Tiểu Ngọc nhìn thấy nét mặt đau thương của Hải Đường, trong lòng cảm thấy thương xót, vội vàng trấn an nàng: “Không có việc gì, để tỷ tới trị người đàn bà đanh đá kia cho muội. Muốn đấu võ mồm sao, tỷ tỷ ta không sợ nàng ta.”
Thực ra vào lúc Ngưu thị tới tiệm tơ lụa chửi đổng thì Hải Đường ở hậu viện cũng được tiểu nhị đưa tin rồi. Lúc trước, khi Trần Kế Hán còn sống, Ngưu thị cũng tới gây phiền toái cho nàng không ít lần, lắm mồm chết đi được, suốt ngày thì thầm với bọn hạ nhân rằng nàng là nữ tử lưu lạc từ nơi khác tới. Trần Kế Hán cũng không thích Ngưu thị nhưng mà Ngưu thị là người thiếp do mẫu thân đã mất nạp cho hắn, tốt xấu gì cũng đã sinh cho hắn một nam một nữ cho nên không quản thúc nàng ta quá nhiều, khiến cho nàng ta kiêu ngạo hung hãn, có khi ngay cả Chu thị ở đại phòng cũng không để vào mắt.
Hải Đường là người không thích tranh đấu với người khác, ở Trần gia, cái gì có thể chịu thì chịu, không thể chịu nổi thì tránh đi, Trâu thị thấy thế thì cho rằng nàng là người yếu đuối dễ bắt nạt. Sau khi Trần Kế Hán qua đời, Ngưu thị được phân cho không ít ruộng đất vốn cũng đủ để cho mẹ con nàng ta sống tốt. Nhưng nàng ta lại ghen tỵ với sinh ý của cửa tiệm tơ lụa Hải Đường, cho rằng Hải Đường mới vào Trần gia không lâu lại có thể có được một cửa tiệm, như vậy quá lợi cho nàng nên mới thường xuyên tới nơi này làm loạn.
”Tiểu Ngọc tỷ tỷ, muội...” Hải Đường mới nói được mấy chữ, khóe mắt đã ửng hồng.
”Đừng buồn, đến đây, chúng ta ngồi xuống rồi nói.” Tiểu Ngọc nhìn thấy mỹ nhân rơi lệ, nhất thời chân tay không biết nên để đâu, nàng đúng là người không biết an ủi người khác. Hải Đường nghe vậy vội nói: “Đúng vậy, là do Hải Đường sơ xuất, Tiểu Ngọc tỷ tỷ, Thanh Tranh tỷ tỷ, mau ngồi xuống đi.”
Tiểu Ngọc và Hải Đường tán gẫu một lát mới biết không những Trâu thị tới gây phiền toái cho nàng mà ngay cả chính thất Chu thị cũng âm thầm ngáng chân nàng.
”Muội nói là vợ cả của tên kia cũng âm thầm gây khó dễ cho muội?” Đôi mày của Tiểu Ngọc càng nhíu chặt, gia đấu trạch đấu này quả thực là một môn học nha. Lão công đã chết rồi mà vẫn còn không ngừng đấu tranh, người với người đấu nhau quả thực vui như vậy sao?
Hải Đường bất đắc dĩ thở dài một tiếng, từ từ giải thích với hai người về chuyện của Chu thị.
Thì ra Trần Kế Hán này có thể trở thành phú hào ở Thành Minh Châu đều là nhờ buôn bán tơ lụa, nhà mẹ đẻ của Chu thị cũng buôn bán tơ lụa. Hai nhà liên kết nhờ quan hệ thông gia khiến cho chuyện buôn bán của Trần Kế Hán càng ngày càng phát triển. Hiện tại Trần Kế Hán đã qua đời, Chu thị dựa vào sự giúp đỡ của nhà mẹ đẻ, hiện tại đã thu hết tất của chuyện buôn bán tơ lụa của Trần gia về tay mình.
