Tống Tiềm mở to hai mắt nhìn.
“Ngốc ở đó làm gì? Cởi ra!” Tiểu Ngọc thúc giục hắn, “Ngươi không cởi ra ta làm sao bôi thuốc cho ngươi được?”
Tống Tiềm nhỏ giọng nói: “Này...... Ta tự làm là được rồi, không phiền tới nàng đâu ......”
“Ngươi còn khách sáo với ta làm gì! Đây là vì chữa bệnh mà!” Tiểu Ngọc trừng mắt với hắn.
Tống Tiềm còn muốn chối từ, Tiểu Ngọc đã xoay người cầm khăn mặt tẩm nước trong chậu đồng, vắt cho ráo nước, lại thúc giục Tống Tiềm: “Lề mề quá, nhanh chút coi!”
Tống Tiềm không thể kiên trì mãi, cởi áo ra.
Tiểu Ngọc lần đầu tiên nhìn thấy mụn mủ trên người Tống Tiềm, ngày thường cũng ngửi có chút mùi lạ, biết vấn đề trên người hắn cũng rất nghiêm trọng, có điều hôm nay nhìn thấy, cảm thấy mình đã xem nhẹ bệnh tình của hắn rồi. Mụn mủ trên mặt vì bị phơi ra ngoài, chuyển biến cũng tốt, còn mụn mủ trên người do bị quần áo cản trở, ngược lại không có tiến triển gì.
Tiểu Ngọc thực sự lấy khăn mặt tẩm nước thuốc lau mụn mủ trên người hắn, Tống Tiềm chỉ cảm thấy trên người hơi lạnh, có một cảm giác thoải mái không nói nên lời. Hắn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Tiểu Ngọc, trong lòng rất cảm động, thời gian ở chung mặc dù không lâu, hắn lại cảm thấy giống như hắn không thể rời khỏi thê tử trên danh nghĩa này. Nàng chú tâm chữa bệnh cho mình như vậy, nhưng mà, nàng đã nói, ngày hắn khỏi bệnh, chính là lúc nàng rời đi...... Mình thật sự muốn thấy nàng rời khỏi sao?
“Thiên Thành, phần dưới thắt lưng của ngươi có mụn mủ không?” Tiếng của Tiểu Ngọc làm Tống Tiềm sực tỉnh, cũng làm cho hắn chấn động. Cởi áo thân trên đã là cực hạn của hắn, Tiểu Ngọc còn muốn lau thân dưới cho hắn? Vạn lần không thể!
“Tiểu Ngọc, tự ta làm được rồi ......” Tống Tiềm nói sao cũng không để nàng giúp.
Tiểu Ngọc cảm thấy hắn nói cũng đúng, gật gật đầu sau đó đưa một cái khăn mặt sạch cho hắn, nói: “Vậy trước hết ngươi dùng tam hoàng lau mụn mủ trên người, rồi lau phần dưới thắt lưng. Ta đi ra ngoài đây, hai canh giờ sau sẽ đưa nước tắm đến cho ngươi.”
Tống Tiềm nhìn Tiểu Ngọc đi khỏi phòng, thở phào một hơi.
Tiểu Ngọc một mình đi dạo trong sân, tâm trạng đã lâu không sáng sủa, muốn nghĩ một biện pháp tốt! Nàng mỉm cười đi đến cạnh ao sen, mùa hè dần đến, lá sen càng ngày càng xanh, giống như một chiếc ô xòe rộng làm người ta vừa nhìn đã muốn nằm lên đó. Không biết khi nào thì hoa sen mới nở?
Tiểu Ngọc vươn tay đến hai một lá sen gần bờ, hương thơm cỏ cây tươi mát xông vào mũi, đây là phong cảnh tự nhiên mà thế kỉ 21 không thể hưởng thụ được. Thật thoải mái a...... Tiểu Ngọc nhắm mắt lại, cảm nhận hương thơm tự nhiên từ hồ sen truyền đến.
