“Tiểu Ngọc tỷ tỷ, tỷ mau trở về đi! Tỷ mới sinh được có ba tháng, sao có thể ra gió được chứ?” Tần Xuân Nhạn thấy Tiểu Ngọc tự mình chạy lên boong thuyền, vội vàng đuổi theo kéo nàng trở về.
Tiểu Ngọc dĩ nhiên biết, theo lý luận của Trung y, khi ở cữ cho dù một chút gió cũng không được nhiễm, muốn tắm cũng không thể tắm. Nhưng Tây y đời sau lại hoàn toàn khác biệt, sản phụ trong phòng bệnh còn có thể mở cửa sổ thật to để không khí lưu thông, như thế thân thể sản phụ mới có thể tốt được. Tiểu Ngọc tất nhiên là người theo khuynh hướng của cách nói thứ hai, nhưng mà nàng đương nhiên sẽ không cùng cãi cọ với nữ thần y Tần Xuân Nhạn, ngoan ngoãn trở về khoang thuyền.
Bất luận như thế nào, sẽ rất nhanh thôi, nàng có thể gặp mặt Thiên Thành, người khiến nàng ngày nhớ đêm mong.
Nhưng nàng thật sự không ngờ, nàng sẽ lấy cách thức này mà nhìn thấy Thiên Thành.
Lúc này, cảm giác so với lần đến Lâm An lần trước thật sự khác biệt một trời một vực, thuận buồm xuôi gió nên rất nhanh đã đạt được mục đích. Thì ra lúc nào Tiểu Ngọc và Tần Xuân Nhạn cũng sợ cái tên Liệt Diễm khùng khùng điên điên đó đến quấy rối, nhưng lại không ngờ một đường đi lúc nào cũng yên ổn đến mức khiến người khác cảm thấy khó chịu, ngay cả một trận mưa gió cũng không có, nên có thể một đường lái đến Lâm An.
Lâm An, ta đã trở về!
Tiểu Ngọc ôm Tiểu Minh đang y y nha nha trong miệng, từ trên thuyền bước lên đất liền Lâm An, trong lòng nàng không nhịn được nên có chút kích động.
Ngay cả Huệ Nương cũng lẩm bẩm: “Ai nha, phu nhân, cuối cùng chúng ta cũng trở lại...”
Dĩ nhiên từ bến thuyền đến được thành Lâm An cũng còn không ít chặng đường. Bọn họ thuê mấy chiếc xe ngựa, hào hứng hướng đến thành Lâm An. Trước hết đưa Tần Xuân Nhạn và Đinh Hương đến Tần Phủ rồi mới trở về Tống phủ.
“Minh Nhi, chúng ta sắp gặp được phụ thân rồi, con vui mừng không? Hả?” Tiểu Ngọc đùa với đứa con trai phúng phính dễ thương của mình. Tiểu Minh dĩ nhiên không thể nào hiểu được lời mẫu thân, quơ hai bàn tay nhỏ bé giống hệt ngó sen của bé cười ha ha không ngừng, đôi mắt to tròn, thừa hưởng hoàn toàn vẻ ngoài tuấn tú của Tống Tiềm.
Rốt cuộc Huệ Nương cũng bị nữ chủ nhân của mình chọc cười: “Sao tiểu hài tử có thể nghe hiểu được chứ?”
Tiểu Ngọc chỉ cười không nói. Nói hài tử vui mừng nhưng thật ra người vui mừng nhất chỉ có nàng. Nhưng nàng lại có chút lo lắng sờ gò má của mình một cái: “Ai nha, Huệ Nương, bà nói có phải bộ dạng của ta quá thảm hại rồi không?” Hành động trên thuyền bất tiện, dĩ nhiên không thể tắm rửa trang điểm, trong lúc bất chợt Tiểu Ngọc đột nhiên lo lắng đến vấn đề hình tượng của mình.
