Lúc Tiểu Ngọc tới thăm Gia Nhi, Gia Nhi vẫn như mọi ngày đọc sách trong khuê phòng, không bởi vì sắp làm tân nương mà vội vàng chuẩn bị đồ cưới.
Bạn khuê mật của Gia Nhi, kỳ thật cũng chỉ có mình Tiểu Ngọc, sau này bởi vì Tiểu Ngọc quen thêm vài cô gái, cũng chỉ lui tới với Thanh Tranh có vẻ nhiều. Thanh Tranh còn chưa biết tin Gia Nhi sắp xuất giá, Tiểu Ngọc nghĩ hai ngày nữa đi thăm Thanh Tranh, thuận tiện nhắc tới.
Lúc nói đến việc hôn nhân, Gia Nhi khẽ mỉm cười: “Những thân thích trong nhà ta, không biết ăn nói thế nào với cha ta. Ta gả đi, có rất nhiều tiểu nhân tới trục lợi. May mà ta biết phụ thân ta không ham hư danh – có điều kỳ thực người cũng không hoàn toàn đồng ý cuộc hôn nhân này, chỉ là nhìn thấy ta gật đầu, nên mới nhận hôn thư thôi.”
Tiểu Ngọc có chút ngoài ý muốn: “Gia Nhi, là ý của tỷ sao?”
Gia Nhi gật gật đầu.
Tiểu Ngọc nhớ tới Phổ An quận vương Triệu Bá Tông, quả thật khí độ bất phàm. Nếu là những tiểu thư con nhà bình thường, có thể gả cho Thân vương làm trắc phi, tất nhiên vui mừng khôn xiết. Nhưng Gia Nhi là nữ tử trí tuệ như vậy, làm chính thất của người trong sạch cũng còn ấm ức cho nàng. Trong cảm nhận của Tiểu Ngọc, Gia Nhi phải sánh đôi với một đại anh hùng vang danh đương thời, cùng nàng ngao du thiên hạ, ngắm phong cảnh thế gian.
Nhưng bây giờ nàng lại phải gả vào vương thất, bị cuốn vào hàng loạt mưu mô tranh đấu. Tiểu Ngọc thậm chí nghĩ đến, nếu Triệu Bá Tông không thuận lợi kế vị như lịch sử viết, vận mệnh của Gia Nhi sẽ càng nhấp nhô hơn.
Gia Nhi nói: “Tiểu Ngọc muội muội, muội cũng biết, ta đã từng cỡ nào khát vọng mình là nam nhi?”
“Ta lớn lên trong thư quán, đã gặp biết bao sĩ tử đầy bụng tài hoa, hoặc là những tên có tiếng không có miếng, cho dù bọn họ có tài hay không, đều vẫn có thể tham gia khoa cử, thi đậu công danh, ra sức vì nước nhà. Mà ta thân là nữ tử, cho dù có đọc nhiều thi thư hơn, hiểu nhiều đạo lí hơn, cũng không có đất dụng võ.”
Tiểu Ngọc nhớ tới Gia Nhi thường thường cải trang làm nam nhi, lại nhớ tới một câu thơ của liệt sĩ Thu Cẩn đời sau: Thân không thể, nam nhi liệt; Tâm so với, nam nhi liệt!
Gia Nhi lại nói: “Phổ An vương gia đưa nhiều lễ vật như thế, ta cũng không gật đầu -- sau đó vậy mà chàng tự mình đến Trúc Lâm thư quán, bề ngoài là đến bái phỏng cha ta, kỳ thật -- lại đề nghị với phụ thân muốn nói chuyện cùng ta.”
Tiểu Ngọc cảm thấy kinh ngạc, không thể tưởng được Tống Hiếu tông nghiêm túc nhân hậu trong lịch sử cũng có một mặt lãng mạn như vậy, theo đuổi con gái đúng là bám dính không tha, trách không được người ta nói “Liệt nữ sợ triền lang”, đúng là lời lẽ chí lý.
“Chàng đã đề thân, ta đương nhiên không thể gặp chàng được, bảo người dựng bình phong trong phòng khách nhỏ, chàng ngồi gian ngoài, ta ngồi phòng trong --”
Gia Nhi nhớ lại lúc gặp mặt ngày ấy, ký ức hãy còn mới mẻ, giọng nói của người nọ như còn quanh quẩn bên tai.
