Tiểu Ngọc thấy trong tiệm hoa có một "Nàng tiên hoa" như vậy, nhất thời cảm thấy tâm trạng sảng khoái, cũng không nhịn cười trả lời: "Tiểu cô nương trong tiệm các người có hoa gì?"
"Có hoa hồng, tường vi, khiên ngưu, lan quân tử. . . . . . Có điều bây giờ là tháng cúc, dĩ nhiên nhiều nhất là hoa cúc rồi, tỷ tỷ muốn mua hoa cúc?"
Tiểu Ngọc vừa nghe cô nương áo tím kia giới thiệu, vừa nhìn trong tiệm tràn ngập hoa cúc, bản thân cũng không thể phân biệt các loại hoa cúc này, lại hỏi: "Vậy hoa cúc ở chỗ các ngươi có những loại nào?"
Cô nương áo tím cười "Khanh khách", chỉ cho Tiểu Ngọc nhìn: "Tỷ tỷ, đây là bạch kim cúc, hoa giống như đài sen gọi ‘ vạn linh cúc ’; toàn màu hồng này gọi ‘đào hoa cúc ’; hoa trắng tâm vàng là ‘mộc hương cúc ’; toàn một màu vàng óng này là ‘ kim linh cúc ’; còn có toàn một màu trắng thuần như vậy là ‘ hỉ cúc ’. . . . . . Tỷ tỷ thích loại nào nha? Nhìn tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, lại ăn mặc phú quý, hay là mua mấy chậu ‘đào hoa cúc ’ đi, không khí vui mừng nha!"
Cô nương áo tím miệng mồm lanh lợi, cả đám hoa cúc mà nói chẳng sai tên nào, Tiểu Ngọc nhất thời nhớ tới Thủy Thanh Vân nhà mình, cũng ăn nói giỏi như vậy.
Tiểu Ngọc đang muốn mở miệng, chợt bên trong tiệm bước ra một lão đầu, bước tới bên cô nương áo tím: "Quyên Quyên, có khách à?"
"Đúng vậy phụ thân, vị tỷ tỷ này đến mua hoa cúc đây." Cô nương áo tím đáp một tiếng.
Lão đầu kia mặc quần áo gọn gàng giản dị, tay chân lấm lem bùn đất, xem ra đang ở hậu viện chăm sóc hoa cỏ. Hắn cười nói với Tiểu Ngọc: "Tiểu nương tử, ngươi lựa chọn rồi bảo ta giao hàng tới phủ gia, bao nhiêu chậu cũng giao hàng, ngươi chỉ cần chọn thôi!"
Tiểu Ngọc cười trả lời, vị lão bá này thoạt nhìn rất thật thà chất phác , sanh ra nữ nhi lại lanh lợi như vậy. Đợi lão đầu kia quay ra sau hậu viện, Tiểu Ngọc cũng không vội chọn hoa cúc, tò mò hỏi:
"Ngươi tên là Quyên Quyên? Tên rất hay."
"Ừ, ta tên là Văn Quyên, phụ thân thích gọi nhũ danh của ta. Tỷ tỷ cũng gọi ta là Quyên Quyên đi!" Nụ cười của Văn Quyên trong trẻo như trời thu, chỉ dựa vào nụ cười này cũng đáng mua hoa của nàng.
Tiểu Ngọc mỗi loại hoa cúc cũng chọn mấy chậu, cho địa chỉ, lại nói đến nơi sẽ đưa thêm tiền, liền xoay người rời đi. Dù sao trong tiệm cũng còn rất nhiều chuyện, không thể ra ngoài dạo quá lâu.
Văn Quyên đưa nàng ra cửa, còn chưa bước ra ngoài, Tiểu Ngọc liền nghe một giọng nói có chút quen tai: "Chậu ‘ kim linh cúc ’ này dáng dấp không tệ. . . . . ."
Một giọng nam tử hoàn toàn xa lạ nói: "Ta thấy, vẫn là hoa cúc trong Cúc uyển của Quan Quan cô nương đẹp hơn. Quan Quan cô nương nhờ ta mời ngươi hai lần, sao ngươi cứ tìm lý do không đi nha?"