Còn nữa, nàng vừa mới sinh hài tử, có phải vừa thoạt nhìn đã rất giống như bà mập ngoài chợ không? Mặc dù có Tần Xuân Nhạn chăm sóc, trên mặt nàng cũng không có các vết linh tinh đáng sợ gì đó khi có thai, nhưng gương mặt bị sưng cũng không thể tránh khỏi. A, thì ra quá nóng ruột muốn trở về mà quên mất điều này!
Sớm biết để thêm một vài ngày nữa mới trở về Lâm An rồi!
Bây giờ nhớ lại cũng không kịp nữa...
Huệ Nương nhìn thấy biểu hiện trên gương mặt Tiểu Ngọc bỗng nhiên lúc tạnh lúc mưa, thật là buồn cười. Phu nhân quá để ý đến lão gia rồi, hi vọng lão gia cũng thường xuyên nhung nhớ đến phu nhân mới phải!
Chỉ là nghe qua phu nhân nói, lão gia thường viết cho phu nhân những bức thư vô cùng ngọt ngào, có thể thấy được tình cảm của lão gia đối với phu nhân chưa hề giảm, một mực chờ đợi nàng trở về
Thời điểm Huệ Nương đến Tống gia, Tống Tiềm còn là một người bệnh nặng quấn thân, toàn thân đầm đìa máu. Bà tận mắt thấy Tiểu Ngọc phải chịu nhiều đau khổ như thế nào để chữa khỏi cho Tống Tiềm, còn phải tự mình ra ngoài buôn bán giành giật được một phần gia nghiệp thật to, lúc này lão gia mới có thể yên tâm đi học thi đậu Trạng Nguyên
Đoạn đường đó đầy phong ba bão táp, còn có thể nói là đầy nguy hiểm rình rập. Còn có vô số người chỉ trỏ Tống Tiềm và Tiểu Ngọc, đòi phạt nặng bọn họ bởi vì hôn lễ đã diễn ra. Nhưng trong lòng Huệ Nương thật sự vui mừng không biết nói thế nào cho phải, vì lão gia không phải là người vô lương, không có lòng phản bội người vợ tào khang này, về sau phu nhân nhất định sẽ rất hạnh phúc!
Ai ngờ đất bằng dậy sóng, Tống Tiềm mất tích, Tiểu Ngọc rời kinh, quanh đi quẩn lại nhưng cuối cùng vẫn trở về thành Lâm An này.
Bọn họ chia ly lâu như vậy, lúc này cũng nên đoàn tụ rồi chứ?
“Thùng! Thùng! Thùng!”
Tiếng gõ cửa trầm thấp ở nơi cửa chính của Tống phủ vang lên.
Trở lại Tống phủ, sắc trời cũng dần dần tối xuống. Trần Phú đi đến trước đại môn dùng sức gõ, Huệ Nương xuống xe ngựa trước, rồi đỡ Tiểu Ngọc xuống. Tiểu Trân phía sau ôm Tiểu Minh Nhi xuống xe, liền nghe tiếng cửa chính mở ra “ken két”
“Ai vậy?”
Là âm thanh của lão gia nhân, Tống Hoa. Đây là người lão gia mướn sau này, quản lý người sai vặt thuận tiện quản lý luôn Hoa Mộc. Tại sao lâu như vậy mới đến mở cửa, mà giọng nói còn bình tĩnh như thế?
Tiểu Ngọc trở về nhà nên sốt ruột, không để ý so đo cùng Tống Hoa, vội nói: “Tống Hoa, là ta!”
Tống Hoa nhấc đèn lồng trong tay, vừa đúng chiếu trên người Tiểu Ngọc. Toàn thân hắn chấn động, chợt lộ ra vẻ mặt vừa mừng vừa sợ, hô một tiếng “Phu nhân!”
“Phu nhân, là phu nhân trở lại!”
Theo tiếng hô vang vọng của Tống Hoa, một đám lớn người lũ lượt kéo từ trong các phòng ra, kèm theo một dãy đèn lồng tới chiếu trong viện sáng như ban ngày.