Đột nhiên Tiểu Ngọc mở to hai mắt, một ý niệm trong đầu nàng chợt lóe qua -- lá sen! Nàng sao lại không nghĩ đến?
“Phu nhân, người đang làm gì ngoài ao sen vậy?” Huệ nương cầm quần áo vừa giặt xong đến hậu viện phơi nắng, thấy nữ chủ nhân cầm lá sen ngơ ngác đứng bên cạnh ao sen.
Tiểu Ngọc nhìn thấy Huệ nương đến đây, lại vui mừng: “Huệ nương, mau tới giúp, ta muốn hái lá sen!”
Huệ nương giúp đỡ Tiểu Ngọc hái được hơn mươi lá sen tươi, một nửa phơi nắng ở hậu viện, một nửa đem đến phòng bếp. Chị khó hiểu hỏi nữ chủ nhân: “Phu nhân, người hái lá sen làm cái gì?”
“Nấu nước, để cho lão gia tắm!” Tiểu Ngọc sảng khoái trả lời.
Huệ nương chưa từng nghe nói nước tắm có nấu lá sen, có điều nữ chủ nhân đã căn dặn, chị nghe theo là được. Lập tức Huệ nương nhóm lửa nấu nước, Tiểu Ngọc lấy dao băm nhỏ lá sen, thả vào trong nước sôi, dần dần, một mùi hương ngọt dịu tràn ngập trong bếp.
Huệ nương nói với Tiểu Ngọc: “Phu nhân, phòng bếp của chúng ta mỗi ngày đều nấu thuốc, lần này lại nấu lá cây, cả phòng đầy mùi thuốc, người vẫn nên trở về phòng nghỉ ngơi đi.”
Tiểu Ngọc nở nụ cười: “Huệ nương, chị có biết hay không, mùi thuốc mới là mùi hương thơm nhất, so với hương hoa hương phấn còn thơm hơn vài phần đó.”
Huệ nương nghe Tiểu Ngọc nói như vậy, cũng chỉ có thể để nàng tiếp tục ngốc nghếch ngồi ở phòng bếp.
Tiểu Ngọc nhìn nước trong nồi dần chuyển màu, liền dùng thìa chậm rãi vớt bã lá sen lên, bảo Huệ nương đưa cho Tống Tiềm tắm rửa. Cách dùng nước lá sen để tắm này, tuy nàng chưa dùng qua, nhưng nàng cũng là người nhạy bén, trước kia nàng từng đến hiệu thuốc bắc mua lá sen khô, giã thành bột sau đó làm mặt nạ, hiệu quả rất tốt -- ai, nhớ tới bản thân lúc học đại học cứ đi mua thuốc trị mụn hết lần này đến lần khác, thật sự là một trang sử chua sót mà, cách gì cũng đã từng dùng qua, bây giờ Tống Tiềm so mình năm đó còn nghiêm trọng hơn rất nhiều lần, nàng quyết định đem toàn bộ bí phương của mình cho Tống Tiềm dùng, không tin không trị hết cho hắn!
Tống Tiềm qua một thời gian uống thuốc bổ, tinh thần từ từ tốt lên, mỗi ngày dùng tam hoàng lau người, lại dùng nước lá sen tắm rửa, tự nhiên mụn mủ trên người cũng giảm đi không ít. Bệnh của Tống Tiềm tốt lên, bản thân đương nhiên vui sướng, Tiểu Ngọc cũng có cảm giác thành tựu, nhìn xem, bộ dạng Tống Tiềm hiện tại, chỗ nào giống người bệnh hủi? Mặt tuy có còn vết tích, nhưng chỉ cần không chảy máu, miệng vết thương vừa khép lại, chuyện trị sẹo có thể từ từ tiến hành.
Tiểu Ngọc mỗi ngày bận rộn trước sau, hơn nữa nàng là “Người ngoại lai” (người từ bên ngoài tới), hoàn toàn không biết phong tục của thời đại này, thế cho nên quên chuyện rất quan trọng.
