Mấy ngày sau khi đặt mua nhà, Tiểu Ngọc cùng Huệ nương lần nữa tới bái phỏng Lục Ba bố trang.
Chuyện tuyển nữ phục vụ Tiểu Ngọc đã nhờ Tú Tâm và Hải Đường tìm người môi giới quen biết để hỏi thăm.
Tú Tâm nhờ bài ca múa Tiểu Ngọc dạy, giá trị ở Lâm An cũng tăng như thuyên lên theo nước dâng, mặc dù đã nổi tiếng sẵn rồi, nhưng sau sự kiện đêm thất tịch, danh vọng cũng được nâng cao một bậc.
Hải Đường cũng nhờ Tiểu Ngọc viết dùm nàng một bài hát, Tiểu Ngọc không thể làm gì khác hơn là dạy nàng bài 《 Tại thủy nhất phương 》của Đặng Lệ Quân, bài hát này dạng bạch thoại ngôn ngữ mới mẻ độc đáo, cộng thêm lời bài hát cũng là thể loại cổ điển xa xưa, lúc hát sẽ có một phong vị khác. Trong tam đại danh kỹ, Hải Đường có giọng hát nổi tiếng nhất, 《 Tại thủy nhất phương 》 do Hải Đường hát lập tức trở thành danh khúc trong Hoa phố, biết bao cô nương cũng thường ngâm nga hát theo: "Kiêm gia thương thương, bạch lộ vi sương, sở vị y nhân, tại thủy nhất phương. . . . . ." (bài hát viết dựa theo lời bài thơ Kiêm gia của Tần Phong - mọi chi tiết xin liên hệ google đại ca)
Tiểu Ngọc đưa hai vị danh kỹ này lên cao như vậy cũng có một chút tư lợi. Nàng tính mời hai người làm người đại diện của "Mỹ ngọc phường" , kế tiếp sẽ vây quanh hai người làm một loạt tuyên truyền. Đây là chuyện sau này, không cần phải gấp gáp. Trước mắt trừ việc tuyển nữ phục vụ, cần thiết bây giờ là trang trí và chuẩn bị đồng phục —— phục vụ của cửa hàng chuyên doanh, đồng phục nhất định phải thống nhất, phải làm sao để khách hàng vừa bước vào tiệm hai mắt cũng phải tỏa sáng!
Bên ngoài nắng gắt như lửa, vừa đi vào Lục Ba bố trang, trên người cũng dịu đi chút ít. Cúc tỷ nghe có người đi vào, bước nhanh ra đón, xa xa thấy Tiểu Ngọc liền chào hỏi: "Tống gia nương tử, người tới rồi?"
Tiểu Ngọc cười với Cúc tỷ. Nàng nghe Huệ nương nói Cúc tỷ là một gỏa phụ, mỗi ngày chị tới tiệm vải giúp Tư Đồ cô nương may xiêm y, là vì nuôi sống cha mẹ chồng và con nhỏ. Tuy nói thân thế đau khổ, Cúc tỷ lúc nào cũng mang bộ mặt cười cười nói nói chào khách, rất có phong thái nhân viên bán hàng ở đời sau, Tiểu Ngọc có ấn tượng rất tốt với chị.
Tư Đồ Thanh Tranh cũng đi ra nghênh đón Tiểu Ngọc. Tiểu Ngọc vội vàng hướng Tư Đồ Thanh Tranh khom người hành lễ, mỗi lần nhìn thấy vị Tư Đồ cô nương thanh đạm như cúc này, Tiểu Ngọc cũng sẽ có cảm giác thoải mái như vừa uống nước đá giải khát, trên người Tư Đồ Thanh Tranh phảng phất có một khí chất dịu mát, có thể làm cho những người đến gần nàng bất giác tĩnh tâm lại.
Khách và chủ đi vào phòng khách nhỏ ngồi xuống, Tiểu Ngọc nói với Tư Đồ Thanh Tranh, nàng muốn đặt làm một mớ xiêm áo giống như đồng phục tỳ nữ, nhưng trong lúc nhất thời cũng khó nói rõ kiểu dáng. Tư Đồ Thanh Tranh nhẹ nhàng nói: "Tống gia nương tử, không bằng đến phòng cắt may của ta đi, chúng ta vẽ kiểu dáng xiêm áo rồi từ từ nói chuyện được không?"
