Tâm tình của Cao Điển rất không tốt.
Tống Tiềm bị tấn công, là một chuyện gây sóng gió không lớn không nhỏ trong giới quan lại ở Lâm An. Với chức vị của Tống Tiềm, có xảy ra chuyện gì thì cũng sẽ không phải là đại sự đến mức làm kinh động đến vua và dân chúng, nhưng bởi vì thiên tử hỏi đến, một vụ án nhỏ cũng trở nên quan trọng.
Từ ngày Tống Tiềm bị tập kích, ở khắp nơi trong thành bắt đầu điều động bắt thủ phạm, yêu cầu truy nã người tập kích Tống Tiềm ngày đó về quy án. Trên đường mà tập kích quan viên của triều đình, tội danh này cũng không nhỏ!
Phái người đi lục soát bắt thủ phạm cũng thôi đi, càng làm cho mọi người kinh ngạc chính là tri phủ Lâm An Hoàng Lễ Thư lại bị cách chức ngay tại chỗ, cáo lão sớm. Tri phủ đó! Lại bởi vì thuộc hạ là một thông phán nhỏ bị tập kích, liền bị cách chức sao?
Nhà Tống thống trị luôn hết sức lôi kéo tầng lớp sĩ phu, có câu là “Hình bất thượng sĩ đại phu” (Phép thường không qua được sĩ phu), sĩ phu phạm tội cuối cùng vẫn được phán thấp hơn một bậc so với người khác, ngoại trừ tội lớn là mưu phản, tất cả tội danh khác đều không thể phán tử hình. Đừng nói là ngồi tù, bình thường xử tội lưu đày cũng là chuyện quá mức. Tri phủ Hoàng Lễ Thư ở Lâm An là một thanh quan tốt, làm sao đột nhiên lại bị yêu cầu cáo lão sớm chứ?
Tầng lớp quan viên thấp cho rằng vua vô cùng sủng ái Tống Tiềm, mới có thể khai đao với Hoàng Lễ Thư. Người có chút dã tâm thậm chí còn ngầm dùng từ “Nịnh thần” để gọi Tống Tiềm.
Chỉ là lúc Tống Tiềm bị trọng thương chưa tỉnh thì mọi người đều cho rằng hắn sẽ không giữ được mạng, cũng không dám công khai nói xấu hắn. Chỉ là bí mật truyền đi một vài lời đồn, nói Triệu Yểu quả thật chính là cưng chiều Tống Tiềm, giữa vị Trạng nguyên tuấn mỹ và hoàng đế trẻ tuổi không có cái “chuyện Long Dương” gì chứ.
Thời Đường Tống khi đó quyền uy của hoàng đế còn chưa đến tình trạng ‘chí tôn vô thượng’, nói đến liền biến sắc như hai đời Minh Thanh, hơn nữa hoàng đế thời Tống vẫn tương đối thân thiết với dân chúng, cho nên dân gian nhắc tới hoàng đế đều hô là “Triệu Quan Gia”, không hề tính là xa cách. Năm đó, ở trên đại điện Bao Chửng hùng hồn kể lể thóa mạ khiến cho mặt của hoàng đế dính đầy nước bọt, hoàng đế cũng chỉ có thể cười khổ nhịn xuống. Cho nên trên quan trường có lưu truyền một vài tin tức nhưng không có ai cầm đi viết văn, đương nhiên mọi người cũng không dám nói là quá phận được.
Chỉ là đến cấp bậc của quan thanh tra Cao Điển này, quan viên các cấp nhìn vấn đề ở góc độ khác hoàn toàn với đám quan nhỏ.
Theo tin tức đáng tin cậy, Hoàng Lễ Thư bị cách chức thự cũng không phải là bởi vì Tống Tiềm bị ám sát, mà là bởi vì khi hắn trả lời câu hỏi của hoàng đế thì mập mờ không rõ, phạm vào chỗ hiểm của hoàng đế.