Chính là “Lại mặt”. (chẹp chẹp: ở vùng ĐBSCL của bạn gọi là lễ phản bái thì phải, lúc đó đến nhà cô dâu ăn cháo vịt ^_^)
Phong tục từ xưa của người Tống, ba ngày sau khi kết hôn, vợ chồng hai người phải về nhà cha mẹ của cô dâu, nhà mẹ đẻ sẽ bày tiệt khoản đãi con rể, nhà giàu người ta còn mời nhạc công, một đường tấu nhạc đưa vợ chồng son về nhà. Mà một tháng sau khi cưới, chú rể càng phải về ra mắt thân nhân nhà gái, hôn lễ mới tính là hoàn thành. Những phong tục này, Tiểu Ngọc hoàn toàn không biết, Tống Tiềm thấy nàng không đề cập tới, tưởng rằng nàng không dám trở về, cũng không nhắc đến.
Mai phủ.
Một cô gái xinh đẹp dáng người yểu điệu đang nhíu mày liễu, đứng bên cạnh là một phụ nhân trung niên béo gấp hai lần nàng, lo lắng hỏi: “Đã nhiều ngày như vậy, Tống gia bên kia một chút tin tức cũng không có, Tiểu Ngọc nha đầu kia cũng không lại mặt, có phải đã bị người ta phát hiện hay không?”
Phụ nhân béo ụ dùng khăn tay lau mồ hôi: “Minh Châu, con đừng sợ, đã bái đường rồi, hắn còn có thể làm gì con chứ?”
“Nhưng mà, Tiểu Ngọc nó......” Minh Châu vẫn rất lo lắng, nếu tên ăn mày Tống gia kia biết Tiểu Ngọc là một nha đầu, có thể đi tìm Mục học sĩ kia đến báo quan, đem thê tử trên hôn ước đổi lại hay không, nàng nên làm gì bây giờ a? Tiểu Ngọc chết bằm kia cũng không nói gì hết!
Nàng cũng không nghĩ đến nếu Tống Tiềm thật sự bệnh hủi, Tiểu Ngọc đến đo chẳng phải là tánh mạng khó giữ, chỉ lo bản thân đừng bị gả đến nhà tên quỷ bệnh tật đó là được. Ở trong mắt chủ nhân của Mai gia, sống chết của nha đầu Tiểu Ngọc tính là gì, càng không cần quan tâm nàng sống tốt hay không.
Tiểu Ngọc không về Mai phủ, người Mai phủ cũng có chút quan tâm, nhưng lại không dám đến nhà hỏi thăm tin tức -- cũng không có đạo lý nhà mẹ đẻ đến nhà người ta!
Vẫn là Mai phu nhân nghĩ ra cách, kêu một tiểu nha đầu đi đưa điểm tâm, mượn cớ là: “Đưa một ít điểm tâm tỷ ngươi thích ăn.” Liền gói vài loại điểm tâm, bánh đậu xanh, bánh thủy tinh gì gì đó, bảo Chu tẩu mang tiểu nha đầu Hinh Nhi đến Tống gia đi xem.
Hinh Nhi cũng nhớ Tiểu Ngọc. Cô nghĩ Tiểu Ngọc từ sau khi tỉnh lại thần trí mơ hồ, niên hiệu gì cũng không biết, ra ngoài mua một cái khăn tay bao nhiêu tiền cũng không biết, Mai gia từ trên xuống dưới ai tên gì cũng không biết, ngay cả quần áo cũng không biết mặc, khẳng định là thất tâm phong (bị điên) rồi. Nay gả đến Tống gia, trong nhà trừ bỏ tên bệnh hủi kia cũng không có người chăm sóc, cũng không biết bị dày vò thành bộ dáng gì rồi, mà sao ngay cả nhà (Mai phủ) cũng không về được. Hinh Nhi nhớ Tiểu Ngọc liền khóc một hồi.
