Liệt Diễm không ngờ tới, cô nương có vẻ gầy yếu này lại đột nhiên tấn công hắn!
Từ khi hắn còn nhỏ đã lớn lên trong nhóm hải tặc, tám tuổi đi theo cha nuôi ra ngoài buôn bán, người đã từng giết đâu chỉ trên trăm. Nhưng tới bây giờ hắn chưa từng gặp phải nữ nhân ra tay với hắn.
Lúc Tần Xuân Nhạn ra tay mấy người Tiểu Ngọc cũng không ngờ tới. Qua lại với nàng mấy ngày rồi, tới bây giờ Tiểu Ngọc cũng không phát hiện Xuân Nhạn có võ công, không ngờ giờ phút này nàng ấy lại thể hiện tài kim châm!
Mười mấy cây kim châm xé gió đâm vô cùng chuẩn xác tới các huyệt vị của Liệt Diễm, chỉ cần trúng một châm, Liệt Diễm sẽ gặp phiền toái. Hắn cũng xem như phản ứng cực nhanh, cứ như vậy ôm Tiểu Ngọc nhảy lên, tránh toàn bộ kim châm Tần Xuân Nhạn bắn ra. Nhưng hắn còn chưa chạm đất, Tần Xuân Nhạn đã đuổi kịp. Tay trái bắn châm đến huyệt Khí Hải của Liệt Diễm, tay phải bắt lấy váy của Tiểu Ngọc kéo nàng lại.
Hiện tại Liệt Diễm gặp phải một lựa chọn khó khăn, nên cứng rắn chịu châm ôm Tiểu Ngọc không thả?
Nam tử không chịu thiệt thòi trước mắt, hắn hừ lạnh một tiếng buông Tiểu Ngọc ra, nhưng không chờ hắn bắt đầu phản kích, đột nhiên ngực đau xót, nội khí phân tán, cư nhiên không còn hơi sức! Hắn cảm giác huyệt Đàn Trung trên ngực trúng một châm, không ngờ châm này ác như vậy.
“Đừng cử động!” Một tay Tần Xuân Nhạn ôm Tiểu Ngọc rơi xuống đất, một tay kia cầm châm trong tay hướng về huyệt Bách Hội của Liệt Diễm. Liệt Diễm không ai bì nổi, lại có lúc không kịp đề phòng, bị một cô nương yếu đuối chế phục!
Tất cả chỉ diễn ra trong nháy mắt. Chờ đến khi người áo đen phản ứng lại, lão đại của bọn họ hoành hành trên biển không gặp địch thủ lại bị người khác nắm trong tay!
Không có người áo đen nào chịu tin tưởng sự thật này. Vừa rồi bọn họ không ra tay, nguyên nhân lớn nhất là tin tưởng mù quáng vào Liệt Diễm, bởi vì tới bây giờ Liệt Diễm chưa từng thua, nhưng chuyện nhìn như không thể nào lại cố tình xảy ra.
Tần Xuân Nhạn đặt Tiểu Ngọc xuống, dù gương mặt nàng điềm tĩnh nhưng trên người lại chảy ra một tầng mồ hôi lạnh.
Người khác thấy nàng giống như thắng được rất dễ dàng, thật ra thì một kích này của nàng đã dùng hết công lực toàn thân và tất cả tâm cơ của nàng, thắng được là do Liệt Diễm nghĩ nàng là nữ nhân mà khinh địch. Có lẽ tên hải tặc này chỉ chém giết với các nam nhân hung ác thích chiến đấu trên biển, chưa từng thấy qua cao thủ ám khí nên mới có thể nhất thời mắc bẫy của nàng.
Nếu hắn có phòng bị, hai người đấu đơn thì nàng không có một chút phần thắng nào.
Người khác giật mình không bằng một phần khiếp sợ của Liệt Diễm.
Hắn thua.
Liệt Diễm quỳ một chân trên đất, đau đớn trên ngực dần dần giảm bớt. Hắn cũng không hốt hoảng, hơi ngẩng đầu nhìn xéo qua Tần Xuân Nhạn, nói: “Ngươi muốn thế nào?”
Kim châm trên tay Tần Xuân Nhạn giữ vững, khí phách nói: “Nói thủ hạ của ngươi rời đi!”