Tiểu Ngọc bước ra ngoài, đối mặt cùng hai nam tử kia, chợt "Ai nha" một tiếng.
Hai người kia không khỏi nhìn về phía nàng.
Tiểu Ngọc tự biết luống cuống, ngượng ngùng cười một tiếng muốn đi vòng qua hai người bọn họ, vị nam tử nói chuyện có chút quen tai hỏi: "Vị tiểu nương tử này, chúng ta từng gặp qua chưa?"
Hắn để ý vừa rồi tiểu nương tử này nhìn thấy hắn thì sợ hãi kêu lên, trong lòng rất nghi ngờ, chẳng lẽ là mình gây chuyện ở đâu rồi? Nhưng mình đối với nàng hoàn toàn không có ấn tượng gì cả?
Tiểu Ngọc nghe người ta hỏi, đành phải đoan đoan chánh chánh khẽ phúc thân, cúi đầu nói: "Dương đại nhân dĩ nhiên là không biết tiểu nữ tử , nhưng tiểu nữ tử tình cờ nhìn thấy đại nhân, bị phong thái của đại nhân cảm động, giờ phút này hạnh ngộ, có chút không kềm chế được thôi."
Nam tử để cho Tiểu Ngọc không cẩn thận kêu thành tiếng này, chính là vị đại thi nhân Dương Vạn Lý kia.
Ngày đó ở "Hội khất xảo", Dương Vạn Lý ở trên đài, Tiểu Ngọc ở dưới đài, dĩ nhiên đối với dung mạo của hắn nhớ được tám chín phần. Phải nói Dương Vạn Lý ở đời sau danh tiếng quá lớn, Tiểu Ngọc xuyên qua lâu như vậy lần đầu tiên nhìn thấy một danh nhân lịch sử, nhất định là vô cùng để ý. Mới vừa rồi nhìn thấy hắn quá xúc động, không cẩn thận nên thiếu chừng mực.
Tiểu Ngọc nhớ tới bài thơ hoa mai của Dương Vạn Lý ——"Quan lộ đồng Giang Tây phục tây, dã mai ngàn cây áp sơ ly. Hôm qua tới cũng hạ quân giỏ đáy, ba trăm thanh tiền mua một cành." Có thể thấy được vị đại thi nhân này cũng thích mua hoa. (ai biết bài thơ này chỉ cho bạn với, cảm ơn nhiều lắm)
Trong lịch sử nói đến Dương Vạn Lý, luôn nói hắn là người "Chủ trương gắng sức thực hiện kháng chiến, thương cảm nông canh" , hình như là một vị quan rất nghiêm túc, nhưng bây giờ xem ra, Dương Vạn Lý thời niên thiếu cũng chỉ là một thi nhân nho nhỏ, vừa làm giám khảo cuộc thi hoa khôi, lại chạy đến phố chợ mua hoa. Tiểu Ngọc lại cảm thấy Dương Vạn Lý như vậy rất chân thật, rất dễ thương, không phải là một cổ nhân không biết mặt chỉ mơ hồ qua sách vở.
Dương Vạn Lý nghe được Tiểu Ngọc nói như thế, lập tức thoải mái. Tiểu Ngọc cũng không tiện cùng hắn nói nhiều, vội vã xoay người đi. Lúc gần đi nghe một người thư sinh khác nói cùng Dương Vạn Lý: "Đình Tú huynh, đêm nay Quan Quan cô nương ở Cúc uyển thiết yến mời các Nho sĩ, ngươi cũng không thể nữa vắng mặt nữa. . . . . ."
Lúc Tiểu Ngọc lên kiệu, trong lòng vẫn có một chút buồn bã. Nếu như, mình là một đấng tu mi nam tử, hẳn là có thể quang minh chính đại kết giao cùng Dương Vạn Lý rồi?
Ở thời đại này, nữ nhân thật sự còn bị trói buộc quá nhiều.... Tiểu Ngọc ra ngoài buôn bán mấy ngày, cũng đã mơ hồ cảm nhận được rất nhiều áp lực, hàng xóm láng giềng đối với toàn bộ nữ nhân viên ở Mỹ Ngọc phường của nàng, nói nói bóng nói gió cũng không ít, còn có người nói chỗ của nàng mở là nơi câu lan kĩ viện.