Hinh Nhi không phải nha hoàn trong nhà sinh, là lúc nhỏ bị cha mẹ bán vào Mai gia. Vào lúc đó cũng mới bảy tuổi, chuyện gì không biết, cơ hồ là Tiểu Ngọc làm giúp cô, cho nên tình cảm của cô và Tiểu Ngọc không phải bình thường. Vừa nghe phu nhân muốn kêu cô đến thăm Tiểu Ngọc, cô đúng là cầu còn không được, chạy nhanh đến phòng bếp lấy điểm tâm, cùng Chu tẩu gọi hai kiệu nhỏ đi đến Tống gia.
Đến trước cửa Tống gia cũng đã trưa, Chu tẩu gõ cửa, không bao lâu thì nghe cửa lớn “Chi nha” một tiếng mở ra, một phụ nhân còn trẻ mặc quần áo người làm bước ra, nghi hoặc hỏi: “Khách tới tìm ai?”
“Chúng ta người hầu nhà mẹ đẻ của Tống gia nương tử, tới đưa nàng một ít điểm tâm, làm phiền đại tỷ thông báo một tiếng.” Chu tẩu đi theo phu nhân đi đây đi đó, cấp bậc lễ nghĩa thật ra không thiếu, bằng không Mai phu nhân cũng sẽ không yên tâm để bà dẫn người ra ngoài.
Phụ nhân mặt mày hiền lành vừa nghe là người trong nhà phu nhân, vội vàng mời bọn họ vào, đến đại đại sảnh ngồi xuống, đến hậu viện tìm Tiểu Ngọc.
Tiểu Ngọc trời sinh tính ưa sạch sẽ, lúc gả tới liền đem nhà tổ của Tống gia từ trong ra ngoài quét tước vài lần, hiện tại có Huệ nương giúp đỡ, khiến nhà trong ngõ ngoài không một hạt bụi, lý luận của nàng là: “Có nhà không quét, làm sao quét thiên hạ?” Hoàn cảnh thoải mái mới có thể làm bệnh nhân tinh thần sáng sủa, giúp ích cho việc khôi phục.
Chu tẩu và Hinh Nhi trước khi đến, trong lòng bất an, đều tưởng tượng Tống gia chắc là nhà dột cột xiêu, Tống gia thiếu gia có lẽ cũng như quái vật, Tiểu Ngọc còn không biết sống hay chết, lúc gõ cửa trái tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Ai biết lúc cửa mở, đi ra là một phụ nhân lịch sự, dẫn bọn họ vào nhà, nhìn đến đình viện phòng ốc đều sạch sẽ tinh tươm, tuy nói không phải cảnh tượng quý phái gì, nhưng đối với hai chữ sa sút hoàn toàn khác xa.
“Hinh Nhi?”
Tiểu Ngọc nghe Huệ nương báo lại nhà mẹ đẻ có hai người hầu đến, lo nghĩ không biết chuyện gì, chẳng lẽ là muốn tới xem xét “Tình hình công tác” của nàng, hay là đến dặn nàng làm gì nữa? Đáng tiếc nàng là người hiện đại, không có tinh thần quên mình vì chủ, lo cho mình vẫn tốt hơn. Nghĩ tới nghĩ lui cũng không được gì, vội bỏ việc xuống đi đến, liền thấy hai người quen.
“Tiểu...... Tiểu thư!” Hinh Nhi định gọi “Tiểu Ngọc tỷ tỷ”, may mắn sửa lại kịp. Cô tiếng lên hai bước nhìn chằm chằm Tiểu Ngọc, run giọng hỏi: “Tiểu thư, tỷ khỏe không?”
“Ta rất khỏe, muội xem tinh thần ta rất tốt.” Tiểu Ngọc cười tủm tỉm lôi kéo Hinh Nhi ngồi xuống, lại hướng Chu tẩu chào hỏi, bảo Huệ nương: “Đến phòng lão gia lấy trà ngon ra đây, pha hai tách cho khách uống.”
Huệ nương vâng lời đi, Chu tẩu và Hinh Nhi nhìn Tiểu Ngọc tinh thần rất tốt, trong lòng vô cùng ngạc nhiên, người này là Tiểu Ngọc xưa kia nói lớn một tiếng cũng không dám sao?