Lần trước tới đặt làm đồng phục quảng cáo cho mấy người Giảo Giảo thì thì Tiểu Ngọc bị hai cha con Tư Đồ Giới quấy rầy, cũng chưa đi xem khuê phòng của Tư Đồ Thanh Tranh, giờ cảm thấy rất hứng thú . Nghe Cúc tỷ đem tay nghề của Tư Đồ Thanh Tranh khen đến độc nhất vô nhị, Tiểu Ngọc rất hiếu kỳ, thật sự là muốn tìm hiểu cho biết ngọn ngành.
Mặc dù có tâm lý chuẩn bị, nhưng vừa bước vào khuê phòng của Tư Đồ Thanh Tranh thì Tiểu Ngọc vẫn bị một bức tranh thuê khổng lồ ập vào mắt làm giật mình. Bức tranh thêu mẫu đơn này vô cùng sống động, sắc hoa rực rỡ, màu sắc tươi sáng, kiều diễm ướt át, thật là vô cùng hoa mĩ, Tiểu Ngọc không nhịn được đi nhanh tới muốn tận tay sờ thử cho biết. Nhìn Tư Đồ Thanh Tranh một thân giản dị, không nghĩ rằng nàng thêu mẫu đơn rực rỡ tới vậy!
Tiểu Ngọc nhìn cách bày biện trong phòng, có thể nhận ra được khung cửi, guồng quay tơ, còn có những công cụ nàng không biết gọi tên. Trên bàn đang bày một mớ vải vóc xanh như dương liễu, chắc là Tư Đồ Thanh Tranh vừa rồi đang may xiêm y.
"Thanh Tranh cô nương, tay của ngươi thật đúng là kì diệu mà!" Tiểu Ngọc cảm thán tận đáy lòng, đây là một nghệ thuật gia không hơn không kém!
"Quá khen." Vẻ mặt Tư Đồ Thanh Tranh vẫn tĩnh lặng như vậy, khóe miệng có một tia mỉm cười như có như không. Nàng dẫn Tiểu Ngọc đi tới trước một cái bàn nhỏ, trên bàn bày văn phòng tứ bảo. Tiểu Ngọc cũng không khách sáo, cầm bút lông cừu chấm mực vẽ lên Tuyên Thành hình dáng bộ y phục, tuy đường nét đơn giản, nhưng nhìn cũng không đến nỗi nào. Khả năng lĩnh ngộ của Tư Đồ Thanh Tranh lại cao, không lâu cũng hiểu được ý tưởng của Tiểu Ngọc, hai người liền bàn bạc màu sắc chất liệu của y phục, sau đó quyết định số lượng và ngày giao hàng. Giá tiền cũng như lần trước, mỗi bộ một quan tiền.
"Chuyện này. . . . . . có vẻ không ổn lắm, y phục lần này không giống lần trước, ta muốn thêu rất nhiều hoa lên đó." Tiểu Ngọc mặc dù đang đi trên con đường "Gian thương", nhưng làm thịt người quen thì không thể ra tay được.
"Không có gì, cũng chỉ là thêu mấy đóa hoa thôi, chẳng tốn công sức gì. Khó có được người hợp ý ta." Tư Đồ Thanh Tranh nói xong, khẽ mỉm cười với Tiểu ngọc. Nàng vốn có tính tình trong trẻo lạnh lùng, nụ cười này lại rực rỡ động lòng người như tia sáng xé tan đêm tối, Tiểu Ngọc là con gái mà cũng nhìn ngây người, thầm nghĩ người đẹp quả nhiên là người đẹp, lúc không cười đã đẹp, cười lên lại càng rực rỡ tươi sáng!
Tiểu Ngọc cũng là người sảng khoái, liền cười nói: "Được, ta coi như cũng có thêm người bạn. Vậy sau này tỷ cứ gọi ta Tiểu Ngọc, ta gọi tỷ Thanh Tranh, được không?"
Tư Đồ Thanh Tranh cười, nói: "Thật tốt."
Tư Đồ Thanh Tranh một đường cùng chủ tớ Tiểu Ngọc ra ngoài, Tiểu Ngọc nhìn thấy bố trí trong sân lại cảm thán một phen: "Thanh Tranh tỷ tỷ, nơi này của tỷ thật nhã trí! Ta vừa mua một tòa nhà, vẫn còn đang vì chuyện bố trí bên trong mà phiền não! Nếu không, tỷ cho ta chút ý kiến được không?"
