Đầu tháng mười, trong thành Lâm An lá rụng đầy đất, mọi người rối rít thay áo kép. Mùa đông chầm chậm tiến tới.
Nhưng vào mùa vạn vật tiêu điều này, con hẻm chỗ Mỹ Ngọc phường lại là khí thế ngất trời, trở thành đề tài sôi nổi trong thành.
Gần đây những đại cô nương tiểu tức phụ gặp nhau, đều hỏi một câu: "Ngươi có mua phấn ở Mỹ Ngọc phường hay không?"
Mỗi khi có người đi ngang qua đầu hẻm, sẽ không nhịn được liếc nhìn hai bức tranh sử nữ lớn treo ở trước Mỹ Ngọc phường. Hai bức tranh này cũng không giống "Anh đùa giỡn" , "Người bán hàng rong đồ" màu sắc rực rỡ, mà ngược lại, là hai bức tranh thủy mặc (tranh mực Tàu các bác ạ).
Tay nghề của Chu Gia Nhi đương nhiên là giỏi, đơn giản vài nét bút đã phác thảo thần thái mỹ nhân, lại dùng phương pháp vẽ tranh thủy mặc phong phú từ từ tô điểm. Trong hai bức họa, phần duy nhất có màu sắc chính là gương mặt mỹ nhân —— môi của Tú Tâm, gò má Hải Đường, vẻ mặt cũng hồng hào chói mắt. Bởi vì tuy các nàng là người phát ngôn, nhưng cũng là Mỹ Ngọc phường trang điểm hệ liệt đó! (càng ngày càng khó edit mà)
Lúc Thích Thăng nhìn thấy hai bức họa này, vừa tán thưởng vừa xấu hổ: "Gia Nhi, ngươi phác vài nét cũng có mấy phần phong vận của Lý Công Lân nha!"
Lý Công Lân là đại gia Bắc Tống, Gia Nhi nghe học huynh khích lệ mình, rất vui vẻ, có điều vẫn dặn dò Tiểu Ngọc đừng đem chuyện nàng vẽ tranh nói ra. Nếu để cho người ta biết văn chương chốn khuê các trôi nổi đầu đường, thật là chẳng ra làm sao.
Hai bức tranh có tác dụng quảng cáo kinh người, chẳng mấy chốc lượng tiêu thụ phấn của Mỹ Ngọc phương tăng cao, vượt qua cả lượng tiêu thụ Mỹ Ngọc dược cao lúc ban đầu.
Trước lúc Mỹ Ngọc phường bán phấn, những cửa hàng son phấn khác như Lệ Hương phường bán phấn cũng có hơn mười loại, như thạch lưu kiều, xuân hồng thẫm, tiểu hồng xuân, nộn ngô hương, bán biên kiều, vạn kim hồng sắc, thánh đàn tâm, giọt sương, nội gia viên, Thiên cung, Lạc nhi ân, hồng tâm sắc, Tiểu Chu long, cách song đường, mị hoa nô vân vân. Lệ Hương phường màu phấn sáng rõ, thật là thượng phẩm, nghe nói không phân cao thấp với phấn cống phẩm trong hoàng cung.
Nhưng sau khi Tiểu Ngọc quảng cáo, lúc phấn ở Mỹ Ngọc phường vừa đưa ra đã gây chấn động. Dĩ nhiên, nguyên nhân bán chạy còn ở chỗ Văn Quyên phối bí phương tốt. Lúc này Tiểu Ngọc đã cẩn thận hơn, trực tiếp mời mười mấy phụ nhân trung niên tới Tống gia, đặc biệt dành riêng hai gian phòng cho bọn họ chế luyện phấn. Văn Quyên từ một cô nương bán hóa lắc mình một cái trở thành cố vấn kĩ thuật của Mỹ Ngọc phường —— dĩ nhiên đây chỉ là trong ý tưởng của Tiểu Ngọc thôi. Tiểu Ngọc đã bàn trước với Văn Quyên, chia những phụ nhân kia thành từng tổ nhỏ, mỗi tổ phụ trách một phần công việc, sau đó hợp lại để Văn Quyên phối chế bước cuối cùng. Mệt mỏi thì có mệt mỏi, nhưng tính bí mật sẽ cao hơn, không thể dễ dàng đem bí phương truyền ra ngoài được.
