Lãn khởi họa nga mi, lộng trang sơ tẩy trì.
------làm phiền chút xíu---- ---
Bài thơ Bồ tát man của Ôn Đình Quân
菩薩蠻其一
小山重疊金明滅,
鬢雲欲度香腮雪。
懶起畫娥眉,
弄妝梳洗遲。
照花前後鏡,
花面交相映。
新帖繡羅襦,
雙雙金鷓鴣。
Bồ tát man kỳ 1
Tiểu sơn trùng điệp kim minh diệt,
Mấn vân dục độ hương tai tuyết.
Lãn khởi hoạ nga mi,
Lộng trang sơ tẩy trì.
Chiếu hoa tiền hậu kính,
Hoa diện giao tương ánh.
Tân thiếp tú la nhu,
Song song kim giá cô.
Dịch thơ:
Sơn bình lồng ánh vàng loe tắt
Tóc mây xoà má da thơm mát
Biếng dậy vẽ lông mày
Hoá trang chải chuốt chầy
Rọi hoa sau trước kính
Hoa mặt cùng rọi ánh
Mới vẽ áo la nhu
Đôi đôi chim giá cô
Nguồn: Tuyển tập từ Trung Hoa - Nhật Bản, Nguyễn Chí Viễn, NXB Văn hoá - Thông tin, 1996
Từ: thivien.net
--- --------mời các bạn đọc tiếp---- ---------
Mặt trời đỏ đã cao, thiên hạ trong trướng phù dung vẫn còn chưa chịu dậy. Thật lâu sau, mới nghe được một giọng nữ tinh tế vang lên: “Đồ lười biếng, mau dậy thôi, mặt trời đã phơi đến mông rồi!”
Tiểu Ngọc vừa nói vừa trở mình, ngồi dậy được một nửa, lập tức bị Tống Tiềm kéo trở về.
“Này!” Tiểu Ngọc cười dùng tay đánh Tống Tiềm,“Thật sự phải nhanh thức dậy thôi, bằng không người khác sẽ chê cười chúng ta!”
Tống Tiềm xoay người lại đặt Tiểu Ngọc trên tháp, thấp giọng nói: “Không quan tâm, ai dám chê cười?”
Tiểu Ngọc thừa nhận một lần lại một lần xâm nhập của Tống Tiềm, đôi tay níu chặt chiếc chăn gấm --
Lúc này đây, nàng là nữ nhân hạnh phúc nhất trên đời!
Nhưng mây đen bao phủ trên đầu họ, cũng sẽ không vì hôn lễ mà tiêu tán. Ngược lại, bởi vì Tống Tiềm quang minh chính đại cưới Tiểu Ngọc, làm kích động rất nhiều kẻ sĩ cổ hủ thần kinh, Triệu Bá Cửu lại mượn việc này làm loạn.
Ngô hoàng hậu không có nuốt lời, vì thế cầu xin riêng với Triệu Cấu, hy vọng có thể giảm nhẹ hình phạt cho Tống Tiềm.
“Hoàng thượng, hôn sự của Tống Tư nghiệp và Mai thị, là chuyện có thể tha thứ. Tống Tư nghiệp đối với người vợ tào khang không rời không bỏ, đây chẳng phải một loại khí tiết sao? Huống hồ đó cũng chỉ là tiểu tiết, đối với Tống Tư nghiệp cũng không có gì ảnh hưởng. Hoàng thượng, quốc gia đang lúc cần người, Tống Tư nghiệp tài hoa xuất chúng, nếu cứ trục xuất hắn, chỉ sợ sẽ làm rét lạnh lòng sĩ tử!”
Triệu Cấu luôn tôn trọng ý kiến của Ngô hoàng hậu, nên thêm chút thiên vị Tống Tiềm, nhất thời cũng khó hạ quyết định.
Triệu Bá Tông không tốt ra mặt nói chuyện giúp Tống Tiềm, đành phải đem trọng trách này phó thác cho Sử Hạo.
Tống Tiềm là nhân vật trung tâm trong lực lượng của Triệu Bá Tông, nếu hắn không đảm bảo cho Tống Tiềm, vậy nhất định sẽ tạo phản ứng dây chuyền, những sĩ tử lúc trước đầu quân cho hắn sẽ sinh ra dị tâm.
