Mỹ Ngọc Thiên Thành

Quyển 1 - Chương 160: Ta biết!

“A!”
Mấy người Hải Đường, Thu Lam, Huệ Nương cùng Đinh Hương bị dọa đến hét ầm lên, tuy Thanh Tranh không có kêu ra tiếng, nhưng sắc mặt cũng trở nên xanh trắng.
Ngược lại Tiểu Ngọc chỉ liếc mắt một cái là nhận ra Liệt Diễm, nhưng mà hắn trốn đến trên xà nhà từ lúc nào vậy?
Liệt Diễm giống như một con diều hâu xoay người giữa không trung thoải mái rơi xuống đất, đáng tiếc không đợi hắn đứng vững, Tần Xuân Nhạn cũng đã trượt tới, kim châm trong tay phóng vào Nhâm huyệt, đúng là kim châm đòi mạng.
Tên tặc này thế mà có thể tùy ý ra vào Tần gia trang của nàng, Tần Xuân Nhạn bỗng nhiên tức giận, cũng không quan tâm xuống tay nặng nhẹ, cố gắng khiến hắn ngã xuống.
Một lần Liệt Diễm chống lại Tần Xuân Nhạn bất ngờ không phòng ngự bị tổn thương nặng, thương thế ở ngực phải dưỡng thương đến hơn nửa tháng mới tốt, cho nên đối với tập kích của nàng đã sớm có chuẩn bị. Hắn không chút hoang mang lại có thể cứ như vậy bay lên khỏi mặt đất, tránh thoát toàn bộ kim châm, thân hình trong không trung không ngừng nghỉ chút nào nhắm thẳng Tiểu Ngọc đang ngồi trên ghế bay tới.
Tần Xuân Nhạn thấy Liệt Diễm không có trúng chiêu ngược lại lướt qua nàng đánh về phía Tiểu Ngọc, cắn răng một cái tung người nhảy lên kim châm trong tay nhắm thẳng vào lòng bàn chân của Liệt Diễm, nếu bị nàng đâm trúng huyệt Dũng Tuyền, Liệt Diễm khẳng định bị mất phần lớn công lực.
Đáng tiếc từ đầu đến cuối trình độ của Tần Xuân Nhạn không bằng Liệt Diễm. Liệt Diễm chú ý tới động tác của nàng nên thân hình trầm xuống, Tần Xuân Nhạn thầm kêu một tiếng không tốt, chiêu thức đã dùng hết, bị Liệt Diễm xoay khuỷu một kích đánh trúng cổ tay, kim châm ‘leng keng’ rơi xuống đất.
”Đừng đánh, Liệt Diễm.” Tiểu Ngọc đứng ngoài xem sáng suốt, nhìn ra Liệt Diễm vẫn còn hạ thủ lưu tình, không có ra tay ác độc, liền lên tiếng khuyên một câu.
Liệt Diễm rơi xuống bên người nàng, một tay chống đỡ ghế dựa sau lưng nàng, cười hắc hắc nói: “Ta vốn cũng không muốn đánh nhau với nàng ta, là nàng ta không nói tiếng nào liền ra tay đánh lén. Ừ, thật có phong độ của hải tặc chúng ta.
”Ngươi!” Tần Xuân Nhạn còn muốn tiến lên tái chiến (đánh lần nữa), nhưng ném chuột sợ vỡ đồ*, thấy hắn đứng sau lưng Tiểu Ngọc, nàng cũng không dám ra tay.
* Ném chuột sợ vỡ đồ: đánh kẻ xấu nhưng còn e ngại.
Tiểu Ngọc nhức đầu xoa chân mày, thiếu niên bất lương xuất quỷ nhập thần này, khi nào thì có thể yên tĩnh một chút đây?
”Ngươi lại tới làm gì? Trở về làm rất tốt sự nghiệp hải tặc rất có tiền đồ của ngươi đi.” Tiểu Ngọc nhịn không được phun ta một câu chế nhạo học được ở kiếp trước trên Internet.
Tần Xuân Nhạn đứng cách chỗ ngồi của Tiểu Ngọc ba bước, trợn mắt nhìn Liệt Diễm. Chúng nữ nhân cũng không tự giác đứng phía sau Tần Xuân Nhạn, hán tử cường hào bỗng nhiên xuất hiện thật sự rất dọa người, Huệ Nương, Đinh Hương, cùng Thanh Tranh đều biết lai lịch của hắn. Tuy Hải Đường cùng Thu Lam chưa từng thấy qua Liệt Diễm, nhưng nghe đối thoại cũng đoán được thân phận của hắn.
Liệt Diễm nằm ở trên ghế dựa cà lơ phất phơ nói: “Ta đến xem nàng, nhưng mà nếu nàng không kêu tên của ta, ta cũng sẽ không xuất hiện.”
Mọi người nghe vậy cả kinh, đặc biệt là Tần Xuân Nhạn.
Nói như vậy, mấy ngày qua Liệt Diễm đều núp ở trang viên Tần gia, Tiểu Ngọc đi đến chỗ nào hắn liền đi theo đến đó? Nếu không cũng sẽ không thể nào khéo như vậy, vừa kêu tên hắn liền chạy ra.
Tiểu Ngọc không biết từ khi nào thì sức quyến rũ của bản thân lớn đến như vậy, chẳng lẽ đây là số mệnh của nữ chính xuyên qua trong truyền thuyết hay sao? Ông trời, không cần chơi ta như vậy có được hay không?
Loại đào hoa này, nàng thật sự không muốn đâu!
Chỉ là nàng nhớ mấy ngày trước Tần Xuân Nhạn đã tiến hành một cuộc điều tra kỹ lưỡng ở trang viên Tần gia, còn thêm vài tên gia đinh, vậy mà cũng không tìm ra được Liệt Diễm, có thể thấy được công lực ẩn nấp của hắn có bao nhiêu cường đại. Người như thế, Tiểu Ngọc cũng không muốn trở thành kẻ địch với hắn một chút nào.