"Những đồ chơi nhỏ" của Văn Quyên , chẳng những tốt hơn những thứ son phấn bán bên ngoài, hơn nữa mùi hoa ngào ngạt, màu sắc đa dạng. Tiểu Ngọc đặt cho những loại phấn này những cái tên rất kêu, Đào hoa ân, Hải Đường tươi đẹp, Đinh Hương tử đằng, Phù Dung gấm, hồng kim mai, thược dược tiên vân vân, một khi đẩy ra, lập tức dẫn tới oanh động. Bởi vì bây giờ tiết trời dần lạnh, cánh hoa héo tàn, sản lượng những thứ son phấn này cũng không nhiều. Nhưng Tiểu Ngọc từ trước đến giờ thích dùng thủ đoạn "Hạn chế cung ứng", vì như thế, mới chứng tỏ son phấn Mỹ Ngọc phường quý giá chứ sao!
Không chỉ có như thế, Tiểu Ngọc còn có chút phương pháp tiêu thụ đặc biệt, đây chính là điểm cổ nhân không nghĩ tới.
Bành phu nhân mang theo Viện Viện vừa đi vào cửa lớn Mỹ Ngọc phường, đã nhìn thấy Tiểu Ngọc đang tiếp đón một thiếu phụ.
"Bành phu nhân, người tới rồi?" Tiểu Ngọc nhìn thấy khách quý tới cửa, giao thiếu phụ kia cho Xuân Tư chiếu cố, còn mình bước lên tiếp đón."Mấy ngày không gặp, Bành phu nhân người ngày càng trẻ ra rồi!"
Từ lúc lần trước Tiểu Ngọc tới cửa phục vụ Bành phu nhân, sau đó để cho Thủy Thanh Vân đặc biệt tặng bình Oánh Bạch sương đến phủ Bành phu nhân còn giảm giá nữa, Bành phu nhân thì càng trở thành khách hàng trung thực của Mỹ Ngọc phường. Nghe Tiểu Ngọc nịnh nọt rõ ràng như vậy, Bành phu nhân chẳng những không ghét, ngược lại cười càng vui vẻ hơn. Bà chính là người thích ăn ngọt, Tiểu Ngọc đã sớm biết rõ tính tình này.
"Tống gia nương tử à, ta nghe người ta nói phấn nhà ngươi làm đặc biệt tốt, hôm nay vừa lúc có chuyện phải ra khỏi cửa, tới đây đi dạo một chút. Dẫn ta đi xem một vòng nhé?"
"Được chứ!" Tiểu Ngọc mang Bành phu nhân đến phòng khách ngồi xuống, Nguyệt Hạ khéo léo châm trà từ sớm, còn là trà thượng hạng. Tiểu Ngọc cầm lấy hộp đựng hàng mẫu, tất cả bày ra cho Bành phu nhân nhìn: "Khí sắc của phu nhân như vậy, dùng ‘ Đào hoa ân ’ của chúng tôi là hợp lắm luôn! Thơ có câu ‘ đôi môi nhất điểm đào hoa ân ’, không phải là nói phu nhân người sao? Nếu người ngại màu sắc quá tươi sáng, cũng có thể chọn loại ‘ Phù Dung gấm ’ này, màu hồng như có như không, tự nhiên hào phóng, rất có khí chất. . . . . ."
Bành phu nhân tươi như hoa, mỗi loại cũng nhìn một chút, có chút phiền não quay đầu lại hỏi Viện Viện: "Ngươi xem ta chọn cái gì được?"
Viện Viện biết tính phu nhân nhà mình, vội nói: "Phu nhân người thoa loại nào vào cũng đẹp!"
"Miệng lưỡi trơn tru! Nói ra cũng không sợ người ta cười!" Bành phu nhân sắc mặt trầm xuống dạy dỗ Viện Viện mấy câu, nhưng khóe mắt lại không giấu nổi ý cười.
Tiểu Ngọc cố nén cười, nghiêm túc nói với Bành phu nhân: "Phu nhân nếu có rãnh rỗi, Tiểu Ngọc giúp người trang điểm được không?"
Bành phu nhân làm sao không chịu?
Tiểu Ngọc đưa Bành phu nhân đến một gian phòng sạch sẽ ở hậu viện, mở ra mấy hộp phấn. Nàng cầm lên một cái bàn chải nhỏ, nhẹ nhàng quét cho đầu bàn chải dính chút phấn, sau đó lại thổi nhẹ chỉ chừa lại một lớp phấn mỏng.
"Bành phu nhân, thoa phấn, là cả một nghệ thuật, không được qua loa ." Tiểu Ngọc vừa trang điểm cho Bành phu nhân vừa nói. Nàng chọn chính là "Đào hoa ân" , màu da Bành phu nhân coi như trắng nõn, có thể thử dùng màu sắc kiều diễm này.