Liệt Diễm không trả lời.
Hải tặc cũng không sợ thua, bởi vì hải tặc không xem trọng mặt mũi nhất. Bọn họ là con dân muốn sống tự do trên biển, nguyên tắc sống của họ chỉ có một, đó chính là —— sống sót.
“Biết rồi. Các ngươi đi trước!”
Liệt Diễm ra lệnh.
Mấy người áo đen rất không cam lòng, rõ ràng nhiều hán tử như vậy bị một tiểu cô nương kiềm chế! Nhưng lão đại nhà mình ở trên tay người ta, mắt thấy kim châm sẽ ghim lên đỉnh đầu Liệt Diễm. Phục tùng mệnh lệnh là một ưu điểm khác của hải tặc, bọn họ phẫn nộ, người này đến người kia nhảy qua thuyền, nhưng không có ai buông đao trong tay ra.
Ai cũng sẽ không bỏ qua cơ hội phản kích!
Tần Xuân Ngạn đưa lưng về những nam nhân vừa bị ép buộc, nàng cao giọng hét lên: “Cắt đứt móc dây thừng!”
Các nam nhân như vừa mới tỉnh mộng, Trần Phú cầm một thanh đao trên boong, vọt tới chỗ dây thừng bên nối lấy thuyền hải tặc và thuyền bọn họ, chặt xuống một đao, hai thuyền bị nước biển tác động chậm rãi tách ra.
Được cứu rồi!
Cuối cùng tin tức này truyền đến trong đầu mỗi người, bọn họ hoan hô, các nam nhân vội vàng cởi dây thừng trên người thủy thủ đoàn và quan binh. Tiểu Ngọc được Trần Phú và Ngưu Bưu vây quanh bảo vệ, Huệ Nương thấy rốt cuộc nữ chủ nhân thoát khỏi nguy hiểm, vui mừng đến mức thân thể mềm nhũn, té xỉu trên sàn tàu.
So sánh với người trên thuyền hân hoan nhiệt liệt, Liệt Diễm có vẻ lạnh nhạt yên tĩnh, điều này làm cho người vẫn khống chế hắn Tần Xuân Nhạn phát hoảng.
Nàng rất ít khi động thủ với người khác, nếu không phải tình thế hôm nay nguy cấp, nàng tuyệt đối không nguyện ý bại lộ chuyện mình có võ nghệ. Mà rõ ràng Liệt Diễm này rõ ràng là cao thủ thực chiến, loại người như thế, chỉ cần có một cơ hội nhỏ, sẽ cắn trả đối thủ gấp mười lần!
“Tiểu cô nương, rất lợi hại.”
Liệt Diễm còn duy trì tư thế vừa rồi, nửa ngồi nửa quỳ, hai tay chống lên boong thuyền.
“Hôm nay thu hoạch rất lớn…gặp được hai nữ nhân rất tốt. Nếu nữ nhân quật cường và ngươi hợp thành một người, chính là một nữ hải tặc tuyệt hảo rồi, ha ha.”
Liệt Diễm không để ý kim châm uy hiếp, phối hợp nói tới nói lui.
Cảm giác không rõ trong lòng Tần Xuân Nhạn ngày càng đậm, quần áo của nàng bị mồ hôi lạnh thấm ướt. Khí tràng của người đàn ông này, từng đợt từng đợt sóng đi qua, nàng sắp không áp chế nổi hắn.
Lúc này hắn đang bị những quan binh kia vây quanh, có mấy người mới vừa rồi bị Liệt Diễm đả thương. Bọn họ thấy Liệt Diễm bị kim châm uy hiếp không thể nhúc nhích, nhếch môi cười to: “Tiểu tử ngươi cũng có ngày hôm nay! Không phải là rất trâu bò sao! Gia gia cho ngươi một cước!”
Một người lính không biết đều, đá đến một cước, Tần Xuân Ngạn không kịp ngăn cản, sợ hãi kêu lên: “Đừng!”
Liệt Diễm chính là đang chờ cơ hội này!
Khi binh lính đá tới, hắn nhanh như chớp lấy một tay ban đầu chống lên boong bắt được chân của người đó, thân thể chợt lóe liền rời khỏi vị trí kim châm!