”Vậy ngươi biết vì sao ta lại gọi ngươi không?” Tiểu Ngọc quyết định trước tiên không nói về chuyện hắn đột nhiên xuất hiện.
Vẻ mặt Liệt Diễm biến đổi, bỗng nhiên chuyển thành bộ dáng thật ủy khuất: “Có phải nàng hoài nghi ta đến đoạt hàng của bằng hữu nàng không? Hai ngày nay ta chưa từng ra biển, việc làm ăn của ta cũng không thiếu.”
Thì ra lúc Tiểu Ngọc nghe Hải Đường nói có người chết có chút nghi hoặc, đây không giống cách hành sự của Liệt Diễm.
”Thật sự không phải ngươi?”
”Chuyện này thì có cái gì tốt mà giả bộ. Dù sao công việc làm ăn của chúng ta chính cướp không cướp thuyền này thì cướp thuyền kia, coi như là ta cướp thì có sao?” Liệt Diễm tiếp tục tùy ý nói, lại làm mọi người trong sảnh khinh thường. Người này quả thật là quen thói cường đạo.
Từ trước đến nay cường đạo đều bị người khinh thường, huống chi Hải Đường vừa bị Hải tặc đoạt đi hàng hóa, thấy Liệt Diễm càng gợi lên tâm sự của nàng. Nhưng Liệt Diễm là nam nhân có võ công cao cường, trong các nàng ngoại trừ Tần Xuân Nhạn có chút công phu, ai mà không phải là người mỏng manh yêu kiều, nào dám cứng đối cứng với Liệt Diễm.
Tiểu Ngọc biết Liệt Diễm được nuôi lớn ở trong cái dạng hoàn cảnh nào, đối với ngôn ngữ, cử chỉ của hắn lại có hơn vài phần khoan dung. Thật ra Liệt Diễm cũng không phải là người không biết đúng sai, chỉ là “Cỏ sinh trưởng trong bóng tối, không cần dìu dắt cũng tự thẳng. Cát trắng bị nhuộm đen, sẽ thành đen.” Hoàn cảnh sinh trưởng của hắn quyết định cách sống của hắn. Cho nên hắn nói đến việc cướp bóc dường như không có việc gì, hoàn toàn không thấy có gì sai.
”Vậy ngươi suốt ngày không trở về biển, đi theo ta làm gì? Chúng ta không phải đã nói xong hết rồi sao?” Tiểu Ngọc tự nhận ngày đó làm ‘Công tác tư tưởng’ cũng tính là rất thành công, nhưng lại không thể lừa Liệt Diễm đi, thật là nhức đầu.
Liệt Diễm đứng lên duỗi lưng một cái: “Không làm gì, chỉ là muốn đi theo nàng, muốn xem xem có phải ta giống như tối hôm đó nàng nói cái gì mà -- tim đập nhanh, ngày nhớ đêm mong, ngủ không yên giấc…..”
Thì ra là.... Như vậy? Tiểu Ngọc thầm than, không phải là hắn tính toán học yêu ta như thế nào chứ?
Ngàn vạn lần không cần nha…...
”Liệt Diễm, ta tin tưởng ngươi tuyệt đối không có những phản ứng này. Hiện tại ngươi có thể đi chưa?”
Liệt Diễm sờ một cái đầu. Mấy ngày nay hắn âm thầm ẩn núp nhìn nhất cử nhất động của Tiểu Ngọc, chỉ là muốn biết bản thân đối với nữ tử này đến cùng là có loại cảm giác gì. Hiện tại xem ra đã bị nàng nói đúng, khả năng bản thân chỉ lả nhất thời mới mẻ thôi à?
Liệt Diễm chợt rời khỏi chỗ ngồi của Tiểu Ngọc đi về phía cửa, Tần Xuân Nhạn nhịn không được quát: “Đứng lại, ngươi cứ như vậy mà đi? Xem Tần gia ta là chỗ nào?”
Liệt Diễm quay đầu lại tùy ý trả lời: “Đúng rồi, nữ nhân này……. Đúng đúng đúng, chính là ngươi!” Hắn chỉ vào Liệt Diễm.
”Ta... Làm sao?” Hải Đường theo bản năng trốn phía sau Tần Xuân Nhạn. Liệt Diễm bất kệ là dáng người, võ công, hay là công việc đều làm cho người ta sợ hãi, phản ứng của Hải Đường như thế thật sự rất bình thường. Có thể nói chuyện tự nhiên với hắn như Tiểu Ngọc, mới là người ngoại tộc đấy.
”Hàng hoá của ngươi là theo đội thuyền nào đi? Những thứ ngày đó bị cướp là gì?” Liệt Diễm hỏi hai vấn đề, Hả Đường do dự, này…. Có nên nói cho hắn hay không? Nàng nhìn về phía Tiểu Ngọc xin giúp đỡ. Tiểu Ngọc ừ nhẹ, gật đầu: “Nói đi!”
Hải Đường không biết Liệt Diễm hỏi chuyện này là muốn làm gì, nàng trả lời.
Tần Xuân Nhạn hận, hàm răng ngứa một chút, nhưng lại hết cách với hắn!

back top