Tân hoàng đế này, tuyệt không giống với biểu hiện ôn hòa khiêm tốn khi hắn làm Vương gia năm xưa. Cao Điển đã cảm thấy nguy hiểm, có phải hoàng đế tính từng bước gây dựng nên quyền uy của hắn, đổi toàn bộ trọng thần trong triều đình thành quan viên nòng cốt của hắn hay không?
Mà chính quan thanh tra như hắn, cựu thần triều trước, hẳn là đã ở trong phạm vi suy xét “động tới” của hoàng đế đi?
Lúc này, Cao Điển còn không hề nghĩ đến điều mà hắn đoán được rất nhanh sẽ trở thành sự thật.
Linh cảm của Thích Thăng không hề sai, từng biểu hiện tiếp theo của Tống Tiềm liền chứng thực suy đoán của hắn.
Chậm rãi khôi phục nguyên khí, Tống Tiềm chẳng những có thể nhận ra Tiểu Ngọc, còn rất thuận miệng gọi ra những cái tên như Huệ Nương, Tiểu Trân, Tần Xuân Nhạn mà ngày trước hắn đã “Quên mất“. Thích Thănh đối với biểu hiện của Tống Tiềm kinh ngạc không hiểu, mà đám người Tiểu Ngọc vẫn chưa rõ chân tướng lại nhìn Thích Thăng đang cả kinh thì cảm thấy hắn rất kỳ quái.
” Tiểu Ngọc, nàng vất vả rồi.”
Thích Phong, Thích Thăng luân phiên truyền chân khí cho Tống Tiềm trong hai ngày liền, Tống Tiềm liền có thể xuống giường đi lại bình thường. Đương nhiên, chỉ có thể vịn vào mép giường đi hai bước, nhưng chút tiến triển này đủ để cho mọi người cao hứng không thôi.
Tống Tiềm chọc cho nhi tử mập mạp cười khanh khách, đối với Tiểu Ngọc tràn đầy áy náy. Thời gian dài như vậy, để cho Tiểu Ngọc mang thai một mình phiêu bạt ở bên ngoài, sinh hạ nhi tử không được bao lâu lúc trở về lại nhận được tin tức mình xảy ra chuyện, nữ nhân hơi yếu ớt một chút sẽ không thể chịu đựng được. May mắn là Tiểu Ngọc mạnh mẽ, có thể luôn chờ đến khi hắn tỉnh lại.....
Lần đầu tỉnh lại, trong nháy mắt Tống Tiềm đối với chuyện mình đang ở đâu mà nảy sinh hoài nghi, chẳng lẽ đây chính là hoàng tuyền? Sau đó hắn thấy những gương mặt quen thuộc trong phòng, còn có cái người luôn làm cho hắn lo lắng - Tiểu Ngọc.....
Ở một khắc kia, Tống Tiềm đột nhiên phát hiện trí nhớ ngày xưa của mình giống như là nước lũ muốn phá vỡ miệng cống không ngừng đánh thẳng vào não hắn, do áp lực tinh thần quá lớn Tống Tiềm mới có thể ngất xỉu lần nữa. Sau khi thật sự tỉnh lại, hắn mới hiểu được là bản thân mình trong họa mà được phúc, lại có thể khôi phục trí nhớ!
Ngoại trừ Thích Thăng và mấy người ít ỏi, người khác cũng không biết hắn đã từng mất đi trí nhớ của nửa đời trước.Tống Tiềm quyết định đến thời điểm thích hợp, sẽ nói một chút với Tiểu Ngọc làm như thế nào hắn lại làm nàng đau lòng một lần nữa....
Trong thời gian Tống Tiềm dưỡng thương, Tiểu Ngọc đặc biệt vì Tống Tiềm viết ra một phương thuốc canh hoàng kì thịt heo ăn để chữa bệnh, phương thuốc này trước kia nàng rất ít làm, bởi vì canh hoàng kì là dùng cho những phụ nữ sau khi sinh hay là người bị bệnh nặng vừa mới khỏi để tẩm bổ, bán ở Mỹ Vị cư mà nói sẽ không có thị trường gì, cho nên mọi người còn chưa từng thấy canh hoàng kì thịt heo này.
