không để ý đến hắn, tự ý nhìn ngó xung quanh.

 

Lý Ý đợt một lát, cô vẫn tự đắc như trước, hắn không nhẫn nại được nữa, bèn ho nhẹ một tiếng, “Em vợ?”

 

“Sao ạ?” Trương Phác Ngọc nghiêng đầu, làm như không biết hỏi lại hắn.

 

“Em không có lời nào muốn nói sao?”

 

“Nói? À, có chứ!”

 

Sắc mặt Lý Ý quả nhiên phấn chấn hẳn lên, Trương Phác Ngọc thầm cười trộm, nín cười, làm bộ trịnh trọng, “Em xin lỗi! Hồi khiêu vũ năm ngoái em không nên gạt anh! Nếu sớm biết anh không có ý định khởi binh vấn tội, mà là muốn cưới em, em nhất định sẽ khai thật cho anh biết, em là Trương Phác Ngọc. Chậc!”

 

Cô nói xong, mang vẻ mặt tiếc nuối lắc lắc đầu.

 

Cho dù Lý Ý có khéo léo đến mức nào, nhưng cứ nhắc đến chuyện này, cũng không nén được tối sầm mặt lại.

 

Mà Trương Phác Ngọc nhìn thấy bộ dạng tức giận của hắn, lại càng vui vẻ hơn.

 

“Hình như em cảm thấy rất đáng tiếc sao?” Giọng nam trong trẻo chưa dứt lời, một người đàn ông cao gầy bước vào từ cửa ra ngoài, dừng lại phía sau Trường Phác Ngọc, mỉm cười khoác tay lên vai cô.

 

Trương Phác Ngọc lập tức bụm miệng lại, lắc đầu nguầy nguậy.

 

Tần Uẩn hiển nhiên đã quen với việc này, không thèm so đo với cô. Gã hỏi han Lý Ý hai câu, đột nhiên vỗ nhẹ lên cô vợ nhỏ không hiểu chuyện, “Nếu đã thăm bệnh xong rồi, chúng ta đi thôi. Nơi này cách sân bay khá xa, thời gian đăng ký sắp đến rồi, chúng mình xuất phát sớm một chút, để tránh đến muộn.”

 

“Vâng!” Trương Phác Ngọc chậm rì gật đầu, liếc nhìn người đàn ông trên giường bệnh đang lặng lẽ ấn huyệt thái dương, cố ý kéo dài giọng, “Chị em ghét nhất người khác đến muộn.”

 

Lý Ý quả nhiên vội vàng ngồi bật dậy, “Cô ấy định đi đâu?”

 

Tần Uẩn tao nhã khẽ mỉm cười, còn Trương Phác Ngọc hơi nghiêng đầu, giả bộ vô cùng kinh ngạc, “Ơ? Anh không biết à?”

 

Lúc giọng nói xin lỗi tới hành khách của cô tiếp viên hàng không vang lên trên loa, thì tâm trạng hiện giờ của Trương Phác Ngôn bỗng hơi nhộn nhạo, bèn quay về đại sảnh sân bay, vừa trông thấy một trận ẩu đả lộn xộn, đã biết mình đoán không sai.

 

Cô cũng không phí sức để tìm Lý Ý, bước ra ngoài hai bước rồi đứng lại, không bao lâu sau, mấy cậu lính cần vụ quen thuộc đột ngột xông tới, ngầm vây cô trong một vòng tròn để coi chừng.

 

Trương Phác Ngôn thở dài. Đợi nguyên tại chỗ, những người xung quanh đi qua đi lại, đủ mọi loại âm thanh ồn ào như sóng cuộn, nhưng cô vẫn có thể nhận ra tiếng bước chân nặng trĩu mà cuống quýt của hắn một cách rõ ràng.

 

Chỉ có điều Lý Ý vẫn chưa tới gần cô, trong đại sảnh sân bay, đã có một đám người khác dồn dập xông vào —- tư lệnh Trương mang theo mấy người con trai, hùng hổ đi trước dẫn đầu.

 

Lần này các anh trai của cô rất ngoan ngoãn, từng người đều lui lại phía sau, ai cũng không dám tiến lên hạ thủ với Lý Ý, tư lệnh Trương đích thân nhấc chân lên, đạp hắn ngã xuống đất.

 

“Uổng công trước kia tôi đã xem trọng cậu như vậy! Chuyện đã đến nước này, còn muốn mang Phác Ngôn bỏ trốn sao? Cậu không hề có một chút trách nhiệm nào hết!” Từ trước đến giờ, đối với cậu con rể này, Tư lệnh Trương vẫn luôn vừa lòng hơn cả con trai mình đến mấy phần, vì thế cơn giận lần này không phải là lớn bình thường nữa.