Bành phu nhân quả nhiên tò mò: "Đó là thế nào?"
Tiểu Ngọc nói: "Chuyện dùng phấn trang điểm, nếu làm đúng cách, có thể làm cho người ta trẻ thêm vài tuổi đó. Còn có thể giúp người tăng chút khí sắc, thêm cảm giác da thịt hồng nhuận, thêm phần tinh tế. Thậm chí còn có thể biến đổi gương mặt!"
"Thật sao?" Bành phu nhân cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe ai nói như vậy, cảm giác rất mới lạ.
"Xong rồi! Người xem?" Tiểu Ngọc cầm lấy một mặt gương mới tính, Bành phu nhân vừa nhìn, quả thật giống như Tiểu Ngọc nói, sau khi thoa phấn tinh thần tốt lên không ít!
Tiểu Ngọc nói tiếp: "Trên mặt người dùng màu sắc tươi sáng, miệng thì không thể dùng màu đậm quá nữa, loại ‘ Đinh Hương tử ’ này là tốt nhất." Nàng lại lấy ra một cái bút lông tinh tế, chấm một chút ‘ Đinh Hương tử ’ giúp Bành phu nhân tô đôi môi. Thừa dịp Bành phu nhân còn đang tự đắc thì Tiểu Ngọc dùng bút vẽ lông mày cho Bành phu nhân, còn để cho bà dùng thử "Lộ ngưng hương" chưa chính thức chào hàng —— đây cũng là phát minh của Văn Quyên.
Khi Bành phu nhân từ Mỹ Ngọc phường rời đi, trong tay Viện Viện nhiều thêm mấy bao bố và hộp gỗ. Bành phu nhân chưa tới nửa canh giờ, năm trăm văn một hộp phấn liền mua ba hộp, còn có một hộp vẽ lông mày, hai túi phấn, ngay cả bút vẽ lông mày, bút tô môi, bàn chải phấn cũng đều mua hết. . . . . .
Thủy Thanh Vân quả thực bội phụ bà chủ sát đất: "Phu nhân, người cũng quá biết làm ăn rồi."
Tiểu Ngọc vô cùng đắc ý, hắc hắc, có tiền không kiếm, làm sao có thể xưng là gian thương?
Nàng đặc biệt đến Thái Phương trai đặt làm những loại bút lông mày, bút tô môi này, đem kỹ thuật trang điểm hiện đại tới đây, cũng coi là vượt qua ý tưởng thời này chứ sao. Chẳng những có thể bán ra rất nhiều phấn, ngay cả các loại bút giá không bao nhiêu cũng thành hàng hiệu —— những thứ xa xỉ phẩm thời sau không phải cũng làm như thế? Khăn lụa Hermes, móc khóa Chanel , máy tính xách tay Montblanc, những phụ kiện nhỏ đính kèm như vậy, nàng cần phải học hỏi nha!
Mỹ Ngọc phường bên này buôn bán náo nhiệt, Thanh Tâm đường buôn bán dược liệu cũng là phong sinh thủy khởi.
Thích Thăng liên lạc rất nhiều nhà dược nông nhỏ lẻ ở nông thôn, còn có vài tiểu thương bán thuốc ở Lâm An, muốn gom hàng từ phía bọn họ.
Ngoài mặt, Tế Thế đường và Thanh Tâm đường nước sông không phạm nước giếng, một chút liên quan cũng không có, cũng chưa bao giờ xung đột chính diện. Nhưng mọi người trong y giới Lâm An cũng cảm nhận được tình huống một nhà xưng bá chủ bây giờ đang lặng lẽ thay đổi. Mọi người phảng phất cũng đánh hơi được hơi thở bất thường, những người bình thường bị Tế Thế đường đè đầu cưỡi cổ vội ra ngoài thăm dò tin tức —— chẳng lẽ đổi triều đại rồi?
Bởi vì bây giờ quá không bình thường. Thích Thăng chuẩn bị buôn bán rầm rộ như vậy, Tế Thế đường bên kia lại một tia động tĩnh cũng không có, Bàng Nhất Hưng trước kia nào có dễ nói chuyện như vậy? Chỉ cần có người thoáng muốn làm buôn bán lớn một chút, lập tức sẽ nhận được cảnh cáo của lão —— ngoài sáng trong tối đều có. Nếu như nói, Thích Thăng cũng nhận được cảnh cáo của Bàng Nhất Hưng , mà bây giờ hắn còn dám làm như vậy, có phải là hắn đã đạt thành hiệp nghị gì với Bàng Nhất Hưng? Hoặc là nói, Bàng Nhất Hưng bị Thích Thăng sờ gáy?