Tiểu Ngọc thật ra cũng chỉ là thuận miệng nói, không nghĩ tới Tư Đồ Thanh Tranh lại rất nhanh chóng đồng ý: "Được chứ."
Tiểu Ngọc vui mừng nói: "Thật?"
Tư Đồ Thanh Tranh hé miệng cười một tiếng, nói: "Ta mặc dù không phải là quân tử, nhưng cũng không phải hạng tiểu nhân nhẹ dạ hay nuốt lời, nếu đồng ý dĩ nhiên là thật. "Tiểu Ngọc lần trước bênh vực lẽ phải vì nàng, Tư Đồ Thanh Tranh trên mặt không lộ ra, trong lòng lại rất cảm kích. Lúc này Tiểu Ngọc lại tới tìm nàng may xiêm y, nàng đang muốn mượn cơ hội báo đáp.
Được Tư Đồ Thanh Tranh chỉ điểm, "Mỹ Ngọc phường" của Tiểu Ngọc càng lúc càng ra hình ra dáng rồi, từ trong ra ngoài sửa chữa hoành tráng một phen. Tống Tiềm và nàng đã bàn bạc xong, bán căn nhà nhỏ đang ở, dùng để làm vốn lưu động của Mỹ Ngọc phường, để Tiểu Ngọc dùng khi khẩn cấp.
Mặt khác, Tiểu Ngọc cũng viết thêm không ít phương thuốc làm đẹp, muốn Thích Thăng tranh thủ đốc thúc công nhân sản xuất lượng lớn. Muốn đi con đường độc lập bán sản phẩm làm đẹp, chỉ bán những thứ thuốc bột thuốc không có thành phần pha trộn này cũng rất đơn điệu rồi, hàng hóa phải đa dạng mới có thể hấp dẫn khách hàng.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------
"Gần đây. . . . . . Thanh Tâm đường buôn bán như thế nào?"
Bàng Nhất Hưng ngồi trong thư phòng, vừa tra xét sổ sách gần đây, vừa hỏi Bàng Vinh bên cạnh. Lúc này trong thư phòng trừ Bàng Vinh, còn có Nhị chưởng quỹ Tế Thế đường Mạc Huệ Hương.
Cùng là nô tài nhưng so sánh với Bàng Vinh, Mạc Huệ Hương trước mặt Bàng Nhất Hưng cũng có địa vị hơn. Mạc Huệ Hương là một hán tử trên 40 tuổi, mặt chữ quốc, lông mày rậm, bề ngoài xem ra cũng khá là đoan chính. Hắn là lão thần của Tế Thế đường , ngày thường phần nhiều là do hắn phụ trách hoạt động của Tế Thế đường, là nhân vật cầm quyền chân chính, cũng có một khí độ uy nghiêm. Tuy nói ở trước mặt Đông gia khiêm tốn chút, nhưng ở Tế Thế đường, cũng là nhất ngôn cửu đỉnh, dĩ nhiên sẽ không giống bộ dạng khúm núm của gia nô như Bàng Vinh.
Bàng Vinh rất cung kính trả lời: "Cũng buôn bán như vậy."
Mạc Huệ Hương suy nghĩ một chút, nói: "Rất nhiều người cũng tới chỗ chúng ta mua các thứ bột phấn kia rồi, việc buôn bán của bọn hắn khẳng định không đâu vào đâu. Nhưng mà, Đông gia. . . . . ."
Bàng Nhất Hưng rất coi trọng người trợ thủ này, vừa nghe hắn nói "Nhưng mà" , lập tức tỉnh táo lại nghiêm túc lắng nghe, so với thái độ nhàn nhạt khi nghe Bàng Vinh nói khác nhau rất lớn.
"Đông gia, chúng ta bán những bột phấn này, cũng không kiếm chát được thêm gì. Một trăm văn, vẫn còn quá thấp." Mạc Huệ Hương có chút bất đắc dĩ thở dài.
Chiến lượt hạ giá, dùng giá cực thấp chèn ép đối thủ cạnh tranh, nhưng nó vẫn là con dao 2 lưỡi.
