Dịch: Sahara
Tăng ca cả một tháng trời, khó khăn lắm mới có được một ngày nghỉ, Nhan Hạ đang nằm ngủ mê man thì bên môi giới gọi điện tới nói đưa người tới xem phòng.
Nhan Hạ đau khổ rời giường, trong đầu một mảnh hỗn độn. Người tới xem phòng còn chưa xem cẩn thận đã thấp giọng hỏi: “Cô Nhan, tôi có thể hỏi cô một câu không?”
“Vô tư đi!” Nhan Hạ mở to mắt cố gắng vựng dậy tinh thần.
“Vì sao cô lại yêu cầu người ở cùng là nam giới?”
“À… Xuất phát từ việc lo lắng tới sự an toàn.” Nhan Hạ thuận miệng đáp.
“Ra vậy!” Người đàn ông nhếch miệng quan sát cô, “Nhưng mà ngoại hình của cô khá an toàn mà.”
Nhan Hạ không hề do dự mà gật đầu: “Bởi vậy anh cũng không cần lo lắng vấn đề an toàn, ở đây tôi sẽ bảo vệ anh, diện mạo của anh không an toàn chút nào.”
Người môi giới nghe vậy bật cười hai tiếng rồi lập tức im bặt, sợ chàng trai tới thuê nhà kia ngượng. Nhưng người đàn ông có giọng nói dễ nghe ấy lại rất vui vẻ nhìn Nhan Hạ: “Tôi là Tô Việt, xin hỏi cô tên gì?”
“Nhan Hạ.”
“Được, Nhan Hạ”, người đàn ông chỉ tay về phía phòng ngủ của cô, “Tôi thuê căn phòng kia.”
Nhan Hạ ngây người, kiên quyết từ chối: “Không được.”
“Vì sao?” Tô Việt hỏi.
Nhan Hạ thầm mắng trong bụng: liên quan quái gì tới anh, nhưng ngoài miệng vẫn ôn tồn đáp: “Đây là phòng ngủ của chủ nhà, có phòng vệ sinh riêng, diện tích lớn, một nghìn năm trăm thì không cho thuê được.”
“Nhưng tôi cần phòng ngủ có wc riêng, đắt một chút cũng không sao.”
Nhan Hạ không khách sáo nữa: “Tôi cho thuê phòng bên cạnh, anh không thuê thì thôi.”
“Ba nghìn.” Tô Việt lên tiếng, “Phòng kia một nghìn rưỡi, phòng này tôi trả ba nghìn.”
Nhan Hạ ngây người. Ba nghìn!!! Thế này thì tiền thuê nhà mỗi tháng của cô cơ bản là đã giải quyết ổn thỏa rồi còn gì?!
Dưới ánh nhìn kinh ngạc “anh thần kinh à?” của người môi giới, Tô Việt chậm rãi ném ra quả bom cuối cùng: “Trả trước một năm!”
Nhan Hạ hoàn toàn bị oanh tạc – trả một năm! Cô có thể thanh toán trước thời hạn được rồi!
Lúc hai người họ kí hợp đồng thì anh chàng môi giới đếm phí trung gian, thỉnh thoảng lại liếc nhìn đôi nam nữ kia, Nhan Hạ mái tóc rối bù, mắt nhập nhèm ngái ngủ ngay cả một chút yêu kiều cũng chẳng có, ánh mắt anh ta nhìn Tô Việt viết rõ mấy chữ “tôi không hiểu!!!!!!!!!”
Nhan Hạ chẳng buồn chú ý tới sắc mặt của người môi giới, trong đầu cô lúc này hoàn toàn đang mải nghĩ xem, thanh toán trước thời hạn có thể tiết kiệm được bao nhiêu, chăm chú đến nỗi ngay cả số chứng minh nhân dân viết lên hợp đồng cũng bị sai, sửa đi sửa lại mấy lần. Thấy cô hí hoáy viết rồi lại xóa, xóa rồi lại viết, Tô Việt nhíu mày, giằng lấy bản hợp đồng và chứng minh nhân dân của Nhan Hạ lại tự điền vào. Xong xuôi, còn lại mấy chỗ cần kí tên, anh mới đẩy hợp đồng và bút về phía cô.
Chiếc bút máy màu nhũ còn đọng lại hơi ấm từ ngón tay anh, cầm vào nó Nhan Hạ có cảm giác như cầm vào ngón tay của đàn ông, cô vừa hạ bút đã thấy viết rất thuận tay, liền khen một câu: “Bút này viết thích quá, hiệu nào thế?”
Tô Việt lấy lại cây bút, không thèm trả lời.
Nhan Hạ chợt cảm thấy tên này tính tình thật khó mà sống chung được, nhưng mà dù sao cũng là sống chung nhà chứ cũng không phải yêu đương, quan tâm tới tiền là ok rồi. Kí hợp đồng xong, vì bát cơm mà bạn Nhan Hạ phải ấm ức khom lưng ôm hận chuyển đồ tới phòng ngủ cho khách.
Trước hết cô vứt hết tất cả đồ đạc trong căn phòng rất lâu không có người ở này đi, sau đó tiêu trùng khử độc toàn bộ căn phòng một lượt, ngay cả sàn nhà cũng lau chùi đến trơn bóng, xong xuôi cô kéo va li đồ đạc của mình vào, tùy tiện bày.