May nhờ Mỹ Ngọc phường trên danh nghĩa là sản nghiệp của Thanh Tâm đường, nàng lại là phụ nữ đã có chồng, người ta cũng nhìn vào chỗ nàng thay phu quân chuẩn bị buôn bán, nên cũng không trực tiếp nói lời gì khó nghe.
Nếu như. . . . . . Nếu như nàng không có một người nào, không có một trượng phu tốt hay một gia đình tốt hậu thuẫn, một thân một mình ra ngoài xông xáo, không biết được cảnh ngộ của mình sẽ tới mức nào đây?
Tiểu Ngọc cười khổ, không muốn suy nghĩ nhiều, cảm giác vui vẻ lúc đi mua hoa vừa nãy đã sớm không còn sót lại gì.
Trở lại Mỹ Ngọc phường, Tiểu Ngọc trước khi hạ kiệu hít thở sâu một hơi, đem những suy nghĩ phiền muộn kia tống ra ngoài. Không muốn suy nghĩ nhiều quá, nghĩ đến nhiều người không dễ dàng vui vẻ, tới bước nào tính bước đó, đi một bước thì được một bước chứ sao! (vâng, em đã chính thức xoắn não vì mấy cái bước này)
Nữ nhân viên vui vẻ chào đón, nói Tú Tâm và Hải Đường cũng tới, đang ngồi ở hậu viện.
Tiểu Ngọc nghe hai người cùng tới viếng thăm, vội vàng chạy về hậu đường. Thủy Thanh Vân đang nói chuyện với hai người, nhìn thấy Tiểu Ngọc trở lại, vội nói: "Phu nhân người về rồi! Hai vị cô nương mang theo một ít hoa cúc tặng người đó."
Tiểu Ngọc cười ngồi vào chủ vị, hỏi hai người: "Hai vị muội muội tới có chuyện gì không?"
Hải Đường hì hì cười nói: "Tiểu Ngọc tỷ tỷ, hai chúng ta biết ngươi là người bận rộn, sợ ngươi không có thời gian đi mua hoa cúc. Vào lúc này mang theo hai chậu hoa cúc cho ngươi, cũng đừng ngại nha!"
Tiểu Ngọc nói: "Xem ngươi nói cái gì kia, có gì ngại hay không ngại, được nhận lễ vật sao ta lại mất hứng được? Lại nói lời khách sáo thế kia."
Tú Tâm mím môi cười không ngừng. Thủy Thanh Vân xen vào nói: "Hoa cúc hai vị cô nương mang đến tôi cũng cho người đặt trong sân rồi."
Tiểu Ngọc gật đầu một cái.
"Thật ra thì ta cũng vừa dạo một vòng trong chợ hoa, cũng mua chút hoa cúc trở lại. A, đúng rồi, còn gặp được Dương Đình Tú Dương đại nhân nữa!"
Tú Tâm vừa nghe tên của Dương Vạn Lý, hai tròng mắt sáng lên."Tỷ tỷ, Dương công tử cũng đi mua hoa? Mua hoa gì?"
"Hả?" Tiểu Ngọc nhìn Tú Tâm thường ngày bình tĩnh đột nhiên chủ động hỏi thăm chuyện người bên cạnh, rất kỳ quái."Có lẽ cũng đến mua hoa cúc?"
Hải Đường ở một bên cười trộm, Tú Tâm nhìn Hải Đường giễu cợt nàng, trên mặt nổi lên rặng mây đỏ, vỗ nhẹ nhẹ Hải Đường hai cái. Hải Đường càng cười lớn hơn, hai nha đầu Nhàn Nhàn, Thu Lam cũng che miệng cười trộm. Tiểu Ngọc nhìn thấu chút gì đó: "A. . . . . . thì ra Tú Tâm ngươi đối với Dương đại nhân. . . . . ."