Đây cũng là nguyên nhân Tiểu Ngọc không muốn dùng chiến lượt này. Hạ giá tiền, quả thật có thể cướp được mối buôn bán của đối thủ, nhưng lợi ích của mình cũng bị tổn hao. Thanh Tâm đường bán một lọ bột phấn giá ba trăm văn, tiền lời một trăm văn. Nhưng Tế Thế đường dùng gói giấy bọc bột thuốc để bán, mỗi gói là một trăm văn, nhiều nhất có thể kiếm lời mười văn tiền.
"Còn có một chuyện . . . . ." Vẻ mặt Mạc Huệ Hương có chút ngưng trọng."Tôi cảm thấy, tiểu tử Thích Thăng đột nhiên là ra chấn động lớn như vậy, không phải chỉ do một mình hắn, sau lưng hắn nhất định là có người tài chỉ điểm."
Bàng Nhất Hưng ngẫm lại lời Mạc Huệ Hương nói..., yên lặng gật đầu. Quả thật, tính cách người trong Thích gia lão cũng biết chút ít, năm đó Thích Phong không muốn tranh đấu với lão mà chọn một y quán nhỏ bé ở một góc Lâm An, thậm chí sau này còn cùng phu nhân rời khỏi Lâm An đi chu du các nơi. Tính tình Thích Thăng cũng lông bông, thường thường lưu luyến chốn thanh lâu, cũng chưa thành gia lập thất. Trước kia Thích Thăng cũng chỉ là trong y quan xem bệnh một chút cho người ta, tuy nói y thuật cũng cao, bệnh nhân cũng rất nhiều, nhưng hắn cũng không có ý tưởng mở rộng kinh doanh để tranh giành với Tế Thế đường. Nhưng "Mỹ Ngọc dược cao" vừa xuất hiện, Thanh Tâm đường vừa ra đường rao hàng, lại mở danh kỹ tụ hội gì gì đó, còn trong hội hoa khôi đấu nghệ ở đêm thất tịch cũng chen một chân để người ta hát bài 《 Mỹ Ngọc không tỳ vết 》, những thủ đoạn này, thật khó tưởng tượng là ý tưởng đột phát của Thích Thăng đâu.
Bàng Nhất Hưng nói: "Theo ý ngươi, bây giờ chúng ta nên làm thế nào? Là cứ để mặc hắn như vậy, hay là bắt người sau lưng của hắn về đây? Ta sợ hắn đang nhắm về phía chúng ta . . . . . ." Bàng Nhất Hưng cũng không phải là người chỉ biết ra lệnh, hoàn toàn ngược lại, lão thường thường thích nghe một chút đề nghị của hạ nhân. Tế Thế đường có thể phát triển đến quy mô như hôm nay, cũng không phải chỉ nhờ vào âm mưu của một người là có thể làm được.
Mạc Huệ Hương sờ sờ cằm, nói: "Người của tôi dò hỏi về nói lại, là Thích Thăng và một phụ nhân họ Tống hợp tác buôn bán. Sáng sớm hôm nay, tôi nghe bọn họ nói phụ nhân này đã mua một trạch viện có cửa hàng phía trước ở cùng khu này, nghe nói đang định mở tiệm thuốc ‘ Mỹ Ngọc phường ’ . . . . . . Lão gia, người có nghĩ ra họ đang làm trò gì không?"
Vẻ mặt Bàng Nhất Hưng vốn không sáng sủa, giờ phút này càng thêm âm trầm: "Ta thấy, phụ nhân họ Tống kia không phải là người tài sau lưng Thích Thăng đâu. Một người phụ nữ, có thể gây ra sóng gió gì! Sợ là nam nhân nhà nàng, mới là đối tác của Thích Thăng. . . . . . Mỹ Ngọc phường? Ha ha, giỏi cho một cái Mỹ Ngọc phường! Thích Thăng bị ta giành mối buôn bán còn không từ bỏ, muốn làm thêm chuyện gì nữa?"
Lão đảo mắt được vài vòng, gọi Bàng Vinh tới nhỏ giọng dặn dò mấy câu, Bàng Vinh gật đầu liên tục, nhanh chóng đi làm .
Tiểu Ngọc đang bận rộn bố trí cửa hàng mới, vô tình không biết một đám mây đen đã từ từ tiến tới gần bầu trời của nàng. . . . . .