Sau một loại liên tưởng để cho y giới Lâm An người người rất phấn chấn. Nếu "Tiếu diện hổ" Bàng Nhất Hưng thật bị sờ gáy, những y quán nhỏ lẻ thế lực yếu hơn lão cũng có đường ra. Bàng Nhất Hưng gần mười năm nay chiếm lấy vị trí đầu não trong y giới Lâm An, một mình ăn no phè phỡn, nhưng một chút nước canh cũng không chừa lại cho người khác. Những đại phu khác chỉ có thể chẩn chứng kê đơn cho người ta, nhưng muốn bán dược liệu thì ngàn lần không được, thậm chí ngay cả đến nhà xem bệnh cho lão gia nhà giàu, trở lại cũng sẽ bị Bàng Nhất Hưng mắt lạnh đối đãi —— ngươi có thể nhịn đúng không? Lợi hại hơn Tế Thế đường ta chứ gì? Cho ngươi đẹp mặt!
Thanh Tâm đường trở mình là chuyện rất nhiều người mong mỏi, bọn họ hi vọng Thích Thăng đem nước quấy đục, là có thể tìm được cơ hội thu lợi trong đó rồi.
Bàng Nhất Hưng biết rõ bên ngoài đang nghĩ gì, nhưng lão không làm gì được Thích Thăng.
Hơn mười năm trước, Bàng Nhất Hưng đã từng có trận giao tranh với Thích Phong phụ thân Thích Thăng. Lúc ấy có vị đại quan quyền cao chức trọng mời hai người bọn họ đi chẩn chứng, Bàng Nhất Hưng kê phương thuốc ôn hòa cẩn thận, Thích Phong lại kê một phương thuốc mới tác dụng mạnh hơn.
Vị kia đại quan cũng là người gan lớn, suy tư không lâu, quyết định dùng phương thuốc của Thích Phong. Quả nhiên uống được ba thang, bệnh toàn bộ tiêu tán, vị đại quan kia thưởng Thích Phong năm mươi quan tiền, lại đối với Bàng Nhất Hưng không có sắc mặt tốt.
Bàng Nhất Hưng từ đó liền nhớ thù. Lão nhiều lần tìm Thích Phong gây phiền toái, Thích Phong không thèm để ý khiêu khích của lão, làm cho lão càng thêm hận. Sau đó lại một lần Bàng Nhất Hưng làm quá, cướp hết bệnh nhân của Thích Phong, Thích Phong dưới cơn nóng giận xông vào Bàng phủ tìm Bàng Nhất Hưng lý luận, cũng chính lúc đó Bàng Nhất Hưng mới biết Thích Phong người mang tuyệt kỷ.
"Nếu không phải Thích gia ta có di huấn, không được động võ với người thường, Bàng Nhất Hưng, linh kiện trên người ngươi đã đi theo ta vài món rồi!" Thích Phong rét lạnh quẳng những lời này ra. Sau lần đó, Bàng Nhất Hưng không dám trêu chọc Thanh Tâm đường nữa.
Không nghĩ tới con trai Thích Phong, cũng lợi hại như thế!
Lúc Bàng Nhất Hưng và Thích Phong có tranh chấp, Thích Thăng còn nhỏ. Hắn không rõ ân oán đời cha, nhưng hắn tuyệt không muốn bị Bàng Nhất Hưng kiềm chế.
Ngươi cướp dược liệu của ta? Vậy ta sẽ tự mình buôn bán dược liệu, ngươi cướp được bao nhiêu lần?
Xế chiều hôm đó Thích Thăng quay về từ vùng nông thôn, lại tìm được mấy nhà dược nông ở lưng chừng núi, bọn họ đồng ý mang thuốc tới cho Thanh Tâm đường, bởi vì giá tiền hắn đưa rất hấp dẫn.
Thích Thăng vừa đi vào đầu hẻm, khóe mắt nhìn về phía Mỹ Ngọc phường, thấy Tiểu Ngọc không ở trong tiệm. Hắn hơi có chút thất vọng, đang muốn cất bước về nhà, đột nhiên thấy hậu viện Tống gia bốc lên luồng khói dày đặc!
"Đi lấy nước mau, đi lấy nước mau!"
Hai hộ viện Tống gia là Ngưu Bưu, Trần Phú lớn tiếng hò hét, mười mấy phụ nhân trung niên trong hậu viện cũng hoảng loạn chạy ra ngoài, trong tay còn cầm thùng gỗ chậu gỗ, chạy tới giếng nước trong hẻm.