“Ngốc ở đó làm gì? Cởi ra!” Tiểu Ngọc thúc giục hắn, “Ngươi không cởi ra ta làm sao bôi thuốc cho ngươi được?”
Tống Tiềm nhỏ giọng nói: “Này...... Ta tự làm là được rồi, không phiền tới nàng đâu ......”
“Ngươi còn khách sáo với ta làm gì! Đây là vì chữa bệnh mà!” Tiểu Ngọc trừng mắt với hắn.
Tống Tiềm còn muốn chối từ, Tiểu Ngọc đã xoay người cầm khăn mặt tẩm nước trong chậu đồng, vắt cho ráo nước, lại thúc giục Tống Tiềm: “Lề mề quá, nhanh chút coi!”
Tống Tiềm không thể kiên trì mãi, cởi áo ra.
Tiểu Ngọc lần đầu tiên nhìn thấy mụn mủ trên người Tống Tiềm, ngày thường cũng ngửi có chút mùi lạ, biết vấn đề trên người hắn cũng rất nghiêm trọng, có điều hôm nay nhìn thấy, cảm thấy mình đã xem nhẹ bệnh tình của hắn rồi. Mụn mủ trên mặt vì bị phơi ra ngoài, chuyển biến cũng tốt, còn mụn mủ trên người do bị quần áo cản trở, ngược lại không có tiến triển gì.
Tiểu Ngọc thực sự lấy khăn mặt tẩm nước thuốc lau mụn mủ trên người hắn, Tống Tiềm chỉ cảm thấy trên người hơi lạnh, có một cảm giác thoải mái không nói nên lời. Hắn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Tiểu Ngọc, trong lòng rất cảm động, thời gian ở chung mặc dù không lâu, hắn lại cảm thấy giống như hắn không thể rời khỏi thê tử trên danh nghĩa này. Nàng chú tâm chữa bệnh cho mình như vậy, nhưng mà, nàng đã nói, ngày hắn khỏi bệnh, chính là lúc nàng rời đi...... Mình thật sự muốn thấy nàng rời khỏi sao?
“Thiên Thành, phần dưới thắt lưng của ngươi có mụn mủ không?” Tiếng của Tiểu Ngọc làm Tống Tiềm sực tỉnh, cũng làm cho hắn chấn động. Cởi áo thân trên đã là cực hạn của hắn, Tiểu Ngọc còn muốn lau thân dưới cho hắn? Vạn lần không thể!
“Tiểu Ngọc, tự ta làm được rồi ......” Tống Tiềm nói sao cũng không để nàng giúp.
Tiểu Ngọc cảm thấy hắn nói cũng đúng, gật gật đầu sau đó đưa một cái khăn mặt sạch cho hắn, nói: “Vậy trước hết ngươi dùng tam hoàng lau mụn mủ trên người, rồi lau phần dưới thắt lưng. Ta đi ra ngoài đây, hai canh giờ sau sẽ đưa nước tắm đến cho ngươi.”
Tống Tiềm nhìn Tiểu Ngọc đi khỏi phòng, thở phào một hơi.
Tiểu Ngọc một mình đi dạo trong sân, tâm trạng đã lâu không sáng sủa, muốn nghĩ một biện pháp tốt! Nàng mỉm cười đi đến cạnh ao sen, mùa hè dần đến, lá sen càng ngày càng xanh, giống như một chiếc ô xòe rộng làm người ta vừa nhìn đã muốn nằm lên đó. Không biết khi nào thì hoa sen mới nở?
Tiểu Ngọc vươn tay đến hai một lá sen gần bờ, hương thơm cỏ cây tươi mát xông vào mũi, đây là phong cảnh tự nhiên mà thế kỉ 21 không thể hưởng thụ được. Thật thoải mái a...... Tiểu Ngọc nhắm mắt lại, cảm nhận hương thơm tự nhiên từ hồ sen truyền đến.
Đột nhiên Tiểu Ngọc mở to hai mắt, một ý niệm trong đầu nàng chợt lóe qua -- lá sen! Nàng sao lại không nghĩ đến?