Chuyện tuyển nữ phục vụ Tiểu Ngọc đã nhờ Tú Tâm và Hải Đường tìm người môi giới quen biết để hỏi thăm.
Tú Tâm nhờ bài ca múa Tiểu Ngọc dạy, giá trị ở Lâm An cũng tăng như thuyên lên theo nước dâng, mặc dù đã nổi tiếng sẵn rồi, nhưng sau sự kiện đêm thất tịch, danh vọng cũng được nâng cao một bậc.
Hải Đường cũng nhờ Tiểu Ngọc viết dùm nàng một bài hát, Tiểu Ngọc không thể làm gì khác hơn là dạy nàng bài 《 Tại thủy nhất phương 》của Đặng Lệ Quân, bài hát này dạng bạch thoại ngôn ngữ mới mẻ độc đáo, cộng thêm lời bài hát cũng là thể loại cổ điển xa xưa, lúc hát sẽ có một phong vị khác. Trong tam đại danh kỹ, Hải Đường có giọng hát nổi tiếng nhất, 《 Tại thủy nhất phương 》 do Hải Đường hát lập tức trở thành danh khúc trong Hoa phố, biết bao cô nương cũng thường ngâm nga hát theo: "Kiêm gia thương thương, bạch lộ vi sương, sở vị y nhân, tại thủy nhất phương. . . . . ." (bài hát viết dựa theo lời bài thơ Kiêm gia của Tần Phong - mọi chi tiết xin liên hệ google đại ca)
Tiểu Ngọc đưa hai vị danh kỹ này lên cao như vậy cũng có một chút tư lợi. Nàng tính mời hai người làm người đại diện của "Mỹ ngọc phường" , kế tiếp sẽ vây quanh hai người làm một loạt tuyên truyền. Đây là chuyện sau này, không cần phải gấp gáp. Trước mắt trừ việc tuyển nữ phục vụ, cần thiết bây giờ là trang trí và chuẩn bị đồng phục —— phục vụ của cửa hàng chuyên doanh, đồng phục nhất định phải thống nhất, phải làm sao để khách hàng vừa bước vào tiệm hai mắt cũng phải tỏa sáng!
Bên ngoài nắng gắt như lửa, vừa đi vào Lục Ba bố trang, trên người cũng dịu đi chút ít. Cúc tỷ nghe có người đi vào, bước nhanh ra đón, xa xa thấy Tiểu Ngọc liền chào hỏi: "Tống gia nương tử, người tới rồi?"
Tiểu Ngọc cười với Cúc tỷ. Nàng nghe Huệ nương nói Cúc tỷ là một gỏa phụ, mỗi ngày chị tới tiệm vải giúp Tư Đồ cô nương may xiêm y, là vì nuôi sống cha mẹ chồng và con nhỏ. Tuy nói thân thế đau khổ, Cúc tỷ lúc nào cũng mang bộ mặt cười cười nói nói chào khách, rất có phong thái nhân viên bán hàng ở đời sau, Tiểu Ngọc có ấn tượng rất tốt với chị.
Tư Đồ Thanh Tranh cũng đi ra nghênh đón Tiểu Ngọc. Tiểu Ngọc vội vàng hướng Tư Đồ Thanh Tranh khom người hành lễ, mỗi lần nhìn thấy vị Tư Đồ cô nương thanh đạm như cúc này, Tiểu Ngọc cũng sẽ có cảm giác thoải mái như vừa uống nước đá giải khát, trên người Tư Đồ Thanh Tranh phảng phất có một khí chất dịu mát, có thể làm cho những người đến gần nàng bất giác tĩnh tâm lại.
Khách và chủ đi vào phòng khách nhỏ ngồi xuống, Tiểu Ngọc nói với Tư Đồ Thanh Tranh, nàng muốn đặt làm một mớ xiêm áo giống như đồng phục tỳ nữ, nhưng trong lúc nhất thời cũng khó nói rõ kiểu dáng. Tư Đồ Thanh Tranh nhẹ nhàng nói: "Tống gia nương tử, không bằng đến phòng cắt may của ta đi, chúng ta vẽ kiểu dáng xiêm áo rồi từ từ nói chuyện được không?"