Trong lòng Tần Xuân Ngạn tức giận binh lính này làm chuyện xấu, nhưng chỉ có thể hi vọng có thể dùng kim châm đánh trúng chỗ yếu của Liệt Diễm. Liệt Diễm trải qua trận đánh vừa rồi, đã hiểu rõ võ nghệ của nàng, một tay ném binh lính về phía Tần Xuân Nhạn.
Bị “đạn thịt người” ngăn cản, thân hình Tần Xuân Nhạn tấn công bất giác hơi chậm lại, Liệt Diễm liền thừa dịp có khe hở phía sau lật người leo theo dọc thuyền, đến trước vòng vây quan binh liền tung người nhảy lên một cái, nhảy vào trong biển!
Một hải tặc trốn vào trong biển, còn ai có thể bắt được hắn?
“Đáng chết!”
Tần Xuân Nhạn nhào tới mép thuyền, đã nghe được “Bùm” một tiếng, bóng dáng Liệt Diễm nháy mắt biến mất trên mặt biển.
“Hắn chạy trốn rồi…” Không phải chỉ có một mình Tần Xuân Nhạn tiếc nuối, mọi người trên thuyền vì Liệt Diễm chạy trốn mà rơi vào sợ hãi. Nhất là khi đoàn thủy thủ kể việc Liệt Diễm là kẻ có thù tất báo, mọi người càng thêm thấp thỏm lo âu. Những hải tặc này sẽ tiến hành trả thù bọn họ như thế nào!
Thuyền trưởng quyết định phải chạy thật nhanh, muốn đoàn thủy thủ phải nhanh chóng cập bến cửa Tam Giang. Chỉ cần đến tới bến tàu, bọn họ sẽ an toàn.
“Xuân Nhạn, cám ơn muội!” Tiểu Ngọc được Thanh Tranh đỡ, nói cám ơn với Tần Xuân Nhạn.
Tần Xuân Nhạn không để ý tới câu nói này của nàng, mà là để tay lên mạch môn của Tiểu Ngọc, bắt một hồi lâu mới an toàn.
“May nhờ xương cốt của tỷ tốt, thiếu chút nữa thì động thai khí rồi!”
Từ khi hắn còn nhỏ đã lớn lên trong nhóm hải tặc, tám tuổi đi theo cha nuôi ra ngoài buôn bán, người đã từng giết đâu chỉ trên trăm. Nhưng tới bây giờ hắn chưa từng gặp phải nữ nhân ra tay với hắn.
Lúc Tần Xuân Nhạn ra tay mấy người Tiểu Ngọc cũng không ngờ tới. Qua lại với nàng mấy ngày rồi, tới bây giờ Tiểu Ngọc cũng không phát hiện Xuân Nhạn có võ công, không ngờ giờ phút này nàng ấy lại thể hiện tài kim châm!
Mười mấy cây kim châm xé gió đâm vô cùng chuẩn xác tới các huyệt vị của Liệt Diễm, chỉ cần trúng một châm, Liệt Diễm sẽ gặp phiền toái. Hắn cũng xem như phản ứng cực nhanh, cứ như vậy ôm Tiểu Ngọc nhảy lên, tránh toàn bộ kim châm Tần Xuân Nhạn bắn ra. Nhưng hắn còn chưa chạm đất, Tần Xuân Nhạn đã đuổi kịp. Tay trái bắn châm đến huyệt Khí Hải của Liệt Diễm, tay phải bắt lấy váy của Tiểu Ngọc kéo nàng lại.
Hiện tại Liệt Diễm gặp phải một lựa chọn khó khăn, nên cứng rắn chịu châm ôm Tiểu Ngọc không thả?
Nam tử không chịu thiệt thòi trước mắt, hắn hừ lạnh một tiếng buông Tiểu Ngọc ra, nhưng không chờ hắn bắt đầu phản kích, đột nhiên ngực đau xót, nội khí phân tán, cư nhiên không còn hơi sức! Hắn cảm giác huyệt Đàn Trung trên ngực trúng một châm, không ngờ châm này ác như vậy.