Triệu Bá Tông đi thẳng vào vấn đề hỏi nàng: “Gia Nhi cô nương vì sao không muốn nhận sính lễ của bổn vương?”
Nàng vốn đã hạ quyết tâm phải từ chối hắn, liền nói: “Gia Nhi thân bồ liễu, tính tình mông muội, không thể xứng với vương gia.”
Triệu Bá Tông vẫn chưa lấy thế bức người, cũng không tiếp tục hỏi nàng, lại chuyển đề tài, nói lên tâm sự của mình.
“Gia Nhi cô nương, nàng có biết nguyện vọng lớn nhất của bổn vương là gì không?”
Gia Nhi giật mình, nghĩ rằng làm sao ta biết được, không phải hắn muốn làm thái tử chứ?
Triệu Bá Tông nói: “Người Kim chiếm non sông của ta, đã gần ba mươi năm. Từ lúc ta bắt đầu có trí nhớ, ‘Khu trục Thát lỗ, đưa ta non sông’, không lúc nào lòng ta không vang lên câu này. Cứ nghĩ tới đồng bào bị người Kim thống trị không bằng trâu ngựa, ta --” Triệu Bá Tông một tiếng thở dài, nặng nề đánh vào lòng Gia Nhi.
Nàng lại không phải vậy sao? Mỗi khi nhớ tới hai chữ “Tịnh khang”, thì nhiệt huyết sôi trào, hận không thể giống như Hoa Mộc Lan vứt bỏ trang sức lao tới chiến trường.
“Vương gia vì sao lại nói những lời này với ta?” Gia Nhi tuy rằng có cùng tư tưởng với hắn, nhưng vẫn nghi hoặc khó hiểu. Hắn không phải muốn tới cầu hôn sao, sao nói lên quốc gia đại sự rồi.
Nhưng trong lòng Gia Nhi, lại có chút cảm động.
Người này, có lẽ thật sự thích nàng, bởi vì hắn nói chuyện với nàng như với những người có tài trí tương đương, chứ không phải nói những lời đường mật dỗ dành nàng.
Triệu Bá Tông nói một câu, làm cho tim của Gia Nhi rung động.
Hắn nói: “Bởi vì – nàng là tri kỷ của ta.”
Gia Nhi nhớ tới lá thư hắn nhờ người gửi, chỉ viết có câu thơ mình nói với hắn: “Nam nhi sao không có ngô câu.”
Vàng bạc châu báu, nhà cao cửa rộng, chức tước, những thứ đó không phải lí do đả động Gia Nhi, làm cho nàng động lòng, lại là hai chữ “tri kỷ” của Triệu Bá Tông.
Tiểu Ngọc nghe lời Gia Nhi nói, đột nhiên nhớ tới những gì lịch sử đánh giá Triệu Bá Tông. Vị Hiếu Tông hoàng đế này là quân chủ chuyên cần nhất lịch sử Nam Tống, tâm nguyện lớn nhất chính là khôi phục Trung Nguyên, đáng tiếc trên bị phụ hoàng vô năng Triệu Cấu đè nặng, phía dưới lại bị một đám đại thần phe chủ hòa níu kéo, nên không thể làm nên nghiệp lớn.
Sau lưng Triệu Bá Tông, hẳn là các tư tưởng “cầu hòa” của Nam Tống, gây áp lực cho hắn. Có lẽ, hắn thích Gia Nhi, càng nhiều là bởi vì những lời Gia Nhi nói đã cổ vũ ý chí chiến đấu của hắn.
Cổ nhân chỉ biết nói, nữ vì dung mạo, sĩ vì tri kỷ có thể hi sinh, nào biết nữ nhi cũng muốn tìm tri kỉ chứ?
Sau khi Tiểu Ngọc từ chỗ Gia Nhi trở về, hai ngày sau đến thăm Thanh Tranh, nói hôn sự của Gia Nhi cho nàng hay.
Thanh Tranh xưa nay ít lời, nghe Tiểu Ngọc nói xong, chỉ nói một câu: “Gia Nhi cũng sắp thành thân rồi!”