Lần trước tới đặt làm đồng phục quảng cáo cho mấy người Giảo Giảo thì thì Tiểu Ngọc bị hai cha con Tư Đồ Giới quấy rầy, cũng chưa đi xem khuê phòng của Tư Đồ Thanh Tranh, giờ cảm thấy rất hứng thú . Nghe Cúc tỷ đem tay nghề của Tư Đồ Thanh Tranh khen đến độc nhất vô nhị, Tiểu Ngọc rất hiếu kỳ, thật sự là muốn tìm hiểu cho biết ngọn ngành.
Mặc dù có tâm lý chuẩn bị, nhưng vừa bước vào khuê phòng của Tư Đồ Thanh Tranh thì Tiểu Ngọc vẫn bị một bức tranh thuê khổng lồ ập vào mắt làm giật mình. Bức tranh thêu mẫu đơn này vô cùng sống động, sắc hoa rực rỡ, màu sắc tươi sáng, kiều diễm ướt át, thật là vô cùng hoa mĩ, Tiểu Ngọc không nhịn được đi nhanh tới muốn tận tay sờ thử cho biết. Nhìn Tư Đồ Thanh Tranh một thân giản dị, không nghĩ rằng nàng thêu mẫu đơn rực rỡ tới vậy!
Tiểu Ngọc nhìn cách bày biện trong phòng, có thể nhận ra được khung cửi, guồng quay tơ, còn có những công cụ nàng không biết gọi tên. Trên bàn đang bày một mớ vải vóc xanh như dương liễu, chắc là Tư Đồ Thanh Tranh vừa rồi đang may xiêm y.
"Thanh Tranh cô nương, tay của ngươi thật đúng là kì diệu mà!" Tiểu Ngọc cảm thán tận đáy lòng, đây là một nghệ thuật gia không hơn không kém!
"Quá khen." Vẻ mặt Tư Đồ Thanh Tranh vẫn tĩnh lặng như vậy, khóe miệng có một tia mỉm cười như có như không. Nàng dẫn Tiểu Ngọc đi tới trước một cái bàn nhỏ, trên bàn bày văn phòng tứ bảo. Tiểu Ngọc cũng không khách sáo, cầm bút lông cừu chấm mực vẽ lên Tuyên Thành hình dáng bộ y phục, tuy đường nét đơn giản, nhưng nhìn cũng không đến nỗi nào. Khả năng lĩnh ngộ của Tư Đồ Thanh Tranh lại cao, không lâu cũng hiểu được ý tưởng của Tiểu Ngọc, hai người liền bàn bạc màu sắc chất liệu của y phục, sau đó quyết định số lượng và ngày giao hàng. Giá tiền cũng như lần trước, mỗi bộ một quan tiền.
"Chuyện này. . . . . . có vẻ không ổn lắm, y phục lần này không giống lần trước, ta muốn thêu rất nhiều hoa lên đó." Tiểu Ngọc mặc dù đang đi trên con đường "Gian thương", nhưng làm thịt người quen thì không thể ra tay được.
"Không có gì, cũng chỉ là thêu mấy đóa hoa thôi, chẳng tốn công sức gì. Khó có được người hợp ý ta." Tư Đồ Thanh Tranh nói xong, khẽ mỉm cười với Tiểu ngọc. Nàng vốn có tính tình trong trẻo lạnh lùng, nụ cười này lại rực rỡ động lòng người như tia sáng xé tan đêm tối, Tiểu Ngọc là con gái mà cũng nhìn ngây người, thầm nghĩ người đẹp quả nhiên là người đẹp, lúc không cười đã đẹp, cười lên lại càng rực rỡ tươi sáng!
Tiểu Ngọc cũng là người sảng khoái, liền cười nói: "Được, ta coi như cũng có thêm người bạn. Vậy sau này tỷ cứ gọi ta Tiểu Ngọc, ta gọi tỷ Thanh Tranh, được không?"
Tư Đồ Thanh Tranh cười, nói: "Thật tốt."
Tư Đồ Thanh Tranh một đường cùng chủ tớ Tiểu Ngọc ra ngoài, Tiểu Ngọc nhìn thấy bố trí trong sân lại cảm thán một phen: "Thanh Tranh tỷ tỷ, nơi này của tỷ thật nhã trí! Ta vừa mua một tòa nhà, vẫn còn đang vì chuyện bố trí bên trong mà phiền não! Nếu không, tỷ cho ta chút ý kiến được không?"