Thích Thăng đầu tiên nghĩ đến an nguy của Tiểu Ngọc, lập tức kinh hoảng!
Nhưng vào mùa vạn vật tiêu điều này, con hẻm chỗ Mỹ Ngọc phường lại là khí thế ngất trời, trở thành đề tài sôi nổi trong thành.
Gần đây những đại cô nương tiểu tức phụ gặp nhau, đều hỏi một câu: "Ngươi có mua phấn ở Mỹ Ngọc phường hay không?"
Mỗi khi có người đi ngang qua đầu hẻm, sẽ không nhịn được liếc nhìn hai bức tranh sử nữ lớn treo ở trước Mỹ Ngọc phường. Hai bức tranh này cũng không giống "Anh đùa giỡn" , "Người bán hàng rong đồ" màu sắc rực rỡ, mà ngược lại, là hai bức tranh thủy mặc (tranh mực Tàu các bác ạ).
Tay nghề của Chu Gia Nhi đương nhiên là giỏi, đơn giản vài nét bút đã phác thảo thần thái mỹ nhân, lại dùng phương pháp vẽ tranh thủy mặc phong phú từ từ tô điểm. Trong hai bức họa, phần duy nhất có màu sắc chính là gương mặt mỹ nhân —— môi của Tú Tâm, gò má Hải Đường, vẻ mặt cũng hồng hào chói mắt. Bởi vì tuy các nàng là người phát ngôn, nhưng cũng là Mỹ Ngọc phường trang điểm hệ liệt đó! (càng ngày càng khó edit mà)
Lúc Thích Thăng nhìn thấy hai bức họa này, vừa tán thưởng vừa xấu hổ: "Gia Nhi, ngươi phác vài nét cũng có mấy phần phong vận của Lý Công Lân nha!"
Lý Công Lân là đại gia Bắc Tống, Gia Nhi nghe học huynh khích lệ mình, rất vui vẻ, có điều vẫn dặn dò Tiểu Ngọc đừng đem chuyện nàng vẽ tranh nói ra. Nếu để cho người ta biết văn chương chốn khuê các trôi nổi đầu đường, thật là chẳng ra làm sao.
Hai bức tranh có tác dụng quảng cáo kinh người, chẳng mấy chốc lượng tiêu thụ phấn của Mỹ Ngọc phương tăng cao, vượt qua cả lượng tiêu thụ Mỹ Ngọc dược cao lúc ban đầu.
Trước lúc Mỹ Ngọc phường bán phấn, những cửa hàng son phấn khác như Lệ Hương phường bán phấn cũng có hơn mười loại, như thạch lưu kiều, xuân hồng thẫm, tiểu hồng xuân, nộn ngô hương, bán biên kiều, vạn kim hồng sắc, thánh đàn tâm, giọt sương, nội gia viên, Thiên cung, Lạc nhi ân, hồng tâm sắc, Tiểu Chu long, cách song đường, mị hoa nô vân vân. Lệ Hương phường màu phấn sáng rõ, thật là thượng phẩm, nghe nói không phân cao thấp với phấn cống phẩm trong hoàng cung.
Nhưng sau khi Tiểu Ngọc quảng cáo, lúc phấn ở Mỹ Ngọc phường vừa đưa ra đã gây chấn động. Dĩ nhiên, nguyên nhân bán chạy còn ở chỗ Văn Quyên phối bí phương tốt. Lúc này Tiểu Ngọc đã cẩn thận hơn, trực tiếp mời mười mấy phụ nhân trung niên tới Tống gia, đặc biệt dành riêng hai gian phòng cho bọn họ chế luyện phấn. Văn Quyên từ một cô nương bán hóa lắc mình một cái trở thành cố vấn kĩ thuật của Mỹ Ngọc phường —— dĩ nhiên đây chỉ là trong ý tưởng của Tiểu Ngọc thôi. Tiểu Ngọc đã bàn trước với Văn Quyên, chia những phụ nhân kia thành từng tổ nhỏ, mỗi tổ phụ trách một phần công việc, sau đó hợp lại để Văn Quyên phối chế bước cuối cùng. Mệt mỏi thì có mệt mỏi, nhưng tính bí mật sẽ cao hơn, không thể dễ dàng đem bí phương truyền ra ngoài được.
