Mùa Hạ Ngọt Ngào

Chương 7

Dịch: Sahara

 

Tô Việt dỗ dành Tạ Thư Nhã đến khi cô ta bình tĩnh lại mới quay sang nói với trợ lý đi cùng: “Đưa tiểu thư đi rửa mặt thay quần áo rồi quay lại đây.”

 

Tạ Thư Nhã không chịu đi, Tô Việt lại nói: “Anh vừa hỏi bác sĩ rồi, Khưu Dụ Khai chỉ bị thương ngoài ra, cậu ta sắp được ra ngoài rồi, em muốn để cậu ta nhìn thấy cái bộ dạng này của mình à?”

 

Tạ Thư Nhã nhếch nhác nghe vậy liền vội vàng đi thay quần áo, lúc đi qua người Nhan Hạ, cô ta còn cười lạnh đầy khinh miệt.

 

Nhan Hạ hiểu rõ sức lực của mình đã cạn kiệt, lúc này nếu cô còn ra tay lần nữa, Tô Việt mà không tới giúp thì chắc chắn cô sẽ bị ả điên kia đánh ngã mất.

 

Tạ Thư Nhã đã đi được một đoạn rồi, hai đồng chí cảnh sát cũng đã được người của Tô Việt lôi đi bắt chuyện. Nhan Hạ ngây ngốc đứng một chỗ, không biết phải làm gì. Tô Việt đi tới chỗ cô, cô vô thức lùi về sau né tránh, tiếc là cánh tay anh ta quá dài, đã nhanh chóng giữ lấy bả vai cô, kéo lại về phía mình.

 

“Thật là… Hai cô gái lại đi ẩu đả giữa đường!” Tô Việt chau mày, vừa nói vừa quan sát cô một lượt từ trên xuống dưới xem có bị thương ở đâu không. Sau đó anh nhìn thẳng cô, nói: “Đừng nhìn anh bằng ánh mắt này, anh không nói sự thật, nhưng cũng không hề lừa gạt em điều gì.” Anh thấp giọng nói, “Tô Việt là tên của anh trước năm anh ba tuổi. Anh là… con riêng. Hiện tại, tên anh là Tạ Hoài Nhuệ. Thư Nhã là em cùng cha khác mẹ của anh.”

 

“Tạ Hoài Nhuệ?” Nhan Hạ hỏi theo phản xạ, “Là Tạ Hoài Nhuệ của công ty truyền thông Phong Nhuệ?”

 

Tạ Hoài Nhuệ gật đầu.

 

Cái tên Tạ Hoài Nhuệ này, đối với người trong giới quảng cáo, kể cả một nhân viên quèn như Nhan Hạ cũng là một cái tên vang dội như sấm rền bên tai: “linh hồn của công ty truyền thông Phong Nhuệ”. Công ty này khởi sắc và có tiếng cũng đều nhờ cả vào bàn tay tài hoa của anh ta.

 

Nhân vật truyền kỳ ấy hóa ra là người đã sống dưới cùng một mái nhà với cô ba tháng trời? Cho dù là vì lí do gì đi nữa thì cũng quá tốt! Cô có nên cảm thấy vinh hạnh hay không đây?

 

Tạ Hoài Nhuệ hoàn toàn có thể hiểu được ánh mắt lạnh lùng của Nhan Hạ, bàn tay anh càng thêm siết chặt: “Nhan Hạ… đừng nghĩ anh xấu xa như vậy được không?”

 

“Đương nhiên.” Nhan Hạ cười đầy châm chọc, “Tôi làm sao có thể nghĩ anh xấu xa được chứ? Anh là Tạ Hoài Nhuệ cơ mà, tôi thật đúng là không biết lượng sức mình mới nghĩ rằng anh thuê nhà tôi là vì muốn tán tỉnh tôi, để giúp cô em gái mặt dày kia của anh thoát tội! Nhưng mà tôi cảm thấy vô cùng may mắn vì được bố mẹ tôi giáo dục tốt, anh đẹp trai giàu có như thế nhưng tôi vẫn giữ khoảng cách với anh được, vẫn không bị anh cưa đổ! Hay lắm! Tôi thật sự bội phục chính mình.