Tiểu Ngọc thật ra cũng chỉ là thuận miệng nói, không nghĩ tới Tư Đồ Thanh Tranh lại rất nhanh chóng đồng ý: "Được chứ."
Tiểu Ngọc vui mừng nói: "Thật?"
Tư Đồ Thanh Tranh hé miệng cười một tiếng, nói: "Ta mặc dù không phải là quân tử, nhưng cũng không phải hạng tiểu nhân nhẹ dạ hay nuốt lời, nếu đồng ý dĩ nhiên là thật. "Tiểu Ngọc lần trước bênh vực lẽ phải vì nàng, Tư Đồ Thanh Tranh trên mặt không lộ ra, trong lòng lại rất cảm kích. Lúc này Tiểu Ngọc lại tới tìm nàng may xiêm y, nàng đang muốn mượn cơ hội báo đáp.
Được Tư Đồ Thanh Tranh chỉ điểm, "Mỹ Ngọc phường" của Tiểu Ngọc càng lúc càng ra hình ra dáng rồi, từ trong ra ngoài sửa chữa hoành tráng một phen. Tống Tiềm và nàng đã bàn bạc xong, bán căn nhà nhỏ đang ở, dùng để làm vốn lưu động của Mỹ Ngọc phường, để Tiểu Ngọc dùng khi khẩn cấp.
Mặt khác, Tiểu Ngọc cũng viết thêm không ít phương thuốc làm đẹp, muốn Thích Thăng tranh thủ đốc thúc công nhân sản xuất lượng lớn. Muốn đi con đường độc lập bán sản phẩm làm đẹp, chỉ bán những thứ thuốc bột thuốc không có thành phần pha trộn này cũng rất đơn điệu rồi, hàng hóa phải đa dạng mới có thể hấp dẫn khách hàng.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------
"Gần đây. . . . . . Thanh Tâm đường buôn bán như thế nào?"
Bàng Nhất Hưng ngồi trong thư phòng, vừa tra xét sổ sách gần đây, vừa hỏi Bàng Vinh bên cạnh. Lúc này trong thư phòng trừ Bàng Vinh, còn có Nhị chưởng quỹ Tế Thế đường Mạc Huệ Hương.
Cùng là nô tài nhưng so sánh với Bàng Vinh, Mạc Huệ Hương trước mặt Bàng Nhất Hưng cũng có địa vị hơn. Mạc Huệ Hương là một hán tử trên 40 tuổi, mặt chữ quốc, lông mày rậm, bề ngoài xem ra cũng khá là đoan chính. Hắn là lão thần của Tế Thế đường , ngày thường phần nhiều là do hắn phụ trách hoạt động của Tế Thế đường, là nhân vật cầm quyền chân chính, cũng có một khí độ uy nghiêm. Tuy nói ở trước mặt Đông gia khiêm tốn chút, nhưng ở Tế Thế đường, cũng là nhất ngôn cửu đỉnh, dĩ nhiên sẽ không giống bộ dạng khúm núm của gia nô như Bàng Vinh.
Bàng Vinh rất cung kính trả lời: "Cũng buôn bán như vậy."
Mạc Huệ Hương suy nghĩ một chút, nói: "Rất nhiều người cũng tới chỗ chúng ta mua các thứ bột phấn kia rồi, việc buôn bán của bọn hắn khẳng định không đâu vào đâu. Nhưng mà, Đông gia. . . . . ."
Bàng Nhất Hưng rất coi trọng người trợ thủ này, vừa nghe hắn nói "Nhưng mà" , lập tức tỉnh táo lại nghiêm túc lắng nghe, so với thái độ nhàn nhạt khi nghe Bàng Vinh nói khác nhau rất lớn.
"Đông gia, chúng ta bán những bột phấn này, cũng không kiếm chát được thêm gì. Một trăm văn, vẫn còn quá thấp." Mạc Huệ Hương có chút bất đắc dĩ thở dài.
Chiến lượt hạ giá, dùng giá cực thấp chèn ép đối thủ cạnh tranh, nhưng nó vẫn là con dao 2 lưỡi.