Tô Việt thuê một công ty làm dịch vụ chuyển nhà. Nhan Hạ thấy sự phô trương của anh ta rõ ràng không phải người biết sống tiết kiệm: thay đồ dùng trong phòng ngủ chính thì đã đành, ngay cả máy giặt, siêu điện, bình nóng lạnh cũng thay. Ờ thì có người cam tâm tình nguyện đổi đồ dùng mới cho nhà mình càng tốt, nhưng mà Nhan Hạ không kìm được mà thầm phỉ báng anh ta: chẳng trách mà phải đi thuê phòng ở, loại người này có mà cả đời cũng chẳng tích góp được tiền mà mua nhà.
Những đồ dùng bị anh ta thay, Nhan Hạ đều xác nhận lại với anh ta lần nữa rồi đem rao bán trên mạng, kiếm được một ít tiền, vậy là ngày thanh toán nợ tiền nhà sắp tới gần rồi. Mỗi đêm không ngủ được, cô đều lôi đám chữ số trong đầu ra mà đếm mấy lần, đây vốn là căn phòng mà cả đời này cô không nghĩ mình sẽ bước vào nhưng khi đã vào ở rồi thì thấy hóa ra cũng dễ chấp nhận.
Anh bạn Tô Việt phô trương kia cuối cùng cũng chịu chuyển đồ đạc tới sau khi công ty dịch vụ đã càn quét xong xuôi. Cuộc sống mới toanh bắt đầu từ ngày thứ hai sau khi anh ta chuyển tới.
Phần lớn thời gian quý báu buổi sáng đều để ngủ, Nhan Hạ ăn qua loa một cái bánh bao, không ngờ lại có người sáng sớm chui vào bếp nấu một nồi cháo thịt nạc trứng muối nóng hổi, nghiêm nghị ngồi ở bàn ăn thưởng thụ.
Trải qua một đêm ngủ được có bốn tiếng đồng hồ, Nhan Hạ đầu còn choáng váng bò dậy khỏi giưởng, tới phòng tắm để rửa mặt. Cô vừa mở cửa phòng ngủ ra đã bị ánh mặt trời đầy phòng khách chiếu rọi vào mặt, mùi cháo thơm ngập trong không khí khiến cho cái dạ dày còn chưa kịp uống một ngụm nước ấm của cô co giật một trận.
Có lẽ là vì cái bộ dạng mắt chữ A mồm chữ O của cô quá sức biểu cảm mà anh bạn Tô Việt vốn đang bình thản chậm rãi ăn cháo kia cũng phải thương hại mà nói một câu: “Có muốn ăn một bát không? Trong nồi còn thừa nhiều lắm, đằng nào không ăn hết cũng phải đổ đi.” = =
Nhan Hạ phấn chấn chạy tới, ngồi xuống bàn ăn, biểu tình nghiêm túc chứng minh rằng ,chủ nhà không chỉ bảo vệ khách trọ mà còn giúp khách trọ trừ lo giải nạn! Cơm thừa, đồ ăn thừa gì đó cứ tống cho cô là được rồi! ._.
Tô Việt nhếch môi, múc cho cô một bát cháo. Trứng muối trơn bóng, thịt nạc mềm, gạo ninh nhừ, bề mặt còn rắc một ít hành băm thơm lừng. Nhan Hạ uống một ngụm hết sạch, nước mắt đã giàn giụa.
“Tôi phải chụp một kiểu ảnh”, cô lấy di động, “gửi cho bạn trai tôi xem mới được! Đàn ông cũng có người biết làm việc nhà chứ có phải không đâu!”
Tô Việt cười một cách quỉ quái: “Bạn trai của cô?”
“Đương nhiên!” Nhan Hạ không hề cảm nhận được sự kì lạ của Tô Việt, hài lòng đăng tấm ảnh lên mạng weibo, rồi tag Khưu Dụ Khai!
“Cho một người đàn ông lạ thuê chung nhà, bạn trai không ý kiến à?” Tô Việt hạ mi mắt, hỏi.
“Chẳng phải chính anh cũng nói là ngoại hình của tôi rất an toàn sao?” Nhan Hạ gạt mái tóc dài rối bù, bình thản nói. Cô vẫn còn mặc áo ngủ, ôm bát cháo cúi sấp người vào bàn ăn, cổ áo phông rộng thùng thình lệch sang một bên, mơ hồ lộ ra bờ vai nõn nà.
Tô Việt nhìn theo làn da trắng tuyết từ trên vai cô xuống dưới, mở miệng bình luận: “Thật ra nhìn kĩ thì cũng không đến nỗi quá tệ.”
Mấy chữ “nhìn kĩ” anh ta nói bằng giọng vô cùng mờ ám. Nhan Hạ ngậm cái thìa trong miệng, ngẩng đầu, theo ánh mắt anh ta nhìn xuống ngực đã bị lộ gần một nửa của mình, tức giận kéo lại áo. Không ngờ, vạt chiếc áo ngủ đã cũ mắc vào thành ghế, và… “xoạt”! Hai mảnh áo ngực màu hồng lộ ra một nửa. Nhan Hạ kêu lên một tiếng, tóm áo lại bực tức trở về phòng.
Tô Việt ngồi tại chỗ, chậm rãi bổ sung một câu: “Quả đúng là không hề tệ!”