 

Trương Phác Ngôn vội vàng buông hành lý trong tay xuống, chạy đến đỡ hắn dậy. Hắn chống người lồm cồm bò dậy từ trên mặt đất, ho đến mơ hồ, vô cùng uất ức, “Phác Ngôn…” Hắn nắm chặt tay cô, “Có chuyện gì xảy ra vậy? Không phải họ muốn đưa em sang Mỹ định cư sao?!”

 

Hắn nhìn về phía Trương Phác Ngọc lẫn trong đám người, cô em vợ khi nãy vừa thân thiết “mật báo” cho hắn, lúc này lại đang trắng trợn làm mặt quỷ với hắn.

 

Ngay tức khắc, hắn biết mình đã bị lừa…

 

Phác Ngôn trừng mắt nhìn em gái tay trong tay với Tần Uẩn đứng xem trò vui, đỡ chồng đứng dậy, trước cơn lôi đình của ba cô không tiện cáu giận, chỉ đành nghiến răng nghiến lợi bên tai anh, “Em về quê mời ông bà ngoại ra cứu binh! Giấu ba em mà! Giờ thì hay rồi!”

 

Lý Ý nhìn vẻ mặt tiếc nuối căm hận của cô, nhìn sang đám đàn ông lực lưỡng nhà họ Trương đang trừng mắt với mình ở phía trước, rồi lại nhìn ra đằng sau, đám thuộc hạ vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ chưa kịp hồi phục sau khi thấy anh bị đạp xuống thảm hại… Lý Ý cam chịu nhắm mắt, nản chí đè lên người cô.

 

Cuộc sống vững vàng bình ổn, nghiêm nghị đứng đắn đã nhiều năm như vậy, thứ sĩ diện tích trữ ngần này, hôm nay cũng coi như hoàn toàn mất hết.

 

Nhưng hắn vẫn ôm chặt lấy cô như cũ, mặt dày không chịu buông tay.

 

“Kéo nó ra cho ta! Mang Phác Ngôn quay về!” Tiếng thét của tư lệnh Trương làm rung động cả đại sảnh.

 

Đám đàn ông lực lưỡng nhà họ Trương quây lại ào lên, tách tay tách chân. Nhóm thuộc hạ của Lý Ý bên này, tuy cảm thấy thủ trưởng hôm nay đúng là quá bất lực, nhưng ảnh hưởng xưa kia hãy còn, thấy nhà họ Trương động tay động chân cũng xông lên đồng loạt, không chịu nhún nhường dù chỉ một chút.

 

Trong tình cảnh lộn xộn ầm ĩ ấy, đôi vợ chồng vẫn ôm chặt lấy nhau, Phác Ngôn lo lắng cho vết thương của hắn, lại lo các anh trai nhân cơ hội hạ độc thủ, trái lại càng ôm hắn chặt hơn, Lý Ý một tay vòng lên eo cô, đầu vùi sâu vào hõm vai cô, vợ chồng gần gũi thân thiết.

 

“Còn nói sẽ không bị Phác Ngọc lừa gạt?! Anh đúng là đồ ngốc!” Trương Phác Ngôn oán hận khẽ rít bên tai người bên cạnh, “Thể diện của em đều bị anh quăng hết rồi!”

 

Giữa đám người hò hét ầm ĩ, dẫu sao cũng đã mất hết mặt mũi, Lý Ý trái lại càng bình tĩnh hơn bao giờ hết, “Đừng sợ,” hắn tựa lên chiếc gáy mịn màng ấm áp của cô, dễ chịu lại thoải mái chợt thở dài, “Dù sao thể diện của anh cũng đã mất hết rồi.”

 

“Anh…” Trương Phác Ngôn tức đến mức muốn cắn cho hắn một cái.

 

Ai ngờ ý định chưa kịp đạt được, động tác của hắn lại còn nhanh hơn cô, chỉ thấy hắn thân mật cọ xát, không hề phân trần đã phủ kín môi cô.

 

Đám người bên cạnh đánh lộn lăn qua lăn lại, chẳng còn ai rảnh rỗi mà để ý đến đôi uyên ương nhỏ kia.

 

“Phác Ngôn…” Đương lúc quấn quýt không rời, hắn mơ hồ da diết thầm gọi tên cô, “Anh yêu em.”

 

Trương Phác Ngôn thở dài một tiếng, rồi cam tâm tình nguyện khép mắt lại, nụ hôn lặng lẽ càng thêm sâu…

back top