Hải Đường nhớ lại lúc nàng vẫn ở Trần gia, chính thất đối xử với nàng rất quan tâm, luôn luôn tươi cười với nàng, không ngờ bây giờ lại đối phó với nàng như vậy.
”Chu thị đã chặt đứt nguồn cung cấp của cửa tiệm tơ lụa, hiện tại tiệm tơ lụa của muội chỉ còn là một cái thùng rỗng.
Một câu này của Hải Đường khiến cho Tiểu Ngọc kinh hãi.
Nàng vốn cũng làm kinh doanh, sao không biết tác hại của việc bị chặt đứt nguồn cung cấp nghiêm trọng như thế nào chứ?
”Chu thị đã làm gì?” Tiểu Ngọc sốt ruột truy hỏi.
Hải Đường nói: “Hàng hóa của cửa hàng tơ lụa này của muội vốn là dựa vào nguồn cung cấp của kho vải ở Trần gia, hiện tại Chu thị nói nếu như đã phân gia thì tự mình phải tìm hàng hóa, không được bán tơ lụa của Trần gia nữa.”
Tiểu Ngọc và Thanh Tranh nghe Hải Đường nói xong đều không nói gì.
Đơn giản mà nói, Trần gia kinh doanh hàng loạt cửa hàng tơ lụa, mà cửa hàng tơ lụa và mấy thôn trang này của Hải Đường đều là chi nhánh tiêu thụ của Trần gia. Nhưng hiện tại, rõ ràng là chi nhánh này của Hải Đường bị tổng công ty* gạch tên rồi. (*Anh Thơ: Ta nghĩ đoạn này là Tiểu Ngọc giải thích đơn giản lại cho nên dùng từ hiện đại cho dễ hiểu.)
Chiêu này của Chu thị quả nhiên là đủ độc, chặt đứt nguồn cung cấp, để cho Hải Đường tự tìm hàng hóa. Hải Đường chưa kinh doanh bao giờ, biết tìm hàng hóa ở đâu?
Hơn nữa, cho dù Hải Đường biết tìm hàng hóa ở đâu thì những thương gia trong thành này đều có quan hệ với Trần gia, có bán hàng cho nàng hay không cũng là một vấn đề!
Sau khi Trần Kế Hán qua đời, Chu thị yên yên lặng lặng phân gia, nhưng cũng không hề có ý tốt, muốn cho Hài Đường không thể đặt chân ở Thành Minh Châu.
Nàng không được phân ruộng đất giống Ngưu thị, Ngưu thị chỉ cần ngồi đợi tiền thuê đất đưa tới, vậy mà nàng ta còn ghen tỵ với nàng? Thật nực cười! Một cửa hàng tơ lụa trống rỗng, có gì đáng để ghen tỵ! Ngươi thích cửa tiệm như vậy thì lấy ruộng đất của ngươi tới đổi đi.
Mấy ngày nay Hải Đường đều cảm thấy nực cười. Hàng tích trữ trong cửa tiệm cũng sắp bán hết rồi, hàng mới lại không hề có tin tức...
”Hải Đường, muội tính... giải quyết vấn đề nguồn cung cấp này như thế nào?”
Tiểu Ngọc hỏi, không có nguồn cung cấp thì sao có thể kinh doanh. Phàm là người buôn bán thì đều hiểu đạo lý này, hơn nữa vấn đề lớn nhất còn là Hải Đường là người bên ngoài tới.
”Cũng không phải là không có cách...” Hải Đường cười khổ: “Muội để cho người làm đi liên hệ với một số hộ nhỏ ở nông thôn, tuy hiện tại không phải là lúc thu mua nhiều nhất nhưng trong tay họ cũng có một số hàng hóa tích trữ có thể bán lại cho muội. Chỉ là... những tấm lụa này đều chỉ là vải tơ bình thường, màu sắc hoa văn đều là loại cơ bản.” Cái gọi là hộ nhỏ ở nông thôn này chính là những nhà nông trồng dâu, nuôi tằm, tự mình dệt vải.