Nói ra cũng đơn giản, chính là đem hoàng kì, táo ta, cẩu kỷ cộng thêm số lượng thịt heo nạc vừa đủ, sau đó cho muối và gia vị vào hầm canh. Canh này bổ sung khí huyết, lại không đặc không ngấy, là thực phẩm bổ dưỡng.
Còn có canh đương quy thịt dê, cũng là chuyên chữa bệnh cho người mới khỏi bệnh. Người Tống thích ăn thịt dê hơn thịt heo, canh thịt dê này vừa mới ra nồi, hương thơm bay xa mười dặm, ngay cả Tần Xuân Nhạn đến làm khách cũng cười đòi Tiểu Ngọc một chén để ăn.
Tiểu Ngọc để cho hạ nhân đưa cho Tống Tiềm, mình ngồi ở trong phòng khách cùng Tần Xuân Nhạn dùng canh.
”Xuân Nhạn, mấy ngày nay may nhờ có các người.”
Tần Xuân Nhạn từ chối nói: “Ta cũng không giúp đỡ được cái gì, là do y thuật cao minh của Thích đại thúc mới có thể làm cho Tống đại nhân tỉnh lại. Đúng rồi, Tiểu Ngọc tỷ tỷ, canh này của tỷ ăn ngon thật.” Nàng không có thói quen nghe người ta cảm tạ, vội vàng nói sang chuyện khác.
Tiểu Ngọc khẽ mỉm cười, biết Tần Xuân Nhạn xấu hổ, cũng không nói tiếp. Nàng cũng bảo người múc cho mình một chén nhỏ ngồi ăn chung, nói: “Muội làm đại phu, đương nhiên biết đương quy là linh dược bổ khí và dưỡng huyết. Nếu thường xuyên dùng canh đương quy thịt dê này, có thể bổ khí dưỡng huyết, cường thân kiện thể, bây giờ rất thích hợp cho Thiên Thành uống.”
Cách làm của canh đương quy thịt dê này là thịt dê rửa sạch cắt khối, cộng thêm đương quy, hoàng kì, đảng sâm rồi đổ nước vào mà hầm, khi thịt dê đã hầm mềm thì bỏ gừng và muối vào, đợi thịt săn là có thể ăn, cách làm rất đơn giản. Kiếp trước lúc Tiểu Ngọc đi làm về mệt mỏi hay đến kỳ kinh nguyệt, liền thích tự mình làm ăn.
Tần Xuân Nhạn cười ha ha nói: “Vậy muội trở về cũng làm cho người nhà mấy món ăn này, tiện thể kêu Từ Tâm đến nếm thử. Cũng không biết nàng và vị Trâu đầu bếp kia bây giờ sao rồi?
Bây giờ Tống Tiềm đã khá hơn một chút, ước số buôn chuyện của Tiểu Ngọc lại bắt đầu “rục rịch ngóc đầu dậy”, bắt đầu chú ý đến chuyện xấu của Từ Tâm.
”Nếu không thì lần khác chúng ta cùng đi đến Mỹ Vị cư nhìn xem, nói không chừng Từ Tâm đang ở bên trong phòng bếp giúp đỡ đấy? Ha ha.”
Sau khi Thích Thăng trở lại Lâm An, Mỹ Vị cư và Mỹ Ngọc phường liền khôi phục buôn bán bình thường, bây giờ quân Kim đã rút lui, tình hình ở Lâm An yên bình, buôn bán cũng trở nên tốt hơn.
Tần Xuân Nhạn đối với cuộc sống của vị biểu tỷ muội này cũng cảm thấy vô cùng hứng thú, liên tục gật đầu. Nhìn thấy Tiểu Ngọc cuối cùng cũng lộ ra nụ cười thoải mái, trong lòng Tần Xuân Nhạn vô cùng vui mừng.