“Phu nhân, phu nhân người trở lại rồi!”
“Phu nhân trở lại là tốt rồi, lần này...”
Tiểu Ngọc nghi hoặc nhìn hộ viện, gia đinh, nữ đầu bếp, từng người với vẻ mặt khác nhau vây quanh nàng, chuyện này... Có thể giải thích là vì quá vui mừng sao? Nhưng mà bọn họ cũng không cần phải quá đông đủ như vậy chứ?
Ai ngờ lại có mấy người từ phía sau nhà vội vã lao ra, cầm đầu lại là Thì Quý Phong?
“Quý Phong, đây là xảy ra chuyện gì?” Tiểu Ngọc thấy tình huống tối nay có vẻ không đúng lắm, giống như đã xảy ra chuyện đại sự gì đó. Sao ngay cả Thì Quý Phong cũng tới? Xa hơn ở phía sau hắn là Cố Ái Sinh, Hình Quang, Chung Bố Y...
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Thiên Thành đâu? Thiên Thành ở nơi nào?”
Cuối cùng Tiểu Ngọc cũng hiểu được nơi nào không bình thường. Mọi người tụ tập còn có thể giải thích được là đúng lúc Tống Tiềm mời khách ở chỗ này, nhưng nghe thấy nàng trở lại, Tống Tiềm nhất định sẽ là người đầu tiên lao đến.
Nhưng tại sao hắn lại không ra?
Thì Quý Phong nhìn Tiểu Ngọc xa cách đã lâu, nàng trở nên đẹp hơn. Mặc dù tóc có chút xốc xếch, áo cũng dính vết bẩn, nhưng cặp mắt nàng vẫn sáng trong, giống như tất cả ánh sao sáng ngời trên bầu trở đều hòa tan trong mắt nàng.
Tiểu hài tử phía sau, chính là con trai của nàng và Tống Tiềm sao? Đứa bé cũng có đôi mắt đen thật lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng dễ thương, lúc này đang ngậm ngón út của mình.
Tống Tiềm còn chưa kịp thấy đứa bé này... Có lẽ... Có lẽ về sau, cũng không thấy được!
“Quý Phong, Ái Sinh, các ngươi mau nói cho ta biết chuyện gì xảy ra?”
Tiểu Ngọc thấy Tống Tiềm còn chưa ra, trong lòng càng lúc càng thấy hoảng sợ. Huệ Nương muốn an ủi nữ chủ nhân đôi câu, nhưng trong lòng nàng cũng rất bỡ ngỡ, hoàn toàn không nói ra lời. Lão gia... đến tột cùng là chuyện gì?
Vẻ mặt Thì Quý Phong cực kỳ trầm trọng, nói với Tiểu Ngọc: “Tống phu nhân, xin theo ta vào trong.” Hắn vĩnh viễn gọi nàng là Tống phu nhân. Cách xưng hô này có thể nhắc nhở hắn, nàng là thê tử của người khác, không thể vượt qua dù chỉ là nửa bước....
Tiểu Ngọc thiếu chút nữa thì không cất bước nổi. Thân thể hậu sản vốn rất suy yếu, cộng thêm mấy ngày lắc lư trên đường, mấy ngày qua do tinh thần kích động nên mới thể vượt qua được. Giờ phút này không biết chuyện gì đã xảy ra, sợ hãi cực độ đã làm thân thể nàng lập tức mềm nhũn.
Nhưng nàng không thể ngã, nàng còn chưa nhìn thấy Thiên Thành!
Thiên Thành...
Tiểu Ngọc dựa vào một niềm tin mà chống đỡ thân thể mình, chậm rãi đi về phía sương phòng của chủ nhân. Nơi này đã từng là nơi nàng và Thiên Thành ân ân ái ái, từ trước đến giờ nàng đã đi quen đường, nhưng sao hôm nay lại có cảm giác xa lạ như vậy?
Đứa bé ngoài sương phòng là ai? A, Là Điền Tiểu Bảo của Thanh Tâm Đường.