Đến cổ đại này lâu như vậy, Tiểu Ngọc còn là nữ nhân làm kinh doanh, đương nhiên có biết một chút về cấp bậc của tơ lụa. Dân chúng bình thường hàng ngày mặc nhiều nhất là loại vải bố đơn giản, hơi có tiền một chút thì mặc vải bông. Nhưng người giàu có sẽ mặc tơ lụa, nhưng mà một số phú nông, địa chủ cũng chỉ mặc những vải tơ bình thường có màu sắc cơ bản, đường vân phẳng, loại vải tơ này ngoại trừ chất lượng tốt hơn vải bố, vải bông một chút thì quả thực không có gì đặc biệt.
Quan viên và quý tộc mới là những người sẽ mặc những loại tơ lụa có hoa văn và màu sắc phức tạp. Mà ở của hàng tơ lụa, nếu như là bán loại tơ lụa cao cấp này thì cũng kiếm được nhiều lợi nhuận nhất, có cùng nguyên lý với việc bán hàng hiệu giá trên trời ở hiện đại sau này.
Hiện tại, Hải Đường chỉ có thể mua được một số lượng lớn vải tơ bình thường, không phải loại tơ lụa cao cấp, như vậy có thể nghĩ được lợi nhuận sẽ thấp như thế nào. Nhưng mà nếu như không bán những loại vải tơ bình thường này thì cửa hàng tơ lụa của nàng sẽ phải đóng cửa!
Tiểu Ngọc tự cho mình là người nhanh trí nhưng lúc này cũng không nghĩ ra cách nào hay, rốt cuộc phải làm sao mới có thể biến những hàng hóa thông thường này trở thành loại hàng hóa mà người ta phải tranh nhau mua?
A... Tiểu Ngọc đột nhiên nhớ tới, tơ lụa bình thường, mau sắc cơ bản thì có thể nhuộm màu.
”Hải Đường, nếu không thì muội tìm phường nhuộm, nhuộm màu cho những loại tơ lụa này, như vậy thì có thể bán được giá hơn.
Vẻ mặt Hải Đường càng thêm ai oán: “Muội cũng nghĩ tới, nhưng mà... không có phường nhuộm nào đồng ý nhuộm vải cho muội!”
Cái gì? Khách hàng tới cửa cũng không chịu làm? Lúc đầu Tiểu Ngọc không nghĩ ra là vì sao nhưng suy nghĩ một lúc cuối cùng cũng hiểu rồi.
Đây hẳn là thủ đoạn của vị Chu phu nhân kia.
Nhưng không ngờ Thanh Tranh lại nói ra một câu khiến cho mọi người vô cùng vui mừng....
”Hải Đường, nếu không chê thì tỷ có thể nhuộm vải giúp muội!”
Hải Đường, Tiểu Ngọc, Thu Lam, Tuệ Nương, bốn ánh mắt của bốn người đồng loạt nhìn về phía Thanh Tranh.
”Thanh Tranh tỷ, có thật không?” Gương mặt Hải Đường lộ rõ vẻ vui mừng, cũng không để ý hình tượng, nhanh chóng chạy đến trước mặt Tranh Tranh, dùng ánh mắt trông mong nhìn nàng.
Lúc này Tiểu Ngọc mới nhớ tới Tranh Tranh là nữ thợ may, bản thân cũng mở một cửa hàng may y phục, nàng ấy biết nhuộm vải cũng không phải chuyện lạ!
Thời đại này, nhuộm vải rất đơn giản, có thể tự thực hiện tại nhà, chỉ cần thùng nhuộm và màu nhuộm là được. Tuy rằng vất vả hơn rất nhiều so với đặt hàng ở phường nhuộm nhưng mà chỉ cần đạt được mục đích thì vất vả một chút cũng không ngại.