Sử Hạo là cấp trên trực tiếp của Tống Tiềm, đương nhiên sẽ có quyền bình phán năng lực và nhiệm vụ của hắn.
Triệu Cấu tai trái nghe Sử Hạo khen ngợi Tống Tiềm, tai phải lại nghe Tham Tri chính sự nói Tống Tiềm xằng bậy. Triệu Cấu có lẽ ngu ngốc, nhưng ông có thể làm hoàng đế nhiều năm như vậy, đều có chút tâm cơ, đương nhiên có thể nhìn thấu huyền cơ trong đó. Tống Tiềm cũng chỉ là một Tư nghiệp nho nhỏ, sao có thể gây ra sóng gió lớn?
Nói đến cùng, vẫn là hai người thừa kế đấu sức!
Nhất thời, Triệu Cấu cũng nhịn không được phiền não.
Trong lòng Triệu Cấu, làm sao không muốn sớm ngày định ra người thừa kế?
Nhưng hai người thừa kế này, lại mỗi người mỗi vẻ, đều có ưu điểm, cũng đều có nhược điểm, thế nên đến bây giờ Triệu Cấu vẫn không thể lựa chọn.
Ân Bình quận vương Triệu Bá Cửu tuổi hơi lớn, là người có khả năng cao, có lui tới với rất nhiều đại thần trong triều, sớm có tư thế “Chuẩn đông cung”.
Nhưng Triệu Cấu lúc còn trẻ là một người hay giấu tài -- ông là con thứ mười chín của Tống Huy Tông, mẫu thân lại không được sủng, không giấu tài thì biết làm sao. Nguyên nhân vì tính cách Triệu Cấu là như vậy, nên rất bất mãn với Triệu Bá Cửu từ lần đầu gặp đã có hành động đá con mèo.
Mà Phổ An quận vương Triệu Bá Tông, tính tình có chút giống với Triệu Cấu năm đó, đều là khiêm nhường không thích gây chuyện. Nhưng Triệu Cấu lại lo lắng một người có tính tình như vậy làm hoàng đế, có thể không cân nhắc chuyện triều thần được, ngược lại trở thành một hoàng đế bù nhìn?
Ngoài ra, còn có một vấn đề, cũng làm cho Triệu Cấu khó nghĩ.
Bản thân ông không con, cho nên mới bất đắc dĩ nhận nuôi hai đứa trẻ hậu nhân tôn thất làm người thừa kế. Nguyên nhân như thế, Triệu Cấu liền càng để ý vấn đề con nối dõi của người thừa kế -- cũng không thể để đời tiếp theo lại nhận nuôi chứ? Vậy huyết thống hoang thất không phải càng thêm loãng?
Ở vấn đề con nối dõi, Triệu Bá Cửu không có ưu thế. Nguyên phối phu nhân vẫn chưa sinh cho gã nhất tử bán nữ, nạp vài trắc phi sinh được con gái, năm kia rốt cục một nô tì trong nhà cũng sinh con trai. Nhưng mẫu thân đứa nhỏ này xuất thân rất thấp, có thể kế thừa gia nghiệp hay không cũng khó nói.
Mà nguyên phối phu nhân Quách thị của Triệu Bá Tông đã sinh ba người con, nghe nói trắc phi Chu thị mới nạp của hắn cũng đã mang thai, điểm này tuyệt đối lợi thế hơn Triệu Bá Cửu nhiều lắm.
Nhà đế vương xác lập người thừa kế, cho tới bây giờ cũng không phải chuyện đơn giản.
Bây giờ hai người đều nhìn chuyện của Tống Tiềm để thử thái độ của Triệu Cấu, xem rốt cuộc ông thiên về ai. Đừng thấy ông thân là hoàng đế, chuyện phải đắn đo cũng không ít đâu!
Triệu Cấu nhìn một đống lớn tấu chương tố Tống Tiềm cưới tì nữ, thở dài thường thượt.
Tân hôn ngày thứ ba, quyết định xử phạt Tống Tiềm đã có.