Thanh Tranh hỏi rõ ngày cưới của Gia Nhi, rồi buông hết mối làm ăn trong tay, đóng cửa ba ngày làm ra một bộ áo cưới xinh đẹp tuyệt trần.
Lúc Tiểu Ngọc và Thanh Tranh đem bộ áo cưới này đưa đến tay Gia Nhi, Gia Nhi cũng nhịn không được vui mừng mặc thử.
Gia Nhi mặc áo xong, Tiểu Ngọc và đám tỳ nữ chung quanh đều ngừng hô hấp -- thật sự quá đẹp!
Bộ xiêm y này dùng lụa cẩm vân thượng đẳng để làm, toàn thân đỏ rực, bên trên vạt áo lụa dài, phía dưới là quần lụa rộng, trên váy thêu phượng vờn mây, dưới tà váy đính một vòng ngọc châu, ánh sáng lấp lánh, rực rỡ không thể tả. Thanh Tranh chu đáo thậm chí ngay cả giầy cũng chuẩn bị xong cho nàng, là một đôi giầy thêu đỏ thẫm, mang ý nghĩa hạnh phúc bình an.
Gia Nhi nhìn mình trong gương, đột nhiên xoay người lại ôm cổ Tiểu Ngọc và Thanh Tranh, khóc.
Đây là lần đầu Tiểu Ngọc thấy Gia Nhi mất kiềm chế.
Lễ vật Tiểu Ngọc đưa là một bộ trang sức mới làm, vòng tay trâm cài hoa sen, vàng óng rực rỡ. Văn Quyên tặng Gia Nhi một hộp son đặc chế, còn có một lọ mật hoa, nói là thích hợp với khí chất quý mà không kiêu của Gia Nhi. Tú Tâm đang mang thai bảo Nhàn Nhàn đưa tới hai thất gấm cẩm bạch, bày tỏ tâm ý.
Tuy rằng là tiểu thiếp, nhưng bởi vì Triệu Bá Tông có thân phận vương gia, hôn lễ này được làm vô cùng long trọng.
Gia Nhi xuất giá không lâu, kì thi đình toàn dân chú ý, rốt cục đã đến.
Bạn khuê mật của Gia Nhi, kỳ thật cũng chỉ có mình Tiểu Ngọc, sau này bởi vì Tiểu Ngọc quen thêm vài cô gái, cũng chỉ lui tới với Thanh Tranh có vẻ nhiều. Thanh Tranh còn chưa biết tin Gia Nhi sắp xuất giá, Tiểu Ngọc nghĩ hai ngày nữa đi thăm Thanh Tranh, thuận tiện nhắc tới.
Lúc nói đến việc hôn nhân, Gia Nhi khẽ mỉm cười: “Những thân thích trong nhà ta, không biết ăn nói thế nào với cha ta. Ta gả đi, có rất nhiều tiểu nhân tới trục lợi. May mà ta biết phụ thân ta không ham hư danh – có điều kỳ thực người cũng không hoàn toàn đồng ý cuộc hôn nhân này, chỉ là nhìn thấy ta gật đầu, nên mới nhận hôn thư thôi.”
Tiểu Ngọc có chút ngoài ý muốn: “Gia Nhi, là ý của tỷ sao?”
Gia Nhi gật gật đầu.
Tiểu Ngọc nhớ tới Phổ An quận vương Triệu Bá Tông, quả thật khí độ bất phàm. Nếu là những tiểu thư con nhà bình thường, có thể gả cho Thân vương làm trắc phi, tất nhiên vui mừng khôn xiết. Nhưng Gia Nhi là nữ tử trí tuệ như vậy, làm chính thất của người trong sạch cũng còn ấm ức cho nàng. Trong cảm nhận của Tiểu Ngọc, Gia Nhi phải sánh đôi với một đại anh hùng vang danh đương thời, cùng nàng ngao du thiên hạ, ngắm phong cảnh thế gian.
Nhưng bây giờ nàng lại phải gả vào vương thất, bị cuốn vào hàng loạt mưu mô tranh đấu. Tiểu Ngọc thậm chí nghĩ đến, nếu Triệu Bá Tông không thuận lợi kế vị như lịch sử viết, vận mệnh của Gia Nhi sẽ càng nhấp nhô hơn.