Tranh Tranh nhìn đôi mắt mong ngóng của Hải Đường, bật cười lớn, nói: “Đừng lo lắng, giao cho tỷ đi!”
Thực ra vào lúc Ngưu thị tới tiệm tơ lụa chửi đổng thì Hải Đường ở hậu viện cũng được tiểu nhị đưa tin rồi. Lúc trước, khi Trần Kế Hán còn sống, Ngưu thị cũng tới gây phiền toái cho nàng không ít lần, lắm mồm chết đi được, suốt ngày thì thầm với bọn hạ nhân rằng nàng là nữ tử lưu lạc từ nơi khác tới. Trần Kế Hán cũng không thích Ngưu thị nhưng mà Ngưu thị là người thiếp do mẫu thân đã mất nạp cho hắn, tốt xấu gì cũng đã sinh cho hắn một nam một nữ cho nên không quản thúc nàng ta quá nhiều, khiến cho nàng ta kiêu ngạo hung hãn, có khi ngay cả Chu thị ở đại phòng cũng không để vào mắt.
Hải Đường là người không thích tranh đấu với người khác, ở Trần gia, cái gì có thể chịu thì chịu, không thể chịu nổi thì tránh đi, Trâu thị thấy thế thì cho rằng nàng là người yếu đuối dễ bắt nạt. Sau khi Trần Kế Hán qua đời, Ngưu thị được phân cho không ít ruộng đất vốn cũng đủ để cho mẹ con nàng ta sống tốt. Nhưng nàng ta lại ghen tỵ với sinh ý của cửa tiệm tơ lụa Hải Đường, cho rằng Hải Đường mới vào Trần gia không lâu lại có thể có được một cửa tiệm, như vậy quá lợi cho nàng nên mới thường xuyên tới nơi này làm loạn.
”Tiểu Ngọc tỷ tỷ, muội...” Hải Đường mới nói được mấy chữ, khóe mắt đã ửng hồng.
”Đừng buồn, đến đây, chúng ta ngồi xuống rồi nói.” Tiểu Ngọc nhìn thấy mỹ nhân rơi lệ, nhất thời chân tay không biết nên để đâu, nàng đúng là người không biết an ủi người khác. Hải Đường nghe vậy vội nói: “Đúng vậy, là do Hải Đường sơ xuất, Tiểu Ngọc tỷ tỷ, Thanh Tranh tỷ tỷ, mau ngồi xuống đi.”
Tiểu Ngọc và Hải Đường tán gẫu một lát mới biết không những Trâu thị tới gây phiền toái cho nàng mà ngay cả chính thất Chu thị cũng âm thầm ngáng chân nàng.
”Muội nói là vợ cả của tên kia cũng âm thầm gây khó dễ cho muội?” Đôi mày của Tiểu Ngọc càng nhíu chặt, gia đấu trạch đấu này quả thực là một môn học nha. Lão công đã chết rồi mà vẫn còn không ngừng đấu tranh, người với người đấu nhau quả thực vui như vậy sao?
Hải Đường bất đắc dĩ thở dài một tiếng, từ từ giải thích với hai người về chuyện của Chu thị.
Thì ra Trần Kế Hán này có thể trở thành phú hào ở Thành Minh Châu đều là nhờ buôn bán tơ lụa, nhà mẹ đẻ của Chu thị cũng buôn bán tơ lụa. Hai nhà liên kết nhờ quan hệ thông gia khiến cho chuyện buôn bán của Trần Kế Hán càng ngày càng phát triển. Hiện tại Trần Kế Hán đã qua đời, Chu thị dựa vào sự giúp đỡ của nhà mẹ đẻ, hiện tại đã thu hết tất của chuyện buôn bán tơ lụa của Trần gia về tay mình.
Hải Đường nhớ lại lúc nàng vẫn ở Trần gia, chính thất đối xử với nàng rất quan tâm, luôn luôn tươi cười với nàng, không ngờ bây giờ lại đối phó với nàng như vậy.