Điền Tiểu Bảo thấy Tiểu Ngọc cũng bị kinh ngạc, trề miệng một cái rồi cũng không nói gì.
Tiểu Ngọc cũng không còn sức đâu đi nghiên cứu vẻ mặt đồng cảm của Tiểu Bảo, nàng đi vào cửa sương phòng, chỉ thấy một người ngồi trên mép giường.
“Thiên....” Tiểu Ngọc vui mừng muốn kêu lên, nhưng lại phát hiện đó không phải là Tống Tiềm, mà là Thích Thăng!
Thích Thăng sớm đã nghe thấy tiếng huyên náo lúc Tiểu Ngọc trở về, giờ phút này ngước mắt nhìn Tiểu Ngọc, trong mắt tràn đầy lo lắng.
Rốt cuộc Tiểu Ngọc cũng nhìn thấy Tống Tiềm rồi!
Hắn nằm thẳng trên giường, trên người đang đắp cái chăn mỏng. Tiểu Ngọc bổ nhào lên phía trước, Thích Thăng đứng dậy tránh ra, đứng bên cạnh đám người Thì Quý Phong, không ngừng thổn thức.
Thì Quý Phong nhỏ giọng hỏi: “Tình hình sao rồi?”
Thích Thăng chỉ có thể lắc đầu, không còn gì để nói
Tiểu Ngọc thấy hai mắt Tống Tiềm nhắm nghiền, mặt trắng nhợt, hô hấp yếu ớt, nàng biết hắn không phải bệnh nặng mà chính là bị trọng thương. Tim nàng như thắt lại, nhìn chằm chằm gương mặt mình một mực tưởng nhớ bao nhiêu ngày qua, cổ họng khô rát. Thật lâu sau nàng mới thở dài nói một câu: “Thiên Thành... còn có thể cứu không?”
Nàng không biết vì sao Tống Tiềm biến thành như vậy, cũng không biết bị người nào làm hại. Nàng chỉ muốn hắn tỉnh lại!
Thích Thăng không biết nên trả lời như thế nào.
Cho dù là lúc Thì Quý Phong trọng thương gần chết, hắn cũng nắm chắt có thể cứu chữa. Bởi vì mặc dù lúc ấy ngoại thương của Thì Quý Phong tuy nhiều, nhưng cũng không bị đánh vào nơi yếu hại nhất, khi đó hắn rơi vào nguy hiểm là do mất quá nhiều máu. Chỉ cần cầm máu, đưa chân khí vào, căn cơ Thời Quý Phong lại cao, dĩ nhiên có thể từ từ khôi phục như xưa.
Nhưng Tống Tiềm không phải Thì Quý Phong!
Huống chi, ngoại thương của Tống Tiềm xem ra không có gì, nhưng nội thương lại cực kỳ nghiêm trọng, nếu không phải Thích Thăng đưa một chút chân khí vào kích thích tiềm lực của hắn, lúc này một mạng của Tống Tiềm đã quy thiên rồi.
“Thiên Thành bị thương quá nặng... Nếu như hắn có thể tỉnh lại, thì có thể cứu được. Còn vẫn chưa tỉnh lại....” Thích Thăng không thể nói thêm nữa, lúc nhìn thấy ánh mắt đen nhánh của Tiểu Ngọc nhìn mình, hắn không đành lòng nên hất đầu qua một bên.
Tiểu Ngọc muốn khóc, nhưng phát hiện mắt mình rất khô... rất khô, ngay cả một giọt nước mắt cũng không có.
Nàng muốn la thật to để phát tiết, nhưng cả người mềm nhũn, đầu óc quay cuồng, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn...
Nàng muốn làm một chút gì đó thôi... Nhưng phải làm thế nào để Thiên Thành tỉnh lại? Nếu Thích Thăng cũng không còn cách nào, chẳng lẽ phải xin thái y đến chữa trị sao?
Muốn mời, cũng không có tư cách mời!