 

Tạ Hoài Nhuệ hít sâu, nói: “Anh không tán tỉnh em. Là Thư Nhã cầu xin anh đi gặp em, thuyết phục em buông tay. Anh cũng muốn tới xem em là người con gái thế nào mà có thể khiến Khưu Dụ Khai do dự mãi giữa em gái anh và em.”

 

“Và kết quả là anh thấy tôi rất tầm thường, không đủ làm chân xách dép cho em gái anh đúng không?” Nhan Hạ mỉm cười, “Cho nên anh cho rằng em gái anh cướp người yêu của tôi là đúng, đồng thời còn nghĩ cách để giúp cô ta tẩy trắng đúng không?”

 

Hai bên thái dương của Tạ Hoài Nhuệ đã nổi gân xanh, rõ ràng anh đang rất tức giận. Nhan Hạ thích thú theo dõi sắc mặt biến đổi của anh.

 

“Nhan Nhan.” Anh nhỏ giọng nói, “Nếu anh thật sự như em nghĩ, anh đã không bỏ đi. Anh biết anh sai, cho nên anh mới chuyển khỏi nhà em…”

 

“Gọi tôi là Nhan Hạ!” Nhan Hạ bị hai chữ “Nhan Nhan” của Tạ Hoài Nhuệ làm cho tức giận. Nhưng anh lại bất ngờ kéo cô ôm vào lòng.

 

“Buông ra!” Cô phẫn nộ giãy dụa.

 

“Nhan Nhan.” Anh ôm chặt lấy cô, giọng nói pha đầy sự đau đớn, “Anh không có cách nào khác, một chút cũng không nghĩ ra phải làm thế nào… Em ghét em gái anh bao nhiêu, anh lại càng thích em bấy nhiêu.”

 

Nhan Hạ tức run cả người: “Cái kiểu thích của anh thật sự khiến người khác buồn nôn.”

 

“Ừ.” Tạ Hoài Nhuệ thở dài, cúi sát vào đôi mắt nhắm hờ mệt mỏi của Nhan Hạ, “Nhưng mà, cảm ơn em vì đã thừa nhận đó là thích.”

 

Không hổ là thiên tài giới quảng cáo, giơ tay một cái là có thể dễ dàng ôm gọn Nhan Hạ vào lòng. Bao nhiêu lời tức giận Nhan Hạ cũng không nói ra được. Tạ Hòai Nhuệ tâm tâm niệm niệm bao lâu nay cuối cùng cũng đã được ôm người đẹp trong lòng. cho dù dáng vẻ lúc này của cô là hận không thể cắn đứt một miếng thịt của anh, nhưng anh lại cảm thấy vẻ mặt đỏ bừng, giận đến nghiến răng nghiến lợi này của cô thật đáng yêu.

 

Đúng lúc này, Khưu Dụ Khai bị đẩy ra, Tạ Thư Nhã cũng sửa sang lại dung nhan xong vừa quay về.

 

Hai đầu hành lang, hai người giật mình nhìn đôi nam nữ đứng ở giữa đang ôm nhau, cùng hét lên một tiếng đầy kinh hãi:

 

“Tiểu Hạ….” (Khưu Dụ Khai)

 

“Anh!” (Tạ Thư Nhã)

 

Nhan Hạ vừa nghe thấy Khưu Dụ Khai gọi mình liền khựng người lại. Tạ Hoài Nhuệ lại càng ôm chặt lấy cô, nhướn mày nhìn hai người kia, không hề có ý định buông tay ra.

 

Nhan Hạ vùng ra khỏi vòng tay Tạ Hoài Nhuệ. Bốn người mỗi người một vẻ mặt cứng nhắc đứng một chỗ. Anh chàng đi xe máy xui xẻo kia đột ngột xuất hiện, sau khi rửa mặt mũi xong để lộ ra khuôn mặt tuấn tú non búng ra sữa. Anh ta hí hửng chạy tới trước mặt Nhan Hạ, ửng đỏ mặt nói: “Chị còn chưa đi à?”

 

“… Chuẩn bị đi!” Nhan Hạ hít sâu, run rẩy nói.