"Những đồ chơi nhỏ" của Văn Quyên , chẳng những tốt hơn những thứ son phấn bán bên ngoài, hơn nữa mùi hoa ngào ngạt, màu sắc đa dạng. Tiểu Ngọc đặt cho những loại phấn này những cái tên rất kêu, Đào hoa ân, Hải Đường tươi đẹp, Đinh Hương tử đằng, Phù Dung gấm, hồng kim mai, thược dược tiên vân vân, một khi đẩy ra, lập tức dẫn tới oanh động. Bởi vì bây giờ tiết trời dần lạnh, cánh hoa héo tàn, sản lượng những thứ son phấn này cũng không nhiều. Nhưng Tiểu Ngọc từ trước đến giờ thích dùng thủ đoạn "Hạn chế cung ứng", vì như thế, mới chứng tỏ son phấn Mỹ Ngọc phường quý giá chứ sao!
Không chỉ có như thế, Tiểu Ngọc còn có chút phương pháp tiêu thụ đặc biệt, đây chính là điểm cổ nhân không nghĩ tới.
Bành phu nhân mang theo Viện Viện vừa đi vào cửa lớn Mỹ Ngọc phường, đã nhìn thấy Tiểu Ngọc đang tiếp đón một thiếu phụ.
"Bành phu nhân, người tới rồi?" Tiểu Ngọc nhìn thấy khách quý tới cửa, giao thiếu phụ kia cho Xuân Tư chiếu cố, còn mình bước lên tiếp đón."Mấy ngày không gặp, Bành phu nhân người ngày càng trẻ ra rồi!"
Từ lúc lần trước Tiểu Ngọc tới cửa phục vụ Bành phu nhân, sau đó để cho Thủy Thanh Vân đặc biệt tặng bình Oánh Bạch sương đến phủ Bành phu nhân còn giảm giá nữa, Bành phu nhân thì càng trở thành khách hàng trung thực của Mỹ Ngọc phường. Nghe Tiểu Ngọc nịnh nọt rõ ràng như vậy, Bành phu nhân chẳng những không ghét, ngược lại cười càng vui vẻ hơn. Bà chính là người thích ăn ngọt, Tiểu Ngọc đã sớm biết rõ tính tình này.
"Tống gia nương tử à, ta nghe người ta nói phấn nhà ngươi làm đặc biệt tốt, hôm nay vừa lúc có chuyện phải ra khỏi cửa, tới đây đi dạo một chút. Dẫn ta đi xem một vòng nhé?"
"Được chứ!" Tiểu Ngọc mang Bành phu nhân đến phòng khách ngồi xuống, Nguyệt Hạ khéo léo châm trà từ sớm, còn là trà thượng hạng. Tiểu Ngọc cầm lấy hộp đựng hàng mẫu, tất cả bày ra cho Bành phu nhân nhìn: "Khí sắc của phu nhân như vậy, dùng ‘ Đào hoa ân ’ của chúng tôi là hợp lắm luôn! Thơ có câu ‘ đôi môi nhất điểm đào hoa ân ’, không phải là nói phu nhân người sao? Nếu người ngại màu sắc quá tươi sáng, cũng có thể chọn loại ‘ Phù Dung gấm ’ này, màu hồng như có như không, tự nhiên hào phóng, rất có khí chất. . . . . ."
Bành phu nhân tươi như hoa, mỗi loại cũng nhìn một chút, có chút phiền não quay đầu lại hỏi Viện Viện: "Ngươi xem ta chọn cái gì được?"
Viện Viện biết tính phu nhân nhà mình, vội nói: "Phu nhân người thoa loại nào vào cũng đẹp!"
"Miệng lưỡi trơn tru! Nói ra cũng không sợ người ta cười!" Bành phu nhân sắc mặt trầm xuống dạy dỗ Viện Viện mấy câu, nhưng khóe mắt lại không giấu nổi ý cười.
Tiểu Ngọc cố nén cười, nghiêm túc nói với Bành phu nhân: "Phu nhân nếu có rãnh rỗi, Tiểu Ngọc giúp người trang điểm được không?"
Bành phu nhân làm sao không chịu?
Tiểu Ngọc đưa Bành phu nhân đến một gian phòng sạch sẽ ở hậu viện, mở ra mấy hộp phấn. Nàng cầm lên một cái bàn chải nhỏ, nhẹ nhàng quét cho đầu bàn chải dính chút phấn, sau đó lại thổi nhẹ chỉ chừa lại một lớp phấn mỏng.
"Bành phu nhân, thoa phấn, là cả một nghệ thuật, không được qua loa ." Tiểu Ngọc vừa trang điểm cho Bành phu nhân vừa nói. Nàng chọn chính là "Đào hoa ân" , màu da Bành phu nhân coi như trắng nõn, có thể thử dùng màu sắc kiều diễm này.
Bành phu nhân quả nhiên tò mò: "Đó là thế nào?"
