Mỹ Ngọc Thiên Thành

Chương 119: Quân Kim xâm lược phía Nam

Thời tiết bắt đầu nóng lên, tháng sáu ở Lâm An, mỗi ngày đều giống như trong lò lửa.
Thời tiết này, Tiểu Ngọc lại mang thai hơn hai tháng, vốn là không nên ra ngoài. Có điều cơ thể nàng khỏe mạnh, cũng không sợ thời tiết khắc nghiệt, mang theo Huệ nương đến Mỹ Vị cư.
Sở dĩ phải ra ngoài, là vì liên tục ba ngày, khách thượng lưu của Mỹ Vị cư giảm nghiêm trọng, Mỹ Vị cư khai trương nửa năm qua đều chưa gặp tình cảnh này. Nàng nhất định phải tận mắt xem, rốt cuộc vấn đề ở đâu.
Nàng đã hạn chế kinh doanh, bình thường cũng không quản lí, nhưng không phải từ nay về sau này không cần hai gian cửa hàng này nữa. Giang sơn tự tay mình gây dựng, sao có thể dễ dàng buông tay như vậy?
Vào Mỹ Vị cư, Tiểu Ngọc hơi có chút kinh ngạc.
Bây giờ là giờ cơm trưa, nếu là bình thường, Mỹ Vị cư luôn chật ních người. Nhưng hiện tại, dưới lầu chỉ có hai bàn khách, còn không biết nhã gian trên lầu là cảnh tượng gì. La chưởng quầy thấy Tiểu Ngọc đến, vội vàng tiếp đón nàng ngồi xuống.
Tiểu Ngọc cũng không khách sáo, nàng ngồi xuống liền hỏi La chưởng quầy: “La chưởng quầy, những ngày gần đây, đều vắng vẻ thế này?”
La chưởng quầy lau mồ hôi trên đầu, nói: “Không có cách nào, bây giờ rất nhiều người không dám ra ngoài --“
“Hả?” Tiểu Ngọc cả kinh: “Sao lại thế này?”
La chưởng quầy hạ giọng nói: “Người còn không biết sao? Bên ngoài đều đang bàn tán, người Kim sẽ đánh tới !”
Người Kim?
Tiểu Ngọc đến thời đại này lâu như vậy, tuy rằng cũng gặp qua cảnh tượng người ăn xin ngoài thành, nhưng chiến trường cách Lâm An quá xa, nàng còn không có cảm giác gì rõ ràng. Bây giờ nghe La chưởng quầy nói vậy, nàng không khỏi khẩn trương: “Thật sao?”
“Không thể nói, không thể nói đâu! Có điều nghe nói những nhà phú hộ, đều đang tích trữ vàng bạc, tùy thời chuẩn bị rời bến chạy trốn – bây giờ trên đường rất vắng người.”
Tiểu Ngọc trong lòng giống nhưng có tản đá đè nặng, cũng cố hỏi nữa, lại đi đến Mĩ Ngọc phường.
Mĩ Ngọc phường so với Mĩ vị cư còn lạnh lẽo hơn, những nữ nhân viên bình thường bận rộn như bướm lượn nay cũng mất đi sức sống, toàn tựa vào bên quầy ngẩn người. Thấy nữ chủ nhân đến, mọi người kéo tới vấn an.
Xem tình hình này, Tiểu Ngọc lại không yên tâm. Nàng vội hỏi Thủy Thanh Vân: “Thích đại phu ở trong tiệm thuốc à?”
“Có có, sáng sớm muội còn thấy mà. Phu nhân muốn mời ngài ấy đến à?” Thủy Thanh Vân đáp.
“Không cần, ta đi tìm hắn.”
Tiểu Ngọc thầm than trong lòng, xoay người đến Thanh Tâm đường.