Tống Tiềm từ Tư nghiệp Quốc Tử Giám bị biếm làm Thông phán Nghiêm Châu, quản lí Nghiêm Châu, an trí ở Thọ Xương huyện.
Biếm khỏi kinh thành!
Lúc mệnh lệnh được ban ra, Tống Tiềm vô cùng bình tĩnh.
Quyết định này, hẳn là hoàng thượng cân nhắc lắm mới có kết quả. Vừa có thể chặn miệng đám quần thần, cũng không cần một gậy đánh chết hắn. Thông phán Nghiêm Châu, là vị trí nửa vời, nếu sau này có muốn dùng hắn, cũng sẽ không gặp trở ngại lớn. Mà nếu không muốn triệu hắn trở về, thì chức vị này cũng tốt để dưỡng lão.
“Thiên Thành, thiếp và chàng cùng đi!”
Biết được Tống Tiềm phải rời khỏi Lâm An đến Nghiêm Châu nhậm chức, Tiểu Ngọc cũng muốn đi theo.
“Biếm quan thì biếm quan, có cái gì phải sợ. Triều đình cũng không quy định biếm quan không thể mang gia quyến mà.” Tiểu Ngọc không muốn tách khỏi Tống Tiềm.
Tống Tiềm lại có ý kiến khác.
“Không được, bây giờ ta không thể mang nàng theo. Ngoan nào, chờ thêm một thời gian, ta sẽ về đón nàng, được không?”
“Vì sao!” Tiểu Ngọc nhịn không được lớn tiếng kháng nghị. Tân hôn mới hai ngày, nàng phải một mình trông phòng? Nàng không muốn làm Vương Bảo Xuyến đâu! (Vương Bảo Xuyến chờ chồng đi đánh giặc mười tám năm, muốn biết thêm chi tiết vui lòng liên hệ google ca ca)
“Tô Đông Pha bị biếm đến Hoàng Châu, bên người còn mang theo tiểu thiếp Vương Triều Vân kìa!” Tiểu Ngọc nhắc đến điển cố đúng lý hợp tình. Nàng vẫn có hứng thú với tình yêu của Tô đại tài tử, bị biếm đến chỗ nào thì có tiểu thiếp theo tới đó, chưa từng nghe đi biên quan không cho mang theo vợ con.
Tống Tiềm ôm nàng ngồi xuống, khẽ hôn xuống cánh môi đỏ mọng của nàng, mới nói: “Nghiêm Châu là nơi cằn cỗi, nhiều giặc cỏ, nhà phú hộ còn khó bảo đảm an toàn, ta nào dám tùy tiện mang nàng theo? Chờ khi ta sắp xếp ổn thỏa mọi việc, sẽ về đón nàng sau.”
Tiểu Ngọc lại không khỏi lo lắng: “Nếu -- nếu chỗ đó nguy hiểm như vậy, chàng đi chẳng phải thiếp cũng không yên tâm sao?” Nghiêm Châu, Tiểu Ngọc có chút ấn tượng, không phải là căn cứ của cuộc khởi nghĩa Phương Lạp ở Bắc Tống sao? Vùng khỉ ho cò gáy nhiều điêu dân, Tống Tiềm đi nhất định sẽ chịu khổ.
Tống Tiềm không khỏi bật cười, “Tiểu Ngọc, ta là mệnh quan triều đình, triều đình ra lệnh, ta tất nhiên phải đi, sao có thể ngại khó khăn?”
“Nhưng mà --” Tiểu Ngọc còn chưa hết hy vọng, “Chàng lại nhẫn tâm để bà xã thiên kiều bá mị của chàng một mình ở nhà hay sao?” Nàng dựa vào hắn làm nũng, hy vọng hắn có thể hồi tâm chuyển ý.
“Da mặt dày, làm gì có ai lại tự khen chính mình!” Tống Tiềm ôm hai má phấn bầu bĩnh của Tiểu Ngọc, nhịn không được lại hôn một cái.
Tiểu Ngọc thấy Tống Tiềm đã quyết như vậy, chỉ còn thở dài nói: “Tối cưới sáng chia xa, phải chăng quá vội vàng!”
Trong lòng Tống Tiềm, làm sao không muốn đem Tiểu Ngọc cột vào bên người chứ?