Tiểu Ngọc đứng bên giường nhìn gương mặt như ngủ say của Tống Tiềm, trước mặt bỗng nhiên tối sầm, lập tức ngất đi.
Tiểu Ngọc dĩ nhiên biết, theo lý luận của Trung y, khi ở cữ cho dù một chút gió cũng không được nhiễm, muốn tắm cũng không thể tắm. Nhưng Tây y đời sau lại hoàn toàn khác biệt, sản phụ trong phòng bệnh còn có thể mở cửa sổ thật to để không khí lưu thông, như thế thân thể sản phụ mới có thể tốt được. Tiểu Ngọc tất nhiên là người theo khuynh hướng của cách nói thứ hai, nhưng mà nàng đương nhiên sẽ không cùng cãi cọ với nữ thần y Tần Xuân Nhạn, ngoan ngoãn trở về khoang thuyền.
Bất luận như thế nào, sẽ rất nhanh thôi, nàng có thể gặp mặt Thiên Thành, người khiến nàng ngày nhớ đêm mong.
Nhưng nàng thật sự không ngờ, nàng sẽ lấy cách thức này mà nhìn thấy Thiên Thành.
Lúc này, cảm giác so với lần đến Lâm An lần trước thật sự khác biệt một trời một vực, thuận buồm xuôi gió nên rất nhanh đã đạt được mục đích. Thì ra lúc nào Tiểu Ngọc và Tần Xuân Nhạn cũng sợ cái tên Liệt Diễm khùng khùng điên điên đó đến quấy rối, nhưng lại không ngờ một đường đi lúc nào cũng yên ổn đến mức khiến người khác cảm thấy khó chịu, ngay cả một trận mưa gió cũng không có, nên có thể một đường lái đến Lâm An.
Lâm An, ta đã trở về!
Tiểu Ngọc ôm Tiểu Minh đang y y nha nha trong miệng, từ trên thuyền bước lên đất liền Lâm An, trong lòng nàng không nhịn được nên có chút kích động.
Ngay cả Huệ Nương cũng lẩm bẩm: “Ai nha, phu nhân, cuối cùng chúng ta cũng trở lại...”
Dĩ nhiên từ bến thuyền đến được thành Lâm An cũng còn không ít chặng đường. Bọn họ thuê mấy chiếc xe ngựa, hào hứng hướng đến thành Lâm An. Trước hết đưa Tần Xuân Nhạn và Đinh Hương đến Tần Phủ rồi mới trở về Tống phủ.
“Minh Nhi, chúng ta sắp gặp được phụ thân rồi, con vui mừng không? Hả?” Tiểu Ngọc đùa với đứa con trai phúng phính dễ thương của mình. Tiểu Minh dĩ nhiên không thể nào hiểu được lời mẫu thân, quơ hai bàn tay nhỏ bé giống hệt ngó sen của bé cười ha ha không ngừng, đôi mắt to tròn, thừa hưởng hoàn toàn vẻ ngoài tuấn tú của Tống Tiềm.
Rốt cuộc Huệ Nương cũng bị nữ chủ nhân của mình chọc cười: “Sao tiểu hài tử có thể nghe hiểu được chứ?”
Tiểu Ngọc chỉ cười không nói. Nói hài tử vui mừng nhưng thật ra người vui mừng nhất chỉ có nàng. Nhưng nàng lại có chút lo lắng sờ gò má của mình một cái: “Ai nha, Huệ Nương, bà nói có phải bộ dạng của ta quá thảm hại rồi không?” Hành động trên thuyền bất tiện, dĩ nhiên không thể tắm rửa trang điểm, trong lúc bất chợt Tiểu Ngọc đột nhiên lo lắng đến vấn đề hình tượng của mình.
Còn nữa, nàng vừa mới sinh hài tử, có phải vừa thoạt nhìn đã rất giống như bà mập ngoài chợ không? Mặc dù có Tần Xuân Nhạn chăm sóc, trên mặt nàng cũng không có các vết linh tinh đáng sợ gì đó khi có thai, nhưng gương mặt bị sưng cũng không thể tránh khỏi. A, thì ra quá nóng ruột muốn trở về mà quên mất điều này!