Đây cũng là nguyên nhân Tiểu Ngọc không muốn dùng chiến lượt này. Hạ giá tiền, quả thật có thể cướp được mối buôn bán của đối thủ, nhưng lợi ích của mình cũng bị tổn hao. Thanh Tâm đường bán một lọ bột phấn giá ba trăm văn, tiền lời một trăm văn. Nhưng Tế Thế đường dùng gói giấy bọc bột thuốc để bán, mỗi gói là một trăm văn, nhiều nhất có thể kiếm lời mười văn tiền.
"Còn có một chuyện . . . . ." Vẻ mặt Mạc Huệ Hương có chút ngưng trọng."Tôi cảm thấy, tiểu tử Thích Thăng đột nhiên là ra chấn động lớn như vậy, không phải chỉ do một mình hắn, sau lưng hắn nhất định là có người tài chỉ điểm."
Bàng Nhất Hưng ngẫm lại lời Mạc Huệ Hương nói..., yên lặng gật đầu. Quả thật, tính cách người trong Thích gia lão cũng biết chút ít, năm đó Thích Phong không muốn tranh đấu với lão mà chọn một y quán nhỏ bé ở một góc Lâm An, thậm chí sau này còn cùng phu nhân rời khỏi Lâm An đi chu du các nơi. Tính tình Thích Thăng cũng lông bông, thường thường lưu luyến chốn thanh lâu, cũng chưa thành gia lập thất. Trước kia Thích Thăng cũng chỉ là trong y quan xem bệnh một chút cho người ta, tuy nói y thuật cũng cao, bệnh nhân cũng rất nhiều, nhưng hắn cũng không có ý tưởng mở rộng kinh doanh để tranh giành với Tế Thế đường. Nhưng "Mỹ Ngọc dược cao" vừa xuất hiện, Thanh Tâm đường vừa ra đường rao hàng, lại mở danh kỹ tụ hội gì gì đó, còn trong hội hoa khôi đấu nghệ ở đêm thất tịch cũng chen một chân để người ta hát bài 《 Mỹ Ngọc không tỳ vết 》, những thủ đoạn này, thật khó tưởng tượng là ý tưởng đột phát của Thích Thăng đâu.
Bàng Nhất Hưng nói: "Theo ý ngươi, bây giờ chúng ta nên làm thế nào? Là cứ để mặc hắn như vậy, hay là bắt người sau lưng của hắn về đây? Ta sợ hắn đang nhắm về phía chúng ta . . . . . ." Bàng Nhất Hưng cũng không phải là người chỉ biết ra lệnh, hoàn toàn ngược lại, lão thường thường thích nghe một chút đề nghị của hạ nhân. Tế Thế đường có thể phát triển đến quy mô như hôm nay, cũng không phải chỉ nhờ vào âm mưu của một người là có thể làm được.
Mạc Huệ Hương sờ sờ cằm, nói: "Người của tôi dò hỏi về nói lại, là Thích Thăng và một phụ nhân họ Tống hợp tác buôn bán. Sáng sớm hôm nay, tôi nghe bọn họ nói phụ nhân này đã mua một trạch viện có cửa hàng phía trước ở cùng khu này, nghe nói đang định mở tiệm thuốc ‘ Mỹ Ngọc phường ’ . . . . . . Lão gia, người có nghĩ ra họ đang làm trò gì không?"
Vẻ mặt Bàng Nhất Hưng vốn không sáng sủa, giờ phút này càng thêm âm trầm: "Ta thấy, phụ nhân họ Tống kia không phải là người tài sau lưng Thích Thăng đâu. Một người phụ nữ, có thể gây ra sóng gió gì! Sợ là nam nhân nhà nàng, mới là đối tác của Thích Thăng. . . . . . Mỹ Ngọc phường? Ha ha, giỏi cho một cái Mỹ Ngọc phường! Thích Thăng bị ta giành mối buôn bán còn không từ bỏ, muốn làm thêm chuyện gì nữa?"
Lão đảo mắt được vài vòng, gọi Bàng Vinh tới nhỏ giọng dặn dò mấy câu, Bàng Vinh gật đầu liên tục, nhanh chóng đi làm .
Tiểu Ngọc đang bận rộn bố trí cửa hàng mới, vô tình không biết một đám mây đen đã từ từ tiến tới gần bầu trời của nàng. . . . . .