“Phu nhân, người đang làm gì ngoài ao sen vậy?” Huệ nương cầm quần áo vừa giặt xong đến hậu viện phơi nắng, thấy nữ chủ nhân cầm lá sen ngơ ngác đứng bên cạnh ao sen.
Tiểu Ngọc nhìn thấy Huệ nương đến đây, lại vui mừng: “Huệ nương, mau tới giúp, ta muốn hái lá sen!”
Huệ nương giúp đỡ Tiểu Ngọc hái được hơn mươi lá sen tươi, một nửa phơi nắng ở hậu viện, một nửa đem đến phòng bếp. Chị khó hiểu hỏi nữ chủ nhân: “Phu nhân, người hái lá sen làm cái gì?”
“Nấu nước, để cho lão gia tắm!” Tiểu Ngọc sảng khoái trả lời.
Huệ nương chưa từng nghe nói nước tắm có nấu lá sen, có điều nữ chủ nhân đã căn dặn, chị nghe theo là được. Lập tức Huệ nương nhóm lửa nấu nước, Tiểu Ngọc lấy dao băm nhỏ lá sen, thả vào trong nước sôi, dần dần, một mùi hương ngọt dịu tràn ngập trong bếp.
Huệ nương nói với Tiểu Ngọc: “Phu nhân, phòng bếp của chúng ta mỗi ngày đều nấu thuốc, lần này lại nấu lá cây, cả phòng đầy mùi thuốc, người vẫn nên trở về phòng nghỉ ngơi đi.”
Tiểu Ngọc nở nụ cười: “Huệ nương, chị có biết hay không, mùi thuốc mới là mùi hương thơm nhất, so với hương hoa hương phấn còn thơm hơn vài phần đó.”
Huệ nương nghe Tiểu Ngọc nói như vậy, cũng chỉ có thể để nàng tiếp tục ngốc nghếch ngồi ở phòng bếp.
Tiểu Ngọc nhìn nước trong nồi dần chuyển màu, liền dùng thìa chậm rãi vớt bã lá sen lên, bảo Huệ nương đưa cho Tống Tiềm tắm rửa. Cách dùng nước lá sen để tắm này, tuy nàng chưa dùng qua, nhưng nàng cũng là người nhạy bén, trước kia nàng từng đến hiệu thuốc bắc mua lá sen khô, giã thành bột sau đó làm mặt nạ, hiệu quả rất tốt -- ai, nhớ tới bản thân lúc học đại học cứ đi mua thuốc trị mụn hết lần này đến lần khác, thật sự là một trang sử chua sót mà, cách gì cũng đã từng dùng qua, bây giờ Tống Tiềm so mình năm đó còn nghiêm trọng hơn rất nhiều lần, nàng quyết định đem toàn bộ bí phương của mình cho Tống Tiềm dùng, không tin không trị hết cho hắn!
Tống Tiềm qua một thời gian uống thuốc bổ, tinh thần từ từ tốt lên, mỗi ngày dùng tam hoàng lau người, lại dùng nước lá sen tắm rửa, tự nhiên mụn mủ trên người cũng giảm đi không ít. Bệnh của Tống Tiềm tốt lên, bản thân đương nhiên vui sướng, Tiểu Ngọc cũng có cảm giác thành tựu, nhìn xem, bộ dạng Tống Tiềm hiện tại, chỗ nào giống người bệnh hủi? Mặt tuy có còn vết tích, nhưng chỉ cần không chảy máu, miệng vết thương vừa khép lại, chuyện trị sẹo có thể từ từ tiến hành.
Tiểu Ngọc mỗi ngày bận rộn trước sau, hơn nữa nàng là “Người ngoại lai” (người từ bên ngoài tới), hoàn toàn không biết phong tục của thời đại này, thế cho nên quên chuyện rất quan trọng.