Thời điểm này, trong nhà đều cần nam nhân chống đỡ, nhưng ngay cả một người để thương lượng cũng tìm không thấy. Tiểu Ngọc cũng không phải người không có chủ kiếm, nhưng nàng sinh sống ở thời đại hòa bình, bản thân chưa có kinh nghiệm chiến tranh, bây giờ đột nhiên phải đối mặt, trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy sợ hãi.
“Tống gia nương tử, sao nàng lại ra ngoài? Trời nóng như vậy, cũng không chịu ngồi ở nhà.” Thích Thăng thấy Tiểu Ngọc đi vào Thanh Tâm đường, hắn nhanh chóng khám xong bệnh nhân rồi đuổi người ta đi, đến bên cạnh nàng.
Một thời gian không gặp, Thích Thăng phát giác Tiểu Ngọc càng thêm nở nang, so với bộ dáng trước kia, lại thêm vài phần quyến rũ của thiếu phụ. Hắn mời Tiểu Ngọc ngồi, rồi tự mình pha ly trà sâm, nhìn Tiểu Ngọc uống xong mới nói: “Có chuyện đại sự gì mà phải tự mình ra ngoài? Kêu bọn hạ nhân đi làm cũng được.”
Tiểu Ngọc uống xong trà sâm, tâm thần an bình không ít. Nàng gọi Thích Thăng đến gần, nhỏ giọng hỏi hắn: “Gần đây có phải chiến sự căng thẳng?”
Thích Thăng cũng không giấu diếm, nói: “Từ tiền tuyến truyền về tin tức, nói vua Kim là Hoàn Nhan Lượng lúc này đang tập kết không ít quân đội muốn tiến về nước ta, nghe nói huấn luyện quân đội so với lần trước còn lợi hại hơn.”
“Như vậy à --” Tiểu Ngọc lo lắng nói: “Ta mặc kệ lão ta có đánh tới hay không, bây giờ hai cửa hàng của ta buôn bán ế ẩm, không thể kéo dài tình trạng này. Mĩ Ngọc phường bán son phấn còn đỡ, nhưng Mỹ Vị cư là tửu lâu, một ngày không kinh doanh sẽ lỗ to. Thích Chi Vấn, huynh nghĩ ta có nên tạm ngừng kinh doanh không.”
Thích Thăng cảm giác được Tiểu Ngọc đột nhiên ỷ lại hắn.
Nếu là trước kia, hắn nhất định hiểu lầm, cho rằng giúp Tiểu Ngọc làm việc, thì sẽ có khả năng chiếm được lòng nàng. Nhưng bây giờ hắn biết Tiểu Ngọc khăng khăng một mực yêu Tống Tiềm, cho dù Tiểu Ngọc thân thiết với hắn thế nào, cũng sẽ không yêu hắn.
Tiểu Ngọc chỉ xem hắn như một người bạn tốt, còn mình, thôi thì cứ làm tròn vai bạn tốt này đi!
Thích Thăng sửa sang lại tâm tình, nghiêm mặt nói: “Bên Mĩ Ngọc phường, ta giúp nàng trông coi, tạm thời chưa cần ngừng kinh doanh. Về phần Mỹ Vị cư, cứ như nàng nói trước hết cứ ngừng bán một thời gian. Mặt khác --”

“Mặt khác cái gì?” Tiểu Ngọc hỏi.
“Bây giờ chiến sự căng thẳng, ai cũng không biết ngày mai sẽ trở nên như thế nào. Nàng ngừng kinh doanh Mĩ vị cư, tốt nhất nhanh chóng thu hồi chút tiền bạc, đem tiền, vàng bạc, đồ này nọ gói gém lại cẩn thận, tùy thời rời khỏi Lâm An.” Thích Thăng dùng giọng rất nhỏ nói với nàng. Những lời đại nghịch bất đạo như vậy, để người ngoài nghe thấy thật không phải chuyện đùa.
“Trốn?”
Tiểu Ngọc chấn động. Nàng không nghĩ tới một ngày bản thân mình cũng phải chạy nạn.