Tú Tâm xấu hổ đến muốn đào một cái lỗ trên đất chui xuống. Hải Đường là kim lan tỷ muội với nàng, hai người cũng đều xem Tiểu Ngọc như tỷ tỷ, nói chuyện cũng luôn không có gì cố kỵ. Hải Đường nói: "Dương đại nhân đã tới Thúy Nhã Viên hai lần, Tú Tâm muội muội của chúng ta liền đem sợi tình cột trên người vị đại tài tử này rồi."
Tiểu Ngọc nghĩ tới Dương Vạn Lý và Tú Tâm thật đúng là tài tử giai nhân, hết sức xứng đôi. Chỉ không biết Dương Vạn Lý trong nhà có thể có vợ hay chưa? Có điều ngay cả khi hắn chưa lấy vợ, với xuất thân của Tú Tâm, cùng lắm cũng chỉ được làm thiếp thất. Tú Tâm cô gái xinh đẹp lại thông minh nhất trong mắt Tiểu Ngọc, nghĩ đến tương lai của nàng, Tiểu Ngọc hơi cảm thấy thương cảm.
Tiểu Ngọc ôn nhu hỏi: "Hắn có biết tâm ý của ngươi?"
Nụ cười của Tú Tâm từ rực rỡ chuyển sang nhợt nhạt, có chút u oán nói: "Chúng ta cũng chỉ là thi từ ca phú, ngẫu nhiên đối đáp vài câu thơ, uống qua một lần trà thôi. Có thể nói tâm ý gì đây? Huống chi hắn cũng sợ mọi người nói hắn thiên vị Tú Tâm vừa đoạt hoa khôi, cũng không thường tới Thúy Nhã Viên." Nói tới nói lui, Tú Tâm xoắn chặt tay áo, hiển nhiên đang rất không yên lòng.
Tiểu Ngọc nhớ lại lời vừa nghe lúc nãy: "Quan Quan cô nương nhờ ta mời ngươi hai lần, làm sao ngươi lại tìm lý do không đi nha?" Nếu hắn không đi gặp Quan Quan, hoặc giả đối với Tú Tâm thật sự có toan tính gì rồi?
Nhưng nhân duyên hai người, người bên cạnh làm sao nhúng tay vào được. Tiểu Ngọc đang muốn đổi đề tài, liền nghe người ta thông báo: "Tư Đồ cô nương tới!"
Tiểu Ngọc vui lên, bận rộn nói với Tú Tâm, Hải Đường: "Lại tới một vị tỷ muội, để ta giới thiệu các ngươi biết!"
Xuân Tư dẫn Tư Đồ Thanh Tranh đi vào phòng khách. Tú Tâm, Hải Đường gặp mỹ nhân đã quen, nhưng khí chất của Thanh Tranh so với những cô nương đẹp nhờ son phấn tất nhiên một trời một vực. Nàng ăn mặc giản dị, càng hiện ra vẻ linh động thoát tục, hai nàng trong lòng cũng thầm khen một tiếng "Không tầm thường" .
Thanh Tranh là đến đưa cho Tiểu Ngọc một chút bánh Trọng Dương tự mình làm. Tiểu Ngọc giới thiệu ba người với nhau, liền mở hộp đựng thức ăn Thanh Tranh mang đến, mọi người không khỏi kinh ngạc thốt lên: "Điểm tâm thật tinh xảo!"
Bánh Trọng Dương của Thanh Tranh làm từ bột gạo hấp, bên trên trang trí cầu kì, còn trộn lẫn trái cây, như hạt lựu, hạt dẻ vàng, bạch quả, hạt thông, nhãn nhục. Tiểu Ngọc nhìn bánh này cùng với bánh trái cây ở đời sau tuy làm khác nhưng hình thức giống nhau cảm thấy kì diệu, trong lòng khỏi nói có bao nhiêu vui vẻ, bận rộn bảo Thanh Vân cầm dĩa tới chia điểm tâm, lại dặn dò châm thêm bình trà thơm.
Xong xuôi đâu đấy rồi, lại nghe tiếng Huệ nương báo lại: "Gia Nhi cô nương đến thăm phu nhân!"