”Chu thị đã chặt đứt nguồn cung cấp của cửa tiệm tơ lụa, hiện tại tiệm tơ lụa của muội chỉ còn là một cái thùng rỗng.
Một câu này của Hải Đường khiến cho Tiểu Ngọc kinh hãi.
Nàng vốn cũng làm kinh doanh, sao không biết tác hại của việc bị chặt đứt nguồn cung cấp nghiêm trọng như thế nào chứ?
”Chu thị đã làm gì?” Tiểu Ngọc sốt ruột truy hỏi.
Hải Đường nói: “Hàng hóa của cửa hàng tơ lụa này của muội vốn là dựa vào nguồn cung cấp của kho vải ở Trần gia, hiện tại Chu thị nói nếu như đã phân gia thì tự mình phải tìm hàng hóa, không được bán tơ lụa của Trần gia nữa.”
Tiểu Ngọc và Thanh Tranh nghe Hải Đường nói xong đều không nói gì.
Đơn giản mà nói, Trần gia kinh doanh hàng loạt cửa hàng tơ lụa, mà cửa hàng tơ lụa và mấy thôn trang này của Hải Đường đều là chi nhánh tiêu thụ của Trần gia. Nhưng hiện tại, rõ ràng là chi nhánh này của Hải Đường bị tổng công ty* gạch tên rồi. (*Anh Thơ: Ta nghĩ đoạn này là Tiểu Ngọc giải thích đơn giản lại cho nên dùng từ hiện đại cho dễ hiểu.)
Chiêu này của Chu thị quả nhiên là đủ độc, chặt đứt nguồn cung cấp, để cho Hải Đường tự tìm hàng hóa. Hải Đường chưa kinh doanh bao giờ, biết tìm hàng hóa ở đâu?
Hơn nữa, cho dù Hải Đường biết tìm hàng hóa ở đâu thì những thương gia trong thành này đều có quan hệ với Trần gia, có bán hàng cho nàng hay không cũng là một vấn đề!
Sau khi Trần Kế Hán qua đời, Chu thị yên yên lặng lặng phân gia, nhưng cũng không hề có ý tốt, muốn cho Hài Đường không thể đặt chân ở Thành Minh Châu.
Nàng không được phân ruộng đất giống Ngưu thị, Ngưu thị chỉ cần ngồi đợi tiền thuê đất đưa tới, vậy mà nàng ta còn ghen tỵ với nàng? Thật nực cười! Một cửa hàng tơ lụa trống rỗng, có gì đáng để ghen tỵ! Ngươi thích cửa tiệm như vậy thì lấy ruộng đất của ngươi tới đổi đi.
Mấy ngày nay Hải Đường đều cảm thấy nực cười. Hàng tích trữ trong cửa tiệm cũng sắp bán hết rồi, hàng mới lại không hề có tin tức...
”Hải Đường, muội tính... giải quyết vấn đề nguồn cung cấp này như thế nào?”
Tiểu Ngọc hỏi, không có nguồn cung cấp thì sao có thể kinh doanh. Phàm là người buôn bán thì đều hiểu đạo lý này, hơn nữa vấn đề lớn nhất còn là Hải Đường là người bên ngoài tới.
”Cũng không phải là không có cách...” Hải Đường cười khổ: “Muội để cho người làm đi liên hệ với một số hộ nhỏ ở nông thôn, tuy hiện tại không phải là lúc thu mua nhiều nhất nhưng trong tay họ cũng có một số hàng hóa tích trữ có thể bán lại cho muội. Chỉ là... những tấm lụa này đều chỉ là vải tơ bình thường, màu sắc hoa văn đều là loại cơ bản.” Cái gọi là hộ nhỏ ở nông thôn này chính là những nhà nông trồng dâu, nuôi tằm, tự mình dệt vải.