Chính là “Lại mặt”. (chẹp chẹp: ở vùng ĐBSCL của bạn gọi là lễ phản bái thì phải, lúc đó đến nhà cô dâu ăn cháo vịt ^_^)
Phong tục từ xưa của người Tống, ba ngày sau khi kết hôn, vợ chồng hai người phải về nhà cha mẹ của cô dâu, nhà mẹ đẻ sẽ bày tiệt khoản đãi con rể, nhà giàu người ta còn mời nhạc công, một đường tấu nhạc đưa vợ chồng son về nhà. Mà một tháng sau khi cưới, chú rể càng phải về ra mắt thân nhân nhà gái, hôn lễ mới tính là hoàn thành. Những phong tục này, Tiểu Ngọc hoàn toàn không biết, Tống Tiềm thấy nàng không đề cập tới, tưởng rằng nàng không dám trở về, cũng không nhắc đến.
Mai phủ.
Một cô gái xinh đẹp dáng người yểu điệu đang nhíu mày liễu, đứng bên cạnh là một phụ nhân trung niên béo gấp hai lần nàng, lo lắng hỏi: “Đã nhiều ngày như vậy, Tống gia bên kia một chút tin tức cũng không có, Tiểu Ngọc nha đầu kia cũng không lại mặt, có phải đã bị người ta phát hiện hay không?”
Phụ nhân béo ụ dùng khăn tay lau mồ hôi: “Minh Châu, con đừng sợ, đã bái đường rồi, hắn còn có thể làm gì con chứ?”
“Nhưng mà, Tiểu Ngọc nó......” Minh Châu vẫn rất lo lắng, nếu tên ăn mày Tống gia kia biết Tiểu Ngọc là một nha đầu, có thể đi tìm Mục học sĩ kia đến báo quan, đem thê tử trên hôn ước đổi lại hay không, nàng nên làm gì bây giờ a? Tiểu Ngọc chết bằm kia cũng không nói gì hết!
Nàng cũng không nghĩ đến nếu Tống Tiềm thật sự bệnh hủi, Tiểu Ngọc đến đo chẳng phải là tánh mạng khó giữ, chỉ lo bản thân đừng bị gả đến nhà tên quỷ bệnh tật đó là được. Ở trong mắt chủ nhân của Mai gia, sống chết của nha đầu Tiểu Ngọc tính là gì, càng không cần quan tâm nàng sống tốt hay không.
Tiểu Ngọc không về Mai phủ, người Mai phủ cũng có chút quan tâm, nhưng lại không dám đến nhà hỏi thăm tin tức -- cũng không có đạo lý nhà mẹ đẻ đến nhà người ta!
Vẫn là Mai phu nhân nghĩ ra cách, kêu một tiểu nha đầu đi đưa điểm tâm, mượn cớ là: “Đưa một ít điểm tâm tỷ ngươi thích ăn.” Liền gói vài loại điểm tâm, bánh đậu xanh, bánh thủy tinh gì gì đó, bảo Chu tẩu mang tiểu nha đầu Hinh Nhi đến Tống gia đi xem.
Hinh Nhi cũng nhớ Tiểu Ngọc. Cô nghĩ Tiểu Ngọc từ sau khi tỉnh lại thần trí mơ hồ, niên hiệu gì cũng không biết, ra ngoài mua một cái khăn tay bao nhiêu tiền cũng không biết, Mai gia từ trên xuống dưới ai tên gì cũng không biết, ngay cả quần áo cũng không biết mặc, khẳng định là thất tâm phong (bị điên) rồi. Nay gả đến Tống gia, trong nhà trừ bỏ tên bệnh hủi kia cũng không có người chăm sóc, cũng không biết bị dày vò thành bộ dáng gì rồi, mà sao ngay cả nhà (Mai phủ) cũng không về được. Hinh Nhi nhớ Tiểu Ngọc liền khóc một hồi.