Tiểu Ngọc vừa mừng vừa sợ: "Hôm nay có chuyện gì đây, tất cả mọi người ghé vào cùng nơi rồi!"
"Có hoa hồng, tường vi, khiên ngưu, lan quân tử. . . . . . Có điều bây giờ là tháng cúc, dĩ nhiên nhiều nhất là hoa cúc rồi, tỷ tỷ muốn mua hoa cúc?"
Tiểu Ngọc vừa nghe cô nương áo tím kia giới thiệu, vừa nhìn trong tiệm tràn ngập hoa cúc, bản thân cũng không thể phân biệt các loại hoa cúc này, lại hỏi: "Vậy hoa cúc ở chỗ các ngươi có những loại nào?"
Cô nương áo tím cười "Khanh khách", chỉ cho Tiểu Ngọc nhìn: "Tỷ tỷ, đây là bạch kim cúc, hoa giống như đài sen gọi ‘ vạn linh cúc ’; toàn màu hồng này gọi ‘đào hoa cúc ’; hoa trắng tâm vàng là ‘mộc hương cúc ’; toàn một màu vàng óng này là ‘ kim linh cúc ’; còn có toàn một màu trắng thuần như vậy là ‘ hỉ cúc ’. . . . . . Tỷ tỷ thích loại nào nha? Nhìn tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, lại ăn mặc phú quý, hay là mua mấy chậu ‘đào hoa cúc ’ đi, không khí vui mừng nha!"
Cô nương áo tím miệng mồm lanh lợi, cả đám hoa cúc mà nói chẳng sai tên nào, Tiểu Ngọc nhất thời nhớ tới Thủy Thanh Vân nhà mình, cũng ăn nói giỏi như vậy.
Tiểu Ngọc đang muốn mở miệng, chợt bên trong tiệm bước ra một lão đầu, bước tới bên cô nương áo tím: "Quyên Quyên, có khách à?"
"Đúng vậy phụ thân, vị tỷ tỷ này đến mua hoa cúc đây." Cô nương áo tím đáp một tiếng.
Lão đầu kia mặc quần áo gọn gàng giản dị, tay chân lấm lem bùn đất, xem ra đang ở hậu viện chăm sóc hoa cỏ. Hắn cười nói với Tiểu Ngọc: "Tiểu nương tử, ngươi lựa chọn rồi bảo ta giao hàng tới phủ gia, bao nhiêu chậu cũng giao hàng, ngươi chỉ cần chọn thôi!"
Tiểu Ngọc cười trả lời, vị lão bá này thoạt nhìn rất thật thà chất phác , sanh ra nữ nhi lại lanh lợi như vậy. Đợi lão đầu kia quay ra sau hậu viện, Tiểu Ngọc cũng không vội chọn hoa cúc, tò mò hỏi:
"Ngươi tên là Quyên Quyên? Tên rất hay."
"Ừ, ta tên là Văn Quyên, phụ thân thích gọi nhũ danh của ta. Tỷ tỷ cũng gọi ta là Quyên Quyên đi!" Nụ cười của Văn Quyên trong trẻo như trời thu, chỉ dựa vào nụ cười này cũng đáng mua hoa của nàng.
Tiểu Ngọc mỗi loại hoa cúc cũng chọn mấy chậu, cho địa chỉ, lại nói đến nơi sẽ đưa thêm tiền, liền xoay người rời đi. Dù sao trong tiệm cũng còn rất nhiều chuyện, không thể ra ngoài dạo quá lâu.
Văn Quyên đưa nàng ra cửa, còn chưa bước ra ngoài, Tiểu Ngọc liền nghe một giọng nói có chút quen tai: "Chậu ‘ kim linh cúc ’ này dáng dấp không tệ. . . . . ."
Một giọng nam tử hoàn toàn xa lạ nói: "Ta thấy, vẫn là hoa cúc trong Cúc uyển của Quan Quan cô nương đẹp hơn. Quan Quan cô nương nhờ ta mời ngươi hai lần, sao ngươi cứ tìm lý do không đi nha?"
Tiểu Ngọc bước ra ngoài, đối mặt cùng hai nam tử kia, chợt "Ai nha" một tiếng.