Trong đầu Tiểu Ngọc trong hiện ra thảm cảnh chiến tranh đời sau trong phim tài liệu chiếu trên tivi -- khói thuốc súng, máu thịt, tiền của, thi thể, dân chạy nạn -- chính mình chẳng lẽ cũng sẽ trở thành một phần trong đó?
Tiểu Ngọc nhịn không được rùng mình một cái.
“Đừng sợ.” Thích Thăng ôn nhu an ủi nàng.
“Ta nói rồi, ta sẽ bảo vệ nàng.” Thích Thăng nói. Hắn lại vẽ rắn thêm chân nói thêm một câu: “Thiên Thành trước khi rời khỏi Lâm An, cũng cậy nhờ ta chăm sóc nàng.”
Tiểu Ngọc cảm kích cười với Thích Thăng, “Thích Chi Vấn, cảm ơn huynh. Ta trở về chuẩn bị mọi chuyện.”
Giống như lời dân chúng Lâm An truyền lại, vua nước Kim Hoàn Nhan Lượng đang lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai tiến về phía Nam.
Trong từ điển của Hoàn Nhan Lượng, cho tới bây giờ vốn không có từ “Không dám”.
Nghe nói Hoàn Nhan Lượng bình sinh có ba chí hướng lớn: Một là tự chăm lo chuyện quốc gia đại sự; Hai là dẫn quân chinh phạt các nước lân cận, để một hàng dài các hoàng đế phải quỳ vấn tội; Ba là có được người vợ tuyệt sắc. Ông ta có một cây quạt, trên quạt đề hai câu thơ: “Đại quyền nắm trong tay, thanh phong khắp thiên hạ.” Có thể thấy được dã tâm to lớn.
Khi ông ta còn là một quý tộc bình thường của nước Kim, ông đã xông vào hoàng cung hành thích hoàng đế đương thời Kim Hi Tông. Vào cái đêm mây mờ trăng tối đó, Hoàn Nhan Lượng dẫn người xông vào tẩm cung của Kim Hi Tông, chém lung tung vài đao, Kim Hi Tông bỗng dưng chết oan chết uổng. Sau đó Hoàn Nhan Lượng trở thành hoàng đế nước Kim.
Hoàn Nhan Lượng vẫn chưa ngừng giết chóc, ông ta xé bỏ hiệp ước Tống Kim, lập chí thống nhất thiên hạ. Vì thế, ông ta không tiếc giết chết mẹ mình là Đồ Đan thái hậu, người đã ngăn cản ông, rồi đuổi giết hoàng hậu và thái tử dám phản đối ông ta -- may mắn là hoàng hậu và thái tử chạy nhanh, mới lưu lại được cái mạng nhỏ. Nói tóm lại, Hoàn Nhan lượng vì diệt Tống, là gặp thần giết thần, gặp phật giết phận, tuyệt đối không tha cho bất cứ người nào ngăn cản mình xuất binh.
Một hoàng đế có tính cách như vậy giữ quân đội, hùng mạnh thế nào cũng có thể tưởng tượng rồi. Nhưng Hoàn Nhan Lượng không chỉ hùng mạnh, đầu óc ông ta cũng rất nhạy bén.
Có điều lần trước ông mang binh tới biên giới khiêu khích, đã bị phụ thân của Thì Quý Phong là Vân Li tướng quân Thì Ngộ Hào đánh bại, mới yên tĩnh một trận. Hoàn Nhan Lượng chuẩn bị nửa năm, lại không để ý quần thần khuyên can, lần nữa cố ý phạt Tống. Nghe nói lúc này, ông ta điều động sáu mươi vạn đại quân, biên thành: Ba mươi hai vạn quân, chia đông, trung, tây ba đường tiến công đất Tống.
Đối với tiến công lần này của Hoàn Nhan Lượng, Tiểu Ngọc lục lọi trí nhớ từ nhỏ xem tiểu thuyết, phim lịch sử, nhưng dã sử hay chính sử thì nàng cũng quên hết rồi.