Hinh Nhi không phải nha hoàn trong nhà sinh, là lúc nhỏ bị cha mẹ bán vào Mai gia. Vào lúc đó cũng mới bảy tuổi, chuyện gì không biết, cơ hồ là Tiểu Ngọc làm giúp cô, cho nên tình cảm của cô và Tiểu Ngọc không phải bình thường. Vừa nghe phu nhân muốn kêu cô đến thăm Tiểu Ngọc, cô đúng là cầu còn không được, chạy nhanh đến phòng bếp lấy điểm tâm, cùng Chu tẩu gọi hai kiệu nhỏ đi đến Tống gia.
Đến trước cửa Tống gia cũng đã trưa, Chu tẩu gõ cửa, không bao lâu thì nghe cửa lớn “Chi nha” một tiếng mở ra, một phụ nhân còn trẻ mặc quần áo người làm bước ra, nghi hoặc hỏi: “Khách tới tìm ai?”
“Chúng ta người hầu nhà mẹ đẻ của Tống gia nương tử, tới đưa nàng một ít điểm tâm, làm phiền đại tỷ thông báo một tiếng.” Chu tẩu đi theo phu nhân đi đây đi đó, cấp bậc lễ nghĩa thật ra không thiếu, bằng không Mai phu nhân cũng sẽ không yên tâm để bà dẫn người ra ngoài.
Phụ nhân mặt mày hiền lành vừa nghe là người trong nhà phu nhân, vội vàng mời bọn họ vào, đến đại đại sảnh ngồi xuống, đến hậu viện tìm Tiểu Ngọc.
Tiểu Ngọc trời sinh tính ưa sạch sẽ, lúc gả tới liền đem nhà tổ của Tống gia từ trong ra ngoài quét tước vài lần, hiện tại có Huệ nương giúp đỡ, khiến nhà trong ngõ ngoài không một hạt bụi, lý luận của nàng là: “Có nhà không quét, làm sao quét thiên hạ?” Hoàn cảnh thoải mái mới có thể làm bệnh nhân tinh thần sáng sủa, giúp ích cho việc khôi phục.
Chu tẩu và Hinh Nhi trước khi đến, trong lòng bất an, đều tưởng tượng Tống gia chắc là nhà dột cột xiêu, Tống gia thiếu gia có lẽ cũng như quái vật, Tiểu Ngọc còn không biết sống hay chết, lúc gõ cửa trái tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Ai biết lúc cửa mở, đi ra là một phụ nhân lịch sự, dẫn bọn họ vào nhà, nhìn đến đình viện phòng ốc đều sạch sẽ tinh tươm, tuy nói không phải cảnh tượng quý phái gì, nhưng đối với hai chữ sa sút hoàn toàn khác xa.
“Hinh Nhi?”
Tiểu Ngọc nghe Huệ nương báo lại nhà mẹ đẻ có hai người hầu đến, lo nghĩ không biết chuyện gì, chẳng lẽ là muốn tới xem xét “Tình hình công tác” của nàng, hay là đến dặn nàng làm gì nữa? Đáng tiếc nàng là người hiện đại, không có tinh thần quên mình vì chủ, lo cho mình vẫn tốt hơn. Nghĩ tới nghĩ lui cũng không được gì, vội bỏ việc xuống đi đến, liền thấy hai người quen.
“Tiểu...... Tiểu thư!” Hinh Nhi định gọi “Tiểu Ngọc tỷ tỷ”, may mắn sửa lại kịp. Cô tiếng lên hai bước nhìn chằm chằm Tiểu Ngọc, run giọng hỏi: “Tiểu thư, tỷ khỏe không?”
“Ta rất khỏe, muội xem tinh thần ta rất tốt.” Tiểu Ngọc cười tủm tỉm lôi kéo Hinh Nhi ngồi xuống, lại hướng Chu tẩu chào hỏi, bảo Huệ nương: “Đến phòng lão gia lấy trà ngon ra đây, pha hai tách cho khách uống.”
Huệ nương vâng lời đi, Chu tẩu và Hinh Nhi nhìn Tiểu Ngọc tinh thần rất tốt, trong lòng vô cùng ngạc nhiên, người này là Tiểu Ngọc xưa kia nói lớn một tiếng cũng không dám sao?