Tiểu Ngọc nói: "Chuyện dùng phấn trang điểm, nếu làm đúng cách, có thể làm cho người ta trẻ thêm vài tuổi đó. Còn có thể giúp người tăng chút khí sắc, thêm cảm giác da thịt hồng nhuận, thêm phần tinh tế. Thậm chí còn có thể biến đổi gương mặt!"
"Thật sao?" Bành phu nhân cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe ai nói như vậy, cảm giác rất mới lạ.
"Xong rồi! Người xem?" Tiểu Ngọc cầm lấy một mặt gương mới tính, Bành phu nhân vừa nhìn, quả thật giống như Tiểu Ngọc nói, sau khi thoa phấn tinh thần tốt lên không ít!
Tiểu Ngọc nói tiếp: "Trên mặt người dùng màu sắc tươi sáng, miệng thì không thể dùng màu đậm quá nữa, loại ‘ Đinh Hương tử ’ này là tốt nhất." Nàng lại lấy ra một cái bút lông tinh tế, chấm một chút ‘ Đinh Hương tử ’ giúp Bành phu nhân tô đôi môi. Thừa dịp Bành phu nhân còn đang tự đắc thì Tiểu Ngọc dùng bút vẽ lông mày cho Bành phu nhân, còn để cho bà dùng thử "Lộ ngưng hương" chưa chính thức chào hàng —— đây cũng là phát minh của Văn Quyên.
Khi Bành phu nhân từ Mỹ Ngọc phường rời đi, trong tay Viện Viện nhiều thêm mấy bao bố và hộp gỗ. Bành phu nhân chưa tới nửa canh giờ, năm trăm văn một hộp phấn liền mua ba hộp, còn có một hộp vẽ lông mày, hai túi phấn, ngay cả bút vẽ lông mày, bút tô môi, bàn chải phấn cũng đều mua hết. . . . . .
Thủy Thanh Vân quả thực bội phụ bà chủ sát đất: "Phu nhân, người cũng quá biết làm ăn rồi."
Tiểu Ngọc vô cùng đắc ý, hắc hắc, có tiền không kiếm, làm sao có thể xưng là gian thương?
Nàng đặc biệt đến Thái Phương trai đặt làm những loại bút lông mày, bút tô môi này, đem kỹ thuật trang điểm hiện đại tới đây, cũng coi là vượt qua ý tưởng thời này chứ sao. Chẳng những có thể bán ra rất nhiều phấn, ngay cả các loại bút giá không bao nhiêu cũng thành hàng hiệu —— những thứ xa xỉ phẩm thời sau không phải cũng làm như thế? Khăn lụa Hermes, móc khóa Chanel , máy tính xách tay Montblanc, những phụ kiện nhỏ đính kèm như vậy, nàng cần phải học hỏi nha!
Mỹ Ngọc phường bên này buôn bán náo nhiệt, Thanh Tâm đường buôn bán dược liệu cũng là phong sinh thủy khởi.
Thích Thăng liên lạc rất nhiều nhà dược nông nhỏ lẻ ở nông thôn, còn có vài tiểu thương bán thuốc ở Lâm An, muốn gom hàng từ phía bọn họ.
Ngoài mặt, Tế Thế đường và Thanh Tâm đường nước sông không phạm nước giếng, một chút liên quan cũng không có, cũng chưa bao giờ xung đột chính diện. Nhưng mọi người trong y giới Lâm An cũng cảm nhận được tình huống một nhà xưng bá chủ bây giờ đang lặng lẽ thay đổi. Mọi người phảng phất cũng đánh hơi được hơi thở bất thường, những người bình thường bị Tế Thế đường đè đầu cưỡi cổ vội ra ngoài thăm dò tin tức —— chẳng lẽ đổi triều đại rồi?
Bởi vì bây giờ quá không bình thường. Thích Thăng chuẩn bị buôn bán rầm rộ như vậy, Tế Thế đường bên kia lại một tia động tĩnh cũng không có, Bàng Nhất Hưng trước kia nào có dễ nói chuyện như vậy? Chỉ cần có người thoáng muốn làm buôn bán lớn một chút, lập tức sẽ nhận được cảnh cáo của lão —— ngoài sáng trong tối đều có. Nếu như nói, Thích Thăng cũng nhận được cảnh cáo của Bàng Nhất Hưng , mà bây giờ hắn còn dám làm như vậy, có phải là hắn đã đạt thành hiệp nghị gì với Bàng Nhất Hưng? Hoặc là nói, Bàng Nhất Hưng bị Thích Thăng sờ gáy?