Tin tức Tống Tiềm tỉnh lại nhanh chóng truyền khắp giới quan lại ở Lâm An, rất nhiều người nhìn hắn không vừa mắt liên tục bóp cổ tay, mà người thân cận tự nhiên là vui sướng không thôi.
Vẻ vui mừng trên khuôn mặt Triệu Yểu không tiện biểu hiện ra, cũng là do Gia Nhi đến làm giúp. Tân hoàng hậu Gia Nhi hạ ý chỉ, muốn Tiểu Ngọc mang theo Minh nhi tiến cung gặp mặt.
Tiểu Ngọc cũng đã lâu không gặp Gia Nhi rồi. Chỉ là khi Ngô hoàng hậu còn tại vị, nàng chính là khách quen ở trong cung, cũng không có gì sợ hãi cả. Nhưng mà ngày đó Ngô hoàng hậu đã lui về ẩn cư ở Đức Khánh cung, mà thay thế địa vị của nàng vào làm chủ Đông cung, dĩ nhiên chính là người vừa mới trở thành hoàng hậu Chu Gia Nhi.
Từ một nữ nhân sinh ra ở núi Thư Viện trở thành hoàng hậu, kỳ ngộ của Chu Gia Nhi cũng khiến cho rất nhiều quý nữ nhà giàu vừa ao ước vừa đố kị. Nhưng xuất thân của Chu Gia Nhi cũng không tính là nghèo hèn, sĩ lâm vốn chính là đối tượng tầng lớp thống trị cần phải lôi kéo, người đứng đầu sĩ lâm là Chu Minh Am mặc dù là Ngô quan tước, nhưng địa vị ở giới văn học cũng không thấp. Năm đó Chu Gia Nhi gả làm trắc phi của Vương gia Triệu Yểu, không tính là trèo cao. Ai biết đại phu nhân Quách thị đó không có phúc khí như vậy, đã sớm mất, mà Gia Nhi lại sinh ra hoàng tử, làm cho tất cả đại thần muốn nêu ý kiến phản đối đều phải ngậm miệng lại.
Hậu cung giống như triều đình, không thể một ngày vô chủ, tân hoàng đế sớm lập hoàng hậu cũng là hợp lý.
Huống chi trong triều có rất nhiều người đều xuất thân từ thư viện Trúc Lâm, làm sao có thể đi phản đối ái nữ của ân sư lên làm chủ hậu cung chứ.
”Tiểu Ngọc, ngươi ốm quá.” Chu Gia Nhi mặc y phục của hoàng hậu nhìn trưởng thành không ít, không còn là thiếu nữ bướng bỉnh giả nam kia nữa.
Tiểu Ngọc sờ sờ mặt mình, trêu đùa nói: “Hoàng hậu nương nương, nô tì còn tưởng rằng mình sinh hài tử xong thì khuôn mặt liền biến thành mặt bánh nướng chứ, hoá ra ở trong mắt ngài lại là một người gầy, vinh hạnh quá!”
Chu Gia Nhi cười ha hả. Địa vị của nàng càng ngày càng cao, có thể tiếp xúc được lời nói thật cũng càng ngày càng ít, may mắn còn có vị muội muội Tiểu Ngọc tốt này có thể mang đến niềm vui cho nàng.
Giống với tất cả mẫu thân (người làm mẹ), hai người bọn họ hàn huyên vài câu, đề tài bất giác chuyển đến trên người của hài tử. Một cái nhíu mày của hài tử, một lần bị sốt cũng có thể làm cho vị mẫu thân như các nàng lo lắng cả buổi. Tiểu Ngọc vốn đang lo lắng Gia Nhi làm hoàng hậu rồi sẽ trở nên khó có thể gần gũi, bây giờ nghĩ lại chính mình ngược lại là quá lo lắng.
Lúc thiếu nữ kết thành tình bằng hữu, có nhiều khi, đủ để kéo dài một đời một thế rồi.
Tiểu Ngọc mới đưa Minh Nhi từ hoàng cung trở về phủ không bao lâu, liền nghe thấy Tống Hoa đến báo tin: hai nghi phạm tập kích Tống Tiềm, đã bắt được rồi!