Gia Nhi nói: “Tiểu Ngọc muội muội, muội cũng biết, ta đã từng cỡ nào khát vọng mình là nam nhi?”
“Ta lớn lên trong thư quán, đã gặp biết bao sĩ tử đầy bụng tài hoa, hoặc là những tên có tiếng không có miếng, cho dù bọn họ có tài hay không, đều vẫn có thể tham gia khoa cử, thi đậu công danh, ra sức vì nước nhà. Mà ta thân là nữ tử, cho dù có đọc nhiều thi thư hơn, hiểu nhiều đạo lí hơn, cũng không có đất dụng võ.”
Tiểu Ngọc nhớ tới Gia Nhi thường thường cải trang làm nam nhi, lại nhớ tới một câu thơ của liệt sĩ Thu Cẩn đời sau: Thân không thể, nam nhi liệt; Tâm so với, nam nhi liệt!
Gia Nhi lại nói: “Phổ An vương gia đưa nhiều lễ vật như thế, ta cũng không gật đầu -- sau đó vậy mà chàng tự mình đến Trúc Lâm thư quán, bề ngoài là đến bái phỏng cha ta, kỳ thật -- lại đề nghị với phụ thân muốn nói chuyện cùng ta.”
Tiểu Ngọc cảm thấy kinh ngạc, không thể tưởng được Tống Hiếu tông nghiêm túc nhân hậu trong lịch sử cũng có một mặt lãng mạn như vậy, theo đuổi con gái đúng là bám dính không tha, trách không được người ta nói “Liệt nữ sợ triền lang”, đúng là lời lẽ chí lý.
“Chàng đã đề thân, ta đương nhiên không thể gặp chàng được, bảo người dựng bình phong trong phòng khách nhỏ, chàng ngồi gian ngoài, ta ngồi phòng trong --”
Gia Nhi nhớ lại lúc gặp mặt ngày ấy, ký ức hãy còn mới mẻ, giọng nói của người nọ như còn quanh quẩn bên tai.
Triệu Bá Tông đi thẳng vào vấn đề hỏi nàng: “Gia Nhi cô nương vì sao không muốn nhận sính lễ của bổn vương?”
Nàng vốn đã hạ quyết tâm phải từ chối hắn, liền nói: “Gia Nhi thân bồ liễu, tính tình mông muội, không thể xứng với vương gia.”
Triệu Bá Tông vẫn chưa lấy thế bức người, cũng không tiếp tục hỏi nàng, lại chuyển đề tài, nói lên tâm sự của mình.
“Gia Nhi cô nương, nàng có biết nguyện vọng lớn nhất của bổn vương là gì không?”
Gia Nhi giật mình, nghĩ rằng làm sao ta biết được, không phải hắn muốn làm thái tử chứ?
Triệu Bá Tông nói: “Người Kim chiếm non sông của ta, đã gần ba mươi năm. Từ lúc ta bắt đầu có trí nhớ, ‘Khu trục Thát lỗ, đưa ta non sông’, không lúc nào lòng ta không vang lên câu này. Cứ nghĩ tới đồng bào bị người Kim thống trị không bằng trâu ngựa, ta --” Triệu Bá Tông một tiếng thở dài, nặng nề đánh vào lòng Gia Nhi.
Nàng lại không phải vậy sao? Mỗi khi nhớ tới hai chữ “Tịnh khang”, thì nhiệt huyết sôi trào, hận không thể giống như Hoa Mộc Lan vứt bỏ trang sức lao tới chiến trường.
“Vương gia vì sao lại nói những lời này với ta?” Gia Nhi tuy rằng có cùng tư tưởng với hắn, nhưng vẫn nghi hoặc khó hiểu. Hắn không phải muốn tới cầu hôn sao, sao nói lên quốc gia đại sự rồi.
Nhưng trong lòng Gia Nhi, lại có chút cảm động.
Người này, có lẽ thật sự thích nàng, bởi vì hắn nói chuyện với nàng như với những người có tài trí tương đương, chứ không phải nói những lời đường mật dỗ dành nàng.