Hai người kia không khỏi nhìn về phía nàng.
Tiểu Ngọc tự biết luống cuống, ngượng ngùng cười một tiếng muốn đi vòng qua hai người bọn họ, vị nam tử nói chuyện có chút quen tai hỏi: "Vị tiểu nương tử này, chúng ta từng gặp qua chưa?"
Hắn để ý vừa rồi tiểu nương tử này nhìn thấy hắn thì sợ hãi kêu lên, trong lòng rất nghi ngờ, chẳng lẽ là mình gây chuyện ở đâu rồi? Nhưng mình đối với nàng hoàn toàn không có ấn tượng gì cả?
Tiểu Ngọc nghe người ta hỏi, đành phải đoan đoan chánh chánh khẽ phúc thân, cúi đầu nói: "Dương đại nhân dĩ nhiên là không biết tiểu nữ tử , nhưng tiểu nữ tử tình cờ nhìn thấy đại nhân, bị phong thái của đại nhân cảm động, giờ phút này hạnh ngộ, có chút không kềm chế được thôi."
Nam tử để cho Tiểu Ngọc không cẩn thận kêu thành tiếng này, chính là vị đại thi nhân Dương Vạn Lý kia.
Ngày đó ở "Hội khất xảo", Dương Vạn Lý ở trên đài, Tiểu Ngọc ở dưới đài, dĩ nhiên đối với dung mạo của hắn nhớ được tám chín phần. Phải nói Dương Vạn Lý ở đời sau danh tiếng quá lớn, Tiểu Ngọc xuyên qua lâu như vậy lần đầu tiên nhìn thấy một danh nhân lịch sử, nhất định là vô cùng để ý. Mới vừa rồi nhìn thấy hắn quá xúc động, không cẩn thận nên thiếu chừng mực.
Tiểu Ngọc nhớ tới bài thơ hoa mai của Dương Vạn Lý ——"Quan lộ đồng Giang Tây phục tây, dã mai ngàn cây áp sơ ly. Hôm qua tới cũng hạ quân giỏ đáy, ba trăm thanh tiền mua một cành." Có thể thấy được vị đại thi nhân này cũng thích mua hoa. (ai biết bài thơ này chỉ cho bạn với, cảm ơn nhiều lắm)
Trong lịch sử nói đến Dương Vạn Lý, luôn nói hắn là người "Chủ trương gắng sức thực hiện kháng chiến, thương cảm nông canh" , hình như là một vị quan rất nghiêm túc, nhưng bây giờ xem ra, Dương Vạn Lý thời niên thiếu cũng chỉ là một thi nhân nho nhỏ, vừa làm giám khảo cuộc thi hoa khôi, lại chạy đến phố chợ mua hoa. Tiểu Ngọc lại cảm thấy Dương Vạn Lý như vậy rất chân thật, rất dễ thương, không phải là một cổ nhân không biết mặt chỉ mơ hồ qua sách vở.
Dương Vạn Lý nghe được Tiểu Ngọc nói như thế, lập tức thoải mái. Tiểu Ngọc cũng không tiện cùng hắn nói nhiều, vội vã xoay người đi. Lúc gần đi nghe một người thư sinh khác nói cùng Dương Vạn Lý: "Đình Tú huynh, đêm nay Quan Quan cô nương ở Cúc uyển thiết yến mời các Nho sĩ, ngươi cũng không thể nữa vắng mặt nữa. . . . . ."
Lúc Tiểu Ngọc lên kiệu, trong lòng vẫn có một chút buồn bã. Nếu như, mình là một đấng tu mi nam tử, hẳn là có thể quang minh chính đại kết giao cùng Dương Vạn Lý rồi?
Ở thời đại này, nữ nhân thật sự còn bị trói buộc quá nhiều.... Tiểu Ngọc ra ngoài buôn bán mấy ngày, cũng đã mơ hồ cảm nhận được rất nhiều áp lực, hàng xóm láng giềng đối với toàn bộ nữ nhân viên ở Mỹ Ngọc phường của nàng, nói nói bóng nói gió cũng không ít, còn có người nói chỗ của nàng mở là nơi câu lan kĩ viện.