Sớm biết để thêm một vài ngày nữa mới trở về Lâm An rồi!
Bây giờ nhớ lại cũng không kịp nữa...
Huệ Nương nhìn thấy biểu hiện trên gương mặt Tiểu Ngọc bỗng nhiên lúc tạnh lúc mưa, thật là buồn cười. Phu nhân quá để ý đến lão gia rồi, hi vọng lão gia cũng thường xuyên nhung nhớ đến phu nhân mới phải!
Chỉ là nghe qua phu nhân nói, lão gia thường viết cho phu nhân những bức thư vô cùng ngọt ngào, có thể thấy được tình cảm của lão gia đối với phu nhân chưa hề giảm, một mực chờ đợi nàng trở về
Thời điểm Huệ Nương đến Tống gia, Tống Tiềm còn là một người bệnh nặng quấn thân, toàn thân đầm đìa máu. Bà tận mắt thấy Tiểu Ngọc phải chịu nhiều đau khổ như thế nào để chữa khỏi cho Tống Tiềm, còn phải tự mình ra ngoài buôn bán giành giật được một phần gia nghiệp thật to, lúc này lão gia mới có thể yên tâm đi học thi đậu Trạng Nguyên
Đoạn đường đó đầy phong ba bão táp, còn có thể nói là đầy nguy hiểm rình rập. Còn có vô số người chỉ trỏ Tống Tiềm và Tiểu Ngọc, đòi phạt nặng bọn họ bởi vì hôn lễ đã diễn ra. Nhưng trong lòng Huệ Nương thật sự vui mừng không biết nói thế nào cho phải, vì lão gia không phải là người vô lương, không có lòng phản bội người vợ tào khang này, về sau phu nhân nhất định sẽ rất hạnh phúc!
Ai ngờ đất bằng dậy sóng, Tống Tiềm mất tích, Tiểu Ngọc rời kinh, quanh đi quẩn lại nhưng cuối cùng vẫn trở về thành Lâm An này.
Bọn họ chia ly lâu như vậy, lúc này cũng nên đoàn tụ rồi chứ?
“Thùng! Thùng! Thùng!”
Tiếng gõ cửa trầm thấp ở nơi cửa chính của Tống phủ vang lên.
Trở lại Tống phủ, sắc trời cũng dần dần tối xuống. Trần Phú đi đến trước đại môn dùng sức gõ, Huệ Nương xuống xe ngựa trước, rồi đỡ Tiểu Ngọc xuống. Tiểu Trân phía sau ôm Tiểu Minh Nhi xuống xe, liền nghe tiếng cửa chính mở ra “ken két”
“Ai vậy?”
Là âm thanh của lão gia nhân, Tống Hoa. Đây là người lão gia mướn sau này, quản lý người sai vặt thuận tiện quản lý luôn Hoa Mộc. Tại sao lâu như vậy mới đến mở cửa, mà giọng nói còn bình tĩnh như thế?
Tiểu Ngọc trở về nhà nên sốt ruột, không để ý so đo cùng Tống Hoa, vội nói: “Tống Hoa, là ta!”
Tống Hoa nhấc đèn lồng trong tay, vừa đúng chiếu trên người Tiểu Ngọc. Toàn thân hắn chấn động, chợt lộ ra vẻ mặt vừa mừng vừa sợ, hô một tiếng “Phu nhân!”
“Phu nhân, là phu nhân trở lại!”
Theo tiếng hô vang vọng của Tống Hoa, một đám lớn người lũ lượt kéo từ trong các phòng ra, kèm theo một dãy đèn lồng tới chiếu trong viện sáng như ban ngày.
“Phu nhân, phu nhân người trở lại rồi!”
“Phu nhân trở lại là tốt rồi, lần này...”