Triệu Bá Tông nói một câu, làm cho tim của Gia Nhi rung động.
Hắn nói: “Bởi vì – nàng là tri kỷ của ta.”
Gia Nhi nhớ tới lá thư hắn nhờ người gửi, chỉ viết có câu thơ mình nói với hắn: “Nam nhi sao không có ngô câu.”
Vàng bạc châu báu, nhà cao cửa rộng, chức tước, những thứ đó không phải lí do đả động Gia Nhi, làm cho nàng động lòng, lại là hai chữ “tri kỷ” của Triệu Bá Tông.
Tiểu Ngọc nghe lời Gia Nhi nói, đột nhiên nhớ tới những gì lịch sử đánh giá Triệu Bá Tông. Vị Hiếu Tông hoàng đế này là quân chủ chuyên cần nhất lịch sử Nam Tống, tâm nguyện lớn nhất chính là khôi phục Trung Nguyên, đáng tiếc trên bị phụ hoàng vô năng Triệu Cấu đè nặng, phía dưới lại bị một đám đại thần phe chủ hòa níu kéo, nên không thể làm nên nghiệp lớn.
Sau lưng Triệu Bá Tông, hẳn là các tư tưởng “cầu hòa” của Nam Tống, gây áp lực cho hắn. Có lẽ, hắn thích Gia Nhi, càng nhiều là bởi vì những lời Gia Nhi nói đã cổ vũ ý chí chiến đấu của hắn.
Cổ nhân chỉ biết nói, nữ vì dung mạo, sĩ vì tri kỷ có thể hi sinh, nào biết nữ nhi cũng muốn tìm tri kỉ chứ?
Sau khi Tiểu Ngọc từ chỗ Gia Nhi trở về, hai ngày sau đến thăm Thanh Tranh, nói hôn sự của Gia Nhi cho nàng hay.
Thanh Tranh xưa nay ít lời, nghe Tiểu Ngọc nói xong, chỉ nói một câu: “Gia Nhi cũng sắp thành thân rồi!”
Thanh Tranh hỏi rõ ngày cưới của Gia Nhi, rồi buông hết mối làm ăn trong tay, đóng cửa ba ngày làm ra một bộ áo cưới xinh đẹp tuyệt trần.
Lúc Tiểu Ngọc và Thanh Tranh đem bộ áo cưới này đưa đến tay Gia Nhi, Gia Nhi cũng nhịn không được vui mừng mặc thử.
Gia Nhi mặc áo xong, Tiểu Ngọc và đám tỳ nữ chung quanh đều ngừng hô hấp -- thật sự quá đẹp!
Bộ xiêm y này dùng lụa cẩm vân thượng đẳng để làm, toàn thân đỏ rực, bên trên vạt áo lụa dài, phía dưới là quần lụa rộng, trên váy thêu phượng vờn mây, dưới tà váy đính một vòng ngọc châu, ánh sáng lấp lánh, rực rỡ không thể tả. Thanh Tranh chu đáo thậm chí ngay cả giầy cũng chuẩn bị xong cho nàng, là một đôi giầy thêu đỏ thẫm, mang ý nghĩa hạnh phúc bình an.
Gia Nhi nhìn mình trong gương, đột nhiên xoay người lại ôm cổ Tiểu Ngọc và Thanh Tranh, khóc.
Đây là lần đầu Tiểu Ngọc thấy Gia Nhi mất kiềm chế.
Lễ vật Tiểu Ngọc đưa là một bộ trang sức mới làm, vòng tay trâm cài hoa sen, vàng óng rực rỡ. Văn Quyên tặng Gia Nhi một hộp son đặc chế, còn có một lọ mật hoa, nói là thích hợp với khí chất quý mà không kiêu của Gia Nhi. Tú Tâm đang mang thai bảo Nhàn Nhàn đưa tới hai thất gấm cẩm bạch, bày tỏ tâm ý.
Tuy rằng là tiểu thiếp, nhưng bởi vì Triệu Bá Tông có thân phận vương gia, hôn lễ này được làm vô cùng long trọng.
Gia Nhi xuất giá không lâu, kì thi đình toàn dân chú ý, rốt cục đã đến.