May nhờ Mỹ Ngọc phường trên danh nghĩa là sản nghiệp của Thanh Tâm đường, nàng lại là phụ nữ đã có chồng, người ta cũng nhìn vào chỗ nàng thay phu quân chuẩn bị buôn bán, nên cũng không trực tiếp nói lời gì khó nghe.
Nếu như. . . . . . Nếu như nàng không có một người nào, không có một trượng phu tốt hay một gia đình tốt hậu thuẫn, một thân một mình ra ngoài xông xáo, không biết được cảnh ngộ của mình sẽ tới mức nào đây?
Tiểu Ngọc cười khổ, không muốn suy nghĩ nhiều, cảm giác vui vẻ lúc đi mua hoa vừa nãy đã sớm không còn sót lại gì.
Trở lại Mỹ Ngọc phường, Tiểu Ngọc trước khi hạ kiệu hít thở sâu một hơi, đem những suy nghĩ phiền muộn kia tống ra ngoài. Không muốn suy nghĩ nhiều quá, nghĩ đến nhiều người không dễ dàng vui vẻ, tới bước nào tính bước đó, đi một bước thì được một bước chứ sao! (vâng, em đã chính thức xoắn não vì mấy cái bước này)
Nữ nhân viên vui vẻ chào đón, nói Tú Tâm và Hải Đường cũng tới, đang ngồi ở hậu viện.
Tiểu Ngọc nghe hai người cùng tới viếng thăm, vội vàng chạy về hậu đường. Thủy Thanh Vân đang nói chuyện với hai người, nhìn thấy Tiểu Ngọc trở lại, vội nói: "Phu nhân người về rồi! Hai vị cô nương mang theo một ít hoa cúc tặng người đó."
Tiểu Ngọc cười ngồi vào chủ vị, hỏi hai người: "Hai vị muội muội tới có chuyện gì không?"
Hải Đường hì hì cười nói: "Tiểu Ngọc tỷ tỷ, hai chúng ta biết ngươi là người bận rộn, sợ ngươi không có thời gian đi mua hoa cúc. Vào lúc này mang theo hai chậu hoa cúc cho ngươi, cũng đừng ngại nha!"
Tiểu Ngọc nói: "Xem ngươi nói cái gì kia, có gì ngại hay không ngại, được nhận lễ vật sao ta lại mất hứng được? Lại nói lời khách sáo thế kia."
Tú Tâm mím môi cười không ngừng. Thủy Thanh Vân xen vào nói: "Hoa cúc hai vị cô nương mang đến tôi cũng cho người đặt trong sân rồi."
Tiểu Ngọc gật đầu một cái.
"Thật ra thì ta cũng vừa dạo một vòng trong chợ hoa, cũng mua chút hoa cúc trở lại. A, đúng rồi, còn gặp được Dương Đình Tú Dương đại nhân nữa!"
Tú Tâm vừa nghe tên của Dương Vạn Lý, hai tròng mắt sáng lên."Tỷ tỷ, Dương công tử cũng đi mua hoa? Mua hoa gì?"
"Hả?" Tiểu Ngọc nhìn Tú Tâm thường ngày bình tĩnh đột nhiên chủ động hỏi thăm chuyện người bên cạnh, rất kỳ quái."Có lẽ cũng đến mua hoa cúc?"
Hải Đường ở một bên cười trộm, Tú Tâm nhìn Hải Đường giễu cợt nàng, trên mặt nổi lên rặng mây đỏ, vỗ nhẹ nhẹ Hải Đường hai cái. Hải Đường càng cười lớn hơn, hai nha đầu Nhàn Nhàn, Thu Lam cũng che miệng cười trộm. Tiểu Ngọc nhìn thấu chút gì đó: "A. . . . . . thì ra Tú Tâm ngươi đối với Dương đại nhân. . . . . ."