 

“Vậy để em đưa chị về nhé. Người nhà em cũng tới đón em rồi.” Anh chàng hồn nhiên nói, hoàn toàn không để ý tới ba người còn lại đang trố mắt nhìn mình. Đúng là… thanh niên trẻ tuổi có khác, lời nói tràn ngập tình ý mà không biết cách che đậy.

 

Nhan Hạ dở khóc dở cười, đang muốn nói mấy lời từ chối khéo thì eo liền bị ai đó ôm đi. Giọng nói quen thuộc vang lên lạnh lùng: “Người nhà cô ấy cũng đang ở đây, không phiền cậu nhọc lòng! Có chuyện gì liên quan cần giải quyết thì cứ tới tìm tôi.” Ngón tay thon dài kẹp một tấm danh thiếp, chìa ra trước mặt anh chàng kia.

 

(AAAAAAAAAAA Tô Việt *tim bay đầy trời*)

 

Anh chàng xui xẻo nhận lấy danh thiếp, nhìn Nhan Hạ bằng ánh mắt tha thiết: “Ừm… em có thể xin số điện thoại của chị được không? Hôm nay chị đã giúp em nhiều, dù thế nào em cũng phải cảm ơn chị.”

 

Nhan Hạ đang định lên tiếng, Tạ Hoài Nhuệ đã lạnh lùng đáp: “Muốn tìm cô ấy cũng phải liên hệ với tôi trước.”

 

Anh chàng xui xẻo cuối cùng cũng hiểu ra điều gì: “Hai người… Chị ấy là bạn gái anh à?” người đàn ông này không phải là anh trai của cô gái điên khùng kia sao? Sao lại biến thành bạn trai của nữ hiệp thế? Thế này chẳng phải sẽ chặt đứt cánh tay lẽ phải giúp đỡ kẻ yếu sao???? (tội nghiệp em zai ^^)

 

Tạ Hoài Nhuệ thản nhiên hỏi lại: “Cậu nghĩ sao?”

 

Anh chàng xui xẻo thất vọng bỏ đi.

 

Tạ Thư Nhã rốt cuộc cũng tỉnh mộng, đi tới bên cạnh Tạ Hoài Nhuệ: “Anh… Anh và cô ta?”

 

Nhan Hạ vừa rồi là mượn Tạ Hoài Nhuệ để đối phó với cậu thanh niên kia, còn bây giờ cô đã có thể lên tiếng: “Đừng hiểu lầm, anh ta theo đuổi tôi nhưng đã bị tôi từ chối rồi.”

 

Tạ Thư Nhã kêu lên: “CÔ đừng có nằm mơ! Không có chuyện đó!”

 

Nhan Hạ liếc nhìn Tạ Hoài Nhuệ, anh thở dài gật đầu: “Cô ấy vừa từ chối anh lần thứ hai!”

 

Tạ Thư Nhã há hốc mồm, suýt nữa ngất xỉu. Với cô ta, Nhan Hạ ngoại trừ được cái mặt tàm tạm ra thì căn bản không biết gì, nội trợ mù tịt, nữ tính cũng không có. Khưu Dụ Khai lưu luyến Nhan Hạ đã khiến cho cô ta vô cùng căm tức, hôm nay ngay cả anh trai cô ta cũng coi trọng Nhan Hạ! Đây quả thực nỗi nhục còn lớn hơn cả lúc cô ta bị Nhan Hạ tát.

 

Ở đầu hành lang bên kia, Khưu Dụ Khai ngồi trên xe đẩy, mặt xám ngoét! Trong khi hai anh em họ Tạ còn đang đôi co, Nhan Hạ cũng phóng nhìn về phía Khưu Dụ Khai, cô nhìn thấy sự thất vọng và mất niềm tin trong đôi mắt anh ta. Cô thầm nghĩ, như vậy cũng tốt, coi như không ai nợ ai, sau này cũng không cần nhớ tới ai.

 

Nhan Hạ chán nản xoay người định rời đi.

 

Tạ Hoài Nhuệ vội vàng đuổi theo.

 

“Anh đưa em về, em về ngủ một giấc cho khỏe, rồi chúng ta từ từ nói chuyện.”

back top