Tống Tiềm bị tấn công, là một chuyện gây sóng gió không lớn không nhỏ trong giới quan lại ở Lâm An. Với chức vị của Tống Tiềm, có xảy ra chuyện gì thì cũng sẽ không phải là đại sự đến mức làm kinh động đến vua và dân chúng, nhưng bởi vì thiên tử hỏi đến, một vụ án nhỏ cũng trở nên quan trọng.
Từ ngày Tống Tiềm bị tập kích, ở khắp nơi trong thành bắt đầu điều động bắt thủ phạm, yêu cầu truy nã người tập kích Tống Tiềm ngày đó về quy án. Trên đường mà tập kích quan viên của triều đình, tội danh này cũng không nhỏ!
Phái người đi lục soát bắt thủ phạm cũng thôi đi, càng làm cho mọi người kinh ngạc chính là tri phủ Lâm An Hoàng Lễ Thư lại bị cách chức ngay tại chỗ, cáo lão sớm. Tri phủ đó! Lại bởi vì thuộc hạ là một thông phán nhỏ bị tập kích, liền bị cách chức sao?
Nhà Tống thống trị luôn hết sức lôi kéo tầng lớp sĩ phu, có câu là “Hình bất thượng sĩ đại phu” (Phép thường không qua được sĩ phu), sĩ phu phạm tội cuối cùng vẫn được phán thấp hơn một bậc so với người khác, ngoại trừ tội lớn là mưu phản, tất cả tội danh khác đều không thể phán tử hình. Đừng nói là ngồi tù, bình thường xử tội lưu đày cũng là chuyện quá mức. Tri phủ Hoàng Lễ Thư ở Lâm An là một thanh quan tốt, làm sao đột nhiên lại bị yêu cầu cáo lão sớm chứ?
Tầng lớp quan viên thấp cho rằng vua vô cùng sủng ái Tống Tiềm, mới có thể khai đao với Hoàng Lễ Thư. Người có chút dã tâm thậm chí còn ngầm dùng từ “Nịnh thần” để gọi Tống Tiềm.
Chỉ là lúc Tống Tiềm bị trọng thương chưa tỉnh thì mọi người đều cho rằng hắn sẽ không giữ được mạng, cũng không dám công khai nói xấu hắn. Chỉ là bí mật truyền đi một vài lời đồn, nói Triệu Yểu quả thật chính là cưng chiều Tống Tiềm, giữa vị Trạng nguyên tuấn mỹ và hoàng đế trẻ tuổi không có cái “chuyện Long Dương” gì chứ.
Thời Đường Tống khi đó quyền uy của hoàng đế còn chưa đến tình trạng ‘chí tôn vô thượng’, nói đến liền biến sắc như hai đời Minh Thanh, hơn nữa hoàng đế thời Tống vẫn tương đối thân thiết với dân chúng, cho nên dân gian nhắc tới hoàng đế đều hô là “Triệu Quan Gia”, không hề tính là xa cách. Năm đó, ở trên đại điện Bao Chửng hùng hồn kể lể thóa mạ khiến cho mặt của hoàng đế dính đầy nước bọt, hoàng đế cũng chỉ có thể cười khổ nhịn xuống. Cho nên trên quan trường có lưu truyền một vài tin tức nhưng không có ai cầm đi viết văn, đương nhiên mọi người cũng không dám nói là quá phận được.
Chỉ là đến cấp bậc của quan thanh tra Cao Điển này, quan viên các cấp nhìn vấn đề ở góc độ khác hoàn toàn với đám quan nhỏ.
Theo tin tức đáng tin cậy, Hoàng Lễ Thư bị cách chức thự cũng không phải là bởi vì Tống Tiềm bị ám sát, mà là bởi vì khi hắn trả lời câu hỏi của hoàng đế thì mập mờ không rõ, phạm vào chỗ hiểm của hoàng đế.