“Đừng cử động!” Một tay Tần Xuân Nhạn ôm Tiểu Ngọc rơi xuống đất, một tay kia cầm châm trong tay hướng về huyệt Bách Hội của Liệt Diễm. Liệt Diễm không ai bì nổi, lại có lúc không kịp đề phòng, bị một cô nương yếu đuối chế phục!
Tất cả chỉ diễn ra trong nháy mắt. Chờ đến khi người áo đen phản ứng lại, lão đại của bọn họ hoành hành trên biển không gặp địch thủ lại bị người khác nắm trong tay!
Không có người áo đen nào chịu tin tưởng sự thật này. Vừa rồi bọn họ không ra tay, nguyên nhân lớn nhất là tin tưởng mù quáng vào Liệt Diễm, bởi vì tới bây giờ Liệt Diễm chưa từng thua, nhưng chuyện nhìn như không thể nào lại cố tình xảy ra.
Tần Xuân Nhạn đặt Tiểu Ngọc xuống, dù gương mặt nàng điềm tĩnh nhưng trên người lại chảy ra một tầng mồ hôi lạnh.
Người khác thấy nàng giống như thắng được rất dễ dàng, thật ra thì một kích này của nàng đã dùng hết công lực toàn thân và tất cả tâm cơ của nàng, thắng được là do Liệt Diễm nghĩ nàng là nữ nhân mà khinh địch. Có lẽ tên hải tặc này chỉ chém giết với các nam nhân hung ác thích chiến đấu trên biển, chưa từng thấy qua cao thủ ám khí nên mới có thể nhất thời mắc bẫy của nàng.
Nếu hắn có phòng bị, hai người đấu đơn thì nàng không có một chút phần thắng nào.
Người khác giật mình không bằng một phần khiếp sợ của Liệt Diễm.
Hắn thua.
Liệt Diễm quỳ một chân trên đất, đau đớn trên ngực dần dần giảm bớt. Hắn cũng không hốt hoảng, hơi ngẩng đầu nhìn xéo qua Tần Xuân Nhạn, nói: “Ngươi muốn thế nào?”
Kim châm trên tay Tần Xuân Nhạn giữ vững, khí phách nói: “Nói thủ hạ của ngươi rời đi!”
Liệt Diễm không trả lời.
Hải tặc cũng không sợ thua, bởi vì hải tặc không xem trọng mặt mũi nhất. Bọn họ là con dân muốn sống tự do trên biển, nguyên tắc sống của họ chỉ có một, đó chính là —— sống sót.
“Biết rồi. Các ngươi đi trước!”
Liệt Diễm ra lệnh.
Mấy người áo đen rất không cam lòng, rõ ràng nhiều hán tử như vậy bị một tiểu cô nương kiềm chế! Nhưng lão đại nhà mình ở trên tay người ta, mắt thấy kim châm sẽ ghim lên đỉnh đầu Liệt Diễm. Phục tùng mệnh lệnh là một ưu điểm khác của hải tặc, bọn họ phẫn nộ, người này đến người kia nhảy qua thuyền, nhưng không có ai buông đao trong tay ra.
Ai cũng sẽ không bỏ qua cơ hội phản kích!
Tần Xuân Ngạn đưa lưng về những nam nhân vừa bị ép buộc, nàng cao giọng hét lên: “Cắt đứt móc dây thừng!”
Các nam nhân như vừa mới tỉnh mộng, Trần Phú cầm một thanh đao trên boong, vọt tới chỗ dây thừng bên nối lấy thuyền hải tặc và thuyền bọn họ, chặt xuống một đao, hai thuyền bị nước biển tác động chậm rãi tách ra.
Được cứu rồi!
Cuối cùng tin tức này truyền đến trong đầu mỗi người, bọn họ hoan hô, các nam nhân vội vàng cởi dây thừng trên người thủy thủ đoàn và quan binh. Tiểu Ngọc được Trần Phú và Ngưu Bưu vây quanh bảo vệ, Huệ Nương thấy rốt cuộc nữ chủ nhân thoát khỏi nguy hiểm, vui mừng đến mức thân thể mềm nhũn, té xỉu trên sàn tàu.
So sánh với người trên thuyền hân hoan nhiệt liệt, Liệt Diễm có vẻ lạnh nhạt yên tĩnh, điều này làm cho người vẫn khống chế hắn Tần Xuân Nhạn phát hoảng.