------làm phiền chút xíu---- ---
Bài thơ Bồ tát man của Ôn Đình Quân
菩薩蠻其一
小山重疊金明滅,
鬢雲欲度香腮雪。
懶起畫娥眉,
弄妝梳洗遲。
照花前後鏡,
花面交相映。
新帖繡羅襦,
雙雙金鷓鴣。
Bồ tát man kỳ 1
Tiểu sơn trùng điệp kim minh diệt,
Mấn vân dục độ hương tai tuyết.
Lãn khởi hoạ nga mi,
Lộng trang sơ tẩy trì.
Chiếu hoa tiền hậu kính,
Hoa diện giao tương ánh.
Tân thiếp tú la nhu,
Song song kim giá cô.
Dịch thơ:
Sơn bình lồng ánh vàng loe tắt
Tóc mây xoà má da thơm mát
Biếng dậy vẽ lông mày
Hoá trang chải chuốt chầy
Rọi hoa sau trước kính
Hoa mặt cùng rọi ánh
Mới vẽ áo la nhu
Đôi đôi chim giá cô
Nguồn: Tuyển tập từ Trung Hoa - Nhật Bản, Nguyễn Chí Viễn, NXB Văn hoá - Thông tin, 1996
Từ: thivien.net
--- --------mời các bạn đọc tiếp---- ---------
Mặt trời đỏ đã cao, thiên hạ trong trướng phù dung vẫn còn chưa chịu dậy. Thật lâu sau, mới nghe được một giọng nữ tinh tế vang lên: “Đồ lười biếng, mau dậy thôi, mặt trời đã phơi đến mông rồi!”
Tiểu Ngọc vừa nói vừa trở mình, ngồi dậy được một nửa, lập tức bị Tống Tiềm kéo trở về.
“Này!” Tiểu Ngọc cười dùng tay đánh Tống Tiềm,“Thật sự phải nhanh thức dậy thôi, bằng không người khác sẽ chê cười chúng ta!”
Tống Tiềm xoay người lại đặt Tiểu Ngọc trên tháp, thấp giọng nói: “Không quan tâm, ai dám chê cười?”
Tiểu Ngọc thừa nhận một lần lại một lần xâm nhập của Tống Tiềm, đôi tay níu chặt chiếc chăn gấm --
Lúc này đây, nàng là nữ nhân hạnh phúc nhất trên đời!
Nhưng mây đen bao phủ trên đầu họ, cũng sẽ không vì hôn lễ mà tiêu tán. Ngược lại, bởi vì Tống Tiềm quang minh chính đại cưới Tiểu Ngọc, làm kích động rất nhiều kẻ sĩ cổ hủ thần kinh, Triệu Bá Cửu lại mượn việc này làm loạn.
Ngô hoàng hậu không có nuốt lời, vì thế cầu xin riêng với Triệu Cấu, hy vọng có thể giảm nhẹ hình phạt cho Tống Tiềm.
“Hoàng thượng, hôn sự của Tống Tư nghiệp và Mai thị, là chuyện có thể tha thứ. Tống Tư nghiệp đối với người vợ tào khang không rời không bỏ, đây chẳng phải một loại khí tiết sao? Huống hồ đó cũng chỉ là tiểu tiết, đối với Tống Tư nghiệp cũng không có gì ảnh hưởng. Hoàng thượng, quốc gia đang lúc cần người, Tống Tư nghiệp tài hoa xuất chúng, nếu cứ trục xuất hắn, chỉ sợ sẽ làm rét lạnh lòng sĩ tử!”
Triệu Cấu luôn tôn trọng ý kiến của Ngô hoàng hậu, nên thêm chút thiên vị Tống Tiềm, nhất thời cũng khó hạ quyết định.
Triệu Bá Tông không tốt ra mặt nói chuyện giúp Tống Tiềm, đành phải đem trọng trách này phó thác cho Sử Hạo.
Tống Tiềm là nhân vật trung tâm trong lực lượng của Triệu Bá Tông, nếu hắn không đảm bảo cho Tống Tiềm, vậy nhất định sẽ tạo phản ứng dây chuyền, những sĩ tử lúc trước đầu quân cho hắn sẽ sinh ra dị tâm.