Tân hoàng đế này, tuyệt không giống với biểu hiện ôn hòa khiêm tốn khi hắn làm Vương gia năm xưa. Cao Điển đã cảm thấy nguy hiểm, có phải hoàng đế tính từng bước gây dựng nên quyền uy của hắn, đổi toàn bộ trọng thần trong triều đình thành quan viên nòng cốt của hắn hay không?
Mà chính quan thanh tra như hắn, cựu thần triều trước, hẳn là đã ở trong phạm vi suy xét “động tới” của hoàng đế đi?
Lúc này, Cao Điển còn không hề nghĩ đến điều mà hắn đoán được rất nhanh sẽ trở thành sự thật.
Linh cảm của Thích Thăng không hề sai, từng biểu hiện tiếp theo của Tống Tiềm liền chứng thực suy đoán của hắn.
Chậm rãi khôi phục nguyên khí, Tống Tiềm chẳng những có thể nhận ra Tiểu Ngọc, còn rất thuận miệng gọi ra những cái tên như Huệ Nương, Tiểu Trân, Tần Xuân Nhạn mà ngày trước hắn đã “Quên mất“. Thích Thănh đối với biểu hiện của Tống Tiềm kinh ngạc không hiểu, mà đám người Tiểu Ngọc vẫn chưa rõ chân tướng lại nhìn Thích Thăng đang cả kinh thì cảm thấy hắn rất kỳ quái.
” Tiểu Ngọc, nàng vất vả rồi.”
Thích Phong, Thích Thăng luân phiên truyền chân khí cho Tống Tiềm trong hai ngày liền, Tống Tiềm liền có thể xuống giường đi lại bình thường. Đương nhiên, chỉ có thể vịn vào mép giường đi hai bước, nhưng chút tiến triển này đủ để cho mọi người cao hứng không thôi.
Tống Tiềm chọc cho nhi tử mập mạp cười khanh khách, đối với Tiểu Ngọc tràn đầy áy náy. Thời gian dài như vậy, để cho Tiểu Ngọc mang thai một mình phiêu bạt ở bên ngoài, sinh hạ nhi tử không được bao lâu lúc trở về lại nhận được tin tức mình xảy ra chuyện, nữ nhân hơi yếu ớt một chút sẽ không thể chịu đựng được. May mắn là Tiểu Ngọc mạnh mẽ, có thể luôn chờ đến khi hắn tỉnh lại.....
Lần đầu tỉnh lại, trong nháy mắt Tống Tiềm đối với chuyện mình đang ở đâu mà nảy sinh hoài nghi, chẳng lẽ đây chính là hoàng tuyền? Sau đó hắn thấy những gương mặt quen thuộc trong phòng, còn có cái người luôn làm cho hắn lo lắng - Tiểu Ngọc.....
Ở một khắc kia, Tống Tiềm đột nhiên phát hiện trí nhớ ngày xưa của mình giống như là nước lũ muốn phá vỡ miệng cống không ngừng đánh thẳng vào não hắn, do áp lực tinh thần quá lớn Tống Tiềm mới có thể ngất xỉu lần nữa. Sau khi thật sự tỉnh lại, hắn mới hiểu được là bản thân mình trong họa mà được phúc, lại có thể khôi phục trí nhớ!
Ngoại trừ Thích Thăng và mấy người ít ỏi, người khác cũng không biết hắn đã từng mất đi trí nhớ của nửa đời trước.Tống Tiềm quyết định đến thời điểm thích hợp, sẽ nói một chút với Tiểu Ngọc làm như thế nào hắn lại làm nàng đau lòng một lần nữa....
Trong thời gian Tống Tiềm dưỡng thương, Tiểu Ngọc đặc biệt vì Tống Tiềm viết ra một phương thuốc canh hoàng kì thịt heo ăn để chữa bệnh, phương thuốc này trước kia nàng rất ít làm, bởi vì canh hoàng kì là dùng cho những phụ nữ sau khi sinh hay là người bị bệnh nặng vừa mới khỏi để tẩm bổ, bán ở Mỹ Vị cư mà nói sẽ không có thị trường gì, cho nên mọi người còn chưa từng thấy canh hoàng kì thịt heo này.