Sau một loại liên tưởng để cho y giới Lâm An người người rất phấn chấn. Nếu "Tiếu diện hổ" Bàng Nhất Hưng thật bị sờ gáy, những y quán nhỏ lẻ thế lực yếu hơn lão cũng có đường ra. Bàng Nhất Hưng gần mười năm nay chiếm lấy vị trí đầu não trong y giới Lâm An, một mình ăn no phè phỡn, nhưng một chút nước canh cũng không chừa lại cho người khác. Những đại phu khác chỉ có thể chẩn chứng kê đơn cho người ta, nhưng muốn bán dược liệu thì ngàn lần không được, thậm chí ngay cả đến nhà xem bệnh cho lão gia nhà giàu, trở lại cũng sẽ bị Bàng Nhất Hưng mắt lạnh đối đãi —— ngươi có thể nhịn đúng không? Lợi hại hơn Tế Thế đường ta chứ gì? Cho ngươi đẹp mặt!
Thanh Tâm đường trở mình là chuyện rất nhiều người mong mỏi, bọn họ hi vọng Thích Thăng đem nước quấy đục, là có thể tìm được cơ hội thu lợi trong đó rồi.
Bàng Nhất Hưng biết rõ bên ngoài đang nghĩ gì, nhưng lão không làm gì được Thích Thăng.
Hơn mười năm trước, Bàng Nhất Hưng đã từng có trận giao tranh với Thích Phong phụ thân Thích Thăng. Lúc ấy có vị đại quan quyền cao chức trọng mời hai người bọn họ đi chẩn chứng, Bàng Nhất Hưng kê phương thuốc ôn hòa cẩn thận, Thích Phong lại kê một phương thuốc mới tác dụng mạnh hơn.
Vị kia đại quan cũng là người gan lớn, suy tư không lâu, quyết định dùng phương thuốc của Thích Phong. Quả nhiên uống được ba thang, bệnh toàn bộ tiêu tán, vị đại quan kia thưởng Thích Phong năm mươi quan tiền, lại đối với Bàng Nhất Hưng không có sắc mặt tốt.
Bàng Nhất Hưng từ đó liền nhớ thù. Lão nhiều lần tìm Thích Phong gây phiền toái, Thích Phong không thèm để ý khiêu khích của lão, làm cho lão càng thêm hận. Sau đó lại một lần Bàng Nhất Hưng làm quá, cướp hết bệnh nhân của Thích Phong, Thích Phong dưới cơn nóng giận xông vào Bàng phủ tìm Bàng Nhất Hưng lý luận, cũng chính lúc đó Bàng Nhất Hưng mới biết Thích Phong người mang tuyệt kỷ.
"Nếu không phải Thích gia ta có di huấn, không được động võ với người thường, Bàng Nhất Hưng, linh kiện trên người ngươi đã đi theo ta vài món rồi!" Thích Phong rét lạnh quẳng những lời này ra. Sau lần đó, Bàng Nhất Hưng không dám trêu chọc Thanh Tâm đường nữa.
Không nghĩ tới con trai Thích Phong, cũng lợi hại như thế!
Lúc Bàng Nhất Hưng và Thích Phong có tranh chấp, Thích Thăng còn nhỏ. Hắn không rõ ân oán đời cha, nhưng hắn tuyệt không muốn bị Bàng Nhất Hưng kiềm chế.
Ngươi cướp dược liệu của ta? Vậy ta sẽ tự mình buôn bán dược liệu, ngươi cướp được bao nhiêu lần?
Xế chiều hôm đó Thích Thăng quay về từ vùng nông thôn, lại tìm được mấy nhà dược nông ở lưng chừng núi, bọn họ đồng ý mang thuốc tới cho Thanh Tâm đường, bởi vì giá tiền hắn đưa rất hấp dẫn.
Thích Thăng vừa đi vào đầu hẻm, khóe mắt nhìn về phía Mỹ Ngọc phường, thấy Tiểu Ngọc không ở trong tiệm. Hắn hơi có chút thất vọng, đang muốn cất bước về nhà, đột nhiên thấy hậu viện Tống gia bốc lên luồng khói dày đặc!
"Đi lấy nước mau, đi lấy nước mau!"
Hai hộ viện Tống gia là Ngưu Bưu, Trần Phú lớn tiếng hò hét, mười mấy phụ nhân trung niên trong hậu viện cũng hoảng loạn chạy ra ngoài, trong tay còn cầm thùng gỗ chậu gỗ, chạy tới giếng nước trong hẻm.
Thích Thăng đầu tiên nghĩ đến an nguy của Tiểu Ngọc, lập tức kinh hoảng!