Sử Hạo là cấp trên trực tiếp của Tống Tiềm, đương nhiên sẽ có quyền bình phán năng lực và nhiệm vụ của hắn.
Triệu Cấu tai trái nghe Sử Hạo khen ngợi Tống Tiềm, tai phải lại nghe Tham Tri chính sự nói Tống Tiềm xằng bậy. Triệu Cấu có lẽ ngu ngốc, nhưng ông có thể làm hoàng đế nhiều năm như vậy, đều có chút tâm cơ, đương nhiên có thể nhìn thấu huyền cơ trong đó. Tống Tiềm cũng chỉ là một Tư nghiệp nho nhỏ, sao có thể gây ra sóng gió lớn?
Nói đến cùng, vẫn là hai người thừa kế đấu sức!
Nhất thời, Triệu Cấu cũng nhịn không được phiền não.
Trong lòng Triệu Cấu, làm sao không muốn sớm ngày định ra người thừa kế?
Nhưng hai người thừa kế này, lại mỗi người mỗi vẻ, đều có ưu điểm, cũng đều có nhược điểm, thế nên đến bây giờ Triệu Cấu vẫn không thể lựa chọn.
Ân Bình quận vương Triệu Bá Cửu tuổi hơi lớn, là người có khả năng cao, có lui tới với rất nhiều đại thần trong triều, sớm có tư thế “Chuẩn đông cung”.
Nhưng Triệu Cấu lúc còn trẻ là một người hay giấu tài -- ông là con thứ mười chín của Tống Huy Tông, mẫu thân lại không được sủng, không giấu tài thì biết làm sao. Nguyên nhân vì tính cách Triệu Cấu là như vậy, nên rất bất mãn với Triệu Bá Cửu từ lần đầu gặp đã có hành động đá con mèo.
Mà Phổ An quận vương Triệu Bá Tông, tính tình có chút giống với Triệu Cấu năm đó, đều là khiêm nhường không thích gây chuyện. Nhưng Triệu Cấu lại lo lắng một người có tính tình như vậy làm hoàng đế, có thể không cân nhắc chuyện triều thần được, ngược lại trở thành một hoàng đế bù nhìn?
Ngoài ra, còn có một vấn đề, cũng làm cho Triệu Cấu khó nghĩ.
Bản thân ông không con, cho nên mới bất đắc dĩ nhận nuôi hai đứa trẻ hậu nhân tôn thất làm người thừa kế. Nguyên nhân như thế, Triệu Cấu liền càng để ý vấn đề con nối dõi của người thừa kế -- cũng không thể để đời tiếp theo lại nhận nuôi chứ? Vậy huyết thống hoang thất không phải càng thêm loãng?
Ở vấn đề con nối dõi, Triệu Bá Cửu không có ưu thế. Nguyên phối phu nhân vẫn chưa sinh cho gã nhất tử bán nữ, nạp vài trắc phi sinh được con gái, năm kia rốt cục một nô tì trong nhà cũng sinh con trai. Nhưng mẫu thân đứa nhỏ này xuất thân rất thấp, có thể kế thừa gia nghiệp hay không cũng khó nói.
Mà nguyên phối phu nhân Quách thị của Triệu Bá Tông đã sinh ba người con, nghe nói trắc phi Chu thị mới nạp của hắn cũng đã mang thai, điểm này tuyệt đối lợi thế hơn Triệu Bá Cửu nhiều lắm.
Nhà đế vương xác lập người thừa kế, cho tới bây giờ cũng không phải chuyện đơn giản.
Bây giờ hai người đều nhìn chuyện của Tống Tiềm để thử thái độ của Triệu Cấu, xem rốt cuộc ông thiên về ai. Đừng thấy ông thân là hoàng đế, chuyện phải đắn đo cũng không ít đâu!
Triệu Cấu nhìn một đống lớn tấu chương tố Tống Tiềm cưới tì nữ, thở dài thường thượt.
Tân hôn ngày thứ ba, quyết định xử phạt Tống Tiềm đã có.