Nói ra cũng đơn giản, chính là đem hoàng kì, táo ta, cẩu kỷ cộng thêm số lượng thịt heo nạc vừa đủ, sau đó cho muối và gia vị vào hầm canh. Canh này bổ sung khí huyết, lại không đặc không ngấy, là thực phẩm bổ dưỡng.
Còn có canh đương quy thịt dê, cũng là chuyên chữa bệnh cho người mới khỏi bệnh. Người Tống thích ăn thịt dê hơn thịt heo, canh thịt dê này vừa mới ra nồi, hương thơm bay xa mười dặm, ngay cả Tần Xuân Nhạn đến làm khách cũng cười đòi Tiểu Ngọc một chén để ăn.
Tiểu Ngọc để cho hạ nhân đưa cho Tống Tiềm, mình ngồi ở trong phòng khách cùng Tần Xuân Nhạn dùng canh.
”Xuân Nhạn, mấy ngày nay may nhờ có các người.”
Tần Xuân Nhạn từ chối nói: “Ta cũng không giúp đỡ được cái gì, là do y thuật cao minh của Thích đại thúc mới có thể làm cho Tống đại nhân tỉnh lại. Đúng rồi, Tiểu Ngọc tỷ tỷ, canh này của tỷ ăn ngon thật.” Nàng không có thói quen nghe người ta cảm tạ, vội vàng nói sang chuyện khác.
Tiểu Ngọc khẽ mỉm cười, biết Tần Xuân Nhạn xấu hổ, cũng không nói tiếp. Nàng cũng bảo người múc cho mình một chén nhỏ ngồi ăn chung, nói: “Muội làm đại phu, đương nhiên biết đương quy là linh dược bổ khí và dưỡng huyết. Nếu thường xuyên dùng canh đương quy thịt dê này, có thể bổ khí dưỡng huyết, cường thân kiện thể, bây giờ rất thích hợp cho Thiên Thành uống.”
Cách làm của canh đương quy thịt dê này là thịt dê rửa sạch cắt khối, cộng thêm đương quy, hoàng kì, đảng sâm rồi đổ nước vào mà hầm, khi thịt dê đã hầm mềm thì bỏ gừng và muối vào, đợi thịt săn là có thể ăn, cách làm rất đơn giản. Kiếp trước lúc Tiểu Ngọc đi làm về mệt mỏi hay đến kỳ kinh nguyệt, liền thích tự mình làm ăn.
Tần Xuân Nhạn cười ha ha nói: “Vậy muội trở về cũng làm cho người nhà mấy món ăn này, tiện thể kêu Từ Tâm đến nếm thử. Cũng không biết nàng và vị Trâu đầu bếp kia bây giờ sao rồi?
Bây giờ Tống Tiềm đã khá hơn một chút, ước số buôn chuyện của Tiểu Ngọc lại bắt đầu “rục rịch ngóc đầu dậy”, bắt đầu chú ý đến chuyện xấu của Từ Tâm.
”Nếu không thì lần khác chúng ta cùng đi đến Mỹ Vị cư nhìn xem, nói không chừng Từ Tâm đang ở bên trong phòng bếp giúp đỡ đấy? Ha ha.”
Sau khi Thích Thăng trở lại Lâm An, Mỹ Vị cư và Mỹ Ngọc phường liền khôi phục buôn bán bình thường, bây giờ quân Kim đã rút lui, tình hình ở Lâm An yên bình, buôn bán cũng trở nên tốt hơn.
Tần Xuân Nhạn đối với cuộc sống của vị biểu tỷ muội này cũng cảm thấy vô cùng hứng thú, liên tục gật đầu. Nhìn thấy Tiểu Ngọc cuối cùng cũng lộ ra nụ cười thoải mái, trong lòng Tần Xuân Nhạn vô cùng vui mừng.
Tin tức Tống Tiềm tỉnh lại nhanh chóng truyền khắp giới quan lại ở Lâm An, rất nhiều người nhìn hắn không vừa mắt liên tục bóp cổ tay, mà người thân cận tự nhiên là vui sướng không thôi.