Đến cổ đại này lâu như vậy, Tiểu Ngọc còn là nữ nhân làm kinh doanh, đương nhiên có biết một chút về cấp bậc của tơ lụa. Dân chúng bình thường hàng ngày mặc nhiều nhất là loại vải bố đơn giản, hơi có tiền một chút thì mặc vải bông. Nhưng người giàu có sẽ mặc tơ lụa, nhưng mà một số phú nông, địa chủ cũng chỉ mặc những vải tơ bình thường có màu sắc cơ bản, đường vân phẳng, loại vải tơ này ngoại trừ chất lượng tốt hơn vải bố, vải bông một chút thì quả thực không có gì đặc biệt.
Quan viên và quý tộc mới là những người sẽ mặc những loại tơ lụa có hoa văn và màu sắc phức tạp. Mà ở của hàng tơ lụa, nếu như là bán loại tơ lụa cao cấp này thì cũng kiếm được nhiều lợi nhuận nhất, có cùng nguyên lý với việc bán hàng hiệu giá trên trời ở hiện đại sau này.
Hiện tại, Hải Đường chỉ có thể mua được một số lượng lớn vải tơ bình thường, không phải loại tơ lụa cao cấp, như vậy có thể nghĩ được lợi nhuận sẽ thấp như thế nào. Nhưng mà nếu như không bán những loại vải tơ bình thường này thì cửa hàng tơ lụa của nàng sẽ phải đóng cửa!
Tiểu Ngọc tự cho mình là người nhanh trí nhưng lúc này cũng không nghĩ ra cách nào hay, rốt cuộc phải làm sao mới có thể biến những hàng hóa thông thường này trở thành loại hàng hóa mà người ta phải tranh nhau mua?
A... Tiểu Ngọc đột nhiên nhớ tới, tơ lụa bình thường, mau sắc cơ bản thì có thể nhuộm màu.
”Hải Đường, nếu không thì muội tìm phường nhuộm, nhuộm màu cho những loại tơ lụa này, như vậy thì có thể bán được giá hơn.
Vẻ mặt Hải Đường càng thêm ai oán: “Muội cũng nghĩ tới, nhưng mà... không có phường nhuộm nào đồng ý nhuộm vải cho muội!”
Cái gì? Khách hàng tới cửa cũng không chịu làm? Lúc đầu Tiểu Ngọc không nghĩ ra là vì sao nhưng suy nghĩ một lúc cuối cùng cũng hiểu rồi.
Đây hẳn là thủ đoạn của vị Chu phu nhân kia.
Nhưng không ngờ Thanh Tranh lại nói ra một câu khiến cho mọi người vô cùng vui mừng....
”Hải Đường, nếu không chê thì tỷ có thể nhuộm vải giúp muội!”
Hải Đường, Tiểu Ngọc, Thu Lam, Tuệ Nương, bốn ánh mắt của bốn người đồng loạt nhìn về phía Thanh Tranh.
”Thanh Tranh tỷ, có thật không?” Gương mặt Hải Đường lộ rõ vẻ vui mừng, cũng không để ý hình tượng, nhanh chóng chạy đến trước mặt Tranh Tranh, dùng ánh mắt trông mong nhìn nàng.
Lúc này Tiểu Ngọc mới nhớ tới Tranh Tranh là nữ thợ may, bản thân cũng mở một cửa hàng may y phục, nàng ấy biết nhuộm vải cũng không phải chuyện lạ!
Thời đại này, nhuộm vải rất đơn giản, có thể tự thực hiện tại nhà, chỉ cần thùng nhuộm và màu nhuộm là được. Tuy rằng vất vả hơn rất nhiều so với đặt hàng ở phường nhuộm nhưng mà chỉ cần đạt được mục đích thì vất vả một chút cũng không ngại.
Tranh Tranh nhìn đôi mắt mong ngóng của Hải Đường, bật cười lớn, nói: “Đừng lo lắng, giao cho tỷ đi!”