Tiểu Ngọc nghi hoặc nhìn hộ viện, gia đinh, nữ đầu bếp, từng người với vẻ mặt khác nhau vây quanh nàng, chuyện này... Có thể giải thích là vì quá vui mừng sao? Nhưng mà bọn họ cũng không cần phải quá đông đủ như vậy chứ?
Ai ngờ lại có mấy người từ phía sau nhà vội vã lao ra, cầm đầu lại là Thì Quý Phong?
“Quý Phong, đây là xảy ra chuyện gì?” Tiểu Ngọc thấy tình huống tối nay có vẻ không đúng lắm, giống như đã xảy ra chuyện đại sự gì đó. Sao ngay cả Thì Quý Phong cũng tới? Xa hơn ở phía sau hắn là Cố Ái Sinh, Hình Quang, Chung Bố Y...
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Thiên Thành đâu? Thiên Thành ở nơi nào?”
Cuối cùng Tiểu Ngọc cũng hiểu được nơi nào không bình thường. Mọi người tụ tập còn có thể giải thích được là đúng lúc Tống Tiềm mời khách ở chỗ này, nhưng nghe thấy nàng trở lại, Tống Tiềm nhất định sẽ là người đầu tiên lao đến.
Nhưng tại sao hắn lại không ra?
Thì Quý Phong nhìn Tiểu Ngọc xa cách đã lâu, nàng trở nên đẹp hơn. Mặc dù tóc có chút xốc xếch, áo cũng dính vết bẩn, nhưng cặp mắt nàng vẫn sáng trong, giống như tất cả ánh sao sáng ngời trên bầu trở đều hòa tan trong mắt nàng.
Tiểu hài tử phía sau, chính là con trai của nàng và Tống Tiềm sao? Đứa bé cũng có đôi mắt đen thật lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng dễ thương, lúc này đang ngậm ngón út của mình.
Tống Tiềm còn chưa kịp thấy đứa bé này... Có lẽ... Có lẽ về sau, cũng không thấy được!
“Quý Phong, Ái Sinh, các ngươi mau nói cho ta biết chuyện gì xảy ra?”
Tiểu Ngọc thấy Tống Tiềm còn chưa ra, trong lòng càng lúc càng thấy hoảng sợ. Huệ Nương muốn an ủi nữ chủ nhân đôi câu, nhưng trong lòng nàng cũng rất bỡ ngỡ, hoàn toàn không nói ra lời. Lão gia... đến tột cùng là chuyện gì?
Vẻ mặt Thì Quý Phong cực kỳ trầm trọng, nói với Tiểu Ngọc: “Tống phu nhân, xin theo ta vào trong.” Hắn vĩnh viễn gọi nàng là Tống phu nhân. Cách xưng hô này có thể nhắc nhở hắn, nàng là thê tử của người khác, không thể vượt qua dù chỉ là nửa bước....
Tiểu Ngọc thiếu chút nữa thì không cất bước nổi. Thân thể hậu sản vốn rất suy yếu, cộng thêm mấy ngày lắc lư trên đường, mấy ngày qua do tinh thần kích động nên mới thể vượt qua được. Giờ phút này không biết chuyện gì đã xảy ra, sợ hãi cực độ đã làm thân thể nàng lập tức mềm nhũn.
Nhưng nàng không thể ngã, nàng còn chưa nhìn thấy Thiên Thành!
Thiên Thành...
Tiểu Ngọc dựa vào một niềm tin mà chống đỡ thân thể mình, chậm rãi đi về phía sương phòng của chủ nhân. Nơi này đã từng là nơi nàng và Thiên Thành ân ân ái ái, từ trước đến giờ nàng đã đi quen đường, nhưng sao hôm nay lại có cảm giác xa lạ như vậy?
Đứa bé ngoài sương phòng là ai? A, Là Điền Tiểu Bảo của Thanh Tâm Đường.
Điền Tiểu Bảo thấy Tiểu Ngọc cũng bị kinh ngạc, trề miệng một cái rồi cũng không nói gì.