Nàng rất ít khi động thủ với người khác, nếu không phải tình thế hôm nay nguy cấp, nàng tuyệt đối không nguyện ý bại lộ chuyện mình có võ nghệ. Mà rõ ràng Liệt Diễm này rõ ràng là cao thủ thực chiến, loại người như thế, chỉ cần có một cơ hội nhỏ, sẽ cắn trả đối thủ gấp mười lần!
“Tiểu cô nương, rất lợi hại.”
Liệt Diễm còn duy trì tư thế vừa rồi, nửa ngồi nửa quỳ, hai tay chống lên boong thuyền.
“Hôm nay thu hoạch rất lớn…gặp được hai nữ nhân rất tốt. Nếu nữ nhân quật cường và ngươi hợp thành một người, chính là một nữ hải tặc tuyệt hảo rồi, ha ha.”
Liệt Diễm không để ý kim châm uy hiếp, phối hợp nói tới nói lui.
Cảm giác không rõ trong lòng Tần Xuân Nhạn ngày càng đậm, quần áo của nàng bị mồ hôi lạnh thấm ướt. Khí tràng của người đàn ông này, từng đợt từng đợt sóng đi qua, nàng sắp không áp chế nổi hắn.
Lúc này hắn đang bị những quan binh kia vây quanh, có mấy người mới vừa rồi bị Liệt Diễm đả thương. Bọn họ thấy Liệt Diễm bị kim châm uy hiếp không thể nhúc nhích, nhếch môi cười to: “Tiểu tử ngươi cũng có ngày hôm nay! Không phải là rất trâu bò sao! Gia gia cho ngươi một cước!”
Một người lính không biết đều, đá đến một cước, Tần Xuân Ngạn không kịp ngăn cản, sợ hãi kêu lên: “Đừng!”
Liệt Diễm chính là đang chờ cơ hội này!
Khi binh lính đá tới, hắn nhanh như chớp lấy một tay ban đầu chống lên boong bắt được chân của người đó, thân thể chợt lóe liền rời khỏi vị trí kim châm!
Trong lòng Tần Xuân Ngạn tức giận binh lính này làm chuyện xấu, nhưng chỉ có thể hi vọng có thể dùng kim châm đánh trúng chỗ yếu của Liệt Diễm. Liệt Diễm trải qua trận đánh vừa rồi, đã hiểu rõ võ nghệ của nàng, một tay ném binh lính về phía Tần Xuân Nhạn.
Bị “đạn thịt người” ngăn cản, thân hình Tần Xuân Nhạn tấn công bất giác hơi chậm lại, Liệt Diễm liền thừa dịp có khe hở phía sau lật người leo theo dọc thuyền, đến trước vòng vây quan binh liền tung người nhảy lên một cái, nhảy vào trong biển!
Một hải tặc trốn vào trong biển, còn ai có thể bắt được hắn?
“Đáng chết!”
Tần Xuân Nhạn nhào tới mép thuyền, đã nghe được “Bùm” một tiếng, bóng dáng Liệt Diễm nháy mắt biến mất trên mặt biển.
“Hắn chạy trốn rồi…” Không phải chỉ có một mình Tần Xuân Nhạn tiếc nuối, mọi người trên thuyền vì Liệt Diễm chạy trốn mà rơi vào sợ hãi. Nhất là khi đoàn thủy thủ kể việc Liệt Diễm là kẻ có thù tất báo, mọi người càng thêm thấp thỏm lo âu. Những hải tặc này sẽ tiến hành trả thù bọn họ như thế nào!
Thuyền trưởng quyết định phải chạy thật nhanh, muốn đoàn thủy thủ phải nhanh chóng cập bến cửa Tam Giang. Chỉ cần đến tới bến tàu, bọn họ sẽ an toàn.
“Xuân Nhạn, cám ơn muội!” Tiểu Ngọc được Thanh Tranh đỡ, nói cám ơn với Tần Xuân Nhạn.
Tần Xuân Nhạn không để ý tới câu nói này của nàng, mà là để tay lên mạch môn của Tiểu Ngọc, bắt một hồi lâu mới an toàn.
“May nhờ xương cốt của tỷ tốt, thiếu chút nữa thì động thai khí rồi!”