Tú Tâm xấu hổ đến muốn đào một cái lỗ trên đất chui xuống. Hải Đường là kim lan tỷ muội với nàng, hai người cũng đều xem Tiểu Ngọc như tỷ tỷ, nói chuyện cũng luôn không có gì cố kỵ. Hải Đường nói: "Dương đại nhân đã tới Thúy Nhã Viên hai lần, Tú Tâm muội muội của chúng ta liền đem sợi tình cột trên người vị đại tài tử này rồi."
Tiểu Ngọc nghĩ tới Dương Vạn Lý và Tú Tâm thật đúng là tài tử giai nhân, hết sức xứng đôi. Chỉ không biết Dương Vạn Lý trong nhà có thể có vợ hay chưa? Có điều ngay cả khi hắn chưa lấy vợ, với xuất thân của Tú Tâm, cùng lắm cũng chỉ được làm thiếp thất. Tú Tâm cô gái xinh đẹp lại thông minh nhất trong mắt Tiểu Ngọc, nghĩ đến tương lai của nàng, Tiểu Ngọc hơi cảm thấy thương cảm.
Tiểu Ngọc ôn nhu hỏi: "Hắn có biết tâm ý của ngươi?"
Nụ cười của Tú Tâm từ rực rỡ chuyển sang nhợt nhạt, có chút u oán nói: "Chúng ta cũng chỉ là thi từ ca phú, ngẫu nhiên đối đáp vài câu thơ, uống qua một lần trà thôi. Có thể nói tâm ý gì đây? Huống chi hắn cũng sợ mọi người nói hắn thiên vị Tú Tâm vừa đoạt hoa khôi, cũng không thường tới Thúy Nhã Viên." Nói tới nói lui, Tú Tâm xoắn chặt tay áo, hiển nhiên đang rất không yên lòng.
Tiểu Ngọc nhớ lại lời vừa nghe lúc nãy: "Quan Quan cô nương nhờ ta mời ngươi hai lần, làm sao ngươi lại tìm lý do không đi nha?" Nếu hắn không đi gặp Quan Quan, hoặc giả đối với Tú Tâm thật sự có toan tính gì rồi?
Nhưng nhân duyên hai người, người bên cạnh làm sao nhúng tay vào được. Tiểu Ngọc đang muốn đổi đề tài, liền nghe người ta thông báo: "Tư Đồ cô nương tới!"
Tiểu Ngọc vui lên, bận rộn nói với Tú Tâm, Hải Đường: "Lại tới một vị tỷ muội, để ta giới thiệu các ngươi biết!"
Xuân Tư dẫn Tư Đồ Thanh Tranh đi vào phòng khách. Tú Tâm, Hải Đường gặp mỹ nhân đã quen, nhưng khí chất của Thanh Tranh so với những cô nương đẹp nhờ son phấn tất nhiên một trời một vực. Nàng ăn mặc giản dị, càng hiện ra vẻ linh động thoát tục, hai nàng trong lòng cũng thầm khen một tiếng "Không tầm thường" .
Thanh Tranh là đến đưa cho Tiểu Ngọc một chút bánh Trọng Dương tự mình làm. Tiểu Ngọc giới thiệu ba người với nhau, liền mở hộp đựng thức ăn Thanh Tranh mang đến, mọi người không khỏi kinh ngạc thốt lên: "Điểm tâm thật tinh xảo!"
Bánh Trọng Dương của Thanh Tranh làm từ bột gạo hấp, bên trên trang trí cầu kì, còn trộn lẫn trái cây, như hạt lựu, hạt dẻ vàng, bạch quả, hạt thông, nhãn nhục. Tiểu Ngọc nhìn bánh này cùng với bánh trái cây ở đời sau tuy làm khác nhưng hình thức giống nhau cảm thấy kì diệu, trong lòng khỏi nói có bao nhiêu vui vẻ, bận rộn bảo Thanh Vân cầm dĩa tới chia điểm tâm, lại dặn dò châm thêm bình trà thơm.
Xong xuôi đâu đấy rồi, lại nghe tiếng Huệ nương báo lại: "Gia Nhi cô nương đến thăm phu nhân!"
Tiểu Ngọc vừa mừng vừa sợ: "Hôm nay có chuyện gì đây, tất cả mọi người ghé vào cùng nơi rồi!"