Tống Tiềm từ Tư nghiệp Quốc Tử Giám bị biếm làm Thông phán Nghiêm Châu, quản lí Nghiêm Châu, an trí ở Thọ Xương huyện.
Biếm khỏi kinh thành!
Lúc mệnh lệnh được ban ra, Tống Tiềm vô cùng bình tĩnh.
Quyết định này, hẳn là hoàng thượng cân nhắc lắm mới có kết quả. Vừa có thể chặn miệng đám quần thần, cũng không cần một gậy đánh chết hắn. Thông phán Nghiêm Châu, là vị trí nửa vời, nếu sau này có muốn dùng hắn, cũng sẽ không gặp trở ngại lớn. Mà nếu không muốn triệu hắn trở về, thì chức vị này cũng tốt để dưỡng lão.
“Thiên Thành, thiếp và chàng cùng đi!”
Biết được Tống Tiềm phải rời khỏi Lâm An đến Nghiêm Châu nhậm chức, Tiểu Ngọc cũng muốn đi theo.
“Biếm quan thì biếm quan, có cái gì phải sợ. Triều đình cũng không quy định biếm quan không thể mang gia quyến mà.” Tiểu Ngọc không muốn tách khỏi Tống Tiềm.
Tống Tiềm lại có ý kiến khác.
“Không được, bây giờ ta không thể mang nàng theo. Ngoan nào, chờ thêm một thời gian, ta sẽ về đón nàng, được không?”
“Vì sao!” Tiểu Ngọc nhịn không được lớn tiếng kháng nghị. Tân hôn mới hai ngày, nàng phải một mình trông phòng? Nàng không muốn làm Vương Bảo Xuyến đâu! (Vương Bảo Xuyến chờ chồng đi đánh giặc mười tám năm, muốn biết thêm chi tiết vui lòng liên hệ google ca ca)
“Tô Đông Pha bị biếm đến Hoàng Châu, bên người còn mang theo tiểu thiếp Vương Triều Vân kìa!” Tiểu Ngọc nhắc đến điển cố đúng lý hợp tình. Nàng vẫn có hứng thú với tình yêu của Tô đại tài tử, bị biếm đến chỗ nào thì có tiểu thiếp theo tới đó, chưa từng nghe đi biên quan không cho mang theo vợ con.
Tống Tiềm ôm nàng ngồi xuống, khẽ hôn xuống cánh môi đỏ mọng của nàng, mới nói: “Nghiêm Châu là nơi cằn cỗi, nhiều giặc cỏ, nhà phú hộ còn khó bảo đảm an toàn, ta nào dám tùy tiện mang nàng theo? Chờ khi ta sắp xếp ổn thỏa mọi việc, sẽ về đón nàng sau.”
Tiểu Ngọc lại không khỏi lo lắng: “Nếu -- nếu chỗ đó nguy hiểm như vậy, chàng đi chẳng phải thiếp cũng không yên tâm sao?” Nghiêm Châu, Tiểu Ngọc có chút ấn tượng, không phải là căn cứ của cuộc khởi nghĩa Phương Lạp ở Bắc Tống sao? Vùng khỉ ho cò gáy nhiều điêu dân, Tống Tiềm đi nhất định sẽ chịu khổ.
Tống Tiềm không khỏi bật cười, “Tiểu Ngọc, ta là mệnh quan triều đình, triều đình ra lệnh, ta tất nhiên phải đi, sao có thể ngại khó khăn?”
“Nhưng mà --” Tiểu Ngọc còn chưa hết hy vọng, “Chàng lại nhẫn tâm để bà xã thiên kiều bá mị của chàng một mình ở nhà hay sao?” Nàng dựa vào hắn làm nũng, hy vọng hắn có thể hồi tâm chuyển ý.
“Da mặt dày, làm gì có ai lại tự khen chính mình!” Tống Tiềm ôm hai má phấn bầu bĩnh của Tiểu Ngọc, nhịn không được lại hôn một cái.
Tiểu Ngọc thấy Tống Tiềm đã quyết như vậy, chỉ còn thở dài nói: “Tối cưới sáng chia xa, phải chăng quá vội vàng!”
Trong lòng Tống Tiềm, làm sao không muốn đem Tiểu Ngọc cột vào bên người chứ?