Vẻ vui mừng trên khuôn mặt Triệu Yểu không tiện biểu hiện ra, cũng là do Gia Nhi đến làm giúp. Tân hoàng hậu Gia Nhi hạ ý chỉ, muốn Tiểu Ngọc mang theo Minh nhi tiến cung gặp mặt.
Tiểu Ngọc cũng đã lâu không gặp Gia Nhi rồi. Chỉ là khi Ngô hoàng hậu còn tại vị, nàng chính là khách quen ở trong cung, cũng không có gì sợ hãi cả. Nhưng mà ngày đó Ngô hoàng hậu đã lui về ẩn cư ở Đức Khánh cung, mà thay thế địa vị của nàng vào làm chủ Đông cung, dĩ nhiên chính là người vừa mới trở thành hoàng hậu Chu Gia Nhi.
Từ một nữ nhân sinh ra ở núi Thư Viện trở thành hoàng hậu, kỳ ngộ của Chu Gia Nhi cũng khiến cho rất nhiều quý nữ nhà giàu vừa ao ước vừa đố kị. Nhưng xuất thân của Chu Gia Nhi cũng không tính là nghèo hèn, sĩ lâm vốn chính là đối tượng tầng lớp thống trị cần phải lôi kéo, người đứng đầu sĩ lâm là Chu Minh Am mặc dù là Ngô quan tước, nhưng địa vị ở giới văn học cũng không thấp. Năm đó Chu Gia Nhi gả làm trắc phi của Vương gia Triệu Yểu, không tính là trèo cao. Ai biết đại phu nhân Quách thị đó không có phúc khí như vậy, đã sớm mất, mà Gia Nhi lại sinh ra hoàng tử, làm cho tất cả đại thần muốn nêu ý kiến phản đối đều phải ngậm miệng lại.
Hậu cung giống như triều đình, không thể một ngày vô chủ, tân hoàng đế sớm lập hoàng hậu cũng là hợp lý.
Huống chi trong triều có rất nhiều người đều xuất thân từ thư viện Trúc Lâm, làm sao có thể đi phản đối ái nữ của ân sư lên làm chủ hậu cung chứ.
”Tiểu Ngọc, ngươi ốm quá.” Chu Gia Nhi mặc y phục của hoàng hậu nhìn trưởng thành không ít, không còn là thiếu nữ bướng bỉnh giả nam kia nữa.
Tiểu Ngọc sờ sờ mặt mình, trêu đùa nói: “Hoàng hậu nương nương, nô tì còn tưởng rằng mình sinh hài tử xong thì khuôn mặt liền biến thành mặt bánh nướng chứ, hoá ra ở trong mắt ngài lại là một người gầy, vinh hạnh quá!”
Chu Gia Nhi cười ha hả. Địa vị của nàng càng ngày càng cao, có thể tiếp xúc được lời nói thật cũng càng ngày càng ít, may mắn còn có vị muội muội Tiểu Ngọc tốt này có thể mang đến niềm vui cho nàng.
Giống với tất cả mẫu thân (người làm mẹ), hai người bọn họ hàn huyên vài câu, đề tài bất giác chuyển đến trên người của hài tử. Một cái nhíu mày của hài tử, một lần bị sốt cũng có thể làm cho vị mẫu thân như các nàng lo lắng cả buổi. Tiểu Ngọc vốn đang lo lắng Gia Nhi làm hoàng hậu rồi sẽ trở nên khó có thể gần gũi, bây giờ nghĩ lại chính mình ngược lại là quá lo lắng.
Lúc thiếu nữ kết thành tình bằng hữu, có nhiều khi, đủ để kéo dài một đời một thế rồi.
Tiểu Ngọc mới đưa Minh Nhi từ hoàng cung trở về phủ không bao lâu, liền nghe thấy Tống Hoa đến báo tin: hai nghi phạm tập kích Tống Tiềm, đã bắt được rồi!