Tiểu Ngọc cũng không còn sức đâu đi nghiên cứu vẻ mặt đồng cảm của Tiểu Bảo, nàng đi vào cửa sương phòng, chỉ thấy một người ngồi trên mép giường.
“Thiên....” Tiểu Ngọc vui mừng muốn kêu lên, nhưng lại phát hiện đó không phải là Tống Tiềm, mà là Thích Thăng!
Thích Thăng sớm đã nghe thấy tiếng huyên náo lúc Tiểu Ngọc trở về, giờ phút này ngước mắt nhìn Tiểu Ngọc, trong mắt tràn đầy lo lắng.
Rốt cuộc Tiểu Ngọc cũng nhìn thấy Tống Tiềm rồi!
Hắn nằm thẳng trên giường, trên người đang đắp cái chăn mỏng. Tiểu Ngọc bổ nhào lên phía trước, Thích Thăng đứng dậy tránh ra, đứng bên cạnh đám người Thì Quý Phong, không ngừng thổn thức.
Thì Quý Phong nhỏ giọng hỏi: “Tình hình sao rồi?”
Thích Thăng chỉ có thể lắc đầu, không còn gì để nói
Tiểu Ngọc thấy hai mắt Tống Tiềm nhắm nghiền, mặt trắng nhợt, hô hấp yếu ớt, nàng biết hắn không phải bệnh nặng mà chính là bị trọng thương. Tim nàng như thắt lại, nhìn chằm chằm gương mặt mình một mực tưởng nhớ bao nhiêu ngày qua, cổ họng khô rát. Thật lâu sau nàng mới thở dài nói một câu: “Thiên Thành... còn có thể cứu không?”
Nàng không biết vì sao Tống Tiềm biến thành như vậy, cũng không biết bị người nào làm hại. Nàng chỉ muốn hắn tỉnh lại!
Thích Thăng không biết nên trả lời như thế nào.
Cho dù là lúc Thì Quý Phong trọng thương gần chết, hắn cũng nắm chắt có thể cứu chữa. Bởi vì mặc dù lúc ấy ngoại thương của Thì Quý Phong tuy nhiều, nhưng cũng không bị đánh vào nơi yếu hại nhất, khi đó hắn rơi vào nguy hiểm là do mất quá nhiều máu. Chỉ cần cầm máu, đưa chân khí vào, căn cơ Thời Quý Phong lại cao, dĩ nhiên có thể từ từ khôi phục như xưa.
Nhưng Tống Tiềm không phải Thì Quý Phong!
Huống chi, ngoại thương của Tống Tiềm xem ra không có gì, nhưng nội thương lại cực kỳ nghiêm trọng, nếu không phải Thích Thăng đưa một chút chân khí vào kích thích tiềm lực của hắn, lúc này một mạng của Tống Tiềm đã quy thiên rồi.
“Thiên Thành bị thương quá nặng... Nếu như hắn có thể tỉnh lại, thì có thể cứu được. Còn vẫn chưa tỉnh lại....” Thích Thăng không thể nói thêm nữa, lúc nhìn thấy ánh mắt đen nhánh của Tiểu Ngọc nhìn mình, hắn không đành lòng nên hất đầu qua một bên.
Tiểu Ngọc muốn khóc, nhưng phát hiện mắt mình rất khô... rất khô, ngay cả một giọt nước mắt cũng không có.
Nàng muốn la thật to để phát tiết, nhưng cả người mềm nhũn, đầu óc quay cuồng, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn...
Nàng muốn làm một chút gì đó thôi... Nhưng phải làm thế nào để Thiên Thành tỉnh lại? Nếu Thích Thăng cũng không còn cách nào, chẳng lẽ phải xin thái y đến chữa trị sao?
Muốn mời, cũng không có tư cách mời!
Tiểu Ngọc đứng bên giường nhìn gương mặt như ngủ say của Tống Tiềm, trước mặt bỗng nhiên tối sầm, lập tức ngất đi.