Nhưng nàng nhớ mang máng, lần này người Kim tiến công cũng không làm gì được Nam Tống, về phần vì sao, nàng hoàn toàn không biết!
Nàng làm sao có năng lực cảm ứng, có thể biết trước mình sẽ xuyên đến thời không này, nên làm sao cần học thuộc làu lịch sử chứ?
Tiểu Ngọc nghe theo đề nghị của Thích Thăng, ngừng kinh doanh Mỹ Vị cư, tập trung toàn bộ tài chính bên ngoài lại, đổi thành tiền bạc. Nàng bảo Huệ nương làm một cái túi nhỏ, bên trong chứa gần như toàn bộ gia sản của nàng, ngay cả đại bộ phận tiền bạc của Mĩ Ngọc phường cũng để bên trong. Tuy nói không bất đắc dĩ, nàng vẫn không muốn trốn chạy, nhưng phải chuẩn bị chu đáo mới an tâm.
Nhưng chuẩn bị thì chuẩn bị, bình thường vẫn phải sống mà. Tiểu Ngọc nhớ tới Triệu Bá Tông sau khi được phong làm Kiến vương thì mình chưa từng đi thăm Gia Nhi, liền đến phủ bái phỏng nàng, thuận tiện muốn tìm hiểu chút tình huống. Tiểu Ngọc hiểu Gia Nhi rất quan tâm quốc sự, sẽ không bởi vì sống chốn khuê phòng mà thay đổi tính cách, chỗ của nàng không chừng còn có tin tức mà bên ngoài không biết.
“Tiểu Ngọc, Chi Vấn đề nghị như vậy là đúng. Tình thế bây giờ, quả thật rất nguy cấp. Muội có biết Hoàn Nhan Lượng lần này nam hạ vì sao nhanh vậy không?”
Gia Nhi đã trở thành trắc phi của Kiến vương nhưng vẫn giống như trước đây, đối với tình hình chiến sự trong nước rất chú ý.
Tiểu Ngọc lắc đầu, Gia Nhi liền nói: “Hoàn Nhan Lượng rút kinh nghiệm lần trước, lần này, đặc biệt siết chặt quân kỷ. Ông ta luôn cảnh cáo ba quân, không được đốt cháy một gian phòng ốc, không được sát hại một người dân chúng phía Nam, nếu vi phạm, trị theo quân pháp. Hoàn Nhan Lượng nói với dân chúng nước ta, ông ta muốn nhất thống thiên hạ, vùng đất bị ông ta chiếm lĩnh, về sau chính quốc thổ nước Kim, dân chúng nơi này, về sau chính con dân Đại Kim. Bởi vậy, mỗi lần công chiếm một tòa thành, Hoàn Nhan Lượng liền phái người tuyên dương với dân chúng Đại Kim làm điều nhân nghĩa, vì thống nhất lãnh thổ, mới dựng cờ khởi nghĩa, mọi người cứ an cư, không cần sợ hãi, tương lai cùng chung thái bình.” (chóng mặt quá, đây là cái chi thế, ta chém nhé)
“Dân chúng chịu tin ông ta?” Tiểu Ngọc có chút không thể tin. Hoàn Nhan Lượng này không phải là bạo quân nổi tiếng lịch sử hay sao, sao lại ăn nói như lãnh tụ khởi nghĩa nông dân thế này?
Gia Nhi cười khổ nói: “Dân chúng chỉ cần có ăn có mặc, ai quan tâm ngươi là quân đội nước nào? Người Tống chúng ta cũng có quân đội, nhưng mà --” Nàng nói chỗ mẫn cảm, ngậm miệng không nói, nhưng Tiểu Ngọc hiểu được Gia Nhi muốn nói quân đội Nam Tống, quân kỷ cũng không tốt hơn ai.
Ngay cả Gia Nhi cũng nói như vậy, tai họa chiến tranh lần này -- nói không chừng sẽ đến thật rồi!

back top